Cuộc đời tôi đã thay đổi: Sau khi tôi bị phản bội và buộc tội oan, cô gái xinh đẹp nhất trường lại trở nên thân thiết với tôi~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

(Đang ra)

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Oteteponta

Cảm thấy được giải thoát sau khi rời khỏi hiệp hội, Rust đã làm việc ở vùng biên giới với sự nhiệt tình và sức sống mới tìm thấy.

12 181

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

(Đang ra)

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

夏乃実

Chuyện tình học viện đầy hài hước và ngọt ngào, chính thức bắt đầu.

1 5

[Oneshot] Đã một tháng sau lời tỏ tình, nhưng tôi vẫn chưa nói cho cậu ấy rằng đó chỉ là trò đùa thôi. Thay vào đó, tôi lại thật sự phải lòng cậu ấy mất rồi

(Hoàn thành)

[Oneshot] Đã một tháng sau lời tỏ tình, nhưng tôi vẫn chưa nói cho cậu ấy rằng đó chỉ là trò đùa thôi. Thay vào đó, tôi lại thật sự phải lòng cậu ấy mất rồi

そらどり

Đây là phần ngoại truyện của Oneshot:https://docln.net/truyen/20550-oneshot-sau-nam-sau-loi-to-tinh-toi-van-chua-noi-voi-anh-ay-rang-do-chi-la-tro-dua-va-gio-thi-chung-toi-da-nop-don-dang-ky-ket-hon

1 5

Dưới Tán Cây Anh Đào

(Đang ra)

Dưới Tán Cây Anh Đào

星光かける

Với cô, những giây phút bình dị thường nhật ngày trước giờ đã trở thành một điều quá đỗi đặc biệt.

2 6

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

15 32

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

169 4401

Light Novel - Tập 1 - Extra - Original SS E-Book: Thời gian bắt đầu chuyển động

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Chủ Nhật: Góc nhìn của Ai Ichijou

Sau bữa trưa, chúng tôi cùng nhau đi ngắm đồ ở các cửa hàng. Lâu lắm rồi tôi mới đi mua sắm cùng ai đó—chưa kể còn lại là một chàng trai nữa chứ. Chỉ mới tuần trước thôi, tôi còn chẳng thể mường tượng ra được chuyện này.

Xem phim từng là cách để tôi thoát khỏi thực tại. Trong hai tiếng đó, những thước phim sẽ đưa tôi đến với một thế giới khác, xa rời những đấu tranh kinh khủng của cuộc sống hàng ngày. Đó là lý do tại sao tôi yêu thích chúng. Nhưng xem phim cùng senpai thì lại khác. Dĩ nhiên, những thước phim này vẫn đưa tôi đến với một thế giới khác, nhưng lúc này không phải là sự trốn tránh—mà là một thứ cảm xúc gì đó thú vị. Khi ở bên cạnh anh ấy, tôi có cảm giác như chúng tôi đang cùng nhau du hành đến một nơi nào đó và cùng nhau đắm chìm vào câu chuyện vậy. Thật sự rất phấn khích luôn ấy.

Khi chúng tôi trò chuyện về bộ phim vừa xem, tôi cảm thấy như một phần trong mình được cứu rỗi. Chỉ cần biết rằng có ai đó hiểu mình, chỉ cần chia sẻ cảm xúc với ai đó thôi cũng đủ đẻ khiến lòng tôi nhẹ nhõm thêm phần nào rồi.

Có lẽ, điều tôi luôn tìm kiếm là một người ở kế bên, một người có thể thực sự hiểu tôi. Kể từ khi gặp senpai, tôi dần hiểu rõ bản thân mình hơn. Sau sự việc ấy, tôi đã đánh mất chính mình, và điều đó khiến cho mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng với tôi. Đó là lý do tại sao tôi đã từng nghĩ đến cái chết.

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh và thấy một vài thú nhồi bông được trưng bày bên ngoài một cửa hàng đồ tạp hóa. Hầu hết đều là những nhân vật xa lạ, nhưng có một con thu hút sự chú ý của tôi. Nó thực sự rất dễ thương—dễ thương đến mức khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng khi thừa nhận rằng mình thực sự muốn có nó.

“Em thích món gì à?”

Tôi giật mình khựng lại. Sao senpai lại có thể nhận ra chỉ với một cái liếc mắt nhỏ của tôi như thế cơ chứ? Tôi chưa bao giờ đi mua sắm cùng với con trai trước đây. Đây là buổi hẹn đầu tiên của tôi...

"Vâng..."

Tôi ngạc nhiên lắp bắp và không biết phải trả lời thế nào. Anh ấy nhận ra điều đó và mỉm cười dịu dàng với tôi.

“Có phải món đồ trong cửa hàng kia lúc nãy không? Nếu em muốn xem kỹ hơn, cứ nói cho anh biết nhé. Dù gì thì chúng ta cũng đang cùng nhau đi mua sắm mà.”

Senpai hiểu mình đến mức nào vậy? Chuyện này kỳ lạ quá— dường như chỉ có anh ấy mới làm được điều đó thôi. Có lẽ, chỉ một chút thôi, tôi có thể cho phép mình dựa vào anh ấy.

“Cửa hàng ở phía đó...”

Anh ấy gật đầu ân cần, và chúng tôi cùng nhau bước vào cửa hàng.

***

“Anh chắc chứ? Anh đã trả tiền vé xem phim rồi, giờ lại còn mua thú nhồi bông cho em nữa.”

Khi chúng tôi bước chân ra khỏi cửa hàng, tôi ôm chặt chiếc túi giấy đựng chú thú nhồi bông mà senpai mua cho.

“Không sao đâu. Dù gì thì em cũng đã luôn giúp đỡ anh mà.”

Đây là món quà đầu tiên mà tôi nhận được từ một người con trai.

“Cảm ơn anh. Em sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”

Tôi cố tình không nhắc đến chuyện món quà đầu tiên ấy. Dù sao thì Senpai cũng đã cho tôi rất nhiều thứ theo nhiều cách khác nhau rồi. Chúng tôi lại cùng nhau dạo bước và tiếp tục buổi hẹn của mình.