Sáng hôm sau, ba đứa con trai bọn tôi vừa ngủ dậy đã khoác nguyên bộ yukata xuống thẳng nhà ăn, thì thấy hội con gái đã có mặt đông đủ.
Năm người họ đang ngồi ở bàn sáu chỗ, thưởng thức ngon lành bữa sáng. Trên bàn là một đĩa lớn với đủ món ăn đa dạng, mỗi món một kiểu khác nhau.
Xem ra bữa sáng ở lữ quán này là tự chọn kiểu buffet.
Ayame thì ăn kiểu Nhật, Hatsushiba kiểu Tây, còn Eve thì kết hợp cả hai, đúng là mỗi người một phong cách. Có điều thú vị là Kiriko senpai và Kiyomi thì gần như giống hệt nhau. Phải chăng đây là khẩu vị do di truyền từ bên ngoại?
“Chào buổi sáng—!”
Khởi đầu bằng câu chào như thể đang ở trong lớp học của Hatsushiba, mọi người ai nấy đều cất tiếng chào buổi sáng.
“Chào buổi sáng.”
Tôi đáp lại qua loa, rồi thấy chiếc bàn trống ngay cạnh năm cô gái, bọn tôi liền ngồi xuống.
“Để bọn chị trông đồ cho, ba đứa cứ đi lấy thức ăn đi.”
“Vậy phiền chị.”
Tôi giao lại chìa khóa phòng và việc trông bàn cho Kiriko senpai, rồi đứng dậy hướng mắt về phía quầy đồ ăn.
Ngay lập tức,
“Seiichi này, trứng cuộn ngon lắm đó.”
“Ryouma ơi—, xúc xích và hamburge ngon lắm, phải ăn thật nhiều vào đấy nhé—!”
Cứ thế, mọi người lần lượt giới thiệu những món ngon cho bọn tôi.
Còn Ayame thì… trông buồn ngủ quá. Cậu ấy nhắm mắt ăn lấy ăn để, đến cả việc có đang thức hay không cũng khó nói. Rốt cuộc thì cậu ta đã cày eroge đến mấy giờ chứ?
“Này Cotton, tỉnh táo lên chút đi!”
“Ơ!? À, ừm…”
Hatsushiba cũng phải nhắc nhở.
“Này, có gì dính ở miệng kìa. Đứng yên một chút đi.”
“K-không sao đâu mà…”
Hatsushiba dùng khăn ướt lau miệng cho Ayame. Hai người này đúng là như mẹ con vậy.
Mà thôi, giao cho Hatsushiba thì chắc là ổn.
“S-senpai! Em, em chưa từng ăn buffet bao giờ, phải làm sao bây giờ ạ!?”
Saitani cầm khay theo tôi, căng thẳng hỏi. Trông cậu ấy đáng yêu ghê.
“Cứ lấy những món mình thích thôi. Lấy vừa đủ ăn, đừng có để thừa, đó là quy tắc tối thiểu.”
“Những món mình thích ạ? Vậy thì, toàn rong biển với salad thôi cũng được sao ạ?”
“Được thôi, nhưng… cậu nên ăn thịt nhiều hơn chút đấy. Nếu muốn phát triển thể chất.”
“N-nhưng rong biển và salad thì tốt cho sức khỏe mà ạ.”
“Đúng là vậy, nhưng thịt cũng quan trọng không kém đâu. Tôi khuyên cậu nên ăn thật nhiều thịt gà.”
“Vậy thì, em sẽ tự làm salad gà vậy!”
Cậu ấy hớn hở như một đứa trẻ con vậy. Tôi nhớ mình cũng từng như thế này khi lần đầu tiên ăn buffet. Sự kết hợp các món ăn đúng là có sức hấp dẫn đặc biệt. Chuyện này là trước khi tôi bị lừa bằng thư tình, và tôi vẫn nhớ đã từng vui vẻ ăn cùng Kiyomi. Hai đứa còn chia sẻ đồ ăn cho nhau nữa chứ.
Nỗi hoài niệm kỳ lạ này lại vương vấn lấy tôi, nhưng thôi bỏ đi. Đó là chuyện quá khứ rồi.
Tôi lấy đĩa và bắt đầu chọn lựa những món mình muốn ăn một cách ngẫu nhiên, thì thấy Tozaki đã trở về bàn với một đĩa thức ăn đầy ắp. Trời ạ, thằng cha đó ăn nhiều vậy từ sáng sớm ư?
“Mà thôi, kệ thằng cha đó đi.”
Tôi lấy lượng thức ăn vừa đủ để lưng lửng bụng rồi quay về bàn. Mấy món này nếu không điều độ là dễ bị no căng bụng, không đi nổi đâu.
“S-senpai! Thế này được chưa ạ?”
Saitani mang đĩa thức ăn đã lấy xong ra cho tôi xem. Dễ thương ghê.
“Nhiều rau nhưng nhìn cũng cân đối, chắc là được rồi đó.”
“May quá ạ.”
Đúng là qua mấy chuyện này cũng lộ ra tính cách mỗi người. Tôi thì cứ tùy tiện lấy đại, Tozaki thì chất cao như núi, còn Saitani thì có vẻ suy nghĩ rất kỹ về cách trình bày món ăn sao cho đẹp mắt. Cách phối màu đúng là tuyệt vời.
“Đổi đĩa cho tôi đi.”
“Ơ, k-không được đâu ạ.”
Không được à. Tiếc thật.
Ban đầu, tôi định nếu trời mưa thì sẽ ở phòng chơi eroge, nhưng hình như ông trời không muốn tôi chơi eroge cho lắm.
Hôm nay độ ẩm cao, trời hơi âm u nhưng một hạt mưa cũng không rơi xuống, nên kế hoạch leo núi vẫn diễn ra như dự kiến.
Gọi là leo núi nhưng cũng không phải kiểu chuyên nghiệp, mà là một dạng đi bộ lên đồi, ghé vào suối chơi đùa. Tôi cũng muốn được ở lữ quán thảnh thơi như Kiriko senpai vậy.
“Hatsushiba senpai, chị trông thật ngầu ạ! Đó là trang phục leo núi ạ?”
“Hahaha, cũng không phải kiểu chuyên nghiệp đến thế đâu.”
“Nhưng mà chiếc mũ rơm trông đẹp quá. Em cũng nên mua một cái thì hơn.”
“Sợ say nắng lắm mà. Cái áo nhanh khô này cũng tốt lắm đấy.”
Hatsushiba vừa kéo nhẹ tay áo vừa giải thích cho Kiyomi.
Trang phục của Hatsushiba tông màu ấm, rực rỡ. Chiếc áo dài tay màu hồng đậm, khoác ngoài là sơ mi caro ngắn tay. Quần trekking kết hợp quần bó thể thao nên ít để lộ da thịt. Giày cũng là loại sneaker đế hơi dày, dễ đi lại. Dưới chiếc mũ rơm, đuôi tóc kiểu ponytail lộ ra. Đúng là có thể nói là trang phục leo núi nhẹ nhàng.
“A, Ayame senpai cũng vậy!”
Ayame cũng mặc trang phục tương tự. Vẫn là mũ rơm, nhưng khác Hatsushiba, Ayame lại chọn tông màu lạnh. Hôm nay không phải kiểu twintail mà là hai bím tóc tết mảnh rủ xuống hai bên vai.
Từ cách phối đồ đến mọi thứ đều gần như khác mỗi màu sắc, có lẽ họ đã đi mua cùng nhau. Nghe nói họ cũng mua lại đồ bơi nữa mà.
Kiyomi thì đội mũ lưỡi trai thể thao, trang phục cũng đậm chất năng động. Để tránh bắt nắng, cậu ấy đã hạn chế tối đa việc để lộ da. Dù mang theo dép sandal, nhưng có vẻ khi ra khỏi lữ quán, cậu ấy đã được cho mượn giày. Đúng là đồ ngốc.
Saitani thì mặc một chiếc sơ mi caro hơi rộng. Mũ là loại thông thường có vành trước, nhưng lại có thêm lưới chống côn trùng che từ sau gáy xuống vai. Trên tay cậu ấy cũng đeo nhẫn chống côn trùng, và khi ra khỏi lữ quán còn xịt thuốc chống côn trùng rất kỹ lưỡng. Chẳng biết cậu ấy sợ côn trùng đến mức nào nữa.
Còn Tozaki thì, trang phục trekking của cậu ta trông khá an toàn. Duy chỉ có cặp kính râm là trông hơi đáng ngờ. Chẳng ai lên tiếng hỏi, chẳng biết là mọi người nhân hậu hay là lạnh nhạt nữa.
Tuy nhiên, người nổi bật nhất lần này lại là Eve. Nhưng theo nghĩa tiêu cực.
“Eve… sao cậu lại chuẩn bị kỹ đến vậy?”
“T-tại tớ nghe nói là leo núi mà…”
“Rõ ràng đã giải thích là leo núi nhẹ nhàng như đi dạo mà!”
Trang phục thì vẫn tạm chấp nhận được. Việc toàn bộ là đồ dày dặn và bộ đồ rằn ri thì vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng mà, trên đầu lại là mũ bảo hiểm có vành gắn đèn pin, sau lưng đeo ba lô khổng lồ, tay đeo găng tay vải thô, cầm gậy, tất cũng dày và đi giày trekking đế cực dày. Tóc cũng không búi kiểu twintail mà chỉ buộc gọn rồi xõa xuống.
“Cậu định leo lên ngọn núi hiểm trở nào vậy?”
“À, ừm, có chuẩn bị trước thì khỏi lo mà.”
Hatsushiba cũng chỉ biết thở dài nói cho xong chuyện. Kiyomi thì lại nghĩ tích cực, nói “Khủng khiếp quá!”
“Nhưng mà, trong cái ba lô này cậu đựng gì vậy?”
“Bánh kẹo! Với cả nước trái cây!”
“…Bỏ lại cũng được mà nhỉ?”
Cứ để cô ấy tự do làm gì thì làm. Với trang bị có thể leo cả núi Phú Sĩ thì chắc sẽ không thiếu thốn gì đâu.
Mặc dù có mấy chuyện như vậy, bọn tôi vẫn đặt chân lên núi.
“Hatsushiba senpai, nếu đến vào mùa thu thì chắc là ngắm lá đỏ đẹp lắm nhỉ.”
“Đẹp tuyệt vời luôn đó—. Cả vùng này sẽ nhuộm một màu đỏ, cam và vàng rực rỡ. Mùa hè cũng vui, nhưng mùa thu đến đây ngắm cảnh cũng có phong vị riêng đó—. Dù là ngọn núi thấp nhưng rộng rãi và rất đáng để đi bộ đấy.”
Kiyomi và Hatsushiba vừa ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi vừa xuýt xoa.
Dù không thể nhận biết được loại cây, nhưng những hàng cây xanh tươi, mạnh mẽ mang lại cảm giác tràn đầy sức sống.
Ngắm lá đỏ cũng là một sự kiện kinh điển trong các cảnh eroge mà. Đến mùa thu đi ngắm lá phong cũng vui, nhưng đó là trong game thôi, khỏi mệt người.
“Hù… hù…”
“Hết hơi rồi hả, Eve?”
Mới rời lữ quán chưa đầy năm phút đó. Tại mang vác đồ nặng đấy.
“Tớ không tự tin về thể lực mà…”
“Tôi cũng đâu có. Nhưng mà có mệt sớm đến mức này thì cũng quá đáng lắm rồi đấy.”
“Tại vì đã mất công đêm hôm lén lút sang rồi, mà Seiichi lại đuổi về mà…”
“Đừng có dùng cái từ đó nữa chứ. Ai bảo cậu nghĩ mấy chuyện đó là đáng trách. Tự làm tự chịu thôi.”
Tay khỏe thế mà…
Tozaki và Saitani thì chậm rãi bước đi theo tốc độ của mình. Dù không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng nhìn biểu cảm thì chắc là Tozaki lại nói mấy chuyện biến thái khiến Saitani phải thở dài ngao ngán. Đúng là không biết chừa mà. Cả tên đó nữa.
Không khéo một lúc nữa, ánh sáng trong mắt Saitani biến mất thì sao.
“…Hù.”
Và Ayame, người có vẻ khá tự tin vào thể lực của mình, lại cũng có vẻ mệt mỏi một cách lạ lùng.
“Này, cậu ổn không Ayame?”
“Hả? À, ừm. Tớ ổn, ổn mà.”
Chắc là do hôm qua dùng hết sức lực ở biển, hoặc là thức trắng đêm chơi eroge nữa chứ.
“Dạo này cậu cứ như người mất hồn ấy nhỉ.”
Cậu ấy cứ có vẻ suy tư một cách kỳ lạ.
Lúc đó, Ayame chợt im lặng, rồi nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.
“Này.”
“Hử?”
“C-cậu ấy…”
Tôi chờ đợi câu nói tiếp theo, nhưng miệng Ayame dừng lại ở đó.
“K-không có gì đâu.”
“Không có gì là không có gì đâu.”
“K-không. Chỉ là tớ nghĩ nên chọn thời điểm thích hợp hơn ấy mà.”
Tóm lại là muốn nói chuyện eroge à? Thực ra nói một chút cũng được mà. Ở đây cũng không có du khách leo núi nào khác, và cũng không phải là nơi cần phải quá giữ ý.
Nhưng nếu Ayame đã nghĩ vậy thì đành chịu. Thôi không ép hỏi nữa.
“Chúng ta nghỉ một chút ở đây đi.”
Hatsushiba dừng bước, và chỗ đó là một bãi đất trống trải. Phía mà cô ấy chỉ tay có một dòng sông tuyệt đẹp đang chảy.
“Mà, dù sao cũng chẳng có đỉnh núi gì, cứ thong thả mà đi thôi.”
Nghe Hatsushiba nói, Eve thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống tảng đá: “Phù—. Sống lại rồi…”
Mỗi người tự do chạm tay vào nước sông hay làm gì đó để nghỉ ngơi.
Tôi đang mãn nguyện ngắm Saitani rụt rè nhúng chân xuống nước sông, xuýt xoa “Lạnh quá!” thì Hatsushiba tiến đến gần.
“Này này, Aramiya-kun.”
“Có chuyện gì à?”
“Cậu không thấy Cotton có vẻ lạ lạ từ hồi đầu đợt cắm trại không?”
“Ừm. Nói lạ thì cũng có thể là lạ thật… nhưng chỉ đến mức cảm thấy hơi khác thường thôi.”
Kiểu như Ayame tỏ thái độ thù địch với Eve hơi quá mức thì phải.
Trước đây thì cậu ấy chỉ đối phó qua loa, nhưng dạo này lại có vẻ hơi nóng vội… tôi có cảm giác vậy.
Chỉ là cảm giác lờ mờ thôi.
“Mà nói đúng hơn, không phải từ đầu chuyến đi, mà là từ ngày giải quyết xong đống bài tập thì đúng hơn.”
Hồi đó, nghe về lời nhờ vả của Kiriko senpai về việc giúp đỡ Eve thay đổi, Ayame có vẻ đã suy nghĩ nhiều, nhưng chuyện đó chắc chắn đã được giải quyết rồi mà. Có điều, việc cậu ấy tỏ ra đối đầu với Eve thì bắt đầu từ khi cả nhóm bắt đầu làm bài tập.
“Ưfufu. Cậu quan sát kỹ đấy nhỉ.”
Hatsushiba nở nụ cười hiền lành. Chuyện gì đây?
“Không lẽ Hatsushiba biết nguyên nhân à?”
“Vừa biết lại vừa không biết?”
Cái gì vậy chứ. Quá là qua loa rồi.
“Có lẽ, Cotton muốn cậu Aramiya tự mình nhận ra thì hơn đấy.”
“Nói vậy thì tôi cũng chịu. Tôi chẳng tìm ra được nguyên nhân cụ thể nào cả.”
“Thế thì, cậu phải để ý Cotton thật kỹ vào nhé? Tôi nghĩ Aramiya-kun sẽ nhận ra được thôi.”
Lúc đó tôi muốn nói “Vậy thì nói cho tôi biết đi chứ”, nhưng Hatsushiba đã nhanh chóng đi về phía Kiyomi rồi.
Mà thôi, có đuổi theo thì chắc cô ấy cũng chẳng nói đâu, nhìn thái độ đó.
“Quan sát à…”
Nghe vậy, tôi bất giác dõi theo bóng dáng Ayame.
“Rồi rồi, xem nào.”
Ayame mà tôi đang nhìn, đang đứng bên bờ sông và lấy ra đủ thứ từ trong túi đồ.
“Cái gì vậy…?”
“Dụng cụ câu cá.”
“Cậu cũng thích câu cá lắm à. Ngoài biển đã câu chán chê rồi còn gì.”
Tôi không ngờ cậu ấy lại còn câu cá ở đây nữa.
“Câu cá biển và câu cá sông là hai chuyện khác nhau mà.”
“À, ừm…”
Thôi thì, nếu chuyện đó khiến cậu ấy vui vẻ hơn thì cũng tốt.
“Có khá nhiều chỗ cá ẩn nấp, là điểm câu tốt đó. Ở đây chắc chắn có cá hồi sông Yamame.”
Nói tên cá thì tôi cũng chịu, đặc biệt là cá sông thì tôi hoàn toàn không biết gì.
Trong khi tôi nhìn Ayame chuẩn bị đồ câu, cậu ấy cứ liếc trộm về phía tôi.
“Có chuyện gì à?”
“N-này! S-…”
“Hửm?”
Ayame định nói gì đó với tôi, rồi lại dừng miệng.
Nhưng cậu ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giơ cần câu ra.
“Shinomiya cũng thử câu cá xem sao?”
“Câu cá à.”
Nói là hoàn toàn không hứng thú thì là nói dối. Trong eroge thỉnh thoảng cũng có, và việc đó là một kỹ năng của nhân vật chính thì cũng chẳng có gì lạ. Với lại, có vẻ cũng hợp với tính tôi là thích mấy trò thư giãn.
“Vậy thì, cho tôi thử một chút xem.”
“Được thôi.”
Rồi, Ayame lắp máy câu vào cần, luồn dây qua các khoen. Gắn lưỡi câu vào dây, rồi còn gắn thêm đủ thứ khác. Đá nặng à? Tôi thì chẳng hiểu gì sất.
Cuối cùng, cậu ấy kéo dài cần ra rồi đưa cho tôi.
“Làm sao bây giờ?”
“Cầm cái vòng kim loại bán nguyệt ở chỗ máy câu, rồi mở khóa…”
“T-thế này à?”
“Không, sai rồi. Thế này này.”
Ayame cầm tay tôi, giải thích một cách dễ hiểu.
Cậu ấy giải thích tỉ mỉ thì tốt đấy, nhưng cứ áp sát thế này vẫn thấy ngượng. Tôi lại nhớ đến cái cảm giác mềm mại áp sát lưng mình tối qua.
“Rồi, hãy vung cần từ trên xuống dưới.”
Tôi cố xua đuổi những suy nghĩ tạp nham, làm theo lời Ayame, vung cần câu. Sợi dây cùng với lưỡi câu vẽ một đường cong parabol rồi rơi xuống nước.
“Rồi, cuốn máy câu một vòng đi. Nó sẽ khóa lại.”
“À, đúng là dừng lại rồi.”
“Còn lại là cứ chờ cá cắn câu thôi. Giờ thì cuốn hết dây lại đi.”
Khi lưỡi câu trở về tay, Ayame lại lấy ra thứ gì đó từ trong túi đồ. Đó là một hộp nhựa nhỏ, loại dùng để đựng thức ăn. Bên trong có dán một mảnh giấy giống bìa cứng.
Bên trong hộp, những con côn trùng nhỏ đang ngọ nguậy. Chỉ nhìn thôi cũng thấy sởn gai ốc.
Trông chúng giống hệt sâu bướm. Dài khoảng hai phân, dày chừng ba li.
“…Mồi, mồi đó, đúng không nhỉ?”
Nói đến câu cá thì đương nhiên phải có mấy con này rồi.
“Đây là mồi sâu bắp. Dù không gắn mồi thì đôi khi cá cũng cắn, nhưng có mồi thì hiệu quả sẽ khác hẳn đấy.”
“Không ghê tởm sao?”
“Lúc đầu có thể thấy vậy, nhưng quen rồi là ổn thôi mà. Cứ nghĩ chúng là xúc tu thì đâu có ghê tởm đến mức đó chứ?”
“Không không không. Nếu cả phòng đầy rẫy mấy con này thì tôi dám chắc tinh thần tôi sẽ bất ổn đó…”
Mấy cô nàng nữ chính bị xúc tu tấn công, còn hơn cả nỗi sợ bị xâm hại thân thể, thì chỉ cần thấy hàng đống thứ này bò lúc nhúc trên người là đã thấy tồi tệ nhất rồi. Nhìn thấy mấy con này, chắc tôi không thể chơi eroge xúc tu được một thời gian đâu.
“Đừng nói thế chứ. Xúc tu trong eroge cũng có chỗ đáng yêu mà.”
“Đâu có! Chỉ là cảnh con gái bị xúc tu bắt, không chống cự được mà sa ngã thì gợi cảm thôi, chứ tôi chưa bao giờ yêu thương bản thân cái xúc tu nào cả!”
“Thôi thôi được rồi. Tốt hơn nhện, côn trùng nước hay rết nước rồi chứ. Trứng cá hồi cũng câu được đó, nhưng mà nó dễ bị vỡ lắm.”
“Tôi thì thích mồi không sống hơn…”
Ayame không chút do dự nhặt một con côn trùng, và với đôi tay thuần thục, cậu ấy gắn mồi vào lưỡi câu.
“Gắn xuyên qua miệng thì nó sẽ không dễ tuột ra đâu.”
Chắc cái độ khó của câu cá chính là ở mấy chỗ này đó.
Cái mồi giống xúc tu đó, tôi không muốn chạm tay vào chút nào…
“L-Lure thì không được sao?”
“Lure thì… cần phải điều khiển để nó di chuyển giống hệt con mồi. Lừa cá bằng mồi giả khá là khó đó. Người mới tập câu thì chỉ có thể chờ cá vô tình mắc câu thôi. Với lại tớ không giỏi mấy việc tỉ mỉ đó, với cả tớ không có lure.”
“Nói chung là cả hai đều khó à?”
“Thôi nào, thử ném theo cách vừa nãy đi.”
Tôi nhớ lại những gì vừa được dặn dò, rồi vung cần câu.
Lại một lần nữa, lưỡi câu chìm xuống nước. Cùng với con mồi xúc tu đó…
Tôi điều chỉnh máy câu, chờ đợi một lúc.
Rồi, một rung động rất nhỏ truyền đến đầu ngón tay từ cần câu. Một cảm giác rất nhỏ…
“…Cá cắn câu à?”
Ayame vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đầu máy câu.
“T-thật sao? Tôi không rõ lắm, nhưng có cảm giác gì đó… Vẫn còn này.”
“Ok. Vậy thì cuốn máy câu lại.”
“T-tốc độ bao nhiêu thì được?”
“Nếu vẫn còn cảm giác thì cứ cuốn tùy ý thôi. Đừng quay quá mạnh hay quá chậm là được. Cá hồi ở đây không đòi hỏi thao tác máy câu tinh tế đến vậy đâu. Hơn nữa, cá hồi Yamame ở đây có vẻ ít cảnh giác.”
Dễ vậy thôi ư?
Mặc dù vậy, vì không rõ nên tôi cứ cuốn đại. Không quá nhanh, không quá chậm…
Nhưng lần này, tôi cảm nhận rõ ràng hơn về trọng lượng so với lúc kéo cần lên mà không có mồi. Cứ như có một vật nặng đang di chuyển ngẫu nhiên ở đầu dây câu vậy.
Và rồi, khi tôi nghĩ sắp hết dây rồi thì,
“C-cá cắn câu thật sao!?”
Là cá. Chắc khoảng hai mươi phân. Thân hình màu bạc, có những đốm tròn hình đồng tiền.
Con cá được kéo từ nước lên không trung quẫy mạnh mẽ, bắn tung tóe.
“Tuyệt vời!”
Ayame vui vẻ túm lấy con cá bằng tay không.
Rồi cậu ấy dùng tay thuần thục gỡ cá ra khỏi lưỡi câu và bỏ vào chiếc xô đơn giản.
“Thế là con đầu tiên. Ít nhất cũng phải câu được bảy con thì hơn.”
“Đủ mỗi người một con à.”
“Rồi, thấy sao? Cảm giác lần đầu câu được cá thế nào?”
“Kh-khá là thú vị đó chứ.”
Tôi cứ nghĩ câu cá chỉ là trò tiêu khiển buồn tẻ, nhưng khoảnh khắc hồi hộp khi cuốn dây mà nghĩ “có khi nào là cá cắn câu không?”, rồi đến lúc nhìn thấy con cá, tôi quên hết mọi thứ.
Những người mê câu cá là có lý do. Giờ thì tôi hiểu rồi.
“Hiểu được cái thú vị của nó rồi đúng không? Vậy thì, đây này.”
Rồi Ayame nở nụ cười rạng rỡ, đưa ra cái hộp trông giống hộp đựng thức ăn.
Chính là cái hộp đựng lũ sâu bướm đó.
“…Tôi phải tự gắn mồi à?”
Và Ayame đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Chắc chắn là phải tự làm rồi…
“Các cô gái nữ chính bị mấy con côn trùng này tấn công đó. Muốn cứu nữ chính bị xúc tu tấn công mà cứ nhát mấy con côn trùng này thì làm sao mà cứu được?”
“Xúc tu ngoài đời thật không có đâu.”
Mặc dù có bạch tuộc hay mực thì đúng.
Tuy nhiên, nếu cứ thế này thì câu chuyện sẽ không tiến triển, mà tôi cũng không muốn bị nghĩ là không dám chạm vào côn trùng. Ayame thì hoàn toàn không hề do dự khi nhặt chúng.
“Thôi được rồi, kệ đi!”
Tôi đưa ngón tay vào hộp, nhặt một con.
Ôi trời. Cảm giác nhũn nhũn.
Dùng cái thứ này để xâm hại cơ thể con gái thì đúng là biên kịch quá biến thái. Nếu tôi trở thành biên kịch, tôi nhất định sẽ không bao giờ viết truyện về xúc tu.
“Đâm thẳng lưỡi câu qua đầu nó đi.”
“Ơ, ừm…”
Tôi chịu đựng cái cảm giác kỳ lạ kép từ con côn trùng cứ lắc đầu và cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay, rồi xuyên lưỡi câu qua nó. Chất dịch màu trắng đục chảy ra, trông giống như kefir vậy.
“Phù…”
“Được rồi. Giờ thì làm y như lúc nãy.”
“Tôi đã làm đến mức này rồi, nếu không câu được thì tôi giận đó…!”
Và rồi, tôi lần thứ ba vung cần câu về phía dòng sông.
“Seiichi và Ayame-chan, hai người đang làm gì thế~”
Khoảng lúc tôi câu được con thứ ba, Eve đã hồi phục sau khi nghỉ ngơi, cùng với Hatsushiba và Kiyomi, đến nhìn bọn tôi câu cá.
“Câu cá.”
Cả hai chúng tôi đều trả lời cụt lủn. Không cần phải nói thêm lời nào khác.
“Ồ, câu được rồi này~”
Hatsushiba nhìn xuống chiếc xô đơn giản – hóa ra nó có tên là bakkan – từ trên cao.
“Câu thêm bốn con nữa là chúng ta ăn trưa thôi.”
Hatsushiba vui vẻ gật đầu trước đề nghị của Ayame.
“A—, tớ cũng muốn thử câu cá nữa~”
Trước lời nói của Eve và mọi người, tôi chìa sâu bắp ra.
“Kyaaa!”
Eve phát ra âm thanh mà thường ngày không có rồi bỏ chạy.
“Híc.”
“Oa… gớm quá! Ghê tởm y như cậu vậy.”
Hatsushiba và Kiyomi cũng khẽ la lên. Tôi sẽ bỏ qua lời Kiyomi nói.
“Phải gắn mồi… À, nếu gắn mồi giúp thì…”
Hatsushiba nói giọng run rẩy, nhưng Ayame lạnh lùng đáp “Thế thì không được”.
Có vẻ về khoản câu cá thì cậu ấy khá nghiêm khắc.
Sau đó, dưới sự chứng kiến của Eve đã quay lại và Saitani cùng Tozaki vừa mới đến, bảy con cá hồi Yamame đã được câu, và bọn tôi quyết định ăn trưa sớm hơn một chút.
“Mấy con cá đó ăn côn trùng mà, đúng không?”
Eve hơi khó chịu, chỉ tay và mặt tái mét.
“Cá biển cũng ăn những thứ không biết rõ nguồn gốc mà. Mà thôi, lần này sẽ moi ruột rồi nướng, nên yên tâm đi.”
Từ giờ trở đi là sân khấu độc diễn của Ayame.
Lấy đôi đũa tre ra, Ayame dứt khoát đưa vào miệng cá và làm sạch nội tạng một cách điệu nghệ. Cậu ấy làm thuần thục như thể đã quen lắm rồi.
“Này. Chuẩn bị nồi cơm đi.”
Ayame vừa làm cá vừa chỉ dẫn Hatsushiba và mọi người.
Hatsushiba và Eve lấy nồi cơm ra, rồi đổ gạo sống vào.
“Cotton à—, dùng nước sông được chứ~?”
“Đây là nước suối sạch mà, đúng không? Tớ đã tìm hiểu trước rồi, nước ở đây không uống trực tiếp thì không sao cả.”
Bỏ qua cuộc đối thoại đó, Tozaki và Saitani đi tìm củi. Họ đi tìm những cành cây khô và cái gọi là bùi nhùi để nhóm lửa.
Tôi thì ngồi cạnh Ayame, gom đá để làm bếp.
“Đặt đá xong thì dọn dẹp cỏ và cành cây gần đó đi. Lửa bén sang thì phiền lắm đó.”
“Vâng vâng. Mà này, cậu giỏi thật đấy. Từng thử sinh tồn bao giờ chưa?”
“Sinh tồn thì chưa, nhưng bố tớ mê cắm trại nên bắt tớ làm đủ thứ. Mà nói thật thì cũng lâu rồi tớ chưa làm. …À, mà lỗi tớ. Hãy tìm mấy cành cây to hơn, không phải loại để đốt đâu.”
Đó là cành cây để treo nồi cơm.
Tôi xếp đá chồng lên nhau, rồi làm giá treo nồi cơm (theo chỉ dẫn của Ayame).
“Thế này được chưa?!” “M-mệt quá rồi…”
Tôi ôm một đống củi đầy tay, đặt rầm xuống bên trong bếp thì Ayame chặn lại.
“A—, để thế thì lửa không cháy đều đâu. Xếp thành hình nan quạt ấy.”
“Ayame-chan, cậu kỹ tính quá đấy.”
Eve vừa chuẩn bị nồi cơm xong, quay lại, mặt mệt mỏi như thở dài.
“Nếu lửa tắt giữa chừng thì phiền lắm. Vậy thì cứ làm cho kỹ càng đi chứ.”
“Đúng đó. Mấy chuyện thế này cứ giao cho Cotton là được thôi.”
Hatsushiba dường như hiểu rõ Ayame nên đã bênh vực cậu ấy.
Cuối cùng, Tozaki vừa lẩm bẩm hát hò vừa sắp xếp từng thanh củi một.
“A, Ayame senpai. Thế này có được không ạ? Cái này gọi là bùi nhùi à?”
Saitani chìa lòng bàn tay ra, cho Ayame xem thứ gì đó.
“À. Được được. Cậu tìm được giỏi đấy. Ngoan lắm.”
“Hehe. May quá ạ.”
Thứ mà Saitani đưa cho Ayame xem là sợi dây gai dầu. Ayame xé tơi nó ra và đặt gần đống lửa trại đã được chuẩn bị xong.
“Nào, giờ thì nhóm lửa thôi.”
Ayame lấy ra thứ gọi là que diêm kim loại, châm lửa vào bùi nhùi. Ngọn lửa nhỏ bùng lên ngay lập tức, rồi bén vào củi, trở thành nhiên liệu, và một ngọn lửa lớn ra đời.
Ayame luồn quai của hai chiếc nồi cơm qua cành cây, rồi đặt lên trên đống lửa trại. Lửa bao trùm lấy mặt bên của nồi cơm, sưởi ấm rào rào.
“Sau đó, khi cơm sôi trào thì đặt hòn đá lên nắp nồi. …Mà thôi, chuyện đó tớ làm cho. Chờ một chút. Tớ cũng phải hoàn thành bên này nữa.”
Ayame xiên những miếng cá đã được làm sạch theo hình xoắn ốc nhẹ nhàng.
“Làm thế này thì khi nướng, thịt cá sẽ không tự động quay. Rồi rắc muối lên…”
Có ổn không vậy? Ayame lắc bình muối như thể muốn rắc cả bình vào cá. Sau đó, cậu ấy ghì từng xiên cá xuống đất, đưa lại gần đống lửa.
Dần dần, tiếng cá nướng xèo xèo vang lên. Từ nồi cơm cũng có tiếng nước sôi sùng sục.
“Hồi nhỏ cả nhà tớ hay đi cắm trại lắm. Lâu rồi mới làm lại mà vẫn nhớ rõ.”
Ayame nói một cách trầm ngâm.
“Có lần bố tớ đặt bẫy ở khu săn bắn, rồi bắt được một con nai. Tớ cũng từng dùng dao để xẻ thịt nai nữa đó. Dùng lông nai còn có thể làm mấy thứ như khăn choàng cổ nữa. Ấm lắm, mấy cái đó. Lần tới nếu bố tớ cho lông nai, tớ sẽ thuộc da rồi làm cho Shinomiya một cái.”
“K-không, cái đó thì tôi xin phép từ chối…”
Khăn choàng cổ tự làm thì thông thường là đan bằng len.
Mà nếu bắt được thú rừng, lột da rồi làm khăn choàng thì đúng là quá sốc.
“Ayame-chan, không giống con gái chút nào cả~”
Eve cười khổ nói nhẹ nhàng. Chắc Eve cũng chỉ muốn nói đùa, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Mọi người nghe vậy cũng mỉm cười như kiểu “thôi đành chịu vậy”.
Nhưng trong số đó, chỉ mình Ayame là nghiêm mặt.
“…………”
Cậu ấy cắn môi, mặt lộ vẻ suy tư.
“Ayame?”
Cậu ấy giật mình quay sang nhìn tôi.
“Tớ xin lỗi. Không sao đâu. Ai sống sót được trong điều kiện khắc nghiệt thì tốt hơn mà.”
Ayame nói, cố gắng che đậy.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, có ai ngoài tôi nhận ra biểu cảm kỳ lạ đó của cậu ấy không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhưng giờ cậu ấy đã trở lại bình thường rồi, tôi cũng không cần phải hỏi lại nữa.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, tài lẻ hay sở thích bất ngờ của Ayame… thành thật mà nói thì tôi rất ngạc nhiên đấy.”
Sotome cười phá lên nhìn Ayame. Chắc hẳn cậu ta cũng đã bớt sợ Ayame nhiều rồi.
"Gì thế? Cậu nghĩ Ayame là người thế nào hả, Sotome?"
"À thì... tôi cứ tưởng là loại người sẽ đi làm lợn quay nguyên con các thứ..."
"Món đấy nghe bảo cũng khó lắm đấy. Phải quay liên tục mà."
Dù sao thì, về khoản nấu ăn, cô ấy thật sự rất "sâu sắc", hay nói đúng hơn là có kiến thức cực kỳ phong phú.
Có khi cô ấy còn là kiểu người có thể tái hiện lại mấy món ăn trong mấy game người lớn (eroge) nữa ấy chứ.
...Ơ, thế thì tuyệt vời quá rồi còn gì? Kết thúc buổi dã ngoại này, mình phải giới thiệu mấy trò đó cho cô ấy thử xem.
"Chắc cũng sắp xong rồi, phải mang cái này ra thôi."
Hatsushiba lấy chiếc hộp cơm nhiều tầng mà lữ quán đã chuẩn bị ra và mở nắp. Bên trong, nào là gà rán, trứng cuộn, đầy ắp những món ăn vặt mà chuyến đi bộ đường dài nào cũng không thể thiếu.
Nhìn bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay, tôi cứ tưởng là lữ quán sang chảnh, toàn món đắt tiền, ai dè họ còn chuẩn bị cả những món ăn đậm chất gia đình thế này nữa chứ. Lữ quán này đỉnh thật!
"Chắc xong rồi đấy."
Sau đó, cơm trong nồi dã chiến cũng đã chín, cá cũng đã nướng xong.
Eve đeo găng tay vải, tháo nắp nồi cơm và xới cơm ra các đĩa riêng cho mọi người.
Cá nướng xong được Ayame gắp, rồi trao xiên cá cho tôi. Lớp mỡ cá óng ánh rỏ xuống trông cực kỳ hấp dẫn.
"Vậy thì, chúng con xin cảm tạ sinh linh đã dâng hiến cho bữa ăn này. Itadakimasu!"
Ayame chắp tay lại và cúi đầu.
À phải rồi, hôm qua ăn cá câu được cô ấy cũng làm vậy.
Chúng tôi cũng làm theo Ayame.
"Nào, ăn thử đi!"
Tôi cứ thế cắn ngập răng vào phần da và thịt cá phía lưng.
"Ôi, ngon quá!"
"Đúng không?"
Ai nấy đều xuýt xoa khen ngon. Masami còn nói: "Cháu muốn thêm một con nữa!" Này, tự đi mà câu!
"Cơm cũng ngon quá à~ Cân bằng hoàn hảo luôn~" "Thiệt sự là siêu siêu ngon luôn!" "Cơm trắng dẻo hơn cả cơm nhà con ăn nữa!"
Hatsushiba, Eve, và cả Masami – người vốn chẳng bao giờ kén chọn món ăn – đều cắn ngập miệng cơm trắng, mặt mày hạnh phúc.
Saitani và Sotome cũng đang dùng bữa, thưởng thức các món trong hộp cơm, ăn uống ngon lành.
"À, đã lâu lắm rồi... nhưng ăn cơm ngoài trời vẫn là ngon nhất!"
Ayame cũng đang trưng ra vẻ mặt hạnh phúc tột độ. Đến mức tôi còn nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn lầm biểu cảm căng thẳng của cô ấy ban nãy.
Chắc hẳn, mặt tôi cũng đang giãn ra hết cỡ.
Hóa ra, đồ ăn khi đi dã ngoại lại ngon đến thế. Lần đầu tiên tôi biết đấy.
Sau bữa trưa, chúng tôi lại tiếp tục tản bộ trên núi.
Dần dần, không khí từ cây cối trở nên đậm đặc hơn, và tôi có cảm giác xung quanh đang trở nên nặng nề.
Không, đây là... trời đang tối đi sao?
"Có gì đó hơi lạ lạ nhỉ?"
Sotome vừa nhìn quanh vừa lẩm bẩm đầy cảnh giác.
"Đây là sương mù đúng không?"
"Đúng vậy. Mùa này đáng lẽ không có nhiều sương mù thế này..."
Không phải loại sương mù dày đặc đến mức không nhìn thấy gì xung quanh.
Nó chỉ phủ nhẹ nhàng lên núi, khiến chúng tôi hơi cảm thấy lạnh. Độ ẩm thì rất cao.
"Trời âm u từ lúc nào mà không thấy mặt trời đâu nữa."
Saitani nói với vẻ hơi lo lắng.
"Người ta nói thời tiết trên núi đáng sợ lắm. Hay là mình về đi!"
Eve, vốn đã mệt mỏi, là người đầu tiên lên tiếng. Cô bé trông như sắp ngã vật xuống và duỗi thẳng chân ra vậy.
Tuy nhiên, trên gương mặt Hatsushiba và Masami vẫn hiện rõ mong muốn được khám phá thêm một chút. Hai người này đúng là năng động thật.
"Này, Seii-chan. Về đi mà. Về nghỉ ngơi đi mà."
"Biết là cậu mệt rồi, nhưng đừng có bám vào tôi nữa! Tự mình đứng lên đi!"
"Ơ kìa. Một chút thôi mà. Con không đứng nổi đâu. Seii-chan, Seii-chan..."
Cứ liên tục gọi tên người ta. Phiền phức thật, nhưng cô bé mà ngã vật ra đây thì cũng khó xử.
Hơn nữa, cô bé thật sự đang thở hổn hển. Tự làm tự chịu thôi.
"...Tôi cho mượn vai này, bám vào đi."
"Ư...a...a...a, cám ơn...ơ...ơ...ơ. Tốt bụng quá. Seii-chan, thích Seii-chan lắm~"
"Đồ chết tiệt! Đừng có cọ má! Rõ ràng là vẫn còn khỏe mà! Đứng lên, Eve!"
"Là do được tiếp sức Seii-chan nên con khỏe hơn rồi đó. Nhưng mà con vẫn chưa đứng dậy nổi đâu."
"Vậy thì ngoan ngoãn mà hồi phục thể lực đi chứ! Đừng có làm mấy trò thừa thãi nữa!"
Vừa nói, Eve liền tì trán vào vai tôi, hoàn toàn buông lỏng người. Vai tôi nặng trĩu vì thế... Mà khoan, cô bé này sẽ không ngủ gục luôn đấy chứ?
Giờ tôi mới để ý, bộ ngực khủng lồ kia đang hoàn toàn áp sát vào cánh tay tôi, khó chịu thật. Eve cũng chẳng để ý gì cả. Thế này thì làm sao mà di chuyển được! Chắc mình vội vàng nhận lời quá rồi.
"He he he~"
Cái bộ mặt nhăn nhó hết cả ra đó. Thôi được, miễn là cô bé chịu ngồi yên.
"Mà, nếu thấy nguy hiểm thì về là quy tắc sắt của leo núi. Dù tôi chẳng biết giới hạn nguy hiểm là gì."
"Nhưng mà, chỗ này đâu phải là núi thật sự đâu. Nó giống một ngọn đồi hơn mà."
Sotome và Saitani vừa nhìn xung quanh vừa nói với vẻ lạc quan.
Về phần tôi, sương mù thế này chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, mà chỉ có Eve là muốn về.
Thôi, lúc này thì hỏi người rành nhất chắc là tốt nhất.
"Này Ayame... sao mặt cô lại như thế?"
"Hả?"
"Cô đang cau có dữ lắm đấy."
"K-Không, không có gì đâu. Có chuyện gì thế?"
"Trời bắt đầu có sương mù, mình có nên quay về không?"
Ngay lập tức, Eve từ vai tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ayame.
"Mình nên về đúng không! Nguy hiểm lắm đúng không!"
Thế nhưng, Ayame lại lườm Eve.
"...Sương mù thế này thì có vấn đề gì chứ. Nó sẽ tan nhanh thôi."
"Ơ~"
"Thật ra, chỉ mình cậu về cũng được mà."
"Ư... ư..."
Eve ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt cam chịu.
...Thế nhưng, không hiểu sao. Cái cách Ayame nói chuyện lúc này.
Cô ấy không có vẻ gì là quyết định ngay lập tức. Có chút lưỡng lự, như thể đang có một cuộc đấu tranh nội tâm.
Dù sao thì, Ayame lúc này không giống Ayame thường ngày.
"Nhưng mà, mình cứ nán lại đây xem xét một lúc có được không?"
Sotome rất cẩn trọng. Đúng là thay vì chọn đi tiếp hay quay về, việc nghỉ ngơi ở đây cũng là một lựa chọn.
Có vẻ như mọi người cũng đang ngầm đồng ý với ý kiến của Sotome.
"Được rồi. Vậy thì, tớ sẽ đi trước xem xét an toàn một chút, còn mấy cậu đợi ở đây nhé."
Ayame nói với vẻ bất đắc dĩ, một mình bước lên phía trước.
"Này Ayame! Đi một mình tách đoàn là..."
"Không sao đâu! Chừng này thôi mà!"
Không sao cái quái gì chứ!
"Eve, đứng dậy. Hết giờ mượn vai rồi. Hatsushiba, xin lỗi. Cậu đợi ở đây với mọi người nhé."
"Ư, ừm."
Trước khi Ayame khuất bóng, tôi vội đuổi theo cô ấy.
"Đợi đã!"
Tôi gọi lớn từ phía sau, nhưng Ayame chỉ ngoảnh lại nhìn mà không dừng bước. Hơn nữa, cô ấy còn bắt đầu chạy mặc dù đường đi rất gập ghềnh.
"Thật ra, cậu ở lại đợi với Suwama cũng được mà!"
"Tại sao lại là Eve chứ!"
"Kệ đi! Shinguu cũng đừng cố quá!"
Có vẻ người đang cố quá là Ayame thì đúng hơn.
Càng đi, con đường vốn đã được lát tương đối phẳng phiu lại càng trở nên hoang sơ.
Tuy chưa đến mức là đường mòn của thú, nhưng việc đi lại đã trở nên khó khăn hơn. Sương mù cũng dần trở nên dày đặc hơn, khiến tôi có cảm giác cảnh vật xung quanh đang mờ đi.
Cũng vì thế, tốc độ di chuyển của Ayame cũng chậm lại.
"Hừm. Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi."
"...Đáng lẽ không cần phải đợi đâu."
Cô ấy bĩu môi, vẻ mặt bất mãn. Có lẽ do vừa chạy, má cô ấy đỏ ửng một cách kỳ lạ.
"Làm gì có chuyện đó. Để cô đi một mình thì có ý nghĩa gì chứ."
"Thì để đảm bảo an toàn..."
"Cô làm thế để làm gì? Cuối cùng thì cô cũng sẽ quay lại thôi. Vậy thì cần gì phải kiểm tra an toàn?"
"........."
"Này cô. Dạo này cô bắt đầu trở nên kỳ lạ hơn từ khoảng hôm qua thì phải? Thỉnh thoảng còn làm cái mặt khó hiểu nữa."
"Đâu có lạ. Vốn dĩ mặt tôi đã khó hiểu rồi."
Cô ấy hờn dỗi quay mặt đi.
Rõ ràng là cô ấy đang kỳ lạ. Không hề giống Ayame thường ngày chút nào.
"Thôi được rồi, bình tĩnh lại đi. Chúng ta quay về."
"Ách..."
Tôi nắm lấy cánh tay của Ayame đang còn lưỡng lự, rồi quay lại con đường cũ.
Thế nhưng--.
"...Cái gì thế này?"
Sương mù đã trở nên cực kỳ dày đặc từ lúc nào không hay.
Vừa nãy còn có thể nhìn thấy xa, giờ thì ngay cả một tấc trước mặt cũng không nhìn rõ.
"Ơ, này? Đây có phải là con đường lúc nãy không?"
Ayame đột nhiên nói một câu không lành.
"...Ayame, đây là đường độc đạo mà, đúng không?"
"Không, có mấy ngã rẽ mà."
"Thật ư?"
Rõ ràng là đang đi về con đường cũ, nhưng tôi lại không biết mình đang ở đâu nữa.
Nguy hiểm hơn, chúng tôi có khi còn đang đi xa khỏi Hatsushiba và mọi người nữa...
Một giọt nước bỗng rơi xuống.
"Mưa...?!"
Thời tiết trên núi thay đổi thất thường, nhưng sự thay đổi này chỉ báo hiệu những điều không may.
"Không thể liên lạc được... mà dù có liên lạc được thì cũng không biết vị trí mình đang ở đâu."
"Cả những vật mốc... cũng không có..."
"Ayame?"
Giọng Ayame lúc nãy nghe có vẻ khó khăn...?
"Này Ayame. Cô không sao chứ?"
"Hả?"
"...Mặt cô đỏ bừng cả lên rồi kìa!?"
Vì không hề lường trước tình huống này nên tôi đã nhận ra muộn. Cô ấy không phải đỏ mặt vì chạy. Ayame, có khi nào cô ấy bị sốt không?
"Xin lỗi một chút."
Tôi đặt tay lên trán Ayame.
"Nóng quá."
...Không cần so với trán mình, cũng thấy nóng ran.
"Sốt làm gì mà lên nhanh thế này được... Cô bị ốm từ sáng sớm rồi đúng không?"
"Ư..."
"Sao không nói gì vậy."
...Chắc là vì không muốn gây phiền phức gì đó, kiểu vậy.
"X-Xin lỗi. Tôi không sao đâu..."
Vừa nói, Ayame đột nhiên khuỵu gối một thoáng. Khoảng vài phần trăm giây, như thể cô ấy đã mất ý thức.
"Rõ ràng là không sao cái quái gì chứ!"
"K-Không... Tôi không sao rồi..."
Thôi bỏ đi. Giờ không phải lúc để chần chừ.
"Tôi không có đủ sức để cõng cô đi đâu. Hãy vịn vào vai tôi này."
Không đợi câu trả lời, tôi nắm lấy cánh tay Ayame và vòng qua vai mình.
"Xin lỗi..."
Đó là giọng nói yếu ớt mà thường ngày tôi chưa bao giờ nghe thấy từ cô ấy.
Cái con ma thể lực đó mà lại tiêu hao đến mức này. Thật sự rất tệ.
Vừa đỡ Ayame, tôi vừa bước về phía trước.
"Chết tiệt! Đáng lẽ mình phải rèn luyện thêm chút thể lực mới phải!"
Nếu có thể công chúa ôm được như các nhân vật chính trong game người lớn thì đã dễ dàng hơn nhiều.
Giờ tôi chỉ biết than vãn thôi. Thật sự, tôi không thể trở thành nhân vật chính được.
"Hộc... hộc..."
Nước mưa thấm vào quần áo, không còn khả năng thấm hút hoàn toàn, nước cứ thế rỏ xuống từng giọt.
Tôi cởi chiếc áo sơ mi cộc tay của mình ra, trùm lên đầu Ayame. Chắc là sẽ tốt hơn việc để nước mưa trực tiếp dội vào, có lẽ vậy. Đúng là "muối bỏ biển" theo đúng nghĩa đen.
Dù sao thì, tôi dồn hết sức vào chân và bước tiếp.
Tôi bắt đầu lo lắng liệu Ayame còn sống hay không. Dù sao thì cô ấy cũng đang cố gắng cử động chân. Nhưng có vẻ ý thức thì đang mờ mịt.
Tuy nhiên, không thấy chỗ nào có thể trú mưa trú gió.
Nếu chỉ là mưa nhỏ thì cây cối có thể che chắn, nhưng mưa to thế này thì chẳng ăn thua gì.
"Hà... hà... hà... hà..."
...Toi rồi.
Hơi thở của Ayame ngày càng khó khăn và yếu ớt.
Dù rất nhỏ, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng. Chừng này thì tôi vẫn ổn. Nhưng Ayame thì sao? Trong tình trạng kiệt sức, sốt cao, nếu cứ tiếp tục lạc giữa sương mù và mưa như thế này, liệu có chuyện gì không thể cứu vãn xảy ra không?
Điện thoại không có sóng... mà dù có sóng thì cũng chẳng biết mình đang ở đâu. GPS của điện thoại chắc cũng định vị được vị trí của mình, nhưng nếu không tải được bản đồ thì cũng vô dụng. Muốn nhờ chị Kiriko cũng không được, vì từ lúc mất sóng, tín hiệu GPS từ phía tôi chắc chắn đã ngừng gửi đi rồi.
Phải xuống núi nhanh thôi...
Mặc dù lòng như lửa đốt, nhưng xung quanh tôi chỉ toàn là cây cối, đến mức tôi còn hoài nghi liệu mình có đang thực sự xuống núi hay không. Việc đây là một ngọn đồi, cứ thoai thoải lên xuống, cảm giác như đang gây cản trở vậy.
Không ngờ lại có thể bị lạc ở một ngọn đồi mà còn chẳng được gọi là núi thế này. Không, có lẽ một khu rừng như vậy thì cũng không có gì là lạ. Tôi đã hoàn toàn mất cảnh giác.
"Xin lỗi..."
"Đừng nói gì hết, Ayame. Giữ sức đi."
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Trời ơi, nếu lúc này mình có thể nói "Không sao đâu, cứ yên tâm" mà không có căn cứ thì ngầu biết mấy.
Nhưng mình không thể nói những lời vô trách nhiệm như vậy được.
"Thôi được rồi, cứ ngồi yên đi. Sẽ không chết đâu, không cần lo cho tôi."
Không biết đã đi được bao lâu.
Cứ tiếp tục đi mãi trên con đường không có đích đến, chẳng có gì tiến triển, và khi tôi tưởng chừng sắp gục ngã...
Tôi phát hiện ra một tòa nhà lạ.
Nhỏ bé. Không phải lữ quán.
Đó là một căn nhà gỗ, giống như một căn chòi nhỏ đơn giản trên núi.
"Chỉ cần che mưa chắn gió được là đã mừng lắm rồi!"
Nó giống như ốc đảo giữa sa mạc vậy. Không thể đòi hỏi gì hơn ở đây.
May mắn thay, cửa không khóa, và tôi đã mở được. Tôi vội vàng lăn vào bên trong.
Bên trong là một không gian nghỉ ngơi, chẳng có lấy một cái giường.
Ngay cả tấm thảm cũng không thấy, nên tôi đành nhẹ nhàng đặt Ayame xuống sàn nhà.
"Hộc...! Hộc...!"
Thật sự tôi đang kiệt sức đến nỗi sắp ngất xỉu rồi. Chân run rẩy, đầu gối như muốn khuỵu xuống. Thật đáng hổ thẹn, tôi đã ngồi phệt xuống đất.
Có vẻ như việc đặt Ayame xuống sàn đã là sức lực cuối cùng của tôi, giờ tôi không thể nhấc chân lên được nữa.
Tôi đã không lường trước được điều này. Thật hối hận vì sức lực kém cỏi của mình.
"Hộc... hộc..., A-Ra... mi-ya..."
Từ Ayame với vẻ mặt lờ mờ, tôi nghe thấy tiếng thở khó khăn liên tục.
Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy lò sưởi nào.
Chỉ có một chiếc ghế, một cái bàn, và trên đó là một chiếc điện thoại—.
"Có điện thoại!"
Tôi có cảm giác như tìm thấy nước giữa sa mạc vậy.
Sức lực bỗng chốc hồi phục. Tôi bò bằng bốn chi đến chỗ điện thoại và nhấc ống nghe.
Tôi ngồi xuống ghế và bấm số. Số điện thoại đã được ghi nhớ rõ ràng. Giờ này chắc mọi người đang ở lữ quán. Đừng có mà bỏ qua cuộc gọi từ số lạ đấy nhé...!
"A lô?"
"Chị Kiriko!"
"Gì hả, Seiichi? Em gọi từ đâu vậy. Mấy người ở lữ quán lo lắng vì sương mù lắm đấy."
"Nỗi lo của họ đúng là rất lớn. Em đã bị lạc rồi."
"Hả? Này! Em có sao không!? Chị sẽ đến ngay bây giờ, đợi chị nhé! Chị tuyệt đối sẽ không để em chết đâu!"
Giọng điệu của chị Kiriko trở nên vội vàng và lo lắng đến mức không thể tưởng tượng được.
Chị Kiriko luôn biến đổi khi tôi gặp nguy hiểm. Tôi cảm thấy được tình yêu thương và sự quan tâm của chị ấy, điều đó thật đáng quý, nhưng hiện tại có người đang gặp nguy hiểm hơn tôi.
"Bình tĩnh đi chị Kiriko. Chắc bên chị không thể nhận được GPS đâu."
"Đúng là vậy... Tín hiệu gửi từ phía em đã ngừng rồi. Chết tiệt, nếu là thiết bị ghi GPS khác thì..."
"Dù sao thì em vẫn ổn. Em và Ayame đang ở một nơi có mái che. Nhưng tình trạng của Ayame có vẻ nguy hiểm, cô ấy còn bị sốt cao nữa. Chị đến đón càng sớm càng tốt nhé. Em không rành đường nên không biết mình đang ở đâu. Bọn em đang ở một căn nhà gỗ trên núi, chị hỏi người ở lữ quán thì chắc họ biết đấy."
"...Được rồi. Đợi chị một chút. Xin lỗi, cái căn nhà gỗ trên đường núi đó là—"
Phía bên kia, chị Kiriko đang nói chuyện.
"Họ nói phải mất gần một tiếng để đến đó."
"Một tiếng à. Được rồi. Em sẽ ngồi yên. Nhưng Ayame có vẻ sức lực yếu lắm, nên chị cố gắng đến sớm nhất có thể nhé."
"Bây giờ Ayame đang ở trạng thái nào?"
"Hơi thở gấp gáp. Em đã cho cô ấy nằm rồi nhưng sốt vẫn không hạ, không có dấu hiệu thuyên giảm."
"Trời đang mưa, vậy quần áo của cô ấy thế nào?"
"Vẫn đang mặc nguyên..."
Chị Kiriko im lặng một lúc.
Thế nhưng, chị ấy lại ngần ngại nói tiếp.
"Không còn cách nào khác. Đây là trường hợp khẩn cấp. Cởi ra."
"Hả!?"
"Mùa này, hơi nước bốc lên sẽ làm thân nhiệt mất đi rất nhanh. Cởi đồ ra, lau khô, vắt nước rồi lau lại, lau sạch nước trên người Ayame đi."
"Đùa gì thế. Em là con trai, Ayame là con gái mà."
"Không đùa đâu, thằng ngốc! Chị nói là trường hợp khẩn cấp mà. Tóm lại, để loại bỏ khả năng tình hình xấu đi đến mức tồi tệ nhất, hãy lau khô nước trên người Ayame đi. Nếu không có chuyện gì thì tốt. Chị sẽ đến ngay!"
Nói rồi, chị ấy cúp điện thoại.
"Hộc, hộc, hộc..."
Hơi thở của Ayame ngày càng nhanh, và tỷ lệ thuận với đó là yếu ớt hơn.
Tôi hiểu rằng việc để cô ấy ướt sũng là không tốt... nhưng còn một tiếng nữa thôi mà. Nếu cứ đợi thế này, chắc cũng không tệ hơn bao nhiêu đâu. Ayame cũng sẽ được cứu thôi, việc bị cởi đồ chắc cô ấy sẽ không chịu nổi đâu—.
"...Hà, ư, ách..."
...Không, không được!
Biểu cảm của Ayame trông quá đau khổ, tôi cảm thấy nguy hiểm nếu không có bất kỳ biện pháp đối phó nào.
Có lẽ tôi nên nghĩ rằng tình hình vẫn còn tạm ổn. Nghiêm trọng hơn thì có thể là viêm phổi, và thể lực cần để hồi phục cũng sẽ dần bị mất đi.
Tôi không thể lấy sự xấu hổ làm cái cớ để đẩy rủi ro cho Ayame được.
"Ayame. Xin lỗi nhé. Tôi cởi quần áo cho cô đây."
"Được rồi... Nếu là Shinguu... thì được."
Ayame trả lời ngay lập tức, không hề phản kháng chút nào.
Tôi bắt đầu cởi từng cúc áo cộc tay của Ayame từ trên xuống. Tôi muốn tự châm chọc rằng đây là tình huống ngay trước cảnh 18+ trong game người lớn vậy. Nhưng đâu phải lúc để có những suy nghĩ như thế này.
Tôi cử động tay Ayame, rút tay cô ấy ra khỏi áo, khéo léo kéo từ phía sau. Chiếc áo ướt sũng nước trở nên rất nặng.
Chiếc áo thun dài tay màu xanh nhạt lộ ra, phần ngực nổi bật hơn cả khi còn mặc áo cộc tay. Trong tình huống này mà tim tôi vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên.
"Tiếp theo là quần dài..."
Tôi nới lỏng dây, cởi đôi giày đế cao rồi tháo luôn tất. Tôi cởi dây lưng và cúc quần, kéo khóa xuống, rồi nhấc hông Ayame lên để kéo chiếc quần trekking ra.
Ngay lập tức, chiếc quần lót che đi phần quan trọng lộ ra. Màu trắng. Ướt sũng và dường như xuyên thấu—tôi lập tức lảng mắt đi. Không, dù vẫn lọt vào tầm mắt, nhưng tôi cố gắng không tập trung ý thức vào đó...! Không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn.
"Cuối cùng là áo, nhỉ..."
Nếu là loại áo giống của Hatsushiba thì đây phải là loại nhanh khô... Nhưng có vẻ do đã thấm quá nhiều nước, nó hoàn toàn không có dấu hiệu khô đi.
"Thôi bỏ đi, đừng có chần chừ nữa!"
Tôi tự lên tinh thần bằng cách nói lớn.
Tôi lộn ngược chiếc áo, đỡ Ayame giơ hai tay lên và kéo áo ra khỏi người cô ấy.
"Hà, hà..."
Cuối cùng cũng đã cởi hết quần áo. Chắc đến đồ lót thì dừng lại được rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, toàn thân cô ấy lọt vào mắt tôi. Cơ thể Ayame đúng là một "vũ khí nguy hiểm" theo một nghĩa khác.
Trong tình huống khẩn cấp này mà nó cứ như một bức ảnh sự kiện trong game vậy. Không phải kiểu làn da sáng bóng, không tự nhiên nhưng lại đẹp và khỏe mạnh như trong truyện tranh hai chiều. Cũng không phải là một thân hình dễ thương mũm mĩm.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nó lọt vào tầm mắt, tôi đã bị hớp hồn bởi dáng vẻ chỉ mặc nội y đó.
Bàn tay tôi tự nhiên vươn tới—
"Trời ơi, đồ ngốc nhà mình!"
Tôi rụt tay lại, tát thật mạnh vào má mình.
"Bốp!" Một tiếng động mà bình thường tôi không hay nghe vang lên khiến tôi giật mình. Cơn đau dần lan ra.
Thế nhưng, giờ không phải lúc để chần chừ.
"Dù sao thì, cũng phải làm những việc cần làm."
Cô ấy đang nằm trực tiếp trên sàn gỗ gập ghềnh. Nếu cứ thế này, có thể sẽ bị đau lưng mất.
Tôi lấy chiếc áo sơ mi của mình đang trùm trên người Ayame, vắt kiệt nước đến mức tối đa.
Sau đó, tôi nâng phần thân trên của Ayame lên và trải chiếc áo xuống dưới. Chắc là sẽ đỡ hơn một chút.
"Còn việc lau khô người nữa..."
Tôi vắt khăn mặt mình, rồi lau khô nước trên da Ayame đang nằm.
Lau dưới nách, rồi mở chân cô ấy ra để lau đùi trong... thật sự tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Tôi lẽ ra không có hứng thú với ba chiều, vậy mà chính tôi đang lau, nhưng tôi cảm nhận được một cảm giác như bị bao bọc đang ghi sâu vào tay mình.
Cơ thể tôi lại bắt đầu nóng lên.
Tôi nhắm mắt lại lau. Mở mắt ra để xác nhận vị trí cần lau tiếp. Đặt khăn mặt xuống, rồi lại nhắm mắt và lau chỗ đó. Lúc này, tôi như một cái bot vậy.
"Phù..."
Cuối cùng cũng đã lau xong xuôi.
Sau đó, tôi vắt khô quần áo của Ayame và đắp lên người cô ấy.
Thế là cuối cùng cũng không còn phần da thịt nào lộ ra nữa. Nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, thật may quá.
Còn tôi thì dần dần bình tĩnh lại. Cơ thể tôi cũng dần hạ nhiệt.
Vừa nghĩ là cuối cùng cũng ổn định rồi... thì bàn tay Ayame đặt lên tay tôi.
"Shinguu... Xin lỗi... vì hành động tùy tiện của tôi... Vì tôi nói rằng mình vẫn ổn..."
"Không cần nói, không cần xin lỗi. Giờ cứ hồi phục thể lực đi."
"Nhờ có Shinguu giúp đỡ nhiều như vậy... tôi đã hồi phục đủ để nói chuyện rồi..."
"Thật hả?"
"Nếu không nói chuyện... tôi sợ..."
Cô ấy siết chặt ngón tay tôi. Thôi được, chừng này thì cũng không sao.
Dù sao thì, cô ấy đang trở nên yếu đuối lạ thường.
Nói đúng hơn là, từ lúc sương mù bắt đầu xuất hiện cho đến giờ, cô ấy vẫn rất kiên cường cơ mà.
"...Thôi được rồi, nếu việc nói chuyện giúp cô bớt lo lắng thì cũng tốt."
"Cám ơn..."
Thế nhưng, cuộc trò chuyện cũng không kéo dài.
Tiếng mưa đập vào mái nhà nghe thật chói tai một cách kỳ lạ.
Chắc còn lâu nữa xe đón mới đến.
"Tôi đã... gây phiền phức cho mọi người rồi..."
"Hoàn toàn chính xác. Suýt chút nữa thì cô một mình mà có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy."
Cũng có thể là cô ấy đã không thể di chuyển khi mưa xuống, rồi cứ thế gục ngã... Khả năng tử vong cận kề khiến cơ thể tôi khẽ run lên.
"Thật sự cô bị sao thế hả? Hôm nay thì yếu đuối, lúc thì lại mạnh mẽ... Không giống cô chút nào."
Tôi nghĩ là do cô ấy ốm, nhưng ngay cả trước đó, cô ấy đã có vẻ thất thường rồi.
Tôi không mong đợi một câu trả lời, nhưng sau một lúc, Ayame hé đôi môi run rẩy và thốt ra giọng nói yếu ớt.
"Tôi đã... ghen tị..."
Với lời nói bất ngờ đó, tôi thoáng chốc không hiểu gì. Ghen tị là sao?
"Ai?"
"Suwama... Cô ấy cứ bám lấy anh như vậy."
Cô bé đó đúng là không có chút xấu hổ nào.
Đổi lại thì tôi cũng thấy phiền phức. Tôi không muốn Ayame bắt chước những hành động như vậy đâu...
"Với lại, thật là không công bằng..."
"Không công bằng?"
"Anh và Suwama... hai người gọi nhau bằng tên. Thế nhưng, tôi thì lại bị gọi bằng họ... Ngay cả người con gái tôi không biết mà tôi gặp khi đi mua game, anh cũng gọi bằng tên...!"
À, là về Akko. Từ khi còn nhỏ tôi đã gọi Eve và Akko bằng tên, nên cái thói quen đó hoàn toàn không bỏ được. Hơn nữa, tôi hoàn toàn không để ý đến điều đó.
Đột nhiên, lời nói của Ayame lại hiện lên trong đầu tôi.
"Đại loại là. Tôi không muốn gây phiền phức cho anh."
Đó là câu nói cô ấy thốt ra khi tôi đưa cô ấy về sau khi cô ấy gối đầu lên đùi tôi. Có khi nào, từ lúc đó đến giờ...?
"Đúng vậy...! Tôi không muốn thua Suwama... Nó giống như sự ghen tị vậy. Cô ta có thể nói đùa, nhưng tôi không giống con gái chút nào... Thế nên, tôi đã nổi máu cạnh tranh, và trẻ con mà đòi hỏi lung tung."
Vậy ra là vì thế mà từ khi làm bài tập, cô ấy cứ khăng khăng với Eve. Và cô ấy đã xem lời nói đùa vô hại đó của Eve là thật.
"Tôi chẳng thay đổi chút nào cả. Hoàn toàn giống như hồi nhỏ, tôi đã làm những việc xấu để thu hút sự chú ý của cha mẹ... Tại sao... tại sao..."
"Sao lại phải bận tâm đến những chuyện vớ vẩn như vậy?"—nói thế thì thật dễ dàng.
Thế nhưng.
Ngay cả các nhân vật chính và nữ chính trong game cũng phiền não vì những chuyện vớ vẩn như vậy, nếu nhìn từ bên ngoài.
Nếu nói ra thì sẽ giải quyết ngay lập tức.
Vì không có vấn đề gì nên cứ nói ra thì tốt.
Thế nhưng, điều đó.
Chẳng qua là vì nhìn từ góc độ của người chơi.
Đó là cảm nhận từ góc độ người chơi, dưới sự yên tâm và thỏa hiệp của một câu chuyện tình cảm hài hước, nơi nhân vật chính và nữ chính được định sẵn là có kết thúc hạnh phúc. Không thể chỉ vì không đồng cảm được với nữ chính mà loại bỏ cô ấy.
"Thế này thì, tôi... sẽ không thể trở thành... một nữ chính lý tưởng được..."
Con người vốn là những sinh vật không hoàn hảo.
Việc giao tiếp chỉ có thể thông qua lời nói, và ý nghĩa thực sự của lời nói đó cũng không thể nào hiểu rõ hoàn toàn. Luôn có lời nói xã giao và lời nói thật lòng, và cách phát ngôn đối với người khác cũng thay đổi tùy theo vị trí của bản thân.
Thế nhưng.
Những lời cô ấy vừa nói, chắc chắn là từ tận đáy lòng.
Để nói ra những điều đơn giản như vậy, cần một lòng dũng cảm lớn lao.
Và cô ấy đã cẩn thận để không làm tôi phiền lòng một chút nào.
Mỗi khi tôi gọi Eve, rồi Eve lại gọi tôi, trái tim tôi lại cứ rỉ máu từng chút một, hệt như lớp bùn bẩn dần lắng đọng dưới đáy sông.
Tôi tự dằn vặt mình, biết rõ trái tim này thật yếu đuối...
"Cậu... đang dần tiến gần hơn tới hình mẫu lý tưởng của tôi."
"Shingū...?"
"Thật lòng mà nói... cậu càng ngày càng khiến trái tim tôi rung động nhiều hơn."
Cái cảm giác hồi hộp, xao xuyến hệt như khi chơi game người lớn.
Và trớ trêu thay, ở cái thế giới ba chiều này, tôi lại đang nếm trải cảm xúc đó.
Xét về điểm đó, tôi thấy cô bé này đang dần dần trở thành hình mẫu lý tưởng của mình.
Cách đây không lâu, tôi đã tự dưng khó chịu với lối chơi của Ayame, điều mà bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ làm. Giờ thì tôi cảm thấy mình đã hiểu ra lý do.
Có phải vì tôi thiếu ngủ, thần kinh tự chủ trục trặc, hay cảm xúc bất ổn?
Không.
──Tất cả chỉ là ngụy biện.
Đơn giản là tôi...
Chỉ muốn Ayame giống như mình mà thôi.
Cái suy nghĩ ti tiện muốn người khác chơi game theo cùng phong cách với mình, muốn nhuộm đối phương theo ý mình đã ăn sâu vào gốc rễ.
Vậy mà tôi lại chẳng báo đáp Ayame điều gì cả.
"Cậu... hồi lần hỏi số điện thoại của tôi cũng vậy, cậu cứ giữ khư khư quá nhiều chuyện nhỏ nhặt. Nếu muốn gọi tên riêng thì cứ nói đi. Không, hơn nữa, hãy gọi tôi đi. Và cũng để tôi được gọi tên cậu nữa."
Quả thật, việc chuyển từ gọi họ sang gọi tên riêng đòi hỏi sự dũng cảm.
Trong đời thực, đó không phải là một thao tác đơn giản như việc nhấp chuột vào một lựa chọn.
Thế nhưng.
Với chúng tôi bây giờ, tôi nghĩ không có lý do gì mà không thể trở thành mối quan hệ đặc biệt, xưng hô bằng tên riêng.
Hơn nữa, với Ayame đã làm nhiều điều cho tôi đến thế này, việc gọi tên riêng sẽ tự nhiên hơn.
"..."
Bàn tay tôi siết chặt tay Ayame. Tôi cảm thấy mồ hôi cũng dần rịn ra.
Thế nhưng, ít nhất thì...
Chuyện này tôi phải là người gọi trước. Gọi tên của Ayame.
"Hãy yên tâm nghỉ ngơi đi."
Vì tôi đã vô tình khiến Ayame phải chịu đựng bấy lâu nay rồi.
"……………………………………………Kotoko."
Tay Ayame siết nhẹ lại một chút.
Một lực yếu ớt không thể tưởng tượng được từ một người mà bình thường có thể đấm bay người khác hai, ba mét. Giờ đây, cánh tay ấy thật sự là của một cô gái.
Dù mạnh mẽ đến đâu, Ayame rốt cuộc vẫn là con gái mà.
"Cảm ơn... Seiichi."
Giọng Ayame gọi tên tôi nghe thật êm tai, len lỏi vào lòng tôi.
"Thôi, chẳng còn gì phải nuối tiếc nữa rồi..."
Nói xong, Ayame nhắm mắt lại.
"Ơ, này...?"
Cánh tay tôi đang nắm bỗng mất hết lực.
Không lẽ, là giả ư...? Đừng có đùa!
Làm gì có chuyện chết vì cái vụ này được... không, nhưng mà.
Cái chuyện "chắc là sẽ không chết đâu" chỉ là phán đoán của một người nghiệp dư như tôi.
Hoặc có lẽ, cô ấy thực sự mắc một căn bệnh khẩn cấp nào đó—
"Cậu có sao không!?"
Đúng lúc đó, chị Kiriko mặc áo mưa cuối cùng cũng chạy đến. Hatsushiba và những người khác, cùng với nhân viên nhà trọ cũng có mặt.
"Chị Kiriko! Ayame, Ayame bị làm sao ấy!"
Có lẽ đoán được vẻ mặt của tôi, chị Kiriko vội vàng quỳ xuống bên cạnh Ayame, kiểm tra tình trạng của cô bé.
Chị ấy mở mí mắt, cầm tay, làm đủ thứ động tác, nhưng...
"Seiichi."
"Chị Kiriko, Ayame... Ayame sao rồi ạ!?"
Chị Kiriko hít một hơi thật sâu, rồi như muốn báo tin quan trọng, nói:
"Con bé chỉ ngủ thôi."
"Hả?"
Chỉ ngủ thôi ư?
"Hô hấp hoàn toàn bình thường. Mạch cũng có. Đồng tử không giãn. Hơi sốt nhẹ nhưng chỉ là đang ngủ thôi. Yên tâm đi."
"À mà đúng rồi, Cotton thức khuya tối qua mà nhỉ?"
Hatsushiba lạnh tanh nói.
Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, Ayame thức đến nửa đêm chơi eroge.
"Khốn kiếp! Đừng có dọa người thế chứ!"
Tuy không thể nói là tôi đã thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Nhưng mà, thôi kệ.
Thật sự không có vấn đề gì là tốt nhất rồi.