"Khi chụp ảnh, bố thường nghĩ gì vậy?"
Tôi không nhớ rõ là từ khi nào, nhưng có lần tôi từng hỏi bố mình câu hỏi đó.
Không rõ lúc ấy vì điều gì mà tôi lại hỏi nữa. Có thể chỉ là sự tò mò vu vơ của tuổi thơ, hoặc cũng có thể do một bài tập nhỏ ở trường kiểu như “Tìm hiểu về công việc của bố mẹ”. Đại loại vậy.
“Hmm… nếu phải nói ra bằng lời” bố tôi nói sau một lúc suy nghĩ, “thì chắc là… chụp lại một khoảnh khắc đẹp đẽ thoáng qua và giữ nó lại mãi mãi.”
"Hở? Con không hiểu lắm..."
Giờ thì tôi đã lớn, nên phần nào cảm nhận được ý nghĩa đằng sau câu nói ấy. Nhưng lúc đó, tôi không thể hiểu được điều mà bố, người đang mỉm cười dịu dàng muốn truyền đạt.
"Ghi lại một khoảnh khắc thoáng qua… rồi giữ lại mãi mãi" – nghe có vẻ sâu sắc quá, với một đứa trẻ như tôi khi ấy.
"Rồi con sẽ hiểu thôi, Takumi. Nhưng để hiểu được, con phải tự mình tìm ra điều đó."
"Tìm ra cái gì ạ?"
"Chẳng phải rõ ràng sao? Chính là…"
Trước khi tôi có thể nhớ ra nốt câu trả lời mà ông đã nói với vẻ mặt tự tin đầy bí ẩn ấy, ý thức của tôi bị kéo trở lại thực tại.
(…… Cái quái gì đang xảy ra thế này?)
Hôm đó là một buổi chiều sau giờ học, vào thời điểm mà tôi vừa mới bắt đầu làm quen được với lớp học mới năm hai cấp ba.
Do tình cờ đi ngang qua một phòng học trống, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng vượt ngoài sức tưởng tượng.
"Mmmh… Nãy giờ mình chưa chụp được tấm nào đẹp cả…"
Người ngồi trên mặt bàn đang tự chụp ảnh selfie, không ai khác chính là Shinomiya Rinoa – một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường, mà không, có lẽ là cả Nhật Bản. Và cô ấy cũng là bạn cùng lớp với tôi.
Và điều kỳ lạ hơn cả là… cô ấy đang mặc bộ đồng phục xộc xệch, trông cực kỳ quyến rũ và đầy gợi cảm.