Công chúa kiếm sĩ Altina

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 41

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

(Đang ra)

Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Sakurai Takuma

——Đồng thời cũng là một câu chuyện về mối tình đầu được khám phá và làm sáng tỏ.

29 30

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 107

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 4

Tập XII - Chương 1: Lời nói đầu: Vội vàng khinh suất

Quân đoàn Bốn đóng trại trên ngọn đồi phía đông, với năm trăm kỵ binh và bốn ngàn bộ binh. Quân đoàn Một vượt trội hơn hẳn về quân số, trang bị và huấn luyện... nhưng những chiến công của Quân đoàn Bốn trong cuộc chiến chống lại Đại Britannia thì mọi công dân của Đế quốc Belgarian đều biết.

Chỉ còn một ngày nữa là Latrielle sẽ chính thức lên ngôi hoàng đế mới, và một không khí căng thẳng, bất an bao trùm kinh đô Verseilles.

“Chúng ta phải làm gì đây, Công chúa?” xạ thủ Eric hỏi.

Altina đang đứng trên đỉnh đồi, nhìn chằm chằm xuống Quân đoàn Một đang hành quân ra đón họ. “Chúng ta xông lên!” nàng tuyên bố.

“Hả?!”

“Đùa thôi! Regis chắc chắn sẽ phản đối hành động như vậy. Thậm chí, khả năng cao là cậu ấy sẽ làm mọi cách để ngăn cản ta.”

“Tất nhiên rồi... Xông lên Quân đoàn Một lúc này là quá liều lĩnh. Trước hết, Công chúa sẽ đưa ra lý do gì để biện minh cho hành động đó?”

“Thấy quân đội của họ dàn trận như thế không? Chắc chắn có điều gì đó mờ ám.”

“Chúng ta mới là người dẫn quân đến đây mà...”

“Vậy thì ta sẽ đi nói chuyện riêng với Latrielle!”

“Đừng!” Eric thốt lên dù không muốn. “Ưm... Thần thấy điều đó không hề khôn ngoan chút nào, Công chúa. Có vẻ như Latrielle sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục tiêu của mình. Xông ra đó chẳng khác nào tự chui đầu vào miệng cọp.”

“Ta biết.”

Trong lúc họ đang trò chuyện, hai người đàn ông tiến lại từ sở chỉ huy quân đội. Người đầu tiên là Eddie, người được công nhận là Kiếm Đế quốc, và người thứ hai là Abidal-Evra, đội trưởng của Kỵ sĩ Phi Yến. Altina vốn định để Eddie ở lại Pháo đài Volks, nhưng anh ta đã tự mình trình bày suy nghĩ rồi vẫn tham gia, dẫn theo các bộ binh theo sau đội tiên phong.

“Này!” Eddie giơ tay lên chào một cách tự nhiên. “Argentina, cô định nhìn họ như vậy đến bao giờ nữa?”

“Chúng ta vừa mới nói về chuyện đó. Eric nói ta không nên tự mình đi nói chuyện với họ.”

“Điều đó không phải quá rõ ràng sao? Chúng ta phải làm gì nếu chủ tướng của chúng ta đột nhiên biến mất? Tôi nghĩ việc này cần một sứ giả hoặc gì đó.”

Mắt Altina mở to. “Ta sốc đấy. Không ngờ Eddie lại có thể nói ra điều hợp lý đến vậy!”

“Dù gì thì tôi cũng có kinh nghiệm chiến trường mà... Khoan. Cô vừa tiện thể sỉ nhục tôi đấy à?”

Abidal-Evra cúi đầu. “Thần xin lỗi. Chúng ta có tám ngày từ pháo đài đến kinh đô. Lẽ ra chúng ta nên thảo luận về các biện pháp đối phó lúc đó.”

“Ưm...” Altina ấp úng; nàng nhận ra mình đang bị hỏi tại sao không đưa ra kế hoạch sớm hơn. “Chúng ta chẳng phải đã đồng ý sẽ phản công khi Latrielle tấn công chúng ta sao?”

“Họ sẽ không tự nhiên xông vào tấn công chúng ta đâu,” Eric thở dài nói.

Eddie gật đầu. “Phải, trong nội chiến, người ta nhìn nhau trừng trừng nhiều hơn là thực sự giao chiến.”

“Thế thì làm sao ta biết được chứ?” Altina hỏi, môi mím chặt. “Ta chưa từng tham gia nội chiến bao giờ.”

“Thần cũng vậy,” Eric nói, giọng hết sức thận trọng. Anh rõ ràng coi hành động của Altina là hấp tấp, nhưng anh chỉ là một cận vệ – anh không có quyền phản đối quyết định của chỉ huy mình. Anh cũng không thể đưa ra bất kỳ ý tưởng xuất sắc nào như Regis được...

Sau khi suy nghĩ đó nảy ra, Eric không thể nói thêm lời nào. Vào những lúc như thế này, chính Regis là người thường đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo. Không có cậu ấy, cuộc trò chuyện của họ lạc lối như ngựa hoang không người cưỡi – cho đến khi Eddie lại lên tiếng.

“Dù sao thì, tôi nghĩ cô nên cử một sứ giả.”

“Nghe có vẻ khôn ngoan. Vậy, nếu ta cử một người... ai theo các ngươi là phù hợp nhất cho công việc này?” Altina hỏi. Nàng quét mắt qua gương mặt của tất cả những người có mặt, thúc giục họ đưa ra ý kiến.

Eddie lùi lại. “Không phải tôi. Tôi biết đó là kế hoạch của Regis lúc đó, nhưng Hoàng tử Latrielle có lẽ vẫn còn thù oán cá nhân với tôi.”

“Phải, ta nhớ rồi. Latrielle đã thấy ngươi ôm Auguste chạy khỏi cung điện với tình yêu nồng cháy mà.”

“Tôi... Ừm, đại khái là vậy.” Hoàng tử Đệ nhất Auguste hiện tại thực chất là Công chúa Đệ ngũ Felicia cải trang, nên Eddie không khỏi thấy lời giải thích của Altina có phần không chính xác. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng – thân phận thật của Auguste là một bí mật được giữ kín ngay cả với các sĩ quan trong quân đội, bao gồm cả Abidal-Evra. Lý do duy nhất Eric biết là vì anh đã nhìn thấu được lớp vỏ bọc của công chúa.

Gác lại vấn đề đó, Eric nêu ra một điểm khác. “Chúng ta cũng cần xem xét rằng, nếu chúng ta cử Eddie, một trong những kiếm sĩ giỏi nhất Đế quốc, họ có thể cho rằng anh ta đến để đấu tay đôi chứ không phải để truyền tin.”

Eddie lắc đầu. “Tôi không chặt chém người đâu nhé.” Anh ghét máu và không muốn giết người... mặc dù anh cũng không muốn bị giết. Đó là lý do tại sao anh đã rèn luyện kỹ năng của mình đến mức vượt trội, để đảm bảo anh có thể sống sót mà không phải tước đoạt bất kỳ sinh mạng nào. Đó là một mục tiêu chỉ có thể thực hiện được với tài năng trời phú và Défendre Sept của anh.

Altina khoanh tay phản đối. “Ta sẽ không bao giờ cử Eddie đi đấu tay đôi!”

“Không, tất nhiên là không,” Eric nói. “Thần chỉ muốn nói rằng phe Latrielle có thể hiểu lầm ý định của chúng ta...”

“Nếu họ muốn đấu tay đôi, ta sẽ tự mình đi!”

“Công chúa điên rồi sao?!” Eric thốt lên. Anh biết rằng việc chỉ trích chỉ huy mình như vậy không phù hợp với một cận vệ, nhưng anh không thể kìm nén được.

Nghe phản ứng của Eric, Altina vội vàng xua tay bỏ đi lời tuyên bố vừa rồi. “K-Không, ta hiểu rồi. Ta đã trưởng thành rồi. Ta sẽ không gây ra nội chiến mà không có lý do chính đáng.”

“Xin Công chúa hãy xem xét nghiêm túc. Mặt trời sắp lặn rồi.”

“Ngươi nghĩ ta nên cử ai đi, Eric?”

“Nếu Công chúa ra lệnh... thần sẽ đi.”

“Thế còn điên rồ hơn,” Eddie phản bác. “Anh thực sự đề nghị một cận vệ bỏ rơi người mình hộ tống sao?”

“Thần—”

“Và anh là người Công chúa Altina yêu thích nhất phải không? Chúng ta cần xem xét khả năng Quân đoàn Một có thể giết sứ giả của chúng ta. Chúng ta không nên cử người mà cái chết của họ sẽ khiến chủ tướng mất bình tĩnh.”

“Yêu thích nhất?!”

“Tôi thấy anh luôn ở bên Argentina và Clarisse. Anh gần như là một hầu gái khác của cô ấy rồi.”

“T-Tôi là đàn ông!”

Eddie cười khúc khích. “Tôi biết điều đó, nhưng... anh biết đấy.”

“X-Xin Ngài Eddie đừng nói thêm gì nữa.”

Xin đừng vạch trần tôi dựa vào linh cảm... Eric nghĩ khi anh toát mồ hôi lạnh.

Altina nghiêng đầu. “Hmm. Nếu chúng ta cử người đi, chúng ta sẽ nói gì với Latrielle? Chúng ta có thể hỏi hắn liệu hắn có chịu trách nhiệm về cái chết của Regis không, nhưng nếu hắn nói không thì sao?”

“Thì có lẽ hắn thực sự không làm,” Eddie đáp với một cái nhún vai.

“Vô lý.”

“Vậy thì cô định làm gì, Argentina? Cô định kết luận đó là lời nói dối trước khi nghe sự thật sao?”

“Ưm...” Altina chìm vào suy nghĩ. Nàng đã dẫn quân đến tận kinh đô theo bản năng; chưa bao giờ nàng nghĩ về cách mình sẽ có được câu trả lời cần thiết từ vị hoàng tử thứ hai.

Eric ôm đầu. “Ài, đây chính là lúc chúng ta cần có Regis...”

“Giá như chúng ta có cậu ấy ở đây! Làm sao ta có thể tin cậu ấy thực sự đã chết chỉ dựa vào một mẩu giấy nhỏ chứ?!”

“Phải...”

“Đúng là không phải ngày nào cũng gặp được một quân sư như cậu ấy,” Eddie thở dài. “Cậu ấy đã cứu Đế quốc. Vậy tại sao cậu lại làm thế, Latrielle...?”

Đế quốc đã bao vây Grebeauvoir và giành chiến thắng. Không có báo cáo nào về việc sở chỉ huy chiến lược của Quân đoàn Một bị tấn công, vì vậy cách duy nhất một sĩ quan tham mưu như Regis có thể chết trong trận chiến là nếu cậu ấy bị ám sát.

“Hửm?” Đột nhiên, Abidal-Evra chỉ về phía bắc. “Bộ binh đang tiến đến từ sườn. Đây là một cuộc tấn công bất ngờ sao?!”

“Cái gì?!”

Altina vội vàng quay lại. Đúng như Abidal-Evra đã nói, một đơn vị đã tách khỏi Quân đoàn Một, kéo theo một đám bụi mù mịt. Có vẻ như tổng cộng khoảng bảy trăm binh lính – không quá nhiều, nhưng đủ để không thể bỏ qua. Quân đoàn Bốn sẽ rơi vào hỗn loạn nếu bị đánh vào sườn, và sự hủy diệt của họ là không thể tránh khỏi nếu Quân đoàn Một tận dụng cơ hội đó để tấn công. Nhưng đồng thời, công chúa không thể mạo hiểm cử quá nhiều quân đến sườn – làm như vậy sẽ làm mỏng tuyến đầu của nàng đến mức nguy hiểm.

Altina vắt óc suy nghĩ một lúc trước khi nàng tuyên bố, “Cử bảy trăm bộ binh ra đối phó!”

“Công chúa sẽ đối chọi với số lượng ngang bằng sao?!” Abidal-Evra thốt lên. “Công chúa, nếu sườn của chúng ta bị phá vỡ, quân đội của chúng ta sẽ sụp đổ!”

“...Vậy thì cử gấp đôi số đó ra!”

“Một ngàn bốn trăm quân vậy. Rất tốt. Chúng ta sẽ điều bốn trăm quân từ tuyến đầu!”

“Tốt!”

“Khoan đã!” Eddie lên tiếng. “Trông không giống một cuộc tấn công lắm.”

“Hả?”

Nhìn kỹ hơn, đơn vị đang tiến về phía họ đang vẫy cờ trắng. Họ hoặc là đầu hàng hoặc là đến trong hòa bình.

“Điều này có nghĩa là gì?” Eric hỏi, giọng đầy bối rối. “Thật khó tưởng tượng họ cử bảy trăm sứ giả.”

“Và trông họ hơi giống lính đánh thuê thì phải?” Eddie lẩm bẩm, mắt anh sắc bén một cách bất thường.

Khi những binh lính đang đến gần hơn, Altina cũng có thể nhận ra trang bị của họ. Vũ khí và áo giáp của họ hoàn toàn không khớp; họ chắc chắn không giống binh lính của Đế quốc.

“Họ chắc chắn mang lại cảm giác... lính đánh thuê.”

“Vậy thì chúng ta không thể mất cảnh giác,” Abidal-Evra nói, “ngay cả khi họ đang vẫy cờ trắng.”

Có rất nhiều lính đánh thuê chẳng khác gì thổ phỉ. Tấn công dưới cờ trắng hoặc giả vờ bị thương được coi là những chiến thuật cấm kỵ trên chiến trường, nhưng những người này sẵn sàng hạ mình làm những điều đê tiện như vậy. Dù sao thì, họ là những băng nhóm tội phạm chứ không phải binh lính.

“Không phải vậy...” Altina kết luận. Ngay cả nàng cũng không thể xác định lý do cho sự chắc chắn của mình; chỉ là có điều gì đó về lá cờ trắng đang tung bay ấy mà nàng cảm thấy... quen thuộc. “Đó có phải là Regis không?”

Những tiếng kêu ngạc nhiên vang lên khắp nơi. Các binh lính không hề hay biết, trực giác của Altina sắp được xác nhận là đúng.