Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

82 1040

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Takuya Yuno - 結乃拓也

Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đến tan chảy giữa một nam sinh bình thường và đàn chị xinh đẹp hơn cậu một tuổi, người luôn cưng chiều và mê hoặc cậu theo cách không ai có thể cưỡng lại. Và câu hỏi

20 254

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

(Đang ra)

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

Những sự việc kỳ lạ bắt đầu xảy ra xung quanh các Hurricaneger ... Thoạt nhìn thì chúng có lẽ là những vụ đơn lẻ, tuy nhiên tất cả chúng đều là một phần trong âm mưu của pháp sư Jagaruda nhằm chinh ph

2 7

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

9 117

Web Novel - Chương 02: Ngồi cạnh nàng công chúa

Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên, với nụ cười nhẹ nhàng như hoa anh đào nở rộ. Không phải cô nhầm chỗ — Shinomiya Rinoa và tôi vốn dĩ đã được xếp ngồi cạnh nhau.

Tiện thể nói thêm, chỗ ngồi được bốc thăm vào ngày đầu tiên của năm hai, khi chúng tôi gặp giáo viên chủ nhiệm mới và các bạn cùng lớp. Những ánh nhìn ghen tị và đầy oán hận nhất là từ phía đám con trai vẫn còn in sâu trong trí nhớ tôi.

"Đó là trang phục hầu gái à? Cái váy hơi ngắn nhỉ. A, cái mặt mèo nhỏ xíu trên ngực dễ thương quá trời!"

"Ờ... ừm..."

Tôi lí nhí trả lời, đồng thời từ từ tắt màn hình điện thoại. Trong tất cả mọi người, việc để Shinomiya-san thấy hình đó đúng là thảm họa nhất. Một bộ đồ hầu gái váy ngắn với mặt mèo in ngay giữa ngực, còn để lộ khe ngực nữa, kiểu này làm sao hợp với hình tượng “thánh nữ công chúa” như cô được?

“Takumi!! Ông định bắt Shinomiya-san mặc cái gì vậy hả?!"

"Không, không, không! Vậy là không được đâu! Công chúa mà mặc đồ hầu gái, lại còn váy ngắn như thế người ta chết mất!”

"Anno!! Đừng có mà làm ô uế Rinoa-sama!"

Đám bạn vừa mới trở lại chỗ ngồi, hay vừa nãy còn vây quanh Shinomiya-san, giờ đây đang tụ tập quanh bàn tôi, đồng loạt phản đối. Dù tôi đúng là có hơi sai thật, nhưng sát khí từ đám bạn khiến tôi muốn độn thổ luôn tại chỗ.

"Các cậu bình tĩnh đi. Anno-kun đâu có làm gì sai mà"

"Không! Mặc dù không có bộ nào mà Rinoa-san mặc không hợp, nhưng cái đồ hầu gái mà hở vậy thì chịu rồi! Mặc cái gì thanh lịch hơn chứ!"

"Còn dám xem cái đó ngay trong lớp nữa! Anno, cậu tệ quá đi!"

Dù tôi chẳng làm gì phạm pháp, nhưng những lời đổ tội ấy khiến tim tôi như bị dìm xuống nước. Tôi muốn phản bác, nhưng vì Shinomiya-san đang ngồi cạnh nên tôi ngần ngại không dám mở lời.

Lý do thì đơn giản là vì các thành viên fanclub của Shinomiya-san, bao gồm cả Shin, đang bao vây quanh tôi.

Gia nhập thì miễn phí. Không phân biệt lớp trên lớp dưới. Điều kiện duy nhất là phải có tinh thần sắt đá bảo vệ "nụ cười của Shinomiya-san".

"Takumi... đừng nói với tớ là mày đang nhìn Shinomiya-san với ánh mắt đen tối nha?"

"Không có đâu."

Tôi lập tức đáp lời thằng bạn thân bằng giọng bình tĩnh. Suýt nữa thì tôi đã phản bác rằng chính mấy người đó mới là nhìn Shinomiya-san với ánh mắt ấy, nhưng tôi đã kìm lại vào giây cuối.

Vì cái fanclub đó hằng tháng lại chia sẻ mấy bức ảnh lén chụp Shinomiya-san ở trường, và người tiết lộ chuyện đó với tôi không ai khác chính là Shin. Dù mấy tấm ảnh đó khá "risky", chia sẻ lén lút như vậy rõ ràng là sai trái. Mà việc có hẳn fanclub cho một học sinh thường chứ không phải idol đã là kỳ cục rồi.

"Các cậu nghe tớ nói nè! Anno-kun không có lỗi gì hết á. Tớ cũng là con gái mà, thấy đồ dễ thương thì bảo dễ thương là chuyện bình thường mà có đúng không?"

Giữa không khí căng thẳng, Shinomiya-san lên tiếng với giọng như đang phụng phịu, như thể đang nói "Mọi người đừng làm lơ cảm xúc của tớ chứ".

"Tớ cũng thích đồ hầu gái lắm! Gần đây có nhiều mẫu dễ thương ghê luôn á~"

"Cậu thường hay mặc đồ kiểu gì vậy à?"

“Nè nè, tớ nghĩ lễ hội trường năm nay nên làm quán cà phê hầu gái nha~!”

Chỉ với giọng nói nhẹ nhàng như công chúa, Shinomiya-san đã bẻ lái hoàn toàn tình hình. Từ chỉ trích tôi, cả bọn chuyển sang bàn về phong cách ăn mặc của cô ấy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thật sự biết ơn sự ra tay đúng lúc của cô ấy.

"Cũng gần đến giờ của tiết sinh hoạt sáng nay rồi đó. Mọi người về chỗ ngồi đi nha."

Trước khi bầu không khí chuyển hướng xa hơn, Shinomiya-san mỉm cười và nói thêm một câu cuối, khiến cả bọn nhanh chóng tản ra ai về chỗ nấy.

"Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu, Anno-kun. Cậu ổn chứ?"

"Không, là lỗi của tớ mới đúng. Mà cảm ơn cậu, thiệt sự cảm ơn luôn đó."

Tôi cười méo xệch đáp lại Shinomiya-san, người vừa thở dài nhẹ nhõm một cách áy náy. Thật ra thì cô ấy đâu cần phải xin lỗi. Nếu có ai phải xin lỗi thì là Shin với đám kia mới đúng.

"À mà, Anno-kun nè, cậu thích hầu gái hả?"

"…Hả?"

"Hay là cậu chỉ thích mấy bộ đồ hầu gái, đặc biệt là mấy cái váy ngắn? Hoặc là... cậu có quan tâm đến cái phần lộ lộ ngay giữa ngực ấy không~?"

"Ể?!"

Khoảnh khắc nghe từ “ngực” thốt ra từ miệng Shinomiya-san, tôi lỡ phát ra âm thanh lạ.

Không phải là những lời quá đà, nhưng nghe từ ấy từ một người nãy giờ còn tao nhã quý phái như thế khiến tôi không thể tin nổi. Đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện thẳng thắn với tôi như vậy kể từ khi ngồi cạnh nhau.

"Ra vậy. Thì ra Anno-kun là kiểu biến thái ngầm hử~?"

"Rồi rồi, hiểu rồi đó. Cậu có thể im lặng giùm tớ có được không?!"

"Hehe~ Tốt đấy. Cậu phản ứng nhanh thật nha. Là người đầu tiên phản ứng được với mấy lời trêu ghẹo của tớ như vậy đó~"

"Vinh hạnh cho tôi quá, thưa tiểu thư."

Tôi nhún vai đáp lại một cách hờ hững, trong khi Shinomiya-san cười rạng rỡ như đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi hiếm có. Thật khó tin đây lại là cùng một người vừa nãy còn nhã nhặn giữa đám đông bạn học.

À mà, cái danh “tiểu thư” kia cũng không phải ẩn dụ đâu.

Ba mẹ Shinomiya-san là bác sĩ và CEO của một thương hiệu nổi tiếng, nhà cô ấy nằm ở khu đắt đỏ bậc nhất thành phố, nghe nói là cực kỳ sang trọng.

"Tớ không phải tiểu thư gì đâu mà…"

Shinomiya-san phản ứng với lời nói đùa của tôi bằng giọng nhẹ nhàng, gần như pha chút buồn lặng.

"Ơ…T-thế hả?"

Tôi lúng túng không biết đáp thế nào. Đúng lúc đó, chuông vào tiết vang lên, theo sau là tiếng cửa mở kẽo kẹt.