Tôi phải làm sao đây...!
Thứ Năm, một ngày trước sự kiện Comiket.
Cách tôi trải qua ngày này sẽ quyết định thể trạng cho ba ngày Comiket chiến đấu liên tục.
Comiket mùa hè diễn ra liền ba ngày từ thứ Sáu đến Chủ Nhật, nên việc giữ gìn sức khỏe là cực kỳ quan trọng. Để cơ thể đổ bệnh ngay trước sự kiện thì đúng là điều tuyệt đối không được phép xảy ra.
Thế nhưng, mức độ ưu tiên cho các ngày thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ Nhật lại thay đổi tùy người. Comiket được phân chia theo thể loại, và ngày cũng như địa điểm bố trí sẽ khác nhau tùy thuộc vào loại ấn phẩm được phát hành.
Ngày đầu tiên có số lượng nam nữ khá cân bằng, mang lại ấn tượng là có nhiều sản phẩm hướng đến người trẻ tuổi. Các thể loại như fanfic của tạp chí truyện tranh hàng tuần, game, lịch sử, tokusatsu (phim siêu nhân, giả tưởng) có xu hướng được đặt vào ngày này.
Ngày thứ hai chủ yếu dành cho các thể loại của nữ giới. Thể loại shojo manga (truyện tranh thiếu nữ) và BL (tình yêu nam-nam) rơi vào ngày này.
Ngày thứ ba tập trung vào các thể loại dành cho nam giới. Các game 18+ hay fanfic 18+ cũng ở đây. Tất nhiên, cũng có các tác phẩm gốc và vô số sách phổ thông. Dù dễ gây hiểu lầm, nhưng số lượng các nhóm sáng tác phát hành tác phẩm người lớn tại Comiket chỉ chiếm khoảng 35% tổng số. Quan niệm rằng toàn bộ đều là sách 18+ là một sự hiểu lầm.
Nói chung, vì thế, ngày mà tôi và Tozaki nhắm đến chủ yếu là ngày thứ ba, tập trung vào các thể loại dành cho nam giới.
Lịch trình cho ngày đầu tiên và ngày thứ hai hàng năm đều đã được định sẵn, nhưng năm nay Kotoko và các bạn cũng đến, nên mọi thứ có chút khác biệt.
“Ngày đầu tiên chúng ta sẽ coi là tập dượt. Để cảm nhận không khí ấy mà. Sau đó là tìm hiểu xem nên đi theo lộ trình nào. Đi một lần rồi sẽ nắm được đại khái chỗ đó ra sao thôi.”
“Rõ. Ngày thứ hai thì sao? Tớ đâu có sách gì để mua vào ngày đó đâu.”
Vừa gửi tin nhắn qua ứng dụng, tôi vừa giải thích về Comiket – điều mà trước đây tôi chưa có dịp nói rõ, cùng với kế hoạch lần này.
“Comiket không chỉ có doujinshi của dân chuyên hay nghiệp dư đâu. Các công ty cũng mở gian hàng đấy. Ví dụ như các hãng game chẳng hạn.”
“À, vậy hãng sản xuất ‘Princess Weekday’ cũng có hả?”
“Ừ. Đương nhiên là ở đó cũng mua được vật phẩm nữa. Nên ngày thứ hai chúng ta sẽ tập trung ghé thăm các gian hàng của công ty.”
“Ugh. Không biết tiền có đủ không nữa…”
Một sticker hình con vật đang run rẩy được gửi tới.
“Để dành tiền cho Comiket là điều cơ bản mà.”
“Đến lúc cần thì tớ mượn tạm bố mẹ.”
“Mà bọn mình còn đỡ chán. Những người ở xa thì còn phải lo cả tiền đi lại với khách sạn nữa. Tớ xem trên mạng thấy có cả những người bi kịch, đặt vé máy bay, đặt khách sạn xong xuôi rồi lại dính việc không đi được…”
“Công việc à. Người lớn đúng là vất vả thật. Không biết đến bao giờ mình còn được hò hét với cái sở thích này nữa.”
Đang thấp thỏm lo lắng về tương lai gần đó, thì cuộc trò chuyện vừa đúng lúc kết thúc, điện thoại tôi đổ chuông.
Tiếng nhạc chuông bất an này là của ai đây…
“Xin lỗi. Có điện thoại. Lát nữa tớ liên lạc lại.”
Đánh tin nhắn xong, tôi nhấc máy. Lần này là cuộc gọi thoại.
“Kính chào ngài Arata-gì-đó-san.”
“…Cô không thể gọi tên tôi một cách bình thường được sao?”
Đó là Hội trưởng Hội học sinh. Nhờ tôi cài đặt nhạc chuông riêng nên mới có thể nghe máy mà không bị hoảng loạn. Quả nhiên, việc đổi nhạc chuông tùy người giúp mình chuẩn bị tâm lý tốt hơn.
“Tôi từ chối. Tôi đâu có nhớ tên ngài đâu.”
Cô ta đúng là có cái tính kiêu căng lạ lùng.
“Thế cô có việc gì không, Hội trưởng Yaoi?”
“Là Yaotani ạ. Ngài thật thất lễ.”
Tôi cũng muốn nói y chang câu đó.
“Tên tôi có từ ‘Yuri’ (Bách Hợp) vừa trong họ vừa trong tên, là một cái tên đẹp đẽ. Xin ngài hãy nhớ kỹ. Hoàn toàn đối lập với yaoi.”
À phải rồi, là Yaotani Airi. Tôi cũng ngạc nhiên khi bản thân vẫn còn một góc bộ nhớ để lưu tên cô nàng này.
Mà hình như cũng có thể đọc là yaoi một cách mơ hồ thì phải.
“Thế rốt cuộc cô có việc gì, Hội trưởng?”
Vì cuộc trò chuyện không đi đến đâu, tôi thúc giục lần nữa.
“Tôi nghĩ ngài nên đoán được lý do tôi gọi điện cho ngài chứ nhỉ?”
“Tôi đoán được chứ. Thế cô đã tìm ra điều gì rồi?”
Tôi vẫn đang nhờ Hội trưởng tiếp tục điều tra về những tin đồn của Ayame.
Thật tình mà nói, tôi cứ nghĩ trong kỳ nghỉ hè mọi chuyện sẽ không tiến triển chứ.
“Nếu có thể, tôi muốn tránh trao đổi qua điện thoại hay email. Và tôi muốn nói chuyện trực tiếp với chính chủ nữa. Ngài có thể truyền lời này không?”
“…Không lẽ cô chỉ muốn gặp Kotoko thôi chứ?”
“Kotoko…? Cách gọi của ngài đã thay đổi rồi nhỉ.”
“Cô cũng xăm xoi vào chuyện đó nữa à.”
“Chẳng lẽ, ngài đã lỡ dính vào một lỗi lầm ngớ ngẩn kiểu ‘tình một đêm’ nào đó rồi sao!?”
“Không có! Mà mấy chuyện đó có liên quan gì đâu!”
Khốn thật, bị nhắc đến thì tôi thấy hơi nhột.
Không biết rồi có quen dần với chuyện này không nữa…
“Vậy là chúng ta có thể gặp nhau chứ? Tuy không muốn, nhưng ngài cũng sẽ có mặt cùng chúng tôi.”
“…Nếu đã vậy thì, ừm.”
Đương nhiên là để Kotoko một mình gặp Hội trưởng thì cũng giống như quăng một con sói vào đàn bonobo vậy. Kotoko có khi sẽ bị biến từ gái thẳng thành mèo mất.
“Vậy bây giờ ngài có thời gian không? Việc tốt không nên chần chừ. Hãy gặp nhau ngay bây giờ đi.”
“Sao phải gấp gáp đến vậy chứ?”
“Thật đau lòng khi phải nói điều này trước một sự kiện Comiket vui vẻ, nhưng tôi buộc phải truyền đạt cho cô ấy và cả ngài nữa. Tuy nhiên, hãy chuẩn bị tinh thần đi. Đây sẽ là một câu chuyện… hơi khó chịu.”
Giọng điệu của Hội trưởng không hề mang ý đùa cợt. Một cảm xúc nghiêm trọng thoáng hiện trong lời nói của cô ấy.
“Được rồi… Vậy địa điểm gặp mặt là ở đâu –”
Sau đó tôi hẹn gặp Hội trưởng, kết thúc cuộc gọi và nhắn tin cho Kotoko.
Sau khi hẹn gặp ở khu vực ga tàu, tôi liền đi tới đó.
Kotoko đến muộn một chút.
“À, xin lỗi. Tớ đến muộn.”
“Không sao, trễ năm phút thì có đáng gì đâu… Nhưng mà hiếm khi nào cậu trễ vậy nhỉ.”
Bình thường con bé rất đúng giờ.
“Tớ, tớ mất hơi nhiều thời gian để dọn dẹp.”
“Dọn dẹp? Cậu đang dọn nhà đón Tết hay sao?”
“Không, không phải là dọn nhà lớn đâu.”
Có vẻ cô bé khó nói ra. Thôi kệ đi. Chắc cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Để tránh làm chậm trễ thêm, chúng tôi cùng đi đến địa điểm mà Hội trưởng đã hẹn.
Suốt quãng đường đó, Kotoko vẫn giữ vẻ mặt đầy lo lắng.
“Mà này, cậu sẽ không bán đứng tớ đấy chứ…?”
“Làm gì có. Mà sao lại nói đến chuyện đó vậy?”
“Thì, tớ cứ nghĩ Seiichi sẽ từ chối việc hẹn gặp Hội trưởng, mà lại gọi cả tớ đến nữa… Tớ cứ nghĩ là có giao dịch ngầm nào đó cơ.”
“Cậu tưởng tượng xa quá rồi đấy. Chẳng có gì đâu. Chỉ là chúng ta đến để tìm manh mối giải quyết tin đồn của cậu thôi.”
“Không giải quyết qua điện thoại được sao?”
“Cô ấy không muốn nói chuyện qua mạng ấy mà.”
Tuy nhiên, đến mức này thì tôi cũng phần nào đoán được thông tin mà Hội trưởng mang tới.
Trao đổi qua mạng có nghĩa là lưu lại nhật ký ở đâu đó. Tin nhắn, hình ảnh, video… mọi thứ đều được tải lên mạng, và Hội trưởng hẳn là không muốn điều đó. Dù không qua server thì vẫn có thể xảy ra tai nạn. Ngay cả khi xác suất rất thấp, vẫn có khả năng dính virus và mọi thứ bay sạch.
“Thôi được rồi, đây rồi.”
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, khuất mắt ngay gần ga tàu… và cũng hơi tối tăm, có một cầu thang dẫn xuống hầm. Ngay trước cửa có một bảng đen viết các món ăn đề xuất hôm nay. Tên quán cũng đúng, chắc chắn là đây rồi.
“Vào thôi.”
“Ơ, ừm.”
Không biết là vì sợ Hội trưởng hay không quen với những nơi lạ, Kotoko ngoan ngoãn như một con mèo mượn. Không hiểu sao con bé lại thiếu gan dạ ở những nơi như thế này. Đáng lẽ nó phải xử lý được mọi chuyện chỉ bằng một cú đấm chứ.
Tôi dẫn đầu, bước xuống tầng hầm.
Mở cánh cửa gỗ kiểu cách đã nhuốm màu thời gian –
“Chào mừng ngài đã về, Chủ nhân, Tiểu thư.”
…Đây là quán cà phê hầu gái sao.
Một cô hầu gái đúng chuẩn ra đón chúng tôi. Bên trong quán, những bộ bàn ghế gỗ được kê thẳng tắp, vài chậu cây cảnh được đặt khiêm tốn. Nhạc nền trong quán cũng êm dịu, tạo không khí rất tĩnh lặng. Ánh sáng cũng không quá chói, đúng là một quán cà phê để thư giãn. Không hề có cái cảm giác sắp sửa bắt đầu trò oẳn tù tì bất ngờ nào đó.
“Là hầu gái kìa. Tuyệt ghê.”
Kotoko lẩm bẩm một câu nhận xét như học sinh tiểu học. Đây là lần đầu tiên con bé đến quán cà phê hầu gái ư.
Tôi cũng hiếm khi đến những nơi như thế này. Tôi không hứng thú với ngoài đời thực. Lần gần đây nhất chắc là khi bị Tozaki kéo đi.
“À, chúng tôi có hẹn gặp mặt.”
“Mời quý khách đi lối này.”
Đến bàn bốn chỗ được dẫn đến, Hội trưởng, Yaotani Airi, đã ở đó.
Trang phục đời thường của cô ta trông gọn gàng một cách lạ lùng, tông màu cũng trầm. Mang đến cảm giác của một quý cô trưởng thành. Giá mà cái tính cách bên trong không…
“Chào ngài, Ayame-san.”
“Kí, kính chào…”
Kotoko nép nửa người sau lưng tôi chào hỏi.
“Mời ngài, mời ngồi bên này.”
Hội trưởng cười tươi mời sang ghế bên cạnh.
Nhưng Kotoko lại lắc đầu lia lịa.
“À, tôi xin từ chối.”
Một quyết định sáng suốt.
Cuối cùng, tôi ngồi đối diện Hội trưởng, còn Kotoko ngồi cạnh tôi. Hội trưởng tỏ vẻ không hài lòng, tặc lưỡi. Đừng có làm thế chứ.
“Ngài thấy quán cà phê này thế nào? Tôi không thích những nơi ồn ào. Dù không ghét những cuộc thi oẳn tù tì với các cô hầu gái, nhưng tôi vẫn thích những nơi yên tĩnh thế này hơn. Vừa được thư giãn mắt nữa.”
“Thật, thật tuyệt vời.”
Kotoko đáp lại, khẽ cúi đầu.
Hội trưởng gật đầu vẻ rất hài lòng.
“Trang phục của các cô hầu gái hình như là hàng chính hãng đặt từ Anh về đấy. Mặc dù tôi chẳng phân biệt được.”
“Không phân biệt được hả?”
“Nếu là mấy cô hầu gái váy ngắn kiểu cách thì tôi còn biết chứ, làm sao tôi biết được cái nào là chính hãng, cái nào là không chứ, Arata-gì-đó-san.”
“Cô vẫn y như cũ nhỉ…”
Cô hầu gái đến nhận order, tôi gọi cà phê đá, Kotoko gọi cà phê sữa. Còn trước mặt Hội trưởng thì đã có sẵn một cốc cacao.
Sau khi đồ uống được đặt xuống và cô hầu gái rời đi, ánh mắt của Hội trưởng bỗng nheo lại.
“Thôi được rồi. Vậy, chúng ta hãy vào thẳng vấn đề chính ngay đi.”
Hội trưởng rút một phong bì từ túi áo trong, lấy ra hàng chục bức ảnh từ đó.
“Đây…!”
Kotoko chết lặng.
Tôi cũng không thốt nên lời. Ngay cả một lời nói đùa cũng không thể thốt ra.
Trong những bức ảnh đó, tất cả đều là Kotoko thời còn bất hảo. Dù đã khéo léo che hoặc cắt gọt mặt để thoạt nhìn không nhận ra, nhưng chắc chắn đó là Kotoko.
Vì đồng phục lộn xộn, có vẻ như có cả ảnh thời cấp hai. Đáng kinh ngạc là có rất nhiều thể loại khác nhau.
Có ảnh chụp từ xa cảnh đánh nhau, và có cả ảnh đang bước vào tòa nhà của yakuza. Tòa nhà yakuza được ghi là Tanaka-gumi, nếu xem xét những gì đã được nghe đến giờ, hẳn đó là công ty của bố Kotoko.
Nhưng điều tệ hại nhất là có cả những bức ảnh đã qua chỉnh sửa. Có những bức ảnh ghép sơ sài như làm trong năm giây, và có cả những bức ảnh được làm tinh xảo đến mức thoạt nhìn không thể phân biệt được.
Hội trưởng đã cẩn thận che đi những chỗ quan trọng bằng màu đen, nhưng thậm chí còn có cả ảnh Kotoko khỏa thân. Đây hẳn là ảnh ghép từ tạp chí người lớn. Nói thế thì thật là, vòng một của Kotoko lớn hơn thế này nhiều. …Nhận ra điều đó trong tình huống này thì cũng hơi kỳ quặc.
“Có một số cái tớ biết, nhưng phần lớn là những bức ảnh tớ hoàn toàn không biết… Đây là cái quái gì vậy?”
Vẻ mặt Kotoko dần biến thành sợ hãi.
Điều đó là đương nhiên. Bởi vì cô bé đã biết được sự thật rằng mình đã bị chụp lén.
Hơn nữa, hơn một nửa là ảnh ghép. Không thể có phản ứng nào khác ngoài sự kinh hoàng. Ngay cả tôi, một người hoàn toàn không liên quan, cũng cảm thấy như có một tảng băng trượt dọc sống lưng, nên tâm trạng của chính chủ thì khỏi phải nói.
“…Đây là những bức ảnh đã thoáng xuất hiện trên mạng một thời gian ngắn cách đây vài ngày.”
Hội trưởng đáp, giọng đầy khó khăn.
“Trên, trên mạng? Tại sao?”
“Ngài có biết về mạng xã hội kín (closed SNS) không?”
Kotoko tỏ vẻ không hiểu, nên tôi giúp giải thích.
“Chúng ta vẫn thường gửi tin nhắn trong câu lạc bộ đó. Cơ bản là giống như vậy. Một dịch vụ giao lưu mà người ngoài không thể thấy được.”
“À, ra vậy.”
Tuy đã hiểu, nhưng Kotoko vẫn tái mặt đến mức không thể quan tâm đến điều đó. Bởi vì những bức ảnh đó quá sức chấn động, đến nỗi thổi bay cả nỗi sợ hãi cô bé dành cho Hội trưởng…
“Có vẻ như trên cái mạng xã hội kín đó, có một người hơi lơ đễnh. Đáng lẽ những bức ảnh này chỉ dành để chia sẻ nội bộ, nhưng người đó đã lỡ công khai cho tất cả mọi người.”
Trong các hệ thống chat kiểu đó, có hai loại tin nhắn: một loại chỉ gửi cho những người được cài đặt trước, và một loại có thể công khai cho bất kỳ ai nhìn thấy. Kẻ ngốc đó hẳn đã để ở chế độ công khai.
Khi tôi cầm điện thoại định tìm kiếm, Hội trưởng đã ngăn lại.
“Vô ích thôi. Hắn ta đã nhận ra và xóa hết tất cả tin nhắn kèm ảnh. Tuy có khả năng vẫn còn lưu trên các trang lưu trữ web, nhưng hy vọng rất mong manh.”
“Thật, thật sao?”
Kotoko tỏ vẻ nhẹ nhõm, nhưng đây không phải là chuyện đáng để yên tâm như vậy.
“Hội trưởng. Vậy có nghĩa là…”
“Phải. Như ngài đã đoán. Khả năng cao là những tin đồn về Ayame-san vẫn thường xuyên lan truyền trên mạng xã hội kín. Hơn nữa, còn có cả ảnh đi kèm.”
“Nói tóm lại là, đằng sau lưng chúng ta, trên cái mạng xã hội kín đó, tin đồn về Ayame vẫn lan tràn mạnh mẽ, và chính các học sinh trong trường là nguồn cơn của tin đồn đó, đúng không?”
“Chắc là vậy. Tuy nhiên, có vẻ như tên của Ayame-san không được công khai. Hơn nữa, sau khi Ayame-san thay đổi ngoại hình, không ai nhận ra cô ấy nữa, và những bức ảnh mới cũng không còn xuất hiện… Tôi nghĩ là tình hình là như vậy.”
Rốt cuộc thì việc thay đổi thành tóc hai bím vẫn có tác dụng lớn nhỉ.
Vậy có nghĩa là trong giới đó, bây giờ cô bé đang bị coi là mất tích sao…?
“Có dễ dàng tham gia vào cái mạng xã hội kín đó không?”
“Không, có vẻ như là cần thư mời. Nói đúng hơn thì nó giống như một nhóm hẹn hò… Tôi đã thử tìm kiếm một chút trên mạng nhưng không có nhiều thông tin. Tuy nhiên, số lượng thành viên khá đông đảo, từ học sinh cấp hai đến sinh viên đại học đều có rất nhiều. Thậm chí có thể lên tới hàng vạn người.”
“Nhưng tại sao lại dùng ảnh của Kotoko? Xem những bức ảnh ghép này, có vẻ như chỉ là vui đùa thôi mà.”
Những hình ảnh được công khai trên mạng thường bị người dùng internet sử dụng để vui đùa vì một lý do nào đó.
Họ cắt người trong ảnh rồi ghép vào một bức ảnh hoàn toàn khác để trêu đùa. Chẳng hạn như ghép vào những nơi mà người đó chắc chắn không bao giờ đến để gây cười.
Những bức ảnh dễ chỉnh sửa như vậy thường được gọi là "ảnh free" (nguồn tài liệu tự do). Tuy nhiên, một khi có người trong ảnh, thì đó là quyền hình ảnh cá nhân, và trừ khi có sự cho phép của chính chủ, nó không thể là "free" được.
Có lẽ vì là một nhóm kín nên khái niệm về quy tắc cũng mờ nhạt hơn. Dù sao thì cũng chẳng ai nhìn thấy mà.
Có thể gọi là một "internet nhỏ" thì đúng hơn.
Trước câu hỏi của tôi, Hội trưởng khẽ lắc đầu.
“Lý do ảnh của Ayame-san bị sử dụng, thì quả thực…”
“Đúng là như vậy.”
Lúc đó, Kotoko lộ vẻ mặt lo lắng.
“Nguồn tài liệu…”
Chính vì những điều này mà việc công khai ảnh có người trong đó cần được thực hiện một cách thận trọng.
Một bức ảnh được công khai một cách tùy tiện có thể dễ dàng bị sử dụng cho một mục đích hoàn toàn khác ở một nơi nào đó mà ta không ngờ tới.
Hoặc, có thể bị lộ do virus. Nếu những bức ảnh không muốn ai thấy bị phát tán lên mạng, đó có thể coi là nguy cơ đe dọa đến cuộc sống xã hội.
“Tuy nhiên, đối thủ đã lộ diện, ít nhất chúng ta phải tìm cách xâm nhập vào mạng xã hội kín này để xác minh sự thật. Và phải yêu cầu họ ngừng lại.”
“Có nói chuyện với cảnh sát không?”
“Vì không có yếu tố tội phạm cụ thể. Có thể nói là thiệt hại thực tế, nhưng vì Ayame-san chỉ gián tiếp chịu sự phỉ báng từ tin đồn này, nên không thể nộp đơn tố cáo. Đây có lẽ sẽ là một vụ án của luật sư. Nhưng nếu thông tin ít ỏi như thế này thì…”
“Khó khăn đây…”
Một nhóm mời thì việc tham gia đã khó rồi. Đối với một nhóm hẹn hò có tính bảo mật cao như vậy thì càng khó hơn.
Hơn nữa, việc yêu cầu họ dừng lại cũng rất khó khăn. Nếu đột ngột vào và kêu gọi “Hãy dừng việc chỉnh sửa ảnh lại đi!”, thì chắc chắn sẽ nhận được phản hồi như:
“Đọc tình huống đi chứ.” “Vui mà, có sao đâu.” “Ai cũng làm mà.” “Người mới mà nói gì vậy.”
Ý thức của bọn họ vốn đã khác, và nếu là một nhóm đã trưởng thành ở mức độ nào đó, họ sẽ tránh bị tẩy chay ngay cả khi làm theo lẽ phải.
Ngay cả khi tìm ra kẻ đầu tiên phát tán, nếu việc đó thường xuyên xảy ra trong nhóm thì đã thành một xu hướng khác rồi.
Độc đã lan vào dòng chính thì dù có chặn dòng chảy từ nguồn cũng vô ích.
“Mặc dù khó khăn, nhưng nếu đây là ‘sào huyệt’ chính, chúng ta vẫn phải tìm cách giải quyết.”
“Vâng. Tôi cũng sẽ tiếp tục tiến hành điều tra.”
Thảo nào. Không thể truyền đạt qua mạng là phải rồi. Đưa cái này qua mạng chắc Hội trưởng cũng sợ lắm.
“Mà, bức ảnh ghép này làm khéo thật đấy.”
Bình thường, chỗ nối ở cổ kiểu gì cũng để lại dấu vết, nhưng bức này thì không hề có cảm giác sai lệch.
“Này, này! Đừng nhìn!”
Ayame ngượng ngùng giật lấy từ bên cạnh.
“Đâu phải ảnh khỏa thân của cậu đâu.”
“Vâng, vâng là như vậy! Nhưng mà vẫn đáng xấu hổ thì vẫn đáng xấu hổ!”
“Tiêu chuẩn của cậu cũng khó hiểu thật đó…”
Sau đó, Hội trưởng tập hợp những bức ảnh đầy ác ý lại, cất vào phong bì.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm tiêu hủy chúng.”
“…Không có ý định giữ lại chứ?”
Ayame nghi ngờ nhìn Hội trưởng nói vậy.
“Tôi không hứng thú với Ayame-san ngày xưa, và cũng không hứng thú với một cơ thể không phải của Ayame-san. Điều tôi muốn là Ayame-san của hiện tại.”
Hội trưởng tự nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào má cô bé.
Ayame hoàn toàn không phản ứng, cứ để yên như vậy trong khoảng năm giây.
“Ư, ôi!?”
“Ôi chao, tôi muốn chạm thêm chút nữa mà.”
“Được, được từ chối!”
“Tôi nghĩ mình muốn được báo đáp cho chuyện lần này, ngài thấy sao?”
Hội trưởng nở một nụ cười ranh mãnh. Một gương mặt ti tiện làm sao.
Nếu không có cái tính cách này, thì cô nàng này cũng khá có năng lực đấy chứ. Tôi hơi cảm thán. Quả nhiên xứng đáng làm Hội trưởng Hội học sinh.
“Nếu, nếu không thích thì là không thích!”
“Dù chỉ là một cái vuốt ve ngực thôi cũng được…”
“Mức độ yêu cầu không tăng quá rồi sao!? Đùa gì vậy! Tôi mừng vì được điều tra giúp, nhưng không hề rẻ tiền như thế đâu!”
Tuy nhiên, Kotoko cuối cùng cũng phản kháng.
“Ít nhất hãy để tôi đi mua sắm cùng Ayame-san.”
Kết quả của cuộc thương lượng đó là chúng tôi phải cùng Hội trưởng đi đến cửa hàng doujinshi.
Rời quán cà phê hầu gái, chúng tôi đi bộ về phía tòa nhà gần ga tàu. Cửa hàng doujinshi nằm trong đó.
“Sau khi Comiket kết thúc, các cửa hàng doujinshi nào cũng sẽ đông nghịt.”
Hội trưởng vừa quạt bằng quạt giấy vừa thở dài.
“Tức là ngày thứ tư hả. Cô hiểu rõ thật đấy.”
“Tôi không bao giờ bỏ qua việc thu thập thông tin để mua được doujinshi mà.”
Comiket được tổ chức tại Tokyo Big Sight trong ba ngày, nhưng sau khi kết thúc, dòng người sẽ đổ về các cửa hàng doujinshi.
Về cơ bản, doujinshi sau khi được bán tại Comiket sẽ được phân phối đến các cửa hàng có ký hợp đồng.
Vì vậy, sau khi Comiket kết thúc, chúng sẽ được bày bán tại các cửa hàng, và những người không thể mua được tại Comiket sẽ đổ xô đến đó. Hàng dài khủng khiếp sẽ xuất hiện trước quầy thanh toán, thậm chí phải có người điều chỉnh hàng và giới hạn số lượng người vào. Đó là một cảnh tượng y hệt như xếp hàng tại Comiket để mua từ các nhóm sáng tác, và người ta gọi đó là “Ngày thứ tư của Comiket”.
“Đối với việc mua doujinshi, tôi chủ yếu tập trung vào ngày thứ hai mà. Đương nhiên là sẽ có những món bị bỏ lỡ vào ngày thứ hai rồi. Gần đây, ngày thứ hai cũng cạnh tranh khốc liệt lắm.”
Rõ ràng là cô ấy tập trung vào ngày thứ hai mà.
“Cô cũng tham gia ngày đầu và ngày thứ ba sao?”
“Ngày đầu tôi sẽ đến các gian hàng công ty. Ngày thứ ba thì… tôi không cần phải nói cho ngài biết nhỉ.”
“À thì, tôi cũng không quá muốn nghe nên không sao. Nhưng có lẽ cô đi cùng các thành viên Hội học sinh hả?”
“Vâng. Tất cả đều là những người cùng sở thích mà.”
Hội học sinh của chúng tôi, hóa ra lại là một hang ổ của otaku sao… Thật không thể tin được.
“Nếu có thể thì tôi muốn mọi người cùng nhau đi mua sắm một cách thanh lịch.”
“Thanh lịch ư…? Xa vời với Comiket quá. Đó là một nơi mà những tiếng la ó bay đầy trời, điện thoại thì cầm trên tay đó…”
“Gọi điện thoại thì khó kết nối lắm. Không biết đã bao nhiêu lần tôi thèm muốn đội ngũ bộ đàm đó rồi…!”
“Gần đây thì đã cải thiện nhiều rồi, nhưng buổi sáng thì vẫn khó kết nối lắm. Đúng là bộ đàm dùng được bất kể tắc nghẽn thì đáng mơ ước thật.”
“Hơn nữa, trông họ như đội đặc nhiệm vậy, cũng có chút gì đó kích thích tôi.”
“Nhưng bộ đàm cũng khó dùng mà. Loại nhỏ thì không cần giấy phép, nhưng nếu tăng sóng thì bắt buộc phải có giấy phép. Hơn nữa, nếu trùng tần số với bộ đàm của nhân viên Comiket thì lại phiền phức nữa.”
“Ngài cũng am hiểu ghê nhỉ.”
“Vì tôi đã tìm hiểu một chút khi định dùng thử với thằng Tozaki.”
Cuộc trò chuyện bỗng nhiên sôi nổi một cách kỳ lạ. Quả nhiên Hội trưởng cũng am hiểu lắm. Dù sở thích của tôi và cô ấy chắc chắn không hợp nhau, nhưng những gì chúng tôi làm lại giống nhau.
“…Chằm chằm.”
Tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình…
Ayame đang nhìn chúng tôi với ánh mắt dò xét.
“Gì, gì vậy?”
“Hai người nói chuyện vui vẻ ghê ha.”
“Cậu tưởng tượng thôi.”
Nói chuyện sôi nổi không có nghĩa là vui vẻ, đó là một chuyện khác. Chỉ là không bị bí đề tài thôi.
“Ôi chao! Ấy ấy. Xin lỗi ngài Ayame-san vì đã bỏ rơi ngài nhé. Nhưng không sao đâu. Nếu ngài hỏi bất cứ điều gì, tôi sẽ ưu tiên trả lời tất cả mọi thứ.”
“À, không. Tôi đâu có nói với cô…”
“À, nhưng mà! Ngài Ayame đang ghen tuông và buồn bã cũng dễ thương quá, tôi phải làm sao đây…!”
Tôi nghĩ cô ấy không cần làm gì cả.
“Đừng, đừng có mà bám víu chứ! Thẻ vàng, thẻ vàng đấy!”
“Thẻ vàng thì một thẻ đâu có bị đuổi đâu. Có nghĩa là tôi có thể làm nhiều hơn nữa sao!?”
“Không, không, không, không phải thế đâu!?”
Hội trưởng ngày càng nhiệt tình quá.
“Này, Seiichi! Cứu tớ với!”
“Thôi, đừng có lôi tớ vào chứ…”
Hội trưởng cũng chỉ đang trêu đùa thôi, chắc không sao đâu. Có lẽ. Dù động tác có hơi đáng nghi.
Kotoko cũng đang khó xử không biết phải ứng phó ra sao. Phản ứng của cô bé thật thú vị khi nhìn.
Sau khi Kotoko kiệt sức, chúng tôi đã đến cửa hàng doujinshi.
Bước vào cửa hàng, chúng tôi đi dạo xem lung tung.
“Mà, cô đến đây mua gì vậy?”
“À, không có gì. Chỉ là muốn đi mua sắm vui vẻ cùng Ayame-san thôi. À, ngài có thể về ngay bây giờ cũng được đấy.”
“…À, vậy sao.”
Nói thế rồi tôi định quay gót thì bị Kotoko lườm đến chảy nước mắt.
Trên mặt cô bé viết rõ “Nếu bỏ rơi tớ thì tớ sẽ hận cậu đấy”.
Mà đúng là hôm nay tôi đã gọi con bé đến mà.
“Nào, mau mau đi xem đi.”
“Vâng~ Vui vẻ ạ~”
Cả hai cầm ngẫu nhiên mấy cuốn doujinshi mẫu lên xem.
Hội trưởng chủ yếu cầm sách bách hợp (yuri) đưa cho Ayame xem. Ayame tuy tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng có vẻ cũng có chút hứng thú.
À thì, việc quan tâm đến nhiều thể loại khác nhau là tốt. Dù là yuri hay BL cũng được. Miễn là đừng lấy tôi ra làm trò đùa.
“À, tôi, tôi thích nhân vật này—”
“Ể, Hội trưởng cũng—chơi à?”
“Vâng, đương nhiên rồi. Tôi đã chơi khá lâu rồi đấy.”
“Hê~”
Vừa cầm cuốn doujinshi về thể loại pháp sư thiếu nữ, cuộc trò chuyện bỗng sôi nổi đôi chút. Tôi không rõ họ đang nói về cái gì.
Vừa liếc nhìn hai người, vừa lựa chọn cuốn sách mình thích thì –
“Ôi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tôi bất chợt có cảm giác không khí xung quanh lạnh đi.
Giọng nói này—
“Khoảng một tuần rồi nhỉ? Lần này ngài nhớ tôi rồi chứ? Seiichi-kun?”
“Ako…”
Thủ phạm đằng sau vụ lùm xùm thư tình đó—Shigure Ako—đã ở đó. Cô ta mặc một chiếc váy diêm dúa theo phong cách tiểu thư, gợi nhớ đến tiên nữ mùa hè.
Bên cạnh cô ta là Kyoya, vẫn như lần trước. Anh ta cũng ăn mặc theo phong cách visual kei. Trông không khác gì cosplay, nhưng lại rất hợp với anh ta.
“Sao, sao cô lại ở đây…?”
“Đương nhiên là tôi có việc ở cửa hàng này rồi chứ. Giống như thu thập tài liệu ấy mà. Nhưng mà, có thể gặp ngài ở đây, đây có phải là định mệnh không?”
Nghe nói họ sẽ cosplay, nhưng hóa ra mấy người này cũng là otaku mua doujinshi sao.
Có vẻ hơi lạ, nhưng gần đây có rất nhiều otaku không giống otaku. Tôi có cảm giác như những kẻ "rich kid" đang đổ dồn vào giới otaku. Dù tôi không thích cảm giác như bị chiếm đoạt lãnh địa, nhưng nếu điều đó làm cho giới otaku sôi nổi hơn thì… tôi cũng không quá phủ nhận.
Nhưng mà mấy cái đứa hot hòn họt đó thì ở đâu chả sống được. Còn bọn tôi, chỉ có ở đây mới sống nổi thôi. Nếu đã tự tiện xông vào, phá vỡ hết những luật ngầm hay gì đó, quậy tung cái nơi này rồi lại quay về thế giới của mình thì xin từ đầu đừng có bước chân vào!
"Này, Seiichi. Hôm nay có một mình à?"
"Ơ, không..."
Bầu không khí thật ngượng nghịu.
Có lẽ một phần là do bọn họ đã gài bẫy mình, nhưng nói gì thì nói, gặp lại bạn cùng lớp sau bao ngày, mình chẳng biết phải nói chuyện gì nữa. Chẳng lẽ lại hỏi "Dạo này thế nào rồi?" sao?
"Seiichi, có chuyện gì thế?"
"Không, chuyện này không liên quan đến Kotoko đâu."
Có lẽ đã nghe thấy cuộc nói chuyện, Kotoko từ chỗ Hội trưởng Hội học sinh quay lại. Rồi cô bé nhìn Ako và Kyouya, lại liếc nhẹ một cái. Mình chỉ mong cô bé biết bỏ qua một chút khi gặp mấy kẻ đáng ghét đó thôi.
"Kotoko...?"
Ako như muốn xác nhận điều gì, khẽ lẩm bẩm cái tên ấy.
"C-có lẽ nào, cô bé đó... Ayame Kotoko...?"
Mặt Ako hơi tái đi. Cô nàng cũng vô thức lùi lại.
Hình như có gì đó không ổn thì phải? Hay là, lẽ nào họ quen biết nhau?
"..."
Nhìn Ayame, cô bé trưng ra vẻ mặt hoài nghi khó hiểu. Dường như không có vẻ gì là đã từng gặp mặt.
Cả hai người họ nheo mắt nhìn nhau, cố gắng hết sức để nhớ lại. Mình nghĩ kiểu nhìn đó chắc chỉ khiến họ trông đáng sợ hơn mà thôi.
"A-Ayame Kotoko... Đ-đúng là có nét gì đó..."
Và không chỉ Ako. Kyouya cũng đứng ngồi không yên. Ánh mắt anh chàng đảo quanh quất.
Mình ghé sát miệng vào tai Kotoko thì thầm:
"Mày đã làm gì hai đứa này vậy?"
"Ơ, không... Dường như nhớ mà lại không nhớ... Không tự tin lắm, nhưng tao không nhớ là đã từng làm hại ai cả..."
Ngay lúc đó, Hội trưởng Hội học sinh nhanh nhẹn quay lại chỗ Ayame.
"Ayame-san, chị đi đâu thế?"
Tất nhiên, khi ánh mắt chị ấy chuyển về phía bọn mình, Ako và Kyouya tự nhiên lọt vào tầm mắt.
Vừa nhìn thấy, chị ấy đã sửng sốt đánh rơi tập truyện đồng nhân đang cầm trên tay lạch xạch. Hoàn toàn thất thần, chị ấy thậm chí không nhận ra mình đã đánh rơi đồ, cũng không cúi xuống nhặt.
Đôi mắt chị ấy dán chặt vào Kyouya, không hề rời đi. Cứ như thể bị may dính vào vậy.
Thân hình chị ấy cũng run rẩy khẽ khàng.
"T-tại sao, anh lại...?"
"Ồ, ờ. H-Hayashi à?"
Họ là người quen à? Kyouya đang run rẩy vì sợ Kotoko bỗng thở phào nhẹ nhõm như tìm thấy người quen, trở lại trạng thái bình thường.
"Khỏe không?"
Kyouya vẫn mỉm cười nói chuyện, nhưng ngược lại, Hội trưởng lại lùi bước.
"Ôi, Hayashi-san. Lâu lắm không gặp. Trông anh có vẻ rất khỏe, em thấy yên tâm rồi."
Ako cũng tỏ vẻ thân thiết khi thấy Hội trưởng là người quen.
Tuy nhiên, nét mặt Hội trưởng vẫn tái nhợt. Biểu cảm bất động như thể bị cứng đờ.
"Hội trưởng?"
Mình hơi lo lắng gọi thì— Hội trưởng nhanh như cắt chạy biến khỏi quán.
"Khoan, khoan đã!?"
Mình nhặt tập truyện đồng nhân Hội trưởng đánh rơi lên, đặt lại vào kệ trưng bày rồi vội vàng cùng Kotoko đuổi theo chị ấy, bỏ mặc Ako và những người khác lại.
Chạy nhanh xuống cầu thang rồi ra khỏi tòa nhà.
"Chị ấy đằng kia!"
Có lẽ đã quá quen với những tình huống như thế này, mắt và chân của Kotoko nhanh chóng bắt kịp Hội trưởng. Chị ấy đang chạy xuyên qua đám đông.
"Để tao đi trước!"
Kotoko đi trước, đuổi theo Hội trưởng.
Mình chỉ biết chạy theo để không bị mất dấu Kotoko.
"Thật là...! Cái gì thế này!"
Hội trưởng cũng không ngờ lại nhanh chân, Kotoko mãi không rút ngắn được khoảng cách.
Chỉ một lúc sau, cuộc rượt đuổi kết thúc khi Hội trưởng kiệt sức.
Kotoko bắt được chị ấy.
Mình cuối cùng cũng đuổi kịp hai người đang thở dốc.
"Hộc... hộc... Hội trưởng, tự nhiên chị làm sao vậy?"
Hội trưởng không phản ứng ngay với lời mình, nhưng từ từ ngẩng mặt lên.
Đôi mắt chị ấy lấp lánh nước mắt. Gương mặt chị ấy chìm trong tuyệt vọng, không giống Hội trưởng mọi ngày. Trán lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm khuỷu tay, run rẩy khẽ khàng. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ để mình hiểu đó là chuyện gì đó kinh khủng lắm.
Rồi chị ấy khẽ thì thầm:
"K-kẻ đó... hắn ta... đã cướp mất... sự t-trong trắng của em...!"
Có lẽ vì nấc nghẹn nên lời nói của chị ấy không thành câu.
Mình nhớ lại. Trước đây, chị ấy đã từng nói:
* "Đàn ông... thật tệ, Ayame-san. Có thể bây giờ hắn đối tốt với em, nhưng rồi một ngày nào đó hắn sẽ phản bội em thôi."
* "Đàn ông đã làm biết bao nhiêu cô gái bất hạnh. Chị cũng là một trong số đó. Chính vì thế mà chị hiểu. Tình yêu của em sẽ không bao giờ được đền đáp đâu."
* "Chị dám cá. Em nhất định sẽ phải chịu đau khổ. Đàn ông không phải là loại người em nghĩ đâu. Đê tiện, xấu xa, không làm nên trò trống gì cả, là thứ thấp kém nhất. Có thể nói là tai họa của thế gian này."
* "Hắn ta chỉ tiếp cận để thỏa mãn dục vọng thể xác, dùng sự giả dối để mê hoặc những cô gái xinh đẹp nhằm khoe khoang, lừa dối trái tim người khác bằng những lời đường mật, cuối cùng lại vứt bỏ vì phiền phức. Vừa nói sẽ mãi mãi ở bên em, vừa dùng cái lưỡi đó nói những lời tương tự với một người phụ nữ khác."
* "Và rồi, em sẽ cô độc một mình. Chúng ta chỉ là những món đồ chơi cần thiết trong cuộc sống học đường, hết giá trị thì sẽ bị vứt bỏ thôi! Ngay cả khi chúng ta yêu, cũng chẳng thay đổi được gì. Cái gọi là tình yêu mà bọn họ thốt ra chỉ là những lời nói nhất thời, tan biến rất nhanh! Chị đã không nhận ra điều đó, ngu ngốc trân trọng nó mãi..."
Không sai vào đâu được, Hội trưởng đã bị đàn ông lừa dối và đối xử tệ bạc.
Vấn đề là, kẻ đó là ai.
"Lẽ nào, hắn ta là...?"
Mình hỏi vậy, Hội trưởng khẽ gật đầu.
"Chị học cùng trường cấp hai với hắn ta à?"
"...Không, không phải. Ban đầu, tôi và hắn ta học trường khác, có dịp chơi cùng với những người thân thiết với họ... và ở đó tôi được giới thiệu với hắn."
"Có phải tên hắn là... Hizumi?"
Ako và Kyouya. Và còn hai người nữa, Hizumi và Mii, cùng nhóm với Ivu.
Tuy khác loại với Kyouya, nhưng Hizumi công khai là bạn thân và thực sự rất thân thiết.
"...Anh biết hắn ta à?"
"Tạm coi là có."
Không ngờ lại có sự liên quan thế này ở đây.
Nhưng chắc chắn không chỉ có vậy. Chắc chắn không đơn giản như thế.
Từ chuyện biết về Kotoko, bọn họ chắc chắn có điều gì đó.
Không có căn cứ nào, nhưng nếu tìm hiểu sâu hơn về các mối quan hệ của họ, có lẽ sẽ tìm thấy chìa khóa giải đáp mọi thứ.
"...Anh không hỏi em đã bị làm gì sao?"
Hội trưởng bất chợt hỏi câu đó.
Là những người cùng cảnh ngộ bị người khác giới lừa dối, mình không phải là không tò mò. Nhưng dù có cố hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Nếu chị muốn kể thì em sẽ nghe, nhưng đó không phải là chuyện vui vẻ gì phải không?"
"Đúng vậy. Chỉ là câu chuyện về một người phụ nữ bị lừa dối mà thôi."
Với cả chuyện điều tra tin đồn lần này, mình không hề ngại giúp đỡ chị ấy.
Nhưng nếu cố ép hỏi thì mọi chuyện cũng chẳng tiến triển.
Tuy nhiên, có một điều cần phải nói.
"À, tiện thể nói luôn... người phụ nữ đó ngày xưa là người đã lừa dối em. Có thể nói cô ta chính là kẻ đã biến em thành kẻ chỉ biết đến thế giới 2D."
"Ngày xưa họ đã thường xuyên làm những chuyện như thế à?"
"Em không biết chuyện hồi cấp hai của họ nên không rõ..."
"Vậy à... Nhưng cuối cùng thì có lẽ tôi cũng chỉ là không biết bản chất thật của hắn ta thôi."
Hội trưởng từ từ cúi đầu xuống.
"Ấy, Hội trưởng..."
Kotoko khẽ gọi.
"Không biết phải nói gì nữa. Bảo chị vui lên cũng không phải, bảo quên đi cũng không phải... À, ừm..."
Đúng là không biết phải nói gì thật. Mình cũng đang phân vân không biết nên nói gì.
Nhưng dường như ý định muốn giúp đỡ của Ayame đã được truyền tới.
Hội trưởng tuy yếu ớt nhưng nở một nụ cười nhẹ.
Rồi chị ấy đứng dậy.
"Cảm ơn em. Mai là Comiket rồi. Không thể nào cứ ủ rũ ở đây mãi được."
"Đ-đúng tinh thần đó!"
Tâm hồn chị ấy chắc hẳn đã xáo trộn vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Ngay cả mình khi Ivu kể lại chuyện năm xưa cũng thấy mọi thứ trở nên xám xịt và méo mó như một ảo giác. Nghĩ vậy thì có lẽ Hội trưởng kiên cường hơn mình tưởng.
"Em muốn bình tâm lại một chút, ôm anh một cái được không?"
"Vừa nãy còn đang buồn bã mà! Kiềm chế lại đi chứ!"
Tuy cảm thấy đây chỉ là sự lạc quan giả tạo của Hội trưởng...
Nhưng dù sao thì có thể lạc quan giả tạo cũng đã tốt hơn rồi.
Sau đó, bọn mình tiễn Hội trưởng ra ga rồi chia tay.
Mình và Kotoko cùng nhau trở về nhà.
"..."
Và từ nãy đến giờ, Kotoko vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu.
Dù mình có cố lái sang chuyện eroge, cô bé vẫn lơ đễnh, chỉ ậm ừ đáp lời.
"Làm sao thế? Chuyện bức ảnh sốc đến thế à?"
Mình hỏi hơi thẳng thắn một chút.
"Ừm, chuyện bức ảnh đúng là sốc thật, nhưng không phải vì thế đâu."
"Thế sao mặt mày lại thế?"
"Tao đang nhớ lại hồi cấp hai."
"Hồi cấp hai à?"
"Ừ. Thật ra thì hồi đó giống như là lịch sử đen tối của tao vậy. Dù có cố nhớ cũng khó mà lôi ký ức ra được."
Mình cũng có những chuyện như thế. Đặc biệt là khoảng thời gian từ sau vụ thư tình ở cấp một cho đến khi tốt nghiệp. Cũng có giai đoạn mình bỏ học, nhưng ký ức thực sự không rõ ràng.
"Tao cũng hầu như không nhớ gì về Sonko nữa."
Sonko Naozumi. Bạn trai cũ của Kotoko... hay nói đúng hơn là một ranh giới mơ hồ, người bạn thanh mai trúc mã thân thiết với Hatsushiba.
Đối với mình cũng là một kỷ niệm cay đắng. Bị trói vào ghế và bị đánh, đỉnh điểm là suýt mất trinh tiết. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đó là một cuộc khủng hoảng đủ mọi mặt.
"Cho nên, khi hắn ta dây vào, tao kiểu 'Mày là ai?' rồi bị truy đuổi. Và không ngờ chúng nó lại tập hợp được nhiều người đến thế, tao bị gài bẫy và dồn vào đường cùng..."
"Là cái lần mà mình bị cuốn vào ấy à?"
"Là cái lần mà mày đã cứu tao đó!"
Cái con bé này cũng chấp nhặt cách nói chuyện nhỉ. Mà đúng rồi, trước đây nó cũng nói mạnh mẽ thế rồi...
"Thế sao mày lại cố nhớ lại cái lịch sử đen tối đó làm gì?"
"Có gì đó lấn cấn nhẹ, cứ như cái xương cá mắc trong cổ họng vậy. Tao cảm giác như mình đã từng thấy bọn chúng rồi..."
"Ako và Kyouya á?"
Mình hỏi vậy, Kotoko gật đầu.
"Seiichi. Mày có biết tên đầy đủ của bọn chúng không?"
"Shigure Ako và Kazaharu Kyouya... Shigure là cơn mưa nhỏ mùa thu, Ako là Á trong Á Châu, và Koi là tình yêu. Còn Kyouya, Kaze trong gió, Haru trong nắng, Kyou trong vang vọng, và Ya trong Yayoi."
Kotoko lấy điện thoại ra và bắt đầu gửi tin nhắn. Hình như là gửi cho Hatsushiba.
Cô bé nhận được tin nhắn trả lời rất nhanh, rồi lại nhanh chóng lướt ngón tay trên màn hình.
Sau một lúc trao đổi, Kotoko thở dài một tiếng thật lớn.
"Quả nhiên... đúng là vậy."
Và cô bé thì thầm một cách đầy ẩn ý.
"Mày phát hiện ra điều gì à?"
"Ừ. Cuối cùng thì tao cũng nhớ ra rồi."
Dưới ánh hoàng hôn, cô bé nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.
"Trước đây có tin đồn là 'có một cô gái bị làm cho không thể phục hồi được' phải không?"
"À, đúng rồi, có chuyện đó."
"Vì nó gây sự nên tao đã đẩy mạnh một cái, nó ngã theo quán tính... nhưng hôm sau tay phải nó băng bó to đùng."
"À, mình nhớ rồi... Khoan, lẽ nào..."
"Đối thủ đó chính là con bé đó."
Thế thì sao nhỉ?
"Hai đứa mày học cùng cấp hai à?"
"Ừ, đúng là như vậy. Hatsushiba cũng nhớ ra khi tao nói tên bọn chúng."
Đúng là nhà mình và Kotoko không xa nhau lắm. Nhưng vì khu vực trường học nên cấp hai bị chia ra.
Bây giờ nghĩ lại, nhà của Ako và Kyouya hình như ở phía bên kia...
"Thế thì sao. Bọn chúng run sợ mày là vì thế à?"
"...C-có lẽ... vậy?"
Kotoko gãi má như muốn lảng tránh.
Lần trước mình gặp bọn chúng mà chúng không phản ứng, có lẽ là vì Kotoko đã đổi sang kiểu tóc búi hai bên.
"Nếu là thế, Ako sợ thì mình hiểu, nhưng tại sao Kyouya lại sợ?"
"Đó mới là vấn đề. Thật ra thì tao chẳng nhớ gì về thằng đó cả."
"Có phải vì nó thấy mày làm Ako bị thương nên sợ không?"
"Đã bảo là tao không làm nó bị thương mà. Chắc là vậy..."
Tuy nhiên, mình vẫn thắc mắc liệu thằng đó có phải là loại người dễ sợ hãi vì tin đồn không?
Trừ khi bị tổn hại thực sự, mình không nghĩ nó sẽ sợ đến mức đó. Theo tính cách của nó.
Hơn nữa, Kotoko còn không nhớ cả chuyện của Sonko nữa. Khả năng cao là cô bé thật sự đã quên. Hay nói cách khác là, nó chỉ để lại ấn tượng nhạt nhòa đến mức đó thôi.
"Mà thôi, dù sao đi nữa. Chắc cũng không thể nhớ ra ngay được đâu."
"Nhưng đúng là kỳ duyên thật."
Mối duyên của mình và Ako từ thời tiểu học.
Mối duyên của Kotoko, Hatsushiba và Ako từ thời cấp hai.
Và mối duyên của Hội trưởng và Ako, hình như được giới thiệu bởi Hizumi và nhóm của anh ta.
Chỉ có thể gọi là nghiệt duyên. Thật sự là tại sao lại liên quan đến nhau nhiều thế này.
"Thấy lành lạnh sống lưng sao ấy."
Kotoko rụt người lại thì thầm.
Không hiểu sao, mình có linh cảm sắp có sóng gió.
Ước gì bọn mình sẽ không bao giờ gặp lại bọn chúng nữa...
---
アフター (After)
Cắt vải theo mẫu giấy, rồi may các miếng vải đó lại với nhau theo thiết kế.
Mình đã mua sách dạy cách may quần áo và cosplay, đọc rồi tham khảo từng chút một, dùng máy may để khâu.
"Xong rồi. Khá nhanh gọn đấy chứ."
Phần áo cơ bản chỉ cần nối các mảnh vải lại với nhau nên xong rất nhanh.
Chắc cũng một phần vì Kotoko đã quen dùng máy may. Vải tuy lớn nhưng việc may lại với nhau thì không khó.
"Đúng vậy. Có khi nào lại dễ hơn mình nghĩ không nhỉ...? Mai là Comiket rồi, liệu có kịp ngày đầu không ta?"
Hatsushiba bỗng nhiên lộ vẻ mặt đầy hy vọng.
Dù sao thì vấn đề lớn nhất là thời hạn. Nếu không kịp thì mọi thứ đều vô nghĩa.
Nếu phần cơ bản này thành công, thì chỉ việc thêm bèo nhún, thêm ren là xong.
Kotoko lập tức cởi quần áo đang mặc ra, định thử mặc bộ đồ vừa may xong.
Nhưng mà...
"Ối, đầu bị mắc rồi..."
Vì chỉ đo phần cổ để làm rập nên cái đầu không thể lọt vào được.
"T-tưởng là đã làm đúng theo hình minh họa rồi chứ."
"Thế nên mới hỏng đấy chứ? Loại này nếu không làm kiểu cài nút thì chắc chắn không thể chui đầu vào hoặc lấy ra được đâu."
"Không thể cứ làm y chang trong game được sao..."
Để chui đầu qua, Kotoko phải cắt một đường ở phần cổ áo. Phần cắt đó thì có thể che giấu sau cũng được. Ưu tiên bây giờ là mặc được cái áo đã.
Nhờ vậy mà đầu Kotoko cuối cùng cũng chui qua được.
Nhưng một vấn đề khác lại nổi lên.
"Phần vai, khó đưa tay phải và tay trái vào quá."
Phần vai phải phồng lên đến mức nhìn như sắp bung ra, chắc chắn đang o ép vai và cánh tay.
"Đâu để xem nào... Ừm, em để đường may sát quá rồi. Hơn nữa, đường may bên phải và bên trái còn chênh nhau hai milimet."
"Chỉ chênh nhau hai milimet thôi mà thành ra thế này sao..."
"Chắc phải chừa rộng ra một chút mới được."
Tuy nhiên, dù sao thì cũng đã mặc được.
Ivu nghiêng đầu nhìn Kotoko.
"Cái bộ đồ đó, trông lạ lạ sao ấy?"
"Lạ chỗ nào chứ. Nhìn thì có thể hơi méo mó thật đấy nhưng--"
"Không phải ý đó đâuu... À! Biết rồi! Màu chỉ không hợp với vải!"
"Chỉ à?"
Hatsushiba nghe vậy, tỏ vẻ ngờ vực nhìn Kotoko.
"À, có lẽ vậy. Chuyện này mình không để ý. Nhìn từ đây thì sự khác biệt giữa màu vải và màu chỉ khá rõ. Chắc phải chọn màu khéo hơn một chút nếu không sẽ bị lạc quẻ."
"Với lại Kotoko-chan. Có lẽ là, phần vải đằng sau, bị lộn trái lộn phải thì phải đó."
"Á, thật này. Trời ơi..."
"Với cả, mình thấy tỉ lệ hình thể cũng có vẻ không ổn nữa."
"Chắc là Suwama-san nói đúng. Giờ nhìn kỹ lại thì kích thước cũng phải chỉnh sửa cho vừa với cơ thể Cotton."
Hàng loạt những lỗi sai cứ thế bị phanh phui.
"Với cả, màu sắc của vải cũng không hợp với Kotoko-chan. Chắc là sẽ làm mặt xấu đi đó. Phải chọn màu nhẹ nhàng hơn một chút mới được."
"Thật hả? Lẽ nào lại hoàn toàn tệ hại vậy?"
"Cái này... phải làm lại rồi."
Ảo tưởng kịp cho ngày mai tan vỡ không còn.
Khổ nạn của Kotoko dường như vẫn còn tiếp diễn.