“Niihama-kun, Cậu có rành light novel không?”
“Ể…?”
Sau giờ học, khi tôi đang trong thư viện thì một câu hỏi bất ngờ ập đến khiến tôi bất động hoàn toàn.
Chủ nhân giọng nói ấy là người mà tôi chưa từng nghĩ sẽ có dịp được nói chuyện.
Một cô gái — một cô gái xinh đẹp đến mức lạ thường.
Khuôn mặt cô như được tạo nên với khuân mẫu là tỉ lệ vàng, hương mát ngọt nhẹ tựa như đang tỏa ra từ nước da trắng như sữa tươi. Mái tóc thì như được dệt bởi loại tơ lụa thượng hạng, cùng với đôi mắt lấp lánh như sao trời có thể khiến bao người mê đắm.
Cô nàng đẹp đến mức luôn là tâm điểm của đám con trai khi bàn về ‘mỹ nữ số một toàn trường’, trong đó có cả tôi.
“À, ừ… không hẳn là rành… nhưng, cũng… cũng có đọc một chút…”
Không quen nói chuyện với con gái, tôi chỉ có thể lắp bắp vài lời nghe đậm chất trai F.A bền vững.
Trái ngược hoàn toàn với cô ấy, tôi thuộc về kiểu nhân vật trầm lặng, u ám, là hình mẫu điển hình của một “mọt otaku mờ nhạt”.
Một người thuộc tầng lớp đáy của hệ sinh thái học đường như tôi mà lại được bắt chuyện với một “công chúa diễm lẹ nơi hoàng thành” như cô ấy, chỉ riêng việc đó thôi đã khiến tôi thấy mình thật tội lỗi.
“À, ra là vậy! Mình thấy cậu hay đọc sách ở thư viện nên đoán vậy thôi!”
Mặc dù sở hũu thứ sắc đẹp có thể giết chết người ấy, nhưng cô ấy luôn giữ lời nói nhẹ nhàng và rạng rỡ, không một chút kiêu kỳ. Cùng nụ cười thân thiện luôn thường trực trên khuôn mặt. Chính sự đối lập giữa vẻ ngoài hoàn mỹ với cử chỉ gần gũi ấy như lại càng tăng gấp đôi sút hút của cô.
“À, nếu cậu không phiền thì… mình có thể nhờ cậu một việc được không? Thật ra là mình đang tìm một cuốn sách…”
Cô bắt đầu giải thích tường tận sự việc, dường như không nhận ra tôi đang cứng đờ người lại vì quá căng thẳng trước tình huống bất ngờ này.
Cô ấy hình như rất thích đọc sách, thường xuyên tìm kiếm các đề cử sách từ các diễn đàn trên mạng. Gần đây, trong số đó có một cuốn Light Novel được đánh giá rất cao, nên cô đã đến thư viện trường để thử tìm xem có không──
“Nhưng mà mình lỡ quên mất tên sách rồi… với lại số lượng light novel ở đây nhiều hơn mình tưởng, nên mình chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Chỉ nhớ là hình như nội dung xoay quanh nhân vật chính lái mô-tô đi chu du khắp các quốc gia thì phải…”
“À… ừm … nếu là cuốn đó thì… c-cậu đợi mình chút nhé…”
Chỉ vừa nghe cô ấy miêu tả, đầu óc tôi đã lập tức sáng lên, liền tiến đến kệ sách Light Novel và từ bên trong lấy ra cuốn mà cô đang tìm. May mà đó là một tác phẩm khá nổi tiếng, với niềm đam mê dành cho Light Novel và Manga, tôi đã đoán ra ngay được tên tựa sách.
“C-có phải… là cuốn này không…?”
“Á! Đúng rồi! Chính là cái bìa này luôn!”
Khi tôi đưa bản bunko cho cô ấy, gương mặt cô lập tức bừng sáng như thể phát sáng lên vậy.
“Không ngờ cậu tìm ra nhanh thế! Cậu giỏi quá đi mất! Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Người đẹp được mệnh danh là ‘mỹ nữ số một toàn trường’ thật sự đang nở nụ cười tỏa nắng vì tôi tìm giúp một cuốn sách. Những lời cảm ơn chân thật, không chút kiểu cách ấy đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng tôi — một kẻ vốn không quen nói chuyện với con gái.
(Mà nghĩ lại… mỹ nữ số một toàn trường lại đọc Light Novel cơ à…)
Thiếu nữ trước mắt tôi cũng yêu thích thể loại mà tôi luôn mê mẩn. Dù điều đó chẳng có gì to tát cả, nhưng không hiểu sao, nhận ra điều ấy lại khiến tôi cảm thấy vui sướng khôn tả.
“Cậu đọc nhiều Light Novel lắm đúng không, Niihama-kun? Có cuốn nào cậu muốn gợi ý cho mình không?”
“Ể? À, ừm… không, cái đó… thì…”
Bị hỏi một câu hỏi đầy kỳ vọng như vậy, tôi – người chưa từng nghĩ cuộc trò chuyện sẽ đi xa đến thế – hoàn toàn lúng túng. Nhưng im lặng mãi cũng không được, vừa toát mồ hôi hột tôi vừa vắt óc suy nghĩ xem nên giới thiệu cuốn gì thì tốt nhất.
Cuối cùng sau một hồi khổ sở, tôi cũng đưa ra được quyết định. Lại gần kệ Light Novel một lần nữa, tôi chọn ra vài quyển có thể gợi ý cho con gái dựa theo kinh nghiệm của một otaku lâu năm.
“Ờ… cái này chỉ là sở thích cá nhân của mình thôi nhưng…”
“Oa, nhiều quá! À nhưng mà, bầu không khí của mấy cuốn này trông có vẻ khá giống nhau, hay thật đó!”
“À, tại mình chọn những tác phẩm cùng kiểu với cuốn cậu vừa tìm được…”
Cô ấy trông như kiểu đã thích đọc nhưng vẫn chưa thực sự quen với thế giới Light Novel. Vì thế, tôi cố chọn ra những tác phẩm có phần gần với văn học thông thường, làm bước đệm để dễ tiếp cận hơn — và có vẻ như lựa chọn đó khá chuẩn.
“Ể, cậu còn giúp chọn sách phù hợp với mình á? C-cảm… cảm ơn cậu nhiều! Thật ngại quá vì đã làm phiền cậu như vậy!”
Một thiếu nữ tuyệt sắc mà ai ai cũng ngưỡng mộ… lại đang cúi đầu cảm ơn một người như tôi.
“Không ngờ lại có được món quà bất ngờ thế này, thật sự mình biết ơn lắm! Trước giờ mình không nói chuyện nhiều với cậu, nhưng hóa ra Niihama-kun tốt bụng ghê á!”
“────………”
Những lời chân thành không chút ngụy tạo ấy đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với tôi.
Đã là học sinh cấp ba, việc đánh giá lẫn nhau theo “giá trị” đã trở nên rất đỗi bình thường. Người ta luôn yêu thích những chàng trai đẹp trai, giỏi thể thao. Ngược lại, những kẻ trầm lặng, rụt rè, mang đậm màu sắc otaku như tôi thì luôn bị coi thường.
Vậy mà trong ánh mắt, giọng nói của cô ấy, tôi không hề cảm nhận được chút thái độ ấy.
Cô ấy như thể chẳng hề để tâm đến địa vị hay bầu không khí âm u quanh tôi, mà chỉ đơn giản – với một tấm lòng trong sáng như trẻ thơ – nói lời cảm ơn.
“Thật may mắn vì hôm nay cậu có mặt ở đây, Niihama-kun! Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Cô ấy mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như nhuốm mình vào sắc đỏ của ánh hoàng hôn trong thư viện .
Nụ cười hoàn mỹ ấy, được thắp sáng bởi vẻ đẹp tựa thiên thần cùng tấm lòng trong trẻo như dòng suối trong, đã khiến tim tôi run rẩy mãnh liệt. Như thể cơn gió xuân đang thổi xuyên qua lồng ngực, khiến trái tim và ánh mắt tôi không thể rời khỏi hình ảnh ấy — để rồi khắc sâu khoảnh khắc đó vào tâm trí như một bức tranh trường tồn.
Để dù có thể sau này nhớ lại đó chỉ là một chuyện vặt vãng, một chuyện sẽ sớm xa rời trong khí ức của cô ấy. Thì bức hoạ ấy vẫn tồn tại mãi trong tôi
Và đúng như thế, sau này chúng tôi không hề có chút liên kết nào nữa hết.
Nhưng — với một thời thanh xuân u ám, lặng lẽ, chẳng có mấy bạn bè, luôn sống trong rụt rè sợ hãi như tôi thì — khoảnh khắc ấy chính là tia sáng duy nhất từng rọi vào cuộc đời mình.
Một kỷ niệm đẹp đẽ như mộng — mà ngay cả khi trưởng thành, tôi vẫn có thể nhớ một cách trọn vẹn như chuyện chỉ mới xảy ra đây thôi.