Hoàng hôn kéo đến, bầu trời chiều phủ đầy những đám mây xám xịt. Những chiếc ly trống rỗng chất đầy trên bàn chúng tôi, đá trong đó cũng đã tan chảy.
Tất cả ánh nhìn của chúng tôi đều dồn vào cuốn nhật ký thứ đang tỏa ra một sự hiện diện kỳ lạ đến rợn người.
“Ha, haha… cái này chắc là dối trá thôi mà đúng không… Chắc ai đó đang làm cái trò theo dõi tụi mình thôi chứ gì?”
Người đầu tiên lên tiếng là Kitagawa.
“Kitagawa…?”
Cậu ấy vừa chống tay lên bàn, vừa che mặt lại, bật ra tiếng cười đầy bất an.
“Khi nào cậu ta tỉnh dậy, tớ phải hỏi cho ra lẽ với Satoshi Iriya mới được. Ừ, đúng vậy đó—”
“Kitagawa ơi?” …
“Gì thế? Cậu có gì muốn nói à, Saionji-san?”
Kitagawa quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm, có hơi đen thẳm.
“Chẳng phải trong thâm tâm cậu cũng đã biết hết rồi sao…?”
“...C-còn các cậu thì sao cơ chứ!? Cái chuyện nhảm nhí thế này, không thể nào là sự thật được!?”
Tiếng hét sắc như dao vang vọng khắp quán.
“Bình tĩnh đã nào…”
“Làm sao mà bình tĩnh được cơ chứ! Ba năm của tụi mình, tình cảm, tất cả… nếu tất cả chỉ là thứ bị ai đó sắp đặt thì… thì còn gì là thật nữa… ugh…”
Kitagawa ôm miệng lao vào nhà vệ sinh vì buồn nôn. Bản thân tôi cũng chẳng thể nào tin được nưa.
Sự thật được ghi trong cuốn nhật ký, nó phủ định toàn bộ những gì mà chúng tôi đã tin tưởng suốt ba năm cấp ba.
Trong nhật ký của Satoshi Iriya, mọi chuyện liên quan đến chúng tôi đều được ghi lại một cách tỉ mỉ đến đáng sợ. Không, quá mức chi tiết là đằng khác.
Nếu chỉ là vài câu chuyện nhỏ thì còn có thể coi là trùng hợp thôi, nhưng mức độ này thì chẳng khác gì bị ai đó giám sát từng li từng tí.
Chúng tôi, chỉ là những nhân vật trong thế giới mang tên (LoD), những con rối chỉ được lập trình để yêu một mình, Sano Yuto. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, thế giới quanh tôi gần như sụp đổ.
“Như…nhưng mà nè~ nếu vậy thì Satoshi Iriya rốt cuộc là ai mới được chứ~?”
Nanjou, người luôn được gọi là Thánh nữ với dáng vẻ điềm đạm và trưởng thành, lần này giọng cậu ấy có phần run lên.
“Tớ không rõ cho lắm… nhưng có lẽ… cậu ấy đến từ một chiều không gian khác với thế giới của chúng ta… rất có thể là một người nào đó có sức mạnh cao cấp…”
Trong số chúng tôi, người giữ được sự bình tĩnh nhất có lẽ là Shinonome. Dù đang sợ hãi, vẫn có thể thấy chút tò mò nơi cậu ấy.
“…Tớ cũng đồng ý với Shinonome. Chúng ta không biết tại sao cậu ấy đến được thế giới này, nhưng từ những gì viết trong cuốn nhật ký thì”
“Cậu ấy đang đối đầu với tác giả của cái thế giới này.”
Tôi khẽ gật đầu.
“Chỉ là giả thuyết mà thôi, nhưng có lẽ Satoshi Iriya đã phạm tội gì đó trong thế giới cũ của cậu ta, nên cậu ta bị chuyển qua thế giới này, tức là thế giới (LoD) của chúng ta.”
“L-là vậy ư~ phần sau cuốn nhật ký toàn là chửi rủa cơ mà~”
“Đúng là Shinonome có khác.”
“Không đâu, chỉ là suy đoán vô căn cứ thôi… nếu nói ra ngoài, chắc sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần mất.”
Nghe có vẻ tự giễu, nhưng những gì Shinonome nói lại không thể phủ nhận được.
“Nếu có điều gì là sự thật, thì có lẽ chính Satoshi Iriya là người đã âm thầm ngăn chặn những sự kiện dẫn đến BE, nơi mà ai đó trong chúng ta sẽ chết, và hướng dẫn nhân vật chính là Sano Yuto.
“…”
BE được nhắc đến trong cuốn nhật ký, nếu điều đó xảy ra, một trong số chúng tôi sẽ chết. Và người nắm giữ chìa khóa chính là Yuto. Tất cả phụ thuộc vào hành động của cậu ấy.
Nhưng…
“Tớ không thể tin được! Yuto-kun luôn là người cứu tụi mình mà không phải sao!?”
“Đúng đó~! Yuto-kun là vị cứu tinh của tụi mình mà~!?”
“Tớ… tớ biết chứ. Vì đều yêu cùng một người, nên tớ cũng muốn tin cậu ấy… nhưng mà…”
Chúng tôi đã không kìm nén nổi khát vọng rằng tất cả chỉ là trò đùa, rằng cuốn nhật ký này là giả và bắt đầu đổ lỗi lên Shinonome. Nhưng giờ thì tôi hối hận rồi. Cậu ấy chắc chắn cũng mang cùng một nỗi đau như chúng tôi.
“…Vậy thì, xác nhận đi.”
“…Kitagawa?”
Kitagawa lê bước như một bóng ma, mặt mày tái nhợt, quay lại ghế và ngồi xuống.
“Giờ chúng ta gọi cho Yuto đi. Hỏi trực tiếp về cuốn nhật ký này.”
“Y-ý hay đó~! Cách đó là nhanh nhất rồi~!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Nanjou và Shinonome cùng giơ tay lên.
Và ánh mắt mọi người dồn về phía người cuối cùng là tôi, Satsuki Saionji.
“Ừm… tớ đồng ý.”
Phải, đây là cách duy nhất để biết sự thật. Dù Yuto có đúng như lời Satoshi Iriya nói hay không, chỉ cách này mới biết được. Chúng tôi chẳng còn gì khác để bấu víu.
‘Alo? Có chuyện gì vậy, Reine?’
Yuto bắt máy ngay khi Kitagawa gọi, bật loa ngoài cho chúng tôi cùng nghe.
‘Ờm, chuyện gì vậy Reine?’
“Xin lỗi nha, Yuto. Tụi này đang cùng nhau tập trung lại quán cà phê”
‘Hả!? Vậy là mấy cậu suy nghĩ kỹ lại hôm đó rồi hả?’
“Không hề, chuyện khác cơ.”
‘Chậc. Tớ cũng đang bận lắm đấy, có gì thì nói nhanh lên đi.’
Cái hôm đó chắc là vụ muốn biến cả nhóm thành bạn tình. Khi nghe không phải vụ đó, Yuto liền tặc lưỡi.
Chẳng phải chúng ta đã yêu một Yuto dịu dàng hay sao…?
Tim tôi nhói đau.
“V-vậy để tớ hỏi câu đầu tiên nhé.”
‘Ừm, hỏi đi.’
Kitagawa hít một hơi thật sâu, lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy, rồi dõng dạc hỏi.
“Này, Yuto… anh đã từng đến nhà em rồi đúng không?”
‘Chưa hề’
Yuto phủ nhận thẳng thừng. Trong nhật ký có viết rằng Yuto dưới tên Sano Yuto, đã nhặt được ví mẹ của Kitagawa và giao lại, nhờ đó cậu ấy thoát chết.
“Anh đã gặp mẹ em rồi mà đúng không? Tự xưng là Sano Yuto đấy!?”
‘Chuyện đó không có đâu’
“Anh đang nói dối… đúng không?”
‘Tớ đâu rảnh mà bịa mấy thứ tào lao đó? Tiếp theo đê.’
Kitagawa mặt mày tái nhợt, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
“V-vậy thì~ để em hỏi nha~”
‘À, là Shuna à? Hỏi đi nà.’
“Công ty bố mẹ em từng giao dịch với anh nhiều lần đúng không? Cảm ơn anh nhiều nha~”
‘Hả? Cái quái gì vậy?’
“Ơ?”
‘Tớ còn chẳng biết công ty bố mẹ cậu tên gì…’
“Đ-đừng có đùa mà!? Mẹ em nói có người tên Sano Yuto ký tên trên hóa đơn đặt in số lượng lớn mà…!”
‘Tớ không nói dối đâu. Reine và cậu đúng là lạ thật.’
“Gì vậy cơ chứ…”
Nanjo không nói hết câu, ngồi phịch xuống sofa.
“T-tiếp theo là em. Em là Shinonome.”
‘Shino à. Gì vậy?’
“Anh còn nhớ lúc anh đánh bại em trong bài thi thử không?”
‘À nhớ chứ. Cuối cùng cũng có câu hỏi mà tớ biết.’
“May quá đi…”
Shinonome thở phào. Nhưng câu nói kế tiếp làm tất cả đóng băng.
‘À mà lúc đó có hình như có hai bài thi trùng tên của tui nhỉ~’
“……Hả?”
‘Mà kệ đi. Tớ tự tin mình làm tốt mà. Bài kia chắc ai đó đùa thôi.’
“…Ra vậy… cảm ơn anh…”
Dù Yuto cười, nhưng không ai trong chúng tôi cười nổi.
Trong cuốn nhật ký có ghi rõ, hai bài thi giống hệt nhau mang tên Sano Yuto. Một bài gần như hoàn hảo, bài còn lại điểm chỉ bằng nửa.
Những lời của người từng được gọi là thiên tài sánh ngang với Shinonome giờ đây nghe thật rỗng tuếch.
Quá nhiều bằng chứng được xác thực. Shinonome cũng ngồi sâu vào sofa, lấy tay che mặt.
‘Vậy người cuối là Satsuki nhỉ. Nói nhanh nhé, tớ bận lắm.’
Đến lượt tôi. Sợ lắm. Dù ba người kia như vậy, nhưng ít nhất tôi muốn tin mình là ngoại lệ.
Tớ tin cậu mà, Yuto!
“Anh từng đến buổi bắt tay ra mắt tập ảnh đầu tay của em đúng không?”
‘À, đúng vậy.’
“Cảm ơn anh nhé? Mặc cho nó đắt lắm mà.”
‘Hả? Cái gì cơ?’
“Trong mỗi tập đều có phiếu bốc thăm. Anh đã mua cả trăm quyển… để gặp em mà đúng không…?”
‘Nói cái quái gì vậy? Tớ đã có cậu ngay gần rồi, cần chi phải làm ba cái thứ đó cho tốn công? Với lại, chính cậu đã gửi cho tớ mà? Bộ ảnh bikini đó hợp với cậu đấy.’
“…Cảm ơn cậu.”
‘Vậy hỏi xong hết rồi chứ? Tớ bận lắm. Hẹn gặp sau. Bye.’
Nói xong, cậu ta cúp máy. Không ai trong chúng tôi nói gì. Trong sự im lặng chỉ còn âm thanh tít… tít vang lên từ điện thoại.
“Fufufu…”
Ai đó cười khẽ.
“Ahaha…”
“Fuh, fuh…”
“Ahaha…”
Rồi như bị lây, từng người một phá lên cười. Tiếng cười vang khắp bàn như một nghi thức điên loạn của phù thủy.
Yuto mà chúng tôi tin tưởng… chỉ là dối trá. Mọi thứ mà tụi tôi nghĩ là quan trọng, từng chút một sụp đổ, chỉ còn lại trống rỗng.
“Haha… thật thú vị. Cái người tên Sano Yuto mà tụi mình tin tưởng rốt cuộc là cái quái gì cơ chứ?”
“Phải đó~. Cậu ta chưa từng cứu tụi mình lần nào, vậy mà tụi mình lại yêu say đắm cậu ta… thật là ngu ngốc quá mà~.”
“Đúng là tận cùng của sự ngu dốt. Ngu đến mức cười không nổi được luôn ấy.”
“Ừ~ Giờ thì chẳng còn gì đáng bận tâm nữa rồi~!”
Cảm giác yêu Yuto trong tôi đã biến mất.
Không rốt cuộc tôi đã yêu cái gì chứ?
Chỉ vì là bạn thanh mai trúc mã?
Lý do nực cười đó khiến tôi yêu cái người ấy sao?
Tôi đã thấy điều gì tốt đẹp… ở thằng khốn đó…?
“——Này, hãy nói cho tớ biết đi. Satoshi Iriya. Tớ, tụi tớ, rốt cuộc là gì vậy…?”