Có vẻ như các nữ chính trong Gal Game, sau khi tránh được Bad Ending, đã đọc được nhật ký của tôi và phát hiện ra bí mật mà tôi đã che giấu!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 5

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 5

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 3

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20602

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7532

Web Novel - Chap 18: Mày Là Người Mà Tụi Tao Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ

Ánh mắt sắc lạnh như băng của Reine đâm xuyên qua Sano. Nhưng Sano không một chút do dự, vẫn nở nụ cười bình thản hướng về cậu ấy.

“Đã cả tháng rồi nhỉ. Cậu có khỏe không nà… ơ, này…”

Reine phớt lờ Sano, cúi xuống ngang tầm mắt tôi. Nhớ lại dáng vẻ thảm hại vừa nãy, tôi vội quay mặt đi, nhưng Reine lại mỉm cười như nhìn tôi một đứa trẻ nghịch ngợm.

“Xin lỗi cậu nhé, Satoshi. Tớ có hơi đến muộn một chút.”

“Không sao đâu, nhưng mà cậu…”

“Không cần nói thêm gì nữa nha.”

Reine nhẹ nhàng đặt tay lên môi tôi, ngắt lời.

“Bọn tớ rất vui vì Satoshi đã trân trọng bọn tớ. Nhưng nếu nghĩ tất cả chỉ dựa trên cảm giác tội lỗi với cậu… tớ sẽ có chút buồn đấy.”

“Reine…”

Reine khẽ cúi mắt, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng và thanh lịch, lặng lẽ nắm tay cầm xe lăn của tôi.

“Thôi nào, cùng nhau đi ăn trưa đi nha. Shino bảo muốn ăn ramen đó, cậu ấy bảo là muốn thử món ăn bình dân.”

“Haha, đúng kiểu của Shino rồi nhỉ.”

Giọng Reine lạnh lùng nhưng đầy kiêu hãnh, giờ đây lại ấm áp đến lạ thường. Cảm giác nghẹt thở trước đó dịu nhẹ đi, nhường chỗ cho sự an tâm. Reine đẩy xe lăn từ phía sau. Bình thường, tôi sẽ ngượng và muốn rời ra ngay, nhưng giờ phút này, tôi cảm thấy thật yên lòng.

“Lâu rồi không gặp cậu, Reine. Có khỏe không?”

“…”

Reine coi Sano như không khí. Khi bước qua cửa lớp học, một giọng nói bất chợt vang lên

“Satoshi ơi, có đợi lâu hong~!”

“Á!”

Satsuki lao đến xe lăn của tôi, nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng khi ngẩng lên, gương mặt cậu ấy lập tức tối sầm.

“Cậu có ổn không vậy? Vết thương lại đau ư? Không có bọn tớ, cậu chẳng làm được gì cả, nên tớ lo lắm…”

“Không sao đâu, tớ thấy bình thường mà.”

Thực ra, vì Satsuki lao tới mà tôi còn đau dữ hơn.

“Tớ cũng lo lắm đấy…” Giọng Shino vang lên từ phía sau.

“Đúng đó~ Tớ không muốn chỉ mình Satsuki được ưu ái đâu~” Shuna nói, môi bĩu ra.

Nhưng giọng họ bỗng trở nên vô cảm.

“Ơm? Sao thế… À, ra là vậy.”

Khi Satsuki nhìn thấy cái gì đó ở phía sau tôi, ánh mắt cậu ấy tối sầm lại, giọng nói mất đi cảm xúc.

“Satsuki ơi.”

Sano gọi, nhưng Satsuki không phản ứng, chỉ nhìn tôi với nụ cười gượng.

“Reine có kể cậu nghe rồi đúng không? Ngoài trường có tiệm mì ramen ngon lắm đó. Phải không, Shino nà?”

“Đúng vậy đó, đi nhanh thôi nào. Tớ muốn thử dùng máy bán vé xem sao.”

“Vẫn đúng chất tiểu thư nhà giàu nhỉ~”

“Này, đợi đã nào…”

Sano lẩm bẩm, nhưng cả bốn người chẳng thèm để ý. Khi tôi định ngoảnh lại, họ lập tức tạo thành bức tường chặn tầm nhìn, rồi đẩy xe lăn đi.

——

“Này…”

Chân tôi như bị đeo xích, không thể nhúc nhích nổi. Đưa tay ra, nhưng chẳng thể chạm vào điều quan trọng. Họ như ảo ảnh, càng chạy thì lại càng xa.

“Đợi đã! Tớ có nhiều điều muốn hỏi mấy cậu!”

Tôi gọi, nhưng mọi thứ đều công cốc, chẳng ai thèm đáp lại.

“Shino có biết ramen là gì không thế?”

“Câu hỏi ngớ ngẩn vậy. Cậu nghĩ tớ là ai cơ chứ…”

“Cô nàng tiểu thư tò mò và rắc rối chứ gì nà. Không biết có ăn nổi không ta…”

“Nếu thiếu thì, đưa tớ nhé~ Tớ đói lắm đó~ Satoshi cũng thế mà, đúng hong nè~?”

“Ơm? À, ừm, chắc vậy đó.”

Không phải là cậu ta, không thể!

Khi mắt tôi chạm mắt với Satoshi, lập tức một bức tường chắn ngang, cắt đứt ánh nhìn. Trong nhóm năm người đi phía trước, chỉ có Satoshi nhận ra tôi. Nghịch lý thay, điều đó nhắc tôi rằng bốn cô gái kia không phải ảo ảnh.

“Này, đừng có phớt lờ tớ nữa, nghe tớ nói đi mà!”

Cuối cùng, cơ thể và ý chí của tôi đồng điệu, tôi cố đuổi theo. Lâu lắm mới gặp lại, vậy mà cả bốn người không thèm nhìn lấy tôi, khiến tôi hơi nóng nảy. Nhưng tôi cố giữ bình tĩnh. Tuy nhiên…

“Vậy để tớ đút cho cậu ăn nhé~”

“Thế là không công bằng đâu nhá! Này, Satoshi, tay không thuận mà ăn ramen sẽ bị bắn tung tóe đó nha, để tớ giúp cho!”

“Có một cô nàng ồn ào như Satsuki bên cạnh, Satoshi làm sao ăn cho ngon được chứ? Tớ không đói lắm, để tớ chăm sóc Satoshi cho. Mấy cậu cứ thưởng thức ramen đi nhá.”

“Reine này, thế là chơi xấu đấy! Phải là tớ mới đúng chứ?”

“Tớ tự làm được mà mấy cậu…”

“Này! Dừng lại mau!”

Tứ đại mỹ nhân của tôi đang tranh giành một thằng khác, lại còn thân thiết với nhau nữa cơ chứ. Tôi định giữ lời tỏ tình vì muốn họ gắn bó với nhau, nhưng là để tôi ở trung tâm, không phải là kẻ khác! Bị cảm giác hoảng loạn thúc đẩy, tôi không kìm được cảm xúc nữa.

“Tại sao các cậu lại ở bên thằng khốn đấy? Chẳng phải các cậu đều thích tớ sao? Tớ nhắn tin mà các cậu dám phớt lờ. Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Trước thang máy, cả bốn người dừng lại.

“Hộc hộc, cuối cùng cũng chịu dừng.”

Tiếng thở hổn hển của tôi vang vọng. Bốn nàng đang ồn ào bỗng im lặng.

Không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

“Này, nếu trả lời có khó quá thì gật đầu thôi cũng được. Ra tín hiệu ét o ét đi, tớ sẽ cứu các cậu bất kể chuyện gì mà!”

Họ không muốn thế này đâu. Chắc chắn Satoshi đã lợi dụng lòng tốt hay nắm thóp gì đó. Nếu không, họ không thể đối xử với người mình thích như vậy được.

Nhưng khi đèn thang máy sáng ở tầng hai, cửa mở, cả bốn người không thèm nhìn tôi, bước vào cùng Satoshi.

“Đợi đã mà!”

Tôi không được dừng lại, nghĩ vậy, tôi lao tới, nhét chân vào khe cửa thang máy đang khép. Cửa dừng lại sau một cú va nhẹ.

“Satsuki và các cậu đều rất tốt bụng nên thấy Satoshi bị tai nạn, mấy cậu không thể bỏ mặc được nên mới phải chăm sóc chứ gì! Chắc chắn các cậu bị ép buộc luôn, đúng không? Satoshi đang uy hiếp các cậu đấy!”

Tai họ khẽ động.

“Oi thằng chó Satoshi, mày mau nói gì đi chứ, thằng l*n!”

Tôi chửi thằng Satoshi, người bị Reine và Shino che khuất. Hắn im lặng, thật hèn hạ và xảo quyệt mà.

“Này.”

“…Satsuki? Satsuki à…!”

Lời cầu xin tuyệt vọng của tôi cuối cùng cũng được đáp lại. Satsuki đã dũng cảm lên tiếng.

Cậu ấy chắc chắn bị Satoshi đối xử tệ bạc rồi. Vậy thì tôi sẽ ngay lập tức

“Chết đi, thằng khốn.”

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Đôi mắt Satsuki đen như mực, giọng nói lạnh lẽo đâm vào tai tôi. Chưa kịp phản ứng, tay phải cậu ấy vươn ra từ khe cửa thang máy, nhanh như điên.

Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ áo tôi, kéo mạnh với sức lực kinh ngạc. Không kịp làm gì, cơ thể tôi bị lôi về phía trước. Satsuki không một chút do dự, như muốn kéo tôi vào thang máy.

“Sao cậu…?”

Sự hoảng loạn và sợ hãi khiến tôi thốt lên một tiếng nhỏ, nhưng Satsuki rút tay lại, và cửa thang máy đóng sập một cách vô tình.

Tôi mất đà, đầu đập vào cửa, cơn đau lan khắp mặt, khiến tôi nhăn nhó ngã xuống sàn.

“~~~~!”

Máu tươi bắn ra, chảy dài lên sàn.

Cửa thang máy mở lại, Satsuki nhìn tôi như nhìn rác rưởi, ánh mắt khinh bỉ. Qua tầm nhìn mờ mịt, tôi thấy Shuna cười, giữ nút mở cửa.

Nhờ cơn đau, đầu óc tôi tỉnh táo trở lại.

“Cậu làm gì đấy…!?”

Lời tôi nghẹn lại. Không chỉ Satsuki, mà Shino và Reine cũng nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ tương tự.

“Thằng l*n chó chết… mày nghĩ bản thân mày là ai mà dám xúc phạm đến người đã cứu mạng tụi tao?”

“Lợi dụng ư? Nắm thóp à? Đừng có mà cái kiểu bôi nhọ Satoshi của bọn tao thêm một lần nữa!”

“Hả? Các cậu đang nói cái quái gì vậy? Này, Shuna ơi!”

“Đừng gọi tên tôi~ Tôi thấy bẩn thỉu đấy~”

Giọng Shuna, thường dịu dàng và ấm áp, giờ đây lạnh lùng và giận dữ. Nụ cười vốn chữa lành mọi thứ giờ chỉ là chiếc mặt nạ vỡ tan, để lộ gương mặt vô cảm đáng sợ.

Chuyện gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?

Tư duy và thực tại lệch ra khỏi đầu tôi, tôi không thể định hình lại được. Satsuki ngồi xuống trước mặt tôi, nắm tóc tôi, kéo mạnh lên ngang tầm mắt cậu ấy.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng đôi mắt Satsuki như hố đen.

“Mày đã đùa giỡn bọn tao chán rồi cơ mà, vậy mà còn dám thản nhiên bắt chuyện luôn đấy? Đã thế còn dám làm tổn thương… trái tim Satoshi của bọn tao. Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi! CHẾT ĐI!

“Ư…”

Người trước mặt tôi là Satsuki ư…?

Tôi vùng vẫy thoát khỏi tay Satsuki, tóc bị kéo rụng ra, nhưng nỗi sợ lấn át cảm giác đau đớn. Satsuki đứng dậy, cửa thang máy bắt đầu đóng lại một cách vô tình.

“Đừng bao giờ nói chuyện với bọn tao thêm một lần nữa. Nếu có lần—”

Lời cuối bị cắt ngang khi cửa thang máy đóng sập.

Tôi đờ đẫn, đầu óc trống rỗng. Ánh mắt khinh bỉ của họ khắc sâu vào tâm trí tôi, mang theo cơn giận và sự lạnh lùng không đáy.

Giết…

Tôi như thấy môi Satsuki mấp máy từ đó.

“Mình đã làm gì cơ chứ…!”

Trong lồng ngực tôi là sự sợ hãi, hoang mang, và—

———

Tác lại thêm quả cắt ngang giữa chừng rồi!