Công chúa kiếm sĩ Altina

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 50

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 132

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập V - Chương 2: Chị Gái của Kẻ Mọt Sách

Trời còn tờ mờ sáng khi đoàn biên phòng Beilschmidt rời Pháo đài Volks để đáp lại lời thỉnh cầu chi viện, và hơi nóng còn sót lại từ trận chiến chỉ vài giờ trước vẫn lảng vảng trong không khí. Trong khi Regis ngồi trong xe ngựa, chỉ huy Altina lại cưỡi một con ngựa hạt dẻ. Bờm và đuôi của nó đều màu vàng kim, chân sau bên trái trắng từ đầu gối trở xuống – đó là con chiến mã vạm vỡ, thông minh mà Altina đã được tặng trong lần ghé thăm kinh đô gần nhất.

Giờ nghĩ lại, không biết cô ấy đã đặt tên cho nó chưa nhỉ? Regis tự hỏi.

Đi bên cạnh Altina là con ngựa đen của Jerome, cựu chỉ huy đoàn biên phòng, người giờ đây chỉ huy năm trăm kỵ binh của Lữ đoàn Kỵ sĩ Đen với tư cách đội trưởng kỵ sĩ. Trong chuyến viễn chinh hiện tại, những kỵ binh này đóng vai trò tiên phong. Tiếp theo họ là một ngàn bộ binh, hai ngàn lính đánh thuê, và năm trăm nhân sự chuyên về hậu cần. Họ đã cố tình không mang theo pháo binh vì còn một chặng đường dài phía trước và tốc độ là ưu tiên hàng đầu, chưa kể pháo của họ sẽ không thể sánh được với pháo của High Britannia. Đó là kết luận của Regis.

Ở giữa đội bộ binh là một cỗ xe ngựa hình hộp màu trắng tuyệt đẹp được kéo bởi bốn con ngựa. Nó đủ lớn để chứa sáu người, mỗi ghế đều quay vào giữa – về cơ bản, đó là một phòng chỉ huy di động. Lúc này, chỉ có Regis và Clarisse ở bên trong.

Họ đang tiến về vùng chiến sự, nhưng vẫn còn rất nhiều lãnh thổ của đế quốc để vượt qua. Đó là một chặng đường bình yên đến buồn tẻ. Ngoài cửa sổ, những vách đá lởm chởm của Pháo đài Volks lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.

Clarisse lướt ngón tay lên mặt kính cửa sổ; không khí lạnh bên ngoài khiến một lớp sương trắng mờ hình thành ở bất cứ nơi nào cô chạm vào. Kính là một món đồ xa xỉ, và vì lý do này, quân đội thường ưa chuộng những cỗ xe đơn giản, có mái che. Thế nhưng, trớ trêu thay, họ lại đang đi trên một cỗ xe có tổng cộng sáu cửa sổ. Các tấm kính được cố định bằng khung gỗ, cho phép tháo ra và cất đi trong thời chiến. Điều này không chỉ giúp ngăn chúng vỡ vụn mà còn cho phép các mệnh lệnh và báo cáo được truyền qua các khe hở. Tuy nhiên, chỗ ngồi của người đánh xe vẫn ở bên ngoài.

Đây là mẫu xe ngựa sang trọng mới nhất – một thứ mà một đoàn biên phòng đơn thuần sẽ không bao giờ có thể mua nổi. Nó đã đến vào tuần trước và được đích thân một quý tộc mới nổi ở phía nam gửi cho Regis. Quý tộc đó là Elenore Ailred Winn de Tiraso Laverde – cháu gái của một công tước và một phụ nữ trẻ đang trưởng thành, trên thực tế là người đứng đầu gia tộc của mình. Cô sở hữu những vùng đất rộng lớn, và là một thương nhân giàu có kiếm tiền từ các đồn điền quy mô lớn cùng các sản phẩm đặc trưng khác của vùng.

Lần cuối cùng cô và Regis gặp nhau là trong một buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập Belgaria, tại đó cô suýt nữa thì bỏ mạng. Nhờ mưu kế của Regis mà cô đã được cứu, và để tỏ lòng biết ơn, cô đã hỗ trợ tài chính cho đoàn – cũng như một cỗ xe ngựa sang trọng mới.

Cô ấy thật hào phóng, đó là điều chắc chắn... Đó là ấn tượng mà Regis có được.

“Đây là lần đầu tiên tôi đi xe ngựa một mình với ngài Regis,” Clarisse lẩm bẩm, nhìn Pháo đài Volks dần biến mất sau đường chân trời.

“Ừ. Lần trước chúng ta có Altina, Eric và các vệ binh đi cùng mà.”

Má cô ửng hồng nhẹ. “Ở riêng với ngài thế này hơi ngượng ngùng một chút...”

“N-Ngài nghĩ vậy sao?” Regis lấy một cuốn sách từ túi da của mình, nhanh chóng dùng nó để che đi cảm giác phấn khởi lạ lùng. Điều này khiến Clarisse nhìn anh với vẻ khá ngạc nhiên.

“Ngài Regis định đọc sách ngay cả trong tình huống thế này sao?”

“...Phải. Đây là một cuốn sách về phương Tây, ngài thấy đấy, và tôi nghĩ đây sẽ là cơ hội cuối cùng để tôi đọc nó.”

“Có lẽ ngài nói đúng. Dù sao thì chúng ta cũng sắp ra trận – có rất nhiều điều chúng ta nên tìm hiểu trước khi đến nơi.”

“Chà, tôi không biết nó sẽ hữu ích đến mức nào khi lâm trận... Nó là một cuốn tiểu thuyết kinh dị siêu nhiên dựa trên một truyền thuyết cổ của phương Tây.”

“Thật vậy sao?”

“Đó là câu chuyện về một nhóm các chàng trai và cô gái trẻ bị hoán đổi linh hồn, tất cả là do một thứ không xác định— À, đã lỡ kẹt ở đây rồi, sao không thử đọc nó nhỉ? Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước.”

“Nếu tôi có thể mạo muội hỏi, ngài Regis đã ăn sáng chưa ạ?”

“Tôi á? Chưa... Tôi hầu như không ngủ, nên tôi không thực sự cảm thấy đây là buổi sáng.”

“Vậy thì thay vì đọc sách, sao ngài không nghỉ ngơi một chút?”

“Tôi ổn mà. Khi tôi thực sự cần ngủ, tôi là kiểu người sẽ tự động ‘sập nguồn’. Tôi đã từng ngủ gật khi đang đi xuống cầu thang rồi... À, lần đó đặc biệt nguy hiểm đấy.”

“Nghe không ổn chút nào. Nếu ngài bị ốm trên đường thì sao? Tôi sẽ chuẩn bị thứ gì đó đơn giản cho ngài ăn, nên ít nhất hãy dùng bữa sáng đi.”

“Ưm... Khi bụng no, tôi thường có một cơn buồn ngủ dữ dội.”

“Trong trường hợp đó, ngài thực sự nên nghỉ ngơi.”

“Nhưng cuối cùng tôi cũng có chút thời gian để đọc sách... Ngủ đi thì thật lãng phí.”

“......” Clarisse im lặng, nụ cười vẫn thường trực trên môi.

Thật kỳ lạ, Regis nghĩ. Vẻ mặt cô ấy thật dịu dàng, nhưng vì lý do nào đó, anh lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Clarisse nhặt chiếc giỏ dưới chân, đặt lên đùi và mở nắp. Bên trong có bánh mì, thịt khô và trái cây thái lát. Ngay cả khi đưa chúng qua, cô cũng làm vậy mà không nói một lời, luôn nở nụ cười đơn giản nhưng ngọt ngào đến rợn người đó. Phớt lờ cô để tiếp tục đọc sách là một hành động đòi hỏi nhiều dũng khí hơn những gì Regis có thể tập hợp.

“V-Vậy thì... tôi sẽ ăn một chút.”

“Ôi trời. Nếu ngài không muốn ăn, thì không cần phải ép mình.”

“...Tôi có muốn ăn một chút.”

“Fufufu. Thật vậy sao?”

Regis thò tay vào giỏ và lấy ra một ổ bánh mì. Bánh mì làm ở các nước khác thường mềm, nhưng ở Belgaria, nó luôn có một lớp vỏ đặc biệt cứng, giòn đến mức phát ra tiếng rắc lớn khi bẻ. Kết cấu độc đáo này rõ ràng là do giống lúa mì và phương pháp chế biến đặc biệt được sử dụng ở Belgaria.

“Tôi nghe nói có thể lấy bột để làm bánh mì mềm ở phương Tây,” Regis buột miệng.

“Vâng, đó là loại được những người trong triều đình ưa chuộng.”

“Tôi nghĩ đó là vì hầu hết các quý tộc cũ đều đến từ phương Tây. Tôi chỉ hy vọng ngày nào đó thường dân cũng có thể chọn bánh mì mềm.”

“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy.”

“...Nhưng bây giờ, chúng ta nên biết ơn vì có bánh mì để ăn.”

“Năm ngoái chúng ta có một vụ mùa bội thu, nên giá lúa mì đã giảm. Hãy cầu nguyện điều đó tiếp tục trong một năm nữa.”

“Ngài biết không, Giáo sư Boutter từng viết một cuốn sách tên là Cải cách phương Nam. Theo nghiên cứu của ông, một vụ mùa thất bát dẫn đến giảm ba mươi phần trăm năng suất cây trồng rõ ràng sẽ khiến một trăm ngàn người dân đế quốc chết đói. Tôi nghĩ đó là một sự phóng đại, nhưng xét đến tình trạng trật tự công cộng ngày càng xấu đi, tôi không thể coi đó là một trò đùa được.”

“Tôi không biết gì về chính trị.”

“Tôi dám nói cô Clarisse là người có kiến thức hơn đấy.” Việc có thể ngay lập tức nhận ra ẩn ý chính trị trong lời nói của Regis đòi hỏi một sự hiểu biết vừa phải về chính trị. Ăn xong bánh mì, Regis cắn một miếng thịt khô. Nó được ướp muối vừa phải và khá ngon. “Nhân tiện, cô Clarisse – cô luôn là hầu gái trong triều đình sao?”

“Vâng. Mẹ tôi và bà tôi cũng là hầu gái.”

“Còn cha cô thì sao?”

Clarisse im lặng một lúc, rồi má cô lại ửng hồng. “Ôi trời, ngài có muốn gặp ông ấy không? Dù sao thì chúng ta cũng sẽ đi qua kinh đô. Nhưng ngài có nhiều thời gian rảnh đến thế sao? Ôi, nhưng ngài Regis, tôi không mang theo quần áo đẹp của mình... Thật xấu hổ quá...”

“Ơ... Rất tiếc, chúng ta không có kế hoạch dừng lại ở kinh đô.”

“Fufu, thật đáng tiếc. Cha tôi là một thường dân và một người lính; khi ông gặp mẹ tôi, ông là lính gác tại cung điện.”

“Một chút tình ái trong cung điện hoàng gia, nhỉ?”

“Khi mẹ tôi bắt gặp cha tôi đang cố gắng lén lấy thức ăn sắp được phục vụ trong một bữa tiệc, bà đã tức giận bước đến chỗ ông và yêu cầu ông cưới bà, nếu không bà sẽ gọi các lính gác khác.”

“Tôi xin lỗi, tôi chưa từng đọc câu chuyện đó bao giờ.”

“Fufu. Tôi chỉ đùa thôi.”

“...Phần nào trong đó là đùa vậy?”

“Những phần từ khi tôi nói: ‘Ở riêng với ngài thế này hơi ngượng ngùng một chút.’”

“Vậy là gần như tất cả sao!?”

Clarisse bắt đầu cười khúc khích không ngừng. Cô ấy có vẻ cười nhiều hơn bình thường hôm nay. “Ngài Regis, thật thú vị khi ngài thực sự chịu đựng nói chuyện với tôi.”

“Những người khác thì không sao?”

“Chà... họ chán ngán, và thường là tức giận.”

“Có rất nhiều người không biết đùa, nhưng trong trường hợp của cô, tôi nghĩ là vì cô trêu chọc quá đà.”

“Vâng, đó là lý do tại sao bây giờ tôi chỉ trêu chọc ngài thôi.”

“Ồ, tôi hiểu rồi... Còn Altina thì sao?”

“Một hầu gái trêu chọc công chúa sao? Tôi sẽ không bao giờ làm điều xấc xược như vậy.”

“...Hả?” Nhưng vuốt ve và ôm cô ấy như một con mèo thì không xấc xược sao? ...Thôi kệ vậy.

Regis kìm một cái ngáp; một bữa ăn ngon và cuộc trò chuyện thân mật đã chứng tỏ hiệu quả hơn cả việc đếm cừu để ru ngủ. Trong khi đó, Clarisse bắt đầu hát ru êm dịu.

“Fais dodo~♪ Fais dodo~♪”

Đó là một bài hát ru – bài hát mà một người chị sẽ hát để dỗ em trai mình ngủ. Đến khi Regis nhận ra, mọi việc đã diễn ra đúng như Clarisse mong muốn: anh đã ăn sáng và sắp sửa chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng cũng không tệ chút nào... Regis nghĩ khi anh ngả lưng vào ghế của chiếc xe ngựa đang rung lắc. Khi anh tỉnh dậy, đoàn xe đã dừng lại để nghỉ ngắt quãng lần thứ ba.

✧ ✧ ✧

Dưới sự dẫn dắt của Altina, đoàn biên phòng Beilschmidt hành quân dưới mưa, đi thẳng qua cung điện hoàng gia. Họ không cần thiết phải dừng lại; cả Nhị hoàng tử Latrielle và Quân đoàn Một của Đế quốc đều vắng mặt, đã lên đường về phía tây, và trong một sự kiện cực kỳ hiếm hoi, chính Hoàng đế đã đích thân ra lệnh điều động họ. Chắc hẳn dân thường cũng cảm nhận được rằng cuộc chiến với High Britannia lần này hoàn toàn khác với những cuộc giao tranh nhỏ mà họ đã quen. Trong hoàn cảnh đó, điều tối quan trọng là đoàn biên phòng phải tạo ấn tượng tốt với những công dân vốn đã bất an. Họ dự định thể hiện sự gấp rút bằng cách tiếp tục đi về phía tây mà không dừng lại để tận hưởng những xa hoa của kinh đô, nhưng quân đội vẫn cần nghỉ ngơi và tiếp tế. Vì lý do này, họ tiến về thành phố Rouenne gần đó, đóng trại ở vùng ngoại ô phía nam thị trấn.

Lúc đó là năm giờ chiều, và công tác chuẩn bị bữa tối đã bắt đầu đây đó quanh trại. Một chiếc lều lớn đã được dựng lên làm sở chỉ huy, lối vào được canh gác bởi những bộ binh mặc giáp nặng nề. Regis, cho đến giờ, vẫn khá chưa quen với những lời chào dũng mãnh, đầy nhiệt huyết của họ. Bên trong lều chính, việc không có gió và mưa đã giúp giảm bớt cái lạnh cắt da cắt thịt một cách kỳ diệu.

Cởi bỏ chiếc áo choàng ngoài ẩm ướt, Altina vươn vai như một con mèo. “Haizz, mệt quá!”

“Công chúa đã làm rất tốt,” Clarisse nói, rót cho công chúa một tách trà đi kèm với những chiếc bánh quy cô đã bày sẵn trên một chiếc đĩa nhỏ.

“Cảm ơn! Ngài Regis có muốn uống trà không?”

“Mùi thơm dễ chịu quá; tôi rất muốn.”

“Hai tuần liên tục trên đường thực sự rất khắc nghiệt. Và nếu tôi đã cảm thấy tệ thế này khi cưỡi ngựa, tôi chắc rằng bộ binh còn tệ hơn nữa.”

“Đúng vậy... Trong một cuộc viễn chinh dài như thế này, chúng ta sẽ kiệt sức trước cả khi đến chiến trường. Chúng ta thực sự phải cẩn thận để định thời điểm đối đầu cho đúng.”

Regis ngồi xuống một chiếc ghế và trải bản đồ lên bàn hội nghị. Tất cả những đồ đạc này đều có thể dễ dàng tháo rời và được vận chuyển trong cùng một toa xe với lều. Trong khi đó, Altina đang bận rộn cởi bỏ bộ giáp che ngực và vai. Một số dây đai khó với tới, vì vậy cô cần sự giúp đỡ của Clarisse.

Chỉ có ba người họ có mặt trong phòng.

“...Nghĩ lại thì, Ngài Jerome đâu rồi?” Regis hỏi.

“Ông ấy nói sẽ luyện thương cho đến bữa tối. Với việc phải ngồi yên lâu như vậy, tôi chắc cơ thể ông ấy ngứa ngáy muốn vận động lắm rồi.”

“À. Công chúa không muốn luyện tập sao?”

“Chà, thanh kiếm của tôi, ừm... hơi bị hỏng rồi...”

Altina liếc nhìn về phía giữa lều, nơi thanh kiếm của cô nằm nghỉ trong một chiếc hộp lớn giống như quan tài. Regis lặng lẽ gật đầu.

Khi đoàn biên phòng đẩy lùi quân tiên phong của Đại Công quốc Varden, Grand Tonnerre Quatre đã bị hư hại giữa trận chiến chống lại Franziska từ lữ đoàn lính đánh thuê Renard Pendu. Là biểu tượng của đoàn, nó vẫn được mang theo trong cuộc viễn chinh, nhưng không thể sử dụng trong chiến đấu. Thay vào đó, Altina giờ mang một thanh trường kiếm bình thường, nhưng cô không thể lấy lại động lực để mang nó ra ngoài trời mưa luyện tập. Tinh thần cô đã sa sút kể từ khi mất đi thanh kiếm đáng tin cậy.

Regis trải một tờ ghi chú bên cạnh bản đồ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Altina.

“Cái gì đó?”

“Mệnh lệnh từ Tướng quân Latrielle. Tôi vừa nhận được không lâu. Ông ấy nói rằng chúng ta phải, trích nguyên văn, ‘Ở lại Rouenne, và hội quân với Quân đoàn Bảy của Đế quốc vào ngày 16’.”

“Ồ, Quân đoàn Bảy cũng sẽ đến sao?”

“Có vẻ là vậy.”

Quân đoàn Bảy chủ yếu tập trung vào cuộc chiến ở mặt trận phía đông. Ở đó, các trận chiến thường diễn ra trong rừng và núi, nên hầu như không có kỵ binh trong hàng ngũ của họ. Với hai mươi ngàn quân, họ chủ yếu bao gồm lính bộ binh.

“Họ sẽ tham gia cùng chúng ta sao?”

“Ừ... Ông ấy nói muốn tôi đóng vai trò sĩ quan chiến lược. Trung tướng Barguesonne đã có tuổi, và binh lính của ông ấy không quen chiến đấu trên các đồng bằng rộng lớn.”

“Ngài Barguesonne? Tôi không mấy thiện cảm với ông ta lắm...”

“Thật sao?”

“Chà, chúng tôi đã gặp nhau trong các buổi tiệc triều đình một hoặc hai lần, và... ngài biết đấy...” Cô thở dài nhẹ. Khó nói liệu điều đó xuất phát từ giới tính hay dòng dõi của cô, nhưng rõ ràng ông ta có một số định kiến đối với cô. Điều này không hiếm gặp trong giới quý tộc Belgaria.

“...Chúng ta chỉ còn vài ngày nữa là đến chiến trường. Chúng ta sẽ có thể hợp tác đủ tốt vì có chung một kẻ thù.”

“Hy vọng là vậy.”

Cả trong lịch sử và truyền thuyết, có rất nhiều trường hợp có thể chỉ ra rằng xung đột nội bộ đã khiến một đội quân thua một trận chiến quan trọng. Regis có cảm giác rằng anh sẽ phải hành xử cẩn thận để tránh trở thành một ví dụ nữa.

Cũng vào khoảng thời gian này, có thể nghe thấy một tiếng ồn ào nào đó đang nổi lên bên ngoài lều. “Xin lỗi, thưa ngài!” một người lính gác gọi từ bên ngoài, “Có một thường dân đòi gặp mặt.”

“Thật sao? Thường dân nào? Chúng ta đã gặp đại diện của thành phố rồi mà...”

Họ đã thảo luận mọi việc với thị trưởng Rouenne trước khi đóng trại, và cả hội thương gia lẫn hội lính đánh thuê đều có mặt. Thông thường, họ cũng sẽ mong đợi một chuyến thăm từ lãnh chúa phong kiến, nhưng thành phố này thuộc lãnh thổ dưới sự kiểm soát trực tiếp của Hoàng đế.

Khi Regis đang suy nghĩ xem đó có thể là ai, anh nhận được một báo cáo khá ngập ngừng.

“À, về chuyện đó... Họ đã đặc biệt yêu cầu gặp ngài, Quân sư.”

“Tôi ư? Một thương nhân muốn giao dịch chăng? Chúng ta có đủ vật tư rồi, và trời cũng đang tối dần... Bảo họ để lại tên và chúng ta sẽ giải quyết vào ngày mai.”

Nhưng Regis vừa ra lệnh xong thì một giọng phụ nữ vang lên từ bên ngoài lều. “Đó có phải là Reggie mà ta nghe thấy không!?”

“Hả!?”

“Ra đây ngay lập tức, Reggie! Đừng có giả vờ không biết ta là ai! Nếu anh dám làm vậy, thì tốt nhất anh nên tin rằng ta sẽ cho anh sáng mắt ra đấy!”

Một giọng nói quen thuộc, đi kèm với một lời đe dọa bất thường. “Đ-Đừng nói là...”

“Nếu anh không nhanh lên, ta sẽ bắt đầu tiết lộ tất tần tật những chuyện quá khứ đáng xấu hổ của anh! Vẫn chưa ra sao? Được thôi, vậy câu chuyện của chúng ta bắt đầu vào mùa xuân năm Reggie mười hai tuổi. Hãy tưởng tượng xem – một cậu bé sẽ vào học viện quân sự ngay mùa hè tới, và cậu ta đã ở đó—!”

“Waah!” Không chút do dự, Regis bật tung tấm bạt cửa lều và lao ra ngoài. “Ôi, không ngờ lại là chị gái tôi! Thật vui khi gặp chị!”

“‘Chị gái’...? Chị gái của Regis?” Altina và Clarisse trao đổi ánh nhìn.

“Cậu ấy từng nói chị gái mình đã kết hôn với một thợ rèn ở Rouenne mà.”

✧ ✧ ✧

Có một người phụ nữ đứng bên ngoài lều, và mặc dù bị bao vây bởi bốn người lính mặc giáp nặng nề, cô ấy không hề tỏ ra chút nao núng nào. Cô mặc một chiếc váy trang trọng, cắt may tinh xảo và một chiếc khăn choàng qua mái tóc màu xanh lá sẫm. Về việc liệu cô có giống Regis hay không, sự tương đồng của họ chỉ dừng lại ở màu tóc và hình dạng đôi tai – trên thực tế, khu phố nơi họ lớn lên đã biết đến họ với biệt danh “hai anh em khác biệt như hổ cái và rùa”.

Người hổ cái trước đây, giờ là vợ của một thợ rèn, cười toe toét khi vẫy cả hai tay. “Ôi trời, Reggie! Đúng là anh rồi! Thật là một bất ngờ thú vị!”

Regis ngay lập tức khụy xuống, cảm thấy như toàn bộ gánh nặng của chuyến đi mười lăm ngày dồn lên vai anh ta cùng lúc. “Thật tình... Chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn nếu chị nhận nhầm người đấy.”

“Ahahaha! Không đời nào ta lại nhầm giọng của anh đâu, Reggie! Là lỗi của anh vì đã mất quá nhiều thời gian.”

“Ơ... Đây là trại chính của đoàn... nơi thành viên quan trọng nhất của đơn vị chúng ta được bảo vệ bởi bốn ngàn binh lính. Tôi khá chắc đây không phải là nơi mà một thường dân có thể tự tiện xông vào đâu...”

“Vậy thì anh nên đến chỗ chúng ta chứ! Này, khi ta nghe tin quân đội của Phu nhân Marie Quatre sẽ đến Rouenne và anh sẽ đi cùng họ, ta đã chờ đợi mãi để anh ghé qua. Và rồi, đoán xem? Ta không thấy tăm hơi anh đâu cả! Nên ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đến gặp anh. Vậy, anh định đền bù cho ta thế nào đây!?”

“Đây là lỗi của tôi sao!?”

“Đương nhiên rồi.”

“Hah... Chị nói đúng; là lỗi của tôi. À, Công chúa!?”

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Altina bước qua tấm bạt lều. Cô vừa mới cởi bỏ bộ giáp, chỉ còn mặc đồ ngủ. “Regis, anh đang làm gì vậy?”

“X-Xin lỗi! Tôi sẽ vào ngay lập tức.”

“Đồ ngốc,” nàng lẩm bẩm, rồi quay sang chị của Regis. “Nếu cô là người nhà của quân sư chúng ta, vậy hãy coi mình như khách của chúng tôi.”

“Tôi không thực sự— Ưm!?” Regis định nói, nhưng chị anh nhanh chóng bịt miệng anh lại để anh không nói được nữa, rồi đẩy anh ra và xích lại gần Altina.

“Aá!? Công chúa Marie Quatre!? Bằng xương bằng thịt sao!? Ồ, ngài đã giúp đỡ Reggie bé bỏng của chúng tôi rất, rất nhiều!”

Bọn lính gác đang làm gì vậy!? Regis gào thét trong lòng, dù anh không thể trách họ vì quá bất ngờ. Chị anh có tính cách bạo dạn như một người mẹ lớn lên ở thôn quê, và giờ công chúa lại đối xử với cô ấy như khách quý, nên những người lính gác không còn cố gắng giữ cô ấy lại nữa.

Altina thản nhiên vẫy cô ấy vào lều. “Mời cô vào, chị của Regis. Ta rất muốn nghe tất cả những gì cô muốn nói.”

“Ôi chao, vậy thì tôi xin phép vào ngay đây.”

“Đặc biệt là những câu chuyện về những cuộc phiêu lưu trong quá khứ của Regis.”

“Dĩ nhiên rồi! Tôi có đủ chuyện để kể đến sáng mai luôn!”

“Dừng lại!” Regis hét lên, nhưng lời phản đối của anh chẳng lọt tai ai. Anh nghĩ đến việc bỏ chạy, nhưng sâu thẳm trong lòng anh biết rằng làm vậy sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên đáng sợ hơn. Thế là Regis đành miễn cưỡng đi theo, không còn lựa chọn nào khác.

Bên trong lều, Clarisse chuẩn bị đủ tách trà cho mọi người, đặt chúng lên bàn mà không nói một lời. Giờ có một người lạ mặt ở đây, cô lại trở về vẻ ngoài như một con búp bê máy. Không một chút dấu vết nụ cười trên mặt, cô lùi về phía tường ngay khi hoàn thành công việc.

Khi ba người còn lại ngồi quanh bàn hội nghị, chị của Regis thành kính cúi đầu. “Rất hân hạnh được gặp ngài, Công chúa Marie Quatre! Tôi là Vanessa Smith, chị gái của Regis. Tôi không biết phải cảm ơn ngài bao nhiêu cho đủ vì đã cưu mang em trai tôi.”

“Rất hân hạnh cho ta. Và không cần phải lo lắng đâu—Regis luôn cứu ta mà.”

Vanessa lập tức xua tay, hoàn toàn phủ nhận ý kiến đó. “Ồ, không cần phải nâng đỡ thằng bé đâu! ‘Cứu’ là một từ khá mạnh đấy.”

“Nhưng đó là sự thật.”

“Tôi cầu nguyện Nữ thần mỗi ngày, bày tỏ lòng biết ơn của mình rằng quân đội vẫn chưa sa thải thằng Reggie bé bỏng này.”

“Tôi cũng bối rối như chị thôi,” Regis xen vào. “Hồi còn ở học viện, tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ mình có thể kiếm được lương trong quân đội.”

Ánh mắt hai chị em trở nên xa xăm khi họ hồi tưởng về một quá khứ không mấy vui vẻ, nhưng Altina chỉ nhún vai. “Ta phải thừa nhận, cậu ta không giỏi kiếm thuật hay cưỡi ngựa, nhưng để điều hành một đội quân thì cần nhiều hơn thế. Ta tin tưởng Regis nhiều như cậu ta tin tưởng ta vậy.”

“...Chúng ta đã hứa với nhau.”

Khi Regis và Altina trao nhau một nụ cười ấm áp, Vanessa trông kinh ngạc như một con cá vừa bị quăng lên cạn. “Không ngờ... có người lại đặt niềm tin vào thằng Reggie của chúng ta...”

“Chị? Em sẽ không mãi là trẻ con đâu.”

“Không thể nào! Đây là đứa trẻ suýt chết đói vì nó đã dành ba ngày ba đêm liền để đọc sách trong phòng làm việc!”

“Hahaha... Phần đó thì không thay đổi, nhưng...”

“Và khi sách chỉ cần nhắc đến chuyện khỏa thân, nó sẽ chạy đi trốn, hoặc tiếp tục đọc với một mắt nhắm lại như thể điều đó có tác dụng gì vậy!”

“E-e-em không làm vậy!”

“Nó thậm chí còn tự xưng là ‘Kẻ Huyền Thoại—’”

“Thôôôi, được rồi, chị nói là chị đến gặp em mà! Chị đến để xem em có ổn không phải không? Vâng, em đã ổn! Đúng—đã từng!” Regis nhấn mạnh rằng anh đang nói ở thì quá khứ. Ngay lúc này, anh gần như kiệt sức.

Vanessa ra vẻ suy tư sâu sắc, rồi cuối cùng vỗ tay. “Đúng rồi, đúng rồi! Gặp Reggie chỉ là một phần lý do tôi đến đây.”

“Vậy chị đến vì chuyện khác à?”

Mắt Vanessa đảo quanh lều. “Nó đâu rồi?”

“Cái gì đâu?”

Vanessa giơ tay lên rồi hạ xuống, cố gắng vẽ một hình dạng nào đó trong không khí, rồi cuối cùng nói, “Thanh kiếm! Thanh kiếm của Công chúa Marie Quatre! Tôi nghe nói nó bị hư hỏng nặng lắm.”

“Ưm!” Altina bất ngờ rên lên và cúi đầu, một tay ôm ngực.

Phản ứng đó là quá đủ để Vanessa hiểu. “Ôi chao, Công chúa Marie Quatre... nó thực sự gãy rồi sao?” cô hỏi.

“Vâng... một chút.”

“Kiểu ‘rắc!’ như vậy sao?”

“K-Không tệ đến thế! Chỉ một chút, ừm... Ở chuôi kiếm... Nó hơi...” Altina cũng cố gắng vẽ hình dạng, nhưng những nỗ lực của nàng chỉ là những cử chỉ mơ hồ. Dù vậy, Vanessa vẫn đáp lại với sự nhiệt tình sôi nổi.

“Vậy là thanh kiếm bị cong ở chuôi sao? Trong trường hợp đó...” Vẻ mặt của cô đã thay đổi hoàn toàn so với lúc nãy khi cô đang suy tư. Đây không còn là một người chị trêu chọc em trai mình nữa; cô giờ đây mang khí chất của một thương nhân đang tham gia đàm phán.

Với xu hướng trọng nam khinh nữ mạnh mẽ của Belgaria, một người phụ nữ hiếm khi tham gia vào nghề nghiệp của chồng—đặc biệt khi chồng cô là một thợ thủ công lành nghề. Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng với những người phụ nữ bình thường, còn người chị gái kiên cường này lại tràn đầy sự ngẫu hứng đến mức không thể bị ràng buộc bởi các chuẩn mực xã hội.

“Chị biết chuyện về thanh kiếm của công chúa từ đâu?” Regis hỏi cô.

“Bí mật.”

“...Em hiểu rồi. Nhân tiện, và điều này hoàn toàn không liên quan đến những gì chúng ta đang nói, nhưng... Em tình cờ là người phụ trách tài chính của trung đoàn này. Mọi cuộc đàm phán kinh doanh sẽ phải thông qua em.”

Mắt Vanessa mở to, và cô lùi lại một bước không vững. “Chị không bao giờ biết mình đã nuôi dạy một đứa trẻ sẽ đe dọa chính chị gái mình!”

“Đừng có lấy danh nghĩa chị gái ra mà nói khi tiện cho chị. Nếu chị có điều gì muốn nói về Grand Tonnerre Quatre, em sẽ lắng nghe. Nhưng trước đó, chị tìm hiểu được nó bị hỏng ở đâu? Em thực sự muốn biết.”

“…Chà, vì đó là yêu cầu từ em trai thân yêu của tôi… Tôi đoán nói ra cũng không sao. Nhưng đừng mong đợi bất ngờ lớn nào nhé? Câu chuyện đã khá nổi tiếng trong giới lính đánh thuê. Ít nhất là nó đã lan đến thị trấn này.”

“Em hiểu rồi, vậy ra là thế. Chị nghĩ Renard Pendu tự tung tin đồn đó sao?” Regis hỏi.

“Tôi cũng nghĩ vậy,” chị anh đáp.

Altina quay sang Regis, vẻ bực bội hiện rõ trên mặt nàng: “Khh... Nhưng đó không phải là chuyện của họ!”

“Chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra thôi,” Regis thẳng thắn nói. “Lính đánh thuê phải làm mọi cách để được biết đến, vì điều này giúp họ có được những hợp đồng béo bở hơn.”

“Trong trường hợp đó, chúng ta nên thuê họ.”

“Điều đó không khả thi; họ đóng quân ở Germania, và ngay cả khi chúng ta bỏ qua cô gái Franziska đó, việc thuê toàn bộ Renard Pendu chắc chắn không nằm trong ngân sách của chúng ta. Riêng Vua Lính Đánh Thuê Gilbert đã nổi tiếng là người đắt giá nhất lục địa.”

“Gừ...”

Trong lúc cuộc đối thoại này diễn ra, Vanessa đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến đến chiếc hộp giống như quan tài ở giữa lều. Dường như cô ấy đã đoán được mọi chuyện. “Nó ở trong này phải không, Reggie?”

“…Công chúa, liệu chúng ta có thể cho cô ấy xem không?”

“Ta không biết cô định làm gì với nó, nhưng cứ tự nhiên. Ta cũng chẳng mất gì khi cho cô xem.”

“Cảm ơn Công chúa Marie Quatre rất nhiều!” Vanessa đáp lại, chắp tay bày tỏ lòng biết ơn trước khi mở hộp. Regis đã định đề nghị giúp cô vì nắp hộp nặng và khá chắc chắn, nhưng điều này nhanh chóng trở nên không cần thiết. Anh bắt đầu cảm thấy cô ấy còn khỏe hơn ba năm kể từ khi kết hôn.

“Ôi chao, nó thực sự bị cong!”

“Vâng, tin đồn là thật. Hài lòng chưa?” Altina hỏi với tiếng thở dài, nhưng Vanessa lắc đầu.

“Tôi chưa đưa ra đề nghị của mình, Công chúa Marie Quatre cao quý! Vì ngài thấy đấy, thị trấn này có người thợ rèn giỏi nhất đế chế—không, cả lục địa! Thậm chí cả thế giới! Ngài sẽ không cân nhắc giao thanh kiếm của mình cho ông ấy sao!?”

“Hửm? Một thợ rèn?”

“Vâng! Chồng tôi, Enzo Bardot Smith, sở hữu một xưởng lớn ở Rouenne.”

“Đúng vậy...” Altina do dự quay mắt nhìn thanh kiếm. “Nghĩ lại thì, ta nhớ mình đã từng nghe nói về chuyện đó...”

Regis đã dự đoán trước điều này, nên không hề ngạc nhiên chút nào. Tuy nhiên, đây không phải là điều anh có thể quyết định thay Altina; tất cả những gì anh có thể làm là kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.

“Vậy cô muốn nói là... ông ta có thể sửa thanh kiếm của ta sao?” nàng hỏi, đảm bảo mình đã hiểu đúng.

“Dĩ nhiên là ông ấy có thể!” Vanessa tuyên bố, kiên quyết gật đầu. Nhưng vì đề nghị đột ngột như vậy, Altina dường như do dự khi đưa ra quyết định.

“Regis, cậu nghĩ sao?”

“Để xem... Trong những trường hợp bình thường, những thanh kiếm quý giá của Đế chế sẽ được giao cho một thợ thủ công có tài năng xuất chúng. Nhưng không may, những người thợ lành nghề đều nằm trong tay các quý tộc cấp cao nào đó.”

Mặc dù Altina đã có được những người ủng hộ quý tộc có thể giới thiệu nàng với một thợ rèn giỏi, nhưng không ai có mối liên hệ với các xưởng nằm gần Pháo đài Volks ở biên giới xa xôi nhất. Sử dụng một thợ rèn ở bất kỳ nơi nào khác sẽ yêu cầu họ phải liên lạc qua thư từ. Sau đó, giả sử phản hồi là tích cực, họ sẽ phải vận chuyển thanh kiếm đến xưởng để sửa chữa, chỉ để tiếp tục đàm phán sau khi hoàn thành. Toàn bộ quá trình sẽ mất vài tháng.

Tuy nhiên, mức độ thận trọng này là hơn cả cần thiết—một thanh kiếm quý giá truyền lại từ thời vị hoàng đế đầu tiên mang giá trị lịch sử to lớn, nên việc sửa chữa cẩu thả là không thể tha thứ. Nhưng trên hết, đây là thanh kiếm mà Altina đã giao phó cuộc đời mình. Regis đã coi đó là việc thô lỗ nếu tự mình can thiệp vào một vấn đề cá nhân như vậy mà không được hỏi, nhưng giờ Altina đã hỏi ý kiến anh, anh có thể nói chính xác những gì mình đang nghĩ.

“…Tôi nghĩ Công chúa nên sửa thanh kiếm càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, Công chúa phải là người quyết định xem mình có thể giao phó nhiệm vụ này cho ai. Việc sửa chữa không đầy đủ không chỉ đặt mạng sống của Công chúa vào nguy hiểm trên chiến trường, mà Công chúa còn phải gánh chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra với bảo vật gia truyền của Bệ hạ.”

“Vậy cậu muốn nói vấn đề là liệu ta có thể tin tưởng ông ta hay không... và số phận của ta đang bị đặt cược ở đây.”

“Đúng vậy. Xin Công chúa hãy bỏ qua việc ông ấy là anh rể của tôi và xem xét mọi thứ một cách khách quan.”

“Chà, ta sẽ không biết liệu mình có thể tin tưởng ông ta hay không trừ khi ta gặp ông ta! Regis, chúng ta sẽ không rời Rouenne cho đến trưa mai, đúng không?”

“Nếu mọi việc diễn ra theo kế hoạch.”

Họ sẽ gặp Quân đoàn Bảy vào buổi trưa—điều đó là chắc chắn. Biến số duy nhất là kẻ thù của họ. Regis đã cử nhiều trinh sát đi thu thập thông tin, vì trung đoàn sẽ cần điều chỉnh sự chuẩn bị tùy thuộc vào tốc độ tiến quân của kẻ thù. Điều đó nói lên rằng, Quân đội Đại Britannia cũng đang vận chuyển pháo, nên thật khó tin rằng họ có thể di chuyển nhanh hơn dự kiến nhiều.

Altina đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Vậy thì chúng ta sẽ đến đó tối nay! Đi thôi, mau lên nào!”

“Hả!?” Vanessa là người duy nhất kêu lên kinh ngạc. Regis chỉ thở dài, anh đã đoán chính xác những gì công chúa sẽ nói.

“Công chúa, bình thường người sẽ gọi thợ rèn đến chỗ mình chứ?”

“Thật lãng phí thời gian! Nếu chúng ta muốn nhờ ông ta làm việc, đằng nào chúng ta cũng phải mang nó đến cho ông ta.”

“Vậy ít nhất hãy cho binh lính mang nó giúp người.”

“Tại sao? Ít nhất ta cũng có thể tự mang kiếm của mình. Thực ra, sẽ thật đáng xấu hổ nếu để cấp dưới của ta mang nó thay.”

“…Tôi đoán vậy.”

Mang theo người vận chuyển và đủ lính gác để bảo vệ họ sẽ tạo thành một đoàn tùy tùng khá lớn, và việc phô trương quá nhiều sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết. Lần cuối Altina đến thủ đô, họ đã cố tình sử dụng xe ngựa để làm nàng trông khiêm tốn và tiết kiệm. Việc để nàng đi lại cùng với quá nhiều binh lính sẽ chỉ làm suy yếu hình ảnh đó, nên đó là điều phải tránh bằng mọi giá.

“…Được rồi,” Regis nhượng bộ. “Nhưng ít nhất, hãy mang theo một vài lính gác.”

“Được thôi!”

“Những lúc như thế này tôi ước Eric có ở đây... Anh ấy thật kín đáo; anh ấy sẽ là người lính gác hoàn hảo để đi cùng Công chúa vào thị trấn.”

“Cậu nói không sai.”

“Chà, than vãn về những gì đã xảy ra cũng chẳng ích gì. À, không, nói vậy thật thô lỗ... Tôi nghĩ Ngài Abidal-Evra đã làm khá tốt lần trước, vậy sao chúng ta không nhờ ông ấy đi cùng?”

“Ta sẽ giao việc sắp xếp đó cho cậu. Ta sẽ bọc thanh kiếm trong vải; sẽ rất khó mang theo nếu chúng ta cứ để nó trong hộp.”

Đó là lúc Clarisse, người đã im lặng đứng cạnh tường suốt thời gian này, khẽ gọi, “Công chúa, tôi có nên chuẩn bị quần áo cho người không?”

“Hửm? Ồ, phải rồi; ta không thể ra ngoài ăn mặc như thế này được. Ta xin lỗi vì đã yêu cầu khi cô vừa mới cởi nó ra, nhưng cô có thể giúp ta mặc áo giáp vào không?”

“Vâng, Công chúa.”

Vanessa đứng hình, hoàn toàn không nói nên lời.

“Chị sao vậy, chị? Hiếm khi thấy chị ngẩn người ra.”

“C-Công chúa Marie Quatre sẽ đến nhà chúng ta sao!?”

“Đó không phải là điều chị mong muốn khi đến đây sao?”

“Ý tôi là, mọi người thường gọi thợ rèn đến chỗ họ! Các quý tộc thậm chí còn sai người đi tìm thợ chỉ vì một chuyện nhỏ như sửa một cái kéo!”

“Chà, tôi không thể phản bác điều đó. Công chúa của chúng ta hơi kỳ lạ một chút.”

“À, vậy ra đó là lý do tại sao cậu vẫn chưa bị sa thải, Reggie!”

“…Vâng, có lẽ vậy.” Thay vì thừa nhận rằng mình là quân sư của Altina, hay là sĩ quan hành chính duy nhất của trung đoàn, Regis thấy dễ dàng hơn nhiều khi nói rằng việc anh vẫn được giữ lại làm việc đơn giản là do vị chỉ huy kỳ quặc của mình. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh luôn gặp khó khăn khi nói về sự tự tin của bản thân.

“Tôi sẽ quay lại ngay.”

Khi Regis bước ra ngoài dưới cơn mưa phùn, bốn lính gác đứng bên ngoài tiễn anh bằng những động tác chào nghiêm trang.

✧ ✧ ✧

Rouenne nằm cách thủ đô Verseilles của đế quốc nửa ngày đi bộ về phía tây. Nó đủ gần để người ta có thể đi về trong ngày bằng xe ngựa, và có cảm giác giống như một phần mở rộng của thủ đô hơn là một thành phố riêng biệt. Về mặt này, một số người coi nó là một vùng ngoại ô tách biệt, vì trong khi thủ đô tràn ngập những biệt thự của người giàu và các cửa hàng đại diện cho Đế chế, Rouenne là một thành phố của thường dân với những khu nhà ở và quầy hàng trên phố.

Mặt trời bắt đầu lặn, và cơn mưa khiến hầu hết các quầy hàng trên đường chính đã dọn dẹp để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Altina không để ý đến thời tiết—nàng mặc quần áo thường ngày, chỉ khoác thêm vài mảnh áo giáp mà nàng cho là cần thiết. Thanh kiếm quý giá được vắt qua vai—một thanh kiếm quá lớn đến nỗi ngăn nàng không thể mặc áo mưa tiêu chuẩn lên trên, như người ta thường làm để giữ vũ khí khô ráo.

Abidal-Evra và khoảng mười người của ông cũng chỉ mặc áo giáp nhẹ, vì họ cho rằng sẽ không thể chấp nhận được nếu công chúa một mình dầm mưa. Regis và Vanessa, mặt khác, đã chọn mặc đồ đi mưa, trong khi Clarisse ở lại phía sau. Nhóm của họ bao gồm càng ít người càng tốt, cho phép họ tiến xuống đường chính mà không thu hút quá nhiều sự chú ý.

“Có vẻ như vẫn còn vài quầy hàng mở cửa, nhưng hầu như không có khách,” Altina nói, tò mò quan sát xung quanh.

“Vâng, đường phố bình thường tấp nập đến tận đêm khuya, nhưng... mọi người đều sợ hãi. Đã hơn một thập kỷ kể từ khi quân địch tiến sâu vào lãnh thổ của chúng ta như thế này,” Vanessa giải thích. Cô đang đi bên cạnh Altina, đóng vai trò hướng dẫn viên qua thành phố.

Không thể phủ nhận rằng Đế chế Belgaria rất mạnh. Chiến tranh là chuyện thường tình, và thường diễn ra song song với các cuộc đàm phán trước khi Đế chế cuối cùng nghiền nát đối thủ bằng sức mạnh áp đảo. Vì lý do này, họ thường là những người đi chinh phạt các vùng đất xa lạ.

Đã có những lúc lãnh thổ bị Belgaria chiếm đóng bị các quốc gia khác giành lại, nhưng hiếm khi quân xâm lược tiến gần đến thủ đô—hiếm đến mức các thành phố lân cận hầu như không bao giờ phải chú ý đến các hoạt động của quân địch.

Regis nhún vai. “Đúng là chúng ta đã bị xâm lược, nhưng kẻ thù của chúng ta vẫn còn cách hơn 50 lieue (222 km). Ngay cả bằng xe ngựa, cũng phải mất khoảng ba ngày để đi hết quãng đường đó. Chúng ta đã huy động gần một trăm nghìn binh lính để chống lại họ; tôi không nghĩ họ sẽ đến được Rouenne.”

“Ừ, hy vọng là không.” Vanessa cũng nhún vai đáp lại. Nhận thấy cử chỉ của họ gần như giống hệt nhau, Altina không khỏi khúc khích cười một mình.

Chẳng bao lâu sau, họ đã đến một xưởng đối diện đường chính. “Chà, trông đúng là ra dáng thật!” Altina thốt lên, dường như rất thích mặt tiền của nó.

Tòa nhà được xây bằng gạch, và một cột khói đen bốc lên từ ống khói đồ sộ trên mái nhà hình tam giác; hầu hết các hộ gia đình tiêu chuẩn chỉ sử dụng một lò sưởi và do đó chỉ có những ống khói nhỏ, nhưng ngọn lửa dữ dội được sử dụng trong xưởng yêu cầu một thứ lớn hơn nhiều. Lối vào chính là một cánh cửa sắt dày—một cảnh tượng không phổ biến, ngay cả đối với một xưởng—phía trên treo một tấm biển kim loại được chế tác khéo léo ghi “Le forgeron d’Enzo Bardot Smith.” Tiếng kim loại va đập có thể nghe thấy từ phía bên kia, nhưng thay vì dẫn họ vào qua lối vào chính, Vanessa dẫn họ đến một cánh cửa phụ.

“Cảm ơn Công chúa Marie Quatre rất nhiều vì đã đến tận đây. Chúng tôi không có nhiều không gian, nhưng xin mời, Công chúa cứ tự nhiên như ở nhà.”

“Ồ, đây là nơi cô đón khách sao?”

“Không, đây là nơi ở khiêm tốn của chúng tôi. Xưởng không ở trong tình trạng tốt để chào đón hoàng gia, nên...”

“Ta không yêu cầu một chiếc ghế da hay một chiếc bàn kính sang trọng. Cô muốn nói rằng xưởng của cô bừa bộn đến nỗi ta không thể nhìn vào bên trong sao?”

“Ồ, không, không hề! ...Nhưng chúng tôi có thể phải dọn dẹp một chút để chứa được nhiều người như vậy.”

“Trong trường hợp đó, lính gác của ta sẽ đợi bên ngoài. Binh lính của chúng ta không yếu ớt đến mức bị một chút mưa làm phiền đâu.”

Abidal-Evra và những người của ông chào theo sau nàng và, vài khoảnh khắc sau, họ đứng thành một hàng ngang bên ngoài xưởng rèn, cảnh giác quan sát xung quanh. Regis nhận thấy một đứa trẻ tò mò thò đầu ra cửa sổ để xem có chuyện gì đang xảy ra, rồi bị mẹ nó vội vã kéo vào.

Chúng ta thật sự không nên quá nổi bật... anh thở dài.

Altina nhìn về phía xưởng rèn. “Ta muốn sửa thanh kiếm của hoàng đế. Nếu ngươi nói trong đó có người có thể làm được việc đó, ta sẽ đợi ở đây cho đến khi người đó sẵn sàng gặp ta. Dù sao, ta cũng không thể đưa ra quyết định nếu chưa gặp mặt.”

“K-Không thể nào! Không thể để công chúa điện hạ đợi dưới mưa được!”

“Ta cần sửa kiếm, mà các ngươi lại có một thợ rèn ở đây. Vậy chẳng phải là phép lịch sự thông thường khi ta đến tỏ lòng kính trọng sao?”

Vì nghề rèn đòi hỏi rất nhiều sức lực, nên đây là công việc thường do thường dân đảm nhiệm. Tuy nhiên, Belgaria đã trải qua chiến tranh quá lâu, khiến những thợ rèn lành nghề trở thành tài sản vô cùng quý giá. Những người tạo dựng được danh tiếng đủ lớn có cơ hội được mời đến lãnh địa của một quý tộc; tại đây họ sẽ nhận được nhiều lợi ích khác nhau, như miễn thuế hoặc có xưởng rèn riêng miễn phí. Các thiết bị được chế tác đặc biệt tinh xảo được đối xử như những tác phẩm nghệ thuật, và do đó có thể được trao đổi với những khoản tiền cắt cổ.

Tuy nhiên, Enzo không có thành tựu lớn nào, nên danh tiếng của anh ta không mấy ấn tượng. Sự bối rối của Vanessa là điều dễ hiểu.

Nhưng Altina từ chối rời đi khỏi cơn mưa. “Ta không thể tự mình tạo ra sự thay đổi. Đó là lý do tại sao, bất cứ khi nào ta nghĩ mình cần ai đó, ta sẽ làm mọi cách để có được họ về phe mình. Có thể những kỳ vọng của ta đã đặt sai chỗ, nhưng việc phải ngồi chờ đợi, không biết chắc điều gì... Điều đó cũng tệ như bị nhốt trong một xà lim vậy.”

Regis tháo mũ trùm đầu, khiến nước đọng trên đầu anh chảy xuống lưng. “...Chị gái, hay là chị cứ nói chuyện với Enzo đi? Khi công chúa đã như thế này rồi, đến cả ngựa cũng không kéo chị đi được đâu.”

“Khoan đã, Regis! Em làm chị nghe như một con trâu cày cứng đầu vậy!”

“Đến cả trâu cũng sẽ di chuyển nếu được mồi nhử thích hợp.”

“Đúng vậy. Xin đợi một lát!” Vanessa kêu lên, rồi vội vã chạy vào nhà. Cô định dùng mối quan hệ của em trai để đảm bảo việc đàm phán công việc, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng mình lại có cơ hội giới thiệu sản phẩm trực tiếp cho công chúa. Và giờ đây, chính công chúa đó đã chịu đựng cơn mưa để đến thăm xưởng rèn khiêm tốn của họ.

*Sự quả quyết của Altina luôn khiến mình kinh ngạc,* Regis nghĩ.

Vài khoảnh khắc sau, tiếng kim loại va đập ngừng lại, và một sự náo động có thể nghe thấy từ bên trong. Sau đó, cánh cửa sắt là lối vào chính của xưởng rèn mở tung. Quỳ gối bên ngưỡng cửa, cúi đầu cung kính, là một người đàn ông vạm vỡ như gấu, cởi trần, chỉ quấn một mảnh vải quanh eo. Tóc anh ta cắt ngắn, mặt cạo nhẵn, và dù trông có vẻ hơi thừa cân, rõ ràng là có rất nhiều cơ bắp ẩn dưới vẻ ngoài mũm mĩm đó. Regis đã không gặp người đàn ông này kể từ đám cưới của chị gái mình, nên đây là lần đầu tiên họ gặp lại sau ba năm.

Vanessa đứng phía sau người đàn ông, bên phải anh ta. “M-Mời, mời vào!” cô lắp bắp.

“Cảm ơn.” Altina mạnh dạn bước vào, không hề ngần ngại dù đây là lần đầu tiên nàng đến đây. Regis tự hỏi liệu anh có nên quy sự gan dạ này cho thân phận hoàng gia của nàng hay không.

Xưởng rèn khá rộng rãi; nó có kích thước tương đương với phòng ăn của sĩ quan cấp cao tại Pháo đài Volks, nơi đủ lớn để chứa bốn mươi người cùng lúc. Tuy nhiên, các công cụ rải rác khắp nơi và lò nung ở phía sau dùng để nung kim loại khiến nơi đây cảm thấy nhỏ hơn nhiều, và mặc dù mới chỉ là tháng Năm, bên trong đã đủ nóng để khiến người ta đổ mồ hôi ngay lập tức.

Có khoảng sáu chàng trai trẻ trong xưởng rèn, tất cả đều mặc tạp dề dày bên ngoài áo sơ mi. Với búa và kẹp vẫn còn trong tay, họ lo lắng nhìn những người mới đến.

Đứng cạnh Altina, Regis nở một nụ cười thân thiện. “Lâu rồi không gặp, anh rể. Công chúa điện hạ, đây là thợ rèn, Enzo Bardot Smith.”

Môi Enzo cong lên thành một hình dạng kỳ lạ, méo mó khi anh ta được giới thiệu. Có lẽ đó là ý định của một nụ cười. Regis đã cố tình nhấn mạnh mối quan hệ gia đình để xoa dịu không khí nhiều nhất có thể, nhưng Altina vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị tột độ—đến mức nàng trông như đang nổi giận.

Ngược lại hoàn toàn, Enzo đứng bất động, vẻ mặt lo lắng đến mức người ta có thể cho rằng anh ta đang không khỏe. “T-Thật là vinh dự khi được đón tiếp người ở đây hôm nay.”

“Ta nghe nói ngươi có thể sửa thanh kiếm quý báu của ta.”

“...Xin phép được xem nó?”

“Đương nhiên rồi.”

Hóa ra, một bàn làm việc không đủ để đặt thanh kiếm. Theo lệnh của Enzo, các học việc của anh ta ngay lập tức đẩy hai bàn lại với nhau, cho phép Altina đặt Grand Tonnerre Quatre lên trên. Nàng đã bọc nó trong vải trắng để che đi chỗ cong và bảo vệ thanh kiếm khỏi mưa, nhưng giờ bắt đầu tháo ra. Enzo và các học việc của anh ta nuốt nước bọt, hoàn toàn bị mê hoặc. Đến khi Altina hoàn toàn tháo bỏ lớp vải, mắt họ mở to. Một số người thậm chí còn thở dài đầy khao khát.

“Trông thế nào?” Altina hỏi.

“...Tôi có thể chạm vào nó không?”

Khoảnh khắc thanh kiếm nằm trước mặt anh ta, vẻ mặt của Enzo thay đổi từ một người bệnh thành ánh nhìn tò mò của một nghệ nhân. Altina gật đầu đáp lại câu hỏi của anh ta, lúc đó Enzo nhẹ nhàng cầm thanh kiếm ở vỏ và nâng lên không trung.

Lần này, đến lượt Altina mở to mắt kinh ngạc; người đàn ông này đang nâng thanh kiếm của nàng chỉ bằng một tay, nhấc nó lên bằng vỏ như thể đang xử lý một thanh kiếm dài thông thường trước khi nắm lấy chuôi bằng tay kia để rút lưỡi kiếm ra. Ngay cả trong trung đoàn biên phòng Beilschmidt, cũng không có nhiều người sở hữu sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc như vậy. Có vẻ như vóc dáng ấn tượng của người đàn ông này không chỉ để làm cảnh.

Sau khi rút lưỡi kiếm, Enzo nghiên cứu nó một lúc trước khi đặt lại lên bàn làm việc. Quá trình này mất của anh ta nhiều thời gian hơn bình thường vì Grand Tonnerre Quatre dài hơn khá nhiều so với một thanh kiếm dài thông thường, nhưng anh ta đã xoay sở được mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.

“...Nó nặng.”

“Đúng vậy.”

“Và trọng tâm hoàn toàn sai lệch.”

Rõ ràng là gần như tất cả mọi người đều muốn buột miệng kinh ngạc trước nhận xét đó, nhưng không ai dám phát ra tiếng động. Các học việc của Enzo đã tái mét. Chỉ trích một trong những thanh kiếm quý báu của Đế quốc trước mặt hoàng gia không khác gì xúc phạm chính Đế quốc; dựa trên những gì anh ta nói tiếp theo, sẽ không có gì lạ nếu Enzo bị buộc tội báng bổ. Ngay cả Abidal-Evra chắc hẳn cũng đã nghe thấy từ bên ngoài, vì anh ta đang nhìn chằm chằm vào xưởng rèn một cách khá tức giận.

“X-Xin lỗi người vô cùng! Thợ rèn của chúng tôi không biết cách ăn nói!” Vanessa vội vàng chen vào, nhưng Altina chỉ giơ tay lên.

“Ta đang nói chuyện với thợ rèn.”

“A-À... Vâng, tất nhiên.”

Altina nghiêng người về phía Enzo. Đối với những người không biết nàng, nàng hẳn trông rất tức giận. “Xin hãy nói rõ ý của ngươi,” nàng nói.

“Chuôi kiếm quá ngắn so với lưỡi kiếm, và vật liệu được sử dụng ở đây quá giòn. Điều này có lẽ được thực hiện để giảm thiểu trọng lượng,” anh ta tuyên bố ngay lập tức. “Tôi ngạc nhiên khi một thứ như thế này có thể được coi là bảo vật của hoàng đế.”

Không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Những tiếng kêu nhỏ thoát ra từ môi các học việc của Enzo, và mặt Abidal-Evra càng đỏ hơn, khiến anh ta trông như sắp rút kiếm bất cứ lúc nào. Trong khi đó, Vanessa đã tái nhợt đến mức cô trông như sắp ngất xỉu. Regis đỡ vai cô, rồi thì thầm vào tai cô:

“...Sẽ ổn thôi, chị gái.”

“Gì— Hả?”

Altina đập mạnh một tay xuống bàn làm việc, tạo ra một tiếng động lớn. Căn phòng ngay lập tức chìm vào sự im lặng lo lắng; mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Các học việc đang chờ đợi phán quyết được đưa ra, các binh sĩ đang chuẩn bị sẵn sàng nhận lệnh rút kiếm, và Vanessa đang cầu nguyện Chúa. Có vẻ như Regis là người duy nhất không hề lo lắng chút nào.

Rồi giọng Altina vang lên: “Ngươi cũng nghĩ vậy đúng không!? Thanh kiếm này thật vô lý!”

Regis ngay lập tức hiểu ý nàng, và Enzo gật đầu hiểu ra một nhịp sau đó. “Tôi chưa từng thấy bất kỳ thanh kiếm nào của vị hoàng đế đầu tiên trước đây, nhưng tôi đã từng xử lý một vài thanh kiếm từ thời của ngài. Tất cả đều chắc chắn và thực dụng—được chế tạo để tồn tại qua một thời đại chiến tranh. Tôi hiểu về các đồ trang trí, vì đây là kiếm của hoàng đế, nhưng ngay cả khi xét đến điều đó, thanh này cũng... kỳ lạ. Trong trận chiến, người ta nói L’Empereur Flamme đứng ở tuyến đầu, đúng không? Không thể nào một anh hùng như vậy lại vung vẩy một thứ vô dụng đến thế!”

“Ta cũng nghĩ vậy! Nó thực sự rất khó sử dụng một cách lố bịch!”

“Và rồi là cô, cô nương—tôi ngạc nhiên là cô có thể vung vẩy thứ này.”

“Chứ ta biết làm sao? Chính hoàng đế đã cho ta mượn nó. Và việc giải thích rằng nó khó sử dụng thì không phải là một lựa chọn; họ sẽ nghĩ ta chỉ đang viện cớ và rằng nó quá nặng đối với ta. Không đời nào!”

“Hahaha! Không nghi ngờ gì nữa!”

“Vậy, cô có thể sửa nó không?”

“Là một món đồ trang trí, hay là một vũ khí?”

“Là một vũ khí, đương nhiên rồi!”

Mọi người xung quanh đều đã chứng kiến một thợ rèn thường dân nói chuyện với Altina một cách thân mật như với một người bạn thân, không hề để ý đến những nghi thức xã giao thông thường. Anh ta thậm chí còn đi xa đến mức gọi công chúa thứ tư và thiếu tướng của quân đội hoàng gia là “cô nương”. Các học việc của anh ta đã trắng bệch như tờ giấy, trong khi Vanessa thực sự trông khá bình thản. Có vẻ như cô đã chấp nhận điều tồi tệ nhất, và giờ cô mang một vẻ mặt kiên quyết như một góa phụ ghé thăm mộ tình cũ. Trong khi đó, các cận vệ đang ôm đầu. Vì trước đây họ đã tháp tùng công chúa đến kinh đô, họ có một chút hiểu biết về tính cách của nàng—đặc biệt là việc nàng không phân biệt đối xử với thường dân.

Regis thở dài. Có vẻ như một sự hiểu biết đã đạt được, và sẽ thật tàn nhẫn nếu bỏ qua sự hoảng loạn mà chị gái anh và các đệ tử của Enzo rõ ràng đang trải qua. Và rồi còn Abidal-Evra cùng những người lính của anh ta, những người vẫn đang đứng dưới mưa. Để trấn an tất cả, Regis ngắt lời Altina, người vẫn đang tiếp tục sôi nổi hơn về thanh kiếm quý báu.

“...Công chúa điện hạ, người đang làm mọi người kinh ngạc. Ngoài ra, những gì thần biết về thanh kiếm của người có thể hữu ích. Hay là chúng ta chuyển đến một nơi nào đó để người có thể bình tĩnh lại trước khi tiếp tục cuộc nói chuyện này?”

“Em biết gì về thanh kiếm của ta sao, Regis?”

“...Thần đã nghiên cứu một chút.”

“Hừm... Được rồi, em nói đúng. Chúng ta không nên bắt mọi người chờ đợi dưới mưa, và chúng ta đang cản trở công việc của xưởng rèn. Chị gái, chúng ta có thể mượn một nơi nào đó để nói chuyện không?” Altina hỏi.

“Ế!? Ồ, vâng, tất nhiên rồi!”

Ngay lúc đó, một vẻ mặt nhận ra chợt hiện trên mặt Enzo, gần như ngay lập tức theo sau là một nụ cười ngượng nghịu. “A... Tôi thật bất lịch sự! Tôi, ừm... Khi nói về vũ khí, tôi mất hết sự dè dặt... Tôi không thể tin là mình đã nói chuyện với công chúa với giọng điệu không đúng mực như vậy...” Anh ta đã nhận ra quá muộn, nhưng Altina chỉ đáp lại bằng một tiếng cười vui vẻ.

“À ha ha ha! Ta không quan tâm chuyện đó. Chúng ta đã có đủ những người quá câu nệ lễ nghi trong Bộ Lễ nghi rồi; chúng ta không cần thêm nữa. Ta tìm đến một thợ rèn là vì tài nghệ của anh ta!”

Trước những lời đó, Enzo lùi lại, vẻ mặt pha trộn giữa lòng biết ơn và sự kính sợ.

✧ ✧ ✧

Không gian sống bên cạnh xưởng rèn có một phòng khách đủ lớn để chứa cả đơn vị, nhưng Abidal-Evra ra lệnh chỉ ba cận vệ được phép vào bên trong. Số còn lại tiếp tục giám sát bên ngoài, dù chỉ đứng ở những nơi có mái che.

Trong một màn thể hiện đáng ngưỡng mộ, chính Abidal-Evra đã tình nguyện ở lại cùng những người bị mắc kẹt bên ngoài. Đó là một đêm ảm đạm giữa tháng Năm, và anh ta chắc chắn đã mệt mỏi sau năm ngày hành quân liên tục, nhưng anh ta vẫn tình nguyện đứng bên ngoài. Anh ta chắc chắn sẽ thích đợi bên trong và tận hưởng sự ấm áp của lò sưởi hơn, và đó chính là lý do tại sao anh ta đã dành sự xa xỉ đó cho những người lính của mình. Liệu đây có phải là cách anh ta thực hiện phương châm của Altina rằng cách tốt nhất để giành được sự ủng hộ là chủ động làm những việc mà người khác sẽ từ chối? Giá như có nhiều sĩ quan như anh ta ở phe họ hơn...

Trong khi đó, Regis và Altina đã ổn định chỗ ngồi bên trong ngôi nhà gạch, ngồi vào một chiếc bàn đủ lớn cho mười người. Các học việc có lẽ thường xuyên ăn cùng gia đình.

Khi nhìn quanh phòng, Regis nhận thấy một chiếc kệ xếp đầy đồ chơi trẻ em làm bằng sắt. *Giờ mới nghĩ lại, mình chưa bao giờ thực sự nhìn thấy mặt các cháu mình trước đây. Hy vọng chúng vẫn ổn...* anh nghĩ. Chị gái anh, Vanessa, có hai đứa con.

Công việc rèn của anh rể anh dường như đang mang lại lợi nhuận tốt; họ đã thuê ba người giúp việc, và đã chuẩn bị một bữa ăn khá thịnh soạn gồm khoai tây hấp, xúc xích heo nướng, một món súp mặn, và các loại rau dại xé nhỏ. Vanessa có vẻ rất xin lỗi khi nói với họ rằng họ không thực sự chuẩn bị gì, nhưng Altina chỉ đơn giản là hân hoan, mong chờ được nếm thử món ăn của thường dân lần đầu tiên.

“Chúng ta đến đột ngột như vậy, mà các ngươi còn chuẩn bị bữa tối cho chúng ta. Ta xin cảm ơn,” Altina nói một cách khiêm tốn.

“Không có gì phiền toái cả, thật sự! Việc tôi được ban cho cơ hội phục vụ bữa ăn cho chính Quý cô Marie Quatre sẽ là điểm sáng trong cuộc đời tôi!”

Altina cười. “Ồ, chắc chắn ngươi đang phóng đại rồi!”

Nếu câu chuyện cuộc đời nàng được ghi chép lại, tập này chắc chắn sẽ là một đoạn ngắn minh họa tính cách của nàng—ít nhất là theo cách Regis nhìn nhận. Liệu nó được miêu tả như một hành động không chân thật nhằm xem nhẹ quyền uy của hoàng gia hay một ví dụ về cách nàng thực sự đối xử bình đẳng với thường dân sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào quan điểm của người viết.

Vanessa quay lại bếp để lấy thêm thức ăn; cô sẽ cần chuẩn bị một ít cho các học việc nữa. Chỉ Altina, Regis và Enzo ngồi vào bàn. Các cận vệ ở lại bên trong đang chờ ở một phòng khác.

Sau khi cầu nguyện, bữa ăn bắt đầu. Altina ngay lập tức đưa một thìa súp lên môi trước khi nói. “Ta hình dung rằng ngươi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi nói chuyện một cách thân mật, Ngài Smith. Hãy bỏ qua những nghi thức không cần thiết. Đó là lý do tại sao ta đã cho các cận vệ của mình đi.”

Enzo có vẻ lo lắng, nhưng hy vọng anh ta sẽ cởi mở hơn khi cuộc trò chuyện tiếp diễn. Vì lý do đó, có lẽ tốt nhất là bắt đầu bằng cách nói chuyện một cách thân mật. Ngay cả Regis cũng rất muốn được thư giãn.

“Vậy thì, chúng ta hãy tiếp tục từ chỗ đã dừng lại...” Regis nói, và Altina nhanh chóng nuốt miếng khoai tây trong miệng trước khi chen vào.

“Đúng rồi—em biết gì về thanh kiếm của ta?”

“Vâng, mặc dù thần cảm thấy mình phải nói trước rằng thần không cố tình giấu người điều này... Khoảng ba trăm năm trước, có một thời kỳ Belgaria duy trì mối quan hệ khá thuận lợi với các nước láng giềng. Liên bang Germanian vẫn chưa ra đời, các nước nhỏ phía bắc quá bận rộn gây chiến với nhau, và những ngọn núi ngăn cách chúng ta với phía đông và phía nam khiến việc chiến tranh và giao thương với các khu vực này không khả thi.”

“Sao lại vậy?”

“Xe ngựa thời đó nặng hơn, và ngựa yếu hơn. Những con ngựa lớn mà chúng ta thường dùng để lao động thì rất ít.”

“Ồ, ta hiểu rồi. Vậy ý em là...”

“Chiến tranh hiếm khi xảy ra ở Belgaria đến mức đất nước quyết định tập trung vào phát triển văn hóa thay vào đó, chẳng hạn như thông qua các nghi lễ và dịch vụ. Đó thực sự là một thời kỳ nghệ thuật. Những bức tranh và tác phẩm điêu khắc lịch sử, kịch và các tác phẩm âm nhạc—những tác phẩm được sản xuất trong thời đại này rất phong phú về văn hóa. Ngay cả các hiệp sĩ cũng bắt đầu ưu tiên mỹ thuật hơn võ thuật, và vũ khí bắt đầu được đánh giá dựa trên tính thẩm mỹ hơn là tính thực dụng trong chiến đấu.”

“Nhưng vũ khí thì vẫn là vũ khí, đúng không?” Altina hỏi, nhận được một cái gật đầu đồng tình từ Enzo.

Nhưng Regis lắc đầu. “Không, vũ khí là công cụ dùng để giành chiến thắng trong chiến tranh, và chiến tranh được tiến hành để bảo vệ những người mà người ta yêu quý. Trong một thời đại mà cái đẹp quyết định vị trí của một người trong xã hội, từ đó quyết định mức độ an toàn của người đó, một vũ khí tinh xảo là một thứ tuyệt vời để sở hữu.”

“Ừm... Khi em nói như vậy, ta đoán ta có thể hiểu ý em... Những quý tộc trong xã hội thượng lưu đó đều mang những thanh kiếm được dát vàng nhiều đến nỗi ta không thể biết liệu chúng còn dùng được nữa không.”

“Vì chúng ta đang trong chiến tranh, vũ khí phi thực dụng không được ưa chuộng lắm... Nhưng ba trăm năm trước, khi vẻ bề ngoài được coi trọng hơn tất cả, Grand Tonnerre Quatre đã được đại tu.”

“Họ đã thay đổi gì?”

“Lưỡi kiếm không thể thay đổi vì nó được làm bằng trystie, nhưng chuôi kiếm chỉ được làm bằng gỗ và da—hai vật liệu thỉnh thoảng phải thay thế. Thay vì phục hồi chuôi kiếm như tiêu chuẩn, nó đã được lệnh làm lại hoàn toàn phù hợp với các giá trị được giữ vào thời điểm đó. Chà, có tin đồn rằng vị hoàng đế trị vì trong thời kỳ này thực sự đã yêu cầu làm lại thanh kiếm vì nó quá nặng đối với ngài, nên ngài muốn làm cho nó nhẹ nhất có thể.”

Altina nhìn Regis, rõ ràng là không hài lòng. “Nếu không nhấc được nó lên, thì hãy luyện tập cho đến khi nhấc được!”

“Hãy nói điều đó với vị hoàng đế quá cố.”

“Đúng vậy. Khi ta lên thiên đàng, điều đầu tiên ta sẽ làm là cho ngài ấy một trận ra trò.”

Regis ngay lập tức hình dung ra vị hoàng đế của một thời đại hòa bình bị công chúa chiến binh Altina đuổi chạy khắp nơi và không khỏi cảm thấy hơi thương hại ngài ấy.

“Sách không phổ biến lắm vào thời điểm đó, nên không có bất kỳ ghi chép chính xác nào... nhưng xét rằng đó là một thời đại nghệ thuật phát triển, ít nhất cũng phải có một bức tranh về Grand Tonnerre Quatre trước khi nó được đại tu.”

Tuy nhiên, các tác phẩm nghệ thuật được sản xuất trong thời bình thường được đặc trưng bởi sự kịch tính hóa hơn là chủ nghĩa hiện thực, vì vậy độ chính xác của bất kỳ bức tranh nào họ tìm thấy sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào người nghệ sĩ. Con người thường nhìn thế giới xung quanh họ như tĩnh lặng và không thú vị trong thời gian hòa bình kéo dài, và do đó đã tạo ra những câu chuyện của riêng họ để bù đắp. Ngược lại, trong thời chiến, con người được dạy phải trân trọng những gì mình có. Đó chính là lý do tại sao Regis thích những tác phẩm hư cấu đầy mơ ước hơn là những hiện thực khắc nghiệt; ảo tưởng là sản phẩm của hòa bình.

“...Giờ thì, thần chưa bao giờ tự mình thấy nó, nhưng chắc hẳn có một bức tranh trong bảo tàng hoàng gia có thể dùng làm tài liệu tham khảo tốt.”

“Vậy thì, chúng ta đi thôi!”

Regis vội vàng ngăn Altina lại trước khi cô kịp đứng dậy. “Khoan đã... Cô vẫn còn việc phải làm ở đây. Đừng quên cô là người chỉ huy trung đoàn biên giới Beilschmidt đấy.”

“Ơ... Đúng rồi. Tôi nên làm gì đây?”

“Dân thường không được phép vào bảo tàng, nên tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên dùng danh tiếng và địa vị của cô để xin giấy phép. Dù sao thì, anh rể tôi mới là người thực sự cần xem bức tranh đó... tất nhiên là nếu anh ấy nhận việc.” Regis quay sang nhìn Enzo, người đang lắng nghe với vẻ rất tò mò.

“Thanh kiếm báu của Hoàng đế—một sai lầm đã kéo dài ba trăm năm—sẽ được sửa chữa bởi tay tôi! Nghe thật tuyệt vời!”

“Vậy anh sẽ làm chứ?”

“Đương nhiên rồi!”

“Cảm ơn anh! Nếu vậy, tôi xin giao phó mọi việc cho anh!”

Regis bắt đầu cảm thấy Altina và Enzo có vẻ tâm đầu ý hợp, nhưng dù sao đi nữa, điều quan trọng là họ dường như đã đạt được thỏa thuận. Tuy nhiên, dù điều đó có quan trọng đến mấy, nó vẫn chưa giải quyết hoàn toàn vấn đề.

Regis đứng dậy, gác lại bữa tối của mình. “Enzo, tôi có thể xin phép nói chuyện riêng với anh một lát không?”

“Hả?”

“Mời anh đi lối này,” anh nói, rồi dẫn Enzo vào một căn phòng riêng.

“Này Reggie...” Enzo đáp lại, vẻ mặt khó hiểu. “Vừa nãy, cậu còn nói chuyện bình thường với một công chúa, vậy mà giờ lại cứng nhắc và khách sáo khi nói chuyện với tôi. Tôi phải đáp lại thế nào đây?”

“...Anh nói có lý.”

“Dù vậy, thật bất ngờ. Đừng hiểu lầm nhé, tôi có nghe nói cậu đang làm chiến thuật gia cho công chúa, nhưng tôi chỉ nghĩ cậu sẽ là một trong số rất nhiều người khác—kiểu như một trợ lý lặt vặt thôi. Nhưng nhìn cậu xem; cứ như thể cậu là bạn của cô ấy vậy.”

“Đúng vậy. Trong quân đội của một quý tộc bình thường, cấp bậc chỉ huy sẽ rõ ràng hơn nhiều, nhưng...” Regis bắt đầu giải thích. Anh không muốn Enzo nghĩ rằng tất cả các quân đội đều vô tổ chức như thế này.

“Cô ấy khá quý mến cậu đấy.”

“Có lẽ vậy. Tôi không nghĩ cô ấy ghét tôi, nhưng... Anh thấy đấy, một vài chuyện đã xảy ra khi chúng tôi mới gặp nhau, và...” Kể từ khi Altina lần đầu xuất hiện trước Regis trong bộ dạng một người lái xe ngựa, anh đã nói chuyện với cô như với bất kỳ cô gái trẻ nào, và sự thoải mái đó đã trở thành điều bình thường kể từ đó.

Altina đã khao khát có ai đó để trò chuyện cởi mở và thẳng thắn, điều mà Regis đoán là vì cô coi ngôn ngữ trang trọng và những lời lẽ hoa mỹ chỉ là cách che giấu ý định thật sự của một người. Anh có thể đoán rằng đây rất có thể là một lối suy nghĩ mà cô đã hình thành sau khi trải qua quá nhiều thời gian trong triều đình, nơi chỉ toàn kẻ thù. Biết được điều này, Regis không khỏi thương hại cô.

Nghĩ mà xem, một thường dân lại thương hại một công chúa... Thật lố bịch, Regis nghĩ, một nụ cười mỉa mai hiện lên khóe môi.

Giờ đây, khi chỉ còn một mình với Enzo, Regis có thể bắt đầu cuộc đàm phán. “Điều tôi muốn thảo luận liên quan đến thù lao của anh.”

“Cái đó... À, anh biết đấy... Nếu anh muốn tôi sửa một thanh kiếm như thế, nó sẽ tốn không ít tiền đâu.”

“Anh đang làm những công việc đáng nể ở xưởng rèn của mình, Enzo; anh không nghĩ đã đến lúc anh làm nên tên tuổi cho mình sao? Sửa chữa thanh kiếm của Hoàng đế là một công việc lớn lao sẽ được cả Đế quốc truyền tụng đấy.”

“Vâng, tôi hiểu điều đó.”

“Vậy thì, xét đến tác động của công việc này đối với tương lai của anh, anh không nghĩ mình nên giảm giá cho chúng tôi một chút thôi sao? Vâng, anh nghĩ sao về việc giảm giá người nhà cho chúng tôi?”

“Ừm... Giảm giá người nhà? Nhưng chúng ta sẽ cần vàng và đá quý để trang trí...”

“Chúng ta có thể đặt cọc trước, nếu cần.”

“Hả? Đặt cọc...!? Khụ... Tôi hiểu rồi...”

“Hãy yên tâm, chúng tôi sẽ thanh toán toàn bộ số tiền khi sản phẩm hoàn thành.”

“...Ơn trời. Tôi không nghĩ mình có thể chịu thêm một món nợ nữa.”

Việc thợ thủ công cho khách hàng ghi nợ là một thông lệ phổ biến, có nghĩa là người thợ rèn không được trả tiền khi hoàn thành mỗi công việc, mà thay vào đó, phải đi thu tiền vào cuối mỗi tháng hoặc năm. Một lý do cho điều này là các quý tộc sống nhờ thuế, và vì vậy chỉ có tiền sẵn có khi chu kỳ thu thuế kết thúc. Điều tự nhiên là các thợ thủ công và những người phục vụ khác làm việc cho các quý tộc này cũng được trả tiền theo một hệ thống tương tự. Việc người mua có đủ tiền hay không hiếm khi được xem xét khi một món hàng được coi là cần thiết, và việc trả tiền bằng số tiền không có sẵn là một điểm chung xuyên suốt lịch sử.

Nhưng từ góc độ của một thợ thủ công, thông lệ này giống như cho vay mà không tính lãi. Hơn nữa, do địa vị yếu kém của họ là thường dân, hầu hết sẽ phải trải qua nhiều thủ tục phiền phức để thu tiền từ một quý tộc.

Enzo không phải là người nói nhiều, và Regis đã đoán rằng anh ta đang chịu đựng không ít khó khăn. Có vẻ như anh đã đoán đúng phóc.

“Enzo, nếu anh gặp khó khăn trong việc thu hồi bất kỳ khoản nợ nào, chúng tôi có thể mua lại các khoản nợ đó của anh.”

Vẻ mặt của Enzo lập tức thay đổi. Không cần nói ra, cũng rõ anh ta đang nghĩ gì; hẳn là anh ta đã có khá nhiều khoản nợ chồng chất, và, mặc dù Regis không có thành kiến gì với bản tính lương thiện của anh ta, nhưng người đàn ông này không hợp để đàm phán kinh doanh.

“Thật ra, tôi chưa thu được dù chỉ một nửa số tiền mà các khách hàng quý tộc của chúng tôi nợ...”

“Nghe có vẻ nghiêm trọng. Thôi được rồi—chúng tôi sẽ lo liệu từ đây. Giờ, về chi phí sửa chữa thanh kiếm báu...”

“Đúng rồi. Tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng trước khi báo giá. Cho tôi một phút. Tôi sẽ cố gắng giữ giá rẻ nhất có thể.”

“Xin hãy chiếu cố cho chúng tôi.”

Những quý tộc đang trì hoãn thanh toán sẽ bất ngờ, vì người thợ rèn thường dân mà họ coi thường sắp bị thay thế bởi một công chúa Belgarian háo hức đòi lại những gì thuộc về mình.

✧ ✧ ✧

Altina ngồi một mình, nhai một miếng khoai tây đầy miệng. Đã khá lâu rồi cô không ăn một mình, thậm chí không có Clarisse đi cùng, điều này gợi nhớ những ngày tháng của cô ở hoàng cung.

Vanessa bước vào từ nhà bếp, mang theo một chai rượu và vài chiếc ly. “Ồ?”

“Nếu chị thắc mắc Regis và ông Smith đi đâu, họ đang có một cuộc thảo luận bí mật ở phòng khác.”

“Trời ơi! Để công chúa một mình ư!?”

“Nếu sự vắng mặt của em có ích cho cuộc đàm phán, thì em không bận tâm. Dù sao, quên chuyện đó đi. Em rất muốn nghe những câu chuyện của chị, chị gái.”

“Rất sẵn lòng.”

Mặc dù Vanessa thuộc một gia đình thường dân, nhưng những chiếc ly cô mang vào gần như trong suốt hoàn toàn—một minh chứng cho sự thành công của xưởng rèn. Cô bắt đầu rót chất lỏng màu đỏ vào một chiếc.

“Xin lỗi trước nhé, rượu rẻ tiền thôi...”

“Chỉ vì thứ gì đó đắt hơn không có nghĩa là nó tự động ngon hơn.”

Dù có được dâng lên thứ đồ uống tinh xảo đến mấy trong cung điện, nó cũng luôn được rót kèm những lời nguyền rủa hiểm độc thì thầm. Chẳng khác nào uống bùn. Được trò chuyện với một người đối xử với cô mà không có sự khinh miệt hay ghê tởm là một trải nghiệm mới mẻ và thú vị đối với Altina.

“Vậy, cô muốn nghe về những gì Reggie ngày xưa hay làm gì?”

“Đúng vậy. Anh ấy hầu như không bao giờ nói về bản thân. Chẳng hạn, em chưa bao giờ nghe một lời nào về cha mẹ anh ấy.”

“À... Cha mẹ chúng ta mất khi thằng bé mới tám tuổi. Họ là nạn nhân của một dịch bệnh.”

“Ồ, ra vậy...”

“Ngay cả khi đó, Reggie đã là một mọt sách. Nó cứ ru rú trong thư phòng của cha chúng ta và ít khi rời khỏi nhà, nên nó không có bạn bè trong khu phố. Tôi đã lo lắng cho nó...”

“Fufu... Vậy là anh ấy chẳng thay đổi gì mấy.”

“Toàn là những cuốn sách rất phức tạp mà tôi cũng không đọc được. Mà tôi còn lớn tuổi hơn nó.”

“Em nghe nói anh ấy gia nhập quân đội để trang trải chi phí sinh hoạt.”

“Nếu nó chỉ muốn xoay sở cuộc sống, thì nó có thể theo gương tôi và làm việc cho một quý tộc. Nhưng người phục vụ phải làm việc quần quật từ sáng đến tối.”

“Đó không phải là công việc dễ dàng, phải không?”

“Đúng vậy... Nó nói rằng nó sẽ không có đủ thời gian để đọc sách, và tiền lương cũng không đủ mua sách.”

“À, nhắc mới nhớ, anh ấy có nói rằng anh ấy muốn làm thủ thư tại thư viện quân đội.”

“Nó chỉ nghĩ được có thế thôi. Thằng ngốc này...” Vanessa thở dài.

Nhưng Altina không coi sự ám ảnh của anh là điều xấu; cô biết rằng chính nhờ sự ham mê sách vở của Regis mà cô giờ đây có một chiến lược gia uyên bác bên cạnh mình.

“Chắc hẳn chị đã không dễ dàng gì, chị gái.”

“Fufu... Cô nói đúng. Reggie chỉ toàn gây rắc rối. Nó vào học viện quân sự, nhưng dù có ở đó bao lâu đi nữa, nó cũng về nhà chỉ kể những câu chuyện về việc nó vô dụng và vô vọng đến mức nào. Tôi luôn lo lắng rằng nó sẽ bỏ học.”

Altina gật đầu. Kiếm thuật của Regis còn tệ hơn cả một đứa trẻ, và kỹ năng cưỡi ngựa của anh thì kém đến mức tuyệt vọng; cô ngạc nhiên khi anh thậm chí còn tốt nghiệp được một học viện nổi tiếng khó như vậy. Có lẽ là vì anh đủ xuất sắc trong một môn học để bù đ đắp cho những thiếu sót ở các môn còn lại.

“Nhưng anh ấy không có đối thủ khi nói đến chiến lược?”

“Vâng—ít nhất là trong học viện.”

“Vậy thì anh ấy đã thua một người bên ngoài trường?”

“Ừm. Có một lần họ tổ chức một trận đấu với một học viện khác. Reggie được chọn là một trong những đại diện của trường... và rõ ràng là đã thua con trai của Bá tước Vicente.”

“Hả. Chà, tôi rất ấn tượng đấy.”

“Ồ, người ta nói đứa trẻ đó có tài năng trời phú, cùng nhiều thứ khác, nhưng chắc chắn có một vài... tình huống đáng ngờ... À, Marie Quatre, cô có biết các trận đấu chiến lược diễn ra như thế nào không?”

“Tôi không biết chi tiết. Tôi không thể vào học viện quân sự, mặc dù tôi chắc chắn đã vào nếu tôi sinh ra là đàn ông!”

“Tôi cũng vậy!” Hai người chia sẻ một cái gật đầu đầy nhiệt huyết, trước khi Vanessa tiếp tục. “Các trận đấu chiến lược khá khác so với một ván cờ vua thông thường, chẳng hạn—mỗi bên phải tranh luận về hành động đúng đắn mà họ tin là cần thiết trong một tình huống chiến tranh cụ thể, và một trọng tài sau đó sẽ phân định người chiến thắng.”

“Ồ, vậy đó là một cuộc tranh luận cạnh tranh?”

“Đại loại vậy. Vào thời điểm đó, một sĩ quan đã lặn lội từ mặt trận phía đông đến để làm giám khảo, nhưng, vấn đề là... sĩ quan đó thuộc cùng đơn vị với chính Bá tước Vicente!”

Altina nhăn mặt. “Chị đang nói rằng giám khảo là đồng nghiệp của cha anh ta ư?”

“Là cấp dưới trực tiếp của ông ta.”

“Điều đó khiến phán quyết của ông ấy khá đáng ngờ. Ý tôi là, tôi không thể nói chắc chắn liệu có sự thiên vị hay không, nhưng...”

“Chắc chắn là đáng ngờ; tôi suýt nữa đã đòi làm lại! Ngay khi Regis kể cho tôi nghe về chuyện đó, tôi đã rất nản lòng, nhưng nó chỉ nói rằng tôi đang làm quá mọi chuyện lên vì một trò chơi!”

“À haha... Nghe đúng là Regis rồi.”

“Đúng ý tôi luôn!”

“Dù sao thì anh ấy vẫn bất bại ở học viện... Đó không phải là một thành tích đáng tự hào sao? Việc anh ấy thiếu tự tin thực sự là một điều bí ẩn; người ta sẽ nghĩ rằng có một điều gì đó anh ấy thực sự giỏi ít nhất cũng sẽ nâng cao lòng tự trọng của anh ấy một chút.”

“Reggie thực sự thiếu tự tin đến vậy sao?”

“Đúng vậy. Và anh ấy ngốc nghếch như khúc gỗ.”

“Hả?”

“À, không... Ý tôi là... Đ-Đối với tôi, Regis là một cấp dưới quý giá mà tôi đã giao phó một vai trò quan trọng. Đó là lý do tại sao tôi rất quan tâm đến sức khỏe tinh thần của anh ấy.”

“Được một công chúa lo lắng cho... Thằng bé đó thật may mắn.”

Altina cười gượng. “À haha... Thật ra không có gì to tát đâu.”

Đôi mắt của Vanessa trở nên xa xăm khi cô nhìn về một quá khứ xa xôi. “Để xem... Lý do Reggie bất an... Có lẽ tôi cũng một phần có lỗi.”

“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Tôi mới mười hai tuổi khi cha mẹ chúng ta qua đời. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng hết tiền tiết kiệm và bán những gì có trong nhà để xoay sở.”

“...Nghe thật khắc nghiệt.”

“Đúng vậy... Nhưng tôi đã đến tuổi có thể đi làm thuê, và chúng tôi may mắn quen biết vợ của một quý tộc tốt bụng đã biết cha mẹ chúng tôi, nên chúng tôi bằng cách nào đó đã xoay sở được. Dù vậy, mọi thứ đều quá mới mẻ đối với tôi, và tôi luôn mắc lỗi. Tôi thường về nhà với tâm trạng buồn bã và chán nản... và ngay cả khi đó, thằng Reggie bé nhỏ vẫn đọc sách trong thư phòng.”

“Ừm...?”

“Và nó biết đủ thứ mà tôi không biết. Nó có lẽ biết nhiều như các giáo viên ở trường.”

“Vậy là anh ấy luôn như thế...”

“Có một ngày, chẳng hạn—một người lớn đến nhà và nói với chúng tôi rằng mái nhà của chúng tôi đã xuống cấp. Ông ta nói rằng, trừ khi chúng tôi sửa chữa ngay lập tức, nó sẽ bị dột và làm mục các cột bên dưới, có nghĩa là chúng tôi sẽ phải xây lại toàn bộ ngôi nhà.”

“Không đời nào! Nghe có vẻ nghiêm trọng!”

“Rồi thằng Reggie mười tuổi lập tức đáp lại: ‘Thật vậy sao, chú? Chúng cháu mới sửa mái nhà năm ngoái. Chúng cháu sẽ gặp rắc rối lớn nếu bị lừa dối... Cháu cần báo cáo chuyện này với chính quyền. Chú có thể đi cùng cháu và giải thích tình hình cho họ không?’”

“...Anh ấy đã nói thế khi còn là một đứa trẻ sao?”

“Vâng. Tôi nhớ mình đã rất hoảng sợ, nhưng... người đàn ông đó chỉ làm một vẻ mặt khó xử và nói, ‘Ồ, các cháu mới sửa nó ư? Chắc chú đã nhầm rồi. Haha... Xin lỗi nhé!’ Rồi ông ta gần như chạy biến.”

“Hả? Điều đó có nghĩa là gì!?”

“Sau khi người đàn ông đó đi khỏi, Reggie nói với tôi rằng ông ta đang cố lừa chúng tôi.”

“Hả!? Đó là một vụ lừa đảo!? Vậy thì chị thực sự nên báo chính quyền!”

“Điều đó sẽ không có tác dụng nhiều, tiếc thay. Người đàn ông đó không nói dối—mái nhà của chúng tôi đã cũ, và thực sự có nguy cơ nó sẽ bị dột và làm mục các cột trừ khi chúng tôi sửa chữa. Vụ lừa đảo là khiến mọi người nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra sớm hơn nhiều so với thực tế.”

“Khoan đã... Vậy lẽ ra chị nên sửa nó chứ?”

“Regis nói với tôi rằng mái nhà luôn có thể sửa chữa sau khi chúng bắt đầu dột. Ít nhất thì trong một cuốn sách của nó đã nói như vậy.”

Altina không đáp lại, trông hoàn toàn sững sờ.

“Tất nhiên, mái nhà của chúng tôi không phải mới sửa,” Vanessa thở dài nói. “Đó chỉ là một lời nói dối để đuổi kẻ lừa đảo đi thôi.”

“Regis đã lừa một kẻ lừa đảo!?”

“Đúng vậy.”

“Nghe có vẻ khá ấn tượng đối với em! Tại sao một chuyện như vậy lại khiến anh ấy bất an?”

“Chà... Tôi đã làm việc rất vất vả để nuôi nó. Và Regis thì hiểu biết và ăn nói lưu loát đến mức khiến người lớn cũng phải xấu hổ. Nó thậm chí còn không khoe khoang về điều đó. Đó là lý do tại sao tôi cuối cùng đã nói một điều với nó...”

“Chị đã nói gì?”

“‘Mày yếu ớt và vô dụng quá, Reggie! Mày chẳng làm được gì nếu không có tao!’ ...Đại loại vậy.”

“...Hả?” Altina chớp mắt ngạc nhiên, và Vanessa quay mặt đi.

“Ý tôi là, tôi chỉ cần dìm nó xuống một chút... Nếu không thì tôi không thể tiếp tục được. Regis thật tuyệt vời... Nó rất thông minh, và rất đáng tin cậy... Không đời nào tôi mười hai tuổi lại có đủ sức mạnh để tiếp tục trong khi điều đó là sự thật!”

“Em hiểu rồi...”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ lời nói của mình sẽ ám ảnh nó đến tận khi trưởng thành.”

“Đúng vậy.”

Hành vi của cô chắc chắn là đáng trách, nhưng đây là hành động của một cô bé mười hai tuổi làm mọi cách để chịu đựng hoàn cảnh sống khắc nghiệt mà cô đột ngột bị đẩy vào. Không ai có thể trách cô về cách cô đã hành xử. Và việc Regis ghi nhớ những lời nóng nảy của một cô bé, bám víu vào chúng đến tận khi trưởng thành đến mức phát triển một mặc cảm tự ti thì—

“Khoan đã. Đúng là anh ấy yếu ớt thật, nhưng đó không phải là lỗi của chính anh ấy sao?”

“À, cô nói đúng! Có lần tôi mua một ít lúa mì ở chợ, và ngay khi tôi đưa cái bao cho nó, nó đã ngã nhào và suýt bị đè bẹp.”

“Anh ấy quá yếu...”

“Là vì nó dành toàn bộ thời gian để đọc sách.”

“Anh ấy thực sự nên ra ngoài và tập luyện thỉnh thoảng!”

“Chính xác! Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi bắt đầu thích những người đàn ông không quá... ăn nói lưu loát. Những người đàn ông có nhiều cơ bắp và vạm vỡ và— À, thật quyến rũ! Giống như chồng tôi vậy,” Vanessa nói, hoàn toàn say sưa với bức tranh bằng lời mà cô vừa vẽ. “Ôi trời, thật xấu hổ... Nghĩ mà xem tôi lại để mình quá đà trước mặt công chúa!”

“Ừm, đúng vậy...”

Một lúc sau, Regis trở lại phòng ăn. “Chúng tôi đã kết thúc cuộc thảo luận. Anh rể tôi đã đi xem thanh kiếm của cô. Hy vọng rằng ước tính của anh ấy sẽ nằm trong ngân sách của chúng ta.”

Altina nhìn sang, rồi suy nghĩ một lúc. Điều gì sẽ xảy ra nếu Regis không ở bên cô? Ít nhất thì những cuộc đàm phán kinh doanh này sẽ không thành công. Có lẽ cô vẫn sẽ ở Pháo đài Volks, cố gắng chống lại những người lính tấn công từ Varden.

Không—giờ cô nghĩ lại, nếu không có Regis, cô đã không thể chiếm được pháo đài ngay từ đầu. Cô đã dựa dẫm vào anh quá nhiều lần đến nỗi chẳng có ý nghĩa gì khi cô cố gắng liệt kê từng trường hợp.

Có vẻ như những suy nghĩ tương tự cũng đang chạy trong đầu Vanessa, khi cô, giống như Altina, nhìn chằm chằm vào Regis. Một sự im lặng ngắn ngủi, gượng gạo bao trùm căn phòng.

“C-Có chuyện gì vậy?” Regis lắp bắp.

“Ừm... Chúng tôi chỉ đang nói về việc Regises thì vẫn là Regises thôi,” Altina lầm bầm, vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

“...Nói lại xem?”

Regis giờ đây đang mang một vẻ mặt ngây ra đến nỗi Altina không thể nhịn cười.

“Ồ, Reggie!” Vanessa thốt lên khi cô đột ngột đứng dậy. “Mày nên đi thăm các cháu của mày! Mày chưa gặp chúng phải không?”

“À, đúng vậy; tôi chưa.”

“Fufu... Đứa nhỏ nhất vẫn chỉ là một em bé.”

Altina cũng bật dậy, rồi ghé sát vào Vanessa. “Ư-Ừm... Em cũng muốn gặp chúng...”

Phản ứng đó khiến Vanessa bất ngờ, nhưng đôi môi cô nhanh chóng cong lên thành một nụ cười ấm áp và dịu dàng như mặt trời mọc. Đây không phải là biểu cảm của một thương nhân nhiệt tình hay một người chị mạnh mẽ—đó là khuôn mặt của một người mẹ.

“Cô cứ tự nhiên. Thật ra, đó sẽ là một vinh dự.”