Rape blossoms = Nanohana = Hoa cải dầu.
.
.
.
.
Câu truyện về một nhân vật chính khác. Mốc thời gian sẽ là thế giới hiện đại.
=================================
Ba năm trước…
Trong một buổi chiều tà tại thị trấn nông thôn nhỏ nọ thuộc Đông Âu.
Ở cánh đồng hoa cải dầu rộng miên man tứ phía trên một ngọn đồi.
Làn gió hiu hiu len lỏi trong ánh nắng dịu êm.
[Cô gái] đột nhiên xuất hiện trên thế giới này.
Chẳng phải đang trốn ở đâu đó hay từ trên trời rơi xuống. Cô được sinh ra trong thế giới này từ [Hư vô] trống rỗng.
Cô đi chân trần, khoảng độ 10 tuổi, chỉ mặc trên mình mỗi một chiếc váy một mảnh đơn giản.
Mái tóc đen bóng như pha lê tung bay trong gió, cùng lúc đôi mắt đỏ tươi lặng lẽ mở ra, phản chiếu lại cánh đồng hoa cải dầu xung quanh như đang rực cháy trong lửa.
Ọttttttt
Âm thanh từ cái bụng rỗng tuếch phá hủy hết bầu không khí. Cô gái, người lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đói, tò mò nhìn chằm chằm vào đôi tay nhỏ bé đang ôm bụng.
Đôi mắt đỏ tươi nhìn quanh tìm kiếm một thứ gì đó. Và khi nhìn thấy thị trấn nông thôn nhỏ ở bên kia ngọn đồi, cô hạnh phúc giơ cả hai tay lên.
“Có thức ăn.”
Đôi mắt tuyệt nhiên không có chút âu lo.
Cô gái chẳng có gì cả. Đến cả cái tên cũng không.
Ngay từ khi được sinh ra trên cõi đời này, cô đã biết bản thân “cô đơn”.
Song, cô lại “hiểu” được ngôn ngữ, thường thức, và những kiến thức tối thiểu về thế giới này.
Cả tình trạng của những thứ xung quanh cô cũng không phải ngoại lệ.
Cô gái có thể [Thấy] được [Bản Chất] của sự vật bằng đôi mắt đỏ tươi kia, giống như cách ta biết chắc khi một đứa bé mới chào đời nó sẽ bật khóc theo bản năng tự nhiên. Và cô biết được cái náo động thấy được trong thị trấn phía xa kia là “Lễ Hội Mùa Vụ”.
Cô gái không biết “bản thân” là ai. Không phải trẻ lạc hay người mất trí nhớ. Cô hiểu được trên cõi đời này chẳng có ai quen biết cô cả.
Dẫu thế, khuôn mặt của cô bé không hề lo sợ hay buồn bã khi hướng đến thị trấn trên đôi chân trần. Ngược lại, đôi mắt kia tràn đầy sức sống, thậm chí cô bé còn đang rạng rỡ cười nữa cơ.
Không rõ cô bé đã quen với tình cảnh này hay do tính cách vốn đã thế…nhưng vẻ tích cực lạ thường này hoàn toàn chẳng giống một đứa trẻ bình thường chút nào. Chúng chính là khao khát được [Sống].
Thế là, cô gái…
“Chú ơi, cho thêm một phần thịt nướng với rau nữa đi ạ.”
“Này, ăn đi nhóc. Cả xúc xích nữa, chúng ngon lắm đó.”
Hững hờ hòa vào lễ hội, cô gái vừa ăn đồ được cho vừa vui vẻ nói chuyện. Người lớn trong thị trấn hạnh phúc liên tục mời cô bé ăn trong khi thầm nghĩ, “Con nhà ai đây nhỉ?”
“Ngon quá. Rau ngọt lắm ạ.”
“Chứ còn gì nữa. Rau nhà ta trồng đó. Ngon lắm đúng không?”
“Ôi, dễ thương chưa kìa. Nào lại đây, ăn thử bánh mỳ từ chính lúa mì ta trồng này.”
“Phô mai bên này cũng ngon lắm đó. Ăn thử miếng không cháu?”
Đám đàn ông đã nốc rượu say mèm cứ cất tiếng gọi mời cô gái dễ thương đang phồng má ăn mà không hề kén chọn với nụ cười toe toét.
Những người phụ nữ thì đem quần áo cũ còn tốt từ nhà đến cho cô bé rồi biến cô thành búp bê thử đồ.
Có một cụ bà còn cho cô bé chút tiền tiêu vặt khi thấy cô chủ động dọn dẹp bát đĩa bẩn rồi hỏi tên cô là gì.
“...Ưm.”
Cảm thấy bất tiện vì không có lấy một cái tên, nên cô trả lời.
“Nó giống với tên của “bông hoa” màu vàng nở trên ngọn đồi kia.”
Với cái [tên] đó, cô gái bắt đầu cuộc hành trình một mình. Mọi thứ cần thiết cho chuyến đi đều đã được những người dân tốt bụng trong thị trấn cung cấp cho hết.
“Nếu không biết bản thân là ai, thế sao không tự đi tìm nhỉ?”.
Ý tưởng đơn giản là thế, bởi cô gái vốn đã biết từ đầu rằng nếu chỉ ở yên một chỗ thì chẳng được ích lợi gì.
Chuyến hành trình khởi hành từ một thị trấn nông thôn nhỏ ở Châu Âu.
Mục đích của chuyến đi là để biết “bản thân” là ai. Đi tìm một thứ gì đó mà đến cô cũng không rõ nữa.
Vượt qua nhiều quốc gia khác nhau, trên chuyến hành trình mang ý nghĩa “khám phá bản thân”.
Thứ duy nhất cô có cho riêng mình là cái “tên”.
Và ba năm trôi qua kể từ lúc đó…
Mỗi quốc gia khác nhau đặt chân đến, cô lại tự gọi mình bằng tên của loài “hoa cải dầu” theo ngôn ngữ của quốc gia đó.
***
Ngước đầu lên là bầu trời xanh cao khiến người nhìn phải choáng váng…Quay mặt về nơi mùi nước biển và tiếng sóng là đại dương bao la ngút ngàn tầm mắt.
“Nèeee, Hana-chaaan. Đứng gần thế khéo ngã đó.”
“Vângggggg.”
Đang thơ thẩn bên mạn tàu, thì bị một ông chú thủy thủ gọi. Tôi cười và vẫy tay đáp lại.
À, đúng rồi đó, Hana-chan là tôi đó.
Lúc tôi nói tên mình là “hoa cải dầu” trong tiếng nhật thì họ kêu rằng “Nanohana-chan dài quá.” và thế là họ gọi tôi là “Hana-chan” luôn.
Ừ thì, nó cũng có phần dễ thương và hay đó chứ.
À, như đã kể, tôi hiện đang ở ngoài biển….trên một con tàu lớn.
Hên sao tôi có người quen làm việc trên con tàu này, hình như bà chủ nhà trọ ở Việt Nam khi ấy, người đã giới thiệu cho tôi con tàu đi Đài Loan này, là vợ của ông thuyền trưởng.
….……….
Được rồi. Trốn tránh thực tại đến đây là đủ rồi rồi.
Hiện tại tôi không ở trên con tàu đi Đài Loan, mà là con tàu chở hàng mang quốc tịch Nhật Bản.
Lý do cho sự tình này cũng khá đơn giản và tôi nghĩ phần nhiều là do trùng hợp.
Trước hết phải kể là suốt ba năm qua tôi đã một mình lang thang khắp nơi.
Chuyện một đứa trẻ 10 tuổi có thể một mình đi xa đến vậy nghe khá khó tin, nhưng nếu thực sự có quyết tâm thì đến sỏi đá cũng thành cơm được ấy chứ.
Ngày đó, tôi toàn phải ngủ trên cây và tắm giặt bên bờ sông.
Nhớ có lần vì quá đói và không còn cách nào khác, tôi đã phải nhồm nhoàm ăn đống khoai tây sống trồng ngoài đồng, để rồi sau đó bị đau bụng…..Thành thật xin lỗi mấy bác nông dân.
Ngoài ra, tôi được rất nhiều người cho tá túc lại. Có vài lúc tôi bị nhốt lại hoặc bị đem đi bán, nhưng cuối cùng tôi vẫn sống, vẫn hoàn toàn lành lặn.
Khi từ Tây Âu vào Đông Âu, tôi vô tình đi qua vùng xung đột, rồi thế nào đến được Đông Nam Á, mất tận ba năm tôi mới đến được Việt Nam.
Cái khó khăn nhất của chuyến hành trình này là vượt biên.
Rốt cuộc, tôi không có [Sổ hộ khẩu], cả [Quốc tịch] cũng không. Thế nên tôi chẳng thể sở hữu được cái gọi là hộ chiếu, cái tôi đã làm là vượt biên bất hợp pháp 100%.
Khi đang lén lút vượt biên vào nửa đêm ở Đông Âu, họ còn nổ súng cảnh cáo nữa cơ.
Mà kiểu sống này vô cùng hiếm. Nếu giả làm trẻ lạc mất sạch trí nhớ, có khi tôi sẽ được đưa vào một cô nhi viện nào đó. Chuyện sở hữu được một cuốn sổ hộ khẩu và có được mái nhà che nắng che mưa trên đầu sẽ không còn là bất khả thi nữa.
Chậc…lạc đề rồi.
Còn về lý do tôi ở trên chuyến tàu đến Nhật Bản trong khi việc này vốn bất khả thi nếu không có hộ chiếu trên người. Ban đầu, tôi trốn trong công-ten-nơ để đi lậu chuyến tàu chở khách cỡ lớn đi Đài Loan khởi hành ở Việt Nam.
Việt Nam và Đài Loan khá gần nhau nếu chỉ đi theo đường thẳng, nhưng vì đây là tàu chở khách, nên nó đi lòng vòng từ tây sang đông, rồi dừng lại ở Palau và Phi-líp-pin.
Nhiều lúc tôi nghĩ đến chuyện xuống đại ở một cảng nào đó giữa đường do chuyến đi có vẻ còn khá dài, vừa lúc định làm luôn thì tàu chúng tôi bị cướp biến tấn công.
….Đúng vậy, dù trong thời hiện đại, cướp biển vẫn tồn tại.
Nói là cướp biến, nhưng chúng không treo lá cờ có biểu tượng đầu lâu như mọi người thường nghĩ, mà là cờ của một quốc gia nào đó trên con tàu đánh cá có vũ trang.
Nhưng cái đó thì không phải vấn đề gì quá to tát cả.
Hải quân từ Lực Lượng Phòng vệ Biển của quốc gia gần đó nhanh chóng đến ứng cứu và dễ dàng khuất phục bọn cướp biến. Nhưng sau đó họ lại yêu cầu khám xét con tàu với lý do tiện đường công tác.
Chà, bình thường thì việc này cũng không thành vấn đề.
Song, với tôi, kẻ đi lậu chuyến tàu này, và người thủy thủ lén đem tôi lên thì đây thực sự là vấn đề.
Thế là tôi bắt đầu cân nhắc. Hiện tại đang là nửa đêm. Khi lũ cướp biển tấn công, những thuyền viên trong lúc hoảng loạn đã chuẩn bị sẵn thuyền cứu sinh. Đến đây, chỉ có một đáp án duy nhất.
Tiện đây, đáp án này sai bét.
Tôi chơ vơ giữa biển, một mình trên chiếc xuồng cứu sinh, nhấm nháp từng chút đồ ăn đóng hộp đem theo.
Khi đang hối hận vì tính cách bất cần và kỹ năng lập kế hoạch bằng không đã khiến bản thân rơi vào tình cảnh như này, thậm chí còn làm chuyện vô ích như…. dùng mái tóc dài của mình để câu cá, thì tôi nhận ra Ông trời vẫn còn thương mình.
Một con thuyền chở hàng lớn xuất hiện và tôi được đưa lên thuyền.
Tại sao cháu lại ở trên biển có một mình? Khi vị thuyền trưởng hỏi người giám hộ của tôi ở đâu, tôi trả lời. “Dạ…Cháu đang đi gặp bố!”
Tôi trả lời bằng tiếng Nhật, cả cái tên khi tự giới thiệu cũng là tên Nhật, thế là hiểu nhầm bắt đầu xảy ra ở đây.
Tôi nghĩ lý do là bởi khuôn mặt không quốc tịch này. Và phần nhiều cũng do tiếng Nhật tôi nói hệt như người bản xứ.
Thông qua [Đôi Mắt] này, tôi có thể hiểu được hầu hết ngôn ngữ của một quốc gia khác nhau chỉ bằng cách nhìn vào công dân quốc gia đó. Năng lực này thực sự rất hữu ích.
Tóm lại, mọi người hiểu nhầm tôi là một đứa trẻ ngoại quốc gốc Nhật, đang trên đường đi gặp bố thì gặp phải tai nạn.
Có lẽ sự tốt bụng của họ là thứ làm lòng tôi cảm thấy không yên. Ông thuyền trưởng nghe tôi nói xong liền rơm rớm nước mắt và không hỏi tôi thêm gì nữa. Ông nói rằng: “Cháu mới còn nhỏ vậy mà đã trải qua từng này chuyện rồi…”
….T-Tôi không có lỗi.
Tâm can của tôi đang nhói lên đây này.
Bằng hiểu nhầm này nối tiếp hiểu nhầm khác, tôi đã lên được chuyến tàu đến Nhật Bản.
Thức ăn mỗi ngày đều rất ngon. Thêm nữa, được tắm nước nóng mỗi ngày khiến tôi hạnh phúc vô cùng.
Ở đây tôi được đối xử như một thượng khách. Khi hỏi rằng tôi có thể giúp được gì không, thì họ nhẹ nhàng từ chối, thậm chí còn cho tôi kẹo nữa cơ.
Nghĩ lại về chuyến hành trình đến tận bây giờ….
“.…Nhật Bản thực sự yên bình, nhờ?”
Đúng lúc đó, một tiếng còi vang lên, và một giọng nói phát ra từ phía đuôi tàu: “Đất liền ở ngay trước mắt rồi.”
Mọi người trên boong đều đồng loạt đi về mũi tàu, và khi tôi lại gần, một thủy thủ già tốt bụng liền nhường chỗ cho tôi.
Một vạch đen ở phía xa kia dần hiện rõ lên.
“Nhật Bản…”Đất nước mà chúng tôi đang hướng về. Và cũng là đất nước tiếp theo tôi đặt chân đến.
*
“Nếu có việc gì, cứ liên lạc với ta.”
“D-dạ.”
Lúc đang nghĩ cuối cùng cũng đến được Nhật Bản, ông thuyền trưởng chặn tôi lại rồi đưa tôi lên chiếc xe đang ở trong khoang hàng hóa. Cả hai đi xuống tầng hầm của một tòa cao ốc, băng qua một hành lang dài. Và khi bắt đầu có chút lo sợ, tôi đã đứng dưới ánh nắng mặt trời lúc nào không hay.
Bằng cách nào đó, tôi đã dễ dàng [Bí mật] đặt chân đến đất nước này. Tôi cứ sợ trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra, đó là tôi bị giao cho cảnh sát ngay khi mới đặt chân xuống Nhật Bản. Có lẽ vị thuyền trưởng đã biết tất cả từ ban đầu, thế nên mới đem tôi đến đây.
“.…Vậy ổn cả chứ.”
Tôi cực kỳ hạnh phúc, hi vọng ông thuyền trưởng sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào vì tôi. Chỉ lúc này thôi, tôi sẽ nghiêm túc cầu nguyện một chút. Đặc biệt là vì tôi không tin vào thần thánh.
Khi nhìn vào trong chiếc phong bì ông thuyền trưởng đưa vào lúc cuối, tôi thấy bên trong có vài tờ tiền mệnh giá lớn.
Sau khi vô thức khấu đầu về hướng ông ta đi, tôi quay lưng lại và bước đi.
Ông thuyền trưởng trông khá lo lắng, nhưng trước hết tôi phải lo được cho chính mình đã. Nói trắng ra, tôi phải đảm bảo chỗ ở cũng như thức ăn cho tối nay.
“Và…”
Tôi lấy một cuốn sách nhỏ khỏi hành lý và nhìn vào nó.
Mục đích của hành trình này là “khám phá bản thân”, nhưng giữa chừng mục đích đã tăng lên một.
Tôi được bà lão tốt bụng đã cho tá túc một đêm hồi ở Romania tặng cuốn sách này. Hơn nửa cuốn sách vẫn còn trống trơn, nhưng phần còn lại đều đầy những câu truyện ở các đất nước khác nhau được ghi lại bằng nhiều loại ngôn ngữ.
Đây là một cuốn sách viết tay và được truyền từ người này sang người khác, không thể biết được người trước đó là ai. [Đôi Mắt] của tôi không thể nhìn thấy được tác giả, nhưng điều đó khiến tôi thêm tò mò và cũng muốn viết gì đó vào trong cuốn sách này.
“Không biết câu truyện nào sẽ được ghi lại ở đất nước này đây.”
*
Ngày thứ hai sau khi đến Nhật Bản, tôi bắt đầu đi thử việc.
“Khổ quá chừng…”
Một người qua đường đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, người đang ngồi dưới gốc cây ven đường, vừa lẩm bẩm, vừa uống lon shiruko siêu ngọt. Nói thật, tôi lúc này hành động y hệt một nhân viên làm công ăn lương điển hình của Nhật Bản.
Để giải thích tại sao lại thành ra như vậy, thì ngày hôm qua tôi đã lập tức một quán ăn để có thể vừa ở, vừa làm chân phục vụ cho quán, như cách tôi vẫn làm ở những đất nước trước đó, nhưng không có một nơi nào chịu nhận tôi cả.
Rõ ràng, với một đứa trẻ mà danh tính lẫn địa chỉ đều không rõ ràng thì tìm được công việc ở đất nước này khó khăn vô cùng.
Không có “người giám hộ”, đến cả thuê khách sạn còn không thể chứ chưa nói đến chuyện kiếm việc làm. Và nếu tôi đang gặm bánh mì thịt trong công viên vào nửa đêm, kiểu gì cũng người gọi điện báo cho cảnh sát và cảnh sát sẽ đến rất nhanh sau đó.
Xem ra, “thông tin” mà tôi có được chậm hơn thực tế cả chục năm.
[Đôi Mắt] của tôi có thể “kiểm tra” và “thấy” được “sự thật” của sự vật.
Thấy được [Sự Thật] có nghĩa là thấy được [Trạng thái hiện tại] và [Bản Chất] sự tồn tại của sự vật.
….Nhưng nó không hoàn hảo.
Như lúc tôi “nhìn” [Tàu chở hàng Nhật Bản], có vẻ như thứ “kiến thức về Nhật Bản vài chục năm về trước” vào lúc con tàu được tạo nên tràn vào đầu tôi. Nói mới nhớ, lúc nhìn thấy “cái ghế bằng gỗ”, tôi cũng nhìn thấy “khuôn mặt hạnh phúc của bác tiền phu đã đốn hạ cái cây”.
Nó không thực sự ổn định lắm. Không chỉ thế, khả năng này còn khiến tôi cảm thấy mệt.
Dường như mỗi lần sử dụng, thứ gì đó kiểu như [Năng lượng sống] trong cơ thể tôi sẽ bị tiêu hao. Nếu cố gắng nhìn vào mấy thứ thật sự rắc rối, tôi sẽ mệt đến mức đứng dậy cũng không nổi luôn.
“.…Làm gì bây giờ ta?”
“...Hử?”.
Đang nghĩ xem nên làm gì, tôi chợt nhận ra nhiều ánh mắt đang nhìn tôi một cách đầy kỳ lạ…
Do tôi nổi bật quá chăng?
Ừ thì, chẳng có mấy ai lại ngồi bệt bên gốc cây như này, chắc thế….Tôi đã nghĩ như thế. Nhưng khi đứng lên, tôi lại thu hút nhiều sự chú ý hơn nữa.
Tại sao lại thế ta….Tôi giả vờ nhìn đại vào đồ đang bày trong cửa hàng gần đó, dùng cửa sổ cửa hàng như tấm gương để ngắm lại người mình.
Tối qua tôi ở lại trong một nhà trọ tiện lợi, nơi chỉ cần bỏ tiền và bấm nút là có chìa khóa để ra vào, tóc và da tôi sau khi tắm rửa đều sáng bóng hẳn ra.
Quần áo tôi đang mặc là bộ áo dài trắng tinh mà bà dì người Việt Nam tặng. Và vì đất nước này có rất nhiều khách du lịch ngoại quốc, lại thêm nơi đây là trung tâm thành phố với nhiều khu mua sắm nên chắc chắn mái tóc đen như thạch anh và đôi mắt đỏ tươi này không hề nổi bật chút nào.
Đúng, không có chút gì kỳ lạ cả.
Tôi có loáng thoáng nghe được mấy từ như “cosplay” và “chụp ảnh” gì đó từ những người xung quanh, nhưng thực sự tôi không hiểu lắm chúng nghĩa là gì.
“Hả…?”
Lúc đang ngắm bản thân trong tấm kính, tôi chợt cảm thấy “khó chịu”. Một kẻ nào đó đang theo dõi tôi với động cơ rõ ràng.
Ở đâu…? Và ai cơ chứ?
Chẳng cần phải tìm đâu xa, ánh mắt đó lọt thẳng vào tầm nhìn của tôi. Ở bên kia con đường phản chiếu trong tấm kính. Ngay tại đó, một tên đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Gì đây…Hắn có gì đó khác biệt với những người bình thường khác.
Không phải người Nhật…hắn là một thanh niên trẻ với khuôn mặt không rõ quốc tịch cũng như chủng tộc, nhìn vào không thể biết được hắn đến từ quốc gia nào.
Tóc nhuộm màu sáng. Đôi mắt xanh biển đậm. Hắn khoác hờ chiếc áo khoác mùa hè bên ngoài trong khi nhiều người đều đã cởi ra hết rồi. [Sự Hiện Diện] của hắn quá khác biệt so với những người xung quanh.
“!?..”
Tôi vô thức nhìn hắn bằng [Đôi Mắt] này.
Ngay cả khi chỉ nhìn một [Thứ gì đó] hơi rắc rối ở người bình thường, tôi đã cảm thấy rất mệt rồi, lại còn chuyện hiếm khi có được thông tin tử tế nữa chứ. Thế nên tôi hầu như không sử dụng năng lực của [Đôi Mắt] lên người khác.
Có lần tôi thử tự “nhìn” chính mình, kết quả là tôi mệt đến mức lết cũng không nổi, và chẳng thu được chút thông tin gì.
Thế nhưng, tôi vẫn “nhìn” hắn.
“!”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi chạy hết tốc lực.
Không, không, không, không, không! Tại sao, Tại sao, Tại sao!
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc người tôi như thể vừa bị gáo nước lạnh dội thẳng vào người. Và tôi bắt đầu chạy trốn nhanh nhất có thể.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy một chút bề nổi trong tâm ý của hắn.
Nhưng tôi có thể cảm thấy được [Quyết Tâm] và một {sát ý} rõ ràng chỉ hướng đến tôi.
“Hóa ra Nhật Bản chẳng phải là một đất nước yên bình ư?!”