Công chúa kiếm sĩ Altina

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 2

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 5

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập VI - Chương 2: Narissa Biển Tây

Quân đoàn Bốn hành quân về phía bờ biển phía tây. Mặc dù họ đã vứt bỏ hành lý để di chuyển nhanh hơn, nhưng thời tiết xấu và sự mệt mỏi ngày càng tăng đã làm chậm bước chân của binh lính, khiến cuộc hành trình kéo dài thêm vài ngày so với dự kiến.

Thiếu thốn cơ sở vật chất để dựng trại, căn cứ tác chiến của quân đội trở nên khá tồi tàn: một chiếc bàn nhỏ và vài chiếc ghế, được ngăn cách bằng một tấm vải lanh. Được Altina triệu tập, Regis một lần nữa nhận những lời chào trang nghiêm từ các binh sĩ bộ binh mặc giáp đang gác cổng khi anh vén tấm vải bước vào.

「Xin lỗi đã làm phiền.」

「Mừng là anh đã đến, Regis!」

Theo phong tục của Đế quốc Belgarian, quý tộc nam hay nữ đều không được phép ngồi dưới đất, nên ghế là vật dụng bắt buộc ngay cả trên chiến trường. Ba chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, hai trong số đó còn trống. Altina đang ngồi ở chiếc ghế xa nhất, trong khi Clarisse đứng gần đó, lưng tựa vào tấm vách ngăn bằng vải.

Regis ngồi xuống chiếc ghế gần nhất. 「...Giờ nghĩ lại, đây có lẽ là lần đầu tiên cô cắm trại mà không có lều. Cô ngủ có ổn không?」

「Ồ, tôi ổn. Hồi nhỏ, tôi thỉnh thoảng ngủ trưa giữa đồng trống. Binh lính có ổn không?」

「Ít nhất là hiện tại... Đây là cuộc hành quân cưỡng bức, nhưng vì cô tự mình gương mẫu ngủ với một tấm vải mỏng, họ cũng không thể phàn nàn gì.」

「À, chúng ta đang cho họ ăn uống đầy đủ để bù đắp mà.」

「Vâng, đó là phần quan trọng nhất—chúng ta đã chuẩn bị nhiều thức ăn hơn bình thường. Dù đang trong tình thế khó khăn, nhưng binh lính khó lòng phản đối khi họ được ăn no. ‘Kẻ ăn no nhất, thắng lợi nhiều nhất!’ Đó là điều anh hùng vĩ đại Roman đã viết trong cuốn sách Vì Sao Quân Đội Của Ta Vô Song.」

「Chính xác.」 Altina gật đầu khẳng định mạnh mẽ; cô luôn nói rằng mình cảm thấy hoàn toàn kiệt sức khi bụng đói. 「Sẽ thật tuyệt nếu các đội quân khác cũng noi gương chúng ta và chuẩn bị đầy đủ hơn.」

「Phải... Nhưng điều đó khó thực hiện lắm – cần thêm người vận chuyển, mà thêm người thì lại cần thêm thức ăn.」

「Nhưng chúng ta đang làm được mà. Điều đó diễn ra thế nào?」

「Chúng ta lấy lương thực từ các thị trấn dọc đường. Bằng cách bổ sung giữa chừng cuộc viễn chinh, chúng ta không phải mang vác quá nhiều.」

「Tôi hiểu rồi... Hả? Nhưng cuộc viễn chinh này khá là bất ngờ mà. Anh đã cử ngựa đi trước để đặt hàng sao?」

「Làm vậy sẽ rất rủi ro, với lượng thời gian có hạn mà chúng ta có. Nếu một giao dịch không thành công, binh lính của chúng ta sẽ chết đói. Và nếu các thương nhân trong những thị trấn này biết chúng ta cần lương thực bằng mọi giá, họ có thể lợi dụng chúng ta. Chúng ta đang duy trì kho lương thực ở một số trạm, định kỳ mua bán để giữ cho nguồn cung không bị hỏng.」

「Các đội quân khác cũng làm vậy sao?」

「Theo tôi biết thì không. Chúng ta hiếm khi tổ chức các cuộc viễn chinh trong biên giới Đế quốc, nên điều đó sẽ không hiệu quả trong hầu hết các trường hợp... Nói tóm lại, chúng ta chủ yếu mua những thứ rẻ, sau đó bán lại khi giá tăng. Những gì không tăng giá thì quân đội chúng ta sử dụng. Giá thị trường của nguyên liệu nấu ăn dao động khá mạnh, cô thấy đấy.」

「Ừm... Nghe có vẻ tuyệt vời thật...」 Altina nói, mắt lấp lánh. 「Vậy ra chúng ta đang làm vậy sao.」

Regis chỉ nhún vai. 「Đừng nhìn tôi; tôi không phải người thực hiện các giao dịch thực tế. Khó mà làm ăn gần kinh đô từ Pháo đài Volks, nên tôi đã nhờ Elenore giúp đỡ.」

Elenore Ailred Winn de Tiraso Laverde là cháu gái của một công tước, và dù còn trẻ, cô lại nắm giữ đủ quyền lực để trở thành người đứng đầu thực sự của gia tộc mình. Doanh nghiệp đang ăn nên làm ra của cô kinh doanh các đồn điền quy mô lớn ở phía nam, cũng như nhiều đặc sản địa phương. Cô từng được Regis cứu một lần trước đây, và từ đó đã tỏ ra rất sẵn lòng giúp đỡ anh.

「Hừm...」 Giọng Altina trầm xuống, dù Regis vẫn không hề hay biết.

「Cách tốt nhất để nắm bắt tình hình kinh tế của đất nước là tự mình nhúng tay vào, dù chỉ ở quy mô nhỏ. Tôi không nói là cô chắc chắn sẽ kiếm được lợi nhuận, nhưng nó giúp cô chuẩn bị cho những gì sắp tới. Hơn nữa, xây dựng mối quan hệ với các thương nhân có thể rất hữu ích về sau.」

「...Vậy anh muốn xây dựng mối quan hệ với cô Elenore sao?」 Altina hỏi. Giọng cô lạnh như băng.

Regis chợt nhớ ra rằng Elenore đã từng đùa giỡn hôn lên má anh, điều đó đã khiến công chúa vô cùng không hài lòng.

Vẫn đứng cạnh tấm vách ngăn bằng vải, Clarisse thở dài. 「Trời ạ, ngài đúng là Regis mà.」

「Ơ... Cô vẫn còn để bụng chuyện đó sao? Cô ấy chỉ đùa thôi mà, phải không?」

Và khi cuộc đối thoại đó đang diễn ra—

「Tôi vào đây.」 Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, ngay sau đó là Jerome bước qua tấm vách ngăn. Dù vẫn đeo kiếm bên hông, ông đã tháo mũ trụ và giáp.

Altina vẫn ngồi, nhưng đặt tay lên hông vẻ bực bội. 「Chà, ngài đến muộn đấy.」

「Hừm.」 Jerome ngồi phịch xuống chiếc ghế trống, thậm chí không buồn đưa ra lời bào chữa. Trong khi đó, Clarisse rót trà ấm cho mọi người.

Regis vừa đưa tách trà lên môi đã thốt lên kinh ngạc. 「Thật đáng kinh ngạc, cô Clarisse. Thật khó để đun nước mà không có bếp, và hương vị không hề thua kém bình thường chút nào.」

「Tôi rất vui vì ngài thích, thưa ngài,」 cô đáp gọn lỏn, trước khi cúi đầu thật sâu. Cô hiếm khi nói chuyện với những người mà cô chưa mở lòng. Khi chỉ có Regis và Altina, cô thường cười đùa, trêu chọc... Nhưng ngay khi Jerome bước vào, mọi biểu cảm đều biến mất và cô trở thành một người hoàn toàn khác.

Altina nhấp một ngụm và mỉm cười. 「Cảm ơn cô đã làm điều này, Clarisse.」

「...Là niềm vinh hạnh của tôi.」 Cô lại cúi đầu, rồi lùi về phía bức tường vải, bất động như một vật trang trí.

Jerome đặt ngón tay lên tấm bản đồ trên bàn. Ông dường như không quan tâm đến trà, thay vào đó làm ẩm môi bằng một chai rượu ông mang theo.

「Này, Regis. Ngày mai chúng ta sẽ đến Pháo đài Letroisti, phải không?」

Pháo đài Letroisti cách Cảng Ciennbourg—hiện đang bị High Britannia chiếm đóng—nửa ngày đường hành quân, và là nơi những người sống sót từ Quân đoàn Hai đã đóng quân, cũng như quân đội tập hợp từ các vùng lãnh thổ xung quanh. Theo tin tức từ sứ giả, họ có hơn mười nghìn người, tạo thành một lực lượng đáng kể.

Regis nghiêng đầu, vẫn cầm tách trà trên tay. 「Tôi không chắc lắm. Để chuẩn bị cho tương lai, chúng ta nên thiết lập liên lạc để đảm bảo sự hợp tác của họ. Nhưng hiện tại tôi muốn gặp hải quân, và chúng ta không còn một giây nào để lãng phí.」

Jerome gật đầu. 「Vậy chúng ta nên nhanh chóng ra biển.」

「...Vâng, nhưng chúng ta vẫn cần binh lính ở Pháo đài Letroisti. Nếu chúng ta chỉ gửi một mệnh lệnh khẩn cấp vào phút cuối, có lẽ chúng ta sẽ không thể phối hợp bất kỳ hành động chiến lược nào.」

「Ngài cứ quyết định chúng ta sẽ làm gì đi,」 Jerome càu nhàu. 「Đâu phải công chúa có thể làm được.」

「Ưm...」 Altina bĩu môi. 「À, tôi không thể, tôi thừa nhận, nhưng... Ưm...」

Regis suy nghĩ một lát. 「Tôi nghĩ chúng ta nên chia thành hai lực lượng. Tôi sẽ gặp hạm đội và chuẩn bị cho chiến dịch.」

「Ồ? Vậy còn tôi thì sao!?」 Altina hỏi, háo hức bắt đầu đứng dậy khỏi ghế.

「Đương nhiên, tôi cần cô đến Quân đoàn Hai. Thưa ngài Jerome, tôi trông cậy vào ngài để bảo vệ công chúa.」

「Hừm. Ta biết ngay mà,」 Jerome nói và gật đầu.

Nhưng ông sẽ không chỉ làm vệ sĩ cho cô. Việc có Jerome—một người nổi tiếng về tài năng quân sự—đi cùng Altina chắc chắn sẽ khiến các sĩ quan của Quân đoàn Hai có xu hướng tuân theo sự lãnh đạo của cô hơn là khi cô đi một mình. Tuy nhiên, cô có một lá thư từ Latrielle, có quân hàm cao hơn, và là thành viên hoàng tộc, nên Regis nghĩ họ vẫn sẽ tuân lệnh cô bất kể thế nào.

Altina đứng sững lại giữa chừng, mắt mở to. 「Regis! Anh đi một mình sẽ rất nguy hiểm!」

「Chúng ta đang chạy đua với thời gian. Tôi cho rằng các cuộc giao tranh đã diễn ra gần kinh đô, và dù tôi không thể tưởng tượng một pháo đài được Tướng Latrielle bảo vệ sẽ dễ dàng thất thủ, nhưng thương vong sẽ chỉ tăng lên nếu chúng ta càng chậm trễ. Và nếu tổn thất của chúng ta quá lớn, nó sẽ làm mất đi toàn bộ mục đích cắt đứt chuỗi cung ứng của kẻ thù.」

「Anh nói đúng về điều đó...」

「Sẽ ra sao nếu hạm đội bị cuốn vào một trận hải chiến khác trước khi tôi đến? Nếu tàu của chúng ta chìm, chúng ta sẽ gặp khó khăn đặc biệt. Ngoài ra, nếu chúng ta cho phép kẻ thù vận chuyển bất kỳ chuyến hàng quy mô lớn nào, khả năng kinh đô thất thủ sẽ tăng lên đáng kể.」

「Tôi hiểu điều đó, nhưng... anh sẽ ổn chứ?」

「Tôi sẽ có tên và chữ ký của cô; điều đó sẽ đủ để họ tin tưởng.」

「Không phải ý tôi là vậy! Chúng ta đã khá gần kẻ thù rồi, phải không? Và cảng mà hạm đội của chúng ta bị đẩy lùi về cũng rất gần Ciennbourg...」

Giả sử thông tin của Regis đáng tin cậy, hạm đội đế quốc hiện đang sử dụng một làng chài gần Cảng Ciennbourg làm căn cứ hoạt động. Đó không phải là loại nơi người ta mong đợi thấy các tàu quân sự, nhưng binh lính cần thức ăn và nước uống, nên họ đã thả neo gần bờ. Đi dọc bờ biển, sẽ mất hơn nửa ngày để đến Cảng Ciennbourg từ đó, nhưng bằng tàu hơi nước thì thậm chí không mất hai giờ.

「Hừ.」 Jerome khinh khỉnh thúc vào bản đồ. 「Ngài sẽ làm gì, công chúa? Ngài từ chối đề xuất của chiến lược gia sao?」

「Đ-Đó là... Tôi không nghĩ Regis sai ở đây, nhưng... ngài không lo lắng cho anh ấy sao, Jerome?」

「Ai rồi cũng chết thôi. Điều quan trọng là ngài chết như một con chó trong mương, hay ngài chết một cái chết cao quý khi chiến đấu vì đất nước mình. Ta dự định sống và chết bằng kiếm, và ta chắc rằng chiến lược gia cũng muốn chết theo cách của riêng mình.」

Nghe những lời của Jerome, Altina cúi đầu và ngừng lại một lúc. Sau đó cô ngẩng lên với vẻ mặt chân thành và nói chậm rãi, như thể đang cẩn thận suy nghĩ từng lời. 「Vâng... Ngài... có thể đúng... Tôi có mục tiêu của riêng mình... và tôi nghĩ tôi thà chết vì nó... hơn là sống một cuộc đời vô nghĩa.」

Sự kiên quyết của một người cầm kiếm đã mang lại sức nặng to lớn cho những lời này—đến nỗi Regis ngập ngừng một giây trước khi lên tiếng. 「Ưm... Tôi không thực sự muốn chết đâu, cô biết đấy.」

Cả Altina và Jerome đều im lặng.

Ý tôi là, tôi sẽ không đọc được sách của mình nếu tôi chết... Đó là những suy nghĩ thật sự của Regis, nhưng anh quyết định giữ chúng cho riêng mình và tiếp tục. 「Dù sao đi nữa—mục tiêu của Hải quân Nữ hoàng là duy trì chuỗi cung ứng của họ; họ sẽ không bao giờ tấn công một làng chài không có giá trị quân sự.」

Dù lo lắng, Altina vẫn ngồi xuống. 「Miễn là anh ổn khi làm điều này...」

Jerome lại thúc vào bản đồ. 「Ngài đã quyết định cách chúng ta sẽ tổ chức chưa?」

「Một trăm kỵ binh là đủ cho tôi. Chúng ta cũng sẽ mang theo một chiếc xe ngựa chứa những vật tư tối thiểu cần thiết để sống sót. Tôi có thể đi trong đó cùng với thức ăn.」

Altina nghiêng đầu. 「Còn chiếc xe ngựa trắng đó thì sao?」

「Cô Clarisse sẽ sử dụng nó nhiều hơn. Tôi nghĩ cô ấy sẽ muốn đi cùng cô.」

「Phải...」 Công chúa liếc nhìn Clarisse, nhưng vì cô hầu gái đang trong giai đoạn im lặng, cô không hề cố gắng bày tỏ suy nghĩ của mình. Cô chỉ đứng đó như một con búp bê vô hồn.

「Được rồi.」 Jerome đứng dậy. 「Một trăm kỵ binh, phải không? Ta sẽ chọn những người không để hải quân nắm quyền.」

「Tôi có thể yêu cầu một số binh lính ôn hòa, lý trí được không...?」

「Hừm! Người của ta đều là những quý ông hoàn hảo. À, miễn là mọi người làm theo lời ta nói.」

「...Vậy thì ít nhất hãy cho tôi những binh lính sẽ không rút kiếm trừ khi được lệnh, làm ơn?」

「Khụ khụ khụ...」 Sau khi đáp lại bằng một tiếng cười vui vẻ, Jerome biến mất.

Altina thở dài. 「Sao mà thiếu kiên nhẫn thế. Tôi chưa nói cuộc họp kết thúc mà.」

「Chúng ta còn gì cần thảo luận nữa không?」

「Không có, nhưng... anh thật sự, thật sự sẽ ổn chứ, Regis?」

「Tôi không muốn chết, nên tôi sẽ giữ mình tránh xa nguy hiểm hết sức có thể. Tin tôi đi.」

Altina nhìn anh chằm chằm hồi lâu, cắn môi dưới và nhăn mặt như một đứa trẻ bị chia lìa khỏi cha mẹ. Cô mười lăm tuổi, vừa mới trưởng thành cách đây không lâu, nhưng thỉnh thoảng cô lại làm một bộ mặt khiến cô trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

「...Tôi sẽ đến chỗ anh ngay khi tôi thảo luận xong mọi việc với chỉ huy ở Pháo đài Letroisti,」 cuối cùng cô nói.

「Vâng. Ngay cả khi chúng ta hoạt động độc lập, thì cũng chỉ nên là một ngày là cùng.」

「Ước gì... Tôi ít nhất nên dạy anh cách cưỡi ngựa đúng cách. Nếu mọi việc trở nên nguy hiểm, hứa với tôi là anh sẽ chạy trốn, được không?」

「Cô lo lắng quá nhiều,」 Regis nói một cách gạt đi. Mặc dù anh rất muốn cô tin tưởng mình, anh không thể không cảm thấy một sự ấm áp trong lòng khi biết có người quan tâm đến mình sâu sắc đến vậy.

「Anh nói gì thì nói, Regis, nhưng anh chẳng giỏi giang gì với vũ khí và ngựa cả. Để anh đi lang thang gần kẻ thù như vậy quá nguy hiểm... Đúng không, Clarisse? Cô cũng lo lắng cho anh ấy mà, phải không?」

Trước khi Regis kịp nhận ra, ngay cả cô hầu gái đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt hơi u sầu. 「Đúng vậy... Tôi thực sự rất lo lắng,」 cô nói.

Regis mỉm cười với cô. 「Tôi sẽ ổn thôi, tôi nói mà. Kẻ thù sẽ không đến gần tôi đâu.」

「Chỉ là, mỗi khi ngài Regis ở một mình...」

「Hửm?」

Trong tích tắc, giọng Clarisse trở nên lạnh lùng. 「...Tôi e rằng ngài sẽ tìm được một người phụ nữ mới.」

Vẻ mặt đáng sợ của Altina dường như đồng tình, và cô trừng mắt nhìn Regis với ánh mắt lạnh giá.

Lạ thật... Cảm giác ấm áp đó biến đâu mất rồi? Giờ tôi chỉ thấy lạnh sống lưng.

✧ ✧ ✧

Sau khi tách khỏi trung đoàn biên phòng Beilschmidt, Regis đến một làng chài tên là Hugovie. Gió ẩm ướt, và mùi rong biển nồng nặc trong không khí.

À, ra vậy. Đây chính là cái mà người ta gọi là gió biển mặn mòi.

Regis đã đọc về đại dương trong sách, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự nhìn thấy nó tận mắt. Màu xanh trải dài đến tận chân trời.

Một trăm kỵ binh tập hợp dưới quyền Abidal-Evra, một sĩ quan chiến đấu cấp hai. Regis được bổ nhiệm làm người đứng đầu sư đoàn dù Abidal-Evra hơn anh cả tuổi tác và cấp bậc, nhưng không ai phàn nàn về điều này; tất cả họ đều đã chấp nhận Regis là chiến lược gia của mình.

Mỗi hiệp sĩ mà Jerome chọn đều là một kỵ sĩ giỏi, điều này cho phép họ đến sớm hơn hai giờ so với dự kiến. Khoảng giữa trưa thì họ cưỡi ngựa vào thị trấn.

Ngôi làng nhỏ, chỉ có ba mươi đến bốn mươi ngôi nhà, nhưng số lượng cột khói vượt xa mức mong đợi đối với một dân số nhỏ như vậy. Chắc hẳn các thủy thủ đang chuẩn bị bữa ăn của họ.

Một số thuyền đánh cá nhỏ nằm dọc bãi biển hình cung đầy cát, trong khi các tàu quân sự neo đậu xa bờ hơn. Tổng cộng có hơn ba mươi chiếc, có chiếc lớn, có chiếc nhỏ.

Regis thở phào nhẹ nhõm. May quá chúng ta không đến quá muộn.

Một hàng rào cao bằng chiều cao trung bình của người lớn trải dài dọc theo vùng đất xung quanh Hugovie, nhiều khả năng là biện pháp chống lại thú dữ hơn là quân đội. Rất nhiều thủy thủ tập trung ở phía trong, quan sát những kỵ binh đang đến gần của sư đoàn Regis. Sự xuất hiện của họ không gây bất ngờ; Regis đã cử một sứ giả đi trước, và vì vậy họ có thể vào làng mà không gặp trở ngại nào.

Đi giữa các kỵ binh, Regis được dẫn đến ngôi nhà lớn nhất ở trung tâm làng. Đây có lẽ là nơi tù trưởng làng sống, và việc các sĩ quan hải quân canh gác cửa ra vào và hành lang cho thấy nó đang được sử dụng làm sở chỉ huy quân sự tạm thời. Đó không phải là một nơi ở đặc biệt lớn, và vì vậy tất cả các hiệp sĩ trừ Abidal-Evra đều chờ đợi bên ngoài.

Người lính gác đứng ở cửa khép chặt hai cánh tay vào hai bên sườn, sau đó nắm chặt bàn tay phải thành nắm đấm và chạm vào ngực. Đó là kiểu chào của hải quân. Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta không tập trung vào Regis, mà vào Abidal-Evra. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên—Abidal-Evra toát ra khí chất áp đảo của một hiệp sĩ quan trọng. Vai và ngực ông rộng, ông có bộ râu ấn tượng, và bộ giáp của ông là hạng nhất.

Regis, mặt khác, không toát ra một chút phẩm giá nào, cũng không mặc giáp hay mang kiếm.

Vì đã quá mệt mỏi với việc giải thích tình hình, Abidal-Evra chỉ đáp lại bằng một cái chào. 「Chiến lược gia, tại sao ngài không mặc giáp và đeo kiếm, ít nhất là trong những lúc như thế này?」 ông thì thầm khi họ đã ra khỏi tầm nghe, cố gắng nén một tiếng thở dài.

「À, ngài thấy đấy... điều đó cũng chẳng khác gì. Tôi vẫn sẽ không trông giống một người lãnh đạo.」

「Vậy tại sao ngài không đeo huân chương vào? Chắc chắn ngài đã được trao thưởng gì đó khi chiếm được Pháo đài Volks và cứu Quân đoàn Bảy chứ.」

「Những điều đó là thành tựu của công chúa hơn là của riêng tôi, và các binh sĩ mới là những người thực sự liều mạng. Hơn nữa, ăn mặc quá lộng lẫy có thể khiến ai đó cho rằng tôi thực sự có tham vọng, và đó là một cách chắc chắn để làm hỏng tâm trạng.」

「Ít nhất, ít nhất thì hãy đi thẳng lưng.」

「...Vâng, thưa ngài.」 Và thế là Regis cố gắng hết sức để sửa dáng gù lưng của mình và nhìn thẳng về phía trước khi đi.

Chẳng bao lâu sau, Regis và Abidal-Evra đến phòng chỉ huy—hay ít nhất, đó là nơi được cho là phòng chỉ huy. Rõ ràng đó chỉ là phòng khách của tù trưởng. Sáu sĩ quan đang chờ đợi bên cạnh một chiếc ghế sofa, mặc quân phục khác với những chiếc áo giáp của các hiệp sĩ chiến đấu trên bộ. Ở phía trước là một người đàn ông trung niên với bộ râu đỏ rậm rạp, người đã chào một cách yếu ớt khi họ đến gần.

「Tên tôi là Christophe Denis de Bertram,」 ông nói, tự giới thiệu. 「Tôi là đô đốc của hạm đội phía tây và là trung tướng trong quân đội đế quốc. Rất hân hạnh được gặp ngài, chiến lược gia trẻ tuổi của lục địa.」

「Tôi cũng vậy. Tôi là Quan chức Hành chính cấp ba Regis Aurick của Quân đoàn Bốn thuộc Đế quốc.」

Nghe vậy, Regis nhận thấy Abidal-Evra có vẻ muốn xen vào. Đó là lúc anh nhớ ra—kể từ khi được ban tước hiệu hiệp sĩ, tên chính thức của anh giờ là Regis d’Aurick. Nhưng anh sẽ chỉ trông thật ngớ ngẩn nếu cố gắng sửa lại, nên anh giả vờ không để ý.

Trong số sáu sĩ quan, chỉ có một thanh niên dường như đang giữ vai trò sĩ quan phụ tá; những người còn lại đều là những người lớn tuổi, trạc tuổi đô đốc. Họ lần lượt chào và xưng danh, cấp bậc. Hóa ra, đây là các hạm trưởng của những chiến hạm nổi bật nhất hạm đội.

Trong hải quân, các hạm trưởng sẽ nhận lệnh từ đô đốc, sau đó chỉ thị cho thủy thủ đoàn trên tàu của mình thực hiện tốt nhất có thể. Khi giao tranh nổ ra, không như trên chiến trường đất liền nơi khả năng chiến đấu cá nhân là quan trọng, thường thì năng lực của đô đốc và các hạm trưởng mới là yếu tố quyết định diễn biến trận chiến.

Regis ngồi xuống chiếc ghế được mời, trong khi Abidal-Evra đứng phía sau anh. Chẳng mấy chốc, Bertram và những người khác cũng đã yên vị trên ghế sofa. Nhắc mới nhớ, không như những người bên ngoài, họ lập tức chào tôi chứ không phải Abidal-Evra.

“À… Xin lỗi nếu tôi nhầm, nhưng chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?” Regis hỏi.

“Đúng vậy. Đó là trong buổi lễ hội tháng trước. Tôi đã thấy ngài nói chuyện với Công chúa Argentina từ xa.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi thực sự phải xin lỗi. Tôi chưa từng đến diện kiến.”

“Không cần đâu. Ngài thấy đấy, tôi cố tình giữ khoảng cách với cuộc tranh giành quyền lực. Ai lên ngôi tiếp theo không quan trọng; hạm đội của tôi sẽ giương buồm phục vụ Đế quốc.”

“Đó là điều mà cấp trên của tôi, công chúa, đang trông cậy.”

Bertram gật đầu, rồi nét mặt ông bắt đầu trầm xuống. “Nhưng hiện tại, tôi đang gặp khó khăn trong việc hoàn thành lời thề đó. Các chiến hạm của High Britannia quá mạnh.”

“…Có vẻ là vậy.”

Regis khá bất ngờ. Bertram không chỉ là một trung tướng và một công tước, mà ông ấy còn sắp năm mươi tuổi, khiến Regis thấp hơn ông ấy cả về cấp bậc, tước vị lẫn tuổi tác. Vì lý do này, Regis không ngờ mình lại được đối xử lịch sự đến vậy. Hơn nữa, việc đô đốc công khai thừa nhận sức mạnh của hạm đội địch cũng là một bất ngờ thú vị.

Bertram mỉm cười. “Với những người trên đất liền, có thể trông chúng tôi như đang mất tinh thần – như đang trốn trong một góc…”

“Không, không hề.”

“Hãy để tôi nói về tình hình của chúng ta bằng những con số.”

“Tất nhiên rồi.”

“Tàu chiến tuyến hạng Princess chạy bằng hơi nước của High Britannia – một chiến hạm 74 khẩu pháo tốc độ cao – di chuyển với tốc độ khoảng 15 hải lý/giờ. Ngược lại, chiến hạm buồm lớn nhất của chúng ta – hạng Aeterna 80 khẩu pháo – chỉ có thể đạt được tốc độ đó trong điều kiện gió hoàn hảo.”

“Và những con tàu đó chỉ được cứu vì chúng đã dồn hết sức vào việc tự vệ. Khi trận chiến bắt đầu, chúng thậm chí không thể chạy thoát.”

“Đáng tiếc. Kẻ địch được trang bị pháo Elswick, và tầm bắn của chúng vào khoảng 45 arpent (3216 m).”

“Đó là loại Type-41.”

“Đúng vậy.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, pháo chống hạm lớn nhất của hạng Aeterna có tầm bắn 38 arpent (2715 m). Hơn nữa, chúng mất gấp đôi thời gian để nạp và bắn so với pháo của kẻ địch.”

“Ngài đã nghiên cứu kỹ. Quả nhiên là ngài, đúng như những gì tôi nghe được.”

“Chỉ là thông tin tôi nhớ lại từ một cuốn sách mà thôi.”

Bertram gật đầu tỏ vẻ hiểu. “Hiện tại có ba tàu hạng Princess đang neo tại cảng. Chúng ta có chín tàu Aeterna chủ lực, và ngày mai… tàu bọc thép chiến tuyến hạng Poseidam 120 khẩu pháo của chúng ta dự kiến sẽ đến.”

“Từ biển phía nam, đúng không?”

“Họ bắt đầu gửi nó về phía bắc ngay khi High Britannia xâm lược, nhưng đó là một con tàu cực kỳ chậm chạp.”

“Với tốc độ thấp hơn và tầm bắn ngắn hơn, liệu tàu hạng Poseidam của chúng ta có thể đánh bại tàu hạng Princess của họ không?”

“Sẽ rất khó khăn; kẻ địch có thể sẽ chỉ rỉa tàu của chúng ta từ ngoài tầm bắn. Tàu hạng Poseidam có vỏ ngoài chắc chắn, nhưng cũng có hai điểm yếu chính.”

“Các cánh buồm và các khẩu pháo?”

“Đúng vậy. Nếu kẻ địch xuyên thủng được cánh buồm, con tàu sẽ di chuyển chậm hơn bình thường – thậm chí việc thay đổi hướng cũng sẽ trở thành một thử thách. Và nếu một quả đạn xuyên qua các lỗ pháo ở mạn sườn, thì trong trường hợp xấu nhất, nó sẽ làm bốc cháy kho thuốc súng của chúng ta.”

“Hừm… Nếu chúng ta có một con tàu nhanh hơn kẻ địch – dù có thua kém về hỏa lực – thì ít nhất chúng ta cũng có phương tiện để thoát thân…”

“Tàu hỗ trợ hạng Urathenos 18 khẩu pháo nhanh hơn một chút, và chúng ta có tổng cộng 20 chiếc. Tuy nhiên, chúng không thể đấu pháo; kẻ địch sẽ bắn được một hoặc hai phát trước khi chúng ta kịp đến gần để phản công. Hơn nữa, không như hạng Aeterna kiên cố, Urathenos nhỏ bé dễ bốc cháy và sẽ không thể điều khiển được nếu bị trúng đạn trực diện.”

“…Nghe có vẻ cầm chân High Britannia sẽ không phải là nhiệm vụ dễ dàng.”

Vẻ mặt Bertram vẫn u ám. “Chúng ta đã thử phát động một cuộc tấn công vào các tàu vận tải chở quân nhu của kẻ địch.”

“Trong trận Touranne?”

“Chúng ta đã dự đoán tuyến đường của chúng và đến từ phía ngược gió. Mọi thứ đang diễn ra theo hướng chắc chắn thắng, nhưng… hỏa lực của địch quá mạnh, và chúng ta đã mất bốn tàu hạng Aeterna.”

“Có thu được gì không?”

“Tôi chắc chắn một vài phát đạn của chúng ta đã trúng đích, nhưng không đủ để đánh chìm tàu hạng Princess. Chúng ta đã đánh chìm một tàu vận tải và làm hỏng một chiếc khác, nhưng lúc đó chúng ta đã cố gắng hết sức để rút lui, nên tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.”

“Vậy đó là một thất bại hoàn toàn…”

“Nếu ngài muốn tôi nói thẳng, thì đúng vậy. Gần như mọi con tàu của chúng ta có thể đi lại ở biển phía tây đều tập trung ở đây. Chỉ có những chiếc đang bảo trì là không có mặt.”

“Vậy thì chúng ta không thể chịu thua thêm nữa,” Regis nói. Sửa chữa một con tàu có thể mất gần một năm, và chúng không dễ dàng được thay thế.

“Tôi chắc chắn High Britannia có tàu dự phòng cho cả tàu hạng Princess và tàu vận tải của họ. Còn chúng ta, chỉ có những con tàu ở đây mà thôi.”

“…Phải.”

“Đó là tình hình hiện tại của chúng ta,” Bertram nói nặng nề, nhìn Regis với ánh mắt sắc bén.

“Cảm ơn ngài đã cho tôi biết.”

“Sự khác biệt về sức mạnh rõ như ban ngày, và chúng ta không thể mất lực lượng đang có ở đây. Ngài có nghĩ có bất cứ điều gì chúng ta có thể làm không?”

Regis gật đầu. “Tôi có.”

Các sĩ quan xung quanh xôn xao, trong khi mắt Bertram càng sắc bén hơn. “Ngài có thể đã đạt được kết quả trên đất liền, nhưng… biển cả có thể không như ngài mong đợi.”

“Tôi biết điều đó, và tôi không hoàn toàn tự tin, nhưng… nếu chúng ta không thắng trên biển, thì Đế quốc Belgaria sẽ phải chịu một thất bại không bao giờ có thể phục hồi được.”

Các sĩ quan hải quân trao đổi ánh mắt; có lẽ họ không biết mọi thứ trên đất liền đã diễn ra như thế nào.

“Quân đội High Britannia có đủ động lực để xé toạc cả Đạo quân số Hai và Đạo quân số Bảy. Ngay cả Đạo quân số Một cũng sẽ phải vất vả để bảo vệ thủ đô,” Regis thẳng thắn thông báo cho họ.

“Ngài đang nói rằng ngay cả Tướng Latrielle cũng có thể không thắng…?”

“Sẽ là một gánh nặng lớn được trút bỏ nếu ông ấy thắng, nhưng… chắc chắn sẽ là một trận chiến khó khăn. Khoảng cách giữa vũ khí của chúng ta quá lớn.”

“Vậy tình hình tệ đến vậy sao…?”

“Nếu quân nhu địch tiếp tục được cung cấp, chiến tuyến sẽ trì trệ cho đến khi, cuối cùng, các nước lân cận tập hợp quân đội để tấn công. Thủ đô sẽ bị bao vây bởi hàng vạn binh lính.”

Mặt các sĩ quan tái đi, và Bertram chìm vào suy nghĩ.

Regis đứng dậy. “Tướng Latrielle đã ra lệnh bằng quyền hạn Nguyên soái của mình: những người ở đây đã được đặt dưới quyền chỉ huy của Đạo quân số Bốn, và theo đó là Công chúa Argentina. Tôi phục vụ với tư cách quân sư của công chúa, nên tôi cũng có chút tiếng nói ở đây, nhưng chúng ta đang trong chiến tranh. Sinh mạng đang bị đe dọa, và tôi không mong ngài tin tưởng tôi khi chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau. Tôi xin phép rời đi bây giờ. Xin hãy tập hợp lại và xem xét tình hình.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi từ chối ngài?”

“…Thành thật mà nói, vai trò của tôi sẽ không thay đổi chút nào. Tôi chưa bao giờ có ý định ra lệnh ngay từ đầu. Tôi sẽ chỉ giải thích một kế hoạch mà tôi hy vọng ngài sẽ hài lòng, và nếu ngài quyết định bỏ qua nó, thì… tôi sẽ hơi gặp rắc rối một chút.”

“Hừm… Vừa nãy ngài nói ngài thiếu tự tin. Nhưng theo những gì tôi thấy, ngài dường như hoàn toàn tự tin vào kế hoạch của mình.”

“Tôi thực sự thiếu tự tin. Tôi chỉ tình cờ biết một vài điều từ một vài câu chuyện tôi đã đọc có liên quan đến những tình huống tương tự.” Nghe lời nhận xét này, Bertram và cấp dưới của ông nhìn Regis với ánh mắt tò mò, nhưng anh nhanh chóng chào tạm biệt và đi về phía cửa. “Tôi sẽ đi xem xét Ciennbourg. Tôi sẽ trở lại trước bữa tối.”

“Ồ? Ngài sẽ sử dụng một trong những con tàu của chúng tôi sao?”

“Trời ơi, không. Tôi chưa có sự cho phép của ngài, Đô đốc, nên tôi không thể sử dụng các chiến hạm. Tôi chỉ muốn trinh sát một chút, nên một chiếc thuyền nhỏ là đủ. Tôi sẽ cố gắng thương lượng với một trong những thuyền đánh cá địa phương.”

“…Ngài là một người đàn ông kỳ lạ, Regis Aurick.”

“Tôi nghe điều đó nhiều rồi,” Regis đáp, khóe môi nhếch lên nụ cười gượng gạo khi anh bỏ lại phòng chỉ huy phía sau.

✧ ✧ ✧

Sau khi đi qua giữa hai hàng nhà – một khoảng trống hẹp đến mức anh ngần ngại gọi nó là đường – Regis ra đến bến cảng nơi các thuyền đánh cá neo đậu. Anh có thể cảm nhận được vị mặn trong không khí, và chỉ riêng mùi hương thôi cũng đủ khiến lưỡi anh tê dại. Abidal-Evra và năm kỵ sĩ khác đang đi cùng anh; những người còn lại đã được phép ở lại nghỉ ngơi.

Việc đánh bắt cá thường được thực hiện vào buổi sáng, nên không một bóng người nào khi họ đến. Và mặc dù đây về mặt kỹ thuật là bến cảng của làng, các thuyền chỉ đơn giản nằm trên cát, được buộc chặt bằng dây để không bị sóng cuốn trôi.

Abidal-Evra nghiêng đầu. “Tại sao họ lại phải mất công kéo thuyền ra khỏi nước?”

“Đánh giá qua vị trí của chúng, tôi đoán mũi thuyền chỉ vừa chạm cát khi chúng được buộc,” Regis đáp.

“Làm thế nào mà như vậy được?”

Giờ Regis mới nghĩ, nhiều binh lính từ trung đoàn biên giới sẽ không bao giờ có cơ hội tìm hiểu về biển.

“Có một hiện tượng gọi là thủy triều, ngài thấy đấy…” Điều này đề cập đến sự lên xuống định kỳ của mực nước, và được gây ra bởi lực hấp dẫn của mặt trời và mặt trăng, Regis giải thích.

“Hấp dẫn, ngài nói sao…?”

“Đúng vậy. Nó đã được viết trong cuốn Luận thuyết về Cơ học Thiên thể, do học giả Pierre Simon xuất bản mới đây. Cuốn sách đã hệ thống hóa chuyển động của một số vật thể thông qua toán học—”

Đầu Abidal-Evra đã quay cuồng. Anh ta nhanh chóng cắt lời Regis và chỉ vào xa xa. “Ôi, Quân sư! Có người trên thuyền kia!”

“Hừm?”

Tôi chưa nói xong mà… Quyết định gác lại bài học của mình, Regis tiến lại gần thuyền đánh cá. Có một chàng trai trẻ với mái tóc nâu gạch đang ở trên thuyền, bận rộn dọn dẹp lưới. Anh ta trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, và dù trông khá mảnh khảnh, anh ta thực sự rất cơ bắp. Mười lăm tuổi là tuổi trưởng thành ở Belgaria, nên dù trông trẻ như vậy, chàng trai này chắc chắn là một ngư dân hạng nhất.

Regis giơ tay chào. “Chào anh. Anh có chút thời gian không?”

Chàng trai lập tức đứng thẳng dậy, rõ ràng là cảnh giác.

“Tôi làm anh giật mình sao?” Regis hỏi, thản nhiên đưa tay đã giơ lên ra sau đầu và nắm lấy tóc mình.

“A-Anh muốn gì, Binh lính?”

“Chiếc thuyền này là của anh sao?”

“Một phần thôi. Có gì sai à?”

Có vẻ như chiếc thuyền này thuộc sở hữu chung. Điều đó không đặc biệt hiếm; đánh bắt cá thường là một công việc đòi hỏi nhiều người, và việc mua, bảo dưỡng một chiếc thuyền đánh cá tốn kém tiền bạc. Có lẽ nó thuộc về gia đình anh ta. Nhưng đó không phải là điều duy nhất mà Regis suy luận được từ câu trả lời – hóa ra, dân làng không mấy chào đón quân đội đế quốc. Thực tế, chàng trai trẻ này có vẻ sợ hãi ra mặt.

Thật vậy, bất cứ khi nào quân đội đóng quân ở đâu đó, việc tìm thấy người dân địa phương có quan hệ tốt với họ hiếm hơn nhiều so với những người không có, Regis than thở. Binh lính có xu hướng hành động với suy nghĩ rằng họ đang bảo vệ người dân hoặc ứng phó với tình huống khẩn cấp, nên thường khá kiêu ngạo và luôn ra lệnh. Về mặt này, ngôi nhà mà hạm đội phía tây đang dùng làm trụ sở có lẽ đã bị trưng dụng.

Điều này có nghĩa là, đối với dân làng, binh lính và bọn cướp không khác nhau là mấy – cả hai đều bị coi là những vị khách không mời. Nhưng ngay cả khi như vậy, Regis vẫn chưa muốn lùi bước; anh cần đảm bảo nền tảng đã được đặt ra trước khi Altina đến.

“Thật ra, tôi muốn xem tình hình ở Cảng Ciennbourg và các vùng biển xung quanh thế nào. Anh có biết ai có thể đưa tôi ra đó không?”

Regis ban đầu định hỏi chàng trai trẻ, nhưng rõ ràng từ thái độ của anh ta là anh ta khó có thể đồng ý. Chàng trai đáp lại với vẻ rất miễn cưỡng, nhưng không từ chối thẳng thừng. Đó là sức mạnh của kỹ năng thuyết phục đáng kinh ngạc của Regis – hay đúng hơn, là khí chất đáng sợ tỏa ra từ các kỵ sĩ phía sau anh.

“N-Nếu vậy, anh nên hỏi trưởng làng… Ông ấy biết nhiều hơn tôi.”

“Và tôi có thể tìm trưởng làng ở đâu?”

“Trong căn nhà mà binh lính đã biến thành trụ sở.”

“Tôi hiểu rồi.”

Regis đoán trưởng làng đang ở một phòng khác với phòng anh đã gặp Bertram, nên có vẻ họ sẽ phải quay lại nơi họ đã đến.

Đột nhiên, có tiếng bước chân nhanh nhẹn, đầy năng lượng dội trên đá. Regis quay lại và thấy một người đang chạy dọc bức tường đê nhanh như mèo, mặc một chiếc váy vải nhẹ. Mái tóc từng đen của cô đã bị nắng nhuộm thành màu nâu đỏ do tiếp xúc lâu ngày với nắng, và nó bay phấp phới sau lưng cô khi cô chạy.

“Ê ê ê! Mày làm gì thuyền của tao đó!?” một tiếng hét the thé vang lên.

Cô gái tiếp tục chạy dọc bức tường. Cô trông khoảng mười lăm tuổi – có lẽ bằng tuổi Altina – và có đôi mắt đen sắc sảo để lại ấn tượng khá sâu sắc. Khi đến cuối bờ đê, cô nhảy xuống bãi biển và tiếp tục chạy hết tốc lực, giờ đây di chuyển với đà mạnh đến nỗi Regis sợ cô sẽ đâm thẳng vào anh.

Một đám mây cát lớn bốc lên không trung khi cô gái dừng lại đột ngột ngay trước khi va chạm. “Mày đang nhòm ngó thuyền của tao đó!” cô gắt gỏng.

“Ồ, vậy chiếc thuyền này là của hai người sao?” Regis hỏi. “Không cần lo lắng. Tôi sẽ không làm gì nó đâu; tôi chỉ có vài câu hỏi thôi.”

Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm. “Làm tôi lo một chút… Cứ tưởng anh định cướp nó đi.”

“Haha… Ngay cả khi quân đội đế quốc bị dồn vào đường cùng, chúng tôi cũng sẽ không trưng dụng một chiếc thuyền đánh cá cũ đâu.”

“Hừm. Vậy xin lỗi vì thuyền của tôi không đáng công của anh. Nhưng tôi nói cho anh biết – bề ngoài không phải là thứ giúp anh nổi!” Giọng cô đột nhiên lại gay gắt, và cô bĩu môi. Có vẻ thái độ của cô thay đổi thất thường như mắt mèo, nhảy từ thái cực này sang thái cực khác.

Regis chùn bước. “Ồ, không, tôi không có ý đó. Một chiếc thuyền đánh cá hỗ trợ cuộc sống và sinh kế của một ngư dân và gia đình anh ta, đúng không? Trưng dụng sinh kế của một người là một việc làm kinh khủng.”

“Mấy người đã lấy vài căn nhà của chúng tôi rồi! Chẳng phải đó còn tệ hơn sao!?”

“Tôi tin rằng quân đội chỉ mượn chúng thôi. Ít nhất, tôi hy vọng là vậy… Tôi chưa bao giờ hỏi chi tiết cụ thể.”

Không thể xem thêm nữa, chàng trai trẻ trên thuyền lên tiếng. “Đừng gây sự với binh lính, Narissa. Chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi, được chứ? Đi chỗ khác đi.”

“Mày nói gì đó, Phip? Tao đến nhanh nhất có thể vì mày trông bất lực quá. Sao không có chút lòng biết ơn nào vậy?” Narissa gắt lại. “Vậy nói tao nghe – mấy người đang nói gì vậy?”

“Không liên quan đến mày.” Lời Phip cộc lốc, nhưng nghe yếu ớt hơn trước nhiều. Anh ta rõ ràng đang bị sự gay gắt của cô làm cho mệt mỏi.

Regis lặp lại những gì anh đã nói trước đó. “Tôi muốn xem tình hình ở Cảng Ciennbourg thế nào, nên tôi đang hỏi liệu anh ấy có biết ai có thể đưa tôi đi tham quan không.”

“Đưa anh đi tham quan? Ý anh là, kiểu như, trên thuyền?”

“Đúng vậy, tôi muốn xem cảng bị chiếm đóng trông như thế nào. Ngoài ra, tôi hy vọng thu thập càng nhiều thông tin về các vùng biển xung quanh càng tốt, nên tôi muốn một người biết cách điều khiển thuyền.”

“Thì đi tìm trưởng làng…” Phip lầm bầm. Nhưng Narissa kiên quyết lắc đầu.

“Vô ích thôi! Trưởng làng dạo này từ chối ra biển. Cứ nói là đau lưng. Anh chỉ cần người biết đường đi nước bước trên thuyền thôi, phải không?”

“Đúng vậy. Tôi rất nghi ngờ High Britannia sẽ điều động chiến hạm vì sự hiện diện của một chiếc thuyền đánh cá; tôi chỉ hơi thiếu thời gian lúc này, nên tôi muốn một người có kỹ năng và một chiếc thuyền nhanh.”

“Vậy thì anh may mắn rồi – tôi biết ai là thủy thủ giỏi nhất, và họ có chiếc thuyền nhanh nhất làng.”

Phip nắm lấy lưới và bật dậy. “Ê, Narissa! Đừng có giỡn nữa! Chẳng có gì tốt đẹp khi dính dáng đến binh lính đâu!”

“Im đi, Phip!”

“Gừ… Mày… Mày tự lo đi nhé?”

Thấy cuộc trao đổi này, Regis đặt câu hỏi thích đáng nhất. “Chiếc thuyền nhanh nhất này có phải của cô không?”

“Anh biết mà! Chúng tôi là nhanh nhất làng. Sẽ không thua cả chiếc thuyền của Seelow đằng kia đâu!”

“Ai…?”

“Anh thấy căn nhà lớn đằng kia không? Ông ta cứ mua toàn thuyền mới nhất chỉ vì nghĩ mình là tay to. Nhưng ông ta dùng dở ẹc, nên chậm lắm.”

“Tôi… hiểu rồi.” Có vẻ loại chuyện này cũng xảy ra ở những làng chài nhỏ.

Regis nhìn lại thuyền của Phip và Narissa. Nó thực sự không khác biệt nhiều so với những chiếc khác xung quanh.

“Phip rất tệ trong việc đọc gió, nhưng anh ấy là vua trong việc điều chỉnh lưới và buồm,” Narissa nói, ưỡn ngực. “Và với tôi ở bánh lái, chúng tôi sẽ không thua ai đâu, bất kể gió thổi về đâu!”

“Tôi hiểu, tôi hiểu… Và cô rất am hiểu về những vùng biển này phải không?”

“Tất nhiên rồi! Tôi biết chúng rõ hơn cả cá nữa!” Narissa tuyên bố. Cô đập mạnh vào ngực mình, và những gò bồng đảo ẩn dưới áo cô nảy nhẹ. Chỉ một lúc trước, Regis nghĩ cô bằng tuổi Altina, nhưng có lẽ cô thực sự lớn hơn một chút.

Phip thở dài. “Mày có biết mày sẽ làm việc không công không, Narissa?”

“Hả!? À, đúng rồi! Anh ta là binh lính! Vậy thì tôi rút lại tất cả!”

Không có quy định nào nói rằng quân đội phải trả tiền cho dân thường mà họ huy động làm việc. Trong hầu hết các trường hợp, họ sẽ bắt họ làm việc với giá bèo bọt hoặc từ chối trả tiền hoàn toàn.

Tôi sẽ trả cho cô một khoản xứng đáng. Tôi không chỉ muốn cô đưa tôi ra biển bằng thuyền của mình; tôi muốn nghe tất cả mọi thứ về biển cả. Ngoài ra, tôi sẽ cần sự hợp tác của cô trong một thời gian. Nếu cô làm việc cho tôi... Để tôi xem..." Regis kiểm tra túi quần. "Tôi có thể trả cô tám sol mỗi ngày."

Mắt Narissa mở to hết cỡ. "Tám sol!?"

Phip cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên; anh ta đứng đó há hốc mồm.

Tám sol đại khái là khoản thu nhập hàng tuần của một binh lính trong quân đội chính quy, và đó là một số tiền rất đáng kể so với thu nhập của ngư dân. Tuy nhiên, thông tin mà Narissa cung cấp sẽ vô cùng quý giá trong việc chống lại các chiến hạm của High Britannian. Đây là vấn đề liên quan đến vận mệnh của Đế chế, và xét theo khía cạnh đó, tám sol thực ra lại là một khoản tiền khiêm tốn đến đáng sợ.

"Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!" cô bé thốt lên. "Chẳng đi đâu khác nữa! Kể cả nếu tôi phải tự làm một mình!"

"Nếu có tiền, tôi cũng sẽ tham gia," Phip nói thêm.

"Vậy thì tốt quá. Tên tôi là Regis Aurick. Rất vui được hợp tác với cô."

"Cứ gọi tôi là Narissa. Tôi mới là người phải nói câu đó, Jess!"

"Jess...?" Regis nghiêng đầu.

Phip nhún vai. "Narissa rút gọn tên người còn tệ hơn bất kỳ ai bình thường. Tiện thể, tên tôi là Philip Jean Aquanord."

"Um... Hai người là vợ chồng à?"

"Pffahahah!" Narissa phá lên cười. "Sai! Sai bét! Tôi mới mười bốn tuổi thôi! Tôi với Phip đây, chúng tôi biết nhau từ bé. Bố mẹ chúng tôi là bạn nên chúng tôi đi thuyền cùng nhau, nhưng chỉ có thế thôi."

Đến đoạn "chỉ có thế thôi", Phip thở dài. Đời là thế đấy, chàng trai trẻ... Regis thầm nghĩ, an ủi anh ta trong lòng.

"Tôi hiểu rồi. Vậy hai người là bạn thời thơ ấu."

"Cá nhân tôi thì muốn có thuyền riêng, nhưng bố tôi khá cố chấp. Ông ấy chỉ tin tưởng cho tôi ra biển khi tôi giúp Phip thôi."

"Không phải vì cô thường xuyên trốn việc nhà à?" Phip ngắt lời.

"Nhưng tôi lái thuyền giỏi mà!"

"Erk. Tôi cũng sẽ giỏi thôi. Cuối cùng thì..." Nói đoạn, Phip quay lưng lại với Narissa và bắt đầu gói ghém những tấm lưới đánh cá còn lại. Cơ thể rắn chắc, rám nắng của anh ta không hề thua kém các hiệp sĩ—một minh chứng cho việc anh ta nghiêm túc với công việc của mình đến mức nào. "Này, Narissa. Đừng có đứng đó nữa. Nếu chúng ta định đi tận Ciennbourg, chúng ta nên dỡ đồ xuống trước, đúng không? Giúp tôi dỡ đồ ở đây."

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Chúng ta sẽ sẵn sàng đi ngay thôi, Jess. Khi nào thì anh rảnh?"

"Càng sớm càng tốt, làm ơn."

Narissa nháy mắt. "Oui, oui! Anh cứ yên tâm, sếp! Ồ, nhưng nếu anh muốn nhanh thì tốt nhất là mang càng ít người càng tốt."

"Tôi tự đi một mình cũng được."

Abidal-Evra, người đã im lặng cho đến lúc này, đột nhiên lên tiếng. "Tôi không thể để ngài làm thế, Chiến thuật gia! Nếu không ai đi cùng, ít nhất hãy mang theo tôi."

"Được thôi. Vậy chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Narissa và Phip dỡ lưới, giỏ và các dụng cụ đánh cá khác trực tiếp lên bãi biển, cứ thế bỏ chúng ở đó.

"Chúng sẽ không bị trộm chứ?" Abidal-Evra hỏi, khá bối rối.

"Trộm cái gì...? Pffahahah! Chỗ này không có kẻ ngốc đâu! Ai cũng biết thần biển sẽ nhấn chìm những kẻ dùng lưới trộm để đánh cá!"

Regis thấy mình trao đổi ánh mắt với hiệp sĩ. Belgaria chỉ công nhận một tín ngưỡng cụ thể là tôn giáo chân chính, và việc thờ cúng thần tượng bị nghiêm cấm, nhưng một lần nữa, dường như quyền năng của Chúa đã không thể vươn tới những vùng xa xôi nhất của đất nước; giống như trung đoàn biên giới Beilschmidt đã bị ảnh hưởng bởi tín ngưỡng thờ nữ thần ở phía bắc, dường như khu vực này cũng giữ lại vị thần bản địa của mình.

Phip bắt đầu đẩy thuyền trong khi Narissa kéo dây.

"Tôi sẽ giúp!" Abidal-Evra thông báo, di chuyển đến bên Phip. Các hiệp sĩ khác cũng làm theo, giúp đẩy thuyền xuống biển.

Ngay khi thuyền nổi lên, Narissa hét lên, "Nhảy lên!"

Regis hầu như không thể theo kịp. "Này... Đợi đã..." Cố gắng đạp từ cát lún và nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá chòng chành còn khó hơn cả cưỡi ngựa. Khi anh ta do dự tại chỗ, Narissa chìa tay ra.

"Anh có lên không, Jess!?"

"V-Vâng!" Regis nắm lấy tay cô bé và, với các hiệp sĩ đẩy anh ta từ phía sau, cuối cùng cũng lên được thuyền. Thực ra, chính xác hơn là anh ta bị chất lên như một món hàng. Trong khi đó, Phip giúp Abidal-Evra lên.

Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền đã trôi ra biển, và Regis nhanh chóng bị cuốn theo cảm giác phấn khích. "Chúng ta đang nổi... Có sóng... Thật là tuyệt vời!"

"Hả? Đây là lần đầu tiên anh ra biển à?" Narissa hỏi.

"Đúng vậy. Mặc dù tôi đã đọc rất nhiều về nó trong sách."

"Sách vở chẳng thể nào sánh bằng thực tế. Có rất nhiều điều trên thế giới này mà anh không thể hiểu được nếu không tự mình trải nghiệm."

"Ha... Có lẽ vậy."

Regis và Abidal-Evra ngồi ở khoảng trống thường dùng để chứa lưới và cá. Chiếc thuyền nhỏ, nhưng thiết kế đơn giản khiến nó có vẻ khá rộng rãi. Một cột buồm dựng gần mũi thuyền, với một cánh buồm hình chữ nhật căng phồng khi đón gió.

Điều này dường như cũng xảy ra với chiếc váy của Narissa, giờ đây đang bay phấp phới khắp nơi. Cô bé nhanh chóng túm lấy gấu váy. "Argh. Mới nhớ ra là mình đã thay đồ. Tôi không nghĩ mình sẽ đi thuyền quá trưa, nên... Ugh. Khá là xấu hổ..."

"Thôi nào, tập trung lái đi. Không ai ở đây thèm nhìn chằm chằm vào cái của cô đâu."

"Anh sẽ phải trả giá đấy, Phip!"

Regis không đặc biệt bận tâm, nhưng anh ta đủ hiểu chuyện để biết điều mà quay mặt đi. Mình thực sự nên tập trung vào việc quan sát biển cho kỹ... "Khụ khụ... Có chỗ nào nông quanh vịnh Ciennbourg không?"

"Có rất nhiều chỗ mà anh sẽ chạm đáy nếu thả lưới."

"Cô có thể chỉ ra chúng trên bản đồ này không?" Regis hỏi, lấy ra một hải đồ từ túi của mình. Tài liệu này hơi cũ, nhưng Cảng Ciennbourg nằm sâu trong một vịnh nhỏ và anh ta nghi ngờ hình dạng bờ biển có thể đã thay đổi nhiều. "Điều tôi quan tâm nhất là liệu có chỗ nào nằm sâu bên trong vịnh không."

Narissa giao tay lái cho Phip và xem xét hải đồ. "Um... Đó có phải là cảng không?"

"Đúng vậy. Ciennbourg ở đây, và Hugovie ở đây," Regis nói, dùng ngón tay vạch giữa hai điểm.

"Mhm, mhm." Narissa gật đầu một cách khó hiểu.

Hóa ra, cô bé không sai khi nói rằng mình biết nhiều hơn cá, nhưng kiến thức của cô bé chủ yếu chỉ giới hạn ở chính loài cá.

Mình có lẽ sẽ cần dùng các công cụ thích hợp để đo độ sâu và dòng chảy một cách chính xác, Regis nghĩ. Nhưng chuyến đi đã mang lại cho anh ta một vài ý tưởng về những địa điểm quan trọng cho kế hoạch của mình, nên anh ta không cảm thấy thời gian của mình bị lãng phí.

✧ ✧ ✧

Sau khi quan sát Cảng Ciennbourg từ xa và tìm hiểu nhiều điều khác, đoàn thủy thủ trở về đúng lúc mặt trời lặn xuống biển ở phía chân trời phía tây. Về phía đông, đất liền đã nhuốm một màu ấm áp.

Narissa càu nhàu khi buộc thuyền. "Hah, đói bụng quá... Tay tôi đau muốn chết... Và da tôi thì dính nhớp nháp..."

"Đừng có than vãn nữa," Phip thở dài. "Chính cô là người đã nhận việc mà."

"Ồ, vậy anh không mệt à? Vậy thì anh tự chất đồ lên thuyền đi. Tôi đi ăn tối đây."

"Cô đùa tôi à."

"Hôm nay thức ăn là của trưởng làng đãi, nhớ không? Sẽ hết sạch nếu tôi không đi ngay bây giờ."

"Nếu cô nghĩ vậy, thì tốt hơn hết là hãy bắt tay vào làm đi."

Narissa và Phip tiếp tục cãi cọ khi cùng nhau chất mọi thứ trở lại thuyền. Đây có phải là cái gọi là thân thiết đến mức cãi nhau không? Regis tự hỏi. Thật là những người bạn thời thơ ấu tốt bụng.

Regis cũng cảm thấy mệt rã rời, và cảm giác khó chịu do say sóng vẫn còn vương vấn. Nếu anh ta đã ăn no trước khi ra khơi, có lẽ anh ta đã ở trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều.

Trong khi Abidal-Evra đang bận nghe báo cáo từ các hiệp sĩ ở lại, Narissa đến gần Regis. "Này, Jess."

"Ồ, phải rồi."

Regis gật đầu, cố gắng nuốt xuống cảm giác buồn nôn trong dạ dày. Sau đó anh ta lấy ra tám đồng sol bạc từ túi và đưa cho cô bé. Mặc dù bình thường anh ta sẽ yêu cầu biên lai, nhưng đây là thời chiến—hơn nữa, vì Regis là người lập ngân sách chi tiêu của Đệ Tứ Quân, nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Narissa kiểm tra từng đồng xu trước khi cẩn thận nhét chúng vào một túi vải. "Ehehe. Cảm ơn!"

"Không, tôi mới là người phải cảm ơn cô."

"Này, sao anh không đi cùng tôi đến tòa thị chính? Anh có vài câu hỏi mà chúng tôi không thể trả lời, đúng không? Nếu anh hỏi mọi người ở đó, chắc chắn sẽ tìm được người có câu trả lời anh cần."

"Có sự kiện gì đang diễn ra à?"

"Trưởng làng đãi chúng tôi thức ăn và rượu mỗi tháng một lần. Gọi là 'biện pháp tương trợ' hay gì đó."

"Ồ, tương trợ à? Nghe có vẻ ông ấy là một trưởng làng đúng nghĩa."

"Đúng vậy! Vậy sao anh không đến ăn một bữa?"

Dường như ngôi làng này có một hệ thống nơi tiền được thu thập thường xuyên từ dân làng, sau đó được sử dụng để giúp đỡ bất cứ khi nào có người gặp tai nạn hoặc bệnh tật. Khi có quá nhiều tiền tích lũy, nó sẽ được trả lại hoặc sử dụng cho toàn bộ cộng đồng. Nhưng, đương nhiên, Regis là một người ngoài hệ thống này; anh ta chưa đóng góp một chút nào vào quỹ của họ.

Mình đoán mình có thể đi và hỏi vài câu hỏi, anh ta quyết định, để Narissa dẫn đường. Cùng nhau họ đi về phía tòa thị chính, với Abidal-Evra và thuộc hạ đi theo sát phía sau.

Tòa nhà mà họ được đưa đến hơi nhỏ hơn nhà của trưởng làng và nằm ở rìa thị trấn, có lẽ đó là lý do tại sao nó không được chọn làm trụ sở hải quân. Được cho biết rằng trưởng làng sẽ đãi họ, Regis mong đợi thức ăn và đồ uống, và tất cả dân làng sẽ tụ tập để mở tiệc.

Nhưng không có thức ăn, và mặc dù căn phòng đủ rộng cho khoảng bốn mươi người ăn cùng lúc, không có bàn hay ghế. Thay vào đó, dân làng ngồi trên sàn gỗ, thảo luận điều gì đó khá nghiêm túc.

Mắt Narissa mở to. "Bwuh!? Thức ăn đâu hết rồi!?"

"Vâng, về chuyện đó. Hôm nay hơi—" Một người đàn ông trung niên nhẹ nhàng đáp lại, nhưng giọng điệu của ông ta thay đổi ngay khi nhìn thấy Regis. "Một người lính!?"

Dân làng lập tức đứng dậy. Một số mang theo lao, trong khi những người khác vung vẩy những vật dụng thông thường hơn có thể dùng làm vũ khí. Regis chỉ nghiêng đầu, nhưng Abidal-Evra, người không thụ động đến thế, vươn tay lấy kiếm và bước tới.

"Ra ngoài đi, Chiến thuật gia! Báo cáo lại cho các hiệp sĩ!"

Các hiệp sĩ cận vệ khác cũng đang trên bờ vực rút kiếm. Ngay cả những dân làng trẻ tuổi cũng được trang bị lao, dao bếp và mã tấu. Nhưng dù vậy, Regis vẫn đứng yên tại chỗ.

"Chờ đã, chờ đã."

"Chiến thuật gia, ngài thực sự không thấy nguy hiểm ở đây sao!?"

"Đó là lý do tôi nói... Mọi người, làm ơn đợi một chút. Hãy bình tĩnh và nói chuyện này. Bình tĩnh và hợp lý." Nói đoạn, Regis nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay cầm kiếm của Abidal-Evra và bước tới.

Mình không thể phủ nhận rằng dân làng trông như muốn đổ máu. Có khoảng ba mươi người tổng cộng, từ trẻ em đến người già... nhưng tất cả đều là đàn ông.

Narissa đã tái mặt vì bầu không khí bất thường đột ngột, trong khi Phip đã đứng chắn trước cô bé để bảo vệ cô khỏi bất cứ điều gì sắp xảy ra.

Regis ngồi phịch xuống sàn. Giới quý tộc thường chỉ ngồi ghế, nhưng anh ta đã sống cuộc đời mình cho đến thời điểm này như một thường dân và do đó đã quen với những nơi như thế này. "Như các bạn thấy, tôi hoàn toàn không vũ trang. Tên tôi là Regis Aurick, và tôi làm chiến lược gia trong Đệ Tứ Quân của Đế chế."

"...Tôi là Jean Leo, trưởng làng."

Ông ta trẻ hơn nhiều so với dự kiến—có lẽ khoảng đầu bốn mươi. Mặc dù đây có thể không phải là trẻ theo quy ước thông thường, nhưng vị trí trưởng làng và những lời than phiền về lưng đau của ông ta đã khiến Regis mong đợi một người lớn tuổi hơn nhiều. Ông ta có làn da rám nắng sẫm và đôi mắt sắc bén, và mặc dù không đặc biệt cao, nhưng ngực và cánh tay của ông ta vô cùng vạm vỡ.

Regis nói một cách bình tĩnh nhất có thể. "Tôi đúng là một người lính, nhưng tôi không thuộc hải quân. Do đó, tôi có thể không chia sẻ suy nghĩ của họ. Tôi có thể thấy rằng một vấn đề nào đó đã xảy ra ở đây... Nếu các bạn không phiền, liệu các bạn có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Trong quá khứ, Regis đã từng vô cùng lo lắng khi nói chuyện trước nhiều người lạ như vậy. Nhưng dường như anh ta đã quen dần ít nhiều.

Các trưởng lão trong làng liếc nhìn nhau. Regis đã có một ý tưởng chung về những gì họ đang lên kế hoạch, đó là lý do tại sao anh ta cần tìm hiểu nguyên nhân gây ra sự bất mãn của họ càng sớm càng tốt. Anh ta cũng biết rằng việc cho họ thời gian thảo luận sẽ chỉ khiến họ càng xa rời một giải pháp hòa bình, và vì vậy, không chờ đợi câu trả lời, anh ta tiếp tục.

"Nhắc mới nhớ, đã khoảng một tháng kể từ khi hải quân đến đây. Tôi chắc rằng tất cả các bạn đều có những rắc rối riêng. Các bạn đã nhận được khoản bồi thường chưa?"

"Bồi thường gì?" trưởng làng hỏi, tỏ ra quan tâm ngay lập tức đến lời nói của Regis.

"Bất cứ khi nào quân đội mượn nhà cửa và hàng hóa, trưng dụng lương thực, hoặc yêu cầu lao động, họ sẽ cung cấp một khoản bồi thường tiền tệ hợp lý."

"Chúng tôi không nhận được bất cứ thứ gì như vậy."

"Trong trường hợp đó, hãy để tôi đẩy nhanh quá trình. Không cần lo lắng; tất cả các bạn sẽ nhận được những gì xứng đáng."

Dân làng nhanh chóng bắt đầu trao đổi lời nói. Ánh mắt đe dọa của họ từ vài khoảnh khắc trước đã dịu đi một chút, và lần này, Regis chờ đợi xem họ sẽ nói gì.

Cuối cùng, trưởng làng chỉnh lại tư thế. "Vậy là ngài đồng ý trả tiền cho chúng tôi, Người lính. Đúng không?"

"Điều đó chỉ là thủ tục đúng đắn."

Dường như một cuộc trò chuyện hòa nhã cuối cùng cũng có thể diễn ra. Regis kìm nén một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đây là một sự cố không thể giải quyết bằng tiền—ví dụ như các sĩ quan hải quân đang bạo hành dân làng—thì họ đã không chấp nhận bồi thường tài chính. May mắn thay, tình hình chưa trở nên tồi tệ đến mức đó.

"Những vùng phía tây này đã nằm dưới quyền tài phán của Đệ Tứ Quân," Regis tiếp tục. "Chỉ huy của chúng tôi là Trung tướng Marie Quatre Argentina de Belgaria. Có lẽ các bạn đã nghe nói về cô ấy? Cô ấy là công chúa thứ tư của Đế chế."

"Vâng, tôi đã nghe tên."

"Nhiều thành tựu của cô ấy cuối cùng đã được công nhận, và cô ấy đã được Đại tướng Latrielle bổ nhiệm vào vị trí quân sự của mình cách đây vài ngày. Công chúa là người khôn ngoan và công bằng, vì vậy nếu ai có bất kỳ khiếu nại nào, cứ trình bày với cô ấy. Tôi có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ xem xét kỹ lưỡng từng vấn đề."

Regis đã nói dối một chút ở đó; người sẽ xem xét những bất bình của họ có lẽ là anh ta. Điều đó có nghĩa là sẽ có thêm giấy tờ... anh ta thầm thở dài.

✧ ✧ ✧

Regis lại nhờ Narissa và Phip đưa anh ta ra thuyền, trong thời gian đó anh ta hoàn thành tất cả các nghiên cứu sơ bộ cần thiết. Khi họ trở về bãi biển, ngôi làng đã bị bao vây bởi binh lính đế quốc như thể đang bị bao vây. Cờ hiệu của họ màu xanh lá cây, thêu hình khiên trắng.

"Dường như công chúa đã đến."

"Tạ ơn Chúa!" Abidal-Evra thốt lên, gật đầu vui vẻ. Anh ta hẳn đã lo lắng, khi chỉ có vài đồng nghiệp đi cùng trong một lãnh thổ xa lạ.

Ngay khi mũi thuyền chạm cát, Phip nhảy xuống với một sợi dây. Anh ta chạy nhanh và buộc nó vào một cọc neo trên bờ kè.

Regis lần này đã mang theo các dụng cụ cần thiết để đo đạc, vì vậy anh ta có một số việc phải làm là dỡ chúng từ thuyền đánh cá xuống. Khi xong việc, anh ta bắt đầu tự mình leo xuống. Anh ta là người cuối cùng rời thuyền, và là người duy nhất vẫn còn bị say sóng.

Narissa chìa tay ra cho anh ta. "Thôi nào, bám chắc vào! Anh ổn không, Jess?"

"Vâng, cảm ơn cô."

Bàn tay rám nắng của cô bé thon và mềm mại, nhưng lại khỏe và chắc chắn như cành cây lớn. Chân Regis cuối cùng cũng đặt lên đất liền, và mặc dù cát không phải là mặt đất ổn định nhất và giày anh ta hơi lún, nhưng chỉ riêng việc anh ta không còn chòng chành trên biển đã mang lại cho anh ta một chút nhẹ nhõm.

Anh ta định nhặt các dụng cụ mình đã để sang một bên, nhưng Narissa đã đến trước. "Tôi sẽ mang chúng cho anh. Anh vẫn còn say sóng phải không?"

"Haha... Tôi đỡ hơn hôm qua rồi, nhưng... cảm ơn cô."

"Anh sẽ làm gì bây giờ?"

"Dường như công chúa đã ở đây, nên tôi sẽ nói chuyện lại với đô đốc. Chúng ta thực sự cần bắt đầu kế hoạch của mình sớm."

"Err..."

"Hửm?" Regis đã quen với việc thấy Narissa luôn vui vẻ, nên anh ta ngạc nhiên khi thấy tâm trạng cô bé đột nhiên trùng xuống. "Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi về hôm qua. Mọi người trong làng đều làm mặt đáng sợ quá."

"Chúng tôi có lẽ mới là người nên xin lỗi. Đất nước thu thuế, để làm gì? Ngay cả khi chúng tôi bị một thế lực nước ngoài xâm lược, việc đặt gánh nặng lớn như vậy lên ngôi làng này là một sự quản lý sai lầm đáng trách từ phía chúng tôi."

"Tôi mừng là anh đã có thể thuyết phục họ trước khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra."

"Tôi thực sự không làm được nhiều."

"Nghe nói sáng sớm nay có người từ quân đội đến nói chuyện về việc thanh toán. Trưởng làng và những người khác nói rằng nếu được trả tiền thì mọi chuyện sẽ khác. Dạo này họ đều càu nhàu lắm, nên thật vui khi thấy họ vui vẻ một lần!"

"Chà, vấn đề là, đô đốc hoàn toàn có ý định trả tiền ngay từ đầu. Công việc của ông ấy dạo này quá bận rộn nên không có người để sắp xếp quỹ."

"Dù vậy! Tất cả là nhờ anh!" Narissa líu lo, đến sát vai Regis.

Regis lập tức lùi lại. "Này, này..."

Thực ra, hải quân không hề có kế hoạch trả bất kỳ khoản bồi thường nào.

Đêm hôm trước, Regis đã báo cáo với Trung tướng Bertram.

"Như ngài đã biết... Công chúa Marie Quatre là một nhà từ thiện, người đứng về phía dân thường. Cô ấy căm ghét việc đất nước và giới quý tộc bóc lột dân chúng. Nếu, vào thời điểm cô ấy nhậm chức, những ngôi nhà của dân làng đã bị trưng dụng mà không bồi thường... điều đó sẽ hủy hoại uy tín của ngài, Đô đốc? Đưa ra một lời đề nghị thân thiện với dân làng sẽ là lợi ích tốt nhất cho ngài. Đó không phải là một khoản tiền đặc biệt lớn để trả, đặc biệt nếu điều đó có nghĩa là tránh được cơn thịnh nộ của hoàng tộc... Miễn là mọi việc được xử lý một cách hòa bình, tôi sẽ đơn giản báo cáo rằng ngôi làng đã được bồi thường thích đáng cho những nỗ lực của họ và không hơn không kém."

Là một quân nhân theo lối cũ, Bertram cố chấp, nhưng ông không phải là một kẻ ngốc. Ông lập tức chuẩn bị tiền bồi thường cho dân làng, thậm chí còn đích thân cảm ơn Regis vì đã đưa ra một đề xuất xem xét cẩn thận đến vị thế của mình.

Đối với Regis, việc giành được lòng tin của đô đốc quan trọng hơn nhiều so với lòng biết ơn của dân làng. Sự hợp tác toàn diện của hải quân phía tây sẽ vô cùng cần thiết trong cuộc tấn công vào các tàu vận tải của High Britannia, và đó không phải là điều anh có thể đảm bảo chỉ bằng một lá thư, bất kể chữ ký của ai.

Tuy nhiên, Narissa không biết chuyện gì đang xảy ra phía sau hậu trường, nên cô cứ tiếp tục tỏ lòng biết ơn thái quá. “Anh biết không? Tôi sẽ nói thật, Jess – lần đầu gặp anh, tôi cứ nghĩ anh bé tí và chẳng đáng tin cậy. Nhưng hóa ra anh đàn ông hơn tôi nghĩ nhiều!”

“Ha... Haha...”

Khi Phip trở về sau khi cất dụng cụ lên thuyền, vẻ mặt anh ta khá bất mãn. “Narissa, đừng có mà ve vãn lính tráng nữa.”

“Hả!? Tôi đâu có—! Ồ? Ừm? Đừng nói là anh ghen đó nha!”

“G-ghen cái gì chứ!?”

Đột nhiên, Abidal-Evra chỉ tay về phía xa. “Này, đó không phải công chúa sao?”

Regis nhìn theo ngón tay anh ta, thấy một nhóm hiệp sĩ lớn đang tiến về phía họ từ làng, nhảy qua bờ kè và chạy xuống bãi cát. Người dẫn đầu là một cô gái trẻ với mái tóc đỏ rực và đôi mắt màu huyết dụ.

“Regis!”

“Chào lại, Alt— Ồ.” Regis ngừng lại đột ngột, suýt chút nữa đã gọi công chúa bằng biệt danh quen thuộc của cô. Anh cần giữ đúng phép tắc, ít nhất là khi có mặt dân làng và các hiệp sĩ.

Những người lính canh của cô bắt đầu nài nỉ: “Khoan đã, Công chúa! Xin hãy chờ đã...!” khi họ đuổi theo cô, nhưng không lâu sau họ đã tụt lại phía sau, thở hổn hển. Việc Altina mặc trang bị nhẹ nhất có thể có lẽ cũng góp phần vào chuyện này, nhưng trong số tất cả mọi người ở Quân đoàn thứ Tư, Jerome có lẽ là người duy nhất có thể theo kịp tốc độ chạy hết tốc lực của cô.

Khi Regis kịp trấn tĩnh lại, Altina đã đứng ngay trước mặt anh.

“Regis!”

“Công chúa. Thần rất vui khi thấy người vẫn khỏe mạnh.” Regis cúi đầu cung kính, thì Narissa đột nhiên nắm lấy cánh tay anh từ bên cạnh. Anh có thể cảm thấy thứ gì đó mềm mại đang chạm vào khuỷu tay mình.

“Ai vậy, Jess?” cô hỏi.

“Hả!? Đ-đây là nhân vật cao quý, chỉ huy Quân đoàn thứ Tư của Đế quốc, Trung tướng Marie Quatre Argentina de Belgaria – người có cấp bậc cao nhất trong quân đội phía tây. Người cũng là tứ công chúa của Đế quốc.”

“Không, ý tôi là – cô ấy là gì của anh?”

“Tôi á!? Ừm... Chỉ huy mà tôi phục vụ?”

“Hừm, nghe cũng phải! Tôi nghĩ cái quái gì vậy chứ? Đâu thể nào một công chúa quan trọng như vậy lại là người yêu của Jess được! Một cấp trên trong công việc, nhỉ?”

Có vẻ như Regis không phải là người duy nhất bất ngờ trước hành vi của Narissa; mắt Altina gần như lồi ra khỏi hốc. Cô rõ ràng là đang giận dữ, và giọng nói phát ra lạnh lẽo đến thấu xương.

“Regis...”

Trong một khoảnh khắc, anh hoàn toàn không nói nên lời. Cô ấy giận dữ hơn bất cứ khi nào mình từng thấy... Thật ra, có lẽ cũng giận dữ như lần Elenore hôn mình đùa vậy.

“C-công chúa? Có chuyện gì vậy ạ? Ừm, đây là Narissa. Cô ấy đã giúp thần tìm hiểu một vài thứ cần thiết cho chiến dịch.”

“Hừm...” Ánh mắt Altina lạnh như băng. Rồi, không nói một lời, cô quay người bỏ đi.

Regis vội vàng rũ tay Narissa ra và đuổi theo cô. “Ơ-ơ... Công chúa? Người thấy không khỏe ạ? Thần đã làm gì khiến người không hài lòng sao? Thần có nhiều chuyện phải bẩm báo với người ngay lập tức...”

“Đúng vậy. Anh chỉ toàn nói chuyện công việc với tôi!”

“Vâng...? Chà, nếu người muốn gọi như vậy thì...”

“Clarisse nói đúng về anh!”

“N-nói về chuyện gì ạ?”

“Ồ, không có gì cả! Anh chỉ là chiến lược gia của tôi thôi mà! C-chúng ta đâu phải là người yêu hay gì đó, nên anh làm gì thì có quan trọng gì đâu chứ!? Chẳng liên quan gì đến tôi cả! Thế nên... thế nên... ngay cả khi anh tìm được một... Oa... Anh đ-đồ ngốc!”

“Đừng có nghĩ vậy! Tại sao, làm gì có chuyện thần có thể có người yêu được! Hoàn toàn không thể! Biển có cạn khô thì ngày đó mới đến!”

“Hả!?” Narissa lớn tiếng. Cô định đuổi theo Regis, nhưng Phip nhanh chóng nắm lấy tay cô.

“Dừng lại đi! Nghiêm túc đó!” anh ta mắng. Giọng anh ta nghẹn lại, nhưng gay gắt. “Nói năng như vậy trước mặt hoàng tộc là đủ để cô bị bắt vì tội khi quân rồi!”

“C-cái gì vậy!?”

“Trời ạ... Cô đúng là một đứa trẻ con về mọi thứ trừ biển cả... Cô chỉ được tha vì Công chúa Marie Quatre là một người tốt bụng, nhưng... bình thường thì cô đã bị xử tử rồi với cái cách cô hành xử đó.”

“Ách!?”

“Chúng ta không cùng đẳng cấp... Những thường dân như chúng ta, và những người hoàng tộc, quý tộc đó...”

“Chuyện đó không phải...” Narissa bỏ lửng câu nói, nhìn họ đi với vẻ mặt buồn bã.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Regis bị thôi thúc quay lại. Nhưng dù Narissa có gắn bó với anh đến đâu, nơi tiếp theo anh đến là chiến trường. Có lẽ họ sẽ tốt hơn nếu không dính líu gì thêm – dù sao thì, anh là một người lính ở vùng chiến sự, còn cô là một dân thường.

Và thế là, Regis không ngừng đuổi theo Altina.

✧ ✧ ✧

Phòng chỉ huy mà hải quân đã sử dụng giờ là phòng chỉ huy tạm thời của Quân đoàn thứ Tư của Đế quốc. Tuy nhiên, ít có gì thay đổi; cuối cùng thì nó vẫn là nhà của trưởng làng.

Altina ngồi xuống chiếc ghế sofa xa nhất trong phòng. Trung tướng Bertram, sĩ quan phụ tá của ông, và các thuyền trưởng ngồi trên chiếc ghế sofa bên trái cô, trong khi Jerome với vẻ mặt cực kỳ khó chịu, Abidal-Evra, và các sĩ quan chỉ huy khác ngồi bên phải.

Là cố vấn của Altina, Regis được phép đứng cạnh cô.

Hải quân không còn là những người duy nhất thực hiện nhiệm vụ an ninh nữa, và với sự có mặt của các hiệp sĩ của Altina, ngôi nhà vốn dĩ không quá rộng rãi giờ đây trở nên cực kỳ chật chội.

Sau khi các nghi thức thông thường đã được trao đổi, Regis hít một hơi thật sâu. Giờ thì, chỉ mong họ đồng ý với kế hoạch của chúng ta.

Quyền hạn mà Altina được Latrielle ban cho có nghĩa là hải quân có nghĩa vụ thực hiện mệnh lệnh của cô, nhưng trừ khi đô đốc – hoặc ít nhất là các thuyền trưởng của ông – sẵn lòng hợp tác, kế hoạch sẽ khó thực hiện hơn nhiều. Và tệ hơn nữa, với tính cách của Altina, cô chắc chắn sẽ phản đối việc phô trương quyền lực mới của mình để ra lệnh cho người khác.

Regis trải một hải đồ lên bàn giữa. “Có một điều tôi muốn xác nhận – các vị nghĩ khi nào thì tàu lớp Poseidam sẽ đến?”

Con tàu 120 khẩu chậm chạp đang trên đường từ biển phía nam, và dự kiến sẽ đến hôm nay.

Bertram mang vẻ mặt trầm tư. “Phải... Nó không thể tăng tốc nếu không có gió. Theo liên lạc của tôi thì nó lẽ ra phải đến trước hoàng hôn, nhưng như các vị thấy đấy...”

“Hiểu rồi. Vậy chúng ta sẽ phải đợi đến sáng mai. Giờ về đề xuất đầu tiên của tôi—” Regis bắt đầu, tiếp tục mô tả ý tưởng của mình.

Ban đầu, các sĩ quan hải quân tham dự gật đầu đồng ý, nhưng khi giải thích tiếp diễn, vẻ mặt họ dần trở nên nghiêm trọng.

“Đ-đó là... Các vị có đề xuất nào khác không?” Bertram hỏi với một tiếng rên.

“Đây là nước đi tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Có lẽ ngày mai tôi sẽ có một kế hoạch tốt hơn, nhưng chúng ta không thể lãng phí thời gian dựa vào những kỳ vọng như vậy. Nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội tấn công các tàu vận tải của High Britannia, qua đó cho phép High Britannia bổ sung quy mô lớn, thì thủ đô của chúng ta sẽ thất thủ; Đế chế Belgaria sẽ phải chịu một đòn mà một thế kỷ cũng không thể chữa lành.”

“Tôi... hiểu rồi...” Bertram và các thuộc cấp của ông rõ ràng là nản lòng.

Ngay cả khi thủ đô của Belgaria cuối cùng bị chiếm, điều đó không nhất thiết có nghĩa là Đế chế sẽ sụp đổ ngay lập tức. Họ đang đối đầu với chưa đầy hai mươi nghìn binh lính, và hoàng đế chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại.

Nhưng trong trường hợp hoàng đế buộc phải chạy trốn, các quốc gia xung quanh sẽ tranh giành nhau để là người đầu tiên tấn công, và những người sống ở các vùng lãnh thổ do Belgaria chiếm đóng sẽ sớm giương cao cờ khởi nghĩa. Không thể tưởng tượng được mức độ sụp đổ chính xác của đất nước sẽ đến đâu.

Regis hạ mắt nhìn hải đồ. “Tiếp tục giải thích của tôi... Tàu lớp Princess 74 khẩu của High Britannia được trang bị động cơ hơi nước pittông giãn nở ba lần, và đặc điểm nổi bật nhất của nó là cánh quạt ba cánh, nằm ở phần đuôi dưới của thân tàu. Tôi chắc các vị đều biết rằng những con tàu này có thể di chuyển mà không cần gió.”

“Chúng tôi biết rõ điều đó, và chúng tôi biết nó sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.”

“...Nhưng đó cũng là điểm yếu lớn nhất của chúng.”

“Thật vậy sao?” Bertram hỏi, vẻ mặt có phần nghi ngờ. “Tôi cho rằng cánh quạt đó tương đương với buồm của chúng ta, nên tôi chắc nó có thể là một điểm yếu... Nhưng đó không phải là thứ chúng ta có thể nhắm mục tiêu dễ dàng. Cánh quạt nhỏ và chìm dưới nước. Chúng ta có thể nhắm mục tiêu nó trên đất liền, nhưng tàu bè liên tục rung lắc và chao đảo, thậm chí còn nhiều hơn khi đang trong trận oanh tạc.”

“Vậy thì thật sự khó bắn trúng bằng đại bác... Tôi đã đúng khi loại bỏ phương án đó,” Regis tự nhủ. “Đừng lo, tôi có một ý tưởng.”

“Anh có thể nói rõ hơn không?”

“Ngay lập tức, thưa ngài.”

Nghe vậy, Regis giải thích chi tiết hơn. Sau khi giải thích xong, đô đốc và các thuyền trưởng, những người đã mang vẻ mặt nghiêm nghị, trông khá bối rối; dường như họ không thể quyết định liệu những gì họ vừa nghe là khó tin hay chỉ đơn giản là khó chấp nhận.

Tôi thật sự không trách họ...

Các thuyền trưởng đã quen với việc tự suy nghĩ hơn là tuân theo mệnh lệnh trong trận chiến, nên đề xuất được trình bày ở đây hoàn toàn khác với bất cứ điều gì họ từng quen. Hơn nữa, thực tế là thành tựu của Regis với tư cách là một nhà chiến thuật chỉ giới hạn ở các trận chiến trên bộ khiến anh ta không hơn gì một tân binh hoàn toàn theo tiêu chuẩn hải quân, và khi kết hợp với việc anh ta vừa trẻ hơn vừa có cấp bậc thấp hơn các thuyền trưởng, rõ ràng là họ sẽ không dễ dàng làm theo lời khuyên của anh ta.

Tuy nhiên, anh không có thời gian để giành được lòng tin của họ.

“Nghe thế nào...?” Regis hỏi.

“Chà, tôi sẽ không nói là không thể...” Bertram trả lời. Tuy nhiên, ông vẫn không thể đưa ra quyết định.

Altina nhìn thẳng vào mắt đô đốc. “Thế nào? Ngài nghĩ có thể thực hiện kế hoạch của Regis không?”

“Chưa có tiền lệ cho tình huống này, nên tôi không thể nói chắc.”

“Ngài nghĩ có đáng để thử không?”

“...Có lẽ vậy.”

“Chúng ta không thể đánh giá thấp kẻ thù, cũng không thể đánh giá quá cao bản thân. Tôi biết không có gì là tuyệt đối, nhưng dù sao đi nữa... Tôi sẽ làm mọi thứ có thể vì những người sẽ chết trong trận chiến này.”

Lời nói của Altina nặng nề hơn bao giờ hết. Có lẽ trận chiến cuối cùng đã thay đổi điều gì đó trong trái tim cô; dù vẫn là một cô gái trẻ xinh đẹp, giờ đây cô mang một sự mãnh liệt khó lường.

Bertram trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị và gật đầu tỏ vẻ tôn kính, đấm nắm tay phải vào ngực trái để chào. “Mệnh lệnh đã nhận với danh dự. Tôi sẽ thực hiện chúng hết sức mình!”

“Cảm ơn ngài. Tôi trông cậy vào ngài.”

“Vâng, thưa Công chúa!” Bertram quay sang nhìn các thuyền trưởng – những người thuộc cấp của ông, chắc chắn rất thân thiết với ông – và nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, khuyên răn. “Các quý ông, kế hoạch của vị chiến lược gia này là một điều chúng ta chưa từng trải qua. Tôi biết các vị có thể có những nghi ngờ... nhưng liệu chúng ta có ngồi chờ thất bại không? Đó có phải là cách của Hải quân Belgaria kiêu hãnh không?”

“...Đô đốc, ngài có nghĩ kế hoạch của anh ta thực tế không?” một thuyền trưởng già hỏi.

Bertram lắc đầu. “Liệu nó có thực tế hay không, tôi không thể nói... Nhưng chúng ta có lựa chọn nào khác không? Tôi đã tham gia Trận Touranne tin rằng đó sẽ là một chiến thắng chắc chắn, và, như tất cả các vị đều biết, những kỳ vọng đó đã tan vỡ bởi tàu hơi nước của High Britannia. Các vị sẽ không cảm thấy xấu hổ sao, khi quyết định lùi lại và co rúm vì sợ hãi chỉ vì chúng ta đang bước vào điều chưa biết?”

“Grừ... Ai nói chúng tôi co rúm...?” vị thuyền trưởng già lầm bầm nửa vời, tránh ánh mắt.

Altina thúc giục mạnh hơn. “Nếu ai có kế hoạch thay thế, chúng tôi sẽ vui lòng lắng nghe. Nhưng nếu không, như Regis đã nói, chúng ta không có thời gian để ngồi chờ đợi một kế hoạch tự đến. Điều quan trọng là chúng ta phải sử dụng từng giây phút để thực hiện những gì chúng ta cho là hành động tốt nhất vào lúc này. Kẻ thù sẽ không chờ đợi chúng ta.”

Trong khi các thuyền trưởng có vẻ lo lắng, họ không còn đưa ra thêm phản đối nào nữa. Mặc dù họ là cấp dưới của đô đốc, nhưng họ có trách nhiệm lớn hơn trong việc hành động độc lập so với binh lính trên bộ.

Điều đó càng khiến chúng ta yên tâm hơn nếu có thể giành được sự ủng hộ của họ, nhưng...

Một khoảng lặng dài trôi qua cho đến khi, cuối cùng, một thuyền trưởng thấp bé và khá mập mạp đứng dậy. “Gwahaha! Chà, nghe có vẻ thú vị đấy chứ! Những kẻ High Britannia đó sẽ không biết cái gì đã đánh trúng chúng đâu!”

Rồi, một thuyền trưởng khác đứng dậy. Và một người nữa. Chẳng mấy chốc, tất cả các thuyền trưởng đều đứng dậy chào trang trọng.

“Theo lệnh của Điện hạ. Xin hãy đưa tàu của chúng tôi vào kế hoạch của ngài,” vị thuyền trưởng già vừa bày tỏ sự nghi ngờ một lúc trước nói, trông khá xấu hổ vì điều đó.

Một lần nữa, đô đốc chào Altina. “Chúng tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức!”

Vẻ mặt công chúa dịu lại, và cô nhanh chóng đáp lễ. “Cảm ơn ngài, tôi rất vui khi nhận được sự ủng hộ của các ngài. Rất hân hạnh được hợp tác.”

✧ ✧ ✧

Đô đốc và các thuyền trưởng rời khỏi phòng, cũng như các lính canh, những người sẽ tăng cường an ninh vòng ngoài. Chỉ còn lại Regis, Altina và Jerome.

“Phù...” Altina ngả người vào đệm ghế sofa. “Tuyệt vời. Có vẻ như họ đã đồng ý.”

“Hừ!” Jerome khịt mũi. “Bertram vừa thua trận thảm hại, nên đương nhiên ông ta sẽ nghe lời cô. Nếu chúng ta thắng ở đây, ông ta sẽ rửa được tiếng xấu. Nếu chúng ta thua, ông ta có thể đổ lỗi cho người khác. Cô nhận ra mình đã trở thành vật tế thần ở đây rồi chứ, Regis?” anh ta trêu chọc.

Regis nhún vai. “Và nhờ đó, chúng ta có được sự hợp tác của họ. Nếu họ không hành động vì lợi ích của chính mình, thì tranh cãi với họ sẽ mất cả ngày.”

Altina nhíu mày. “Đây có phải là thời gian và địa điểm để nghĩ về trách nhiệm không?”

“Có lẽ là không. Nếu Đế chế hoàn toàn không còn tồn tại, thì tôi nghĩ đó sẽ là mối lo ít nhất của họ...” Regis trầm ngâm. “Nhưng chúng ta không thể làm gì nhiều hơn ở đây. Tôi chưa đạt được thành tựu nào trên biển, nên thật không hợp lý khi mong họ tin tưởng tôi một cách đột ngột.”

“Ồ! Ồ! Họ sẽ tin anh nếu kế hoạch đầu tiên của anh thành công, đúng không?”

“Hãy hy vọng vậy...”

“Vậy kế hoạch này như thế nào?” Jerome hỏi với một nụ cười ranh mãnh. “Liệu nó có thành công không?”

“...Sẽ thành công. Ít nhất là ban đầu.”

“Tự tin quá nhỉ.”

“Ồ, không... Tôi chỉ biết đôi điều thôi. Và bất kỳ sự tự tin nào tôi có cũng không phải ở bản thân mình. Như Altina đã nói, chúng ta cần giành được lòng tin của các sĩ quan. Mặc dù chắc chắn sẽ có một số thương vong, tôi đã chọn một kế hoạch chắc chắn sẽ mang lại kết quả.”

Để đạt được mục tiêu cuối cùng của trận hải chiến này, họ sẽ cần thực hiện những kế hoạch ngày càng nguy hiểm hơn kể từ đây.

Jerome chạm ngón tay vào hải đồ. “Chà, tôi phải thừa nhận... nó rõ ràng sẽ thành công. Dù sao thì, đây là một trong những trò lừa đảo độc ác mà anh rất giỏi.”

“Không có gì độc ác cả.”

“Phì! Ngay cả khi kẻ thù không phải là những người duy nhất mắc bẫy?”

“K-Không, đó là...” Regis gãi đầu một lúc. “Cuối cùng thì nó sẽ mang lại lợi ích cho tất cả các bên liên quan.”

Một lần nữa, Jerome khịt mũi. “Tùy anh vậy. Biển là của anh. Vậy, tôi sẽ giữ cứ điểm hay sao? Anh không định đưa tôi lên tàu chứ?”

“Tôi muốn anh nghỉ ngơi lần này, nếu có thể... nhưng nếu trận chiến kết thúc thất bại, chúng ta sẽ phải thực hiện một số thay đổi.”

“Cá nhân tôi không thích ngồi chờ mà không làm gì. Nếu tất cả những gì tôi làm chỉ là cưỡi ngựa quanh quẩn, kỹ năng của tôi sẽ thui chột.”

Altina đột nhiên bật dậy bên cạnh Jerome. “Khoan đã, anh sẽ lên một trong những con tàu đó sao, Regis!?”

“Đó là ý định của thần. Kế hoạch này tập trung vào một trận hải chiến, nên việc thần ở bên cạnh đô đốc là hợp lý.”

“Vậy thì tôi cũng đi!”

“C-cái gì!?”

“Tôi sẽ đi, ngay cả khi anh bảo tôi đừng! Giả sử trận hải chiến thành công, những người còn lại trên đất liền sẽ không có việc gì làm, đúng không? Càng có lý do để tôi ở trên tàu!”

“Ừm, cái đó...”

Làm sao mình có thể ngăn cô ấy đây? Regis tự hỏi. Trong tất cả những lần Altina đưa ra quyết định đột ngột như thế này, anh chưa bao giờ thành công trong việc thay đổi ý định của cô.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh rũ vai. “Ha... Không thể nói là mình không lường trước được điều này.”

Mặc dù đôi khi có vẻ không phải vậy, Altina vẫn suy nghĩ theo cách riêng của mình, và cô hành động theo một bộ giá trị và niềm tin nhất quán.

“Regis, anh muốn tôi không ở gần sao?”

“Không phải vậy. Người ta nói tỷ lệ chính xác của một khẩu đại bác là một phần trăm, nên, ngoài các trận chiến tầm gần ra, không dễ để bắn trúng trong một cuộc giao chiến. Nhưng bắn một trăm phát, một số chắc chắn sẽ trúng mục tiêu... Trong một trận đấu kiếm, thần nghi ngờ người sẽ thua, nhưng người có thể làm gì khi một quả đạn đại bác đang bay về phía mình. Xin người hãy ghi nhớ điều đó.”

“Tôi biết điều đó rồi.”

“Ngoài ra, trên tàu, người phải tuân lệnh thuyền trưởng bất kể điều gì. Và đô đốc sẽ là người chỉ huy hạm đội, không phải người. Nếu người không thích điều đó, người có quyền thay đổi thuyền trưởng hoặc đô đốc, nhưng chỉ một người được phép ra lệnh cho các thủy thủ tại một thời điểm. Đã rõ chưa?”

“Rõ rồi! Hứa đó!”

“Chà... Cá nhân thần, thần vẫn muốn người ở lại trên đất liền. Chỉ một sai lầm nhỏ, và chúng ta sẽ bị bao vây bởi ba con tàu 74 khẩu – hai trăm hai mươi hai khẩu đại bác bắn phá chúng ta từ mọi phía.”

“Vậy thì đừng mắc sai lầm nào cả!”

“Ha... Haha...”

“Giờ mới nghĩ ra, Regis – anh có kỹ năng làm thuyền trưởng không? Tôi chắc anh đã đọc đúng sách rồi.”

“...Tôi bị say sóng.”

“Thật vậy sao?”

“Còn người thì sao?”

“Tôi chỉ mới đi thuyền nhỏ trên hồ thôi.”

“Thần cũng vậy cho đến gần đây, và để thần nói cho người biết, đó là một con quái vật hoàn toàn khác. Ồ, nhưng một chiến hạm nên ổn định hơn một thuyền đánh cá, nên thần nghĩ người sẽ ít bị say sóng hơn... Nhân tiện, các thủy thủ chắc chắn sẽ cười nếu công chúa của họ bị say sóng hạ gục. Người đã chuẩn bị cho điều đó chưa?”

“...Tôi lo cái đó hơn là mấy khẩu đại bác,” Altina thừa nhận, cuối cùng cũng lộ ra chút yếu lòng.

Jerome nhăn mặt như muốn nói “trời đất ơi,” rồi với tay lấy một chai rượu từ trong tủ. “Thôi được, hai người cứ vui vẻ mà nôn nao đi. Còn tôi ư? Tôi sẽ tự giải quyết theo cách của mình.”