Chuyên viên "trừng phạt" của công chúa điện hạ ~ Sau khi bị thất thế vì nghi án quấy rối tình dục, không hiểu sao tôi lại trở thành chủ nhân của nàng công chúa biến thái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

26 228

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

15 62

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

134 3042

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Tạm ngưng)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

160 1343

Volume 1 - Chương 3.1: Bộ đồ hầu gái và sự trừng phạt

「A, a a...」

「Chào buổi sáng! Tối qua anh ngủ ngon không?」

Sáng hôm sau, khi gặp nhau ở nhà ăn của quán trọ, Alicia trông có vẻ như đã có một giấc ngủ cực kỳ ngon giấc. Thường thì một công chúa bình thường khi đi du hành kiểu này sẽ phải có phản ứng kiểu như 「Sao ta có thể ngủ được ở cái quán trọ rẻ tiền thế này chứ!」 mới phải chứ nhỉ?

Cơ mà, sở dĩ cô ngủ ngon được như thế chắc là nhờ vào cái ‘hành vi’ trước khi đi ngủ rồi. Thế nên tôi vội vàng lảng sang chuyện khác.

「Vậy thì, về thị trấn Asche chúng ta sắp tới, nghe nói nó lớn hơn ở đây nhiều đấy」

「Vâng, nơi đó được cai trị bởi một lãnh chúa tên là Tử tước Baltar, và chắc hẳn dinh thự của ông ấy cũng ở đó...」

Nói rồi, Alicia ngập ngừng như thể muốn giấu giếm điều gì.

Thường thì một thị trấn có dinh thự của lãnh chúa sẽ được cai trị chu đáo và có trị an tốt, nhưng mà...

「Cả Tử tước lẫn thị trấn đều không có tiếng tăm tốt cho lắm. Hơn nữa, vì là vùng biên cương và lại cách xa lãnh địa của các quý tộc khác nên có lẽ nó đã được chọn làm mục tiêu của giáo phái dị đoan. Thật không thể tha thứ được」

「Vậy à. Nhưng nếu đối phương thực sự là một giáo phái dị đoan, chúng ta nên điều tra thế nào đây?」

「Khó đây. Nhưng dù sao đi nữa, trước hết chúng ta cứ đến nhà thờ ở Asche để hỏi chuyện và tìm một người am hiểu tình hình, anh thấy sao?」

「Cũng phải nhỉ」

Nếu Asche là hang ổ của kẻ địch, thì đến đó hỏi chuyện sẽ dễ thu thập thông tin hơn. Chuyện sau đó để sau này quyết định, cứ thế chúng tôi kết thúc bữa ăn.

Sau đó, chúng tôi đi đến trạm xe ngựa ở rìa thị trấn. Nói là trạm xe nhưng thực chất chỉ có một cây đèn đường làm dấu. Trên cây đèn có dán một tờ lịch trình gọi là cho có lệ (dù tôi cũng phân vân không biết một tờ giấy ghi giờ của chuyến xe duy nhất trong ngày có được gọi là lịch trình hay không), và trên đó có một tờ giấy thông báo được dán đè lên.

Lại gần xem, tôi thấy một dòng chữ viết cộc lốc: 「Tạm ngưng hoạt động một thời gian」. Thấy vậy, Alicia không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc.

「Ể, hôm nay không có xe ngựa sao!?!?!?」

「Có vẻ là vậy. Mà cũng chẳng ghi là khi nào hoạt động lại nữa」

Tại sao xe ngựa lại không chạy, và phải hỏi ai bây giờ, tôi cũng chẳng biết luôn.

「Làm sao đây? Đi bộ tới Asche chắc cũng phải tới chiều tối mới đến nơi」

「Nếu đã vậy thì cũng đành chịu thôi. Chúng ta đi thôi」

Nếu là người đã quen đi du hành thì chắc sẽ đến nơi sớm hơn, nhưng tôi là một nhà giả kim, còn Alicia thì gần như chưa bao giờ đi bộ bên ngoài cung điện. Với đôi chân của hai đứa chúng tôi, không biết có đến kịp trước chiều tối thật không nữa.

Thật là vất vả, tôi thầm nghĩ, nhưng trong lòng cũng có một chút háo hức.

Alicia, người vẫn luôn tràn đầy năng lượng trong suốt cuộc hành trình xa lạ từ trước đến giờ, chắc chắn sẽ mệt lả đi sau một quãng đường dài như vậy, phải không? Dù bị đánh hay bị quất roi vẫn có vẻ sung sướng, nhưng chắc cô ta không thể thắng nổi sự mệt mỏi thuần túy đâu nhỉ.

Trong khi đó, dạo này tôi tuy hay ở trong nhà nhưng ngày xưa cũng từng lên núi xuống biển săn ma vật để thu thập nguyên liệu. So với Alicia, chân cẳng của tôi chắc chắn vẫn còn dẻo dai hơn nhiều.

Là một người luôn bị cô ta xoay như chong chóng, tôi rất muốn được nhìn thấy bộ dạng rên rỉ yếu đuối của cô ta.

Vừa nghĩ vớ vẩn, chúng tôi vừa rảo bước trên con đường hoang vắng chẳng có gì xung quanh. Xa xa có núi và rừng, thỉnh thoảng thấy vài con thú đi lại nhưng chúng cũng không đến gần. Xung quanh đường đi cũng được dọn dẹp sỏi đá, và nhờ có vết bánh xe ngựa nên chúng tôi mới không bị lạc.

Lúc đầu, Alicia còn tỏ ra kinh ngạc trước cảnh sắc chưa từng thấy ở Vương Đô, nhưng rồi cũng dần chán ngán với khung cảnh không đổi và bắt đầu lộ rõ vẻ mệt mỏi.

「Hà... Đi bộ đường dài quả là mệt thật đấy ạ」

「Sao đây? Cũng sắp trưa rồi, nghỉ một lát không?」

Tôi cũng đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn vờ như không có gì và hỏi.

Hơi thở của Alicia đã trở nên hổn hển, và tốc độ đi của cô cũng chậm dần so với lúc nãy. Kiểu này thì chắc chắn phải nghỉ ngơi thôi. Đang nghĩ vậy thì.

「Không, vẫn ổn... 『Refresh』!」

Alicia niệm chú, và sắc mặt cô nhanh chóng trở nên hồng hào trở lại.

Phép thuật hồi phục mệt mỏi vốn khá khó (còn khó hơn cả chữa lành vết thương), nhưng cô ta lại sử dụng nó một cách dễ dàng. Làm được cả những chuyện như thế này, đúng là một con người phi lý mà.

「Có cần dùng lên người Magnus-san không?」

「Thôi, tôi không sao đâu」

Tôi lỡ mạnh miệng từ chối, nhưng bước chân thì ngày một nặng nề. Cơ mà đã lỡ nói không sao rồi, giờ mà mở miệng nhờ vả thì mất mặt quá. Chết tiệt, phải làm thế nào để con nhỏ mặt-luôn-tỉnh-bơ Alicia này phải kêu gào thảm thiết đây?

Nhận ra thì, trên nửa cuối chặng đường đến Asche, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó.

「Này, đợi một chút」

「Ể?」

Không biết đã đi được bao lâu. Bất chợt cảm thấy có gì đó không ổn, tôi dừng bước.

Xung quanh nãy giờ chỉ là một vùng đất hoang rộng lớn, thế mà phía trước bỗng xuất hiện bóng vài người đang tiến lại gần. Chắc không phải là những kẻ thích đi du lịch bộ ở một nơi hẻo lánh như thế này đâu, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp người kể từ khi rời thị trấn Trill.

「Cẩn thận đấy」

「Vâng, vâng 」

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, những bóng người đó đã đến gần và có thể nhìn rõ hơn.

Chúng mặc những bộ quần áo rách rưới khoác ngoài áo giáp da, ánh mắt thì trông rất đáng sợ. Trên tay mỗi tên đều cầm kiếm hoặc rìu. Nhìn kiểu gì cũng ra một đám cướp. Có lẽ nào xe ngựa ngừng chạy là do bọn này? Tôi bất giác đứng chắn trước mặt Alicia.

Thế rồi, chúng tản ra thành hình vòng cung, vây lấy chúng tôi và nhao nhao lên tiếng.

「Hyahaha, tụi bây, đến một nơi như thế này mà coi bộ cũng có tiền đấy nhỉ」

「Hừ, đừng hòng chạy thoát? Tụi bây đã bị bao vây rồi」

Khoảng năm tên. Trông chúng có vẻ đã quen với việc này, chúng bao vây chúng tôi thành một hình bán nguyệt. Quả thực, hành động của chúng rất thành thục, rõ ràng là đã có kinh nghiệm trong việc tấn công du khách theo nhóm. Nếu bị chúng tấn công phối hợp với lợi thế về số lượng thì sẽ rất phiền phức, nhưng nếu quay lưng bỏ chạy thì sẽ bị vũ khí ném hoặc cung tên hạ gục ngay lập tức.

Vũ khí của chúng là những thứ dễ sử dụng như đoản kiếm, rìu tay, dao găm và xích sắt, nhưng có một tên đang cầm cung. Nếu đánh tay đôi từng tên một thì chúng không phải là đối thủ đáng gờm, nhưng khi bị chúng dàn trận thế này thì sẽ rất khó khăn. Đúng là một đối thủ khó nhằn.

「Xem ra chúng đã biết sự lợi hại của chúng ta nên sợ rồi kìa」

「Mau vứt vũ khí đầu hàng đi thì bọn ta sẽ tha cho mạng sống của chúng mày」

「Guhehe, đặc biệt là con nhỏ kia, trông ngon phết đấy」

Một tên nhìn Alicia và liếm mép. Có vẻ chúng không biết cô là công chúa, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô.

「Đại ca, bắt được bọn này rồi có cho bọn em ‘xử’ nó không ạ?」

「Được thôi, mấy nay cũng chẳng có phần thưởng gì, cứ làm gì tùy thích」

「Tuyệt vời, đúng là đại ca!」

「Hyahahaha! Hăng máu lên rồi đấy!」

「Ư ư ưm!?」

Nghe những lời lẽ thô tục của kẻ địch, Alicia đang nấp sau lưng tôi run lên bần bật.

Dù sao đi nữa, đối mặt với một kẻ rõ ràng có ác ý với mình như vậy, chắc cô cũng thấy sợ hãi nhỉ?

「Không sao đâu, thực lực của từng tên một chẳng có gì đáng ngại cả. Cứ bình tĩnh chiến đấu thì không thua được đâu」

「Không, không phải vậy...」

Tôi lên tiếng động viên, nhưng Alicia lại ngập ngừng đáp lại.

「Sao vậy?」

「Em lỡ... tưởng tượng ra cảnh mình bị thua bọn chúng mất rồi...」

「Hả?」

Nghe vậy, tôi chết lặng.

「Không lẽ cô...」

Tôi biết cô ta là một kẻ biến thái, nhưng không ngờ đến lúc thế này mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đó. Mà khoan, đối phương là hạng người như thế này mà cũng được à? Hay nói đúng hơn, đối phương càng giống như thế này thì cô ta lại càng phấn khích?

Chết tiệt, mình đúng là đồ ngốc khi đã lo lắng cho cô ta dù chỉ một giây.

Nghĩ đến đó, cơn giận dữ bỗng dưng bùng lên.

「Này, lũ trộm cướp tép riu kia!」

「Hự, sao đột nhiên khí thế của nó lại thay đổi thế!」

「Gì vậy? Thường thì khi bị bao vây thế này, mấy thằng tự tin vào thực lực của mình sẽ càng cảnh giác và đe dọa chúng ta mới phải chứ」

Chẳng hiểu sao, phe địch lại tỏ ra hoang mang, có lẽ vì từ trước đến nay, cứ hễ chúng thể hiện ưu thế về số lượng là đối phương sẽ từ bỏ kháng cự.

Trước những kẻ đó, tôi giơ ra cây roi vải đã được 『Blessing』 ban phước ngày hôm qua. Thấy vậy, tên có vẻ là thủ lĩnh của chúng hét lên.

「Này, sao chúng ta lại hoang mang chứ! Nhìn vũ khí của nó xem, chỉ là một cây roi thôi mà!」

「Đúng vậy. Nó nghĩ có thể chiến đấu bằng một cây roi như thế sao?」

「Chậc, cảnh giác uổng công rồi」

Xem ra bọn này chưa từng thấy qua vũ khí được ban phước. Chúng nhìn cây roi vải tôi cầm và cười một cách lộ liễu. Mà thôi, nhìn từ xa thì nó cũng chỉ là một cây roi có màu sắc kỳ lạ, cũng khó trách.

「Chết tiệt, đứa nào đứa nấy... dám coi thường ta!」

「Xử nó! Chỉ cần hạ được thằng đó thì con nhỏ kia mặc sức chúng ta chà đạp!」

「UOOOO!」

Theo lệnh của thủ lĩnh, đám cướp đồng loạt xông về phía tôi. Chúng phối hợp với nhau để thu hẹp khoảng cách nhằm khóa chặt chuyển động của tôi, nhưng tôi không thể nào thua một lũ tép riu như trong tranh vẽ được.

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy.

Xoẹt!!!

Cây roi trong tay tôi đột nhiên tỏa sáng. Dù không dùng ma thuật hay bất cứ thứ gì, ánh sáng cứ như tuôn ra từ bên trong.

「C-cái gì thế!?!?!?」

Đám cướp bất giác dừng lại.

Tôi cũng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức nhớ ra. Đây là ánh sáng của 『Thánh Ma Lực』mà Alicia đã ban cho ngày hôm qua.

Trong lúc tôi còn đang bối rối, cây roi được bao bọc bởi ánh sáng tự mình chuyển động. Nó vung lên về phía tên cướp đang cầm đoản kiếm ở gần nhất.

「Kệ, dù có phát sáng thì cũng chỉ là một cây roi thôi chứ gì? Trúng đòn cũng chẳng đau ngứa gì đâu!」

Trước gã đàn ông đó, tôi thực hiện một động tác uyển chuyển và quất roi xuống. Từ trước đến nay tôi chưa từng dùng roi trong chiến đấu, nhưng lúc này cứ như thể tôi đã trở thành một người sử dụng roi lão luyện vậy.

CHÁTTTTT!

「AHHHH!?!?!? Đ-đau quá á á á á á á á!?!?!」

Ngay khoảnh khắc bị roi quất trúng, tên cướp rú lên một tiếng thét thảm thiết như khóc, làm rơi vũ khí và ngã khuỵu xuống đất.

Và rồi.

「Hức, x-xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi mà~!!」

Hắn ta cúi đầu lia lịa với vẻ mặt hoảng hốt tột độ như đang van xin mạng sống.

Ể, cái gì thế này...

Chính tôi, người đang sử dụng nó, cũng phải ngạc nhiên đến đứng hình.

Đây là hiệu quả của 『Thánh Ma Lực』sao?

Thật may là có thể vô hiệu hóa chúng mà không cần giết, nhưng hiệu quả kiểu này thì tôi cũng xin kiếu.

「Ê, mày đã làm gì đồng bọn của tao!?」

Tên cướp tiếp theo lần này vung rìu về phía tôi.

Phải rồi, chắc tên lúc nãy chỉ là một gã kỳ lạ thôi. Chuyện như thế này không thể xảy ra nhiều lần được.

Lấy lại bình tĩnh, tôi để Thánh Ma Lực dẫn lối và quất roi về phía gã đàn ông.

「Hừ, rìu mà lại thua một cây roi sao, á á á!??」

KENG!!!!!

Một tiếng động chói tai vang lên, cây rìu bị đập văng xuống đất.

Và rồi.

CHÁTTTTTTTTTTT!

「Gưgí!?!? Híiiiii á á á á á á!??」

Ngay khoảnh khắc cây roi quất trúng, hắn ta cũng hét lên một tiếng thảm thiết không kém gì gã lúc nãy.

「Hức, em không muốn nữa, không muốn bị roi quất nữa đâu~...」

Và lần này, hắn ta ngồi bệt xuống đất và bắt đầu khóc nức nở.

Cây roi này rốt cuộc là cái quái gì vậy?

「Hừ, chắc nó đang dùng một loại ma thuật gì đó khó hiểu, nhưng đến đây là hết!」

VUT!

Lần này, một tiếng gió rít lên và một mũi tên bay tới.

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ rằng mình đã bị tấn công bất ngờ.

「『Earth Shield』!」

Cùng với giọng nói đanh thép của Alicia, ma lực đất tập trung ngay gần tôi, tạo thành một chiếc khiên ma thuật.

Vì cây roi ngu ngốc này mà tôi quên mất rằng Alicia cũng có tài năng ma thuật.

Mũi tên bị khiên chặn lại, vang lên một tiếng "cạch" rồi rơi xuống đất.

「Tiếp theo là lượt của các ngươi!」

「Gíyaaaaaa!?!??」

Diễn biến sau đó hoàn toàn áp đảo.

Cây roi thánh lần lượt hạ gục từng tên cướp, và có một lần khi tôi bị tấn công từ phía sau, Alicia đã dùng ma thuật để bảo vệ.

Thế là năm tên cướp nhanh chóng mất hết ý chí chiến đấu.

「Ah... không làm nữa, không làm nữa đâu mà~...」

Tôi lờ đi những tên cướp đang nước mắt lưng tròng xin lỗi và nhìn về phía Alicia, cô ấy có vẻ không bị tấn công.

「Phù... Anh có sao không?」

「Không sao. Chỉ là hơi nguy hiểm một chút thôi」

「Ể?」

Dù sở hữu ma lực áp đảo, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Alicia thực chiến. Chắc hẳn cô đã không thể sử dụng ma thuật như ý muốn.

「Không, em đã bị cuốn vào ảo tưởng rằng nếu thua thì sẽ ra sao, và suýt nữa thì... Nhưng khi nhìn thấy cú vung roi tuyệt đỉnh của Magnus-sama, em đã nghĩ lại rằng nếu bị đối xử thô bạo, thì thà là bởi Magnus-sama còn hơn, và thế là em đã tỉnh lại được ạ!」

「...」

Đừng có báo cáo mấy chuyện đó với vẻ mặt đắc ý như thế.

「Mà này, bộ dạng của bọn này lạ quá, cây roi này rốt cuộc là sao vậy?」

「Ừm, em cũng không rõ nữa. Có một khả năng là, ngoài uy lực, nó còn có thêm một hiệu ứng phụ phù hợp với đặc tính của vũ khí, và hiệu ứng đó đã gây ra nỗi sợ hãi cho đối phương」

Vì thứ được 『Blessing』ban phước là roi nên nó có thêm hiệu ứng gây sợ hãi à. Cũng không phải là không thể hiểu được.

「Khả năng thứ hai là, hiệu ứng phụ được thêm vào tùy thuộc vào tình huống mà『Blessing』được ban ra」

「Làm ơn hãy là khả năng thứ nhất đi!」

「Mà dù sao đi nữa, chỉ bị đánh một chút mà đã trở nên như thế này, cây roi này rốt cuộc có cảm giác như thế nào nhỉ. Em tò mò quá đi mất...」

Trước những lời của Alicia, người đang mỉm cười toe toét khi tưởng tượng ra cảnh mình bị đánh, cơn giận của tôi lại bùng lên.

Nhưng nếu tôi trút giận lên Alicia một cách thiếu suy nghĩ, thì chỉ làm cô ta vui thêm mà thôi.

「Chết tiệt, ta sẽ giao hết các ngươi cho vệ binh!」

Không còn cách nào khác, tôi đành trút sự bực bội của mình lên đám cướp.

.

.

.

P/s: Vì chương này rất dài nên mình tách thành nhiều đoạn nhỏ theo mạch truyện.

P/s 2: Cả phần này Alice lúc nào cũng n*ng nên sẽ xưng "em" mọi lúc. Đừng ai thắc mắc =))))