Công Chúa Hoa Trà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7066

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 90

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 120

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 216

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 369

Toàn tập. - Chương 2: Hoa cải dầu ②

Mặc trên mình bộ áo dài vốn không thích hợp để chạy nhanh, tôi luồn lách qua hàng người đông đúc trong quận mua sắm với túi hành lý trong tay.

Mặc dù thân hình tôi chỉ là một đứa trẻ 12-13 tuổi mảnh khảnh, nhưng chuyến du hành một thân một mình với nhiều lần phải vượt qua những khu vực nguy hiểm và các vùng xung đột không phải để trưng, tôi có thể bứt tốc bỏ chạy ngay lập tức trong bất kỳ tình huống nào.

Không phải khoe hay gì đâu, có lần tôi đã chạy xuyên rừng nguyên đêm trong khi bị hai con chó săn rượt theo sau….Lúc đó tôi đã nghĩ mình chết thật đến nơi rồi ấy chứ.

Tóm lại, tôi vô cùng tự tin vào khả năng chạy nước rút của bản thân…ít nhất là vậy.

….Thế mà.

“Hắn vẫn bám theo sau được ư!?”

“Tên đó” vẫn đang đuổi theo tôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ sự hiện diện của hắn ngay sau lưng.

Suốt ba năm qua, tôi đã trải qua cảnh thừa sống thiếu chết không ít lần. Song, thứ [Sát Khí] lạnh lẽo như ngấm vào đến tận xương tủy chỉ hướng đến mỗi mình tôi, thứ thậm chí hắn còn không thèm che giấu, khiến tôi bối rối vô cùng.

“Tại sao!? Tại sao!? Tại sao hắn lại đuổi theo tôi thế này!? Hẳn là hắn đang nhầm tôi với ai đó rồi! Không lẽ đây là thuộc hạ của lão già đã bị tôi lột sạch mọi thứ trong ván poker hồi ở Thái Lan chăng?!”

Không, tôi không có lỗi!

Hơn nữa, sao hắn vẫn có thể bám theo tôi cơ chứ!? Khả năng chạy của tôi đủ để thoát được lũ chó săn luôn đấy.

“...Hừm.” Sau một thoáng bối rối, tôi dần bình tĩnh lại.

Và tôi nhớ ra. Mục đích của tôi…đó là tìm ra bản thân là ai. Và “sống sót”.

Vì thế, tôi quyết định làm tất cả để sống sót trong hoàn cảnh này, hòng thoát khỏi thứ [Sát Ý] hướng thẳng đến bản thân.

Tôi sẵn sàng vứt bỏ tất cả hành lý đầy ắp kỷ niệm của chuyến du hành, không ngần ngại xé đi phần tà áo dài vướng víu gây khó chạy.

Tôi chẳng thèm nghĩ đến việc tiết kiệm thể lực. Không quan tâm đến cơ thể đang dần nặng như chì. Tôi chỉ chạy thật nhanh, không đếm xỉa đến việc có làm phiền đến người khác hay không.

“Miễn còn sống…. là thắng!”

Sức chiến đấu của tôi bằng không, mà thực ra tôi chẳng có gì sất.

Điểm mạnh của những người không có gì cả là họ không còn gì để mất nữa, miễn còn sống là họ sẽ thắng.

Rời khỏi trung tâm thành phố sầm uất, tôi chạy vào nơi có những con hẻm và ngõ ngách lắt léo. Chẳng mấy chốc tôi đã lạc trong khu dân cư vắng bóng người qua lại.

“Tường cao quá nhờ…”

Nghe điệu bộ thì có vẻ tôi nhàn nhã đấy, nhưng thực ra tôi đang chạy hết tốc lực đây này.

Đúng như đã dự liệu, tôi sắp hết hơi rồi. Nhưng hình như nơi này là khu dân cư cao cấp, tường rào rất cao nên xem ra tôi không thể nhảy qua được.

“Hử…?”

Cho dù có muốn nới rộng khoảnh cách thế nào đi chăng nữa, sự hiện diện của cậu thanh niên đang đuổi theo kia vẫn chẳng chịu xa dần tý nào. Chợt, nó dần dần chệch đi hướng khác.

Hắn mất dấu tôi? Hay là bỏ cuộc rồi?

Con người bình thường không có cửa khi so về sức mạnh chân nói riêng với tôi.

Tôi không hề bình thường tý nào.

Kể cả không có [Đôi Mắt] này, tôi không nghĩ có thể gọi bản thân là người bình thường được.

[Sự Thật] tôi thấy được qua [Đôi Mắt] là “cách tồn tại” của sự vật.

“Cách tồn tại” của sự vật là lý do cho sự tồn tại của nó, và có thể cảm nhận như “sự hiện diện”.

Mỗi sự vật đều có khác biệt về số lượng “sự hiện diện”, nhưng bằng cách này hay cách khác, ta vẫn có thể cảm nhận được.

Một người có “sự hiện diện” mạnh mẽ sẽ được nhiều người để ý đến và dễ dàng lôi kéo được suy nghĩ của người khác.

Được một người khác nghĩ đến đồng nghĩa với được “công nhận”, càng có nhiều sự “công nhận”, “sự hiện diện” của con người hay sự vật đó càng lớn và sẽ càng được nghĩ về nhiều hơn nữa.

Được người hâm mộ cổ vũ, những vẫn động viên sẽ lập nên nhiều kỷ lục.

Được công chúng đón nhận, những nghệ sĩ sẽ tạo ra những tuyệt tác thời đại.

Càng được nhiều người biết đến hơn nữa, những diễn viên điện ảnh nổi tiếng lại càng thêm tỏa sáng.

[Năng Lượng] của một người là “sự công nhận” và được người khác “nghĩ” tới.

Sẽ thế nào nếu cá nhân đó ý thức được sự tồn tại của [Năng Lượng] và sử dụng nó có chủ đích…?

[Đôi Mắt] đã chỉ cho tôi biết đến sự tồn tại và dạy tôi cách sử dụng [Năng Lượng] đó. Bằng cách cố ý truyền [Năng Lượng] vào cơ thể, tôi có thể tạm thời gia tăng khả năng thể chất.

Tôi chú ý đến tên thanh niên kia và cảm nhận được nguy hiểm ngay tức thì vì “sự hiện diện” của hắn quá mạnh. Thế nên, ở mức độ nào đó, tôi nghĩ hắn cũng như tôi, cũng có thể cảm nhận được “sự hiện diện”. Nhưng chắc đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.

“...Hả?”

Dấu hiệu của tên đó - sự hiện diện của hắn đột nhiên mạnh trở lại.

Hắn vẫn đang đuổi theo tôi à? Vậy là hắn cũng có khả năng cảm nhận được “sự hiện diện? Nhưng tại sao lúc nãy hắn lại chuyển hướng giữa chừng?

“Mấy cái đó để lúc sau nghĩ vậy.”

Nói rồi, tôi tiếp tục chạy.

“Hả? Khoảng cách giữa cả hai đang ngắn dần? Đường tắt chăng?

Chậc, tình thế lúc này nguy cấp lắm rồi. Không biết có phải tưởng tượng hay không, nhưng mới nãy thôi, tôi nghĩ mình vừa cảm thấy sự khát máu của hắn ngay sau lưng.

Nếu hắn cũng biết cách sử dụng [Sức Mạnh] để cường hóa khả năng vật lý như tôi, thì chỉ chạy như này có lẽ không đủ để thoát được.

Song thế không có nghĩa là tôi đầu hàng tại đây.

Chừng nào cơ thể còn có thể di chuyển, tôi sẽ không bỏ cuộc hay tuyệt vọng.

“Mấy rắc rối vụn vặt để sau khi chết rồi nghĩ vậy!”

Song, cứ tiếp tục như này, tình hình chỉ có tệ hơn với tôi mà thôi. Khoảng cách giữa hắn và tôi đã rút ngắn lại rất nhiều rồi.

Ở khu dân cư cao cấp này, tôi không thể dùng những chiếc cửa sổ đang mở toanh bất kỳ làm lối thoát hiểm như ở mấy nước đang phát triển được.

Đang phân vân không biết phải làm sao thì tôi nhận ra con đường mình mình đang chạy là ngõ cụt bị chắn bởi một bức tường cao.

….Không lẽ tôi bị hắn lùa đến chỗ này?

Vậy ra đây là lý do hắn đột nhiên di chuyển chệch đi…

Xem chừng hắn nắm rất rõ địa lý khu vực này nên mới muốn dụ tôi đến đây…

Tôi không nhớ đã gây thù với ai để mà ra nông nỗi này…

Nhưng giờ có muốn chạy ngược lại cũng không được nữa rồi. Một khi quay lại, chắc chắn hắn sẽ bắt được tôi.

“...ahaaha.”

Một tiếng cười khô khốc bất giác phát ra từ tôi.

Làm như tôi sẽ bỏ cuộc vậy!

Xung quanh tôi là tường cao, còn phía cuối con đường là một bức tường bê tông.

Tiếp tục chạy vào sâu hơn, tôi sử dụng [Đôi Mắt], dù biết rằng chút thể lực còn lại sẽ bị rút đi.

….!

Không, tôi không muốn thấy “nụ cười tươi rói của ông chú người Brazil đang đào quặng sắt” đâu.

Các-bon…Nhựa…Vôi…Kẽm…Sắt…

Đó là những gì tôi thấy được ở bức tường nơi cuối con đường. Nó không phải là tường của nhà ở, mà là được xây vào lúc sau, những tấm bê tông xếp vuông vức dọc theo khung thép.

Nếu là tường làm bằng tấm bê tông…chắc chắn sẽ có điểm nối.

Tôi tăng tốc về phía bức tường. Với tốc độ này, chưa nói đến việc phá được tường, có khi tôi sẽ chết ngay lúc đâm vào tường luôn ấy chứ. Nhưng ý định của tôi đâu phải là phá tường.

“Hâyyy!”

Vụt, tôi đá phần mũi giày hở gót vào khoảng trống giữa các tấm bê tông trong khi vẫn duy trì tốc độ, sử dụng đà sẵn có chạy thẳng lên tường rồi bám tay vào điểm nối ở phía trên. Sau đó, sử dụng cơ thể như một chiếc lo xo và bật lên. Bằng cách đó, tôi đã vượt qua được bức tường cao bốn mét.

Làm…làm được rồi! Thành công!

Cơ mà hình như tôi có dùng hơi quá nhiều lực, song bằng cách nào đó, tôi vẫn có thể xoay sở lộn người lại giữa không trung và nhìn lại đằng sau.

“...A.” Mắt tôi chạm vào mắt của tên thanh niên đó.

Đôi mắt hắn mở to trong giây lát khi thấy tôi nhảy qua bức tường, rồi khẽ nheo mắt lại.

…..Cái gì?

Dù đã nghĩ rất nhiều thứ, nhưng tôi vẫn chưa rơi sang phía bên kia.

Một giọt mồ hôi chầm chậm bay trong không khí…Có lẽ ý thức của tôi đang được gia tốc chăng? Kiểu như ngay khoảng khắc gặp “nguy hiểm” hay tai nạn xảy ra, khung cảnh sẽ chậm lại như trong chiếc đèn kéo quân…

Tên thanh niên từ từ - hoặc có lẽ là với một tốc độ phi lý - đưa tay phải vào trong chiếc áo khoác mặc hờ và lấy ra một thanh sắt đen ánh đỏ.

Tôi…Tôi biết nó là gì. Tôi đã thấy nó vô số lần khi còn ở trong vùng chiến sự và những vùng có xung đột.

Đoàng!!!

Một âm thanh tựa như sấm gầm vang lên, và cả cơ thể thôi bị thổi bay ngay tức khắc.

…..Vậy ra đây là cái chết à.

Xung lực xuyên thẳng từ lưng qua ngực, một lượng máu lớn và thịt văng tung tóe khắp không khí.

Có lẽ thế này còn tốt hơn việc cơ thể bị xé toạc thành nhiều mảnh. Nếu không sử dụng [Sức Mạnh] để cường hóa cơ thể, có lẽ từng phần cơ thể tôi đã nằm lăn lóc chỗ này chỗ nọ rồi.

…Một khẩu súng săn cỡ lớn cũng có thể được sử dụng như một khẩu súng bắn tỉa.

Cơ mà…kết quả đều như nhau nhỉ? Thật kỳ lạ là tôi chưa chết ngay lập tức, nhưng tôi nghĩ vết thương này đã là vô phương cứu chữa rồi.

…Rơi xuống bên kia bức tường, tôi nhìn lên bầu trời. Và khi tầm nhìn bị nhuộm đỏ bởi máu dần tối đi, tôi nghĩ.

“Lẽ nào đây là nơi mình chết ư!?”