Có vẻ như các nữ chính trong Gal Game, sau khi tránh được Bad Ending, đã đọc được nhật ký của tôi và phát hiện ra bí mật mà tôi đã che giấu!?

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 5

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 5

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 3

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20602

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7532

Web Novel - Chap 20: Góc Nhìn Lần Sáu Của Tứ Đại Mỹ Nhân

“Người mẹ Teresa từng nói một câu rất nổi tiếng, đối lập của tình yêu không phải là căm ghét, mà là sự thờ ơ. Tớ hiểu được ý câu đó đấy, nhưng mà tớ lại hoàn toàn phản đối nha~. Đối lập của tình yêu, đương nhiên là phải hận thù chứ~.”

Từng giọt nước biển từ túi nước trong suốt treo trên giá dần chậm rãi chảy dọc theo ống rồi luồn vào cánh tay của bệnh nhân. Trên tay cậu ấy chi chít nhiều vết kim, như đang kể lại quãng thời gian dài chống chọi với bệnh tật.

Bên cạnh chiếc giường bệnh hai người ngồi ở mỗi bên, lặng lẽ canh chừng người đang ngủ say. Tiếng thở khe khẽ của bệnh nhân truyền đến, yếu ớt nhưng vẫn vương lại ý chí sống sót. Mặt cậu bị che bởi chiếc mặt nạ oxy, hơi thở phả ra làm mờ lớp kính bên trong.

Giữa bầu không khí nặng nề trong căn phòng, nụ cười của Shuna lại trở nên kỳ lạ đến rợn người.

“Gia đình tớ từng bị một người mà tụi tớ cực kỳ tin tưởng, lén lấy hết sạch quỹ của công ty rồi chạy trốn lun đó~.”

Tôi nhớ trong nhật ký cũng có ghi lại chuyện này. Từ đó, tiểu thư con nhà chủ tịch như Shuna bắt đầu rơi xuống vực thẳm.

“Khi bắt được gã thì toàn bộ quỹ đã bị nốc sạch vào cờ bạc rồi~. Cái lý do gã đưa ra mới buồn cười cơ chứ~. ‘Tôi định dùng số tiền đó làm vốn, nhân lên gấp nhiều lần để trả ơn nhà Nanjou!’ Cười chết luôn mất~.”

Miệng vẫn cười, nhưng trong mắt cậu ấy lại lóe lên ánh lạnh lẽo. Khuôn mặt vừa chứa nụ cười vừa chan chứa sự giận dữ, khiến tôi không biết phải nói gì.

“Gã thì ở trong trại giam, không cần tiền mà vẫn có chỗ ăn chỗ ở đảm bảo đấy thôi. Còn gia đình tớ thì phải vay nặng lãi, bản thân tớ thì suýt phải bán thân mới đủ sống luôn cơ~. Thật đấy, đất nước này đúng là quá dễ dãi với kẻ phạm tội mà.”

——Ước gì nó chết mẹ đi.

Gương mặt Shuna bỗng trở nên vô hồn, như thể đang đeo mặt nạ, bàn tay siết chặt đến mức gân nổi rõ. Nhận ra bản thân đã để lộ vết nứt trong lớp mặt nạ tươi cười, cậu ấy nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thường ngày.

“À, xin lỗi mấy cậu nha~. Nhưng chính vì thế, tớ mới tin rằng đối lập của tình yêu chính là hận thù đó~. Bị một người mình tin tưởng lại phản bội, thì hận đến mức đó cũng là bình thường thôi mà~. Chuyện đối lập của tình yêu là sự thờ ơ chỉ là mấy lời hoa mỹ của những kẻ chưa từng bị phản bội thật sự thôi đó~.”

Với Shuna, phản bội là điều không bao giờ có thể tha thứ. Nụ cười hoàn hảo ấy đã xuất hiện vết nứt đi.

“Đây là lần thứ hai mà tớ trải qua chuyện này nhưng khác với lần đầu, thằng khốn đấy lần này lại chẳng chịu bất cứ hình phạt nào cả~. Muốn làm gì thì làm rồi đùa giỡn với chúng ta và giờ thằng cha đấy vẫn sống yên ổn chẳng biết trời trăng gì cả~. Trong khi người hùng thật sự của chúng ta thì đang hấp hối sắp chết. Thì mọi người nghĩ gì về chuyện này? Nghe đến đây mà vẫn không muốn giết thằng đó sao~?”

“Tớ…”

Không thể tha thứ được. Không muốn dính líu thêm một lần nào nữa. Tôi đã chặn thằng ôn đấy trên line rồi, nếu gặp mặt thì tôi cũng sẽ lờ đi mà thôi. Quan hệ gia đình với nhau ư? Cũng không cần nữa.

Cái quan trọng nhất là tôi hận thằng đó đến mức muốn phanh thây nó ra.

Thế nhưng, khi nói đến chuyện giết người, lý trí lại đứng về phía lẽ thường. Tôi lắc đầu xong ánh mắt vô thức chạm vào Reine và Shino. Trong đôi mắt họ cũng hiện lên sự do dự giống như tôi.

“Ha… ra là mấy cậu cũng chỉ đến mức đó thôi sao~.”

Shuna bỏ nụ cười, thay vào đó là cái nhìn lạnh lẽo khinh bỉ. Ánh mắt ấy còn rõ ràng hơn cả lời nói, chứa đầy bực tức và thất vọng.

“Thì ra tình cảm mà mấy cậu dành cho Satoshi Iriya-kun, à không… là Satoshi-sama, chỉ đến mức bị lý trí hay luật giữ lại thôi sao~? Cảm nhận ơn nghĩa cũng chỉ có vậy thôi à~? Mà thôi, vậy cũng được~.”

“Hả?”

Shuna khẽ nghiêng người, tỏa ra một vẻ đẹp quyến rũ, rồi tiến sát gương mặt Satoshi Iriya. Hơi thở nóng bỏng của cậu ấy phả ra và đầu lưỡi khẽ lướt qua làn da lộ ra giữa lớp băng quấn.

“Cậu đang làm cái gì vậy!?”

Tôi bật dậy liền phản đối hành động của cậu.

“Làm gì hả? Đây là bằng chứng của lòng trung thành thôi mừ~.”

“Bằng… chứng của lòng trung thành?”

Shuna vẫn áp sát gương mặt mình cạnh Satoshi, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng như nâng niu báu vật.

“Tớ từng nghĩ thế giới này chỉ toàn rác rưởi thôi. Nhưng mà Satoshi-sama là người duy nhất đã cứu mạng chúng ta mà không cần bất kỳ hồi đáp nào đó~. Tình yêu là chưa đủ đâu. Cậu ấy là người xứng đáng để ta đặt cược cả mạng sống, không đúng sao~?”

Khuôn mặt Shuna đỏ bừng, hơi thở phả vào tai Satoshi.

“Nếu trên đời này thật sự có thần, thì với tớ, Satoshi-sama chính là thần lun đó~. Cho nên…”

Cậu từ từ ngồi thẳng dậy, rồi quay cổ một cách bất thường như một con búp bê chết đột nhiên sống lại, nhìn thẳng vào chúng tôi.

“Thằng khốn đó, không thể tha thứ. Dù chết đi cũng vậy. Nó không chỉ hại chúng ta mà còn làm hại cả Satoshi-sama nữa.”

Cậu ấy mỉm cười nhìn chúng tôi.

“Tớ hoàn toàn ủng hộ chuyện harem đó nha~. Satoshi-sama không phải thứ để một mình tớ độc chiếm được. Những người cùng hoàn cảnh như chúng ta đều xứng đáng được hạnh phúc. Nhưng mà…”

Lại một lần nữa, cậu trở nên vô cảm.

“Trong khi người đã liều mạng bảo vệ chúng ta đang bất hạnh, thì chúng ta có quyền được hưởng thụ yên bình à~?”

Lời nói của Shuna như đâm sâu vào tim chúng tôi, như thể cậu ấy ép buộc tụi tôi phải nói ra. Cổ họng tôi nghẹn lại, nín chặt.

“...Shuna nói đúng đấy.”

Người lên tiếng trước tiên là Reine.

“...Từ trước đến nay, người bảo vệ mạng sống của tớ khỏi bà mẹ khốn nạn đó, chỉ có mình Iriya… không, là Satoshi-sama mà thôi. Trái tim này còn đập đến bây giờ cũng đều là nhờ Satoshi-sama cả.”

Reine nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay phải của Satoshi, ánh mắt chan chứa sự yêu thương vô bờ bến và sự biết ơn. Đôi má cậu ấy ửng hồng, tròng mắt long lanh ánh nước nhìn cậu như một thứ gì đó quý giá nhất trần đời. Vẻ đẹp được ca ngợi là nhất trường, giờ lại phảng phất thêm một nét quyến rũ ma mị. Hơi nóng ấy lan truyền sang cả tôi, khiến cơ thể nóng bừng.

Rồi—

“Thằng khốn đã cướp đi mọi công lao của cậu ấy lại còn chơi đùa với trái tim tớ, tớ muốn thằng khốn đấy phải rơi xuống địa ngục. Đạo đức? Pháp luật? Thứ giá trị phổ biến đấy chưa từng một lần bảo vệ được tớ cả.”

Trong đôi mắt xoáy sâu là hình bóng kẻ đáng bị giết.

“...Tớ cũng xin thề với lòng trung thành.”

Người thứ hai lên tiếng là Shino.

“Vì là con ngoài giá thú, tớ bị mẹ kế và anh chị cùng cha khác mẹ ghét bỏ. Không một ai đứng về phía tớ cả. Tớ vốn chỉ tồn tại như một công cụ cho cuộc hôn nhân chính trị. Một người hèn nhát không dám bỏ trốn đó là con người của tớ…”

Lần hiếm hoi Shino kể về hoàn cảnh và yếu điểm của bản thân.

“Với tớ, thời học sinh chỉ là quãng thời gian trì hoãn cuộc hôn nhân đáng ghê tởm kia. Theo như cuốn nhật ký, nếu như tớ kết hôn với thằng cha béo đấy, kết cục sẽ bị biến thành món đồ chơi rồi chết thảm… thì ra mắt nhìn người của tớ vẫn chưa hề sai.”

Trên mặt Shino hiện rõ nét chấp nhận số phận.

“Satoshi-sama đã phá bỏ định mệnh đó. Dù phải dâng hiến cả tấm thân này cho cái chết, tớ cũng không thể trả hết ơn cho được. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng đứng về phía Satoshi-sama… cho dù phải đối đầu cả nhà Shinonome.”

Cậu ấy nhìn thẳng chúng tôi, rồi nghiêng mình sát lại Satoshi đang nằm.

“Nên là… Thằng khốn đã cướp đi công lao của Satoshi-sama và vẫn sống ung dung đến giờ… nhất định phải giết cho được nó. Dù có phải làm gì, thì tớ nhất định cũng sẽ truy lùng đến tận cùng của địa ngục!”

Giọng Shino trầm thấp nhưng bén nhọn đến mức như có thể cắt người ta bằng lời nói.

“Thế còn cậu thì sao~?”

Shuna quay sang hỏi tôi. Cả hai người kia cũng nhìn sang.

“…Tớ cố gắng làm công việc thần tượng cũng là vì cậu ấy. Thật ra tớ chưa bao giờ muốn làm nó, ngày nào cũng muốn nghỉ. Chỉ muốn trốn chạy.”

Ống kính máy ảnh thật lạnh lẽo và những đôi mắt sau đó nhìn vào tôi khiến tôi sợ hãi. Nỗi sợ thân thể trần trụi bị phơi bày ra cho cả thế giới.

Nhưng, với một người chẳng có gì như tôi, đó là tất cả những gì mà tôi có thể làm. Tôi từng nghĩ, chỉ cần nổi tiếng thì cậu ấy sẽ chỉ nhìn mỗi mình tôi mà thôi.

Thực tế thì lại tàn khốc.

Dù đã liều mạng bằng cả cơ thể, tôi vẫn bị đe dọa sẽ bị sa thải. Muốn nổi tiếng, tôi bị ép phải tiếp khách qua đêm. Không chỉ thể xác, mà tinh thần cũng dần bị bào mòn đi, cho đến khi không còn đường lui.

Trong lúc tuyệt vọng, sợ rằng mình sẽ biến thành món đồ chơi bị thế giới nuốt chửng, cậu ấy đã xuất hiện. Vì tôi một người chẳng hề nổi bật, cậu đã bỏ ra một khoản tiền lớn. Tôi tìm lại được niềm tin vào tình yêu.

Tôi yêu cậu ấy. Thật sự rất yêu. Sẵn sàng dâng hết mọi thứ.

Chính vì thế

Toàn thân tôi mất hết sức lực. Gục xuống, tôi để mặc cho lời nói tuôn ra theo cảm xúc.

“Tớ đồng ý với Shuna, và cũng đồng ý với câu của mẹ Teresa. Nhưng tớ nghĩ cả hai là vẫn chưa đủ. Đối lập của tình yêu là sự hận thù, và điều đối lập với yêu và hận chính là thờ ơ.”

Aah~, cuối cùng tôi cảm thấy bản thân mình đã được là chính mình.

Vứt bỏ hết những thứ rườm rà như lẽ thường, lý trí và đạo đức.

“Hãy thử đứng ở vị trí của Satoshi-sama mà xem. Cậu ấy luôn trao cho chúng ta tình yêu, còn chúng ta lại đáp lại với cậu ấy chỉ là sự thờ ơ.”

“Danh nghĩa tình nguyện nghe thì đẹp lắm. Một hành động thiện nguyện vô tư, chỉ vì muốn cứu ai đó, bất chấp bay đến vùng chiến tranh hay nơi nghèo khổ. Hình ảnh họ trông chẳng khác nào là thiên sứ.

Nhưng…họ có thật sự vô tư không?”

Hành động cứu người luôn kèm theo phần thưởng là lòng biết ơn. Nó mang lại sự thỏa mãn trong tâm hồn. Với học sinh thì là điểm cộng hạnh kiểm, với người nổi tiếng thì là danh tiếng người tốt. Nếu được truyền thông đưa tin, địa vị xã hội càng thăng hoa.

Quan trọng hơn cả, là phần thưởng vô giá mang tên niềm kiêu hãnh vì đã cứu người.

Dù có tô điểm bằng bao nhiêu lời hoa mỹ, bản chất vẫn luôn tồn tại có qua có lại. Đó là nguyên lý của thế giới. Mọi thứ vận hành dựa trên trao đổi ngang giá.

Nhưng Satoshi-sama, một người đến từ thế giới khác, lại khác hẳn.

Dù có tận tâm đến đâu, công lao của cậu ấy luôn bị cái thằng ngu ngốc mang tên Sano Yuto cướp đi mất. Chẳng nhận được lời cảm ơn, chẳng hề có sự công nhận. Cuối cùng, ngay cả ước nguyện sống tiếp cũng bị giẫm đạp đi, bị tước đoạt một cách tàn nhẫn xong để rồi nhận về cái chết.

Cuộc đời Satoshi Iriya, chính là sống để bị cướp đoạt.

“Cậu ắt hẳn phải khó khăn lắm, phải không? Ắt hẳn phải đau đớn lắm, đúng không?”

Tôi không hay biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên má.

Cơ thể không thể nhúc nhích nổi được, như bị trói chặt vậy. Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống sàn phát ra tiếng vang.

Không sao đâu mà. Chúng tôi nhất định sẽ tô màu lại cuộc đời của cậu.

Nhưng trước đó

“Cho nên… hãy để thằng khốn đấy nếm trải cùng một kết cục như Satoshi-sama đi. Bị phớt lờ, bị phản bội, bị cướp hết tất cả. Và rồi—”

Ba người họ thoáng bất ngờ, nhưng lập tức mỉm cười.

“…Cái này trông hay nhỉ. Thằng đấy chắc chắn nghĩ sẽ duy trì được quan hệ với chúng ta như cũ. Chỉ cần cho nó nếm trải cảm giác bị tước đoạt là đủ rồi.”

“Nhưng mà… làm thế nào để khiến thằng đấy cảm thấy bị tước đoạt được?”

“Rất đơn giản. Chỉ cần cho nó thấy cảnh chúng ta ở bên Satoshi-sama, chắc chắn nó sẽ phát điên vì ghen thôi.”

“Nhưng… làm sao để nó thấy được cảnh đấy đây?”

“Vậy thì… sao không để Satoshi-sama học cùng trường đại học với chúng ta?”

“Hể~? Ý là dùng quyền lực của nhà Shinonome để đưa cậu ấy vào trường của tụi mình à? Tớ không muốn khiến Satoshi-sama phải lo lắng đâu.”

Nếu cậu ấy hiểu lầm là lực cưỡng chế của thế giới vẫn còn, thì sẽ khổ tâm mất. Chúng tôi không thể để cậu bị dằn vặt thêm được.

“Đừng có lo. Tớ đã kiểm tra máy tính của Satoshi-sama, cậu ấy đã thi đỗ trường đại học của chúng ta rồi. Trùng hợp là cùng khoa với thằng khốn đấy luôn.”

“Ồ~ vậy lun à~.”

“Thế thì càng dễ. Chỉ cần để hắn chứng kiến cảnh NTR là đủ.”

“Ừm, tiếc là không thể học chung lớp với cậu ấy để kề cạnh cả ngày thôi~.”

Dù biết đó là mong ước xa vời nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

“Fufu~, nếu không nhanh làm thủ tục nhập học thì sẽ bị buộc phải bảo lưu mất. Satoshi-sama chắc chắn sẽ không muốn vậy đâu, nên là liên hệ với nhà trường để bệnh viện gửi giấy tờ nhập học cho cậu ấy nha.”

“Xuân này sẽ thú vị lắm lun đây~. À mà, quay lại chuyện giết nó, mọi người nghĩ sao?”

Cả đám lặng im.

“Fufu… Satsuki này… cậu cũng dần phát điên rồi đấy~! Nhưng mà nè…”

“Trùng hợp ghê. Tớ cũng định làm y hệt lun.”

“Đúng vậy. Ngoài cách đó ra, chẳng có gì khiến nó nếm được nỗi đau của Satoshi-sama cả.”

Chúng tôi, những nhân vật sinh ra từ cùng một bi kịch mang tên (LoD), chẳng thể chống lại, chẳng thể trốn đi đâu được cả.

Suy nghĩ này trái đạo đức ư?

Cứ kệ đi.

Đạo đức đã làm được gì để cứu chúng tôi cơ chứ?

Người đồng loại duy nhất của chúng tôi, ngoài Satoshi-sama, chỉ còn ba người ở đây. Phần còn lại của thế giới, chỉ là đống đổ nát, là hư vô, là mảnh vụn của một thế giới đã sụp đổ.

“Ahaha…”

Cảm giác toàn năng tràn ngập cơ thể, chúng tôi trao bản thân cho người hùng của mình. Không gian quanh cậu tràn ngập thứ hương thơm quyến rũ, ngọt ngào, như thể mê hoặc mọi giác quan.

Niềm hạnh phúc khi được chạm vào người yêu dấu khiến trái tim tan chảy, toàn thân run rẩy.

Hãy mau tỉnh lại nhé. Hãy khao khát tụi em.

Và —

“Tụi em sẽ chờ.”