Có vẻ như các nữ chính trong Gal Game, sau khi tránh được Bad Ending, đã đọc được nhật ký của tôi và phát hiện ra bí mật mà tôi đã che giấu!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 5

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 5

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 3

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20602

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7532

Web Novel - Chap 16: Góc Nhìn Của Sano Và Lễ Nhập Học

Góc nhìn của rác rưởi

——

Tôi là Sano Yuto, và tôi tin rằng mình được định mệnh sắp đặt để gặp bốn người phụ nữ đặc biệt.

Nghe có vẻ điên rồ đấy, như kiểu suy nghĩ của một thằng nhóc lớp 8 mắc bệnh hoang tưởng, nhưng từ khi còn nhỏ thì tôi đã mơ hồ cảm nhận được điều đó.

Dù không biết mặt mũi hay tên của họ, tôi cảm giác mình biết tất cả về họ vậy.

Cảm giác đó bắt đầu trở thành chân thật khi tôi gặp Satsuki Saionji, cô bạn thanh mai trúc mã. Hồi tiểu học, tôi đã thấy ảo ảnh về hình dáng Satsuki khi cậu ấy lớn lên thành nữ sinh cấp ba. Mái tóc hồng ngắn ngủi ngày nào hóa thành mái tóc dài bồng bềnh như cánh hoa anh đào bay trong gió, nụ cười rạng rỡ khiến bất cứ ai cũng phải say mê. Và trên hết, thân hình đầy đặn của cậu ấy khiến thằng nhóc như tôi nghĩ rằng đây chính là một cô gái tuyệt phẩm.

Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra Satsuki chính là người đầu tiên trong số bốn người định mệnh của mình. Một bản năng sống còn, gần như ám ảnh thúc đẩy tôi không được để vuột mất cậu ấy.

Rồi bánh xe định mệnh bắt đầu lăn chuyển khi tôi vào cấp ba. Kitagawa Reine, Nanjou Shuna, Shinonome Shino, khoảnh khắc tất cả những cô gái định mệnh lần lượt xuất hiện.

Năm nhất cấp ba, tôi bắt đầu hành động để có được họ, nhưng dù tôi đã tự mình cố gắng họ lại chà đạp lên lòng tốt của tôi.

Không còn cách nào khác, tôi quyết định tập trung vào Satsuki trước. Không phải kiểu đuổi hai con thỏ thì mất cả, nhưng tôi nghĩ cứ chiếm được Satsuki đã, rồi tính tiếp sau. Cậu ấy nói gì đó về việc trở thành thần tượng thời trang, nhưng tôi chỉ nghĩ, thích thì cứ làm thôi.

Muốn làm gì thì làm, tôi không muốn trói buộc cậu ấy.

Tôi linh cảm rằng bước ngoặt sẽ đến vào năm hai cấp ba. Nhưng khi năm hai đến, mối quan hệ với bốn người chẳng tiến triển chút nào cả. Lòng tốt của tôi lại bị chà đạp. Nghĩ lại vẫn thấy tức.

“…À, hình như có một thằng tép riu nào đó cố làm thân với bốn người họ.”

Hôm sau, nó đã bị lãng quên hoàn toàn, thật nực cười. Đáng tiếc là tôi không nhớ mặt thằng đó cho lắm, nhưng nghĩ đến cảnh thảm hại của nó làm tôi nguôi giận phần nào.

Mối quan hệ với họ thay đổi khi cả bốn người được gọi là tứ đại mỹ nhân. Chẳng hiểu sao, độ yêu thích của họ đối với tôi đột nhiên tăng lên, họ bắt đầu nói chuyện thân thiện hơn. Có lần tôi được cảm ơn vì những việc tôi chẳng làm gì, hay tiền bất ngờ xuất hiện trong tài khoản. Dù có phần kỳ lạ, tôi tin chắc một điều

Thế giới này xoay quanh nhân vật chính là tôi.

Tôi nghĩ thần linh đang cố gắn kết tôi với tứ đại mỹ nhân. Tôi nhận ra có một người đại diện giúp tăng độ yêu thích của họ với tôi, tạo ra những tình huống có lợi. Dự đoán của tôi đúng, và đến năm ba, tôi đã khiến cả bốn người say mê mà chẳng cần làm gì nhiều.

Tôi gọi người đại diện đó là ông già noel. Không biết mặt mũi hay giọng nói, nhưng cái tên này nghe khá hợp.

Chỉ có một vấn đề tứ đại mỹ nhân không ưa nhau. Họ đều muốn độc chiếm tôi làm của riêng, phiền phức vãi cả l*n. Tôi chỉ nghe qua loa những chuyện nặng nề rồi để ông già noel lo liệu.

“Vậy mà đến lúc quan trọng, thằng đó lại vô dụng.”

Tôi giữ lời tỏ tình của họ vì muốn họ có thời gian hòa thuận với nhau. Tôi nghĩ đến lễ tốt nghiệp thì họ sẽ thân nhau hơn, hoặc nếu không thì ông già noel sẽ xử lý.

Nhưng đến lễ tốt nghiệp, Satsuki vẫn đòi tôi chọn một người. Dù đã cho cậu ấy nhiều thời gian, cậu ấy vẫn không hiểu ý tôi. Tôi định tự mình dạy họ giá trị của nhau, thậm chí đề nghị làm người tình, nhưng giữa chừng, Satsuki quay lưng đi.

Bị từ chối khiến tôi sững sờ, định đuổi theo, nhưng một học sinh trong trường bị xe tông ngay trước mặt Satsuki, làm tôi mất tập trung.

“Đã gây tai nạn thì đừng làm phiền tao chứ…”

Dù sao, cả bốn người đều sẽ vào cùng đại học với tôi. Chiếm được họ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng có một chuyện làm tôi bận tâm.

“Reine, đừng có nhắn mấy cái tin nhắn vô nghĩa nữa…”

Tôi tưởng cậu ấy đồng ý đề nghị của tôi, nhưng hóa ra chỉ là mấy tin nhắn vớ vẩn. Bình thường, tôi sẽ gật gù cho qua, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn chơi game tiếp nên nói thẳng sự thật.

Dù sao thì… ông già noel sẽ tự lo liệu thôi, đúng không?

“Nhưng đến cả seen lại cũng không có, lạ thật…”

Rồi ngày nhập học đến. Từ hôm đó, không ai trong bốn người trả lời tin nhắn của tôi, dù tôi đã chủ động liên lạc đi chăng nữa. Tôi đến nhà Satsuki để cùng đến trường, nhưng chẳng có một ai cả.

Bầu trời xanh nhạt, cánh hoa anh đào bay nhẹ trong gió. Đây là lễ nhập học thứ năm từ hồi mẫu giáo, chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng hầu hết bên cạnh tôi luôn có Satsuki.

“Mấy người đó đang làm cái quái gì vậy…”

Lễ nhập học của đại học Kyoyo được tổ chức theo từng khoa, tại hội trường kỷ niệm 100 năm thành lập. Dù sao tôi cũng không thể dự lễ cùng với cả bốn người, nhưng cảm giác này thật khó chịu.

Bước vào hội trường rồi mở cánh cửa lớn, không gian rộng rãi dần dần hiện ra. Những dãy ghế xếp bậc tạo cảm giác sâu lắng và có phần chuyển động. Ở giữa là sân khấu, xung quanh là ghế khán giả. Nơi này khiến tôi thực sự cảm nhận mình đã là sinh viên.

Tôi được yêu cầu ngồi từ phía trước. Nhìn quanh, những tân sinh viên trong bộ vest cứng nhắc đang trò chuyện với bạn bên cạnh.

Giờ là lúc kết bạn trong khoa. Hồi cấp ba, tôi chẳng có bạn nào cả. Bị vây quanh bởi tứ đại mỹ nhân nên tôi bị tụi con trai ghen tỵ, nên chẳng có ai để làm bạn. Ghen tỵ với kẻ không được yêu quý thật ngu ngốc mà, nhưng nhờ vậy, tôi loại được những người không xứng để làm bạn.

May mắn thay là đại học Kyoyo chỉ nhận những người xuất sắc từ trường tôi. Chắc chắn sẽ có người đủ tầm học hỏi cùng tôi.

Thôi thì nói chuyện với thằng đeo kính trông như dân mọt sách bên cạnh vậy.

“Xin mấy cậu đó! Để tớ dự lễ nhập học một mình đi mà!”

Một tiếng kêu như cầu xin vang khắp hội trường. Nơi này thường tổ chức hòa nhạc, nên âm thanh có vang vọng. 

“Cậu đang đi xe lăn mà, đi một mình sao mà nổi! Tay phải cậu vẫn còn bị thương mà, không có bọn tớ thì làm sao di chuyển được cơ chứ?”

“Không sao đâu mà… Trong trường thì chỉ cần đi bộ thôi, cơ sở vật chất cũng đầy đủ nên tớ cũng không thấy bất tiện lắm đâu. Nếu khó khăn quá thì tớ sẽ nhờ nhân viên giúp đỡ…”

“Sao lại nhờ nhân viên mà không phải bọn tớ? Tại sao vậy? Chẳng lẽ bọn tớ không cần thiết nữa ư? Nếu bọn tớ có làm gì sai, bọn tỡ sẽ sửa mà… nên là đừng bỏ rơi bọn tớ…”

“Không phải vậy đâu! Chỉ là đi với mấy bạn gái xinh đẹp như các cậu, tớ sẽ nổi bật lắm đó! Tớ chỉ muốn một cuộc sống đại học yên bình thôi mà.”

“Vậy thì trong cuộc sống đại học của cậu không có bọn tớ, đúng chứ? Này, mọi người, tớ thấy trên bảng tin có chỗ gọi là Hồ Máu đó, nhảy xuống đó chắc sẽ hợp đấy.”

“Thôi mà! Mấy cậu đừng có dễ dàng suy sụp thế! Thôi được, được rồi, ở bên tớ đến khi nào chán thì thôi!”

“Đừng có ép bản thân nhé. Thôi, tụi mình đi thôi.”

“Khoan đã! Tớ nhận ra là tớ hướng nội, ba năm cấp ba mà chẳng có lấy một bạn, nên nhờ nhân viên là không thể. Tớ cần các cậu, những người thân thiết nhất đối với tớ, ở bên cạnh tớ!”

“Có thật không?”

“Thật mà! Nhìn vào mắt tớ đi, trông tớ có đang nói dối không?”

“…Ừm, cậu chẳng có bạn thật nhỉ… Xin lỗi, tụi tớ hiểu lầm rồi…”

“Chốt tồ? Đó là điểm mà cậu tập trung đó à!?”

Họ không nhận ra, nhưng giọng của thằng đó vang khắp hội trường. Thật đáng tiếc khi cả khoa biết nó là thằng cô độc, khiến tôi bật cười đi. Nó đang nói chuyện với ai đó, nhưng tôi không nghe thấy giọng bên kia. Chẳng quan tâm gì cho lắm. Quan trọng là xem thằng bên cạnh có đáng để làm bạn không.

Nhưng nhìn kỹ, nó đang quay lưng lại. Cả đám sinh viên khác cũng vậy. Tôi bị cuốn theo, nhìn về phía đó, thấy gần cửa hội trường, một thằng ngồi xe lăn được bốn cô nàng ôm chặt.

…Thật là một cảnh ngứa mắt. Bình thường tôi sẽ là người tạo ra harem, nên chẳng để ý gì cho lắm, nhưng nhìn thấy người lạ làm vậy, tôi điên tiết. Lần sau phải biết chọn thời điểm mà thể hiện chứ thằng ngu.

Tôi khác đám tép riu, nên quay lại nhìn sân khấu. Nhưng rồi

“Tách ra đi mà mấy cậu, Satsuki…! Reine… Shuna… mấy cậu gần quá rồi! Còn Shino… đừng có úp mặt vào đùi tớ mà!”

Nghe những cái tên đó, tôi quay phắt lại, và một cảnh tượng không thể tin nổi hiện ra.

“Cái đéo gì?”

Tứ đại mỹ nhân của tôi đang tận tình chăm sóc một thằng cô độc đang ngồi xe lăn!

Cả bốn người dựa vào nó, cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Tim tôi như ngừng đập một nhịp, rồi lại đập mạnh.

Sì tóp—!

Tôi bật dậy, định lao tới, nhưng hội trường dần tối sầm lại. Lễ nhập học bắt đầu. Tôi không thể làm gì ngu ngốc như thằng đó để phá hỏng cuộc sống đại học. Tôi miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng vô thức siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy cơ chứ?”

Họ không thèm trả lời tin nhắn, biến mất suốt kỳ nghỉ xuân…

Quan trọng hơn, thằng nhõi đó là ai?

——

“Tránh ra coi!”

“Ối!”

Lễ nhập học kết thúc, tôi không thể chịu đựng nổi liền chạy ngay ra phía sau hội trường. Nhưng mà họ đã biến mất từ lâu. Tôi mở toang cửa ra ngoài hội trường.

“Chết tiệt… Họ đã đi đâu rồi?”

Không một bóng người.

“Đúng rồi! Điện thoại…!”

Họ chắc chắn sẽ mang theo điện thoại. Tôi lục túi, lôi điện thoại ra dù nó có bị kẹt.

“Satsuki… không có sóng ư…? Shuna thì không có điện thoại, đúng không nhỉ… Reine? Shino? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy cơ chứ!”

Tôi đá cái thùng rác cạnh máy bán hàng tự động, chai nhựa tràn ra.

“Tại sao lúc này mà ông già noel không xuất hiện, mẹ kiếp? Sao đúng lúc quan trọng lại mất tăm vậy, thằng rách này!”

Tôi cố hít thở sâu để bình tĩnh, nhưng chỉ càng thêm bực bội mà thôi. Mỗi hơi thở chỉ làm tôi thêm tức giận và lo lắng về kẻ xa lạ kia.

“Rốt cuộc thì cái đéo gì đang diễn ra vậy!”

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng vọng trống rỗng.

——

“Ha, chán thật đó…”

“Hì hì, lễ nhập học thì là thế mà.”

Vậy thì đừng có đi theo tớ chứ…

Tôi không dám nói ra, sợ rằng họ sẽ suy sụp, nên chỉ lẩm bẩm trong lòng.

Nghĩ lại lễ nhập học, tôi thật sự chán nản về chuyện đi học từ mai. Tôi chỉ muốn chút thời gian riêng tư thôi mà… sao lại khổ thế này?

Sau khi dỗ dành Satsuki và mấy người kia, tôi bình tĩnh nhìn lại, thấy cả đám tân sinh viên nhìn tôi. Ánh mắt họ đầy thương hại và ghen tỵ vì tôi được tứ đại mỹ nhân vây quanh. Tôi nhận ra tình cảnh của mình.

Tôi đã bị dán nhãn là một thằng khốn khiến các cô gái xinh đẹp, tự nhận là cô đơn, phải khóc.

Cuộc sống đại học của tôi tiêu rồi…

Dù sao cũng là khởi đầu tệ hại. Tôi muốn tham gia tiệc hay chơi bời sau lễ để cứu vãn danh tiếng, nhưng với cơ thể thế này, tôi sẽ làm mọi người lo lắng thôi. Hơn nữa, bốn người kia đáng sợ thật.

“Trời ạ, lại có mấy thằng nhắn tin làm quen nè… Tớ bận chăm sóc Satoshi rồi, từ chối đây. Không biết số tớ ai làm lộ ra nữa.”

“Hừ… Bên tớ cũng vậy. Đám con trai phát tình nên tớ từ chối thẳng rồi.”

Đúng là Satsuki và Reine. Shuna và Shino cũng nhìn điện thoại với vẻ mặt khó chịu. Đặc biệt là Shuna, mới dùng điện thoại mà đã muốn vứt đi rồi.

Ngày vui mà toàn chuyện u ám không đâu. Không ổn, tôi lên tiếng

“Thôi mà mấy cậu, bỏ qua mấy chuyện đó đi. Tối nay tổ chức tiệc nhập học ở nhà tớ nhé? Tụi mình sẽ gọi đồ ăn ở ngoài.”

Nhà tôi thì ngay cạnh bốn người họ, vì họ dọn đến bốn căn hộ kế bên. Thật trùng hợp khi cả bốn căn đều trống.

Không khí lập tức sáng lên.

“Ý Hay nèee! Làm lun thôi!”

“Vậy để tớ gọi đồ từ nhà mang đến nhaa?”

“Ăn đồ đó mỗi ngày, lưỡi có mà hỏng mất…”

“Đúng vậy đó.., dùng tiền túi làm mấy việc đúng chất sinh viên đi.”

“Shuna nói đúng. Góp tiền chung, thế mới ra dáng sinh viên chứ.”

“Cũng đúng. Tớ luôn muốn thử góp tiền xem sao, đúng dịp luôn rồi nè.”

“Thì ra cậu muốn thử cái đó à…”

Shino hào hứng, nhưng đúng là người giàu có cách nghĩ khác thường.

Dù sao thì không khí đã vui trở lại, thế là được.

Mà này, nhật ký của tôi mất tăm đâu rồi? Không thấy trong phòng gì cả…

——

Nhìn từ phía sau, bài phát biểu nhàm chán của hiệu trưởng và các vị tai to mặt lớn chỉ được nửa số sinh viên lắng nghe.

Satoshi thì nghe rất nghiêm túc, còn bọn tôi len lén ngắm cậu ấy.

Điểm này ở cậu ấy thật tuyệt mà…

“hehe.”

Trong tĩnh lặng và bóng tối, bốn ánh sáng nhỏ lóe lên.

——

Nhóm tứ đại

Shuna: “Eo ôi, bị thằng cha đó thấy rồi mấy cậu ơi…”

Shino: “Ừm… Tớ chỉ muốn về nhà Satoshi rồi khóc thôi…”

Satsuki: “Mà có ai thấy mặt thằng đó chưa nhỉ?”

Reon: “Haha, Satsuki đừng nhắc lạimà, nhớ lại buồn cười lắm đấy, tớ còn nhịn cười khổ sở đây này.”

Shino: “Đúng vậy đó, hehe.”

Shuna: “Tớ thì thấy ghê tởm. Thằng đó nghĩ bọn mình là của thằng đấy đến bao giờ đây?”

Satsuki: “Shuna, kìm sát ý lại đi cậu, xe lăn trông có vẻ kêu cứu kìa.”

Shuna: “Ối, xin lỗi mày nha, xe lăn ơiii~.”

Shino: “Thôi mấy cậu, vào chuyện chính đi. Thằng khốn đấy biết bọn mình đi với Satoshi, nghĩa là…”

Reine: “Chắc chắn thằng đấy sẽ tìm cách tiếp cận Satoshi.”

Shuna: “Tụi mình cố ở bên Satoshi nhiều nhất có thể nhé. May mà khoa của cậu ấy đông, bọn mình lẻn vào cũng chẳng ai để ý đâu.”

Satsuki: “Nhưng vẫn có lúc không ở cùng được mà. Với cái tính của thằng đấy, nó sẽ chớp cơ hội để mà xen vào.”

Shino: “Có bọn mình ở đó mà, nó càng dễ tiếp cận hơn nữa.”

Shuna: “Phiền thật đấy. Có nên xịt thuốc trừ sâu không mấy cậu?”

Reine: “Thôi đi Shuna, đừng làm phiền người khác nha.”

Shuna: “Dạ.”

Satsuki: “Tạm thời cứ quan sát xem thằng đấy làm gì.”

Shino: “Ừm. Nếu nó dám làm hại ai…”

Satsuki: “Shino, ráng kìm lại nhé.”

Tụi tôi đã lên kế hoạch cách giết thằng khốn đó rồi.

——

Hôm nay lên muộn, sory anh em, enjoy!

Nhóm bên line