Ầm ầm ầm, tiếng đất rung vang lên mỗi lúc một dữ dội.
Cú đánh từ ngôi sao đã xé toạc bầu trời, làm mặt đất cuộn lên như sóng, cả chân trời bị nhuộm đỏ như máu.
“Vãi thật… cái gì thế này…? Đây chẳng phải là cú nện của Ma Vương à!?”
“Sức công phá khủng khiếp thật… chẳng khác gì một khải tượng ngày tận thế…! Thật không thể tin nổi, Lloyd-sama…”
2 người đang còn ngây người thì đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, đồng loạt nín thở.
“Lloyd-sama! Có khi nào… cả chỗ này cũng bị cuốn vào luôn không!?”
“Sóng xung kích đang áp sát! Phải rút lui ngay thôi!”
“Không cần đâu.”
Tôi lắc đầu, giơ tay chỉ vào làn sóng xung kích đang dần áp đến.
Nhưng rồi… nó đột ngột khựng lại, như thể có thứ gì đó đã chặn đứng toàn bộ năng lượng phá hủy.
“Sức công phá của đại ma thuật đã nằm trong tính toán của tôi. Vì vậy, tôi đã triển khai thêm một đại kết giới khác, Tuyệt Thiên Cái.”
Đây là một loại kết giới có khả năng tạo ra đứt gãy không gian.
Tương truyền, trong thời đại cổ xưa, nó từng ngăn chặn cả những vụ phun trào hủy diệt nhiều quốc gia.
Không giống các kết giới thông thường, Tuyệt Thiên Cái không có giới hạn về sức chịu đựng.
Bằng cách bao phủ phạm vi bán kính 300m từ điểm va chạm, nó cắt đứt hoàn toàn mọi tác động vật lý.
Kể cả một cơn gió nhẹ… cũng không thể lọt qua bên này.
“Ồ… quả thật sóng xung kích đã dừng lại giữa chừng rồi.”
“Nhưng bên trong thì chắc thảm lắm. Ydd mà còn nằm trong đó thì… coi như xong đời.”
“À, chuyện đó cũng ổn rồi.”
Tôi liếc xuống dưới chân.
Ở đó, một cậu thiếu niên có gương mặt giống hệt tôi đang nằm bất tỉnh, chính là Ydd.
“Gì!? Cái thằng Ydd kia kìa! Sao nó lại ở đây!?”
“Hình như mất ý thức rồi… Ngài dùng dịch chuyển không gian để đưa nó đến?”
“Ừ, dịch chuyển không gian đòi hỏi phải có liên kết mạnh với tôi, mà Ydd là Homunculus tôi tạo ra, nên giữa 2 đứa có đủ kết nối. Lúc còn tỉnh thì nó vẫn chống đối nên không kéo qua được. Nhưng giờ thì ngất xỉu rồi, kéo bằng vũ lực cũng được thôi.”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Ydd bắt đầu cựa quậy, rồi từ từ mở mắt.
“…ư…”
Có vẻ đã tỉnh.
Khi Ydd nhìn thấy tôi, đôi mắt nó mở to đầy sửng sốt.
“L-Lloyd…!? Sao cậu lại…? Đây là…?”
“Cậu tỉnh rồi à? Đây là bên trong Deguardia đó.”
Nghe vậy, Ydd giật mình như sực tỉnh.
“Cậu… cứu tôi sao…?”
“Ừ. Trận đấu đã kết thúc rồi. Không cần phải lấy mạng nhau nữa, đúng không?”
Thật ra thì, giết một kẻ như Ydd đúng là phí phạm.
Về mặt kiến thức, nó chắc chắn vượt mặt tôi trong lĩnh vực giả kim.
Có hàng đống thứ tôi muốn hỏi liên quan đến mảng đó.
Ừ, nhiều lắm.
“Cậu… thật thừa thãi…!”
Thế nhưng, Ydd lại nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận.
“Ai bảo cậu cứu tôi!? Một kẻ như tôi hoàn toàn bất lực trước cậu, không xứng được tha thứ! Lúc đó cũng vậy! Tại sao cậu vẫn cứ để tôi sống chứ…!”
Giọng nó nghẹn lại, đôi mắt ươn ướt.
Grimo và Jihriel liếc nhìn nhau, rồi cùng hỏi.
“Lúc đó? Lúc đó là lúc nào cơ?”
“Chuyện này đã từng xảy ra trước đây sao?”
“…Ừ.”
Ydd khẽ gật đầu, bắt đầu kể lại.
“Tôi là một Homunculus do Lloyd tạo ra. Ngay từ lúc sinh ra, tôi đã được nuôi dưỡng bởi một loại Golem dành riêng cho việc chăm trẻ.”
À, giờ nhắc mới nhớ.
Để khỏi tốn công chăm sóc, tôi đã chế tạo ra một Golem chuyên lo chuyện nuôi dạy con nít.
Nó không chỉ lo chuyện ăn uống, thay tã, dọn vệ sinh mà còn có thể ru ngủ, dạy chữ, chơi đùa, nói chung là rất tiện.
Homunculus được tạo ra cùng lúc với nó.
Đúng là tôi, chuẩn bị gì cũng chu đáo.
“Làm biếng thì đúng hơn ấy. Đã lỡ tạo ra rồi thì ngài nên tự mình nuôi nấng mới phải, Lloyd-sama.”
“Tôi thì thấy ngài làm vậy rất đáng khâm phục đấy. Không ngờ ngài lại chăm chút đến vậy, tôi có phần xem thường ngài rồi, Lloyd-sama!”
Jihriel lên tiếng bênh vực, nhưng kiểu gì cũng nghe như đang mỉa mai nhỉ…
Cảm thấy không vui cho lắm.
“Không, chuyện đó chẳng có gì to tát. Những ngày được các Golem nuôi lớn, với tôi, là khoảng thời gian rất hạnh phúc. Tôi cứ thế trưởng thành một cách suôn sẻ. Rồi theo thời gian, tôi cũng hình thành ý thức bản ngã… và bắt đầu tự hỏi: Mình sinh ra để làm gì? Con người tồn tại là để giúp ích cho ai đó.bCòn tôi, được tạo ra bởi Lloyd… thì chắc hẳn ý nghĩa tồn tại của tôi, chính là giúp đỡ cậu ấy.”
Ydd ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.
“Thế nhưng… Lloyd mãi mãi không cần đến tôi. Cậu ta chỉ đắm chìm vào nghiên cứu của mình, ngày này qua tháng nọ. Tôi nghĩ, nếu mình học giả kim, chắc sẽ giúp được. Nên tôi tự học, tự luyện, cố gắng để cậu ấy chú ý đến mình. Thế mà, càng học thì Lloyd càng chán giả kim, cuối cùng chẳng buồn ngó ngàng đến cả Golem hay tôi nữa. Cậu ta chuyển sang mê mẩn ma thuật.”
Ừ ha, hồi đó tôi bị cuốn vào chuyện vận dụng kiến thức giả kim vào ma thuật.
Thú vị kinh khủng, vui tới quên trời đất luôn ấy.
Đang lơ đãng hoài niệm thì Ydd lại tiếp tục kể.
“Nhưng rồi, chuyện xảy ra vào 3 năm trước… tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó.”
◆
“Lloyd… tôi có chuyện muốn nhờ.”
Tôi, lúc ấy nhỏ hơn Lloyd một chút, cất tiếng gọi đầy nghiêm túc.
“Hm? Gì vậy?”
Lloyd trả lời qua loa trong lúc vẫn chăm chú đọc ma thư, chẳng buồn ngước lên nhìn tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói thẳng.
“Tôi không phản đối việc cậu theo đuổi ma thuật. Nhưng thi thoảng… chỉ cần thỉnh thoảng thôi, xin hãy để ý đến tôi và các Golem nữa. Bọn tôi được cậy tạo ra. Nếu không thể giúp gì cho chủ nhân, thì bọn tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa.”
Nghe vậy, các Golem đứng phía sau tôi đồng loạt bước lên.
“Lloyd-sama, xin hãy sử dụng chúng tôi như trước kia.”
“Được phục vụ ngài, như những ngày xưa, là niềm hạnh phúc của bọn tôi.”
“Thỉnh thoảng chơi với tụi tôi cũng được!”
Những kẻ từng chăm sóc tôi từ nhỏ, giờ đây đều cùng một nguyện vọng.
Thế nhưng Lloyd chỉ thở dài, vẻ mặt chán chường.
“Hmm… xin lỗi nhé, nhưng giờ ta thấy nghiên cứu ma thuật thú vị hơn nhiều. Chơi với mấy cậu thì… để khi khác nha.”
“Cậu đã nói vậy suốt cả năm rồi… Làm ơn… xin hãy thương tình nhìn đến bọn tôi một chút…”
“Ừm… nhưng ta chẳng có hứng gì cả. À, đúng rồi…”
Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi Lloyd, rồi cậu ta nói tiếp—
“Thế này nhé. Nếu bọn cậu thắng ta trong một trận đấu, ta sẽ lại chơi với cậu. Được chứ?”
“…Cậu không được nuốt lời đấy.”
“Đương nhiên!”
Lloyd gật đầu hớn hở như trẻ con được quà, còn bọn tôi thì dốc toàn lực để chiến thắng.
Nhưng kết quả thì… chẳng khác gì thảm họa.
Chúng tôi không tài nào chống nổi, bị đánh bại tan tác không còn mảnh giáp.
“Kết thúc rồi nhé. Tiếc thật, nhưng ta bận lắm, xin phép đi trước đây.”
Nói xong, Lloyd bỏ lại chúng tôi đang nằm rạp dưới đất, quay lại với cuốn sách trên tay.
“—Làm ơn… hãy hủy diệt tôi.”
Tôi cố gắng gượng dậy, nói bằng giọng gần như không còn sức.
“Thua trận, bị chính người tạo ra ruồng bỏ… chúng tôi giờ đây chẳng còn chút giá trị tồn tại nào. Xin hãy kết liễu tôi, để kết thúc tất cả.”
Các Golem khác cũng lần lượt đứng lên, đồng lòng với tôi.
Tâm trạng của chúng tôi lúc đó hoàn toàn giống nhau.
Thế nhưng Lloyd lại chỉ lắc đầu.
“Ta không muốn làm thế.”
“Tại sao!? Ý cậu là đến cả giá trị để bị phá hủy của bọn tôi cũng không có à!?”
“Ừ, nếu là trong tình trạng hiện tại thì đúng là như vậy…”
Trước câu hỏi của tôi, Lloyd chỉ đưa tay lên cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Cảm giác như cậu ấy còn chẳng buồn trả lời nghiêm túc.
“—Dù không còn hứng thú với giả kim, nhưng phải nói thật… tụi cậu thú vị đấy. Một đám sinh vật nhân tạo lại tự sinh ra ý chí, dám đứng lên thách thức cả người tạo ra mình, thậm chí muốn chết vì thất bại, không phải quá giống con người rồi sao? Nhưng giờ quay lại giả kim thì ta lười lắm… À mà, nếu tụi cậu tiếp tục nghiên cứu giả kim, biết đâu sau này lại vượt mặt ta cũng nên. Lúc đó, ta có thể lấy phần tinh hoa tụi cậu tích lũy mà ứng dụng vào kỹ thuật của mình… Ừm, ý tưởng này hay đấy chứ.”
Cậu ta vừa lẩm bẩm vừa nở một nụ cười nham hiểm, rồi quay sang phía chúng tôi.
“Hiện tại thì bọn cậu chẳng có giá trị để phá hủy. Nhưng ít nhiều cũng có chút tiềm năng. Cứ học hỏi rèn luyện đi. Rồi muốn khi nào thách đấu lại cũng được.”
“…Vâng.”
Chúng tôi chẳng còn lời nào để nói nữa.
Chỉ biết tự nhủ, lần tới nhất định sẽ cho Lloyd thấy được sức mạnh của mình.
Và rồi, chúng tôi lên đường.
Ở lại cái lâu đài đó thì chẳng học hỏi thêm gì được.
Ra nước ngoài có lẽ sẽ tìm được tri thức và kỹ thuật đủ để khiến Lloyd phải nhìn nhận.
◆
“Thế là chúng tôi đã đến quốc gia này, gom góp mọi kiến thức và kinh nghiệm thu nhặt được trong suốt hành trình để tạo nên Golem mạnh nhất.”
Ydd nói, mắt đỏ hoe, giọng run lên vì xúc động.
“À… ờm…”
Tôi mơ hồ nhớ ra chuyện gì đó…
Hình như có vụ như vậy thật, mà cũng có thể không.
“Vậy mà vẫn không thắng nổi Lloyd… Tôi tưởng ít ra, cú đánh vừa rồi sẽ là hồi kết. Nhưng cuối cùng… vẫn chẳng thể kết thúc được.”
Giọt lệ lăn dài từ đôi mắt của Ydd.
“Tch… Đàn ông mà khóc lóc vì mấy chuyện nhảm nhí này thì mất mặt lắm.”
Kẻ phá bầu không khí ấy là Grimo.
Từ bàn tay tôi, hắn xuất hiện, nhìn Ydd với ánh mắt lạnh lùng.
“Cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, hóa ra là màn than thở ướt át. Được nuông chiều quá đấy, công tử à.”
“Gì…!? Ngươi nói cái gì vậy!?”
“Tao nói đúng nghĩa đen đấy! Sinh ra để làm gì à? Mục đích sống là gì à? Mấy cái suy nghĩ đó nghe mà phát chán. Ngoài kia thiếu gì kẻ còn chẳng có cơ hội để suy nghĩ đến mấy thứ xa xỉ như thế đã bị đời vùi dập rồi!”
Grimo không buồn giấu sự khó chịu trong lời nói.
“Ở Ma giới nơi tao sống, mạng của kẻ yếu chẳng đáng một xu. Nhưng bọn họ vẫn sống, cắn răng tồn tại từng ngày. Việc mày có dư dả thời gian để nghĩ về lý do tồn tại chính là bằng chứng cho thấy mày đang sống sung sướng hơn rất nhiều người đấy!”
Những lời ấy khiến Ydd sững lại.
“Không lẽ… Lloyd giữ tôi lại, không phải vì thương hại… Mà là vì muốn tôi tự nhận ra mình đang quá yếu đuối…? Ngay cả việc bỏ mặc tôi, hay nói tôi hãy tự học tiếp cũng là để tôi tỉnh ra…?”
Ydd lẩm bẩm một mình.
Ánh mắt nó giờ đây không còn oán hận nữa, mà trở nên dịu đi rất nhiều.
“Ta nghĩ ngươi nói đúng đấy. Dù là người sinh ra trong nhung lụa cũng có nỗi khổ riêng của họ. Lloyd-sama là Đệ thất hoàng tử của Hoàng gia, chắc chắn đã phải trải qua nhiều sóng gió giữa các anh em và cuộc đấu đá trong cung đình. Thế nhưng giờ đây, ngài ấy không hề tỏ ra yếu đuối mà vẫn sống mạnh mẽ từng ngày. Ta tin, Lloyd đã trải qua nhiều gian khổ hơn ngươi tưởng rất nhiều.”
Jihriel cũng thì thầm xen vào, đôi mắt hướng về phía tôi.
Ánh nhìn của Ydd lại càng sáng rõ hơn.
“Đúng thật… Trên đường đi, ta đã gặp không ít vương hầu quý tộc, và tận mắt chứng kiến số phận của những người không phải trưởng nam. Nhiều người bị ghẻ lạnh, rồi sa vào ăn chơi trụy lạc, có kẻ thậm chí rơi vào con đường tội phạm. Nhưng Lloyd thì khác. Dù sinh ra là người không được ưu ái, vẫn luôn nỗ lực gánh vác trách nhiệm hoàng tộc, lại còn được người đời trọng vọng như một Pháp Sư tài ba. Và điều đáng nể nhất là… ngài ấy chẳng hề tự cao hay oán thán về xuất thân mình. Còn ta thì sao? Chỉ biết oán than vì không được quan tâm, giống như một đứa trẻ nhõng nhẽo vậy…”
Ydd tiếp tục lầm bầm, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi.
“…Có vẻ như, tôi đã hiểu lầm cậu rồi.”
Gì thế?
Sao tự dưng lại quay ngoắt 180 độ như vậy?
Cảm giác như tôi vừa bị gán cho một hiểu lầm cực to…
“Xem ra tôi vẫn còn non quá. Với cái kiểu này thì thua cậu là chuyện đương nhiên rồi… Tôi hoàn toàn bại trận.”
Ydd vừa lẩm bẩm vừa khép mắt lại.
Khuôn mặt nó lúc ấy… nhẹ nhõm như thể vừa trút bỏ được gánh nặng suốt bao năm trời.