“Đừng dính líu đến đứa con gái đó nữa. Nó… đã phản bội các vị thần và bị cả thế giới nguyền rủa.”
“...Sao ạ?”
Người này đang nói gì vậy… Ai cơ? Ý anh ta là sao? Bị cả thế giới nguyền rủa? Những lời nói đó hiện lên trong tâm trí tôi trong giây lát, nhưng tôi lắc đầu và gạt bỏ chúng đi.
Anh ta buồn bã nhìn tôi như muốn nói gì đó, nhưng rồi…
“Chậc.”
Chợt, anh ta bật lùi lại về sau vài mét, trừng mắt nhìn đến hướng khác.
Tại nơi đó có một con bướm màu trắng phấp phới. Nhìn vào có thể thấy rõ ràng không phải là một con bướm bình thường… Nó chợt tỏa ra ánh sáng trắng thuần khiết và rồi lập tức biến mất ngay sau đó.
…Đó là gì? Không hiểu sao…tôi có cảm giác đã từng gặp nó trước đây rồi.
“---”
“Vâng…?”
Dường như người kia vừa nói gì đó, tôi quay đầu lại và thấy đôi mắt xanh biển đậm chứa đầy sự u buồn và xa xăm đang nhìn mình. Đoạn, anh ta rời đi.
Đến cuối cùng, tôi vẫn không thể nói lời cảm ơn… Nhưng không hiểu sao, điều anh ta nói cứ mãi bấu víu lấy trái tim tôi.
Đó là [Camellia].
“Phải rồi! Mình phải đi tìm Hana-chan”
Nhớ lại tình huống cấp bách lúc trước, tôi đứng dậy rồi chạy ra ngoài phố chính.
Thành phố vẫn vậy. Một người đàn ông bận việc bước nhanh qua. Những du khách nước ngoài tụ tập nhìn sản phẩm trưng bày trước cửa hàng. Mấy bà cô vui vẻ ngồi lê đôi mách với nhau.
Đúng là không có gì khác biệt cả, nhưng tôi vẫn rợn cả sống lưng. Cố trốn khỏi cảm giác này trong khi chạy tìm Hana-chan, thì mái tóc đen óng mượt tuyệt đẹp chợt hiện ra từ đằng xa.
“Hana-chan!”
Tôi cất tiếng gọi, nhưng vì không hay làm vậy nên chúng quá nhỏ và chẳng chạm được đến tai ai.
Hana-chan rẽ vào một góc cua. Tôi liền đuổi theo, đến khi tới nơi thì tôi thấy cô ấy lên một chiếc xe màu đen nom rất sang trọng.
***
Đứng trên cầu bộ hành, tôi vẫy tay thúc dục Tsubaki đừng do dự nữa mà hãy chạy đi.
Tôi làm hành động thu hút sự chú ý như vậy không chỉ để mỗi Tsubaki thấy. Mãi khi Tsubaki chạy đi rồi, tôi vẫn đứng vẫy tay, thậm chí còn trèo trên lên chỗ cao hơn.
Ba người trông như sinh viên đại học đuổi theo bọn tôi. Dù luôn cảnh giác xung quanh, nhưng ngay khi nhìn thấy đám người đó, tôi biết họ đã bị [nhập].
Bởi vì cổ áo và tai bộ ba đó có đầy những “sinh vật màu đen”…
Chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Nhưng người bình thường không thể tìm thấy được chúng. Kể cả có vô tình thấy thì họ cũng nhanh chóng mất đi hứng thú rồi coi chúng như những con côn trùng bình thường mà thôi, để rồi sau đó có cố cũng không thể nhìn thấy lại được nữa.
Chúng - Những sinh vật vặn vẹo màu đen đó - chính là mảnh vỡ cảm xúc trong tâm trí con người. Ở những nơi thành phố tràn ngập dục vọng của con người, chúng ắt sẽ xuất hiện.
Về cơ bản chúng vô hại. Kể cả khi có tập trung lại, chúng cũng chẳng làm được gì nhiều, cùng lắm chỉ gây ra thứ cảm xúc sợ hãi tại bãi tha ma vào ban đêm hay khiến con người ta khó có thể rời xa được những nơi đánh bạc khi đã dấn sâu vào rồi. Tóm lại, chúng là những tồn tại rất mong manh, chỉ có thể làm những chuyện mà người ta hay nói là “bị cuốn theo bầu không khí” mà thôi.
Có điều, số lượng sinh vật màu đen bám dính lên bộ ba kia rất nhiều. Nhiều đến kỳ lạ…
Dùng bản thân làm mồi nhử, tất cả bọn chúng đều đuổi theo sau tôi. Không biết Tsubaki có ổn không. Hi vọng cô ấy không khóc.
Tôi muốn dụ cả đám đi thật xa rồi mới quay về với Tsubaki, song chuyện này khá khó khăn vì [Năng Lượng] trong tôi chưa hồi phục đầy đủ. Hiện tại khả năng thể chất của tôi chỉ sánh ngang với những đứa trẻ đồng trang lứa.
“Nhưng kế hoạch trong đầu mình chắc chắn vượt xa bất cứ thứ gì một đứa trẻ Nhật Bản bình thường có thể nghĩ được.”
Để xuống cầu thang của cầu bộ hành nhanh hơn, tôi đi đường tắt bằng cách nhảy qua lan can.
Bộp.
“Gì cơ?”
Lúc sắp nhảy, tôi lại bị kẻ nào đó đẩy. Là ai? Tại sao? Rõ ràng không có ai xung quanh rồi cơ mà!? Không chỉ vậy, bên dưới tôi là một cành cây bị gãy thành đầu nhọn hoắt!?
Ngay trước khoảnh khắc chạm đất, tôi đạp vào lan can cầu bộ hành, nhảy qua bụi cây và đáp xuống bên trụ cứu hỏa ven đường.
“...Nguy hiểm quá.”
Cứ làm mấy chuyện thoát chết trong gang tấc này đúng đau tim mà. Ngoái đầu lại, không có ai ở chỗ đó cả, và dường như những người đi trên đường khác không mấy để tâm đến hành động kỳ lạ vừa rồi của tôi cả.
“...”
Tôi bị kẻ nào đó nhắm tới? Và không phải là một người duy nhất? Có bao nhiêu kẻ thù đang ẩn mình trong đám đông? Cả người tôi ớn lạnh như thể cả thành phố này đang chĩa sát ý vào người tôi. Song tôi lại phải tiếp tục chạy tiếp vì hai trong ba kẻ kia đã đuổi sát nút rồi.
Mở đường băng qua dòng người, trái tim tôi dần dịu lại. Có lẽ vì [Sức Mạnh] vẫn đang từ từ hồi phục, cả cơ thể tôi dần nhẹ hơn.
“!”
Tôi gập mình lại để tránh bàn tay đang đẩy tới từ một người xa lạ.
Tôi không biết đó là ai, cứ như thể nơi đây là vùng chiến hay vùng xung đột gì đó, không thể xác định được ai là bạn, ai là thù.
Dù đã bảo với Tsubaki rằng tôi sẽ bắt taxi về sau, nhưng liệu tôi có thể làm thế giữa tình hình này được không? Tôi không nghĩ cả thành phố đều điên hết… song có lẽ tôi không hề tồn tại trong mất họ.
“Ọe.”
Đột nhiên, tôi cảm nhận được sự hiện diện của những con “côn trùng đen” đó lần nữa.
Chúng có ở khắp nơi, thế mà bây giờ lại tuôn trào ra từ dưới bóng cây và đáy máy bán hàng tự động nhiều đến kỳ lạ.
Có gì ở phía trước chăng? Hay có gì đó đang đến gần tôi? Kiểu như…
“...Xác người.”
Buột miệng nói ra những gì trong đầu, tôi chợt cảm thấy buồn nôn.
Đầu thì nghĩ “chắc ở giữa thành phố thì không có đâu”, nhưng tôi vẫn cố rời đi thật nhanh. Vừa lo sợ hai kẻ đang đuổi theo kia, tôi rời khỏi đường lớn và chạy hết tốc lực.
Vụt.
“Oái!?”
Người đàn ông đi ngang qua tự nhiên vung túi xuống tôi.
Cơn gió từ cú vung thổi tóc tôi bay, tôi liền né đi, và một vài bàn tay vươn ra từ trong đám đông cố chạm vào tôi.
Dù ngạc nhiên, nhưng người tôi vẫn di chuyển. Lưỡng lự liếc về sau, tôi thấy rõ cổ tay họ đầy những con “côn trùng màu đen”.
“Tệ thật.” Vừa lúc tôi nghĩ vậy…
Tiếng lốp xe rít vang lên, cánh cửa của chiếc xe đắt tiền đen tuyền mở ra, và một ông chú trông như là trọc phú đưa tay về phía tôi với vẻ mất kiên nhẫn.
“Con bé kia! Lên xe nhanh!”
***
“Thằng khốn nạn đó…”
Trên băng ghế sau của chiếc xe đắt tiền chạy êm ái và không hề rung lắc tý nào, người đàn ông, Jinbei phẫn uất giậm chân thùm thụp xuống sàn.
“...”
Tài xế Midou thấy thế thở dài thườn thượt.
Anh ta vốn không phải là tài xế riêng. Midou vốn là thư ký của Jinbei. Nhưng sau khi làm công việc hộ tống, anh lại được trọng dụng ở vị trí này.
Từ khi còn là một đứa trẻ, anh đã rất tài giỏi rồi. Mặc dù được sinh ra trong gia đình phổ thông, anh vẫn đậu vào một trường đại học tốt. Lại thêm ngoại hình cũng không quá tệ, thế nên trong số những bạn bè đồng trang lứa, anh là người nổi bật nhất. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh được một công ty có danh tiếng nhận vào làm việc.
Một ngày nào đó, mình sẽ là người đứng đầu giới kinh doanh. Có điều, ước mơ và hi vọng của Midou đã bị vùi dập rất nhanh chóng chỉ sau vài năm.
Thứ hạng xã hội đã được quyết định hết từ lúc con người được sinh ra. Đến khi nhận ra sự khắc nghiệt của xã hội, anh đành chấp nhận phục vụ cho gã ngu ngốc trước mặt kia và cố tỏ ra có ích nhất có thể.
Những tưởng có thể giữ im lặng được, nhưng những cảm xúc âm ỉ trong lòng lại khiến anh buột miệng nói lại.
“Có nhận đồ cúng thôi mà cũng làm kiêu nhỉ?.”
“Câm miệng, Midou! Đừng tưởng cứ thích là mở mồm nói!”
“...Xin lỗi.”
“Lần này là lần cuối ta sử dụng cái xe này. Lần sau nhớ chuẩn bị chiếc khác!”
“Vâng.”
Ở đất nước này, có những bí mật mà chỉ số ít người thuộc tầng lớp trên trong giới chính trị và kinh doanh biết được.
Có một cái hốc lớn dưới lòng đất Tokyo, tại nơi đó cất giữ một thứ được cho có thể mang lại thịnh vượng cho đất nước này. Những người cao tuổi đứng trên cùng giới chính trị và kinh doanh luôn chờ đợi nó sẽ đem lại lợi ích cho họ ngày nào đó.
Cha của Jinbei, người mới qua đời vài năm trước, cũng tin tưởng chuyện này. Ông thường xuyên là người chủ trì cho các cuộc họp dành riêng cho các cao tầng.
Biết được toàn bộ sự thật trong lời trăn chối trước khi chết của cha, Jinbei kế nghiệp ông và trở thành người chủ trì cuộc họp. Có điều, nhưng người lớn tuổi khác trong cuộc họp lại coi thường Jinbei vì còn quá trẻ và không cho phép ông xuống hầm ngầm.
Vài năm sau, ông ta vẫn tiếp tục [Cúng Tiền] và [Dâng Cống Phẩm] giống như những gì cha mình đã làm, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Đến giờ Midou vẫn chưa biết được “lợi ích” mà thứ đó mang lại là gì.
Song, Jinbei vẫn tiếp tục dâng lên cống phẩm theo lời người cha như thể bị ám. Thậm chí, hôm nay ông ta còn đánh liều đi xuống bên dưới mặc dù yêu cầu trước đó bị từ chối.
Người từ chối là thanh niên có đôi mắt xanh biển đậm tên Murasame.
Anh ta trông còn trẻ hơn cả Midou, người trẻ hơn cả Jinbei, ấy thế mà tiếng nói của anh ta trong cuộc họp rất có sức nặng. Murasame đồng ý gặp mặt, nhưng chỉ nhận cống phẩm mà thôi, sau đó thì chẳng còn gì nữa cả.
“Midou, cống phẩm tiếp theo thế nào rồi!”
“Sẽ có trong vài tuần nữa. Chắc sẽ mất chút ít thời gian, thưa ngài.”
“Quá chậm. Xử lý ngay đi.”
“ Nếu cứ làm liên tục trong thời gian ngắn như thế thì sẽ bị nghi ngờ mất. Làm như lần trước thì lại quá nguy hiểm."
“Nhiệm vụ của cậu là làm gì đó để xử lý việc này, hiểu chưa Midou!”
Tìm kiếm cống phẩm phù hợp ở vùng Kanto thực sự rất khó khăn. Lại thêm việc gần đây cảnh sát bắt đầu siết chặt an ninh và bắt đầu tiến hành điều tra vụ án “Sự mất tích hàng loạt của nhiều cô gái trẻ”.
Trong cốp xe cũng có một cống phẩm cho đến vài phút trước. Midou tìm thấy ở phố giải trí về đêm, và anh tạm cất nó trong cốp xe như hành lý. Thực sự, nếu không phải vì Jinbei, anh cũng chẳng muốn lái chiếc xe với thứ đó trong cốp xe đâu.
Nhưng Midou biết dù có than vãn thì ông chủ đần độn kia cũng chẳng nghe được lời nào cả.
“Nếu vậy…”
Trước đó, anh đã ngắm đến một cô bé mặc đồng phục trường nữ sinh danh giá. Hẳn cô bé học cùng trường với con gái của Jin. Anh nghĩ nếu chọn phải con gái từ một gia đình có tiếng nào đó làm cống phẩm, hậu quả sau đó sẽ rấy khó lường. Nếu vậy thì….
Midou chợt thấy một cô bé có vẻ là người nước ngoài đang chạy trốn khỏi ai đó.
“Du khách ngoại quốc có được không?”
***
“Hana!”
Chiếc xe chở Hana-chan phóng đi như bay.
Đừng lên chiếc xe đó! Tôi có thể thấy rõ. Trên chiếc xe màu đen đó… Những “sinh vật vặn vẹo màu đen” đang tuôn trào ra từ khe hở cốp xe.
Và tôi có thể cảm thấy “ác ý” và “nỗi tuyệt vọng” mãnh liệt.
Không biết có đúng không nữa… Nhưng tôi còn cảm thấy được cả mùi của “cái chết”.
“Á!”
Bất ngờ, tôi bị ai đó kéo tóc, quay đầu lại, một kẻ trong bộ ba kia đang nắm tóc tôi và cười tít mắt.
“Hii.”
Nhìn những “sinh vật màu đen vặn vẹo” tuôn ra từ miệng và tai hắn, tôi khẽ rùng mình.
Người này… bị ám rồi. Cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn, thì có ai đó chộp tay tôi lại.
Đó là một tên khác trong bộ ba. Hắn vặn tay tôi, và tên béo, đáng lẽ ra đã bị anh thanh niên kia đánh gục, xuất hiện với cái miệng cười tươi rồi rút dao ra.
“C-có ai không, cứu!”
Ba người đàn ông vây quanh một nữ sinh sơ trung, một trong số đó còn cầm dao, ấy thế mà người qua đường lại chẳng để ý.
“Ơ…”
Cổ tôi nhói lên. Con dao trên tay gã béo sượt qua cổ tôi, cắt đứt phần tóc gần quai hàm. Hắn giữ nắm tóc trong tay.
“Ha!”
Tôi húc đầu vào kẻ đang giữ tay tôi ở đằng sau rồi bỏ chạy.
Dù vẫn còn bàng hoàng vì bị cắt tóc và dao cứa cổ, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn có thể di chuyển được.
Máu ứa ra từ vết thương khi tôi chạm vào, và cũng vì tóc bị cắt đi, mắt tôi bất giác ngấn nước.
Có điều giờ không phải lúc để khóc. Tôi phải đuổi theo Hana-chan…Tôi phải cứu cô ấy!
Bộp.
“Á!”
Chợt có ai đó đẩy tôi khỏi đám đông và khiến vai tôi đâm vào tường của tòa nhà. Tôi không biết là ai đã làm. Song, khi tôi vừa đứng lại một lúc như này, lại có ai khác đạp lưng tôi.
Đầu gối tôi chảy máu vì cú ngã. Nhưng tôi không thể dừng lại lâu hơn nữa. Thấy ba người ia vẫn đuổi theo, tôi liền chạy vào một con hẻm.
Có rất nhiều cửa hàng quần áo tại đây. Cuối hẻm có một ngã rẽ, nhưng tôi lại không muốn đi vào vì sợ sẽ càng xa Hana-chan hơn. Thế nên tôi rẽ vào cửa hàng ở ngay góc cua, lao lên tầng hai rồi đến bên cửa sổ phía sau tòa nhà, định bụng nhảy xuống phía dưới từ đó.
Tôi vươn mình qua lan can tầng hai để với tay đến cầu thang thoát hiểm tòa nhà bên cạnh. Chút nữa…một chút nữa thôi, ngay lúc tôi sắp chạm được rồi.
Cốp.
Bị cạnh lon cà phê ném trúng trán, tôi mất thăng bằng và ngã nhào khỏi cửa sổ.
“...Đau.”
Tôi ngã ngửa từ tầng hai thẳng xuống đất, trong thoáng chốc tôi ngừng thở.
“Hức…”
Tôi đứng dậy, cảm giác như sắp khóc đến nơi rồi. Chợt có gì đó rơi xuống mắt, tôi lấy tay gạt đi và nhận ra đó là máu.
Đầu tôi ong ong…Nhưng không thể ngồi xuống ở đây được. Cũng không được khóc. Nếu dừng lại ở đây, tôi sẽ không thể cứu Hana-chan.
Tiếp tục chạy trên con đường vắng tanh, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, cơ thể tôi dần lảo đảo.
Bộp.
Bị đẩy bay đi lần nữa, tôi sõng soài dưới đất, vài bàn tay túm tóc và tay tôi và kéo tôi đến một nơi giống nhà để xe gần đấy.
Bộ ba sinh viên đại học…Không, giờ đã phải hơn số đó rồi, khoảng mười người tầm tuổi chúng vây quanh tôi với nụ cười méo mó.
“Aaaaa!”
Họ đè tôi xuống, xé rách ngực áo đồng phục, và nhiều bàn tay đưa tới bóp cổ tôi.
Vậy là tôi sẽ chết ở đây ư? Tôi đã làm gì sai?
Xin lỗi, Hana-chan. Đừng chết… nhé.
Tôi ghét.
Chuyện này hoàn toàn sai. Cả thế giới này điên rồi! Tôi và Hana-chan chỉ muốn được sống thôi mà.
Ai đó… Ai đó, làm ơn hãy cứu Hana-chan!
A... Lại không thể cứu được chị nữa rồi… Không làm được gì cả.
Tôi hận thế giới này.
Không thể tha thứ. Không bao giờ. Không tha thứ cho kẻ nào dám khiến “người đó” tổn thương.
[Phải]
Từ trong sâu thẳm, có một [giọng nói] vang lên.
[Giải Phóng]
[Nắm Lấy]
[Sức mạnh của ngươi ― nằm trong cơn thịnh nộ của lưỡi kiếm]
Thế giới trong mắt tôi nhuộm thành màu bạc, tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt… tiếng cưa kẽo kẹt ngay gần mình.
***
“Đến rồi, đến rồi!”
“Vu Nữ!?”
Bên trong tầng hầm của tòa dinh thự kiểu Tây ở Tokyo, cô bé Vu Nữ kêu khóc thảm thiết như đang sợ hãi “thứ gì đó”.
Cái gì đang đến? Cái gì khiến Vu Nữ sợ đến vậy?
Không hề giống như những lần ác mộng trước đây chút nào, cách phản ứng dữ dội và điên cuồng vì sợ hãi khiến những hầu nữ bối rối đến mức không biết phải làm gì ngoài ôm và dỗ dành cô bé.
“Nó đến rồi!!!”