Người thanh niên - Mizokuma nhìn thấy một nữ sinh sơ trung sắp bị giết bởi nhiều người đàn ông khác đang đè cô bé xuống. Cảnh tượng trước mắt y cứ như một bộ phim truyền hình trên vô tuyến vậy.
(.…Lại làm chuyện này nữa à?)
Y là sinh viên năm ba tại một trường đại học nằm hơi xa trung tâm thành phố. Một năm trước, giáo sư trong trường đã đề nghị y làm một công việc bán thời gian bí mật.
Sống một mình lại chẳng có bao nhiêu tiền, đã thế do ham làm thêm và ham vui nên y sắp phải học lại một năm. Sau đó, vị giáo sư giới thiệu cho y thêm hai người đồng bạn khác.
Mặc dù không có nhiều quan hệ với những sinh viên khác, nhưng y biết hai người kia cũng gặp tình trạng tín chỉ báo động giống mình. Vị giáo sư bảo rằng nếu làm tốt họ sẽ được cho rất nhiều tiền và thậm chí cả tín chỉ.
Nội dung công việc là đi tìm những cô gái trẻ rồi đem về cho ông ta, điều kiện yêu cầu phải là những cô gái bỏ nhà đi và gia đình không quan tâm đến việc truy tìm tung tích họ.
Dù thắc mắc là Tại sao lại yêu cầu như vậy? nhưng khi tự lí giải rằng loại con gái đó cứ đến phố giải trí đêm là tìm thấy khá nhiều, và có lẽ vị giáo sư tính bắt họ làm công việc táng tận lương tâm nào đó, y đồng ý thực hiện công việc này.
Sau khi mang về vài cô gái đúng như yêu cầu về, vị giáo sư không chỉ được thưởng rất nhiều tiền mà còn hứa sẽ giới thiệu cho cả ba một công ty tốt nếu tiếp tục làm.
Bộ ba vốn không thân nhau cho lắm, nhưng để hoàn thành công việc, họ quyết định hợp tác với nhau.
Nửa năm sau, những cô gái bị cả ba đem về được thông báo mất tích trên bản tin.
Mizokuma bàng hoàng. Nhưng y không dám đem chuyện này hỏi lại giáo sư. Đúng là công việc này rất mờ ám, có điều phần thưởng lại quá hậu hĩnh, không ai trong số cả ba có ý định dừng lại cả.
Đúng thật việc họ làm là phạm pháp. Và cả ba đều là đồng phạm. Nếu sự việc mà vỡ lở, đừng nói đến không kiếm được công việc sau này, cuộc đời họ sẽ chấm dứt ngay lập tức. Thế nên không một ai có ý định phản bội vị giáo sư cả, họ vẫn tiếp tục dụ dỗ và bắt những cô gái bỏ nhà ra đi.
Một ngày nọ, khi cả ba đang xuống trung tâm thành phố trong giờ nghỉ trưa.
Địa điểm này là khu dành cho khách du lịch, nhưng chỉ cần đi bộ thêm một chút là sẽ đến khu vực có nhiều cửa hàng cho giới trẻ, chắc chắn tại đó sẽ có những học sinh sơ trung và cao trung cúp tiết.
Và đúng là khi đi vào công viên gần đó, bộ ba tìm thấy hai cô bé có vẻ là học sinh sơ trung. Cả đám bắt đầu hi vọng có thể bắt cóc được một trong hai cô bé.
Đến đây, Mizokuma không còn nhớ được gì nữa. Y đột nhiên muốn khiến hai cô bé phải đau. Thậm chí y còn nghĩ giáo sư sẽ rất vui nếu hai cô bé bị đánh, bị hành hạ đến chết trước khi đem về.
Bằng cách nào đó Mizokuma biết rõ cả hai đang trốn ở đâu. Không chỉ một mình y, rất nhiều người khác cũng cùng suy nghĩ giống vậy, tất cả đều tự nhiên phối hợp thuần thục với nhau để săn lùng hai cô bé.
Y không hề nghĩ hành động mình làm là sai.
Giết hai cô bé là “tốt” cho tất cả mọi người, y coi đó như là một điều hiển nhiên.
Một trong hai cô bé sắp chết rồi. Quá tuyệt vời! Thế giới giờ đây sẽ “tốt đẹp” hơn rất nhiều.
(Phải rồi…Không thể cứ thế đứng không như vậy được, phải giúp một tay chứ.)
Đúng lúc đó, cả thế giới chuyển biến thành một thứ “không tưởng”.
Đến khi ý thức được, cô bé có mái tóc màu sắt đã đứng dậy.
Những kẻ xung quanh định giết cô đều không động đậy, toàn bộ chúng đều gục đầu xuống. Vì cô bé đang cúi mặt, nên không thể thấy được biểu cảm trên mặt cô mà chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng đang cong xuống mà thôi.
Có thứ gì đó giống như bí ngô lăn dưới chân họ, rồi từ dưới chân những người đó, một thứ chất lỏng loang khắp nhà để xe, cứ như thể một vùng biển đen xì giữa trời đêm.
Không hiểu sao, không khí bỗng trở nên…lạnh. Tựa hồ như đang đứng trên đỉnh núi tuyết lạnh giá giữa mùa đông vậy. Tay chân đám người đều tím tái lại, từng đó cũng đủ cho thấy xung quanh lạnh đến nhường nào.
Hai đồng bạn đứng cạnh Mizokuma cũng tái xanh, người run như cầy sấy còn răng thì đánh lập cập. Nhận thấy vậy, y mừng vì mình chưa cảm thấy lạnh đến mức đó hay phát điên giống hai kẻ kia. Có điều, cơ thể y vẫn cứ run rẩy không ngừng.
Cô bé lặng lẽ và chậm rãi bước đi. Và khi một thứ như “sợi dây” lóe sáng bên cô cùng với âm thanh dịu êm vang lên, có hai vật thể rơi lăn lóc xuống đất.
Một…hai…Y nhìn theo hướng âm thanh giống như bí ngô rơi xuống đất. Thủ cấp của hai đồng bạn hắn lăn lông lốc, biểu cảm trên khuôn mặt họ là kinh hoàng pha lẫn với sợ hãi tột độ.
Máu phun ra từ những thân thể không đầu, nhuộm cô bé trong màu đỏ thẫm.
Cô vẫn tiếp tục lặng lẽ tiến lên. Răng y đánh bọ cạp thành từng tiếng ro ràng.
Âm thanh dễ chịu lại vang lên. Hình bóng cô bé vụt qua và lao thẳng về phía trước. Y thấy máu phun như vòi nước từ cơ thể không đầu bận quần áo giống của y. Đến đây, ý thức của Mizokuma chìm dần vào trong bóng tối, vĩnh viễn không trở lại.
“...Phải nhanh chân mới được.”
Hình bóng màu đen đẫm máu di chuyển nhanh như một cơn gió đen, ấy thế mà chẳng có chút tiếng động nào phát ra cả.
Nó cứ thế chạy thẳng về một nơi nào đó, chém vụn bất cứ thứ gì dám cản đường.
Bóng đen băng qua thành phố. Bất cứ ai nhìn thấy bóng hình mờ nhạt của nó lướt qua đều run lẩy bẩy như thể vừa gặp ác mộng hay thấy ma vậy. Động vật và côn trùng thì cúi mặt xuống, cố nín thở cho đến khi thứ đó đã đi thật xa rồi mới dám dừng.
Ầm!
Bỗng, một chiếc xe bồn cực lớn tông vỡ thành của cây cầu vượt ngay trên đầu bóng đen, chiếc xe rơi xuống bên dưới, chặn đường bóng đen di chuyển.
Nhưng không vì thế mà nó dừng lại, âm thanh dịu êm lại vang lên, chiếc xe bồn chia làm hai và bóng đen chạy xuyên qua.
Đùnggggg!
Bóng đen vẫn di chuyển, bỏ lại phía sau là một vụ nổ lớn, cùng với lửa và khói đen cuồn cuộn bốc lên.
***
“Midou, đi nhanh lên.”
“Vâng.”
Jinbei đang cao hứng, hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Đó là bởi ông vừa dễ dàng tìm được “cống phẩm” mới và có cơ hội để quay lại nơi đó.
“Haha.”
“...”
Tài xế Midou bắt đầu nghĩ ông chủ mình hóa rồ vì nóng vội. Anh không nghĩ ông ta lại lợi dụng tình huống lúc đó của cô bé để dụ cô lên xe.
Đến đó thì mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp. Tiếp theo, chỉ cần hỏi thăm cô bé trong giả đò làm người tốt, điều mà rõ ràng là không phải rồi, sau đó hứa chở cô bé về nơi an toàn thích hợp như một quý ông thực thụ là được.
Cơ mà không, ông chủ ngu ngốc Jinbei lại đánh thuốc mê cô bé bằng cốc nước có pha thuốc ngủ trong tủ lạnh trên chiếc xe.
Có nghĩ thế nào đi nữa, việc đó chỉ tổ rước phiền toái vào người. Hơn nữa, Jinbei dường như thực sự muốn biến cô bé thành cống phẩm.
Dù cảm thấy đáng thương cho cô bé, nhưng Midou có thể hiểu được suy nghĩ của Jinbei.
Tuy không rõ là người nước nào, song rõ ràng cô bé này là một mỹ nhân với mái tóc đen quyến rũ và khuôn mặt đẹp đến bất ngờ.
Ngay cả khi ngủ, cô bé cũng toát ra khi chất thật linh thiêng. Chẳng có lý do gì để nói cô bé không phù hợp làm cống phẩm cả.
“Sao vậy? Nãy giờ cứ đứng yên suốt là sao?”
“Có gì đó rất lạ, thưa ngài.”
Trước cơn khùng của Jinbei vì tự dưng đường tắc nghẹt. Midou loáy hoáy với thiết bị thông tin để xem tình hình.
“Hình như một chiếc xe bồn đã gây tai nạn trên đường cao tốc Shuto lúc một giờ chiều. Đường cao tốc buộc phải đóng cửa, thế nên mới diễn ra tình trạng tắc đường ở nhiều nơi.”
“Hừ.”
Jinbei đang muốn đem cống phẩm còn sống mới tìm được đến tầng hầm bến dưới tòa nhà kiểu Âu đó. Ông không nghĩ tên thanh niên Murasame, người đã từ chối trước đó, sẽ cho vào. Nhưng Jinbei tự tin lần này sẽ được cho phép bằng cách này hay cách khác mà thôi.
“Midou, gần đây có tòa nhà nào có bãi đáp trực thăng không?”
“Có…Tòa nhà số 17 cũng gần đây, nhưng…ngài định sử dụng trực thăng ư?”
“Chúng ta đang rất vội. Chuẩn bị ngay lập tức!”
“Nhưng…”
“Cứ làm đi! Thằng vô dụng…”
“...Vâng.”
Hiểu rằng có nói gì nữa cũng bằng thừa, Midou liên lạc với tòa nhà số 17. Trực thăng đã chuẩn bị xong, nhưng công ty thuê tòa nhà này là công ty ma của Jinbei, bề nổi công ty này làm mấy công việc đầu cơ nhà đất. Và để làm hài lòng ông chủ, những nhân viên hiện có mặt trong tòa nhà đều được tập trung hết xuống bãi đỗ xe ngầm để chào đón.
Rõ ràng dùng trực thăng là ý tưởng ngu ngốc. Ngay cả ở đất nước này, chỉ có thằng đần mới sử dụng phương tiện dễ thu hút sự chú ý như trực thăng để đi đến địa điểm bí mật ít người biết.
“...”
Tại sao Jinbei lại hóa rồ như vậy? “Lợi ích” mà thứ ở trong tầng hầm hấp dẫn đến vậy ư?
Đã thế, nhìn cô bé tóc đen vẫn ngủ say giữa sự điên cuồng này qua gương chiếu hậu, Midou bỗng cảm thấy chột dạ khi lừa dối cô bé.
“Tôi sẽ đi bằng đường hẻm. Đường khá hẹp nên tôi xin lỗi trước.”
“Không sao.”
Chếch khỏi đường chính càng lúc càng tắc nghẽn, chiếc ô tô sang trọng màu đen lặng lẽ đi vào một con hẻm.
Nơi đây vốn là đường một chiều chỉ có người dân quanh đó sử dụng. Họ tự ý đặt chậu cây, xe đạp khắp hai bên đường, việc này khiến những phương tiện cỡ lớn di chuyển rất khó khăn.
Midou không chút do dự tiếp tục lái xe trên con đường như vậy. Dù không nhanh lắm, nhưng chắc chắn sẽ tốn ít thời gian hơn việc đi bằng đường lớn.
Anh cẩn thận nhìn xung quanh và từ từ tiến lên. Nếu có ai đó đột ngột lao ra và bị tông phải thì sẽ tổ tốn thêm thời gian, mà như thế càng khiến Jinbei thêm cáu bẳn.
Nghĩ vậy, Midou tiếp tục lái xe, anh chợt nhìn lên gương chiếu hậu…
“...?”
Mặt mũi Midou dần tái mét khi nhìn vào thứ đó, anh đạp mạnh chân ga.
“L-làm gì thế, Midou?”
Jinbei la lớn trước việc chiếc xe đột ngột tăng tốc. Có điều, Midou chỉ có thể lắp bắp trả lời với mồ hôi chảy ròng.
“Đằng sau…Ngài cứ nhìn đi.”
“Gì chứ…?”
Jinbei cau mày trước thái độ và giọng nói của Midou.
Khả năng thư ký của Midou chỉ ở mức trung bình, nhưng thân hình vạm vỡ cùng sự can đảm có thể giữ bình tình mọi lúc nên anh thường được giao cho làm những công việc không thể tiết lộ công khai được.
Thấy người như Midou đang ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi, Jinbei bất an quay đầu lại nhìn về sau.
“Hử?…Cái”
Ông ta nhìn thấy gì đó. Một thứ màu đen ở đầu kia con đường….
“C-cái gì thế kia…”
Bóng đen áp sát lại gần với tốc độ kinh hoàng, cách nó di chuyển hệt như đang bò vậy.
Khoảng khắc hai mắt đụng nhau, Jinbei nổi hết cả da gà, thậm chí ông còn muốn ói ngay lập tức. Ông liền hét lên ra lệnh cho Midou.
“Chạy nhanh lênnnnn!!!”
“Vâng!!!”
Midou dẫm mạnh chân ga để tăng tốc. Đến lúc này, anh không còn quan tâm những chậu cây hay xe đạp bị đánh văng tứ tung nữa rồi. Kể cả bây giờ có tông phải ai đó anh cũng quyết không dừng lại.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại kêu vang, nhưng cả Midou lẫn Jinbei đều không có thì giờ mà để tâm đến nó.
Không thể chịu đựng được cảm giác sợ hãi bóng đen đang đuổi theo sau lưng, Jinbei quay đầu lại nhìn…
“Cá-!?”
Cả thế giới như bị nghiền nát.
Bóng đen chỉ còn cách chiếc xe một trăm mét, những ngôi nhà ở hai bên đều bị băm vụn từ trên xuống dưới và đổ sập xuống như thể đó là ngôi nhà đồ chơi được xếp nên từ những cục gỗ nhỏ vậy. Jinbei không biết liệu có phải tận thế đang xảy ra hay là đây chỉ là một cơn ác mộng mãi không chịu ngừng.
Có gì đó như tia sáng lóe lên từ bóng đen…
“Hả?!”
Ngay đoạn ngã ba, Midou quặt sang trái, khiến phần đuôi xe đập mạnh vào tường. Ngã khỏi ghế ngồi, Jinbei cảm thấy một làn gió mát thổi qua. Ngẩng đầu lên ông ta thấy rìa sau xe đã bị chém đứt và biến mất, cứ như thể chiếc xe là miếng bơ vừa bị một con dao sắc cắt qua vậy.
Nếu lúc đó không rẽ kịp, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Chúng ta ra đường lớn rồi! Sẽ hơi xóc, thưa ngài.”
Ra đến đường lớn, Midou vô tình tông phải một chiếc ô tô con ở làn ngược chiều trong lúc đánh lái sang đường, nhưng anh ta vẫn cứ thế băng qua dải phân cách trên đường cao tốc, rồi gạt cần lên số cao nhất.
Tiếng chuông điện thoại càng lúc càng khó chịu.
Qua gương chiếu hậu, cả hai thấy chiếc xe ô tô con vừa bị họ đụng đã bị chém làm đôi và đánh bay đi, đến lúc này Midou không còn chần chờ gì nữa.
Thứ đó vẫn đang đuổi theo. Bóng đen đang lướt nhanh trên mặt đất đuổi sát nút bọn họ.
Động cơ và lốp xe gầm rú vì bị đẩy lên tới giới hạn. Còn bên trong xe thì lại trái ngược hoàn toàn, hai người đàn ông im lặng vì sợ hãi cùng với một cô bé đang ngủ say. Họ cứ thế lao thẳng vài bãi đậu xa ngầm của tòa nhà số 17.
*
“Mấy cậu đứng xếp hàng như vậy. Giám đốc và Midou-san sắp đến rồi. Đứa nào mà không làm đàng hoàng là bị sa thải đó!”
“Vâng!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Trong bãi đậu xe ngầm của tòa nhà số 17, những người đàn ông có thân hình đô con đều được tập trung lại. Giám đốc của họ nổi tiếng hay nóng giận, nhưng nếu ông ta có tậm trạng tốt thì lại khá hào phóng.
Với từng này người chào đón, chắc chắn họ sẽ được thưởng tiền đủ trả cho một chầu rượu lúc sau.
Tiếng ken két của cửa cuốn đang mở vọng từ trên xuống.
“...Gì?”
Cùng lúc khi ánh sáng bên ngoài ùa vô, một chiếc xe hỏng hóc và tan tành đâm xuyên cánh cửa cuốn chưa mở hết mà lao thẳng vào.
“Oái!”
“Né ra!”
Những nhân viên vội vàng né chiếc xe đang lao đến, nó đâm sầm một bên vào bức tường rồi dừng lại. Giám đốc Jinbei của họ nhanh chóng xuống xe rồi chạy về phía thang máy với khuôn mặt tái nhợt, ông ta liên tục nhấn nút thang máy như thể đang phát điên.
Midou đi ra ngay sau đó, anh ta vác trên một bé gái đang ngủ say như đang vác một con búp bê. Anh cất tiếng gọi những người nhân viên đang chưa hiểu mô tê gì.
“Mấy anh cầm chân thứ đang đến cho tôi!!”
Midou cùng Jinbei bước vào thang máy, bỏ lại những người nhân viên còn bối rối phía sau. Họ nhấn liên tục vào nút đóng cửa và sau đó là nút lên tầng thượng.
Ngay trước khi cửa thang máy đóng hẳn, hai người họ thấu bóng đen kia đã nhảy vào bãi đậu xe.
Thang máy di chuyển, song chưa kịp thả lỏng thì tiếng la hét nhàn nhạt của những người dưới kia vọng lên, Jinbei và Midou đều rùng mình.
“...Nó là thứ gì?”
“...Tôi cũng không biết nữa.”
Tiếng ting nhẹ phát ra báo hiệu thang máy đã đến tầng thượng. Ở đó, có một chiếc trực thăng đợi sẵn, cả ha vội vã chạy lại.
“Jinbei-sama, ngài cùng con bé lên trước đi.”
“Ư-Ừ.”
“Xuống ngay!”
“...Hả…sao…”
“Nghe chưa hả, đi xuống!”
Midou cưỡng chế người phi công xuống khỏi chiếc trực thăng, tự mình ngồi vào buồng lái để điều khiển.
“Midou, nhanh lên!!”
“Vâng!!”
Chiếc trực thăng dần nâng cao khỏi mặt đất, người phi công bị kéo ra ngoài chết lặng nằm ngửa nhìn.
Lúc đó, cửa thang máy bị cạy tung.
“Nhanh lênnnn!!!”
Theo tiếng hét của Jinbei, Midou đưa chiếc trực thăng tiến thẳng về trước và rời khỏi tòa nhà.
Một lúc sau, mặt đất cửa bãi đáp trực thăng bị cày nát thành nhiều mảnh. Ngó đầu lại nhìn, Jinbei bỗng cảm giác như đang bị bóng đen quan sát, ông ta rùng mình, thu đầu lại và siết chặt dây an toàn.
*
Nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng đang bay đi, bóng đen lập tức phóng người khỏi mái nhà, chạy xuống theo bức tường, trên đường đi nó ném một vật giống như sợi dây vào tòa nhà bên cạnh.
*
Trốn lên được lên bầu trời, Jinbei và Midou thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng an toàn.
Rồi phải làm gì nữa đây? Kế hoạch ban đầu là đem cô bé này đến tòa nhà kiểu Âu để làm cống phẩm, nhưng nghĩ đến chuyện bị bóng đen kia đuổi theo, xuống mặt đất lúc này là quá nguy hiểm.
“Midou, đến sân bay ngay!”
“Sân bay…Sân bay Haneda được không?”
“Đâu cũng được! Làm sao để chúng ta trốn ra nước ngoài là được!”
“..Vâng.”
Midou không nghĩ cả hai có thể bỏ trốn ra nước ngoài trong tình huống này, anh đang nghĩ đến chuyện hỏi một chính trị gia quen biết để xem người đó có giúp được gì không thì…
“Midou, tăng tốc nhanh lên!”
“Có chuyện gì, thưa ngài?”
Midou quay đầu lại về bên cửa sổ theo hướng Jinbei đang nhìn, anh nhìn thấy bóng đen đó vẫn đang đuổi theo họ từ nóc nhà này đến nóc nhà khác.
“Nhanh, nhanh đến sân bay đi!”
“Tháp truyền hình gần quá. Chúng ta phải đi đường vòng…”
“Kệ đi, cứ vượt qua nó! Nhanh lên!”
Dù việc này sẽ mang đến nhiều rắc rối về sau, nhưng nỗi sợ bóng đen kia khiến Midou quyết định gật đầu đồng ý làm theo.
*
Chạy dọc xuống tường một tòa nhà, bóng đen nhìn chiếc trực thăng. Đoạn, nó lướt xuyên mặt đất đến bên tháp truyền hình, rồi bám vào khung thép và chạy lên đỉnh tháp với tốc độ kinh hoàng.
Một khách du lịch trên đài qian sát đặc biệt ngồi bệt xuống khi nhìn thấp bóng đen chạy qua. Lên đến đỉnh tháp, bóng đen quấn một thứ giống như sợi dây vào đỉnh tháp, uốn cong nó để tạo lực bắn bản thân bay đi.
*
Bộ đàm trong trực thăng rung lên, Midou không thể lờ đi được nên nhấc lên nghe.
“Thành thật xin lỗi, hiện tại chúng tôi đang gặp chuyện khẩn cấp….Cái gì? H-Hiểu. Jinbei-sama.”
“Việc gì, nói to lên.”
“Hình như… là lời sấm của Vu Nữ.”
“Cái gì cơ!”
Jinbei vội vàng giật bộ đàm, ông nuốt nước bọt và nghe từng lời bên kia đầu dây.
Vu Nữ đang xoa dịu thứ được cất giữ bên dưới lòng đất.
Là về cô bé Vu Nữ, người mà Jinbei không được phép gặp mặt. Việc bản thân có liên quan đến lời sấm khiến ông càng thêm hoảng loạn.
[Jinbei-sama…lời sấm…từ Vu Nữ…]
“Xin l-lỗi, nhưng rè quá…”
Qua giọng nói, ông đoán đó là một trong những người chăm sóc Vu Nữ.
Tuy không phải là một người hầu bên cạnh Vu Nữ, nhưng nếu bình thường thì Jinbei sẽ rất hạnh phúc mà tiếp tục cuộc trò chuyện này, nhưng tình hình hiện tại không cho phép ông có thời gian để nghe mấy chuyện “tầm phào” khác về cô bé.
Hơn nữa, có lẽ vì ở gần tháp truyền hình nên chỉ nghe chữ được chữ mất từ đầu bên kia, đồng thời ông cũng không biết đối phương có nghe được lời nào từ bên này không. Nhưng người đó vẫn tiếp tục nói.
[Từ bây giờ…ngài…]
“Thưa ngài, trên tháp truyền hình!”
“Sao!?”
Nghe thấy tiếng Midou, Jinbei ngó đầu qua cửa sổ, mặt ông tái mét còn đôi mắt thì mở to.
“Né xa ra!!!”
Xoẹttttttt
Một vật thể giống như sợi dây có bản rộng găm thẳng vào trong khoang chiếc trực thăng.
Nhìn qua thì nó giống như một dải ruy băng với các cạnh lởm chởm. Song, dải ruy băng này không phải là vải mềm, màu sắc và kết cấu của nó như được làm từ sắt vậy, các cạnh lởm chởm gợi nhớ đến lưỡi răng cưa sắc nhọn. Chúng kề ngay sát cổ Jinbei.
Jinbei cứng đờ người trong sợ hãi, những lời cuối cùng của lời sấm lọt vào tai ông.
[Công Chúa Tsubakiri đang đến]
Cùng lúc, bóng đen đã vào được bên trong chiếc trực thăng, hình dáng của nó khắc sâu vào đôi mắt Jinbei và Midou khi nó đứng thẳng dậy.
Bộ đồ thủy thủ đen tuyền dính đầy máu. Mái tóc màu sắt nhuốm màu máu tung bay trong gió.
Sợi ruy băng sắt đang găm vào chiếc trực thăng kéo nghiêng nó lại. Và cô gái vẫn tiếp tục nhìn cả hai bằng đôi mắt màu bạc tràn ngập thù hận, tựa như ác linh báo oán đến từ địa ngục.
Công Chúa Tsubakiri - Con quỷ tàn sát mọi thứ trong huyền thoại từ 1500 năm trước.
Bị kéo đi bởi trọng lực, cô gái bắt đầu lặng lẽ rơi xuống.
Điều cuối cùng Jinbei nghe được là tiếng cưa kẽo kẹt từ dải ruy băng.
Lưỡi cưa lóe lên một đường ngang.
Nó nhẹ nhàng chặt đứt đầu Midou và Jinbei khỏi cổ cùng với cả chiếc trực thăng, xác của họ và mảnh vỡ từ chiếc trực thăng văng khắp nơi rồi rơi xuống mặt đất.
Dịu dàng quấn sợi ruy băng vòng quanh cô gái đang say ngủ rơi khỏi chiếc trực thăng, Tsubaki kéo Nanohana lại vào lòng rồi ôm chặt giữa không trung.