Cô bạn thuở nhỏ ít nói, nhưng khi biết được suy nghĩ thật của cô ấy nhờ một năng lực kỳ lạ thì… Nếu cậu dám chạy trốn thì tớ sẽ nhốt cậu lại ♡' — Hóa ra cô ấy là một yandere khá nguy hiểm.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chân Tình Vì Ta

(Đang ra)

Chân Tình Vì Ta

Loạn Thế Ngân Nương (乱世银娘)

P/s: Có vẻ truyện có setting là ở Việt nam

6 14

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

19 89

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

123 1362

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

229 3461

Web novel - Chương 1

Ngày hôm qua thật sự là một ngày kinh hoàng. Tôi phải mua quà cảm ơn You, rồi trốn chạy khỏi cậu ấy, chạy tùm lum... May mà cuối cùng cũng thoát được mà không bị cậu ấy phát hiện.

"(Giờ thì tôi chỉ cần đến nói lời cảm ơn You và trao cái bánh madeleine thôi.)"

Trong cặp sách có đựng chiếc bánh tôi chuẩn bị đưa cho cậu ấy. Tôi quyết tâm sẽ lén đưa bánh vào buổi sáng, rồi nói lời cảm ơn You. Nhưng khi vừa bước vào cổng trường... tôi đã thấy một mái tóc đen quen thuộc. Tôi không ngờ cậu ấy lại ở đây, làm tôi giật cả mình.

"Chào buổi sáng, You. Sao cậu lại ở đây thế? Không vào lớp à?"

"......"

"You?"

Đôi mắt cậu ấy vô hồn, không có ánh sáng. You nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khiến tôi như bị trói chặt, không thể nhúc nhích.

"Yo-u..."

"......"

You đưa cho tôi một tờ giấy.

"Ừm..."

"......"

"Tớ nhận nhé?"

Tôi cầm lấy tờ giấy, thì You chạy vội về phía tủ giày. Tôi chẳng hiểu gì luôn.

Tôi nhìn tờ giấy, trên đó chỉ viết một câu: "Tớ có chuyện muốn nói, đến phòng y tế lúc 6 giờ chiều."

"Sao lại là phòng y tế??"

Tôi chẳng đoán được cậu ấy đang nghĩ gì. Liệu có nên đi không đây? Nhìn vào mắt cậu ấy, tôi thấy nguy hiểm thế nào ấy, cứ có linh cảm chẳng lành.

"Thử thăm dò You rồi tính sau."

Như vậy chắc sẽ biết ý định của cậu ấy.

Nói thật luôn, trong suốt cả ngày hôm đó, tôi bị You tránh mặt, không thể nghe được tiếng lòng của cậu ấy.

Mỗi khi tôi mở lời thì bị cậu ấy lườm, định chạm vào vai thì lại bị tránh.

"Daiki, bồ với You có chuyện gì à?"

"K, không... Có gì đâu."

"?"

"(Chắc là không có gì thật mà.)"

Ngay cả Miyajima cũng thấy lạ, nên đã hỏi tôi có cãi nhau với cậu ấy không. Thật sự không có chuyện gì hết, nếu như lúc đó You không nhìn thấy tôi ở với Niiro thì...

"(Chẳng lẽ cậu ấy thấy rồi sao?)"

Tôi không hề chạm mặt You, đã trốn kỹ lắm rồi mà.

Dù sao, tôi vẫn nghĩ là nguy hiểm nếu cứ thế nhận lời cậu ấy khi không biết gì. Nếu biết rõ, tôi sẽ từ chối.

Nhưng...

"(Mà, không thể để lỡ mất cái bánh madeleine mà tôi đã mua được.)"

Cứ nghĩ đơn giản vậy, cộng thêm cảm giác an toàn vì đang ở trong trường, tôi quyết định sẽ đến phòng y tế vào buổi chiều để trao bánh và nói lời cảm ơn You.

Rồi tôi sẽ biết thế nào mới là nỗi sợ hãi thật sự khi đối mặt với một cô bạn yandere.

Góc nhìn của You

Một ngày trước đó.

Daiki-kun, anh ấy đã phản bội mình.

Daiki-kun đã bí mật hẹn hò với một con nhỏ khác.

"Đồ phản bội..."

Anh ấy phản bội tôi - người đã là vợ chưa cưới của anh ấy - để đi cùng con nhỏ đó.

"Đồ phản bội..."

Anh ấy còn cười vui vẻ khi ở bên con nhỏ đó.

"Mình không thể tha thứ... không thể tha thứ, không thể tha thứ, không thể tha thứ... không thể tha thứ... không thể tha thứ, không thể tha thứ, không thể tha thứ..."

Tôi nhìn những tấm hình Daiki-kun dán đầy tường phòng mình. Mỗi tấm hình đều rất quý giá. Nụ cười trên khuôn mặt Daiki-kun thật đẹp.

Nhưng nụ cười đó giờ đã bị che phủ; tôi phải trừng phạt anh ấy.

Phải cho anh ấy biết, không bao giờ được phản bội tôi nữa.

Phải làm sao để anh ấy chỉ nhìn thấy mình tôi thôi.

"Daiki-kun... chỉ của riêng mình em thôi..."

Tôi lấy xuống một bức ảnh, hôn lên nó.

"Em yêu anh... Rất nhiều..."

Chính vì yêu anh ấy, nên tôi căm ghétsự phản bội. Ghét đến tột cùng.

"Làm ơn... Daiki-kun... Hãy chỉ nhìn mình em thôi mà..."

Giờ là lúc bắt đầu trừng phạt anh ấy.

Daiki-kun sẽ chỉ nhìn mình em thôi, phải không...?