Công chúa của trường chỉ cho tôi thấy vẻ ngượng ngùng của cô ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

82 1040

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp hơn tôi một tuổi nuông chiều tôi hết mực

Takuya Yuno - 結乃拓也

Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào đến tan chảy giữa một nam sinh bình thường và đàn chị xinh đẹp hơn cậu một tuổi, người luôn cưng chiều và mê hoặc cậu theo cách không ai có thể cưỡng lại. Và câu hỏi

20 254

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

(Đang ra)

Ninpu Sentai Hurricaneger Novel

Những sự việc kỳ lạ bắt đầu xảy ra xung quanh các Hurricaneger ... Thoạt nhìn thì chúng có lẽ là những vụ đơn lẻ, tuy nhiên tất cả chúng đều là một phần trong âm mưu của pháp sư Jagaruda nhằm chinh ph

2 7

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

9 117

Web Novel - Chương 06: Yêu cầu của Shinomiya

Sau giờ học cuối cùng nó cũng đến, nhưng mỗi tiết học trong ngày hôm đó kéo dài như một thế kỷ. Từng phút trôi qua nặng nề, và có lúc Shin, người bạn thân của tôi hỏi với vẻ mặt lo lắng:

"Mày ổn chứ? Mặt mày tái mét rồi kìa, hay là xin về sớm đi?"

Tôi chỉ cười gượng gạo, cố gắng trấn an thằng bạn. Dù thực sự trong lòng tôi không ổn chút nào, tôi vẫn cắn răng chịu đựng đến cuối ngày. Cái mệt mỏi do thức trắng cả đêm hầu như bị che lấp bởi áp lực đến nghẹt thở đến từ người ngồi cạnh Shinomiya-san, người thỉnh thoảng lại quay sang tôi, nở một nụ cười nhẹ rồi nhìn tôi chăm chú.

Dù mắt tôi mở to ra và không chớp, đầu tôi như muốn nổ tung. Mỗi tiết học là một cực hình. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là màn dạo đầu, cơn ác mộng thực sự mới bắt đầu từ bây giờ.

"Đúng là thiên đường và địa ngục cách nhau có một bước..."

Tôi thì thầm, đứng trước cánh cửa của một phòng học bỏ trống, nơi hôm qua tôi đã vô tình nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng thể nào quên. Một Shinomiya-san quyến rũ, đầy mời gọi, đang chụp ảnh bản thân trong bộ đồng phục học sinh nhưng với tư thế không thể nào “bình thường”.

Tôi hít một hơi thật sâu, quan sát kỹ hành lang để chắc chắn không ai đi ngang qua, rồi đặt tay lên tay nắm cửa.

Dù phía sau cánh cửa đó có là quỷ dữ hay rắn độc, tôi cũng không còn sự lựa chọn nào ngoài việc đối mặt.

"Oa, tớ mừng vì cậu đã đến đấy, Anno-kun. Hay là nên gọi cậu là ‘kẻ nhìn trộm’ thì hợp hơn nhỉ, hmmm?"

Tiếng nói quen thuộc nhưng đầy mỉa mai vang lên ngay khi tôi nhẹ nhàng mở cửa và bước vào. Và đúng như tôi dự đoán, Shinomiya Rinoa đang ngồi vắt chéo chân trên bàn giáo viên với tư thế vừa tao nhã vừa đầy khiêu khích ấy đang đợi tôi với nụ cười trên môi.

Tôi thầm thở phào khi thấy hôm nay cô ấy mặc đồng phục nghiêm chỉnh, ít nhất là phần trên. Tuy nhiên, cái váy lại ngắn đến mức chỉ cần liếc xuống một chút là tôi có thể nhìn thấy thứ không nên thấy. Vì vậy, tôi vội vàng ngẩng đầu lên, tránh ánh nhìn "chết người" đó của Shinomiya-san.

Shinomiya-san bật cười trước phản ứng ngượng ngùng của tôi. Nụ cười của cô ấy vẫn nhẹ nhàng, điềm tĩnh như thường ngày, nhưng trong hoàn cảnh này, nó khiến tôi sởn gai ốc, như thể cô ấy đang đọc được hết suy nghĩ trong đầu tôi.

"Này, cậu không nghĩ là cần sửa lại cách gọi đó à, Anno-kun? Hay là định để tớ gọi như vậy suốt đời hả?"

"Ờm… gọi thế nào cũng được... Nhưng... cậu có thể nói luôn chuyện sáng nay được không?"

Dù tôi cố gắng đánh trống lảng, Shinomiya-san vẫn tiếp tục đùa cợt, đôi mắt lấp lánh thích thú. Tôi biết mình không thể thắng được người con gái trước mặt – một thiên thần khoác lớp áo ác quỷ. Tôi đành chịu thua, nhún vai, rồi khẽ nói:

"Có gì thì nói nhanh đi. Tó cũng đâu có nhiều thời gian đâu."

"Vội vã quá sẽ bị ghét đấy, Anno-kun. Chúng ta có cả buổi chiều mà, sao không trò chuyện thêm chút nữa đi?"

"Ngay cả lính đặc nhiệm còn biết lúc nào cần hành động nhanh đấy! Nhỡ ai đó bắt gặp chuyện này thì sao!?"

"Thì sao chứ? Chỉ là Anno-kun và tớ đang họp riêng ở một lớp học trống sau giờ học thôi mà. Có gì mờ ám đâu?"

Cô ấy cố tình khiêu khích. Tôi liếc nhìn cô ấy, trong đầu chỉ nghĩ đến việc nếu mấy người trong fan club của Shinomiya mà biết chuyện này, tôi chắc chắn sẽ không sống nổi đến ngày mai.

"Tớ chỉ là một nam sinh bình thường. Nếu tin đồn lan ra, đời học sinh của tớ coi như kết thúc ở đây đấy."

"Không sao đâu mà, Anno-kun. Thực ra... cậu đang hiểu nhầm một chuyện rất lớn đấy."

"Hiểu nhầm?"

"Ừm. Một sự hiểu nhầm rất lớn luôn ấy. Tớ không cảm thấy khinh tởm hay xấu hổ khi bị chụp trộm đâu. Ngược lại, tớ còn có chút biết ơn nữa là khác đó."

"Hả…!?"

Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Shinomiya-san thay đổi tư thế ngồi. Một cử chỉ đơn giản nhưng vô cùng quyến rũ. Chiếc váy nhấc lên một chút, suýt nữa thì...

Tôi lập tức quay mặt đi, tim đập thình thịch.

"Khi xem bức ảnh mà cậu chụp hôm qua, tớ thật sự xúc động. Người con gái trong bức ảnh ấy... là một phiên bản của tớ mà tớ chưa từng thấy bao giờ. Đó chính xác là hình ảnh mà tớ luôn muốn có ấy."

Cô ấy nắm tay thành nắm đấm, nói như thể vừa đạt được giấc mơ thời thơ ấu. Tôi không hiểu nổi tâm lý kỳ lạ đó, nhưng cảm giác mình khiến cô ấy vui như vậy... thật sự có chút đáng tự hào.

"Xin lỗi nha, tớ hơi phấn khích quá. Tớ nói đến đâu rồi nhỉ?"

"...À, đoạn cậu nói là cậu thấy xúc động vì bức ảnh."

"Ah, phải rồi! Vậy nên, tớ có một yêu cầu dành cho Anno-kun đây. Cậu có muốn nghe tớ không?"

"Tất nhiên rồi… Nhưng nếu như tớ từ chối thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Tôi biết thừa câu trả lời, nhưng vẫn hỏi như một phép lịch sự cuối cùng. Và rồi, Shinomiya-san nhảy xuống khỏi bàn một cách duyên dáng.

"Vậy thì, chúng ta phải làm gì đây ta? Cậu muốn sao nào, Anno-kun?"

"Câu hỏi đó đáng lẽ tớ phải hỏi cậu mới đúng chứ!"

"Thật sao? Nếu tớ bảo cậu làm quản gia riêng của tớ, hoặc... làm thú cưng, thì sao nhỉ?"

Cô ấy nghiêng người về phía tôi, đôi mắt như muốn hút hồn, hơi thở nhẹ chạm vào tai tôi khiến tôi rùng mình.

"Thay vì bị xóa sổ khỏi xã hội, chẳng phải được tớ ‘nuôi’ sẽ tốt hơn sao?"

Tôi nuốt nước bọt, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy tiếng “ực” vang lên trong lớp học yên ắng.

"...Cậu... thật sự là Shinomiya Rinoa ngồi cạnh tôi à? Không phải là chị gái song sinh hay gì đó chứ?"

Tôi hỏi đùa, nhưng thật lòng... tôi bắt đầu nghi ngờ.

Shinomiya-san trước mặt tôi và người con gái dịu dàng, trong sáng trong lớp học – cứ như hai con người hoàn toàn khác biệt.

“Ừm, tớ có chị gái đấy. Nhưng không phải sinh đôi. Người đang đứng trước mặt cậu, chính là Shinomiya Rinoa ‘thật’. ”

Tôi bật cười yếu ớt, chẳng còn gì để nói. Cô ấy nhìn tôi, nở nụ cười như mèo vờn chuột.

"Thôi không trêu nữa. Vào chủ đề chính nhé. Cậu sẵn sàng chưa đó?"

"Ừm, làm gì thì làm lẹ luôn. Tớ chẳng còn đường lui nào nữa rồi."

Tôi thở dài, đầu hàng hoàn toàn. Tôi biết, tất cả là lỗi của mình vì đã chụp trộm. Nhưng rồi... Shinomiya-san thả một quả bom ngay giữa tim tôi:

"Anno-kun... cậu có thể... chụp cho tớ những bức ảnh gợi cảm không?"

"Hả!?…Cái gì cơ?"