Công Chúa Hoa Trà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Toàn tập. - Chương 6: Cô gái bị nguyền rủa.

“...”

Một ngôi trường nam sinh lâu đời. Nó có cùng hệ thống liên thông với trường nữ sinh bên cạnh. Song bức tường cao chót vót như tường nhà ngục chia cắt cả đôi bên. Những cậu trai còn dám tiếp xúc với nữ sinh trường bên đều nhận lại đánh giá vô cùng xấu.

Akino Fukami hiện đang học cao trung trong ngôi trường nam sinh này. Đang ngồi trong lớp học tại vị trí bên cửa sổ quen thuộc, anh bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ và ngước mắt lên nhìn bầu trời rộng lớn ngoài kia.

Nhà Fukami đã làm công việc phụng sự người khác từ xa xưa. Cả cha mẹ lẫn anh chị của Akino đều làm thư ký cho các chính trị gia và tập đoàn lớn. Thậm chí từ ngày xưa, người trog gia tộc họ còn làm quản gia hay tổng quản cho các quý tộc và hoa tộc.

Họ hàng của anh trên khắp thế giới nhiều đến nỗi anh còn không nhớ họ đến từ chi gia nào, nhưng tất cả đều luôn giữ vững liên lạc với nhau theo nhiều cách. Một trong những người chị của anh hiện đang làm hầu gái cho một hoàng gia ở ngoại quốc.

Sống trong một gia đình như vậy, ông nội anh có rất nhiều quan hệ với người trong chính giới và tầng lớp tri thức, dù đã rút chân khỏi nó đã lâu, ông vẫn luôn bận rộn với tư cách là một cố vấn. Song, một ngày nọ ba năm trước ông đột nhiên mang về một cô “em gái” mới cho anh.

Cô bé mất hết mọi thứ, tên và cả ký ức - Tsubaki.

Cô bé chẳng cười, cũng chẳng vui vẻ dù chỉ một lần. Lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xôi với đôi mắt đượm buồn.

Là người nhỏ tuổi nhất trong gia đình, chăm sóc một đứa em gái không biết gì về thế giới thực sự rất thú vị theo nhiều cách.

Lúc đầu anh chỉ nghĩ đây là một cách luyện tập cho việc phục vụ ai đó trong tương lai, nhưng dần dà khi cô bé bộc lộ nhiều cảm xúc hơn, cả vẻ ngượng ngùng khi bị trêu, anh cũng bắt đầu thích thú với việc nói chuyện cùng cô bé.

Khi Tsubaki chuyển đến nhà ông nội anh để tiện việc đi lại tới trường, anh cũng chuyển đến theo cô bé luôn.

Ấy thế mà hôm qua, chính cô bé Tsubaki đó lại dắt theo một cô gái lạ mặt về nhà. Tuy vậy anh nghĩ phải là “ôm về” thì đúng hơn. Hơn nữa, anh vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy cô em gái vốn chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì nay lại hớn hở bám dính lấy cô gái vừa mới tỉnh lại đó, cả ông nội anh khi thấy cảnh đó cũng phải ứa nước mắt ra.

Có phải đây mới chính là con người thật của Tsubaki?

Anh hơi buồn vì không phải là người đem lại sự rạng rỡ đó đến cho cô bé, nhưng anh cũng hạnh phúc vì ngoài kia có một người có thể thay anh làm được điều đó.

Hôm nay, Tsubaki nghỉ học để đi mua sắm với cô gái tên Nanohana.

Cô gái này cũng mang trên một bầu không khí bí ẩn. Trông qua thì ít tuổi hơn Tsubaki, nhưng cô lại chín chắn hơn nhiều. Một cô gái luôn lạc quan nhưng cũng rất mạnh mẽ.

Vì Nanohana sẽ ở lại lâu nên cả hai ra ngoài để mua chút đồ, nhưng…

Đột nhiên mặt trời tối lại. Hầu hết mọi người trong lớp đều không hay biết gì cả, chỉ một số ít người nhạy cảm nhận thấy nhiệt độ đã giảm xuống, họ ngạc nhiên hai bàn tay lại với nhau.

Akino khẽ nheo mắt và nhìn về phía xa, rồi đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng cười với giáo viên đứng lớp và nói.

“Em cảm thấy không khỏe. Cho phép em nghỉ sớm.”

***

Nanohana, à không, Hana-chan đột nhiên kéo tay tôi và chạy.

“Tsubaki, chạy!”

“D-dạ.”

Mọi chuyện quá đột ngột, não tôi còn chưa theo kịp tình hình, song chẳng mất bao lâu để tôi hiểu ra. Có ba kẻ đang đuổi theo chúng tôi ở lối vào công viên. Cũng dễ hiểu thôi, Hana-chan dễ thương đến thế mà, ai mà lại không muốn theo đuổi cô ấy chứ. Nhưng rõ ràng suy nghĩ này sai mất rồi.

Tôi vốn đã chạy không nhanh rồi, lại thêm Hana-chan còn chạy chậm hơn tôi do vẫn chưa bình phục hoàn toàn sau cơn bất tỉnh hôm qua.

“Hana-chan, hướng này.”

“Ừm.”

Tôi chỉ tay ra ngoài đường, Hana-chan hiểu ra ngay lập tức và đáp lại.

Sẽ có nhiều người lớn ở khu trung tâm thành phố. Cả đồn cảnh sát nữa, chúng tôi cũng có thể chạy trốn vào một cửa hàng bất kỳ nào đó. Giáo viên trong trường đã dạy tôi cách xử lý khi rơi tình huống như này rất nhiều lần rồi.

Dù không biết những kẻ kia có ý định gì, nhưng tôi không muốn phải mất cô ấy lần nào nữa.

“Hả?”

Như vừa nhớ ra điều gì đó, đầu tôi đột nhiên nhói lên.

“Tsubaki cố lên. Còn chút nữa thôi.”

“...Vâng.”

Tôi siết chặt tay Hana-chan và bước nhanh hơn để giữ cho hơi ấm này không biến mất. Sợi ruy-băng Hana-chan dùng để buộc tóc cho tôi khẽ rung lên những âm thanh nhỏ.

Vừa lúc hết hơi thì hai đứa cũng vào được trung tâm thành phố. Dòng người nhộn nhịp qua lại bên cạnh khiến cả hai nhẹ nhõm hẳn.

“Chạy được đến tận đây rồi…”

Bộp.

“Hana-chan!”

Từ trong đám đông, một bàn tay vô danh bất ngờ đẩy Hana-chan xuống đường. Nếu tôi không kéo lại kịp thì cô ấy đã bị chiếc xe chạy ngang qua cán phải mất rồi.

“Không sao chứ!?”

“Ừ-ừ, cảm ơn.”

Nhưng đúng là Hana-chan, dù mặt cắt không còn hột máu, song cô vẫn ngó nghiêng xung quanh.

Là ai đã đẩy cô ấy đi? Và tại sao không một ai quan tâm đến có một cô gái vừa bị đẩy xuống đường?

“N-này…”

Không một người lớn nào đáp lại tiếng gọi của Hana-chan, toàn bộ đều phớt lờ đi hết. Thậm chí cả khi cố thử trốn vào cửa hàng nào đó, luôn có một đống người chặn ở cửa không cho chúng tôi vào.

“Tsubaki, đồn cảnh sát ở đâu?”

“Ư…đằng kia.”

Dựa theo những ký ức mập mờ, cả hai đi tìm một đồn cảnh sát. Sau một hồi chạy, cuối cùng thứ cần tìm cũng hiện ra, ấy thế mà bên trong đồn cảnh sát này lại chẳng có ai.

Rõ lố bịch. Có gì đó rất kỳ lạ.

“Hana-chan!”

“Sao..”

Nghe thấy một âm thanh lẫn trong gió, tôi liền đẩy Hana-chan đi ngay lập tức. Một miếng gạch ốp từ trên cao rơi xuống giữa chúng tôi và vỡ tan ngay trên lớp nhựa đường.

“...”

“...”

Mặt hai đứa tái mét trong kinh hoàng. Nếu bị thứ này rơi trúng, cái chết là không thể tránh khỏi. Nó rơi từ bức tường của tòa cao ốc kia chăng? Đúng ngay lúc này? Chỉ là tình cờ thôi ư?

Tim tôi…đang đập như trống làng. Có gì đó trong tôi đang thức tỉnh.

“Tsubaki.”

Tỉnh lại từ một thoáng lơ đãng, tôi chợt thấy một đám học sinh sơ trung, có vẻ đang đi học, chen ngang vào giữa hai đứa bọn tôi.

“Hana-chan…”

“Không…”

Đám học sinh sơ trung đó vui vẻ cười đùa và nói chuyện với nhau, không để cho chúng tôi đi qua. Thật rùng rợn - Cứ như thế những con rối vô hồn đang diễu hành vậy.

Chạy vòng lên phía trước hay phía sau đây? Khi tôi đang cố đẩy một đứa trong đám để lách qua, thì ba tên đàn ông có vẻ là sinh viên đại học đã đuổi để nơi. Tôi và Hana-chan đều nhận ra điều này cùng lúc.

“Tsubaki, chạy theo con hẻm đó mà về nhà.”

“Còn Hana-chan thì sao!?”

“Mình sẽ dụ chúng đi chỗ khác rồi bắt taxi về nhà sau. Không sao đâu.”

“N-nhưng.”

“Chạy nhanh đi! Chúng đang đến gần rồi!”

“...V-vâng.”

Tôi không muốn chia ra chút nào. Ngực tôi nhói lên. Cảm giác như thể nếu làm vậy thì cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa.

Hana-chan chạy về hướng cầu bộ hành, giữa đường cô chợt quay người lại một chút và vẫy tay, “Mau đi đi”. Đến đây, tôi cũng liền chạy vào con hẻm, đôi mắt chỉ chực chờ òa khóc.

Chỉ còn một mình, tôi chợt cảm thấy cô đơn. Mới ngày hôm qua thôi tôi vẫn còn ổn với việc này… Dù biết nhau chưa lâu, nhưng Hana-chan đã lấp đầy trái tim trống rỗng của tôi.

Ông và Akino-nii-san cũng đã làm vơi đi phần nào khoảng trống đó. Nhưng họ không thể nào khiến sự trống vắng trong tôi biến mất như Hana-chan được.

Một cảm giác “thiếu vắng” dữ dội ập đến sau khi tôi để hơi ấm trên tay rời ra.

Đúng như tôi nghĩ…tôi không thể… không thể rời xa Hana-chan được. Tôi đứng lại, quay người về sau, định bụng tìm Hana-chan. Song, tôi lại thấy một trong ba tên kia đang chạy đến.

Tôi phải làm gì đây? Trốn khỏi hắn? Nhưng nếu vậy thì tôi sẽ càng thêm xa Hana-chan.

Tên sinh viên đại học đã đuổi kịp tôi. Tôi đưa tay ôm miệng, cố nín lại tiếng thét sắp phát ra.

“Hihi.”

Gã đàn ông béo phì nở một điệu cười méo mó. Ngoài ánh mắt có phần kỳ lạ, trên tai và trước cổ hắn có vô số con trùng màu đen - những “sinh vật vặn vẹo màu đen” bám vào.

Tại…chúng là gì?

“Oái.”

Mất tập trung một chốc, tôi liền bị vấp chân và ngã ngửa khi đang lùi lại về sau.

Tôi nhìn quanh hòng tìm kiếm người cứu giúp, nhưng chỉ thấy mỗi cửa sau của tòa cao ốc ngay cuối con hẻm.

Tôi có thể trốn được nếu chạy đến đó không? Lỡ cửa bị khóa rồi thì làm sao đây?

“Fuhihi.”

Bọt mép sùi ra theo nụ cười ghê tởm của gã đàn ông. Hắn giơ tay về phía tôi -

Rầm!

“...Hả?”

Tên béo chợt ngã gục mặt xuống đất. Máu loang ra từ bên dưới người hắn.

“...cô bé ổn chứ?”

Nghe thấy giọng nói, tôi ngẩng đầu lên. Một thanh niên với mái tóc sáng lặng lẽ nhìn xuống tôi. Khi nhìn vào con ngươ xanh biển đậm sâu thẳm…sâu thẳm tới độ bị thương ấy, thì cậu thanh niên vừa hạ gục gã đàn ông kia đanh mặt lại.

“Đừng dính líu đến nó nữa.”

“...hả?”

Anh ta nói vậy là có ý gì? Chúng làm tôi bất ngờ đến nỗi quên nói lời cảm ơn.

Anh ta lắc đầu và nghiêm giọng.

“Đừng dính líu đến đứa con gái đó nữa. Nó… đã phản bội các vị thần và bị cả thế giới nguyền rủa.”