Vù vù! Tiếng gió gào rú dữ dội.
Trên bầu trời cách mặt đất vài trăm mét, khung cảnh thành phố với những tòa nhà chọc trời bao trọn tầm mắt. Sau khi cứu được Nanohana, Tsubaki nhìn xuống cảnh này bằng đôi mắt màu bạc trong lúc vẫn bị trọng lực kéo rơi xuống
Ngay cả con quỷ tàn sát trong truyền thuyết cũng không thể bay được.
Tốc độ càng lúc càng tăng dần khi cả hai rơi chếch chéo giữa khoảng trống của các tòa nhà cao tầng. Tsubaki quấn chặt sợi ruy-băng quanh Nanohana, người đến lúc này vẫn còn say ngủ.
Hết lớp ruy-băng này đến lớp ruy-băng khác, cho đến khi Nanohana hoàn toàn biến mất dưới lớp ruy-băng, Tsubaki ôm ghì lấy cô rồi ném hai dải ruy-băng còn lại về những tòa nhà xung quanh khi cả hai băng vút qua.
Rắc! Rắc!
Những cái lan can và khung bao đều không chịu nổi trọng lượng và nhanh chóng gãy vụn.
Nhưng Tsubaki vẫn tiếp tục vung ruy-băng không biết bao nhiêu lần, cố gắng giảm tốc độ rơi dù chỉ một chút. Đến khi nhận thấy việc mình làm chỉ như dã tràng xe cát, cô liền ngừng lại và dùng hết sức bình sinh ném dải ruy-băng sang hai bên, dùng chúng như chiếc phanh khi chúng cắt xuyên qua những tòa nhà. Cuối cùng, cô dùng thân mình làm tấm đệm cho Nanohana, và cả hai cứ thế rơi qua nóc của một tòa nhà thấp với âm thanh như sấm gầm.
***
Trong một cái hang nằm sâu dưới lòng đất của thành phố Tokyo, có một “thứ” được cất giữ cẩn thận.
Chỉ những người đứng đầu giới chính trị và kinh tế, hoặc một số ít người được cho phép mới biết đến sự tồn tại của nó. Còn những người bình thường, kể cả giới truyền thông, đều không hay biết gì cả.
Nơi này được xây dựng từ thời Taisho, ngay trước cuộc chiến tranh. Thực sự khó tin khi ngay dưới lòng đất là một dinh thự kiểu Âu lộng lẫy thường xuyên được dọn dẹp sạch sẽ. Vừa trở về, Murasame được một người đàn ông mặc bộ đồ trắng trông hơi bẩn mà rõ ràng không phù hợp với nơi dưới lòng đất như này chào đón.
“Shkval!”
“...Ở đất nước này tôi được gọi là Murasame. Vậy có chuyện gì thế, Nikolas?”
Shkval là một cái tên trong tiếng Nga. Nếu là tiếng Anh thì sẽ là [Squall]. Còn trong tiếng Nhật là [Gou] hoặc [Murasame].
Người đàn ông tên Nikolas đây là một nhà thần học người Nga. Là người quen cũ, Murasame đã gọi anh ta sang Nhật Bản.
Những gì Nikolas nghiên không phải về một vị thần chính thống nào đó. Anh ta đang nghiên cứu về những vị thần vẫn còn tồn tại ở những nơi xa xôi khỏi thế giới này, chính xác hơn là những “Vị Thần Ngoại Giới” không thuộc về thế giới này.
“Ôi chao, xin lỗi ha, Murasame. Tôi không giỏi nhớ tên người khác đâu. Cơ mà, nếu là tên của ‘Lục Thần Vĩ Đại’ thì tôi có thể đọc ngay và luôn.”
“Anh gọi tôi chỉ để nói mấy chuyện vô nghĩa này thôi?”
Nikolas nhún vai trước thái độ của Murasame và đáp lại với tiếng Nhật trôi chảy của mình.
“Cha, chắc là thế ha? À phải, thứ tồn tại bên dưới lòng đất vừa tỉnh giấc đúng như dự tính. Nhìn đi kìa.”
“...”
Chẳng đoái hoài đến vẻ khó chịu của Murasame, Nikolas chỉ tay vào cô gái đang dọn dẹp đại sảnh.
“...Cô ta thì sao?”
“Quên rồi à? Xem ra đúng là thế rồi. Đó là “cống phẩm” của tuần trước thì phải. Và giờ cô ta đã có thể di chuyển được rồi kìa. Đã thế, cô ta còn đủ thông minh để thực hiện những mệnh lệnh đơn giản! ‘Người đó’ ghê thật ha!“
“Ừ…”
Người duy nhất làm việc dưới đây chỉ có các cộng tác viên như Murasame và Nikolas, những gia nhân được sàng lọc cẩn thận để chăm sóc Vu Nữ cũng như xung quanh nơi đây. Ngoài ra thì không có một con người sống nào khác nữa.
“Tuyệt vời ha, Murasame! Như anh đã nói, anh sẽ trở thành một trong số những Lục Thần thay thế cho [Thần Thời Gian] đã biến mất 300 năm trước! Thật phấn khích quá mà!”
“Nikolas.”
Murasame thâm trầm nói ra một từ, Nikolas đã phải ngừng lại.
“Tôi gọi ‘Người ’ thức dậy vì lợi ích của đất nước này. Đừng nói mấy điều không cần thiết nữa.”
“...Xin lỗi.”
“Anh không đến đây làm gián điệp, đừng nói mấy điều gây hiểu lầm nữa.”
“Rồi rồi. Thề có ‘Lục Thần Vĩ Đại’, tôi hứa không sẽ có lần sau.”
“...Chỉ còn lại năm mà thôi.”
“Chuẩn. Vậy, với tư cách là một nhà thần học, tôi có nên thề với ‘cô gái tóc đen’…không nhỉ! Hahaha!”
“...”
Chẳng có vẻ gì là hối lỗi, Nikolas vẫn tiếp tục cười nói. Nếp nhăn giữa trán Murasame lại càng thêm sâu.
Ngoài Nikolas, trên thế giới còn rất nhiều nhà thần học dị giáo tôn kính cuốn “Kinh thánh” do ‘Cô gái tóc đen’ để lại.
Không giống những cuốn Kinh thánh bình thường khác chỉ luôn ca ngợi Chúa Trời, cuốn “Kinh thánh” được viết từ ba ngàn năm trước này chứa đựng những [Bí Mật Quan Trọng Nhất Của Các Vị Thần]. Bất chấp tầm quan trọng của nội dung bên trong, những người đứng đầu thế giới đều không muốn những tín đồ biết đến sự tồn tại của cuốn sách bị cấm lưu ở mức độ cao nhất này.
Đến cả một nhà thần học luôn mong muốn cuốn sách như Nikolas cũng phải phẫn uất khi đọc được một phần bản sao của nó.
Nội dung bên trong nguy hiểm đến nỗi các vị thần đã nguyền rủa tác giả.
“À phải rồi! Nhớ ra rồi! Vu Nữ có cho gọi anh.”
“...”
Mang trong mình cảm giác bực bội và phẫn uất, Murasame đến phòng của Vu Nữ. Ngay trước cửa phòng, có một người phụ nữ phụ nữ phụ trách chăm sóc Vu Nữ đang đứng đợi anh.
“Chúng tôi đang đợi ngài, Murasame-sama.”
“Vu Nữ bị làm sao à?”
“Chuyện là… Vu Nữ đột nhiên hoảng loạn cực độ. Và người cho gọi ngài đến.”
“Được rồi.”
Murasame nhanh chân bước vào trong. Nhận ra Murasame, cô bé Vu Nữ chạy sà vào lòng anh ta.
“Murasame! Murasame!”
“Vâng, có chuyện gì vậy?”
Murasame dịu dàng vuốt lưng cô bé Vu Nữ đang hoảng loạn.
“Đứa trẻ đó đang sợ hãi! Đang đến, nó đang đến !”
Cô bé Vu Nữ có thể nghe được “giọng nói” mà không ai khác có thể nghe thấy được.
Cô bé sinh ra trong một gia tộc chuyên làm Thần Quan. Kể từ lúc chào đời, cô bé đã phải ở đây để nghe những gì tồn tại dưới lòng đất nói và dỗ dành nó.
Murasame luôn cảm thấy đáng thương cho cô bé, nhưng vì cô bé tồn tại là do anh nhúng tay vào, thế nên anh chẳng thế làm gì khác cho cô bé ngoài đối xử bằng tình yêu thương chân thành nhất.
“Vu Nữ vần còn nghe thấy giọng nói đó chứ?”
“...Không còn nữa ạ.”
Có lẽ vì không vui, đôi lông mày cô bé Vu Nữ mới lúc trước còn đang khóc lóc thảm thiết. chau lại thành hình chữ bát
“Đứa trẻ khóc vì sợ hãi. Thế nên Vu Nữ không được tỏ ra yếu đuối. Bởi vì nó phụ thuộc vào Vu Nữ mà.”
“Nếu có gì…anh sẽ cứu em chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, sẽ không có chuyện gì hết cả. Nếu có kẻ nào dám làm Vu Nữ sợ, tôi sẽ đá đít chúng đi hết.”
Gương mặt cô bé rạng rỡ lên trước những lời của Murasame.
“Phải rồi ha, Murasame mạnh lắm mà.”
Bế cô bé lên, Murasame đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống. Anh đặt cô bé ngồi trên chân mình.
“Em còn mơ thấy những giấc mơ đáng sợ nữa không?”
“Có ạ…nó đáng sợ lắm. Nhưng cũng buồn nữa. Công chúa Tsubakiri có đến bắt em không?”
“Không, Công chúa Tsubakiri chỉ bắt trẻ hư thôi. Em sẽ không sao vì là một đứa bé ngoan.”
“...Thật không ạ?”
“Ừm, thật.”
“Vâng.”
Tuy vậy, vẻ mặt cô bé vẫn lo lắng thấy rõ, Murasame nhẹ nhàng vuốt lưng cô rồi thốt lên những lời như thể đang thề.
“ Công chúa Tsubakiri lẫn cô gái tóc đen, cả hai sẽ không bao giờ xuất hiện…một lần nào nữa.”
***
Ánh sáng chói lóa ùa vào mắt khi tôi vừa tỉnh dậy.
Tôi…lại làm gì nữa vậy?
Rắc… Âm thanh nghe như xương sọ đang nối liền lại đánh thức tôi dậy.
“...ư…”
Tôi nói không thành tiếng. Cả người tôi đau nhức kinh khủng. Những đám mây trên trời cứ chao đảo qua lại giữa hai con mắt tôi.
Đến thở…cũng đau. Tôi không thở được. Mỗi khi hít vào, tôi có thể cảm thấy dòng máu chảy mãnh liệt chảy qua lồng ngực đã dập nát khiến nó căng lên, và tôi phun ra một ngụm máu.
“Khục…Khụ….”
Cả người tôi đều bị thương. Tôi không thể động cựa được chút nào. Tiếng răng rắc vẫn phát ra, tầm nhìn trong mắt phải và mắt trái dần ổn định lại.
Côm cốp… Tôi quay sang bên để. Trước mắt tôi là một cánh cửa sắt bẹp dúm, những mảnh bê tông kích thước to nhỏ khác nhau và một đống máu.
Phải rồi… tôi đã rơi từ trên trời xuống.
“Hana…chan…khặc.”
Máu tràn trong phổi lại trào ra khỏi miệng tôi. Nhưng hơn thế nữa, Hana-chan sao rồi? Khi tôi di chuyển cổ một cách khó khăn, tôi thấy Hana-chan đang nằm cách xa mình một một khoảng.
“...Hana..chan…”
Tôi giơ tay ra, cố vươn tới gần cô ấy, và nhận ra cánh tay mình đã gãy mất rồi.
Nói là gãy cũng không đúng, chính xác là xương cốt tôi vỡ vụn hết cả rồi. Không phần nào là còn nguyên vẹn, kể cả các ngón tay. Song tôi vẫn cảm thấy máu đang chảy qua cánh tay, cơ bắp nát nhừ cũng dần căng lên và những khúc xương gãy đang trở lại về đúng như ban đầu.
Cơ thể tôi đang tự hồi phục. Với một tốc độ không tưởng.
Hình như mới nãy thôi, đầu tôi còn lệch hẳn sang một bên, còn phổi thì dập nát.
Đáng lẽ khi ôm một người và rơi từ độ cao đó xuống đất, tôi phải chết rồi mới đúng. Nhưng giờ đây cơ thể tôi đang vật lộn để về lại trạng thái ban đầu.
Tôi là gì? Dù chỉ mờ nhạt như một giấc mơ, nhưng rõ ràng tôi nhớ mình đã giết người.
Tôi chính xác là gì? Đang cố vắt não mà nhớ lại, một giọng nói nhẹ nhàng xưa cũ vang lên khiến tôi phải dừng lại.
“Ư, a…”
Khi dùng hết sức bình sinh để nâng người dậy, máu tuôn ra từ khắp người tôi.
Ngay lúc đó, máu và cơ bắt đầu làm việc để đóng miệng vết thương, khớp tay bị gãy khi tôi cố đứng dậy cũng dần lành lại.
Có điều, tôi không thể nằm yên một chỗ như này được. Tôi phải đảm bảo Hana-chan không có mệnh hệ gì.
Hana-chan. Nanohana. Không có cậu, mình cũng chẳng muốn sống nữa.
Đôi chân vân chưa lành hẳn gãy thêm lần nữa, nhưng tôi vẫn cố bò lại chỗ Hana-chan.
Cô ấy vẫn nằm yên một chỗ, không động cựa gì cả. Tuy không thấy bất kỳ vết thương nào, nhưng cho đến khi tự xác nhận bằng chính đôi mắt của mình, tôi sẽ không dừng lại.
Còn ba mét nữa. Khoảng cách không ngắn mà cũng chẳng dài, có điều nó vẫn đủ để dù tôi có cố vươn tay hết cỡ cũng không thể chạm vào cô ấy được.
Mắt tôi mờ dần đi. Tôi đã mất quá nhiều máu rồi.
Còn chút nữa thôi…
“Hana…chan…”
Ngay lúc đó, Hana-chan biến mất.
“...Sao.”
Không, không phải. Chỉ là cô ấy đã đứng lên và đi đến bên cạnh trước khi tôi kịp nhận ra mà thôi.
Hana-chan dịu dàng nhìn xuống tôi.
Mái tóc đen lấp lánh như bầu trời đêm rung rinh trong gió. Đôi mắt đỏ tươi ánh lên vẻ trìu mến và dịu dàng.
Có phải là Hana-chan không vậy…? Nụ cười trên khuôn mặt ấy trông vô cùng trưởng thành, cô ấy nhẹ nhành quỳ xuống trước mặt tôi và khẽ đặt một tay lên má toio.
Cô hôn trán tôi, mặc kệ việc nó dính đầy máu.
“!?”
Dữ dội như bão tố, một luồng sức mạnh cuộn chảy khắp người tôi… bộ đồng phục rách bươm và mái tóc bị cắt lúc trước lập tức trở về như cũ, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
“Hana-chan!”
Hana-chan đột nhiên đổ sụp xuống. Tôi vội vàng đỡ lấy, và cứ thế Hana-cham lịm đi trong vòng tay tôi với khuôn mặt tái xanh.
“...”
Chính xác cậu là ai?