"Được nói thế này nè~"
"Vậy lun à~"
"Thú vị ghê."
"Đây là hội con gái à... vui thật đấy."
Trong căn phòng nhỏ được bao bọc bởi ánh sáng dịu dàng, tiếng cười không ngớt vang lên. Bốn đứa chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn ở giữa. Dù đã gần ba giờ sáng, cảnh tượng này giống như đám nữ sinh cấp ba đang mê mải trò chuyện ở quán ăn gia đình, trông có phần kỳ lạ.
"Dù sao thì... chúng ta đã thoát ra khỏi lực cưỡng chế của thế giới của (LoD), đúng chứ?"
Reine khẽ lên tiếng, như muốn xác nhận lần nữa với chúng tôi.
"Đúng thế đấy. Nếu cứ tin theo những gì viết ở tờ giấy này, thì sự kiện của (LoD) sẽ kết thúc ở năm ba cấp ba. Sau khi lên đại học, sẽ không còn một cái kịch bản nào nữa. Tức là chúng ta sẽ không bị lực cưỡng chế của thế giới thao túng nữa đâu."
"Tốt quá đi…, thật sự quá tốt..."
Ý chí và trái tim của chúng tôi đã không còn bị thao túng, không bị ép buộc phải thích ai đó. Cũng không còn phải đặt mạng sống của mình lên bàn cân. Chúng tôi đã thực sự được giải thoát, đã thật sự được tự do. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, liên tục xác nhận điều đó và chia sẻ niềm vui với nhau.
Và rồi
"Phải cảm ơn Satoshi Iriya-kun mới được nhỉ~!"
Shuna chắp hai tay trước ngực. Dáng vẻ của Thánh nữ như sống lại, lời nói mang theo sự ấm áp.
"Đúng vậy nhỉ..."
"Ừm..."
"Ừm, đúng thế... Mong cậu ấy sớm tỉnh lại."
Dù Satoshi Iriya có là ai đi chăng nữa, cũng chẳng quan trọng gì. Cậu ấy đã một mình cứu mạng cả bốn chúng tôi, những người đáng lẽ đã chết trong thế giới (LoD). Cậu ấy đã cho chúng tôi tương lai.
Gần một tuần kể từ vụ tai nạn, tôi mong cậu ấy sớm tỉnh lại.
Tôi muốn nói lời cảm ơn vì đã luôn bảo vệ chúng tôi. Xin lỗi vì đã không nhận ra. Và
"Satsuki-chan, mặt cậu đỏ bừng quá kìa~?"
"Ơ!? Không, không phải, ý là, mặt Shuna cũng đỏ kìa!"
"Ơ, ơm~ không có đâu mà~"
"Không hề, đỏ lắm lun đấy. Như táo đỏ luôn."
"Trước khi nói người khác, thì cậu thử soi gương đi? Shino cũng chẳng khác gì đâu."
"...Lời đó, tớ xin trả lại nguyên vẹn cho Reine-san đấy."
"Im đi mà..."
Một sự im lặng kỳ lạ trùm lên bốn đứa. Dù cố giấu cảm xúc trong lòng, nhưng đôi má đỏ ửng đã nói lên tất cả.
Đây là lần thứ hai tôi chứng kiến cảnh này. Tôi không biết mình đang mang biểu cảm gì, nhưng nhìn ba người kia, chắc tôi cũng tương tự.
"Có lẽ sở thích của chúng ta giống nhau nhỉ..."
"Ừm nhỉ..."
Chúng tôi cười với nhau, có chút bối rối. Trước đây, tôi từng cảm thấy ghê tởm khi biết ba người kia cũng có cảm xúc này. Nhưng giờ đây, tôi lại thấy vui khi nghĩ đến cùng một người. Dù chỉ một người được ở bên cậu ấy, và cuối cùng chúng tôi vẫn phải tranh đấu với nhau như những kẻ thù mạnh mẽ, thật kỳ lạ.
"Nè..."
Reine khẽ thì thầm. Cả bọn lập tức nhìn về phía Reon.
"Tớ yêu Satoshi Iriya. Tớ muốn ở bên cạnh cậu ấy. Nhưng tớ cũng không muốn ganh đua người mình thích với bạn bè chút nào..."
"Reine-chan..."
Tôi không thân với Reine lắm, nhưng tôi nghĩ cậu ấy thường tránh nói thẳng, hơi quanh co. Có lẽ vì thế mà sự thẳng thắn này khiến tôi bất ngờ.
Nhìn mọi người, tôi biết họ cũng nghĩ như tôi. Cùng nhau trải qua khổ đau, chúng tôi muốn tất cả đều hạnh phúc, không ai phải chịu bất hạnh nữa.
Bốn đồng đội bị số phận thao túng, cảm giác gắn bó này còn nặng nề hơn cả với gia đình.
Nhưng thật tàn nhẫn. Tình cảm dành cho Satoshi Iriya, người đã cứu rỗi chúng tôi còn lớn thế hơn nữa. Dù không còn lực cưỡng chế của thế giới, chúng tôi lại một lần nữa thích cùng một người, phải tranh giành dù không muốn. Thật trớ trêu...
Nhưng lời nói tiếp theo của Reine khiến tôi càng sốc hơn.
"Vậy... cả bọn cùng trở thành người yêu của cậu ấy, được không?"
"Ơ...?"
Đang chuẩn bị tinh thần cho một quyết định đau đớn, đề xuất bất ngờ của Reine khiến đầu óc tôi như bị phủ kín. Tôi vô thức trao đổi ánh mắt với hai người kia, rồi khẽ hỏi Reine
"Cậu nghiêm túc đấy chứ...?"
"Ừm, nghiêm túc đấy."
Chúng tôi nhìn Reine, ánh mắt chứa đựng đủ loại cảm xúc. Reine cũng nhìn thẳng lại chúng tôi.
Người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là Shuna
"Nghe hay đó~! Tớ đồng ý nè~!"
"Thật luôn à...?"
Tôi nhìn Shuna, cố tìm xem cậu ấy có nói thật không. Shuna đáp lại bằng nụ cười.
"Nếu chỉ là bạn bình thường thì khác. Nhưng chúng ta là đồng đội cùng nhau trải qua tuyệt vọng, đúng không~? Chuyện này không còn là chuyện của riêng ai nữa. Đúng không, Reine-chan?"
"Ừ, ừm. Đúng vậy, Shuna."
Shuna nắm tay Reine, người đang bối rối, với nụ cười rạng rỡ.
"...Thế còn Shino thì sao?"
"Ừm... Tất nhiên, nếu là cá nhân, tớ muốn mình là người duy nhất được chọn. Nhưng—"
Shino hít sâu một hơi, rồi nói tiếp
"Tình cảm đồng đội với các cậu cũng ngày càng mạnh trong tớ, ngang ngửa với cậu ấy mất rồi..."
"Vậy thì..."
"Tớ cũng đồng ý với Reine-san. Dù sao, tớ vốn là con của một người vợ lẽ mà."
Shino cười gượng, tiết lộ hoàn cảnh của mình.
Ánh mắt của cả ba đổ dồn về phía tôi. Dù vẫn còn bối rối, tôi đã có câu trả lời.
"Thôi chịu thua rồi đó. Tớ cũng muốn ở bên mọi người. Nhưng, tớ phải là số một trong lòng cậu ấy, nhé?"
Cả bọn đồng ý cùng ở bên cậu ấy, nhưng ai cũng muốn là người được yêu nhất. Đó là điều kiện để chấp nhận mối quan hệ kỳ lạ này.
Cả ba lập tức nở nụ cười thách thức.
"Chơi luôn!"
"Vị trí chính thất phải là của tớ."
"Hì, tớ sẽ không thua đâu~"
Mối quan hệ này không hề bình thường. Tưởng tượng cậu ấy ở bên người khác, tôi có thể sẽ ghen tuông, đau khổ. Dù cả bốn cùng là người yêu, liệu có tạo ra thứ tự ưu tiên không? Tôi muốn được ưu tiên nhất. Liệu có khi nào tôi bị bỏ rơi không?
Nỗi bất an thì nhiều vô kể.
Nhưng, tôi cũng khao khát mối quan hệ này thành công không kém.
"Iriya-kun chắc sẽ bất ngờ lắm nhỉ!"
"Ừ... Bỗng dưng có đến bốn cô bạn gái, lại còn là tứ đại mỹ nhân nữa cơ chứ. Không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ."
"Hì, nghĩ thôi đã thấy hào hứng rồi!"
Giữa không khí sôi nổi, tôi thoáng nghĩ đến khả năng bị từ chối. Nhưng dựa vào nhật ký của cậu ấy, cậu ấy luôn ủng hộ cả bốn chúng tôi. Nếu ghét chúng tôi, cậu ấy đã không liều mạng cứu chúng tôi.
"Háo hức thật đó~ Cùng nhau hạnh phúc nhé~!"
——
"Nhân tiện, cái thằng khốn đó thì xử lí sao?"
"Ơ?"
Giọng Shuna đột nhiên trầm xuống như từ đáy địa ngục. Nhìn Shuna, chúng tôi nín thở. Cậu ấy nghiêng đầu, một lọn tóc kẹt trong miệng. Đồng tử giãn rộng, ánh mắt lạnh lùng toát lên sát ý thuần túy.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong phòng. Không khí vui vẻ bỗng như chìm vào đêm cực lạnh.
"Ý, ý cậu là Yu"
"Đừng có nhắc tên đó được không?"
Reine bị khí thế của Shuna áp đảo, nhỏ giọng xin lỗi.
"Chuyện gì vậy... Shuna-san?"
Shuna quay đầu, nhìn Shino.
"Chẳng có gì cả. Ngược lại, sao mọi người lại bình tĩnh thế?"
"...Câu hỏi không trả lời được vấn đề..."
"Vậy tớ nói thẳng nhé…tớ muốn giết thằng khốn Sano Yuto."
Shuna trở lại với nụ cười thường ngày, nhưng chỉ là bề ngoài. Ánh mắt toát lên sát khí không che giấu được. Shino, dù dày dặn kinh nghiệm, cũng toát mồ hôi.
Tôi và Reine như ếch bị rắn thôi miên trước khí thế của Shuna.
"Tớ nhận ra lực cưỡng chế của thế giới là gì rồi~"
Lời nói của Shuna thật bất ngờ.
"Là gì thế?"
Shuna cười, nhìn chúng tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ.
"Chúng ta là nhân vật trong thế giới (LoD), đúng không nè~? Tớ không rõ kịch bản chi tiết, có lẽ là thể loại tình cảm chăng~? Nhưng không quan trọng. Theo các cậu, trung tâm của kịch bản là gì?"
"Ơ, ờm..."
Tôi chẳng biết trả lời sao. Dù gọi là kịch bản, thể loại cũng khác nhau. Lãng mạn và khoa học viễn tưởng là hai thế giới hoàn toàn khác.
"Nhân vật chính."
"À..."
"Tình cảm, bối cảnh, hành động, cảm nhận, sự kiện xung quanh của nhân vật chính, chính nhân vật chính tạo nên mọi thứ trong câu chuyện. Trong thế giới của kịch bản, nhân vật chính là trung tâm của mọi thứ. Ý tớ là, lực cưỡng chế của thế giới chẳng phải là một cơ chế để duy trì thế giới đầy tiện lợi cho thằng đấy sao?"
Thật bất ngờ. Tôi luôn nghĩ Shuna không giỏi phân tích hay chiến lược. Nhưng…
"Tớ hiểu ý Shuna-san. Một giả thuyết thú vị. Nhưng tớ không hiểu tại sao lực cưỡng chế của thế giới lại liên quan đến việc muốn giết Sano Yuto."
"Tớ cũng nghĩ thế. Dù sao thì..."
"Ừm. Dù tớ có ghét đến mức không muốn nhắc tên thằng ôn đấy..."
Tôi không có ý định giết. Tất nhiên, tôi không muốn dính líu gì đến cậu ta nữa. Gặp ở đại học, tôi sẽ cố lờ đi cậu ta.
"Mọi người đọc nhật ký không thấy kỳ lạ sao~?"
"Kỳ lạ gì?"
"Thằng ôn đấy... chấp nhận những gì Satoshi Iriya-kun đã làm... quá dễ dàng, không phải sao?"
"---"
Quá dễ dàng...
Khi lặp lại lời Shuna trong đầu, tôi cảm giác như nhìn thấy đáy vực mà tôi cố tránh.
"Thử nghĩ xem, chẳng phải kỳ lạ sao~? Nếu gặp chuyện không nhớ nổi, người thường sẽ nghi ngờ, đúng không? Nhưng trong ký ức, cậu ta chẳng hề có biểu hiện đó. Mọi người cũng thấy thế, đúng không~?"
"...Ừm."
"Nói ra thì đúng là vậy..."
Reine và Shino chắc cũng cảm nhận được như tôi. Trước khi nhận ra, chúng tôi đã bị lời Shuna lôi cuốn.
"Tạm cho rằng, nếu chỉ là nhân vật chính, thì cứ lờ cậu ta đi~ Trong (LoD), chúng ta và Satoshi đều là con rối của người tạo ra thế giới này."
(LoDl) nói rằng nạn nhân là bốn chúng tôi và Satoshi Iriya, nhưng cũng có thể xem Sano Yuto chính là nạn nhân, bị ép đóng vai nhân vật chính. Có thể cậu ta cũng bị ép thích chúng tôi, giống như chúng tôi bị ép.
"Nhưng"
Shuna trở lại với gương mặt nghiêm túc.
"Cậu ta hành động như thể biết về lực cưỡng chế của thế giới, đúng không? Hơn nữa, cậu ta còn tự nhận mình là nhân vật chính của thế giới này... đúng không?"