"Phù..."
Tôi – Shijouin Haruka – ngồi phịch xuống giường trong phòng mình.
(Hôm nay, mình đã liên tục bị cậu ấy làm cho ngạc nhiên...)
Từ trước đến giờ, cậu ấy luôn rất chu đáo với những người sử dụng thư viện. Khi mình hỏi về light novel, cậu ấy đã tận tình trả lời... Mình đã biết từ lâu, Niihama-kun là một người rất tốt.
Mình từng nghĩ cậu ấy là người ít nói, vì mỗi lần trò chuyện, cậu ấy đều lặng lẽ và dè dặt. Vậy mà hôm nay, cậu ấy lại vui vẻ và mạnh mẽ đến thế — sự thay đổi như thể trở thành một con người hoàn toàn khác khiến mình không khỏi bối rối.
(Cậu ấy... thật sự đã giúp mình rất nhiều...)
Khi bị Hanayama-san và những người khác vây lại, mình đã run rẩy trong sợ hãi vì ký ức cũ lại ùa về.
Từ trước đến nay, những cô gái hay kiếm chuyện với mình... lúc nào cũng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.
Vì chẳng hiểu lý do là gì, nên mình chỉ biết sợ hãi.
Thế nên, khi Niihama-kun xuất hiện và đứng ra bảo vệ mình, mình đã thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
(Hơn thế nữa là...)
Những lúc như thế này, mình thường chỉ biết dằn vặt: "Mình đã làm gì sai với họ chứ?" — rồi lại chìm vào cảm giác nặng nề như có tảng đá đè lên tim.
(Thế nhưng hôm nay... trái lại, mình thấy nhẹ lòng vô cùng...)
Niihama-kun đã nói chuyện với mình bằng những chủ đề dễ chịu, cậu ấy còn thẳng thắn nói rằng mình không làm gì sai cả, cố gắng kéo mình ra khỏi cảm giác tiêu cực ấy.
Sự dịu dàng của cậu ấy – dịu dàng đến từ trái tim – khiến mình xúc động sâu sắc.
Dù Niihama-kun đã trở nên chững chạc hơn rất nhiều, nhưng sự ấm áp của cậu ấy thì vẫn vẹn nguyên như ngày hôm qua.
Lẽ ra giờ này mình sẽ ôm gối mà cố chịu đựng nỗi buồn... Vậy mà giờ đây, cảm giác như mình đã mọc cánh, nhẹ nhõm biết bao – tất cả đều là nhờ cậu ấy.
"Cảm ơn cậu... Niihama-kun."
Tôi khẽ đặt tay lên ngực – nơi nỗi đau đã dịu đi – rồi thì thầm lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.