Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

82 1040

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Takuya Yuno - 結乃拓也

Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đến tan chảy giữa một nam sinh bình thường và đàn chị xinh đẹp hơn cậu một tuổi, người luôn cưng chiều và mê hoặc cậu theo cách không ai có thể cưỡng lại. Và câu hỏi

20 254

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

(Đang ra)

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

Những sự việc kỳ lạ bắt đầu xảy ra xung quanh các Hurricaneger ... Thoạt nhìn thì chúng có lẽ là những vụ đơn lẻ, tuy nhiên tất cả chúng đều là một phần trong âm mưu của pháp sư Jagaruda nhằm chinh ph

2 7

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

9 117

Web Novel - Chương 07: Cái giá của một lời đề nghị

Tôi không kìm được mà phải hỏi lại với gương mặt nghiêm túc khi Shinomiya-san đưa ra lời đề nghị bất ngờ ấy. Tôi cứ nghĩ chắc chắn đây là trò đùa dở tệ nào đó, hoặc cô ấy chỉ đang trêu tôi cho vui. Thế nhưng... nhìn vẻ mặt của cô ấy thì…

Đáng tiếc thay, có vẻ như cô ấy hoàn toàn nghiêm túc.

"Cậu không nghe rõ à? Vậy thì tớ sẽ nói lại một lần nữa. Tớ… muốn cậu chụp ảnh… gợi cảm của tớ—!!!"

"THÔI ĐI MÀ!!! Tớ nghe rõ rồi! Không cần phải lặp lại đâu!!"

Không thể tin nổi! Trong suốt mười sáu năm cuộc đời, tôi chưa bao giờ rơi vào tình huống nào khiến đầu óc quay cuồng đến vậy. Thậm chí còn bối rối hơn cả lần Yuzuha-san không cho tôi về nhà nếu chưa chịu làm nhiếp ảnh gia riêng cho cô ấy.

"Ra vậy. Tốt quá. Vậy giờ thì, tớ có thể nghe câu trả lời của cậu được không, Anno-kun? Cậu… đâu định từ chối tớ nhỉ, đúng không?"

Dù giọng nói nghe thì dịu dàng, nụ cười thì duyên dáng, nhưng ẩn sau đó là một áp lực không thể chối bỏ — như thể cô ấy đang dí lưỡi dao vô hình vào cổ tôi vậy. Cảm giác tệ đến mức khiến tôi phát lạnh sống lưng.

"Vậy cậu định trả lời thế nào? 'Được chứ’' 'Tớ đồng ý' hay chỉ cần 'Ừm' thôi cũng được?"

"…Ba cái đó chẳng phải đều là ‘chấp nhận’ sao?!"

Câu hỏi vô lý đến mức tôi phản ứng ngay theo bản năng. Nếu ngay từ đầu đã không có lựa chọn thật sự, thì ít nhất cũng phải cho tôi một phương án từ chối chứ?!

"Hay là… cậu không hài lòng gì về tớ à? Ý cậu là… cơ thể tớ không hợp gu của cậu? Ra là vậy....?"

"Khoan! Tớ chưa từng nói gì như thế cả! Và cái cách cậu nói nghe nguy hiểm quá đấy! Tớ đâu có chụp vì mấy lý do thân thể đâu!!"

"V-vậy à…?"

Cô ấy nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe vô tội, hành động dễ thương đến mức khiến tôi suýt mềm lòng. Nhưng tôi nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần và giữ bình tĩnh.

"Thôi, ta bỏ qua chuyện sở thích của tớ đi. Giờ thì… cậu trả lời tớ được chưa? Cậu không định từ chối đâu nhỉ?"

Sẽ là nói dối nếu bảo tôi không thấy tò mò. Nhưng dù vậy, đây rõ ràng là một yêu cầu không nên chấp nhận. Nếu tôi mà chụp ảnh một nữ sinh, lại là bạn cùng lớp, trong tư thế xấu hổ nào đó... thì hôm sau tôi biết giấu mặt đi đâu?

Dù trong đầu tôi biết rõ điều đó, nhưng trái tim của một nhiếp ảnh gia trong tôi lại đang gào thét: "Hãy chấp nhận đi!" — thôi thúc tôi không thể ngó lơ.

Lý do rất đơn giản: Tôi đã lỡ nhìn thấy một khía cạnh của Shinomiya Rinoa mà chưa ai từng thấy. Khoảnh khắc cô ấy cởi nhẹ đồng phục trong lớp học trống, ánh mắt xấu hổ pha chút quyến rũ… Tôi biết, chính điều đó là thứ cô ấy muốn tôi bắt lại lần nữa qua ống kính.

"Trước khi trả lời, tớ muốn hỏi… tại sao cậu lại muốn làm chuyện này?"

"Lý do à? Hmm… nếu phải nói, chắc là vì ‘tớ muốn thấy một phiên bản của bản thân mà chính mình chưa từng biết đến’? "

Một nụ cười thiên thần che giấu tâm hồn tiểu quỷ. Cái vẻ ngoài dịu dàng nhưng mang sức hút chết người ấy khiến tôi chỉ muốn rút máy ảnh ra và bấm máy ngay lập tức.

"Tớ không thể nói nhiều hơn lúc này, nhưng… vậy có đủ lý do để cậu đồng ý không?"

Tôi đã có câu trả lời từ trước. Bố tôi từng dạy: "Lưu giữ vẻ đẹp thoáng qua của khoảnh khắc, đó là công việc của nhiếp ảnh gia." Và Shinomiya-san — chính là chủ thể hoàn hảo cho triết lý đó. Nếu cô ấy muốn tôi chụp một mặt đời thường, một góc khuất mà ngay cả cô ấy cũng chưa từng thấy, thì làm sao tôi có thể từ chối?

"…Thôi được rồi. Tớ chấp nhận yêu cầu đó."

"Cảm ơn cậu! Tớ biết ngay là cậu sẽ đồng ý mà, Anno-kun!"

Vừa nghe tôi nhận lời, Shinomiya-san liền nhảy cẫng lên vui sướng. Nhìn cô ấy thể hiện niềm vui như một đứa trẻ thật đáng yêu... nhưng đôi thứ gì đó "nguy hiểm" lại cứ đung đưa theo nhịp nhảy, khiến đầu óc tôi như nổ tung. Tôi vội ho khan một tiếng rồi chuyển sang câu hỏi quan trọng.

"Chụp thì được, nhưng... cậu định tạo dáng kiểu gì mới gọi là 'gợi cảm' vậy?"

"Tớ cũng có vài ý tưởng rồi. Nhưng vì cậu là người có kinh nghiệm, tôi muốn thảo luận với cậu luôn… được chứ?"

"Ờm… cũng được. Mà... cậu biết tớ chụp ảnh từ khi nào vậy?"

"Có người thân thiết với cậu nói cho tớ biết đấy. Cậu là nhiếp ảnh gia riêng của một cosplayer nổi tiếng, đúng không? Ngầu lắm luôn nha."

Cô ấy cười tươi khi nói điều đó. Nguồn duy nhất có thể biết chuyện này chỉ có thể là Yuzuha-san. Ngoài cô ấy ra, chẳng ai trong trường biết tôi làm nghề này cả.

"Haizz... Thôi được rồi. Vậy ta bắt đầu bằng việc chia sẻ ý tưởng trước. Tìm thời gian rồi bàn kỹ hơn đã."

Tôi thở dài chấp nhận. Làm sao mà từ chối được khi đối diện là ánh mắt long lanh như cún con của một cô gái xinh đẹp như vậy? Nếu có ai đủ lý trí để nói “không”, xin hãy giới thiệu cho tôi. Tôi thật sự không làm được.

"Yeahhh! Cuối tuần này thì sao? Sau khi họp nhẹ xong, mình có thể làm thử một buổi chụp nhỏ luôn cũng được!"

“Tớ không sao đâu, nhưng mà…”

Tôi định nói gì đó kiểu "đừng vội quá", nhưng thấy vẻ mặt háo hức của Shinomiya-san thì lại chẳng nỡ cắt ngang.

"Vậy quyết định nhé! Aaa~ tớ mong chờ quá đi mất!"

Cô ấy nở nụ cười hạnh phúc rạng rỡ, còn tôi thì chỉ biết gượng gạo cười theo. Ai mà ngờ được mình lại bị kéo vào một mối quan hệ bí mật với một bạn cùng lớp nổi tiếng như thế này. Đúng là đời luôn đầy bất ngờ.

"Nơi gặp mặt và buổi chụp thử là... ah, ở nhà cậu chắc được nhỉ?"

"CÁI GÌ?! SAO LẠI LÀ NHÀ TÔI?!"

Tiếng hét của tôi vang vọng khắp lớp học vắng sau giờ tan trường. Và chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi đã bắt đầu hối hận vì đồng ý quá nhanh.