Có vẻ như các nữ chính trong Gal Game, sau khi tránh được Bad Ending, đã đọc được nhật ký của tôi và phát hiện ra bí mật mà tôi đã che giấu!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

1 5

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

(Đang ra)

Nàng phù thủy, người yêu những mối tình thuần khiết.

말랑반디

Nhưng có một vấn đề... đấy là tôi đã tái sinh vào thời điểm 300 năm trước khi cốt truyện chính diễn ra.

30 5

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

(Đang ra)

Cô bạn gái chung tình hay lo lắng của tôi chẳng bao giờ chịu từ bỏ

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò, xoay quanh một cậu con trai vô tình được nhiều người thích và một cô gái xinh đẹp quyết tâm chiếm trọn trái tim cậu.

4 3

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

232 20602

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

12 158

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

60 7532

Web Novel - Chap 14: Góc Nhìn Lần Bốn Của Tứ Đại Mỹ Nhân

“Đến nơi rồi này…”

Căn hộ của Satoshi Iriya nằm cách trường ba ga tàu. Từ ga gần nhất đi bộ khoảng ba phút, xung quanh có cửa hàng bách hóa, siêu thị, và cả khu vui chơi, đúng là một nơi lý tưởng để sống mà.

Trời đã tối mịt, ánh sáng hắt ra từ các căn hộ chuyển từ màu trắng chói sang cam nhòe của bóng đèn. Tiếng bước chân leo cầu thang vang lên có phần ghê rợn, Shino đi đầu dừng lại trước phòng 205. Đây chính là phòng của Satoshi Iriya.

“Mở cửa nhé mọi người.”

Nghe Shino nói, chúng tôi lặng lẽ gật đầu. Không biết cậu ấy lấy chìa khóa từ đâu, nhưng khi tra vào ổ, tiếng cạch vang lên. Lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện như kiểu trộm cắp. Lo lắng liệu nếu có ai ở trong thì sao hay nếu hàng xóm phát hiện thì làm thế nào bây giờ, khiến đầu óc tôi hoang mang tột độ, nhưng hóa ra đó chỉ là lo xa mà thôi.

“Vào thôi.”

“Ừm…”

“Xin phép nhaa~”

“T-Tớ cũng vào nữa.”

Dù sao đứng ngoài cũng dễ bị nghi, chúng tôi vội vã bước vào nhà Satoshi Iriya. Cảm giác đầu tiên là một mùi hôi cực kì nồng nặc.

“Trời ơi, mùi kinh quá đi mất~”

“Thật đấy…”

“Bật đèn lên đi… mình chẳng thấy gì cả.”

“Ừm, để tớ tìm công tắc đèn đã…”

Trong căn phòng tối om, không có ánh trăng, còn tối hơn cả bên ngoài nữa. Tôi là người đi cuối, mò mẫm trên tường chạm vào công tắc và bật đèn.

“Trời ơiii…”

Ánh đèn sáng lên, thứ đầu tiên đập vào mắt là căn bếp như bãi rác. Lon rỗng, chai nhựa, hộp đồ ăn từ tiệm tiện lợi hay gọi giao hàng vương vãi khắp sàn nhà, giữa những khe hở sàn là vết chất lỏng có phần hôi thiu.

“Satoshi Iriya mà cẩn thận á?”

“… Thì kệ lời tớ nói đi.”

Reine cười đểu, còn Shino hơi dỗi.

Dù đã lấy khăn che mũi nhưng mùi hôi vẫn xộc lên. Chúng tôi né tránh đống rác, tiến đến cánh cửa phía trong.

“Nè, chắc là không có xác chết nào đâu nhỉ?”

“Đừng có nói đáng sợ thế chứ~! Hư~!”

Shuna có thật sự sợ không nhỉ…?

Không khí thiếu căng thẳng đi đôi chút, nhưng cũng nhờ thế mà chúng tôi đã thả lỏng chút đỉnh.

“Vào đây nè.”

Khi chúng tôi gật đầu, Shino mở mạnh cửa. Bên trong là một căn phòng đơn, rèm cửa bay theo gió, để lộ bầu trời đêm qua ban công. Phòng vẫn bừa bộn, nhưng không hề có mùi hôi, chỉ là đầy đồ đạc lung tung.

Nội thất gồm một chiếc ghế sofa và cái bàn nhỏ giữa phòng, trên đó là một chiếc laptop đang bật. Có lẽ chủ nhân của nó không tắt máy, để nó ở chế độ ngủ. Một điểm đáng chú ý nữa là ở cuối phòng có cái thang dẫn lên gác lửng.

“… Thôi, từ giờ chúng ta chia ra làm việc đi.”

“Ừm.”

Shino đẩy đống rác ra, ngồi trước laptop. Reine lặng lẽ trèo lên gác lửng.

Hai người này liều thật…

Thế này đúng là trộm cắp rồi. Đã đến đây rồi mà còn do dự thì ngớ ngẩn hết sức, nhưng cái sự tò mò của tôi đã đánh bay đi cái suy nghĩ đấy.

“Tớ đi dọn phòng đây~ Bừa quá chịu không có nổiiiii~”

Cái đó lại càng không ổn tí nào…

Nếu nhà sạch sẽ, khi Satoshi Iriya về chẳng phải sẽ dễ bị phát hiện sao? Nhưng Shuna đã bắt đầu làm việc nhà luôn rồi.

“Mọi người tự do quá đấy…”

Chẳng biết làm gì cả, tôi quyết định lên gác lửng với Reine. Nơi đó trông rất hợp để giấu đồ.

“Có tìm được gì không… Reine, sao thế?”

Giữa gác lửng là chăn đệm, xung quanh chất đầy thùng giấy. Reine ngồi bệt ở góc, quay người lại khi tôi gọi, nhưng mặt vẫn cúi. Cậu ấy ném một chiếc ví cũ có hơi ố nước về phía tôi.

“Satsuki, cậu biết cái này là gì không…?”

“… Không?”

“Chiếc ví này là của mẹ tớ… Vết hỏng này giống hệt cái trong ký ức của tớ.”

“!”

Nhật ký viết rằng mẹ Reine, sau khi mất ví liền nổi giận định đánh chết Reine. Rồi cậu ấy, tự xưng là Sano Yuto, nhặt được ví và cứu Reine một mạng.

“Hôm đó, tỉnh dậy thấy bà ấy vui vẻ bất thường, tớ hoang mang lắm. Ví thì đổi cái mới, còn khoe tiền với tớ nữa cơ chứ. Bảo rằng là nhờ Sano Yuto…”

“Reine… Á!”

Khi tôi định lại gần Reine, chân vấp vào thùng giấy, làm đổ nó.

“Trời ơi, xin lỗi cậu… ờm… cái… gì…đây”

Tôi vốn không đủ can đảm để lục lọi, nhất là nhà một nam sinh tuổi này. Ai mà biết có gì riêng tư. Nhưng…

“Cái… gì… thế này?”

Từ thùng giấy rơi ra là tập ảnh đầu tay của tôi khi bản thân mới làm người mẫu. Hơn nữa, có đến mấy cuốn giống hệt.

Nếu Satoshi Iriya là fan cuồng của tôi, có lẽ tôi đã vui rồi. 

“1… 2… 3…”

Tôi bất giác đếm từng cuốn. Xong, tôi thấy một thùng giấy tương tự bên cạnh. Cảm giác tội lỗi ban nãy biến mất. Tôi mở ra, lại là những cuốn giống vậy.

“53… 54… 55…”

Ngày trước, để tăng doanh số, quản lý và giám đốc từng ám chỉ tôi làm mấy việc mờ ám. Rồi nghe tin một khách VIP mua hẳn trăm cuốn, tôi mừng lắm. Người đến bắt tay ở sự kiện là cậu ấy, khiến tôi càng yêu quý Sano. 

“98… 99… 100.”

Đúng trăm cuốn. Tôi chẳng muốn tìm thêm. Linh cảm mách bảo đây là tất cả rồi.

“Haha… hóa ra tất cả là giả dối…”

Hy vọng cuối cùng sụp đổ. Tình cảm dành cho Sano lại tan biến, chỉ còn lại

“Vậy à, hóa ra là thế! Haha… hahaha!”

“Sao lạ thế! Sao cậu lại có cái này hả? Buồn cười thật~! Đúng không~? Đúng không~?”

Nhìn xuống từ gác lửng, tôi thấy Shino cười ghê rợn trước laptop, còn Shuna, đang dọn dẹp, phát hiện gì đó và nói giọng sắc lạnh.

“Hihi… thì ra là vậy à…”

Reine cúi mặt lẩm bẩm, khóe miệng cong như vầng trăng.

“Buồn cười thật! Hahaha~~!”

Tôi cũng điên loạn không kém. Tôi muốn phát điên mà.

Nếu chỉ có Nhật ký, có lẽ tôi còn nghĩ lời Shino chỉ là bịa đặt, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tiếng cười điên dại vang vọng qua khe rèm, xé toạc màn đêm tĩnh lặng.

Thế giới này là giả dối

Satsuki Saionji không được sinh ra bởi bố mẹ, mà bởi kẻ đã tạo ra thế giới này, một con rối được lập trình để yêu lấy Sano Yuto.

Cuộc đời tôi sống chỉ là một vở kịch trên kịch bản đã định trước.

Vui buồn, trải nghiệm, xuất thân, hoàn cảnh, tất cả chỉ là mảnh ghép cho câu chuyện (LoD). Ngay cả mạng sống cũng vậy nốt.

Nhưng

“Tớ không muốn chết…”

Nỗi sợ như có thứ gì vô hình bóp chặt tim là động lực duy nhất trong chúng tôi, giờ đây đã trống rỗng. Bị thôi thúc, chúng tôi bắt đầu lục soát toàn bộ căn phòng mà chẳng cần ra hiệu.

Dù Satoshi Iriya đã cứu chúng tôi, nhưng nếu lực cưỡng chế lại tác động thêm một lần nữa thì liệu chúng tôi có bị thao túng không, có còn bị kéo vào kịch bản cân mạng nữa không?

“Không có… chẳng tìm được gì cả.”

Những món đồ kỷ niệm giữa tôi và cậu ấy thì nhiều vô kể, nhưng giờ chẳng còn nghĩa lý gì cả. Chúng tôi không còn tâm trí đắm chìm trong ký ức giả tạo nữa.

Ngay cả Satoshi Iriya, người đến từ thế giới khác, cũng không thoát được lực cưỡng ép thế giới. Biết được thì chúng tôi làm được gì?

“Haha, có làm gì cũng vô ích thôi…”

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Tôi thấy có lỗi với ba người đang lục lọi, nhưng cơ thể tôi không còn muốn nhúc nhích.

Tôi ngồi xuống cầu thang gác lửng, lấy nhật ký ra, lật lại từng trang.

“Giỏi thật đó. Cậu đã luôn bảo vệ tụi tớ…”

Một mình tôi đã đủ khó khăn rồi, vậy mà một mình cậu ấy gánh vác gấp bốn lần tôi. Cuộc sống thường ngày của chúng tôi được Satoshi Iriya chống đỡ. Vậy mà..

“Nếu phải chịu thế này, có khi chết vào ngày hôm đó còn dễ chịu hơn…”

Tôi thật tệ mà. Tôi lại trách người hùng cứu mạng mình. Sao không để tôi chết đi cho rồi? Sao lại để lại cuốn nhật ký tàn nhẫn này?

Tôi nhìn xuống từ gác lửng, ước lượng khoảng cách đến sàn, nhưng thế này chưa đủ.

Giá mà cao hơn chút nữa thì…

Tôi lật nhật ký đến ngày tốt nghiệp.

“Chỉ có sự liều lĩnh bất chấp mạng sống mới mang lại chiến thắng”

Câu đó đập vào mắt tôi.

“Tớ thật đáng xấu hổ…”

Satoshi Iriya, biết ngày mình sẽ chết, chắc đã sợ hãi gấp chục lần chúng tôi. Vậy mà cậu ấy lại hy sinh bản thân để cứu chúng tôi.

“Tớ… chúng tớ phải làm gì bây giờ…?”

Ngẩng lên, tôi chỉ thấy trần nhà ngay trên đầu. Gác lửng thì thế thôi, nhưng cảm giác bất lực như va vào bức tường, lực cưỡng chế của thế giới khiến tôi chán ghét vô cùng. Nhưng rồi, tôi thấy một vết lõm trên trần, loang vết đỏ như máu, khiến tôi bất giác nhìn chăm chú.

Chắc chắn là do Satoshi Iriya. Cậu ấy cũng cố thoát khỏi cảm giác bế tắc này, dù có vô ích…

Nhật ký tuột khỏi tay, nằm mở ngược. Có lẽ tôi đã vô ý làm rơi. Cảm thấy tội lỗi, tôi định nhặt lại thì khóe mắt bắt được thứ gì đó.

“Cái gì đây…?”

Dưới chăn có thứ gì ló ra. Lật lên, tôi thấy một tờ giấy bị rách…họa tiết tờ giấy y hệt trong cuốn nhật ký. Kiểm tra lại, đúng là thiếu một trang mà.

“Gì cơ?!”

Mắt tôi mở to, tay vô thức bóp chặt mẩu giấy.

Không thể chần chừ được nũa

“Mọi người! Xuống đây ngay và liền!”

Dù đã khuya, tôi hét to. Có lẽ làm phiền hàng xóm, nhưng tôi không quan tâm, phải nói ngay cho mọi người biết.

“… Gì thế Satsuki?”

“Tìm được rồi! T-Tớ… chúng ta…”

Giọng nghẹn ngào, nước mắt làm tôi nói không thành lời. Tôi chỉ biết khóc như trẻ con để thu hút sự chú ý.

Lao xuống cầu thang gác lửng, tôi nhảy vội và ngã lăn ra.

“Satsuki, bình tĩnh đã…”

“Đúng đó, đã tìm được gì hả~?”

“Ờ, cái đó, thì ừm…”

“Hít thở sâu đi…”

“Nhưng… nhưng mà!”

Tôi quên cả cách thở, không nói nên lời. Thay vì giải thích, tôi đưa mẩu giấy bị nhàu đi cho họ.

Tiếng mở giấy vang lên, kèm theo tiếng nấc.

“C-Cái này…”

Tầm nhìn tôi nhòe đi, nhưng tôi biết ba người kia đang cảm nhận điều tương tự.

Chúng tôi thật sự được cứu. Chúng tôi đã… tự do!

——

Gửi Satsuki Saionji, Kitagawa Reine, Nanjou Shuna và cả Shinonome Shino

Các cậu khi mà đọc những dòng này có thể khó mà tin nổi, nhưng mà kiếp trước chính các cậu là người đã cứu tớ.

Trong căn phòng tối tăm, chẳng có gì. niềm vui, nỗi buồn và câu chuyện của các cậu là chỗ dựa tinh thần của tớ.

Tớ xin lỗi vì không thể dẫn dắt những người hùng đã cứu rỗi tớ như các cậu đến một cái kết hạnh phúc được.

Xin lỗi vì đã để mọi thứ thành một cái kết tồi tệ.

Tớ là một kẻ tệ hại nhưng dù có ra sao, tớ vẫn sẽ bảo vệ tương lai của các cậu.

Kịch bản (LoD) xoay quanh cuộc sống học đường của nhân vật chính Sano Yuto. Sau khi tốt nghiệp thì lực cưỡng chế của thế giới đang trói buộc các cậu sẽ hoàn toàn biến mất.

Nghĩa là, nếu các cậu vượt qua được cái kết BE, các cậu sẽ thực sự được tự do.

Có thể ai đó sẽ yêu Yuto, hoặc tìm được một người tốt hơn.

Tương lai thì chẳng ai biết trước được…

Nhưng chính sự không chắc chắn đó mới là tương lai thực sự của các cậu.

Cho dù thế nào, tớ vẫn cầu chúc cho các cậu được hạnh phúc.

Cảm ơn các cậu và tạm biệt.

——

 Thề quả chương này khiến tui mém khóc vì nỗ lực mà anh main nhà ta đã tạo ra!