“Cuối cùng, ngày mai là ngày đấy rồi à”
Dãy cây anh đào trước nhà ga nở rộ những bông hoa hồng nhạt, như thể đang chúc mừng các học sinh chuẩn bị bước vào năm học mới. Lễ nhập học của trường đại học mà tôi sắp vào cũng diễn ra vào ngày mai, và tôi cảm thấy như mình đang được chúc phúc, dù chỉ là chút ít.
Trường đại học tôi sẽ theo học là một ngôi trường bình thường, gần nhà. Ngôi trường có tên là Kyoyo, chỉ cần đi ba ga từ nhà tôi, và từ ga gần trường đến cổng trường hầu như chẳng phải đi bộ cho là mấy.
Nhân tiện, ở kiếp trước, tôi đã thi đậu vào một trường đại học khác, với điểm chuẩn cao hơn đại học Kyoyo, nhưng nó lại quá xa nhà.
…Đó là cái cớ cho ngầu lòi vậy thôi chứ.
Sự thật là tôi đã phải nhập viện, nên không để ý đến thông báo trúng tuyển và lỡ hạn nộp học phí.
Thôi thì, cũng chẳng sao cả. Dù có lợi thế chính là kiến thức kiếp trước, nhưng kết cục lại thành ra thế này, chắc là tôi chẳng có duyên với ngôi trường đó. Tôi đã trả được mối thù kiếp trước, cũng đã chuộc lỗi rồi. Chắc là… chẳng còn gì để tiếc nuối.
Thậm chí, tôi còn bất ngờ vì đại học Kyoyo đã gửi thông báo trúng tuyển đến tận bệnh viện nơi tôi nằm. Nếu không có chuyện đó, có khi tôi đã chẳng thể trở thành sinh viên được. Đây đúng là một sự may mắn trời ban. Chỉ vì chuyện này, tôi đã thích ngôi trường này ngay cả khi chưa nhập học.
Mà nói đến chuyện đó
“Muốn đón năm mới với tâm trạng thoải mái, chắc là nên bắt đầu dọn dẹp thôi…nhưng mệt hơn mình tưởng tượng nhiều…”
Phòng tôi nằm ở vùng ngoại ô gần trung tâm thành phố. Không hẳn là trong nội đô, mà ở rìa tỉnh, nên tiền thuê nhà không quá đắt. Một căn phòng một người ở với gác lửng, giá thuê chỉ năm mươi ngàn yên. Có cả phòng tắm và đồ gia dụng, tôi nghĩ đây đúng là một món hời. Thông thường, một chỗ như thế này ít nhất phải tám mươi cơ, thậm chí có khi còn hơn.
Tôi nhét đồ trên gác lửng vào túi ni lông, buộc chặt đống tạp chí bằng dây nhựa thành hình chữ thập, rồi đặt trước cửa phòng.
Chỉ dùng được tay trái nên việc buộc dây này mệt hơn tôi nghĩ. Hơn nữa, mỗi lần leo cầu thang lên gác lửng, tôi lại lo mình sẽ mất thăng bằng.
Nếu tay thuận của tôi còn lành lặn, chắc mọi chuyện đã dễ hơn rồi…
Dù sao thì, việc sắp xếp rác cũng xong.
Nhưng
“Không suy nghĩ gì mà đi dọn dẹp, giờ thì biết làm sao đây…”
Tay phải của tôi bị thương nặng nhất, đúng vậy, nhưng vết thương khắp cơ thể vẫn chưa lành hẳn. Chân tôi vẫn chưa ổn, nên phải lê bước khi đi. Mà từ đây đến chỗ đổ rác phải lên xuống cầu thang, mệt chết đi được.
“Làm được đến đây mà không vứt được hết rác à. Thôi, đành chịu vậy. Chia nhỏ ra, từ từ rồi vứt dần vậy…”
Nếu được, tôi muốn xử lý hết trong hôm nay, nhưng với cái cơ thể tàn tật này thì đành chịu thôi. Cứ bực bội vì những thứ không làm được chỉ tổ thêm căng thẳng. Tôi phải chấp nhận sự thật rằng mình không còn khỏe mạnh như trước.
Tôi thả mình xuống chiếc sofa duy nhất trong phòng.
Tôi nhớ lại buổi tiệc chia tay gần đây với bốn nữ chính trong (LoD). Từ lúc vào cấp ba, tôi chỉ nghĩ đến cái chết mỗi ngày nên lúc tham gia buổi tiệc nướng đó cùng với họ thực sự rất vui.
Dù không phải không có những rắc rối…
“Mua điện thoại, ăn thịt nướng này… có nhiều chuyện không muốn nhớ lại thật.”
Ngày tôi xuất viện trước buổi tiệc nướng, tôi muốn mua một chiếc điện thoại và Shuna cũng muốn mua, nên cả hai định đi cùng nhau. Nhưng ba người còn lại đồng loạt đập nát điện thoại của họ xuống đất. Với nụ cười trên môi.
“Tụi tôi chẳng muốn đụng vào cái điện thoại bị thằng khốn đó làm bẩn chút nào. Dù sao thì tụi tôi cũng định đổi máy rồi, nên tụi tôi sẽ mua cùng hãng với Satoshi luôn.”
…Đó là lời của Kitagawa Reine.
Sau đó thì cả nhóm đã cùng nhau đi mua điện thoại, đúng lúc có chương trình giảm giá dành cho cặp đôi… Thôi, không nhắc lại nữa.
Rồi cả nhóm vui vẻ mua điện thoại xong rồi vào quán thịt nướng và họ tranh nhau ngồi cạnh tôi. Nếu chọn một người, chắc chắn sẽ có người khác sẽ biến thành Yandere mất, đúng là rắc rối to mà.
Tôi chấp nhận kiểu đút ăn theo kiểu A~n~, nhưng khi họ định làm cái kiểu để thịt nướng lên người, tôi kiên quyết từ chối. Đây đâu phải nhà hàng sushi khỏa thân đâu mà…
Nhân tiện thì thịt nướng chỗ đó ngon hết sảy con bà bảy.
Tôi vụng về dùng tay trái điều khiển điện thoại, mở Line. Trong danh bạ có tên của bốn nữ chính. Kể cả tính cả kiếp trước, đây là lần đầu tôi trao đổi liên lạc với con gái.
Nhưng… chưa từng có một tin nhắn nào.
Tôi cũng từng kỳ vọng đôi chút.
Người cứu mạng mình, lại còn chủ động xin số liên lạc, tôi cứ nghĩ họ sẽ nhắn gì đó…
Ngọt ngào quá. Ngọt ngào quá đi. Rốt cuộc chả có gì xảy ra cả.
Bảo tôi nhắn trước ư? Nhưng nhắn gì mới được đây? Tóm lại là, tôi bí rồi.
“Thì, cũng đúng thôi mà… Họ đã làm tròn nghĩa vụ chăm sóc rồi, và cuộc sống mới của họ cũng sắp bắt đầu.”
Trao đổi số liên lạc với họ có lẽ chỉ như một lời chào xã giao mà thôi. Nghĩ vậy, tôi hơi đượm buồn.
“Thôi, kệ mẹ đi. Sống vui vẻ là được rồi.”
Dù sao tôi cũng từng định ngỏm, nên chẳng có ý định dây dưa với các nữ chính. Việc họ chăm sóc tôi đến giờ đã là quá đủ để trả ơn rồi.
“Yahhhh! Đi đổ rác thôi!”
Dù sao thì đón lễ nhập học trong tình trạng này vẫn thấy kỳ kỳ. Tôi quyết tâm lên xuống cầu thang, cầm túi rác bằng tay trái.
Ting tong
“Nà ní?”
Tôi vừa đặt tay lên nắm cửa. Chắc là món đồ gì đó tôi đặt qua mạng đã đến. Không thèm nhìn qua mắt cửa, tôi mở cửa ra.
“Yahh~ Satoshi-kun! Đã lâu rồi nhỉ!”
“Ơ, à, ơm?”
Người đứng trước cửa là Satsuki.
Ơ? Thiệt hả, sao lại thế chứ?
“Ấy nha! Không được đâu Satoshi-kun. Cậu là bệnh nhân mà, phải tuyệt đối tĩnh dưỡng chứ!”
“À, xin lỗi cậu.”
Cậu ấy chống hông, ra vẻ trách móc một cách đáng yêu. Tôi buột miệng xin lỗi, nhưng vấn đề không phải ở đó. Rồi Satsuki nhướn cổ nhìn vào phòng tôi.
“À rể, rác nhiều thíe. Cứ đem hết ra là được đúng hong? Cứ giao cho mình!”
“Ơ, khoan đã!?”
Cậu ấy gạt lời ngăn cản của tôi, tự tiện bước vào phòng. Rồi cầm hai túi rác bằng cả hai tay, chạy ra ngoài.
“Satoshi-kun cứ nghỉ trong phòng đi nha! Mình sẽ xử lý xong ngay thoii!”
“À, ừm…”
Tôi chưa kịp cảm ơn thì cậu ấy đã hành động ngay tấp lự. Tiếng bước chân của Satsuki xuống cầu thang vang lên.
Thôi, nếu cậu ấy đã muốn giúp thì tôi pha cà phê đợi vậy.
Tất cả đống túi rác biến mất, phòng tôi bỗng rộng hẳn ra.
“Xin lỗi cậu. Cảm ơn cậu nhiều.”
“Đừng có bận tâm! Cứ sai vặt mình như nô lệ cũng được đó!”
“Không, như thế thì có hơi…”
Cảm giác như lợi dụng điểm yếu của người khác, tôi tuyệt đối không muốn.
“Mà tại sao cậu lại ở đây thế?”
Tôi, chủ nhà, ngồi trên sofa, còn Satsuki ngồi trên đệm ở phía bên kia bàn. Phòng một người thế này là bình thường. Khi ngủ thì tôi sẽ leo lên gác lửng.
Nhưng vấn đề là Satsuki. Tôi chưa từng nói địa chỉ nhà mình cho cậu ấy. Sao mà cậu ấy biết mà tìm đến nhà tôi chứ? Tôi vốn định hỏi cho ra lẽ, nhưng cậu ấy cứ chăm chú nhìn cái cốc, rồi nhấp từng ngụm cà phê.
“Ưm… ưm.”
Đôi môi bóng bẩy lướt qua vành cốc, hơi thở gợi cảm thoát ra mỗi khi cà phê trôi qua cổ họng.
Nói thẳng ra, trông rất chi là gợi cảm.
Tôi không ngờ lại có khách, nên dùng cốc tôi hay dùng để tiếp đãi, càng làm tôi thấy… kỳ cục.
“Phù, ngon thật đó…”
Má cậu ấy ửng hồng, nét mặt đầy mê hoặc.
“Cà phê bột thôi, nhưng mà hợp khẩu vị cậu là tốt rồi.”
“Vậy hả. Chắc tại Satoshi-kun pha nên đây là cốc cà phê ngon nhất mình từng uống lun.”
“Nói quá rồi đó.”
Bị chê dở thì tệ hơn nhiều. Mà thôi
“Tớ nhớ là chưa nói địa chỉ nhà mình, sao mà cậu biết được thế?”
“Chuyện đó không quan trọng đâu, nhỉ?”
Cậu ấy ngừng một chút, nhưng rồi nhìn tôi với nụ cười như thường. Dù vậy, tôi thoáng thấy chút u ám.
“Không, không phải là—”
“Mà này, mình cũng có chuyện muốn hỏi Satoshi-kun.”
Cậu ấy cắt lời tôi, nói rõ ràng.
/Giật mình/
“Từ sau buổi tiệc nướng đến giờ, cậu đã làm gì thế?”
Cậu ấy nghiêng đầu, mở to mắt nhìn tôi. Giọng nói nhanh, không cao thấp, đều đều. Cách nói bình lặng như mặt hồ khiến tôi lạnh gáy.
“Thì…tớ chuẩn bị cho kỳ học mới bình thường thôi mà.”
“Với cái cơ thể đó à?”
“Ừm, thì đúng là vậy…”
Đi lại trong nhà thì không vấn đề gì. Tôi có ra ngoài chút nhưng không đi xa. Ở mãi trong phòng thì thấy ngột ngạt nên có đi dạo chút thôi, thật đấy.
“Này, bộ tớ không còn cần thiết với cậu nữa sao…?”
Từ mắt Satsuki, một giọt nước mắt lăn xuống.
“Cơ thể cậu như thế chắc là bất tiện lắm, sao cậu không nhờ mình chứ? Sao mà cậu không nói địa chỉ nhà cho mình? Mình đã đợi cậu đấy? Tớ sẵn sàng làm bất cứ điều gì nếu cậu ra lệnh, vậy mà đợi mãi chẳng thấy cậu liên lạc nên tớ phải lấy hết can đảm đến đây, thì thấy cậu tự dọn dẹp một mình thế này…Này, trả lời tớ đi chứ?”
Nặng nề quá, đáng sợ quá đi mất!?
Satsuki lúc này đáng sợ hơn cả phim kinh dị ấy chứ.
Nói dối hay lấp liếm có thể làm cậu ấy tổn thương. Tôi hít sâu, chuẩn bị tinh thần.
“Ban đầu mình định liên lạc với cậu, nhưng nghĩ cậu chắc bận lắm… chuẩn bị đại học này nọ. Mình không muốn làm phiền, nên mới vậy thôi…”
Không hẳn là thật, nhưng cũng không phải là nói dối. Với câu trả lời vội vàng, thế này là ổn.
“Thật không? Không phải cậu thấy mình không cần thiết nữa chứ?”
Đôi mắt đục ngầu của Satsuki dần lấy lại sức sống.
“Thật ra mình muốn nói là mình ổn lắm, nhưng có vẻ chưa được. Thành thật thì, hôm nay cậu đến giúp tớ rất nhiều. Cảm ơn cậu nhé.”
“Ừm… Ừm! May quá đi!”
“Ơ!?”
Satsuki xúc động lao vào lòng tôi. Tôi vô thức đỡ lấy, nhưng mùi hương nước xả vải và cơ thể mềm mại của một thần tượng nổi tiếng chạm vào tôi. Lý trí của tôi sắp bay mất rồi.
“Satsuki, ờm, cậu thả mình ra được không?”
“À, xin lỗi cậu nhé? Tớ tưởng bị cậu bỏ rơi nên tớ mừng quá.”
“Không hề, ai mà dám bỏ cậu được cơ chứ…?”
Tôi cũng đâu có nhặt cậu ấy đâu. Thậm chí, tôi còn nghĩ mình mới là người bị bỏ rơi ấy chứ.
“May quá đi mất… Nếu bị cậu ghét thì chắc mình sẽ sống tăm tối ở trường mất.”
Satsuki thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cậu ấy, tôi thấy mình phải có trách nhiệm. Không thể để cậu ấy mãi cảm thấy tội lỗi.
“…Nè, Satsuki. Nghe mình chút được không?”
“Hử? Gì thế?”
“Cậu đừng có bận tâm đến mình nữa, hãy tận hưởng cuộc sống đại học đi nha. Đó là khoảng thời gian tự do cuối cùng trước khi ra đời mà.”
Satsuki sẽ có việc làm, nên tôi không rõ cậu ấy sẽ chọn con đường nào, nhưng thường thì đại học là thiên đường cuối cùng trước khi bước vào xã hội. Tôi không muốn bốn năm đó của cậu ấy bị lãng phí vì cảm giác tội lỗi với tôi.
“…Vậy là mình không cần thiết nữa à?”
“Không phải vậy đâu. Cậu giúp mình như hôm nay đúng là cứu tinh mà. Nhưng trường tụi mình khác nhau, cậu cũng có cuộc sống riêng của cậu mà, đúng không?”
“Cuộc sống của mình là để dành cho Satoshi-kun mà?”
“Ơ…”
Cậu ấy nói thẳng luôn, nghiêm túc quá đi mất…làm tôi lúng túng.
Satsuki mỉm cười.
“Mà này, Satoshi-kun nói kỳ thật đấy. Chúng ta học cùng trường mà?”
“Hả?”
“Ơm? Mình chưa nói với cậu à? Chỉ là khoa khác nhau thôi.”
“Lần đầu tớ nghe luôn đấy.”
Trong (LoD), có nhắc đến việc lên đại học, nhưng không nói rõ là trường nào.
“Nên chẳng cần lo gì hết! Ở trường mình cũng sẽ chăm sóc cậu suốt luôn!”
“À, ừm.”
Nụ cười vô tư của cậu ấy làm tôi không thể từ chối được. Mà từ chối thì chắc hậu quả đáng sợ lắm đây. Tôi quyết định cứ để cậu ấy làm gì tùy thích cho đến khi hết cảm giác tội lỗi. Thôi thì thỏa hiệp vậy.
Nhưng
“Ừm. Ở trường thì có thể nhờ cậu, nhưng không cần đến tận nhà mình đâu nhé? Làm phiền cậu thế thì—”
Ting tong
Chuông cửa cắt lời tôi.
“Để mình ra mở cửa cho.”
Cô ấy phớt lờ tôi, chủ nhà, mà chạy ra mở cửa. Chắc lại là món đồ đặt qua mạng. Tôi căng thẳng, thả mình xuống lưng sofa.
“Ai đâ~y nè~~?”
“À rể!?”
Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tối sầm lại. Không, giọng nói quen thuộc này—
“Shuna ư…?”
“Đúng rồi nèee~!”
Cậu ấy bỏ tay ra, tôi ngửa đầu từ sofa, chạm phải thứ gì mềm mại. Shuna đang nhìn xuống tôi, cười rạng rỡ.
“Lâu rồi nhỉ~”
“Ừm, ừ. Lâu rồi không gặp cậu, mà không phải! Sao Shuna lại ở nhà mình cơ chứ!?”
Mà khoan, làm thế từ phía sau thì ngực của Shuna chạm vào tôi rồi!?
“Không chỉ có Shuna thôi đâu..—”
“Tớ nhớ cậu quá đi”
“Ơ khoan!!”
Tiếp đó, Shino, với đôi mắt long lanh như thể đoàn tụ cảm động, lao vào tôi.
“Satoshi-sama sau vài ngày… Dù là chuẩn bị nhập học, nhưng những ngày không được chăm sóc cậu thật dài đằng đẵng. Vết thương của cậu thế nào rồi? Nếu tệ quá đi thì—”
“À, ổn mà cậu. Tớ đang hồi phục tốt đây.”
“Vậy thì tốt rồi ha…”
Shino ngồi lên đùi tôi, nói chuyện, nhưng mặt cậu ấy gần tôi đến mức gần như không còn khoảng cách. Dù gần thế, da cậu ấy vẫn đẹp như ngọc.
Mà không phải, đừng phân tích theo kiểu đáng sợ thế chứ!
“Xin lỗi, hai người. Thả mình ra có được không…”
“Đúng đó. Tránh ra đi! Làm phiền Satoshi quá đấy?”
“Được rồiii”
“Oke”
Shuna và Shino miễn cưỡng rời khỏi tôi. Cảm ơn Reine đã kéo họ ra nha, nhưng sao Reine cũng ở đây?
“Lâu rồi nhỉ, Satoshi-kun.”
“Cũng không lâu lắm đâu. Mà—”
“Nè, Satoshi.”
Lại bị cắt lời. Mà Reine tiếp cận mượt mà quá. Sofa của tôi đủ cho hai người, nhưng cậu ấy nhanh chóng chiếm chỗ bên cạnh, nắm tay tôi bằng cả hai tay.
“Tôi nhớ cậu lắm. Lo cho cậu suốt luôn đấy. Sợ cậu ở một mình khóc vì sợ…”
“Mình đâu phải trẻ con đâu… Mà, ư!?”
“Nhưng giờ không cần lo nữa đâu. Tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc cậu, yên tâm đi nhé. Sợ thì cứ khóc trong lòng tôi cũng được.”
Tôi chỉ nhận ra Reine ôm mặt tôi khi đã bị bao bọc bởi cảm giác dễ chịu. Mà khoan, người xúc động khóc lại là Reine.
Lo cho tôi đến mức nào vậy chứ… Tôi trẻ con đến thế sao? Hơi sốc thật.
Mà mấy cậu này, không nói cho tôi biết gì hết!?
Được chăm sóc thì cảm ơn nha, nhưng cũng phải tôn trọng ý muốn của tôi chứ. Tôi cố thoát khỏi cái ôm làm người ta hư của Reine.
Rồi—
“Hà… Rốt cuộc, sao các cậu lại ở đây thế…? Mình không nói địa chỉ nhà mà, đúng không…?”
“Sao là sao, Satsuki chưa nói gì với cậu à?”
“Không, chẳng nói gì cả…”
“Cậu ấy… Làm Satoshi rối tung không à.”
Reine day thái dương, nhưng tôi còn muốn làm thế gấp bội.
“Mọi người tề tựu đông đủ rồi nhé!”
Satsuki từ cửa trở vào. Từ nãy giờ chẳng ai trả lời gì, chỉ toàn thêm nghi vấn. Cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi phải hỏi cho ra lẽ.
“Biết địa chỉ nhà mình thì thôi cũng được. Nhưng sao cả đám lại tụ tập ở phòng mình thế…?”
“Sao là sao nà, dọn nhà chứ gì nữa. Tụi mình từ hôm nay chuyển đến phòng bên cạnh cậu, thành hàng xóm rồi còn gì! Tiện thể, cả đám cùng tới trường luôn!”
“Hả…!?”
“Riêng khoa thì khác nhau hoàn toàn.”
“Nè, giá mà mình chọn cùng khoa Kinh tế với Satoshi-kun.”
“Đúng thế… Muốn đấm chết bản thân hồi thi đại học.”
“Thiệt luôn đấy à…?”
Đến mức này, tôi nghi ngờ có thế lực nào đó ép buộc, nhưng trò chơi đã kết thúc với dòng chữ BE, không có phần đại học hay phần tiếp theo. Vậy tức là, ngẫu nhiên… tôi cùng trường với các nữ chính…
“Cậu ổn không vậy?”
“Ơm? Ừm, ổn mà.”
“Tốt rồi.”
Satsuki kéo tôi về thực tại. Ngẩng lên, tôi thấy bốn nữ chính của (LoD) đang nhìn tôi, cười rạng rỡ.
“Vậy nhé, Satoshi-kun. Cùng nhau tận hưởng đời đại học nha?”
Nụ cười vô tư, nhưng tôi lại cảm nhận được chút u ám.
“Nhẹ tay với mình chút đi mà…”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
——
Hôm nay ngủ quên nên lên chap trễ! Enjoy!