Công chúa kiếm sĩ Altina

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 2

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 5

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập XIII - Chương 2: Chương 1: Lục quân và Bát quân

Đệ Tứ Quân của Altina tiếp tục hành quân, và Regis lại một lần nữa bị xóc nảy bên trong cỗ xe ngựa của mình. Clarisse, cô hầu gái, vẫn ngồi đối diện anh như thường lệ. Cô ấy thường khá nói nhiều khi không có ai khác xung quanh, và cô ấy trêu chọc không ngừng... nhưng những ngày gần đây, cô ấy lại thường xuyên nhìn anh một cách im lặng với nụ cười trên môi.

“Ưm... Có chuyện gì sao?” Regis hỏi sau khi cuối cùng cũng lấy hết can đảm. “Có thể tôi nhầm, nhưng cô không giống Clarisse thường ngày.”

“Ngài nghĩ vậy ư?”

“Tôi nghĩ vậy.”

“Ngài Regis, ngài có chắc là mình không tưởng tượng ra không?”

“Chà, tôi cũng mong là thế...”

“Thật ra... có lẽ điều thay đổi là tâm trạng của ngài.”

“Có... lẽ.”

Vài ngày trước đó, Regis đã có cơ hội ngồi nói chuyện với Clarisse lần đầu tiên kể từ khi họ tái ngộ. Đó là lúc cô ấy nói rằng cô “trân trọng anh vô cùng”—và không phải theo kiểu đùa cợt hay trêu chọc thường ngày. Anh đã không nghĩ quá nhiều về điều đó, và anh chắc chắn cô ấy chỉ nói vậy để nhìn vẻ mặt bối rối của anh, nhưng...

Khoan đã, có phải cô ấy đang nói là cô ấy có tình cảm với mình không?! Regis chợt nghĩ. Không, điều đó thật khó tin... Anh lắc đầu, không thể tin rằng có ai đó lại có tình cảm sâu sắc với mình như vậy. Nhưng, nếu thế, lời Clarisse nói có ý nghĩa gì?

“Hmm...” Regis khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ. Anh không thể nào yên lòng. Nếu biết thêm về tình hình mặt trận phía nam, anh có lẽ đã có thể tập trung vào việc vạch ra một vài chiến lược... nhưng thật không may, thông tin đó vẫn đang được thu thập.

Có tiếng gõ cửa xe ngựa đột ngột. Regis nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Altina đang cưỡi con chiến mã đáng tin cậy của mình đi bên cạnh. “Có rảnh không?” công chúa hỏi.

“Mời vào,” Regis trả lời. Anh mở cửa sổ nhỏ ở phía trước cabin và yêu cầu người đánh xe dừng lại.

“Thôi nào, ngài coi ta là ai chứ?” Altina hỏi với một nụ cười gượng gạo. “Ta có thể nhảy lên mà không cần ngài phải giảm tốc độ.”

“Xin công chúa. Giờ công chúa là Tổng tư lệnh rồi,” Regis đáp. “Tôi không muốn công chúa làm bất cứ điều gì khiến mình trông trẻ con.”

“Công chúa...” Clarisse nói thêm, nhìn công chúa với ánh mắt cảnh báo.

Đối mặt với sự phản đối gay gắt như vậy, Altina ngoan ngoãn chấp nhận. Cô giao ngựa cho một thuộc hạ, lên xe ngựa khi nó đã dừng lại, và ngồi xuống bên cạnh Clarisse. “Eddie sẽ đi cùng chúng ta,” cô nói.

“Anh ấy sao?” Regis hỏi.

“Anh ấy nói có vài điều ngài sẽ muốn nghe trước khi gặp Đệ Lục Quân.”

“Phải. Tôi cũng có vài điều muốn hỏi anh ấy.”

“Ừ. Không ngạc nhiên khi ngài chưa có cơ hội; đến khi chúng ta hạ trại và ăn tối xong, anh ấy thường ngủ say như chết rồi.”

Altina đã bỏ qua một chi tiết khá quan trọng rằng cô và Eddie thường đấu tập với nhau trước và sau bữa ăn—hay cô ấy đơn giản chỉ coi đó là một phần của “bữa tối”? Trong khi Regis đang suy nghĩ, anh bắt gặp ánh mắt của Clarisse.

“......”

“......”

Cả hai đều im lặng. Altina liếc nhìn giữa họ vài lần rồi nói thẳng vào vấn đề. “Hừm? Có gì đó không ổn... Có chuyện gì xảy ra sao?”

Cô ấy quả thật rất sắc sảo—dù không có bất kỳ bằng chứng cụ thể nào, cô ấy đã nắm bắt được không khí ngay lập tức. Mấy ngày nay, Regis đã nghĩ rằng có một luồng không khí kỳ lạ bao trùm giữa anh và Clarisse.

Clarisse mỉm cười. “Tôi đã thổ lộ tình cảm với ngài Regis và giờ có vẻ ngài ấy đang khá bận tâm về điều đó.”

“Cái gì...?” Altina hỏi. Cô ấy đông cứng tại chỗ và toát ra một khí chất đáng sợ.

“Ôi chao, Công chúa...” Clarisse khúc khích. “Tôi chưa bao giờ thấy công chúa làm khuôn mặt đó trước đây. Lại còn vì ngài Regis nữa chứ. Ôi, tôi muốn được ở vị trí của ngài ấy biết bao...”

“C-Clarisse, cô nói thật sao?!”

“Về chuyện gì ạ?”

“V-Về Regis! R-Rằng cô—”

“Tất nhiên là thật rồi, Công chúa. Tại sao chứ, không có ai trong Đế chế Belgaria lại ghét ngài Regis cả. À, chà, chúng ta không thể chắc chắn về Hoàng đế Latrielle. Còn công chúa thì sao?”

“Hả? Ưm...”

“Nếu công chúa phải chọn giữa yêu và ghét ngài ấy...”

“Ý ta là, ta đoán là ta... Khoan đã, tại sao đó lại là những lựa chọn duy nhất của ta?!”

Clarisse thở dài. “Hah... Công chúa của tôi đang trở nên nhanh nhạy hơn rồi,” cô lẩm bẩm, vai rũ xuống.

“Tại sao cô lại trông thất vọng về điều đó?!”

“Hừm... Tôi cho rằng điều đó cũng không tệ lắm.”

Khi nghe cuộc trò chuyện của họ từ băng ghế đối diện, Regis chợt nhận ra. “Cô Clarisse, khi cô nói tôi rất quý giá đối với cô... cô có ý là theo cách giống như Altina không?”

Clarisse lại khúc khích. “Ôi chao, ngài Regis. Chẳng phải điều đó quá rõ ràng sao?”

“Phù... T-Tôi hiểu rồi.” Regis thở ra mấy ngày liền, nhưng Altina không dễ bị thuyết phục như vậy.

“Có thật không?” Altina hỏi. “Cô nói thật chứ, Clarisse?”

“Công chúa nghĩ tôi sẽ nói dối công chúa sao?” cô hầu gái đáp.

“Cô có đấy. Khá thường xuyên là đằng khác.”

“Ồ hô, công chúa đã nhận ra rồi... Báo động!”

“Đừng che đậy bằng một câu đùa, Clarisse. Cô nói thật chứ?”

Clarisse nghiêng đầu, khuôn mặt cô ấy vẫn giữ nụ cười. Không thể biết cô ấy đang nghĩ gì. “Thành thật mà nói, tôi nghĩ ngài Regis là một người đàn ông rất hấp dẫn,” cô nói. “Anh ấy là người hùng đã cứu Belgaria—một thường dân chưa từng có tiền lệ đã vươn lên chức quan hành chính cấp một nhờ tài năng của mình. Và với tư cách là quân sư của Tổng tư lệnh, quyền uy của anh ấy sánh ngang với một phụ tá bộ trưởng.”

“Ừ-Ừm...” Altina đáp. Vẻ mặt cô ấy ngày càng lo lắng hơn. Regis cũng không khá hơn là bao; anh ngứa ngáy khắp người và bắt đầu cảm thấy rất khó chịu.

Đúng lúc đó, vẻ mặt Clarisse trở nên nghiêm túc. “Nhưng có người phụ nữ nào muốn sống với một người đàn ông tiêu từng đồng denier cuối cùng vào sách vở không?” cô hỏi.

“Ực...” Altina và Regis đồng thanh khản giọng.

“Tôi thích ngài Regis. Tôi thậm chí còn có thể nói là tôi yêu anh ấy. Đó là cảm xúc thật của tôi—nhưng ý tôi hơi khác so với những gì công chúa đang tưởng tượng. Tôi có những ước mơ của riêng mình cho tương lai, nên một cuộc sống nghèo khó chỉ toàn sách vở thì hơi... công chúa biết mà.”

“Tôi... không có gì để phản bác,” Regis thừa nhận, nhìn xuống chân mình.

“A-Aha ha... Chà, đó là điều khiến anh ấy trở thành Regis!” Altina thốt lên. Cô ấy đang cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng tiếng cười của cô ấy khô khốc hơn bình thường.

Điều đó hơi đau lòng...

“Này, Clarisse, tương lai mơ ước của cô như thế nào?” Altina hỏi, cố gắng đổi chủ đề. “Cô có người đàn ông lý tưởng nào không?”

“Người đàn ông lý tưởng của tôi...” Clarisse lặp lại. “Một người có rất nhiều tiền.”

“Hừm...” Môi Altina giật giật, trong khi Regis cố gắng chống lại sự thôi thúc ngày càng lớn muốn đổ sụp xuống sàn xe ngựa.

Vậy ra, đây là thực tế...

Anh được ca ngợi là anh hùng quốc gia, anh đã đạt được một sự thăng tiến lịch sử... nhưng Clarisse nói đúng—không có người phụ nữ nào trên đời sẽ cân nhắc dành tương lai của mình cho một kẻ nghiện sách cuồng nhiệt như vậy.

“Phải... Tôi biết mà,” Regis lẩm bẩm. Anh dụi mắt và ngay lập tức mở một cuốn sách ra.

Mình biết mà. Đây là nơi duy nhất dành cho mình. Sách thật an ủi. Mình có thể quên đi mọi nỗi buồn, lo lắng và hối tiếc. Aah, thế giới của những con chữ thật tuyệt vời!

“Này! Đừng đọc sách giữa cuộc trò chuyện chứ, Regis!” Altina lườm nguýt anh, nhưng điều này hoàn toàn cần thiết để anh giữ được bình tĩnh. “Và anh vừa lẩm bẩm gì đó với bản thân vậy?!”

“Khoan đã, tôi nói ra tiếng à?!”

Khi cuộc cãi vã của họ tiếp tục, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Clarisse.

✧ ✧ ✧

Công tước Eddie Fabio de Balzac: người đứng đầu một gia tộc được ca ngợi là Thanh Kiếm của Hoàng đế, được giao phó Défendre Sept, thanh bảo kiếm thứ bảy của Đế chế Belgaria. Anh ta để tóc bù xù và mặc quần áo rách rưới, trông tệ đến mức không giống một người lính, chứ đừng nói đến một công tước. Một tân binh đã từng nhầm anh ta với lính đánh thuê và ra lệnh anh ta khuân vác các thùng hàng—và người đàn ông đó đã tuân theo, nói rằng anh ta không có việc gì tốt hơn để làm.

“Yo, Regis! Hả? Mắt cậu hơi đỏ.”

Regis cười gượng gạo. “Chà, tôi đã... khóc... một chút,” anh thừa nhận.

“Hừm? Thế sao?”

Eddie không nói thêm gì nữa và ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Regis; anh ta là một người hiếm khi bận tâm chuyện nhỏ nhặt. Giờ đã có bốn người trong cỗ xe ngựa.

“Vậy thì—tình hình phía nam thế nào rồi?” Eddie hỏi.

“Người đưa tin vừa trở về,” Regis đáp. Họ đã liên lạc được với Đệ Lục Quân và giờ đã nắm rõ hơn về cuộc chiến. Anh trải một tấm bản đồ sơ sài lên chiếc bàn đơn giản trong xe ngựa. “Hai mươi nghìn quân Etrusca đã xâm lược lãnh thổ Belgaria. Sau khi chiếm bảy pháo đài lớn nhỏ, họ đã hành quân đến Sembione một tuần trước.”

Sembione kiên cố như bất kỳ thành trì nào khác trong Đế chế... vậy mà vì một lý do nào đó, Đệ Lục Quân và Đệ Bát Quân đã nhượng lại nó một cách cực kỳ dễ dàng.

Eddie cau mày. “Họ đang đầu tư khá nhiều quân. Nếu họ vào thành một tuần trước, cậu không nghĩ họ đã di chuyển trở lại rồi sao?”

“Điều đó chắc chắn có thể,” Regis đáp, “nhưng xét về quãng đường họ đã đi được, sẽ khôn ngoan hơn nếu họ chờ tiếp viện. Họ cũng cần nghỉ ngơi.”

“Vậy là họ sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cuộc tấn công tiếp theo?”

Regis gật đầu. “Đệ Lục Quân và Đệ Bát Quân đã rút về Aloe-Marroe. Có một hồ nước lớn ở phía bắc, và mặc dù các bức tường thành tương đối thấp, họ sẽ chiến đấu tốt hơn nhiều ở đó so với chiến đấu trên đồng bằng rộng mở.”

“Vậy, họ chọn Aloe-Marroe cho trận chiến quyết định của mình?”

“Có một pháo đài kiên cố hơn nữa ở phía bắc... nhưng nếu chúng ta rút quân xa đến mức đó, Đế chế sẽ mất một phần ba lãnh thổ phía nam.”

Altina nhìn Regis đầy vẻ tò mò. “Trong cuộc chiếm đóng Grebeauvoir, không phải ngài đã nói phải rút về các vị trí dễ phòng thủ hơn sao?” cô hỏi.

“Đúng vậy,” Regis nói. “Tiền tuyến đã được rút về một pháo đài bên ngoài Mordol. Grebeauvoir về cơ bản đã bị bỏ lại.”

“Vì hòa bình sao?”

“Nó không liên quan gì đến hòa bình; nó chỉ hiệu quả hơn. Có một vị trí dễ phòng thủ hơn có nghĩa là không cần đầu tư nhiều binh lính.”

“Vậy tại sao không để Đệ Lục Quân và Đệ Bát Quân rút về pháo đài kiên cố phía bắc đó? Có phải vì yêu cầu của Elenore không?”

Regis lắc đầu. “Gia tộc Tiraso Laverde là một người ủng hộ quan trọng của Đệ Tứ Quân, và cuộc chiến này đang khiến họ phải chịu đựng rất nhiều—điều đó là đúng. Tuy nhiên, Aloe-Marroe không được quyết định làm địa điểm chiến đấu chỉ đơn giản để phản công nhanh chóng.”

Altina và Eddie lắng nghe trong im lặng, Clarisse cũng vậy—mặc dù cô ấy chưa bao giờ xen vào các vấn đề quân sự.

“Các vùng lãnh thổ phía nam tạo thành một vùng nông nghiệp mà Đế chế Belgaria không thể để mất,” Regis giải thích. “Đất đai thậm chí còn chưa được phát triển đầy đủ, nhưng sản lượng lúa mì, đậu và kê của nó chiếm một nửa tổng sản lượng thu hoạch của Đế chế.”

“Nhiều đến vậy sao?!” Altina thốt lên.

“Nếu chúng ta mất một phần ba phía nam, chúng ta có thể dự kiến giá lúa mì sẽ tăng gấp đôi. Điều tương tự cũng xảy ra với chi phí chanh và cam. Chúng ta cũng sẽ mất tất cả tiến bộ trong việc trồng cà chua, khoai tây và ngô được mang từ Tân Thế Giới đến.”

“Đó là một vấn đề lớn!”

“Grebeauvoir có những đặc sản địa phương riêng, nên quyết định nhượng lại thành phố không phải là một quyết định nhẹ nhàng... nhưng lần này thì khác. Chúng ta không thể để mất những vùng lãnh thổ này.”

“Đúng vậy! Ngài không cần nói hai lần đâu!” Altina thốt lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. “Chúng ta cần phải bảo vệ chúng, bằng mọi giá!”

“Ngay cả bây giờ, chúng ta cũng không có đủ đất nông nghiệp cho dân số đang tăng nhanh. Cá nhân tôi nghĩ chúng ta nên từ bỏ chiến tranh và tập trung vào nông nghiệp...” Regis nhận xét. Hầu hết những ý tưởng này đều được trình bày trong cuốn sách Cải Cách Phương Nam của Giáo sư Boutter.

Eddie nhún vai thờ ơ. “Ngay cả khi chúng ta không phải lo lắng về mùa màng, Latrielle cũng sẽ không hài lòng lắm nếu chúng ta rút lui xa hơn mức cần thiết.”

“Ha ha... Tôi hiểu rồi. Anh ta đã nói khá nhiều về việc làm ngập Grebeauvoir...” Regis nhận xét. Tất cả dường như đều đồng tình về việc giành lại lãnh thổ đã mất. “Ngài Eddie, anh từng là một phần của Đệ Lục Quân, đúng không?”

“Phải... Khoảng nửa năm, để dẹp yên cuộc nổi dậy của Hầu tước Trosa,” Eddie trả lời, nghe có vẻ khá chán nản. “Đó là những khoảng thời gian khó khăn.”

“Anh có Thiếu tướng Bernard Jean de Dorvale làm chỉ huy không?” Regis hỏi. “Trên thực tế, không chỉ trên danh nghĩa.” Các quý tộc thường giữ chức chỉ huy các quân đội riêng của họ, nhưng không hiếm khi một người am hiểu hơn về quân sự lại nắm quyền chỉ huy.

“Phải.” Eddie gật đầu. “Mặc dù lúc đó anh ta chỉ là thiếu tướng.”

“Tôi nghe nói Ngài Zemault đã giúp đỡ anh ta cho đến gần đây.”

“Hừm? Chưa bao giờ gặp người đó. Có lẽ anh ta được cử đến để thay thế tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Chà, tạm thời bỏ qua Ngài Zemault... Anh có thể kể cho tôi thêm một chút về Dorvale không? Tôi sẽ cần bất kỳ thông tin nào anh có để tham khảo cho kế hoạch và đàm phán của mình.”

Eddie nhún vai. “Anh ta đối đầu với một vùng lãnh thổ không có pháo đài đáng kể nào và dẫn đầu số quân gấp ba lần kẻ thù. Đó là một cuộc chiến lẽ ra chỉ kéo dài nửa tháng, nhưng cuối cùng lại kéo dài hơn nửa năm.”

“Vậy là anh ta vô vọng rồi,” Altina thở dài, bắt chước cử chỉ của Eddie.

“Không phải là tôi đã làm tốt cho lắm...” Eddie thừa nhận. “Dù sao thì, người đàn ông đó là một kẻ hèn nhát không có động lực. Anh ta sẽ ra lệnh rút lui khi bất kỳ ai khác sẽ ra lệnh tấn công.”

“Thật đáng thương!”

Đánh giá này cho thấy, việc tin tức về thiếu tướng chưa bao giờ đến được Verseilles là điều đương nhiên; người dân thủ đô thích những câu chuyện chiến thắng hào hùng—mặc dù họ cũng thường xuyên buôn chuyện về những thất bại thảm hại. Việc không có thông tin nào như vậy đến được công chúng có nghĩa là Dorvale có lẽ đã tránh được bất kỳ tổn thất lớn nào. Có lý do để giả định điều này là đúng; anh ta sẽ cần phải tránh bất kỳ tổn thất đáng kể nào để duy trì một cuộc chiến kéo dài như vậy.

“Anh ta thực sự là một kẻ hèn nhát sao...?” Regis tự hỏi lớn. Một nhà lãnh đạo bất tài sẽ vô cớ đẩy quân lính của mình vào chỗ chết, nhưng Đệ Lục Quân luôn duy trì một lực lượng hai mươi nghìn binh sĩ. Tóm lại, mặc dù người đàn ông đó không giành được chiến thắng nào, anh ta cũng không phải chịu bất kỳ tổn thất nào. Đúng lúc đó, Regis chợt nhớ ra: “Trong tất cả các ghi chép trận chiến từ năm nay, Đệ Lục Quân có tỷ lệ sống sót cao nhất.”

✧ ✧ ✧

Vào một thời điểm nhất định trong năm, phía nam phải đối mặt với một lượng mưa khủng khiếp. Nó vượt xa việc làm ướt mặt đất, đến mức ngay cả việc đi bộ cũng trở nên khó khăn. Các con sông tràn bờ, và đôi khi có thể mất cả một ngày để vượt qua chúng.

Để tình hình thêm tồi tệ, Đệ Tứ Quân đang mang theo một lượng lớn vật tư theo yêu cầu của Đệ Lục Quân. Đệ Lục Quân đã mất kho dự trữ cùng với căn cứ của họ và giờ đang chăm sóc một lượng lớn người tị nạn. Việc chưa có sắp xếp nào để cung cấp cho pháo đài mà họ đang rút về cho thấy sự kém cỏi trong việc lập kế hoạch của Đệ Lục Quân, nhưng có lẽ điều đó cũng dễ hiểu—nếu họ là những nhà chiến lược tài giỏi, họ đã không bị đánh bại ngay từ đầu.

Và thế là, Đệ Tứ Quân chất đầy những cỗ xe chở hàng trên hành trình đến căn cứ hoạt động mới của Đệ Lục Quân.

Những bức tường đá của Aloe-Marroe hiện ra, vươn cao phía sau những đồng bằng xa xăm. Phần dân sự có quy mô tương đương với Grebeauvoir, khiến nó khá lớn đối với một thành phố cấp tỉnh.

Những đám mây dày đặc thoát ra trên đường chân trời. Trời còn chưa đến trưa, vậy mà cơn mưa sáng sớm đã là một ký ức xa vời, bằng chứng duy nhất còn lại là những vũng nước rải rác phản chiếu bầu trời xanh phía trên. Khu vực này ấm áp, khô ráo và nhìn chung dễ chịu để sinh sống, nhưng giờ đây khi thời tiết đã quang đãng, nó giống như một phòng xông hơi. Regis có thể cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán ngay cả khi anh ngồi yên.

“Tôi thấy rồi!” Altina gọi từ trên lưng ngựa. Cô ấy đang cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa.

“Phía nam quả thật rộng lớn,” Regis nhận xét qua cửa sổ xe ngựa đang mở. “Chúng ta mất nhiều thời gian hơn một chuyến khứ hồi từ Volks đến thủ đô.”

“Chúng ta cần cho binh lính nghỉ ngơi.”

“Phải.”

“Ngài có nghĩ Aloe-Marroe ổn không? Etruria vẫn chưa chiếm được nó, phải không?”

“Chúng ta đã liên lạc. Các báo cáo nói rằng quân địch vẫn chưa di chuyển khỏi Sembione. Có lẽ mưa cũng khiến việc vận chuyển của họ bị chậm trễ.”

“Ý ngài là họ sẽ không tấn công?”

“Chà... Nếu họ tập trung giữ vị trí hiện tại, quân đội hoàng gia có thể chuyển sang tấn công. Điều đó sẽ làm mọi thứ dễ dàng hơn đáng kể cho chúng ta.”

“Dễ dàng hơn? Sembione có phải là một thành phố dễ chiếm không?”

“Không, nhưng Quân Etrusca không có bất kỳ khẩu pháo hạng nặng nào. Chúng ta có thể làm sụp đổ các bức tường của họ bằng cách bắn từ xa và sau đó giành chiến thắng nhanh chóng.”

“Aha ha.”

“Kẻ thù của chúng ta cũng nên biết điều này, đó chính là lý do tại sao họ sẽ tấn công Aloe-Marroe ngay khi có thể.”

“Họ có thể đi đường khác không?”

“Có lẽ, nhưng sau đó tuyến tiếp tế của họ sẽ bị cắt đứt ngay khi chúng ta chiếm lại Sembione, và họ sẽ có rất ít cơ hội chống lại chúng ta với một đội quân đói khát.”

“Ngài đã suy nghĩ rất kỹ về điều này.”

“Tôi sẽ không nói thế... Đây chỉ là những kiến thức cơ bản mà ngài học được ở học viện quân sự.”

Tất nhiên, học viện dành thời gian cho kiếm thuật gấp đôi thời gian cho học vấn, nhưng Regis quyết định không nhắc đến chi tiết đó. Dù sao đi nữa, nếu Đệ Lục Quân và Đệ Bát Quân khỏe mạnh, và Đệ Tứ Quân cũng tham gia vào cuộc chiến, thì Quân Etrusca không thể tập trung nỗ lực ở bất kỳ nơi nào khác. Cuối cùng họ sẽ phải tấn công Aloe-Marroe.

Đệ Tứ Quân nhanh chóng đến cổng bên ngoài thành phố. Các sứ giả của họ đã đến và đi nhiều lần, và các sắp xếp đã được thực hiện để binh lính được phép vào ngay lập tức.

“Hừm...” Altina tò mò nhìn chằm chằm vào những bức tường. “Chúng hơi nâu.”

“Đất ở vùng này chứa đá sa thạch,” Regis giải thích. “Hầu hết các loại đá được khai thác ở vùng này đều có màu nâu nhạt từ—”

“À, một con mèo! Nó trắng quá!”

“Ô-Ôi. Đúng vậy...”

“Nó mảnh mai hơn những con mèo ở thủ đô.”

“Nó có thể là một giống khác,” Regis gợi ý. “Theo Giáo sư Chico Domingo trong cuốn sách Tôi Vượt Biển Tìm Mèo của ông, mèo phương nam gần với loài mèo hoang nguyên thủy hơn. Tôi tin ông ấy nói rằng mèo ban đầu sống ở những vùng khí hậu nóng hơn.”

“Thú vị thật...” công chúa lẩm bẩm khi họ đi qua cổng.

Mọi tòa nhà trong tầm mắt đều dường như được xây bằng cùng một loại đá màu nâu nhạt, mang lại cảm giác ấm áp hơn một chút so với các vùng lãnh thổ trung tâm. Các công trình mới hơn được xây theo phong cách Belgarian với cửa sổ lồi và mái tam giác, trong khi những công trình cũ hơn lại có cửa sổ nhỏ hơn và mái bằng, khiến chúng trông giống như nhà kho. Aloe-Marroe rõ ràng là một thành phố được xây dựng trong thời kỳ biến động; chưa đầy một thế kỷ trôi qua kể từ khi vùng này sáp nhập vào Đế quốc.

Con đường chính uốn lượn ngoằn ngoèo, chẳng màng đến sự tiện lợi hay mỹ quan. Thật khó để nhận ra ý đồ của người đã quy hoạch thành phố, nếu quả thực có bất kỳ sự quy hoạch nào được thực hiện—có vẻ hợp lý hơn khi cho rằng người dân chỉ đơn giản là định cư ở bất cứ nơi nào họ thích.

Có dân thường và binh lính ở mọi góc phố. Một số dân thường chào khi thấy Quân đoàn Bốn, trong khi những người khác lập tức chạy vào nhà trốn.

Altina lầm bầm một mình, vẻ mặt đăm chiêu.

“Có chuyện gì vậy?” Regis hỏi.

“Đúng như Eddie nói—quân đội ở đây chẳng có chút ý chí nào cả.”

“Ý người là họ không được huấn luyện tử tế sao?” Regis hỏi. Việc chàng không thể dùng vũ khí hay cưỡi ngựa khiến chàng không thể đánh giá kỹ năng của binh lính chỉ qua vẻ bề ngoài.

“Thiếp không nghĩ họ yếu. Thiếp cũng không thấy nhiều tân binh. Với thiếp, họ giống như những binh lính lành nghề đã quá quen với chiến trường đến mức bắt đầu trở nên lười biếng.”

“Ta hiểu.”

“Ý thiếp là, chúng ta đang bị xâm lược. Lẽ ra họ phải căng thẳng hơn một chút chứ?” Vẫn còn ban ngày, vậy mà một số binh lính còn đi lại cởi trần, mặt đỏ gay gắt, say xỉn lảo đảo.

“Đây là điều người nên mong đợi từ các đơn vị biên giới,” Regis đáp, cố gắng xoa dịu Altina trước khi nàng quá bất mãn. “Tướng Jerome đã giữ trung đoàn biên phòng Beilschmidt vào khuôn khổ, nhưng họ là một ngoại lệ hiếm có.”

“Chẳng phải điều đó có nghĩa là chỉ huy ở đây quá mềm yếu sao?!”

“Người có thể nói như vậy…”

Khi họ tiến gần đến một tòa nhà ở trung tâm thị trấn, họ gặp thêm nhiều binh lính nữa. Tuy nhiên, những người này lại đang hành quân trong đội hình kỷ luật.

“Ồ, vậy ra họ cũng có binh lính tử tế,” Altina nhận xét.

“Có lẽ là Quân đoàn Tám?”

Altina dường như đánh giá họ rất cao, nhưng Regis lại không chắc chắn lắm. Có lẽ vì họ đang ở giữa thành phố, nhưng quân lính được trang bị kiếm và khiên thay vì vũ khí cán dài. Chiến thuật thay đổi theo xu hướng, và hiện tại, giáo dài gấp đôi chiều cao trung bình của một binh lính đóng vai trò quan trọng nhất trên chiến trường.

*Chà, chỉ huy của Quân đoàn Tám là một quý tộc miền tây…* Regis trầm ngâm. *Những người như vậy có xu hướng coi trọng truyền thống.*

✧ ✧ ✧

Mặc dù đại sảnh của pháo đài Aloe-Marroe có kích thước khiêm tốn, nhưng các bức tường của nó được trang trí lộng lẫy bằng vải Belgarian. Altina được đưa đến vị trí cao nhất trong căn phòng, với Eric bên cạnh và Regis đi theo phía sau, nơi nàng được giới thiệu với các chỉ huy của các quân đoàn đồn trú và các sĩ quan của họ.

Trung tướng Bernard Jean de Dorvale, chỉ huy Quân đoàn Sáu, nở một nụ cười khiêm tốn. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi—cái đầu bóng loáng của ông ta gợi nhớ một cách kỳ lạ đến một quả bi-a, và cái bụng phệ nhô ra dù ông ta đã cố hết sức giấu nó dưới bộ quân phục trang trí cầu kỳ.

“Cảm ơn ngài Généralissime Argentina đã không quản đường xa đến đây.”

Dẫn đầu Quân đoàn Tám là Trung tướng Laurenbert Abel de Rockhoward, trông khoảng ba mươi lăm tuổi. Ông ta có thân hình vạm vỡ, đúng như mong đợi của một quân nhân Belgarian, và nghiêm nghị chào công chúa.

“Tôi là chỉ huy Quân đoàn Tám, Trung tướng Rockhoward, thưa ngài!”

“Việc chiến tuyến phía nam phải rút lui quá sâu khiến thiếp rất nặng lòng,” Altina nói, buông ra câu đã chuẩn bị và tập luyện nhiều lần. “Tất nhiên, việc Hoàng đế Latrielle đã quyết định cần thêm quân tiếp viện cũng vậy.”

“Ưm…”

Rockhoward nghiến răng trước lời chỉ trích của công chúa, vẻ xấu hổ vì đã bị Quân đội Etruscan đẩy lùi hiện rõ trên mặt ông ta. Dorvale, ngược lại—người chắc chắn phải chịu trách nhiệm lớn nhất cho tình hình hiện tại ở phía nam—dường như hoàn toàn không hề nao núng.

“Với tư cách là Généralissime,” Altina tiếp tục, “thiếp sẽ nắm toàn quyền chỉ huy tất cả các lực lượng đóng quân ở đây. Nếu có ai phản đối điều này, hãy nói ngay bây giờ.”

“Quân đoàn Tám đã sẵn sàng!” Rockhoward tuyên bố một cách nghiêm khắc, ưỡn ngực. “Chúng tôi chờ đợi mệnh lệnh của ngài, thưa ngài!”

Một lần nữa phản ứng hoàn toàn trái ngược với vị trung tướng đồng nghiệp của mình, Dorvale mỉm cười ngọt ngào đến mức gần như kỳ lạ. “Thật vinh dự được dưới sự chỉ huy của Généralissime lừng danh,” ông ta nói.

“Ừm… Với tư cách là cấp trên của các người, thiếp phải hỏi—tại sao các người lại bỏ Sembione mà không hề kháng cự tử tế?”

Rockhoward lập tức đổ mồ hôi. Ông ta tái mét đến mức trông như sắp ngất đi bất cứ lúc nào. “Vâng, đó là… Để bảo vệ lãnh thổ đế quốc, Quân đoàn Tám đã cố hết sức để…” Ông ta loạng choạng một lúc rồi cuối cùng thừa nhận. “Tôi chỉ làm theo lệnh của Trung tướng Dorvale.”

Ngay cả khi tên mình được nhắc đến, Dorvale vẫn giữ bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Regis đã mong đợi ông ta sẽ hoảng sợ hơn một chút khi bị ép nhận trách nhiệm.

*Có phải vì ông ta là một quý tộc quyền lực từ các vùng trung tâm…?*

“Xin lỗi,” Dorvale nói, nụ cười không hề phai nhạt. “Chúng tôi thường xuyên có các cuộc giao tranh, nhưng kẻ thù của chúng tôi là những kẻ dị giáo cuồng tín chiến đấu như dã thú. Tôi đã đưa ra quyết định ưu tiên sự an toàn của người dân. Chúng tôi không có đủ binh lính để bảo vệ vùng đất rộng lớn phía nam…”

Đó là một câu trả lời nằm trong dự đoán của Regis—một lời khẳng định từ vị trung tướng rằng ông ta đã làm hết sức mình. Không phải kẻ thù đã đến với một vũ khí hay chiến thuật mới mang tính cách mạng mà không ai ngờ tới; quân đội đế quốc đơn giản là đã tránh giao tranh.

“Được rồi,” Altina nói, “thiếp sẽ không truy cứu những gì các người đã làm cho đến thời điểm này. Tuy nhiên, các người sẽ không được chiến đấu nửa vời dưới sự chỉ huy của thiếp!”

“V-Vâng, thưa ngài!” Rockhoward đáp, kiên quyết gật đầu tỏ vẻ hiểu. Dorvale, trong khi đó, trông có vẻ đau khổ.

“À, xin lỗi,” ông ta nói. “Thật ra, binh lính của Quân đoàn Sáu đã hoàn toàn kiệt sức sau khi giữ tuyến đầu quá lâu. Nếu ngài có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút…”

“Ồ, thật sao?” Altina đáp trả, giờ nhìn chằm chằm vào ông ta. “Thiếp thấy không phải vậy. Hay đúng hơn, các người có chắc là họ không trở nên mềm yếu sau khi nghỉ ngơi quá nhiều không?”

“Làm gì có chuyện đó!” Dorvale đáp, lắc đầu lia lịa. “Gia tộc tôi là một trong những quý tộc nghèo nhất vùng trung tâm. Nhiều binh lính của chúng tôi là những người dày dạn kinh nghiệm; họ không thể bị ra lệnh theo cách mà những người trẻ tuổi có thể.”

“Đây có phải là cách một chỉ huy nên—!”

“Công chúa,” Regis ngắt lời, ngăn công chúa trước khi nàng có thể cao giọng, “sự kiệt sức của binh lính không phải lúc nào cũng thể hiện rõ. Hãy xem xét ý kiến của vị tướng quân kinh nghiệm.”

“Ừm… Nếu chàng đã nói vậy, Regis.”

Cả Dorvale và Rockhoward đều tỏ ra ngạc nhiên, chỉ lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mặt họ là Regis d’Aurick. Họ đã nghe danh, nhưng chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp. Có lẽ họ bất ngờ vì chàng trông không giống một quân nhân chút nào.

Môi Dorvale lập tức cong lên một nụ cười xã giao. “Đúng là anh hùng dân tộc của chúng ta!” ông ta thốt lên. “Ôi, thật thấu hiểu! Tôi khó lòng kìm nén lòng biết ơn! Tôi không thể chờ đợi để chứng kiến cách các tinh binh của Généralissime chiến đấu!”

*Vậy là, ông ta sẽ đứng nhìn Quân đoàn Bốn chiến đấu thay mình…?*

Ông ta chắc chắn là không có động lực.

“Quả thật,” Regis đáp bằng giọng điệu bình thản, hết sức cẩn trọng không để lộ cảm xúc nào. Rõ ràng là Dorvale hoàn toàn thiếu động lực. “Đương nhiên, Quân đoàn Bốn sẽ làm tất cả những gì có thể khi Etruria tấn công. Dù sao đi nữa, cả hai quân đoàn của các người giờ đây đều nằm dưới quyền kiểm soát của công chúa. Xin đừng tự ý hành động.”

“Đã rõ!”

Hai người đàn ông chào vị quân sư và công chúa. Regis đáp lại bằng một cái gật đầu, trong khi Altina cũng đáp lễ.

✧ ✧ ✧

“Chuyện gì vậy?! Cái sự thiếu ý chí đó là sao?!” Altina hét lên.

“Tình hình tệ hơn ta nghĩ…” Regis thở dài.

Altina đi đi lại lại trong căn phòng đã được chuẩn bị cho nàng trong pháo đài, trông tức giận như một con gấu vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ đông.

Eric là người duy nhất khác trong phòng, đứng cạnh cửa với khẩu Snider High Britannian mà Regis ban đầu đã gửi đến. Clarisse, người thường hầu hạ công chúa, đang bận chuẩn bị bữa trưa, trong khi Eddie và Abidal-Evra có các đơn vị riêng để chăm sóc; các binh lính mệt mỏi và cáu kỉnh sau cuộc hành quân dài và cần được nghỉ ngơi một chút.

“Nhưng còn Rockhoward thì sao?” Eric nói. “Ông ta dường như khá sẵn sàng làm nhiệm vụ.”

“Ít nhất là hơn Dorvale…” Altina đáp.

“Người nghĩ vậy sao?” Regis hỏi, không hoàn toàn chắc chắn. “Hãy nhớ rằng Quân đoàn Tám cũng không hề hoạt động khi Etruria tấn công. Rockhoward chỉ làm theo mệnh lệnh của mình.”

Altina gật đầu tỏ vẻ hiểu. “Vậy là ông ta chỉ giỏi nói suông?”

“Ta không biết. Ta sẽ cần hỏi một người đã có mặt để chứng kiến các trận chiến.”

“Chúng ta có thể nói chuyện với các sĩ quan tham mưu của ông ta.”

“Không… Ta không nghĩ họ sẽ nói bất cứ điều gì có thể làm hoen ố danh tiếng của chỉ huy mình.”

Với tư cách là Généralissime, Altina giờ đây có quyền cách chức cả hai chỉ huy; một lời nói bất cẩn từ các sĩ quan tham mưu có thể dễ dàng khiến họ mất việc.

Regis nhìn đồng hồ. “Chúng ta thực ra có một người trong đơn vị này có thể cung cấp thông tin. Anh ta sẽ đến sớm thôi…”

Có tiếng gõ cửa bất ngờ, Eric nhanh chóng trả lời. Cánh cửa nặng nề mở ra để lộ một người đàn ông khá đẹp trai, trông thân thiện với đôi môi dày, mặc trang phục sang trọng của một quý tộc. Anh ta chào một cách tao nhã.

“Thanh tra Frank Ignatius de Duran, được điều động từ Bộ Quân vụ. Việc tôi được gặp ngài Généralissime cao quý là một vinh dự lớn hơn tôi đáng được nhận.”

“Thanh tra?” Altina lặp lại.

“Thôi nào,” Regis can thiệp. “Không phải mọi thanh tra đều hành động hoàn toàn vì lợi ích cá nhân.”

Thanh tra Becker, người đã từng đến kiểm toán trung đoàn biên phòng Beilschmidt, chẳng khác gì một kẻ tồi tệ. Ông ta tồi tệ đến mức đã khiến Altina không tin tưởng vào toàn bộ nghề nghiệp này.

Frank nhún vai. “Tôi hiểu. Ngay khi tôi giới thiệu mình là thanh tra, tôi bị đối xử như thể tôi đang đòi hối lộ. Nhưng tôi kiếm đủ để nuôi gia đình, và thế là đủ với tôi rồi. Vợ tôi như một nữ thần và con gái tôi như một thiên thần; nụ cười của họ là tất cả những gì tôi cần,” anh ta nói. Lời khoe khoang bất ngờ khiến Altina ngạc nhiên; người đàn ông này quả thực rất kỳ lạ.

“Ưm…” Regis gãi má. “Thanh tra Duran đã được cô Fanrine giới thiệu cho tôi. Cô ấy nói rằng tôi nên nói chuyện với anh ta khi chúng ta gặp Quân đoàn Tám.”

Fanrine làm việc như một quan chức tại Bộ, vì vậy có thể tin rằng người đàn ông này đáng tin cậy. Anh ta được mời vào—để anh ta đứng ở ngưỡng cửa rõ ràng không phải là một lựa chọn—và tất cả họ quây quần quanh chiếc bàn trong phòng. Altina ngồi ghế xa cửa nhất, Regis ngồi bên trái nàng, và Eric đứng phía sau bên phải nàng. Ngay khi Frank ngồi đối diện họ, cuộc trò chuyện tiếp tục.

“Tôi không phải là một quân nhân, vì vậy tôi không thể nói liệu điều này có hữu ích chút nào không, nhưng… tôi đã ở cùng Quân đoàn Tám kể từ khi họ được điều động về phía nam,” Frank nói.

Regis gật đầu. “Có nhiều điều tôi muốn biết, nhưng để bắt đầu—Dorvale và Rockhoward chỉ huy quân đội của họ như thế nào? Và làm ơn, hãy nói càng chi tiết càng tốt.”

“Tôi đã sai khi cho rằng tất cả các thanh tra đều xấu xa,” Altina đột ngột nói, giọng ngượng nghịu. “Xin lỗi…”

“Ồ, không sao,” Frank đáp. “Dù tôi muốn ngài tin tưởng tôi, nhưng bản thân tôi cũng không tin tưởng các thanh tra. Họ giống như những con chuột đã làm tổ trên con tàu Bộ Quân vụ—những kẻ ngốc cứ gặm gỗ cho đến khi khoét một lỗ thủng qua thân tàu. Chà, Bộ cuối cùng cũng đã trả giá và không còn tồn tại nữa. À, tôi đoán điều đó khiến tôi thất nghiệp, nói một cách chính thức. Mà nghĩ lại thì tôi đã tự giới thiệu mình thật hoành tráng…”

Mặc dù nói vậy, Frank dường như hoàn toàn không lo lắng về việc tìm một công việc mới. Có lẽ một người đàn ông sắc sảo như anh ta đã có một lời đề nghị chờ sẵn.

“Thông thường, người ta sẽ quyết định nơi tất cả các thành viên sẽ được chuyển đến trước khi giải thể tổ chức…” Regis lẩm bẩm, hơi lạc đề. “Việc mọi người bị sa thải cùng lúc thực sự cho thấy Hoàng đế Latrielle ghét Bộ đến mức nào. Chắc hẳn họ đã gây khó dễ cho ngài rất nhiều khi ngài còn là nguyên soái.”

Frank chỉ đáp lại bằng một tiếng cười khúc khích. Dễ dàng đoán được anh ta đang cố tránh bình luận về vị hoàng đế mới.

“Trở lại vấn đề chính…” Regis nói. “Xin hãy kể cho tôi nghe về việc chỉ huy của Quân đoàn Tám.”

“Chúng ta thậm chí còn rơi vào tình huống này bằng cách nào?” Altina nói thêm.

“Trung tướng Rockhoward…” Frank bắt đầu. “Nói một cách nhẹ nhàng, ông ta ban hành những mệnh lệnh mà tôi thực sự không hiểu.”

“Hả…?”

“Ông ta đến từ một gia tộc có ảnh hưởng ở miền tây, vì vậy người ta sẽ cho rằng ông ta rất am hiểu về các vấn đề chiến thuật… nhưng ông ta dường như quên mất điều này ngay khi một điều khác xuất hiện trong đầu.”

“V-Ví dụ…?”

“Tôi có thể đưa ra vô số ví dụ. Ví dụ lớn nhất là khi họ lần đầu tiên hợp tác với Quân đoàn Sáu để bảo vệ Sembione…”

✧ ✧ ✧

Sembione là một thành phố trải rộng trên đỉnh một ngọn đồi và được bao quanh bởi những bức tường thấp. Nó có một cái giếng và một hồ chứa, và với nhiều nguồn dự trữ, nó được đánh giá cao như một pháo đài quân sự.

Quân đoàn Sáu có khoảng hai mươi nghìn binh lính đóng quân ở Sembione. Không rõ tại sao Dorvale lại khiến họ rút lui sâu vào lãnh thổ Belgarian như vậy. Ngay từ đầu, căn cứ của Quân đoàn Sáu lẽ ra phải là một pháo đài vững chắc hơn nhiều ở xa hơn về phía nam. Tuy nhiên, pháo đài này đã thất thủ quá dễ dàng, buộc họ phải rút lui qua sông Crena. Đó là một sự sơ suất nghiêm trọng, và sẽ không có gì lạ nếu ai đó thúc ép vị trung tướng nhận trách nhiệm về vấn đề này.

Dù sao đi nữa, có năm mươi nghìn dân thường và hai mươi nghìn binh lính ở Sembione khi Quân đoàn Tám hành quân vào.

“Chúng tôi đến theo lệnh của Nguyên soái Latrielle,” Rockhoward nói. “Quân đội Etruscan chẳng là gì trước sức mạnh tổng hợp của Quân đoàn Sáu và Quân đoàn Tám!”

Dorvale nhìn qua đội quân mới và hỏi, “Nguồn cung của các người thế nào?”

“Chúng tôi có đủ để chiến đấu trong một tháng.”

“Hừm…”

Nghe có vẻ như việc chuẩn bị không thành vấn đề, nhưng sau đó Dorvale đã lập tức ra lệnh sơ tán dân thường. Đó có phải là một quyết định dựa trên một điềm báo xấu? Có lẽ ông ta muốn giảm số miệng ăn nếu họ bị bao vây.

Một tuần sau, Quân đội Etruscan đến Sembione—hai mươi nghìn quân chống lại bốn mươi nghìn quân của đế quốc. Để nhanh chóng kết thúc cuộc xung đột, Rockhoward đã đề xuất rằng họ nên ra ngoài và tấn công kẻ thù. Dorvale đã đồng ý với điều này, và—

“Tại sao?!” Regis thốt lên, cắt ngang câu chuyện.

“Vậy là tôi không phải là người duy nhất thấy lạ,” Frank nói.

“Ý tôi là… Các người được đóng quân trong một thành phố kiên cố, tuyệt vời. Bước hành động đầu tiên tự nhiên sẽ là để Etruria tấn công. Chỉ sau khi làm suy yếu quân số và làm kiệt sức binh lính của họ, các người mới nên mở cổng để thách thức họ trên đồng bằng.”

Regis đã không nói điều gì mang tính cách mạng—điều này là lẽ thường, những nguyên tắc cơ bản hy vọng được trình bày chi tiết ngay cả trong những cuốn sách giáo khoa quân sự sơ đẳng nhất.

Frank gật đầu. “Chà, về lý do tại sao Rockhoward đột ngột đề xuất chiến lược này… tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của ông ta với các sĩ quan tham mưu.”

Vị trung tướng ngồi trên chiếc ghế da ở phía sau phòng, cùng các sĩ quan của mình quây quần quanh chiếc bàn dài. Đây là hội đồng chiến tranh của Quân đoàn Tám.

“Quân đội Etruscan đã xuất hiện!” một trong những người đàn ông báo cáo. “Khoảng hai mươi nghìn binh lính!”

Rockhoward hừ mũi. “Quân đoàn Sáu đã liên tục rút lui, nên tôi tự hỏi quân đoàn khổng lồ nào đang đuổi theo. Chỉ có vậy thôi sao…?”

“Không cần phải sợ hãi. Chiến thắng của Belgaria là không thể lay chuyển!”

“Nhưng chúng ta không bao giờ có thể tự mình hành động. Dù sao đi nữa, sự lơ là bị cấm!” Rockhoward đáp. Ông ta đang khiển trách người đàn ông, nhưng giọng điệu ôn hòa cho thấy ông ta đang nói đùa—ông ta thậm chí còn bật cười sảng khoái. Các sĩ quan tham mưu của ông ta cũng cười theo. Trận chiến còn chưa bắt đầu, nhưng Rockhoward đã hành động như thể ông ta đã thắng.

“Hãy tưởng tượng Dorvale sẽ biết ơn đến mức nào,” một trong những sĩ quan khác nói. “Quân đoàn Tám sẽ mang lại chiến thắng cho ông ta. Tôi chắc chắn tất cả các quý tộc và Bộ sẽ dành cho ngài những lời khen ngợi!”

Rockhoward lại cười khúc khích khi nghĩ đến điều đó. “Ồ, tôi không quan tâm đến lời khen ngợi hay lòng biết ơn… Nhưng nếu họ muốn ăn mừng thành tích của tôi, tôi có lý do gì để từ chối?!”

Rockhoward là một quý tộc miền tây thuộc phe của Hoàng tử cả Auguste. Kể từ lễ kỷ niệm vào tháng Tư, khi Auguste từ bỏ quyền kế vị ngai vàng, các quý tộc miền tây đã trở thành trò cười của giới thượng lưu và bị đối xử thấp kém hơn cả những người mới đến từ phía nam. Vị trung tướng khao khát một cơ hội để khôi phục danh tiếng của mình, và không một sĩ quan nào dám phá hỏng niềm vui của ông ta. Những lời nói hăng hái của họ vang vọng khắp căn phòng.

“Chúng ta đông hơn kẻ thù gấp đôi. Nếu chúng ta thách thức họ trên đồng bằng rộng mở, không có lý do gì để chúng ta thua.”

“Đúng vậy, chính xác! Chúng chẳng là gì ngoài những người nông dân đổi cuốc lấy giáo. Hãy cho chúng thấy chiến tranh thực sự được chiến đấu như thế nào!”

“Đây là một cơ hội tuyệt vời để khoe kiếm thuật truyền thống của miền tây!”

Các sĩ quan tham mưu nói như thể họ say rượu, nhưng không hề có rượu được uống. Họ say sưa trong sự kiêu ngạo của chính mình.

“Được rồi,” Rockhoward nói, giọng vui vẻ, “chúng ta ra ngoài đón đầu chúng! Nếu chúng ta có thể thắng trên đồng bằng, không cần phải giữ pháo đài!”

✧ ✧ ✧

“Ôi, đầu tôi...” Đã lâu lắm rồi Regis mới lại bị chứng đau nửa đầu hành hạ. Anh ôm đầu rên rỉ, và Frank nhìn anh với vẻ thông cảm.

“Thật không may, tôi không hề nói quá chút nào,” vị thanh tra nói. “Họ phi nước đại hân hoan như thể đi săn cáo vậy.”

“Hắn ta trông không giống loại người bất cẩn đến vậy...”

“Dù tự thân cũng là quý tộc, nhưng tôi đau lòng mà nói rằng... quý tộc giống như những con sư tử khoác lác giữa bạn bè, nhưng lại thành chó trung thành ngay khi gặp người trên cơ.”

“Trời ơi...” Regis thở dài. “Nhưng tại sao Dorvale lại không từ chối hắn? Một kế hoạch ngu ngốc đến vậy...”

“Có lẽ hắn ta đang cạn kiệt quân lương. Dù tôi không có bằng chứng nào để chứng minh điều này.”

“Tôi tưởng Quân đoàn Sáu có rất nhiều quân lương dự trữ chứ.”

“Thật ra, họ đã bỏ lại hầu hết quân lương khi tháo chạy từ pháo đài này sang pháo đài khác. Thế nhưng, họ vẫn tiếp tục mang theo nhiều người tị nạn hơn. Tôi nghĩ việc bảo vệ người dân của quốc gia là rất đáng khen ngợi, nhưng...”

Nếu đã bảo vệ họ, thì cũng cần đảm bảo đủ lương thực cho họ nữa, vị thanh tra dường như muốn nói vậy. Ngay cả Altina lúc này cũng đang ôm đầu.

“Cái lão chồn hôi hói đầu đó đang làm cái quái gì vậy?!”

“Công chúa, xin người đừng quá gay gắt trong lời chỉ trích,” Regis nói. “Hầu hết binh lính và dân thường đều thoát được an toàn, nên tôi không nghĩ đó là một quyết định tồi tệ. Nhưng, ừm... tôi ngạc nhiên là họ lại phụ thuộc nhiều vào quân lương của quân tiếp viện đến vậy.” Sau khi nhận được tin về tình hình khẩn cấp của quân đội Hoàng gia, Quân đoàn Bốn đã quyết định mang theo lượng quân nhu gấp mấy lần bình thường.

Frank nhún vai. “Mỗi pháo đài – kể cả Sembione – đáng lẽ phải có rất nhiều quân lương dự trữ...” anh ta nhận xét.

“Và giờ thì tất cả đều nằm trong ngân khố chiến tranh của Etruria rồi...”

“Chắc là vậy.”

Lần này, ngay cả Eric cũng thở dài.

“Vậy là lính Etruscan không tấn công vì chúng quá no nên không thể di chuyển sao?” Altina lẩm bẩm.

Regis cười khan. “À, tôi đoán là họ đang chờ mùa mưa kết thúc. Giờ là tháng Chín rồi, nên chắc sẽ không lâu nữa đâu.”

“Tôi đoán vậy...” Altina thở dài. Cuộc trò chuyện dường như đã đi đến hồi kết tự nhiên, nhưng rồi cô bé ngẩng đầu lên như chợt nhận ra điều gì đó. “Khoan đã!” Cô bé giơ bốn ngón tay phải và hai ngón tay trái lên. “Ngay cả khi việc rời pháo đài là một ý tồi, Quân đội Belgarian cũng có bốn mươi nghìn quân! Trong khi đó, Quân đội Etruscan chỉ có hai mươi nghìn lính! Vậy thì lý do gì để ra lệnh rút lui?!”

“Trong lúc hai quân đội đang đối đầu nhau... Sembione đã bốc cháy,” Frank giải thích.

“Cái gì?!”

“Một tai nạn nào đó dường như là nguyên nhân, nhưng điều này chỉ được phát hiện sau đó. Vào thời điểm đó, Trung tướng Dorvale, người đang chỉ huy các lực lượng bên ngoài thị trấn, đã kết luận rằng kẻ địch đã qua mặt họ và chiếm được thành phố từ phía sau. Ông ta ra lệnh rút lui toàn diện.”

Sững sờ không nói nên lời, Altina ngã vật xuống bàn.

Regis rên rỉ. “Chuyện này nghe rất giống những gì đã xảy ra trong cuốn sách *Điếu Ca Anh Hùng* của Cron Merrily. Đó là một sử thi hào nhoáng rất được đón nhận, nhưng lại bị chỉ trích vì sử dụng hỏa hoạn để gây hoang mang cho kẻ địch trong cao trào.”

“Họ có bốn mươi nghìn quân, và nó hoàn toàn khác với trận chiến với High Britannia!” Altina phàn nàn. “Làm sao mà nhiều người như vậy lại nhầm một vụ cháy với một cuộc tấn công của kẻ thù?! Mấy người đang đùa tôi đấy à!”

“Nếu họ chỉ để lại một vài người giữ pháo đài, tôi có thể hiểu tại sao họ lại nhầm khói với một điều gì đó đáng lo ngại hơn...”

“Thật sao?!”

“Tuy nhiên, họ đáng lẽ phải cử người đưa tin đến xác nhận tình hình. Sẽ không quá muộn để họ ra lệnh rút lui sau khi đã xác nhận rằng pháo đài đã thất thủ,” Regis nói. Tất nhiên, trong trường hợp Quân đội Etruscan đã chiếm được Sembione, quân đội Hoàng gia sẽ cần điều chỉnh đội hình để tránh bị tấn công từ hai phía.

Altina tiếp tục than thở về những quyết định ngu ngốc đã được đưa ra; số lượng tài nguyên quý giá mà quân đội Hoàng gia phải hy sinh chỉ vì một vụ hỏa hoạn ngẫu nhiên không phải là chuyện đùa. Liệu sai lầm đó có phải là kết quả của sự lo lắng trên chiến trường? Sẽ phải đổ bao nhiêu máu để giành lại những gì đã mất?

Tối hôm đó có một chút mưa, nhưng sáng hôm sau trời lại trong xanh. Thời tiết xấu chỉ còn là một ký ức xa vời.