Chào mừng Quý Chủ nhân đã trở về!
Cánh cổng chính của trường vốn dĩ trông thật tẻ nhạt, vậy mà riêng ngày hôm nay lại được khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy, chẳng khác nào cô gái ra phố dự tiệc.
Chỉ cần ngước mắt lên một chút, tôi đã thấy một tấm biển lớn được treo trên cổng chào, với dòng chữ "Lễ hội văn hóa chung Mikage – Kokuryou: Autumn Fest" được viết bằng nét chữ to, đủ màu sắc. Hai bên còn dán chễm chệ logo in hình huy hiệu của hai trường.
“Lễ hội văn hóa chung ư...”
Hiện tại, trường cấp ba Kokuryou đang trong quá trình xây dựng lại một phần khuôn viên nên không thể tổ chức lễ hội văn hóa một cách quy mô được. Vì thế, nguy cơ lễ hội bị hủy bỏ đã cận kề. Hội học sinh bên trường họ bèn kéo cả hiệu trưởng vào cuộc, đưa ra đề xuất tổ chức lễ hội văn hóa chung với trường tôi.
Trong bối cảnh tình trạng thiếu hụt học sinh đang được bàn tán xôn xao dạo gần đây, đây cũng có vẻ là một cách để tạo điểm nhấn thu hút học sinh. Dù chỉ là tin tức địa phương nhưng nó đã lên báo, và hình như không chỉ phụ huynh học sinh mà cả cư dân xung quanh cũng sẽ được chào đón.
Lễ hội văn hóa năm ngoái thật là tầm thường, chẳng hiểu nổi sao lại có thể tổ chức được.
“Đúng là cứ phải nhìn thế này mới thấy lễ hội văn hóa sắp bắt đầu rồi nhỉ?”
Kōtoko cũng ngước nhìn lên như tôi, bùi ngùi thốt ra câu đó. Có lẽ do mong đợi khiến lồng ngực cô bé căng phồng, đôi mắt sáng rực rỡ hơn hẳn ngày thường.
“Thoáng cái đã hết thời gian chuẩn bị rồi...”
Đúng như Kōtoko nói, hết chuẩn bị cho câu lạc bộ rồi đến chuẩn bị cho lớp. Thật sự là bận tối mặt tối mũi.
Tôi thì không bận rộn đến thế, nhưng Kōtoko phải lo đủ thứ từ đọc kịch bản đến diễn xuất.
Thế nhưng cô bé chẳng một lời than vãn, cùng các bạn trong lớp diễn kịch một cách nhiệt huyết. Kōtoko lúc ấy thực sự là một nữ sinh trung học bình thường, đến mức tôi còn nghĩ chuyện cô bé từng là một kẻ bất hảo chắc chỉ là lời nói dối.
…Cũng có một vài điều khiến tôi phải suy nghĩ, nhưng thôi, chuyện đó cũng không phải là điều tôi cần bận tâm.
“Sao mà tôi cứ có cảm giác như mình đã làm xong hết mọi thứ rồi ấy nhỉ, dù lễ hội còn chưa bắt đầu?”
“Này, Aramiya! Mới chỉ là bắt đầu thôi mà!”
Tôi nói với vẻ mệt mỏi, và ngay lập tức bị Kōtoko thúc một cú đau điếng vào ngực. Cô bé làm mạnh tay đấy, tuy nhỏ nhưng khá là đau.
“Biết rồi mà.”
Pha cà phê của tôi vẫn còn xa mới đạt đến mức hoàn hảo, nhưng ít ra cũng khá là ngon. Quan trọng nhất là hạt cà phê ngon. Nhờ thế mà dù tôi pha dở tệ thì vẫn có thể uống được.
“Vẫn còn phải chuẩn bị nữa mà. Mau đi thôi.”
Đến phòng học trước để sinh hoạt lớp đã.
“Mấy đứa đừng ai bị thương nhé! Cứ vui chơi hết mình trong hai ngày hôm nay và mai nha!”
Nhận lời huấn thị nhẹ nhàng của thầy Ōhara, xong xuôi đâu đấy là chúng tôi lập tức thẳng tiến đến chiến trường của mình.
Đó là một phòng học trống ở góc tòa nhà chính, nhưng chắc chắn sẽ có không ít khách ghé qua. Nếu hợp ý, hẳn họ sẽ dừng chân lại.
“Ừm, đúng là trông đẹp thật đấy.”
Lối vào cũng được trang trí rất cẩn thận.
Tấm biển tên cửa hàng được đặt ngay phía trên cánh cửa, nổi bật hẳn lên.
À, tên cửa hàng là “つ旦” (Tsu Tan). Ban đầu có mấy cái tên như “Pure Maid Cafe” hay “Maidrish” được đưa ra làm ứng cử viên, nhưng dưới sự đề xuất của Kiyomi với câu nói “Chúng ta phải tiến bộ hơn nữa!”, tôi không nhớ rõ mọi chuyện diễn ra thế nào mà cuối cùng lại thành cái tên mang phong cách biểu tượng cảm xúc này. Bạn muốn gọi là “Tsu Tan” hay “Trà Đổ Zô” thì tùy ý. Dù sao thì nó cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán mà.
Và, một tấm bảng đen vốn là thứ không thể thiếu ở những cửa hàng kiểu này cũng được đặt bên ngoài. Kèm theo thực đơn là vô số cánh hoa và ngôi sao đủ màu sắc được vẽ chen chúc. Đây là sản phẩm mà các cô gái đã thi nhau vẽ. Ngôi sao nhọn, ngôi sao tròn, ngôi sao mất cân bằng, ngôi sao có đầu tua tủa như xúc tu... nhìn sơ là tôi đã biết ai vẽ cái gì rồi.
“Bên ngoài có ổn không nhỉ? Không bị gió thổi đổ chứ?”
Kōtoko lo lắng hỏi.
Cánh cửa ngay cạnh cũng đang mở, nên có một tấm biển đứng đặt bên ngoài tòa nhà. Có thể dùng nó để hướng dẫn khách. Hôm nay gió cũng không lớn lắm.
“Với thời tiết hôm nay thì chắc sẽ không đổ đâu.”
Dù sao tôi vẫn thò đầu ra ngoài cửa nhìn một chút cho chắc ăn, thấy tấm biển vẫn đứng vững. Không có vấn đề gì.
“Thà kiểm tra bên trong còn hơn là bên ngoài.”
“À, đúng rồi!”
Kōtoko có vẻ hào hứng quá. Vẫn chưa thay bộ đồ hầu gái mà đã phấn khích thế rồi.
“Giờ nhìn lại thì đúng là ra dáng thật đấy.”
Tôi ngắm nghía căn phòng đã được sắp xếp gọn gàng từ tối hôm qua.
Năm chiếc bàn phủ khăn trải bàn trắng tinh, được xếp theo hình số năm của viên xí ngầu. Mỗi bàn có bốn chiếc ghế. Tất cả trông như đồ cổ… nói vậy thì hơi khoa trương nhưng chất lượng tốt là điều chắc chắn. Chúng được Hatsushiba mượn về. Ban đầu là đồ dùng trong khách sạn, giờ không dùng nữa nên được cất trong kho thì cô bé kéo về đây.
Rèm cửa cũng màu trắng tinh nên toàn bộ căn phòng toát lên vẻ thanh lịch. Sàn nhà vẫn y nguyên nên nếu nói là hơi tệ thì cũng đúng, nhưng muốn sửa sang đến mức đó thì thật là quá đáng.
“...Sao rồi?”
Hatsushiba bất ngờ xuất hiện từ phía sau.
“Chào buổi sáng. Chúng ta có thể làm được đến mức này là nhờ có Yūka đấy. Cảm ơn nhé.”
“Chào buổi sáng. Không sao đâu, vì mọi người mà.”
…Hôm nay, nếu có một điều gì đó khiến tôi lo lắng, thì đó chính là Kōtoko và Hatsushiba.
Kể từ ngày hôm đó, hai cô bé này trở nên lạ lùng, xa cách với nhau.
Tôi cũng không rõ nguyên nhân là gì, Kōtoko hình như cũng bối rối không kém.
Chỉ là, tôi luôn có ấn tượng Hatsushiba dường như muốn nói điều gì đó…
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng ạ!”
Trong lúc chúng tôi đang chào hỏi nhau thì Eve và Tōzaki cũng đến.
Chỉ còn Kiyomi và nhân viên hỗ trợ nữa là đủ mặt.
“Chào buổi sáng!”
Và rồi Kiyomi cũng đến, kéo theo một người hỗ trợ.
“À, hôm nay nhờ anh giúp đỡ ạ.”
Người hỗ trợ là Saitani Ryōma. Chúng tôi nhờ vả quá nhiều lần, đến mức cậu ta được xem như thành viên dự bị của câu lạc bộ. Hôm nay cậu ta vẫn dễ thương như mọi khi. Nếu mặc đồng phục nữ sinh thì chắc chắn sẽ không ai còn bị mê hoặc nữa.
Mặc dù chính chủ có khi sẽ hóa đá mất.
“Ôi, xin lỗi nhé. Lúc nào cũng để em phải đi theo Kiyomi.”
“Không sao ạ. Cứ giao cho em. Em chỉ cần phục vụ thôi đúng không ạ? Em sẽ cố gắng!”
Cậu ta nắm chặt hai tay trước ngực, đầy khí thế. Dù cơ bắp không hề phồng lên.
Hội học sinh hình như không tổ chức gì ở lễ hội văn hóa, còn lớp của Saitani thì là triển lãm gì đó nên không cần nhiều nhân sự. Saitani hoàn toàn rảnh rỗi nên mặc dù mang danh nghĩa là người thay thế cho Hatsushiba, cậu ấy sẽ giúp đỡ nhóm của chúng tôi trong suốt lễ hội văn hóa.
“Nhưng mà, đây là quán cafe hầu gái, em là con trai thì có được không ạ?”
“Là Saitani thì được chứ sao.”
Tōzaki nói một cách thờ ơ.
“Không phải là đồng phục hầu gái đâu phải không ạ...?”
Ánh mắt Saitani đầy nghi ngờ. Bị nghi ngờ như vậy thì tôi thấy rất buồn.
“Tôi giao cho Kiyomi rồi. Cô bé nói là đã chuẩn bị đồng phục quản gia riêng cho Saitani.”
“À, đồng phục quản gia ạ. Vậy thì tốt ạ.”
Nhưng mà đó là Kiyomi mà. Không biết rồi sẽ ra sao đây… Tôi đã thấy được diễn biến tiếp theo rồi. Tôi dám cá toàn bộ tài sản của mình.
“Ồ, đủ cả rồi à. Tốt, tốt.”
Chị Kiriko cũng vừa đến. Dù đôi khi bị quên mất, nhưng chị ấy là cố vấn của câu lạc bộ mà.
“Cô Kotani, cô có đôi lời nào muốn nói không ạ?”
“Hả? Không cần đâu. Mấy đứa làm việc đừng để bị thương nhé.”
Chị ấy vẫy tay tỏ vẻ phiền phức. Đến đây thì phần của cố vấn đã kết thúc gọn lẹ. Khác một trời một vực so với thầy Ōhara.
Mà, như thế này thì tôi thấy thoải mái hơn. Không có gì khổ sở hơn những bài diễn văn dài dòng của hiệu trưởng hay các vị quan chức.
“Nào. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu trước khi lễ hội văn hóa bắt đầu. Mau thay đồ và chuẩn bị thôi. Như đã nói, ban đầu tất cả chúng ta sẽ cùng làm. Chắc chắn sẽ có những lỗi phát sinh mà chỉ khi làm mới biết được, nên hãy hỗ trợ lẫn nhau nhé.”
Mỗi người đều gật đầu với vẻ mặt căng thẳng.
Về ca làm, ban đầu tất cả sẽ lần lượt làm việc. Sau đó, tùy theo lượng khách mà hai đến ba nữ sinh sẽ thường trực làm người phục vụ, còn tôi và Tōzaki sẽ luân phiên pha cà phê. Việc dọn dẹp sàn nhà và sắp xếp sẽ do mỗi người tự giác thực hiện khi thấy cần.
“Vậy thì, xin nhờ mọi người nhé.”
Tôi nói một cách nhẹ nhàng, liền bị Tōzaki nhìn với vẻ hơi khó chịu.
“Ừm. Shingū, cố gắng lên chút nữa đi. Ví dụ như xếp hàng động viên chẳng hạn.”
“Không phải phong cách của tôi. Mọi người cố lên!”
“Trông như chiến thuật trong game nào đó vậy…”
Mọi người cười khúc khích, nhưng mấy kiểu “Chúng ta chiến đấu thôi!” “Cố lên!” thì không hợp với tôi. Tuổi trẻ học đường gì chứ.
“Dù sao thì cứ thay đồ cái đã.”
Nếu không thì sẽ không bắt đầu được.
“Đúng vậy. Vậy thì các bạn nữ đi phòng thay đồ đi. Seiichi và Tōzaki cứ thay đồ xong trong này trước khi tụi mình quay lại nhé.”
“Vâng, vâng.”
“Vậy em sẽ đi với anh Shingū và mọi người—”
“Em đi với chị.”
“Ể, tại sao ạ?”
“Trang phục của em ở bên kia.”
Và rồi Saitani bị Kiyomi kéo đi. Cầu mong cậu ấy sẽ sống mạnh mẽ mà không đánh mất sự trong sáng của mình.
Sau khi tiễn nhóm con gái đi, chúng tôi ở trong phòng thay bộ đồ của barista.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh, cứng cáp kết hợp với áo ba lỗ đen. Chỉ thế thôi mà không hiểu sao lại trông có vẻ giống barista một cách kỳ lạ. Dù tôi và Tōzaki trông như thể đang bị cái áo mặc cho ấy.
Chắc cũng vì đây là đồ ít khi mặc, tôi có cảm giác cơ thể mình bị bó chặt ở khắp mọi nơi. Nhưng bù lại, tôi cảm nhận được một điều gì đó khác lạ và tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn.
“Chụp một tấm kỷ niệm không nhỉ?”
Tōzaki lấy điện thoại ra, hướng ống kính về phía tôi.
“Không cần đâu, chẳng cần thiết. Kiểu gì cũng có người tự ý chụp thôi mà.”
Trong lễ hội văn hóa lần này, nhà trường còn mời cả nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến chụp ảnh nữa cơ mà.
Nếu có chụp, tôi mong họ sẽ chụp hình Kōtoko trong bộ đồ hầu gái, để tin đồn tốt đẹp được lan truyền. Chắc mấy bức ảnh đó sẽ được treo lên, ai muốn thì có thể mua.
“Vậy thì, khi lễ hội văn hóa kết thúc, chúng ta chụp ảnh chung nhé? Để kỷ niệm.”
“À, nếu mà nhớ được.”
Vừa nói chuyện đó, vừa khuân mấy chai nước ngọt loại hai lít, vừa chuẩn bị máy xay, hạt cà phê và phin pha, thì nhóm con gái và Saitani bước vào phòng.
“Ồ. Thơm mùi cà phê quá.”
Năm người vừa đến đều trong bộ đồ hầu gái.
Kōtoko hít hà, thưởng thức hương cà phê.
“Có, có kỳ cục không?”
“Không kỳ cục! Hoàn toàn ổn! Đại thiên sứ Hatsushiba!”
Tōzaki khen hết lời. Thậm chí nếu cô bé có khoác lên mình bộ đồ ác quỷ thì tên này cũng sẽ bô bô rằng đó là thiên sứ thôi.
“Seiichi, trông thế nào?”
“Không khác lần trước là mấy.”
“Mình có thay đổi một chút hình dáng viền áo đấy.”
“...Chẳng nhận ra tí nào.”
Dù đã xem lúc thử đồ rồi, nhưng chỉ cần là trang phục không thường mặc là nhìn thấy mới mẻ ngay.
“Kōtoko-san, phía sau của em có ổn không ạ?”
“À, chị nghĩ là không có vấn đề gì. Phía sau cũng được thắt thành hình nơ rồi mà.”
“Sao em cứ thấy bất an thế nào ấy. Sợ lỡ tay nó tuột ra mất.”
Nếu Kiyomi mặc đồ hầu gái thì vẫn còn coi được.
“Haizz…”
Và tất nhiên, Saitani cũng bị mặc bộ đồ hầu gái. Dễ thương quá. Đáng sợ là chẳng có chút gì sai trái cả.
“Tại sao, tại sao em lại phải mặc đồng phục hầu gái chứ… em đã nói là đồng phục quản gia mà…”
Saitani đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống, lẩm bẩm những lời nguyền rủa. Mặc dù giọng điệu đó thì dễ thương quá để gọi là lời nguyền rủa.
“Mà, trông hợp đấy chứ? Với lại, khoảng cách tuyệt đối (absolute territory) hoàn hảo luôn mà.”
Phần đùi lộ ra một chút vừa vặn tròn trịa, trông cậu ấy thật sự chỉ như một cô gái. Làn da bóng mượt hoàn toàn giống con gái.
“Không được đâu ạ!”
“Thôi nào. Nếu chỉ có bộ đồ đó thì hôm nay đành vậy, nhờ cậu nhé.”
“...Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức mình phục vụ ạ…”
Dù thế mà cậu ấy vẫn chịu làm đến nơi đến chốn, thật đúng là người có nghĩa khí. Nếu tôi mà là cậu ấy, với cái bộ đồ hầu gái được chuẩn bị sẵn kia thì tôi đã ném hết trách nhiệm qua cửa sổ mà bỏ chạy rồi.
“Mà sao cậu lại tự mặc đồ hầu gái được thế?”
Tôi không nghĩ cậu ấy được cho vào phòng thay đồ cùng với các bạn nữ đâu.
“…Em bị chị gái ép mặc nhiều lần rồi.”
“Lần tới tôi sẽ đãi cậu món gì đó…”
Nước mắt tôi muốn chảy ra.
Tôi nên nói "tuyệt vời" với chị gái cậu ấy, hay là "xin đừng bắt nạt cậu ấy quá" nhỉ?
Mà tôi cũng không biết có cơ hội gặp chị ấy không nữa.
“Nào. Tiếp khách thì như thế này hả?”
Kōtoko đi về phía cửa.
“Kính chào quý khách!”
Cô bé nói.
Giọng nói run run là điều không thể tránh khỏi, đành phải để cô bé làm quen dần. Biểu cảm cũng hơi cứng, hy vọng cô bé sẽ cải thiện dần.
Tuy nhiên, có một điểm cần phải cải thiện ngay lập tiên.
“Phải là ‘Chào mừng quý khách đã trở về’ chứ. Em đã học được những gì vậy? Tôi đã dạy đi dạy lại nhiều lần rồi mà. Em quên rồi sao?”
“À, chết rồi.”
“Ngay cả cách nói chuyện đột nhiên bật ra đó cũng không được.”
“Ôi… Em, em xin lỗi ạ, Chủ nhân.”
Mặc dù đúng là như vậy, nhưng bị gọi là Chủ nhân thì tôi cũng hơi khó xử.
“…Thôi, cứ làm trong khả năng của em. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối đừng có trừng mắt nhìn khách nhé.”
“Vâng, vâng. Được thôi, được thôi.”
Sao tôi lại thấy bất an thế này…
Dù sao đi nữa, giờ là lúc kiểm tra lần cuối các món bánh và đĩa đựng bánh.
Đến nước này thì tôi cũng muốn có cả bánh kem nữa. Nhìn sẽ đẹp hơn. Nhưng vì không đảm bảo được việc bảo quản, nên giờ có nói cũng vô ích.
“Mười giờ rồi. Lễ hội văn hóa chung ‘Autumn Fest’ của trường Mikage và Kokuryou xin chính thức bắt đầu. Mọi người hãy cùng nhau cố gắng lên nhé!”
Thông báo vang lên, trường học cả trong lẫn ngoài bắt đầu sôi động dần.
Có cảm giác khách hàng đang bắt đầu vào từ cổng chính.
“Nào. Bắt đầu rồi nhỉ. Vậy thì, cố lên nhé.”
Chị Kiriko nhẹ nhàng khích lệ. Lẽ ra tôi nên nhờ chị ấy làm việc gì đó. Thôi thì, cứ để chị ấy đi mua đồ khẩn cấp bằng xe ô tô khi cần là được.
Sau đó, tôi bật nhạc bằng chiếc máy tính bảng mượn từ chị Kiriko. Những bản jazz ballad vang lên từ chiếc loa nhỏ kết nối Bluetooth. Tạo nên một không khí giống như quán bar vậy.
Theo gợi ý của Kiyomi, dù mới đưa vào sử dụng nhưng cũng không tệ.
“Cái này hay đấy, Kiyomi-chan.”
“Đúng không, đúng không? Em nghĩ Ryōma sẽ nói thế mà.”
Saitani trong bộ đồ hầu gái và Kiyomi kề sát vào nhau, mỉm cười. Trông họ chẳng khác gì hai cô gái đang trò chuyện vui vẻ.
Và một lúc sau, cánh cửa mở ra, vị khách đầu tiên đã đến.
Đó là một cô gái trẻ.
“Chào mừng quý khách trở về, cô ch—”
“Chào em. Kōtoko-chan, chị đến rồi này! Ối chà, dễ thương quá! Đúng là em gái của chị!”
“Chị, chị ơi?!”
Sự xuất hiện của người chị gái ôm chầm lấy em gái khiến tất cả đều ngạc nhiên.
“À… Đã, đã lâu không gặp, Tokuko-san.”
“Ồ. Yūka-chan đó hả? Lâu rồi không gặp. Dạo này em và Kōtoko-chan thân nhau lắm thì phải. Cảm ơn em nhé!”
“Dạ, không có gì ạ…”
Hatsushiba cũng có vẻ khó xử vì sự việc quá đột ngột.
“Ê, ê! Đó là chị gái của Ayame hả?”
Tōzaki ghé tai hỏi.
“Hình như vậy.”
“Dễ thương quá vậy. Đúng gu của tớ luôn.”
“Gu của cậu dễ dãi thật đấy.”
Những người khác thì đang mỉm cười nhìn Kōtoko trong dáng vẻ lạ lẫm mà đáng yêu.
Nhưng bản năng của tôi lại mách bảo rằng chị gái của Kōtoko rất nguy hiểm. Chỉ cần chị ấy xuất hiện, da tôi đã nổi gai ốc. Chắc đây là cái gọi là “sát khí” mà người ta hay nói trong truyện tranh.
“Ơ? Tokuko đó hả? Này, đến thì báo một tiếng chứ.”
“Ô hô? Kiriko-chan đó hả? Halo halo!”
“Đừng gọi là Kiriko-chan nữa.”
“Ơ~ Kệ em chứ. Mà, xin lỗi nhé. Trường Kiriko-chan dạy lại là ở đây à?”
Có vẻ chị Kiriko và chị gái của Kōtoko rất thân thiết. Mà hình như cũng không phải là vừa mới gặp nhau gần đây.
“Chị Kiriko… không phải. Cô Kotani, cô quen người này sao?”
“Ừ. Hồi đại học cùng câu lạc bộ mà. Chúng tôi thân nhau đến mức cùng nhau uống say quắc cần câu với đám đàn ông bu quanh.”
Thân kiểu gì vậy trời.
“Mà, thì ra cô là chị gái của Ayame à. Tôi hoàn toàn không biết đấy.”
“Ơ? Em chưa nói à?”
“Chỉ biết là cô có đứa em gái dễ thương đến mức tai tôi muốn lòi kèn ra vì nghe mãi thôi.”
Tên họ khác nhau mà. Ngồi cạnh rồi nghe nói thì thấy có vẻ giống… ở mức đó thôi, chứ không phải giống y đúc, nên nếu không nói thì chắc sẽ không ai nhận ra là chị em.
“Trời ơi. Muốn xem ảnh thì cứ nói một tiếng chứ. Mà này, bạn trai đằng kia và Kiriko-chan cũng là chị em gì đó à? Vừa nãy có nghe gọi là chị Kiriko mà.”
Người này đúng là thính thật. Không cẩn thận là lộ hết mọi chuyện mất…
“À, đại khái là thế. Là em họ.”
“Ra vậy, ra vậy!”
Chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nuốt chửng.
Cứ như bị rắn nhìn vậy. Tôi giờ chỉ còn là một con ếch. Đáng sợ quá. Muốn chạy trốn. Muốn biến thành con sên.
“Kho, khoan đã. Chị gái— không phải, tiểu thư, mời ngồi ạ.”
“Vâng~ Được Kōtoko-chan phục vụ, cảm thấy thật mới lạ quá.”
Được Kōtoko thúc giục, chị Tokuko ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Nhìn vẻ mặt, chị ấy có vẻ rất vui. Kōtoko cũng không hề khó chịu mà có vẻ thích thú.
“Đây, đây là thực đơn ạ.”
“Cảm ơn nhé~ Vậy cho chị một miếng bánh bông lan trái cây và một ly cà phê pha nóng.”
“Vâng, xin quý khách chờ một lát.”
Có đơn đặt hàng, sau khi Kōtoko nhận tiền, tôi lập tức chuẩn bị cà phê. Cho bột cà phê đã xay vào phin, rồi ủ bằng nước nóng. Sau khi ủ xong, tôi thêm nước nóng và bắt đầu nhỏ giọt.
Tôi từng nghĩ nên nhỏ giọt ngay sau khi xay hạt cà phê, nhưng sau nhiều lần thử nghiệm, tôi thấy nếu là hạt cà phê tươi, để hơn một tiếng sau khi xay mới nhỏ giọt thì sẽ ngon hơn. Có lẽ đó là vấn đề về sở thích, nhưng tôi muốn tin vào khẩu vị của mình.
Trong lúc Kōtoko đặt miếng bánh bông lan đã đóng gói và dĩa lên bàn, một ly cà phê đã pha xong và được tôi rót vào tách.
Kōtoko vội vã nhưng cẩn thận mang tách cà phê ra. Kèm theo cả sữa và đường. Chúng tôi đã thống nhất chỉ kèm một gói sữa nếu khách không yêu cầu, nhưng việc cô bé để hai gói có lẽ là quyết định tự ý của Kōtoko.
“Mời, mời dùng ạ.”
Với bàn tay run run, cô bé đặt tách cà phê xuống bàn để tránh làm đổ.
“Vậy thì, xin mời.”
Không cho đường hay sữa, chị ấy nhấp một ngụm cà phê đầu tiên.
Sau đó, rời tách khỏi miệng và nhẹ nhàng thở ra.
Sao vậy? Không ngon à? Hay ngon? Chị ấy chính là người đã dạy tôi cách pha cà phê, nên tôi cứ thấp thỏm lo lắng. Dù sao thì tôi cũng là đệ tử đời sau mà.
“…Không tệ chút nào. Chắc là do hạt cà phê ngon nhỉ?”
“Seiichi đã học từ em và pha đấy ạ.”
“À, vậy à. Vậy thì chắc là do cách dạy tốt nhỉ? Hương vị giống hệt cà phê mà Kōtoko-chan thường uống.”
May quá.
Rồi, chị Tokuko quay sang nhìn tôi, miệng mấp máy gì đó.
Sống dai thật.
…Tôi nghĩ đó là hình dáng miệng của chị ấy. Tôi cảm thấy như có một cây băng xuyên qua lưng. Vẫn không thể hiểu nổi tính cách của chị gái Kōtoko, tôi chỉ biết bối rối thôi.
“Wow, chị gái của Ayame dễ thương quá. Nhìn qua đây và mỉm cười kìa.”
Tōzaki có vẻ hạnh phúc nhỉ. Còn tôi thì đang có cảm giác như tim mình bị nắm chặt. Không biết liệu tim tôi có bị móc ra khỏi lồng ngực không.
“Bánh bông lan cũng ngon, Kōtoko-chan cũng dễ thương, tuyệt vời quá!”
Tuy nhiên, dường như chỉ có tôi nhận ra chuyển động miệng lúc nãy của chị ấy.
Kōtoko có vẻ nhẹ nhõm vì mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, nhưng tôi thì hoàn toàn không yên tâm chút nào theo một nghĩa khác. Da tôi vẫn còn nổi gai ốc…
Chị Tokuko cho sữa và đường vào cà phê, uống một ngụm, rồi chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Sân trường đã có khá nhiều khách.
“Trường học vui vẻ nhỉ. Trông náo nhiệt quá.”
“À, đây là một trường học khá thoải mái, tôi thấy rất dễ chịu. Mà này, dạo này cô thế nào?”
“Tôi đã thi đỗ rồi nên sẽ cố gắng làm thêm một vài việc nữa rồi mới ổn định cuộc sống.”
Chẳng biết từ lúc nào mà chị Kiriko đã ngồi đối diện, bắt đầu nói chuyện phiếm. Không có việc gì làm thì có được không nhỉ?
“Seiichi ơi~ Cho tớ một cái bánh muffin và một ly cà phê nhé~”
Chẳng lẽ không có chút ý tứ nào sao. Hay là tôi nên bắt chị ấy mặc đồ hầu gái mà làm việc nhỉ?
“Mà thôi, cũng được.”
Tôi pha thêm một ly cà phê nữa, lần này Hatsushiba mang bánh và tách cà phê ra.
Sau đó, hai người họ say sưa trò chuyện một lúc. Họ vui vẻ ôn lại chuyện thời đại học.
“À này, không biết thằng đó dạo này có còn khỏe không nhỉ?”
“Mail mãi chẳng thấy trả lời gì. Khoảng hai hôm trước thì nó gửi về nói là đã tham gia sự kiện mùa hè rồi.”
“Trễ quá vậy. Nó đang làm cái quái gì thế. Đã hơn một tháng rồi còn gì.”
Hình ảnh chị Kiriko mà tôi hiếm khi thấy, khá là mới mẻ.
Kōtoko cũng có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy người chị gái mà cô bé chưa từng thấy ở nhà.
“Em không biết cô Kotani và chị gái lại là bạn bè. Chị gái em có thể nói chuyện thoải mái như vậy chứng tỏ chị ấy khá tin tưởng cô ấy.”
“Thế giới này thật bé nhỏ…”
Dù sao thì, vị khách đầu tiên cũng đã được tiếp đón suôn sẻ. Có lẽ vì có chị gái ở gần, hoặc vì đã có kinh nghiệm một lần, mà Kōtoko cũng đã bớt căng thẳng hơn. (Với tôi thì) Họa đã chuyển thành phúc (cho Kōtoko).
Trong lúc đó, các vị khách khác cũng liên tục kéo đến.
“Trời ơi, Hatsushiba mặc đồ hầu gái tuyệt thật đấy!” “Thế này thì yêu lại từ đầu rồi!” “Thấy chưa? Đến đây đáng giá đúng không!”
Đó là đám con trai vì Hatsushiba mà đến. Dù không phải bạn cùng lớp, quả nhiên là Hatsushiba.
“Wow, hầu gái kìa!” “Thấy chưa, đáng lẽ mình cũng nên làm vậy mới phải!” “Nhưng mà ngại lắm!”
Những nữ sinh đến đây vì tò mò đều hò reo mỗi khi nghe thấy câu chào "Mừng quý khách trở về".
Thật ra, trong cuộc sống bình thường, mấy ai có dịp ghé quán cà phê hầu gái đâu. Thế nên, nếu có cơ hội trải nghiệm một cách thoải mái như thế này, ai cũng muốn thử một lần. Đặc biệt, quán cà phê hầu gái cũng là một thú vui được giới otaku chấp nhận rộng rãi, lại trong không gian yên tĩnh thế này thì chẳng khác gì một tiệm cà phê bình thường. Miễn là thực đơn đừng quá tệ là được.
Chẳng mấy chốc, các bàn đã chật kín, quán đông nghịt.
"Bàn số năm, một cà phê, nhiều sữa và đường. Thêm bánh quy."
"Anh/chị bàn số bốn, một nước ép táo, một nước cam, một trà ô long. Ba bánh muffin ạ."
Dù chưa quen, chúng tôi cũng dần dần làm được mọi việc. Cứ như một nhà hàng thực thụ vậy.
"Shinomiya-senpai, dưới sàn có vụn thức ăn rơi ra kìa..."
Saitani chỉ trỏ, vẻ lo lắng. Nhìn xuống, quả nhiên có những mẩu vụn nhỏ, dù không quá rõ, đang rải rác trên sàn.
"Dọn dẹp nhanh chóng và cẩn thận vào. Nhớ là phải thật nhẹ nhàng, tao nhã, đừng làm phiền khách và cũng đừng để trông luộm thuộm."
"Vâng ạ!"
Ưm... vừa biết lo toan lại còn đáng yêu nữa. Tôi chỉ muốn nguyền rủa vốn từ ngữ ít ỏi của mình vì không tìm được từ nào khác để miêu tả.
"Kotton, bàn số ba để Yuuka dọn cho."
"Ừ, nhờ cậu. Ngại quá."
"Không sao đâu, không sao đâu."
Kotoko và Hatsushiba cũng bắt đầu làm việc một cách ăn ý từ lúc nào không hay. Chắc cũng bởi Hatsushiba chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi lung tung nữa.
Hi vọng điều này có thể phần nào xua tan những ưu tư kỳ lạ mà cậu ấy vẫn mang nặng gần đây...
Và rồi, chứng kiến cảnh tượng bận rộn đó, chị gái của Kotoko đứng dậy.
"Có vẻ đông rồi nhỉ. Thôi, cà phê cũng uống xong rồi, chị xin phép về đây."
"Vậy ạ. Mà, cũng còn nhiều tiết mục hay khác, chị cứ đi xem đi."
"Ấy, Kiriko không đi cùng chị sao?"
"Em chưa đi được. Dù sao thì em vẫn phải phụ trách ở đây một lúc nữa. Khi nào rảnh em sẽ gọi điện, chị cứ đi dạo loanh quanh đi nhé."
"Vậy nhaaa."
Sau đó, Tokuko-san đi đến chỗ tôi và Kotoko đang chờ sẵn.
"Vậy nhé, Kotoko-chan. Cả Seiichi-kun nữa. Chị mong là sắp tới chúng ta sẽ có nhiều dịp gặp nhau hơn."
"Dạ, dạ vâng. Xin chị nhẹ tay..."
"Thế này mà đã là nhẹ tay rồi sao?"
Có phải chỉ là do tôi tưởng tượng không, hay là đằng sau nụ cười đó ẩn chứa một con quỷ hay một con rắn? Không, nếu là quỷ hay rắn thì còn đỡ, chứ tôi xin được nói thẳng là không muốn có thêm nhiều dịp gặp mặt đâu. Trạng thái của tôi lúc này là dồn hết vào né tránh.
"Hẹn gặp lại nha~"
Tokuko-san mỉm cười vẫy tay với Kotoko rồi rời đi.
"Phù..."
"Ngại quá. Chị gái tôi ấy mà."
"Không, cậu có cần phải xin lỗi đâu. Chị ấy tốt mà."
Ít nhất là đối với Kotoko, tôi thấy chị ấy rất cưng chiều, ánh mắt rất dịu dàng.
Chỉ là đối với tôi thì chị ấy lại phát ra một luồng sát khí nào đó, nhưng tôi sẽ cố không để ý. Chắc đây chỉ là tình huống ngoại lệ thôi, sẽ không gặp lại nữa đâu...
"Này. Bàn trống rồi, dẫn khách kế tiếp vào đi."
"Ơ, ơ. Mà, hình như có một hàng người đang xếp đúng không?"
"Hả?"
Nhìn ra ngoài qua cánh cửa, một hàng dài khoảng chục người đang đứng chờ.
...Thật à?
Có cả học sinh trường mình, học sinh trường Kurokuryou, và cả phụ huynh – chắc là ba mẹ của học sinh.
Thế này thì không thể chần chừ được nữa rồi...
"Tonosaki. Ra sắp xếp hàng đi. Lấy luôn cái bảng hiệu 'Kết thúc hàng' ra. Cả dây chắn nữa."
"Tuân lệnh!"
Sao lại nói giọng người Edo thế kia.
Rồi Eve lên tiếng:
"Tớ cũng giúp nữa~"
"Hầu gái ra ngoài lộ diện làm gì chứ. Mấy cái này phải giữ bí mật để khơi gợi sự tò mò chứ."
"Vâng ạ. Nếu Seiichi đã nói vậy thì."
Thật ra thì hầu gái cũng không phải là thứ gì quá lạ lẫm. Lúc cần thiết, chúng tôi cũng định cho ra ngoài dạo quanh để kéo khách mà.
Nhưng đã đến nước này, chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch.
"Xin lỗi quý khách! Để tránh làm phiền các tiết mục bên cạnh, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại hàng. Xin quý khách vui lòng xếp hàng theo lối này! Hàng sẽ kéo dài ra bên ngoài, mong quý khách thông cảm!"
Tiết mục bên cạnh là cung thiên văn, cũng lác đác có khách vào. Nếu để hàng chắn ngang lối vào, chắc chắn sẽ bị phàn nàn và dễ gây rắc rối. Những việc như thế này cần phải giải quyết trước.
Chúng tôi mở cửa, hướng dẫn khách xếp hàng ra phía ngoài sân trường.
Để không gây cản trở người qua lại, chúng tôi dựng các cột và luồn dây chắn. Đặt xong dây, chúng tôi đặt tấm biển hiệu của quán cà phê hầu gái của mình.
"Được rồi, thế này là ổn rồi."
"Làm thế nào mà cậu lại có thể xử lý tình huống này nhanh vậy... Shinomiya?"
"Không muốn làm phiền hàng xóm chứ. Cũng không muốn gây rắc rối mà."
"Thì đúng vậy, nhưng... cậu còn chuẩn bị cả dây chắn nữa, thật là chu đáo quá sức tưởng tượng."
Không chỉ ở Comiket, tôi cũng thường thấy cách sắp xếp hàng này.
"Do tôi chơi game eroge nhiều đó. Trước đây có thấy trong một game lấy bối cảnh quán cà phê."
"Ồ, kinh nghiệm sống cũng hữu ích ghê nhỉ. Shinomiya làm đủ thứ thật."
"Thế thì đãi tôi ly nước đi."
Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa quay vào trong, tiếp tục công việc pha cà phê.
Và còn một việc nữa phải làm.
Đặt những chiếc đồng hồ cát lên mỗi bàn. Những hạt cát màu xanh lam rơi đều trong lớp kính, tạo nên một vật trang trí đẹp mắt, không phá vỡ không gian trong quán. Khách hàng cũng khen "Đẹp ghê", phản hồi rất tích cực. Công tìm kiếm trên mạng cũng không uổng phí.
"Do lượng khách đông hơn dự kiến, chúng tôi xin phép đặt giới hạn thời gian hai mươi phút. Rất xin lỗi quý khách, nhưng để nhiều người có thể thưởng thức quán cà phê này, kính mong quý khách thông cảm."
Nói là "hơn dự kiến"... nhưng thực ra đây chỉ là lời biện hộ, vì đây là một trong những tình huống chúng tôi đã lường trước. Nếu không thì đâu có mua đồng hồ cát làm gì.
Nếu vắng khách thì không sao, nhưng nếu khách ngồi quá lâu khi đông đúc thì quán sẽ không xoay sở kịp. Và dù đông cũng không thể ghép bàn. Mặc dù làm vậy thì dễ hơn, nhưng đây là nơi để các nhóm khách tương tác với một hầu gái, nếu không duy trì được điều đó, khách hàng sẽ không hài lòng.
Điều đó cũng không tốt cho danh tiếng của Kotoko.
Hơn nữa...
"Ô, đó là Ayame bị đồn là trùm trường sao?" "Dễ thương thế này mà ai bảo là quỷ chứ." "Tớ nghe nói là kiếp sau của La Sát cơ mà." "Chuyện hẹn hò bẩn thỉu cũng là bịa đặt à." "Rốt cuộc là sao vậy, sợ hãi như kẻ ngốc vậy." "Không, ngày xưa thì đáng sợ thật. Nhưng bây giờ thì—"
Ngay lúc này, hình tượng của Kotoko đang thay đổi theo thời gian thực.
Những học sinh đến đây vì tò mò muốn thấy "cái đáng sợ" đều bất ngờ trước sự thay đổi của cô.
Nếu hiệu quả xuất hiện ngay từ giai đoạn đầu thế này, tôi có cảm giác quán cà phê hầu gái sẽ mang lại thành công rất lớn.
Mà... dù vậy, những điều không ngờ tới vẫn xảy ra.
"Mừng quý khách trở về, chủ nhân."
Eve tiếp đón một vị khách mới đến, nhưng người đó lại là... thầy giáo dạy toán, Tadokoro — hay còn gọi là Raishin (Lôi Thần).
"Tên đó, sao lại ở đây?!"
"Tớ, tớ không biết!"
Mặt của Tonosaki và Kotoko cũng cứng đờ. Chắc chắn việc một nhóm khách vì Hatsushiba mà vội vã rời đi trước khi hết giờ không phải là ngẫu nhiên.
"Cô làm tốt nhiệm vụ, vất vả rồi ạ?"
"Cái gì thế?"
Eveeeeeee! Đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa, mau dẫn thầy ấy vào đi...!
"Xin mời thầy vào bàn này ạ~"
"Ừm."
"Em thật bất ngờ khi thấy thầy đến một nơi như thế này."
"Ta không thích những nơi lấy vẻ bề ngoài để thu hút khách như thế này. Nhưng ta phải đi tuần tra. Ta đến kiểm tra đột xuất xem có ai tiếp đãi không đúng mực không."
Thật may mắn vì Eve đã tiếp đón thầy. Tính cách không hề sợ hãi của cậu ấy lúc này đáng tin hơn bất kỳ ai.
"Cho ta một ly cà phê pha thường. Không đường không sữa. Còn bánh ngọt... macaron là cái gì?"
"Bánh ngon ạ!"
"Còn pound cake này là gì?"
"Bánh ngọt ngọt ạ!"
"Còn cái muffin này là gì?"
"Là cái mỡ thừa trên đồ lót... phải không nhỉ?"
Đó là nói về 'muffin top' chứ không phải 'muffin' tự thân. Tôi bắt đầu đau đầu rồi. Hay đúng hơn là đau thấu xương.
"Nhân viên mà không thể giải thích về bánh sao?"
"Ưư... ơ, ừm..."
Thôi được rồi. Tôi không muốn đối đầu với Raishin chút nào, nhưng để mọi việc suôn sẻ thì tôi sẽ ra tay xử lý.
"Xin lỗi thầy vì sự thiếu sót. Macaron là loại bánh nướng tiêu biểu của Pháp. Chúng tôi dùng lòng trắng trứng, đường và hạnh nhân. Pound cake là loại bánh bơ. Sở dĩ có tên 'pound' là vì chúng tôi dùng một pound bột mì, một pound bơ, một pound đường và một pound trứng. Muffin là loại bánh cupcake. Đặc trưng là được làm nở bằng bột nở. Tất cả đều là bánh làm sẵn ạ."
"...Có loại nào thầy gợi ý không?"
"Nếu thầy không thích đồ ngọt, muffin của chúng tôi có vị ngọt vừa phải ạ."
"Vậy thì lấy cái đó."
Cuối cùng cũng lấy được đơn hàng. Thật là căng thẳng muốn chết!
"Seiichi, cảm ơn nha~ Nhưng sao cậu lại gợi ý món ngọt vừa phải?"
"Vì thầy ấy gọi cà phê đen mà. Nên tôi nghĩ món đó sẽ hợp hơn."
Cũng có nhiều người thích ăn bánh ngọt và dùng cà phê để cân bằng vị, nhưng nhìn Tadokoro từ ba trăm sáu mươi độ, tôi không thể nào hình dung thầy ấy là loại người như vậy.
"Này, mang ra đi. Đừng có làm đổ đấy."
"Rõ!"
Dù tay Eve có hơi run rẩy, nhưng cuối cùng cũng mang được bánh và cà phê ra bàn.
Và thầy Tadokoro liền nếm cà phê ngay lập tức.
"Hừm... không tệ."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu thầy ấy mà gọi quản lý thì tôi đã tè ra quần rồi.
Cứ tưởng thế là bão tố đã qua rồi... ai dè đang lơ là thì "Choang!" một tiếng động lớn vang lên từ ly cà phê rơi. Mọi ánh mắt khách hàng lập tức đổ dồn về phía đó.
Sóng gió này chưa qua, sóng gió khác đã tới. Lại có chuyện xảy ra rồi.
"Á, chết rồi. Làm rơi xuống sàn mất rồi. Lau đi."
Có ba tên trông khá hung tợn. Mặc đồng phục trường mình. Dựa vào màu giày đi trong nhà thì chắc là học sinh khóa trên, nhưng...
"Dạ, dạ vâng. Em đến ngay ạ."
Kotoko nhanh nhẹn cầm giẻ lau đến sàn.
"Cái Ayame đó mà giờ hiền khô thế này sao." "Đúng là đáng đến phải không?" "Quá đúng luôn chứ!"
Có vẻ có mấy kẻ xấu lẫn vào rồi. Đằng này cũng đâu có thể trông chừng hết mọi khách đâu...
Mặc kệ tiếng cười khả ố của bọn chúng, Kotoko vẫn không màng bận tâm mà lau dọn.
"Ê. Lau nhanh lên coi." "Quần tao cũng dính kìa, lau cả chỗ này nữa. Cẩn thận vào đó."
Hành động đó thật sự quá đáng rồi.
Đang định ngăn lại thì bọn chúng lại còn định làm điều bạo ngược hơn.
"Ái chà, chết rồi~ Tay trượt mất tiêu~"
Khi Kotoko đang cúi thấp đầu xuống, bọn chúng lại định nghiêng cốc cà phê đổ từ trên đầu cô xuống.
"Kotoko! Lùi lại!"
Kotoko theo phản xạ lùi người về sau. Ly cà phê may mắn không trúng vào cô, mà rơi xuống sàn và lan ra.
"Tch. Né làm gì!"
Kotoko nghiến răng ken két, nắm tay run lên. Không ổn rồi.
Dù sao thì chắc chắn bọn này là loại phiền phức, nên tôi đã định ra tay để mời chúng ra khỏi quán càng nhanh càng tốt... nhưng có người đã hành động nhanh hơn.
"Các ngươi. Các ngươi đang định làm gì ở một nơi yên bình như thế này?"
Thầy Tadokoro đứng dậy từ bàn của mình, tiến về phía ba nam sinh.
Có lẽ bọn chúng không nhận ra sự có mặt của thầy Tadokoro vì thầy ngồi ở vị trí đối diện chéo. Trước mặt một giáo viên có biệt danh Lôi Thần lừng lẫy trong trường, mọi người đều biết rõ hậu quả nếu dám làm những chuyện như thế.
"Thưa, thưa thầy Tadokoro, thầy ở đây ạ?" "Em, em không cố ý ạ. Tay em bị trượt ạ." "Đúng, đúng vậy ạ!"
"Ồ. Vậy thì, ta mà lỡ tay vung nắm đấm sắt vào các ngươi, chắc cũng không sao đâu nhỉ?"
"Ưm..."
Cả ba tên đồng loạt sợ tái mặt. Nỗi sợ hãi còn hơn cả ếch bị rắn nhìn chằm chằm. Chúng túm tụm vào nhau run lẩy bẩy. Dù là tự làm tự chịu, cảnh tượng đó cũng thật đáng thương.
"Ta không biết các ngươi có thù oán gì với Ayame. Nhưng giữa nơi công cộng mà lại dám dùng những hành động thấp hèn này để trút giận thì ta không thể bỏ qua được. Ta sẽ dạy dỗ lại các ngươi. Đi theo ta!"
Thầy Tadokoro lôi mạnh ba tên đi. Dù chúng có giãy giụa thế nào cũng không lay chuyển được. Người này rốt cuộc là gân guốc đến mức nào chứ?
"Kính thưa quý vị. Xin lỗi vì đã làm ồn trong không gian yên bình do các em học sinh tạo ra. Những kẻ này sẽ sớm bị xử lý nghiêm khắc, mong quý vị tha thứ. Học sinh năm nay đã cố gắng hơn mọi năm, kính mong quý vị tiếp tục tận hưởng lễ hội văn hóa."
Thầy Tadokoro nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh người.
Sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt tôi và Kotoko. Gì vậy, thầy sẽ nói gì đây?
"Đây quả là một không gian tốt đẹp hơn ta tưởng. Hãy tiếp tục duy trì bầu không khí này cho mọi người."
Và rồi, thầy Tadokoro cúi chào như một quản gia rồi bước ra ngoài.
...Có khi nào mình được thầy Tadokoro khen không?
Trong chốc lát, tôi ngẩn người ra...
"Kotoko. Tiếp tục dọn dẹp."
"Ơ, ừ."
Tôi ghé tai nói nhỏ, Kotoko lập tức cầm chổi lên và bắt đầu làm việc.
Tôi cũng cúi đầu ở giữa phòng.
"Xin lỗi quý khách vì sự cố vừa rồi. Chúng tôi sẽ dọn dẹp ngay, xin quý khách cứ tiếp tục trò chuyện! Hai nhóm khách tiếp theo, xin đợi thêm một chút, chúng tôi sẽ dẫn quý khách vào ngay sau khi dọn dẹp xong bàn."
Dần dần, bầu không khí trở lại như cũ.
Sau khi hoàn thành công việc một cách vất vả, Kotoko thở phào một hơi dài.
"May quá... Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
"Chỗ đó thì cậu phải cố gắng kiềm chế chứ."
Mà, ngày xưa chắc cậu ấy đã đấm trả ngay rồi, có lẽ đó cũng là một sự trưởng thành.
"Mà, cậu đã làm gì mấy người đó vậy?"
"Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Hình như là mấy kẻ chuyên tán tỉnh các nữ sinh khóa dưới mà không quan tâm đến việc họ ghét bỏ? Hay là mấy tên định đổ nước vào mấy cậu yếu đuối trong nhà vệ sinh nam..."
Chắc là để ngăn cản những cuộc ẩu đả hay những chuyện tương tự, nhưng cậu ấy vụng về quá, chắc cũng tạo ra kha khá kẻ thù.
Tôi chỉ cầu nguyện rằng những kẻ như vậy đừng kéo đến trả thù ồ ạt.
Đến mười một giờ, lượng khách vẫn không hề giảm, mà hàng người còn dài ra.
Tuy nhiên, vì chỉ có năm bàn và đồ ăn thức uống đều là đồ làm sẵn, nên sự bận rộn vẫn nằm trong dự tính. Khi đã quen việc, chúng tôi bắt đầu có chút thời gian rảnh rỗi.
"Vậy thì theo đúng kế hoạch, đầu tiên Kotoko, Eve và tôi sẽ đi nghỉ."
Trong thời gian chúng tôi nghỉ, Hatsushiba, Hiromi, Saitani và Tonosaki sẽ thay phiên làm việc.
"Cứ giao cho em. Lần tới Yuuka sẽ được nghỉ, nên em sẽ cố gắng hết sức."
"Cậu còn có buổi phát thanh sau nữa, nên đừng cố gắng quá sức mà làm. Cứ sai Hiromi hoặc nhờ Saitani giúp đỡ đi."
"Không sao đâu, không sao đâu. Nhờ tập luyện mà em cũng có sức khỏe mà."
Dù cô ấy trông vẫn bình thường, nhưng nỗi lo lắng trong tôi về cô ấy vẫn không biến mất. Tuy nhiên, vì cô ấy đã nói vậy, tôi cũng không thể bảo rằng cô ấy đang cố gắng quá sức nên hãy nghỉ ngơi đi.
Thôi, chuyện này cũng không phải giải quyết ngay được, cứ tạm gác lại đã. Có lẽ đây không phải là vấn đề có thể giải quyết ngay lúc này.
"Vậy thì tớ có hẹn rồi nên đi trước nha! Tớ sẽ đi xem kịch với mọi người ở nhà thể chất~"
Có vẻ như Eve có hẹn với bạn cùng lớp, cô ấy liền vội vã rời đi trong bộ đồ hầu gái. Không cần thay đồ à!
Rồi, tôi và Kotoko cùng đi ra hành lang.
"Seiichi tính làm gì?"
"Hả? Tôi sẽ quay lại phòng câu lạc bộ chơi eroge thôi."
Kotoko lập tức lộ vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Vậy thì, chúng ta cùng đi dạo lễ hội văn hóa không?"
"Hả? Phiền phức lắm."
"Đừng nói thế chứ. Cùng đi đi. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia lễ hội văn hóa đó. Tôi muốn trải nghiệm lễ hội văn hóa cùng cậu."
À phải rồi. Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy tham gia lễ hội văn hóa. Thời trung học chắc cô ấy đã bỏ phí tất cả rồi. Năm ngoái Kotoko cũng chẳng làm gì.
Việc đi dạo cùng Kotoko trong bộ đồ hầu gái có thể có tác động tốt đến những lời đồn thổi.
Nếu không chủ động thì Kotoko sẽ lại ru rú trong phòng câu lạc bộ với tôi mất. Làm vậy thì phí mất cơ hội quá.
"Chỉ hôm nay thôi đấy. Đặc biệt đấy nhé."
"Yay!"
Kotoko vui vẻ cười tủm tỉm.
"Vậy thì, Seiichi! Chúng ta đi từ đâu đây? Đi từ đâu đây?"
Cô ấy thúc giục tôi, vẻ nôn nóng muốn đi ngay. Cứ như một chú chó muốn đi dạo vậy.
"Nói là đi dạo thôi chứ. Tôi cũng đâu có ý định đi đâu cụ thể, nên không biết có gì ở đâu cả."
Chắc có chương trình rồi, cứ lấy một bản là được.
"Vậy thì, chúng ta cứ đi loanh quanh, thấy cái gì hay thì vào nha."
Và thế là tôi cùng Kotoko đi bộ khắp trường học và khu vực bên ngoài.
Lễ hội văn hóa năm nay có rất nhiều gian trưng bày, và cả rất nhiều tiết mục của trường Kurokuryou nữa.
Sân trường rộng lớn ngày thường, hay cả những con đường trong trường, giờ đây đều tràn ngập các gian hàng ngoài trời. Có đồ ăn, có cả trò ném vòng, bắn súng như những gì thường thấy ở các lễ hội. Mùi yakisoba và takoyaki thơm lừng quyến rũ lan tỏa. Gần đây toàn ngửi mùi cà phê không à.
Tuy nhiên, khi đi dạo thế này, bộ đồ hầu gái quả thật rất thu hút sự chú ý, rất nhiều người cứ nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Tôi cũng mặc đồ barista nữa chứ. Chắc chắn mọi người sẽ thắc mắc về sự kết hợp này.
Từ khu gian hàng ngoài trời ở sân trường, chúng tôi lại đi vào bên trong. Tòa nhà số hai hình như có nhiều tiết mục của trường Kurokuryou.
Trước hết, chúng tôi đi bộ từ đầu đến cuối tầng một.
"Ồ, bói toán kìa. Thử xem sao."
Nghe Kotoko nói, tôi quay sang nhìn, thấy bên trong cửa một căn phòng học có một không gian riêng tư nhỏ được tạo ra. Trông như một phần tường bị khoét sâu bằng chiều rộng của cánh cửa vậy. Xung quanh được phủ vải tối màu, có một chiếc bàn và một quả cầu thủy tinh. Tấm biển trên cửa đề "Quán Bói Toán".
Người ngồi đó đội một chiếc mũ chóp nhọn, che mặt từ trán xuống mắt. Ưm, đáng ngờ quá... Phù thủy bóng tối phương nào vậy. Chẳng giống thầy bói chút nào.
"Tại sao lại phải bói chứ..."
"Ê. Seiichi, cậu tin bói toán à?"
"K, không. Không phải là tin..."
Tôi vốn dĩ không tin vào bói bài, bói cung hoàng đạo hay bói chỉ tay gì cả.
"Thế thì tốt quá rồi. Những cái này không phải là để lo nghĩ, mà là để tận hưởng thôi chứ?"
"Tận hưởng cái gì, tận hưởng thế nào?"
"Này, này khách quý. Xin mời, ngồi xuống ạ."
Bị mời gọi, chúng tôi đành miễn cưỡng ngồi xuống hai chiếc ghế đã được chuẩn bị.
"Quý khách muốn xem vận gì ạ?"
"Vận tình duyên ạ!"
"Ê, này!?"
"Vận tình duyên ạ. Xin vâng lời~"
"Cô cũng thôi đi chứ!"
Nhưng thầy bói không màng đến lời ngăn cản của tôi, đưa tay lên quả cầu thủy tinh.
Rồi một luồng ánh sáng lấp lánh bên trong. Gì thế này. Tuyệt vời thật. Cơ chế hoạt động là sao vậy? Dây điện được giấu khéo léo nên không nhìn thấy. Công nghệ của Kurokuryou đỉnh thật.
"Hừm..."
Thầy bói gật gù, chăm chú nhìn vào quả cầu.
"S, sao rồi?"
Kotoko đó, rõ ràng không tin bói toán mà sao lại hào hứng thế kia!
"Thế này ạ. Vận tình duyên của hai vị được cho là tuyệt đỉnh."
"Tuyệt vời!"
Ê, này! Không tin mà sao lại vui thế!?
"Tuy nhiên, vận tình duyên tuyệt đỉnh không có nghĩa là hai vị hợp nhau. Hơn nữa, hai vị sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách sắp tới. Lễ hội văn hóa này, hay Giáng sinh... rất nhiều thử thách. Vượt qua chúng cùng nhau sẽ khiến mối duyên càng thêm sâu sắc."
Nói cứ như thật vậy. Hay là cuốn sổ tay hướng dẫn kiểu cứ nói thế đi đại khái.
"Thử thách à. Phải cố gắng thôi."
Lại còn tin nữa chứ. Kotoko ơi.
"Nếu hai vị đồng lòng hợp sức, không có việc gì là không thể."
Nghe lời vàng ý ngọc như kiểu được thầy bói nghĩ ra trong ba giây đó, chúng tôi rời khỏi đó.
"He he~ Vận tình duyên của chúng ta tuyệt vời nhất đó, Seiichi~"
"Không không không. Nói rồi mà, đừng có tin cái thứ đáng ngờ như vậy chứ."
"Kệ đi. Được khen thì vui mà."
Được khen thôi mà đã vui rồi à? Mà còn phồng má ra nữa chứ. Đúng là đồ dễ lừa mà.
Để Kotoko vui vẻ, chúng tôi lại tiếp tục đi dạo trong trường. Lần này là tầng hai.
"Hai vị khách quý, có phải đang khát nước không ạ!"
Bất ngờ bị kéo khách.
"He he~ Là cặp đôi kìa~ Mua thôi mua thôi~"
Lại trúng chiêu "điểm cộng" của Kotoko rồi sao? Phiền phức quá, tôi chẳng muốn phủ nhận từng tí một nữa.
Kotoko với đôi má phúng phính, ví tiền cũng rộng rãi hơn thì phải. Cô ấy mua hẳn hai chai nước ngọt đặt trong thùng đá.
"Đây này, Seiichi."
"Cảm ơn."
Tôi được đưa cho chai trà. Lạnh cóng. Mở nắp, làm ẩm cổ họng, cảm nhận vị đắng thanh mát của trà thật dễ chịu, bởi vì dạo này toàn uống cà phê không thôi.
"Ồ, bên cạnh là nhà ma à."
Lớp bên cạnh chỗ bán đồ uống được che bằng rèm đen. Trên cửa viết "Ngôi nhà ma" bằng chữ máu, cố gắng tạo ra một bầu không khí rùng rợn.
"Thử vào không?"
"Cũng được thôi."
Dù tôi nghĩ đi dạo bên ngoài có lẽ tốt hơn, nhưng cứ để cô ấy làm theo ý mình vậy.
"Hoan nghênh quý khách đến với ngôi nhà ma bị nguyền rủa bởi một cô gái trẻ. Xin mời hai vị cùng trải nghiệm nỗi kinh hoàng."
Theo lời mời của người ở quầy lễ tân, cả hai chúng tôi bước vào trong.
Bên trong hoàn toàn chặn ánh sáng bên ngoài, tối đen như mực. So với ma quỷ, tôi thà sợ ngã còn hơn. Cứ như sắp đụng vào tường, và sàn nhà không bằng phẳng, hơi gập ghềnh, có lẽ là để gia tăng nỗi sợ hãi khác ngoài ma quỷ.
Tuy nhiên, nhờ có nhạc rùng rợn và khói mù, không khí vẫn rất thật.
"Kya, kyaaa! Đáng sợ quá đi mất!"
Kotoko đột nhiên hét lên một cách giả tạo, bám chặt lấy cánh tay tôi.
"Thế này thì hơi quá rồi. Cậu nên nhờ Hatsushiba dạy thêm cách diễn xuất đi."
"Tch."
Đừng có tặc lưỡi chứ.
Cứ thế, chúng tôi đi trong bóng tối, chú ý từng bước chân.
Ván ép dính máu, chữ nguyền rủa viết trên bảng đen, điện thoại đặt trên bàn bỗng reo vang... nhà ma ở lễ hội văn hóa thì cũng chỉ có thế thôi. Dù tôi cũng hơi giật mình khi một bàn tay thò ra xuyên qua vách cửa trượt.
Không quá kinh hãi một cách khoa trương, chúng tôi đến được lối ra, thấy người ở quầy lễ tân đang gục mặt trên bàn. Rồi họ ngẩng mặt lên với khuôn mặt hóa trang đặc biệt và nói "Cảm ơn quý khách ạ". Hóa ra đây cũng là một phần của màn trình diễn.
Rời khỏi đó, Kotoko vui vẻ nói lên cảm nhận của mình.
"Ưm, với kích thước một căn phòng học thì vẫn chưa đã lắm. Tớ muốn đi nhà ma thật sự ghê."
"Thích thì cứ đi đi."
"Lần tới chúng ta cùng đi nhé."
"Nếu có thời gian rảnh thì tôi muốn chơi eroge hơn. Có cả eroge thể loại kinh dị nữa đó."
"Hừm."
Kotoko phồng má. Tôi là kiểu người sống nội tâm mà. Nếu không có lý do thì tôi không muốn ra ngoài đâu. Đi dạo mà không có mục đích gì thì tôi thấy vô nghĩa lắm.
"Nếu là nhà ma đáng sợ hơn thì chắc tớ sẽ sợ thật lòng đó..."
"Tôi nghĩ học cách diễn xuất sẽ nhanh hơn đó. Thế nên mới bảo cậu hỏi Hatsushiba chứ."
"Yuuka à..."
Lúc đó Kotoko hơi tối mặt lại. Cô ấy còn khẽ thở dài.
À đúng rồi, cuối cùng tôi vẫn chưa hỏi được chuyện hôm đó.
Nhân cơ hội này, mình thử hỏi thẳng xem sao.
"Hai cậu làm sao vậy? Gần đây cứ xa cách lạ lùng. Có chuyện gì xảy ra à?"
"Nói là có thì cũng có..."
Kotoko khoanh tay do dự không biết có nên nói hay không. Hình ảnh cô ấy đang trầm tư trong bộ đồ hầu gái thật sự rất thu hút ánh nhìn.
Rồi, với vẻ mặt nghiêm trọng, cô ấy mở miệng.
"Cậu ấy, cảm giác tội lỗi về tôi cứ như sợi xích trói buộc vậy."
"Tự dưng nói gì thế?"
Tôi có cảm giác như câu chuyện bị cắt ngang vậy. Nhưng trong đầu Kotoko thì mọi thứ lại có vẻ liên kết. Để nghe hết mọi chuyện, tôi thúc giục cô ấy nói tiếp.
"Thì cái chuyện cậu ấy đã lan truyền tin đồn về tôi ấy mà."
Là chuyện hồi đó Sonkyo kiểm soát Hatsushiba sao.
Dù có thể là do Hatsushiba yếu đuối, nhưng có một người như Sonkyo ở bên cạnh thì tầm nhìn cũng sẽ bị hạn hẹp lại.
Dĩ nhiên, chuyện đó là sai, nhưng cũng có chỗ để biện hộ.
Hơn nữa, Hatsushiba đã đứng lên phát biểu trước mặt cả lớp, dẹp tan những tin đồn trong lớp. Theo nghĩa đó, tôi cứ tưởng cậu ấy đã chuộc lỗi xong rồi chứ.
"Nhưng mà, chuyện tin đồn thì không phải là tất cả chúng ta sẽ cùng nhau xóa bỏ sao?"
"...Chuyện thì đúng là vậy, nhưng đâu chỉ có thế. Chính tôi cũng chưa được Yuka nói thẳng ra nên chỉ có thể đoán mò. Nhưng cũng vì lẽ đó mà con bé cứ giữ kẽ với tôi."
"Nghe có vẻ hơi khó hiểu đối với tôi…."
Kotoko lộ rõ vẻ bất mãn, như thể viết chữ "hiểu đi chứ!" lên mặt. Nhưng chuyện kiểu đó thì tôi biết làm sao được khi cô ấy cứ thể hiện ra mặt như vậy.
"Vậy ra, cô có biết nguyên nhân là gì không?"
"Có chứ… nhưng tôi không thể nói ra. Chuyện đó con bé nên tự mình nói mới phải. Với lại, tôi cũng chẳng rảnh mà đi giải thích giùm con bé đến mức đó đâu."
"Muối? Kiểu như 'thêm muối cho địch' (ý nói giúp đỡ kẻ thù) ấy hả?"
"Đúng vậy đó."
Rốt cuộc là sao chứ? Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả….
"Thôi, chuyện tới đâu thì tới. Dù còn dư dả thời gian trước khi hết giờ nghỉ, nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu nữa. Mình về thôi."
"À, ừ."
Rốt cuộc thì cái mớ bòng bong đó vẫn chẳng được giải quyết. Kotoko có vẻ đã biết câu trả lời, và nói rằng giờ chỉ còn cách chờ Hatsushiba mà thôi.
Có vẻ không đơn giản chỉ là đang cãi nhau… mọi chuyện thật rắc rối. Tôi chẳng thể hiểu nổi.
"Ồ. Chẳng phải là Ayame-san đó sao?"
Đột nhiên, hội trưởng hội học sinh xuất hiện. Phó hội trưởng và thư ký thường đi cùng không thấy đâu, chỉ có mình cô ấy.
"Hộc…"
Và theo phản xạ có điều kiện, Kotoko liền núp sau lưng tôi. Sao mà lại sợ đến mức đó cơ chứ.
"Ôi ôi. Đừng sợ đến vậy chứ. Tôi đâu có làm gì đâu."
"C-Cô nói thế chứ chẳng mấy chốc lại chạm vào người ta đấy thôi!"
Làm ơn đừng có bám chặt vào tay tôi từ phía sau thế chứ. À, mà bám mạnh thế đau đấy.
"Mà cũng đúng như tôi nghĩ. Bộ đồ hầu gái thật sự rất hợp với Ayame-san. Tâm hồn mệt mỏi của tôi cũng được chữa lành nhanh chóng."
Hội trưởng nhìn Kotoko, người chỉ ló ra một chút qua người tôi, với ánh mắt như muốn nuốt chửng.
"Người ta có câu 'quỷ được thêm gậy sắt', nhưng tôi nghĩ 'Ayame-san mặc đồ hầu gái' cũng có thể dùng như một câu tương tự. Nếu tôi có thể điều khiển Nhật Bản, tôi sẽ thực hiện điều đó."
Làm ơn vứt cái dã tâm đó đi giùm.
"Cô đang làm gì vậy? Đến tìm Kotoko sao?"
"Tôi đâu có rảnh rỗi đến mức đó. Chỉ là đi tuần tra thôi. Nhưng thật bất ngờ khi lại gặp được Ayame-san thế này, đúng là ý trời của Nữ thần mà. Chúng ta hãy đến nhà thờ để cử hành hôn lễ ngay bây giờ nhé. Đừng lo. Khác với đám đàn ông, chúng ta đã đến tuổi kết hôn rồi đó."
Chứ không phải là khác giới tính sao.
"T-Tôi từ chối!"
Kotoko la lên từ phía sau tôi. Chói tai quá đi mất.
"Nhưng mà, hội trưởng đi một mình thế này quả là hiếm có nhỉ."
"Tôi có giao việc cho các thành viên khác của hội học sinh rồi mà. Nếu tôi công khai hành động thì bên họ cũng sẽ cảnh giác thôi."
Gì vậy trời. Chẳng lẽ cô ấy đang bày mưu tính kế gì sao.
"Vậy thì, tôi xin phép quay lại tuần tra đây. Chúc một ngày tốt lành. À, trước khi đi, tôi có thể chụp một tấm ảnh của Ayame-san được không?"
Kotoko lắc đầu lia lịa. Cô ấy thật sự rất ghét.
"Thật đáng tiếc. Vậy thì, hẹn gặp lại lần sau."
Hội trưởng từ từ rời đi khỏi đó.
"A!"
Và rồi, Kotoko đột nhiên kêu lên như nhớ ra điều gì đó.
"Đ-Đợi đã! Hội trưởng hội học sinh!"
"Ôi ôi ôi ôi ôi ôi! Chuyện gì vậy ạ!?"
Cô ấy quay lại ngay lập tức. Gì vậy, vừa nãy tôi thấy có tàn ảnh chuyển động à?
"T-Tôi có chuyện muốn nhờ."
"Nếu là chuyện Ayame-san nhờ thì dù là gì tôi cũng sẽ nghe theo. Tôi thêm điều lệ 'mỗi sáng tôn vinh Ayame-san' vào nội quy nhà trường được không?"
Người này lại nói ra những điều đáng sợ một cách tự nhiên như thế. Làm gì có quyền hạn đó.
Với lại, làm ơn đừng có nói chuyện kẹp tôi ở giữa thế chứ. Hội trưởng chắc không nhìn thấy tôi đâu.
"C-Chuyện này hơi khó nói ở đây. H-Hai người thôi."
"Ư, hự hự. Dễ thương quá đi mất. Vậy thì, chúng ta hãy đến phòng hội học sinh nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện thật lâu thật kỹ ở đó."
Mà nói thật, tôi còn đang ngẩn người ra vì sốc,
"Gì vậy? Có chuyện gì thế Kotoko. Cô lại đi nói chuyện riêng với hội trưởng hội học sinh…."
"T-Tôi xin lỗi. Seiichi. Cậu về trước đi. Tôi có chuyện cần nói với hội trưởng hội học sinh. Tôi sẽ quay lại trước khi hết giờ nghỉ."
Tôi thấy mặt mình cũng co rúm lại, hay nói đúng hơn là nhíu mày.
"Đừng có làm cái vẻ mặt đó chứ… Cậu thấy ngạc nhiên sao?"
"Tôi chỉ có thể nói một điều thôi. Không có tôi, cô ổn chứ?"
"Ô, không có cậu thì không được."
Ừ thì, nếu vậy thì cũng được thôi. Nhưng là vì chuyện gì cơ chứ. Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ bây giờ lại định hỏi về chuyện cosplay sao.
"Dù tôi nói là không muốn tiếp tay, nhưng… thì cũng một chút thôi."
Và một lời thì thầm nhỏ bé lọt vào tai tôi.
"Thôi nào, chúng ta đi ngay thôi! Chuyện này đủ để tôi chiến đấu mười năm đấy."
Hội trưởng hội học sinh đã kéo cô ấy đi ngay, không để lại một kẽ hở nào cho tôi hỏi lại.
Và hội trưởng quay lại nhìn tôi, với khuôn mặt như thể vừa chiến thắng một cách đầy vẻ tự mãn. Cô đang chiến đấu với thứ gì vậy chứ.
"Vậy thì, tôi về trước đây, Kotoko. Đừng có về muộn quá đấy."
"Đã rõ."
Và Kotoko rời khỏi tôi, cùng hội trưởng hội học sinh đi về phía tòa nhà có phòng hội học sinh.
Trở lại quán cà phê hầu gái sớm hơn Kotoko một bước, lượng khách có vẻ đã ổn định, không tăng cũng không giảm. Tức là không tăng cũng không giảm. Vẫn nổi tiếng như thường.
Mọi lứa tuổi, nam nữ đều đứng xếp hàng tò mò. Mọi người đều thích hầu gái đến vậy sao.
Không, chắc chắn là họ muốn trải nghiệm một điều gì đó phi thường. Chắc chắn là vậy. Tôi cũng thích hầu gái trong thế giới 2D mà. Những chiếc váy xòe nhẹ một chút là món khoái khẩu của tôi. Dù đây là một thể hiện 3D.
"Tôi về rồi đây."
Khi tôi trở lại quán cà phê hầu gái,
"Mừng ngài về ạ, Chủ nhân!"
Hatsushiba và Saitani chào đón tôi.
Hatsushiba có nụ cười công nghiệp rất tốt là điều hay, nhưng Saitani hình như cũng hào hứng nói theo một cách nào đó. Có phải tôi nghĩ nhiều không nhỉ. Không, chắc là cô ấy chỉ nhiệt tình với công việc thôi.
"Nhưng tôi đâu phải khách đâu."
"À, là Shingu-kun. Mừng cậu về." "Mừng anh về, Shingu-senpai."
Nhìn quanh, tất cả năm bàn đều đã kín chỗ.
Ở góc phòng, chị Kiriko vẫn còn ở đó. Bên cạnh chị, Tozaki đang pha cà phê trong khi bị chị Kiriko càu nhàu.
"Seimi-chan, bàn số hai cần cà phê nhé."
"Vâng ạ!"
Seimi cũng làm việc rất nhanh nhẹn. Cứ tưởng cô bé đã chán rồi chứ, ai ngờ lại kiên trì phết.
"Em về rồi đây ~ Em cũng về rồi ~"
"Ừ, mừng em về."
Chẳng mấy chốc Eve cũng quay lại.
"...Ơ? Mà khoan, Kotton đâu rồi?"
Lúc đó Hatsushiba mới nhận ra Kotoko không có ở đây.
"Đi cùng hội trưởng hội học sinh rồi."
"...Shingu-kun, cậu đã bán cô ấy à?"
"Đâu có bán!"
Tại sao lại có suy nghĩ đó chứ. Không, chắc là do danh tiếng của hội trưởng luôn gắn liền với yuri (tình yêu đồng tính nữ) đến mức đó rồi.
"Tại sao Kotton lại tự đi vậy?"
"Tôi cũng muốn biết. ...Không, mà thật ra tôi cũng không muốn biết."
Tôi chẳng nghĩ cô ấy có việc gì đặc biệt đâu. Chẳng lẽ lại đi hỏi tin tức mới về tin đồn sao.
Thôi thì, dù sao cũng sắp đến giờ đổi ca. Chuẩn bị bàn giao thôi.
"Vậy thì, Tozaki thay ca với tôi nhé. À, Eve cũng về rồi, Hatsushiba cũng có thể đi nghỉ. Saitani và Seimi làm ơn đợi một lát cho đến khi Kotoko quay lại."
"Vâng, Shingu-senpai. Em hiểu rồi."
Seimi không trả lời, nhưng cứ coi như là đồng ý đi.
"...Yuka, cậu có thể làm thêm một chút nữa mà, được chứ?"
Thế rồi Hatsushiba nói một câu lạ lùng.
"Không không. Giờ bắt đầu phát thanh sắp đến rồi mà. Dù vẫn còn khoảng một tiếng, nhưng cậu đã nói là có buổi họp cuối cùng đúng không?"
Buổi họp đó không còn nhiều thời gian nữa.
"...À ha ha, mình chuồn đi luôn được không nhỉ. Buổi họp đó. Phát thanh cứ để đến lúc đó rồi tùy cơ ứng biến."
Một nụ cười bối rối.
Đây là khuôn mặt mà Hatsushiba hay thể hiện dạo gần đây.
Kotoko có vẻ biết nguyên nhân, nhưng tôi thì chẳng hiểu gì cả.
"Cậu sẽ mất lòng tin đấy. Dù sao thì cậu cũng đã thông qua công ty rồi mà đúng không?"
Tôi không rõ về công việc của một diễn viên lồng tiếng, nhưng đã là người của công ty thì phải làm việc một cách chuyên nghiệp. Thất bại thì không sao, nhưng cố tình trốn việc là lựa chọn tồi tệ nhất.
"Ư, ừm."
"Cậu không muốn làm radio à?"
"Không phải là không muốn… nhưng mà…"
Hatsushiba khẽ thở dài – một tiếng thở dài nhẹ như thể đã chấp nhận điều gì đó.
"...Ừm. Vậy thì, em đi đây. Suwama-san, nhờ chị nhé?"
"Vâng ạ! Chị sẽ cố gắng thay phần của Hatsushiba-chi!"
Và Hatsushiba với dáng vẻ vai chùng xuống, bước ra khỏi phòng.
"Nàng công chúa của chúng ta có vẻ đang phiền lòng rồi đây."
Tozaki, người đã nghỉ giải lao, vẫn còn ở bên trong.
"Nhưng tôi chẳng biết nguyên nhân là gì cả…."
"Cậu cứ để con bé đi như vậy à, Shingu. Hatsushiba hôm nay… à không, từ khá lâu rồi, tôi thấy có vẻ hơi lạ. Đến cả tôi cũng nhận ra được."
"Tôi biết điều đó mà."
"Không phải nên nói chuyện gì đó sao? Dù chẳng biết nguyên nhân là gì."
"Tôi cũng có biết nguyên nhân đâu…."
Tôi nghĩ đáng lẽ nên nói chuyện thêm một chút nữa. Chỉ là, có buổi họp rồi thì không thể để cô ấy đến muộn được.
"...Thôi nào, đuổi theo đi. Đồ hào hoa."
Tozaki dùng lực đẩy lưng tôi.
"Gì, gì vậy?"
"Giải quyết nỗi lo của nhân viên cũng là nhiệm vụ của quản lý mà."
"Từ khi nào tôi trở thành quản lý vậy?"
"Thôi đi đi. Đưa nhân viên của cậu về. Tôi muốn làm việc thêm một chút nữa."
Tozaki vỗ lưng tôi một lần nữa và quay lại vị trí của mình.
"Tozaki-senpai. Bàn số ba, ba ly cà phê pha đấy ạ."
"Được rồi!"
Vừa pha cà phê theo yêu cầu của Saitani, anh ta vừa nháy mắt với tôi. Không hợp chút nào đâu, anh bạn.
Thiệt tình…. Chỉ thêm chuyện bao đồng.
"Xin lỗi nhé. Tôi đi một lát."
Tôi rời khỏi quán và đuổi theo Hatsushiba.
Có lẽ vì cô ấy đi chậm rãi, tôi đã nhìn thấy bóng lưng của Hatsushiba ở cuối hành lang.
"Hatsushiba."
"Ơ, à, Shingu-kun?"
"Tozaki bảo tôi đi đưa cậu về đó. Vì cậu mặc đồ hầu gái, nếu gặp phải kẻ xấu thì lại phiền."
"À ha ha. Chắc là anh lo lắng quá thôi."
Hatsushiba lại cười bối rối.
"...Quả nhiên, Yuka dạo này kỳ lạ lắm đúng không?"
"Tôi cũng thấy lạ đến mức rõ ràng. Đặc biệt là thái độ của cậu ấy với Kotoko, không giống như đang cãi nhau nhưng lại có cảm giác rất kỳ lạ."
"Vậy à."
"Có chuyện gì vậy Hatsushiba. Nếu không thể nói thì đành chịu, nhưng nếu là chuyện có thể giải quyết được khi nói ra, thì cứ trút hết đi."
Đây là câu thoại thường thấy trong các game người lớn. Kiểu như không ép buộc nói, cứ để nói khi nào muốn. Cũng có thể nói là chiêu bài kinh điển để giải quyết rắc rối.
Thế rồi, Hatsushiba che miệng, "khịt khịt" cười khe khẽ.
Ể? Chỗ này để cười à?
"X-Xin lỗi nhé. Không phải em cười anh đâu… mà là em nghĩ 'hai anh em đúng là giống nhau'."
Hả? Anh em? Tức là Seimi?
Rốt cuộc là sao chứ, tôi chẳng hiểu gì cả. Chẳng lẽ lúc nghỉ giải lao có chuyện gì à?
Nhưng nụ cười đó cũng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, Hatsushiba nhanh chóng lắc đầu.
"Nhưng mà, xin lỗi nhé. Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra. Nếu chỉ là nhận một chút 'lợi lộc' thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, nhưng nếu nói ra thì Yuka sẽ trở thành kẻ xấu."
"...Cô, hồi đầu cũng là một kẻ xấu khá đáng gờm đấy thôi. Giờ lại quan tâm chuyện đó sao?"
"A, anh lại nói thế. Hứm!"
Hatsushiba hơi xị mặt ra. Có lẽ vì đã thả lỏng một chút, cô ấy trông giống Hatsushiba thường ngày hơn.
Tuy nhiên, điều đó cũng không kéo dài. Bệnh tình này thật sự rất nặng.
"Phải phân biệt rõ ràng giữa ranh giới có thể vượt qua và ranh giới không được vượt qua."
"...Chuyện của Kotoko cũng vậy, mà chuyện của cậu cũng chẳng hiểu gì cả."
Muốn cô ấy nói cụ thể hơn. Đứa nào đứa nấy nói chuyện cũng mơ hồ quá thể.
"Nếu không phải đang cãi nhau, thì thôi đi, làm ơn làm hòa lại với Kotoko đi. Bầu không khí cũng nặng nề lắm."
"Đúng là khó chịu nhỉ…."
"Tôi đâu có tha thứ cho cậu để rồi lại khiến cậu và cô ấy bất hòa đâu."
Dù bây giờ đã trở thành hư danh, nhưng tôi thực sự không tha thứ cho Hatsushiba khi chuyện Takaoka xảy ra.
Tôi không nhớ rõ mọi chuyện trở nên thế này từ khi nào, nhưng vì tôi biết Hatsushiba chắc chắn sẽ hết lòng vì Kotoko, nên tôi đã quên đi chuyện tha thứ hay không tha thứ.
"Dù sao thì, tôi cũng không nói là không tha thứ cho cậu nữa."
Hatsushiba lại thở dài một tiếng nhỏ. Và rồi, khuôn mặt đầy tội lỗi mà tôi đã từng thấy trước đây.
Đúng rồi. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Khuôn mặt này giống hệt khuôn mặt khi cô ấy bị Takaoka dồn vào đường cùng.
"Anh thật sự rất tốt bụng nhỉ, Shingu-kun."
"Nếu tôi tốt bụng thì hơn chín mươi phần trăm thế giới này đều tốt bụng, và khoảng ba mươi phần trăm trong số đó là thánh nhân quân tử rồi."
Dù không tự nhận mình có tính cách khó chịu, tôi cũng không nhớ mình từng hành xử đặc biệt tốt bụng.
Chỉ là sống để không gây sóng gió mà thôi.
"Không được đâu. Không được tốt bụng với Yuka. Nếu anh tốt bụng hơn mức cần thiết thì sẽ có lỗi với Kotton. Shingu-kun chỉ cần tốt bụng với Kotton thôi là được rồi."
"Này, cái cô này…."
Lời nói và hành động của cô ấy cứ như thể bảo tôi đừng bận tâm đến bản thân cô ấy.
Chẳng lẽ cô ấy có ý định luôn lùi một bước, ưu tiên Kotoko lên hàng đầu sao.
Thành thật mà nói, điều đó có lẽ đã đi quá xa rồi.
Tội lỗi là tội lỗi.
Nếu đã nhận ra lỗi lầm, thì cần phải chuộc lỗi.
Thế nhưng, không thể nào trả hết ngay lập tức được.
Dù có trả hết thì cảm giác tội lỗi cũng không biến mất.
Suy cho cùng, tội lỗi chỉ là vấn đề của bản thân mà thôi.
Vì không phải là thứ do pháp luật quy định, nên chỉ có thể chấp nhận và sống tiếp mà thôi.
"Xin lỗi nhé, Shingu-kun. Nhưng mà, được anh nói vậy thì em cũng vui lắm. Thật đó."
Cô ấy lại cười với đôi lông mày cụp xuống.
Thành thật mà nói, tôi không thích nụ cười này chút nào.
Tôi có cảm giác như cô ấy đang từ bỏ điều gì đó, và mang một ấn tượng xa cách.
"Sắp trễ rồi, em phải chạy thôi. Vậy nhé!"
Và rồi, cô ấy chạy đi như trốn tránh.
"Uầy! Đợi đã nào!"
Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng Hatsushiba quả nhiên rất nhanh. Đôi chân không thường xuyên vận động của tôi không thể đuổi kịp.
Thế nhưng, tôi biết đích đến của cô ấy.
Giá như có thể nói thêm một chút trước khi đến đó.
Lên cầu thang, ra hành lang có phòng phát thanh thì thấy Hatsushiba.
Nhưng bên cạnh cô ấy có Akko.
Và như được mời vào, Hatsushiba cùng Akko bước vào phòng phát thanh.
---
**C:\0-LIGHT NOVEL TXT MỚI\LIGHT NOVEL\CHUUKO DEMO\42.TXT**
---
**GIỮA CÁC CHƯƠNG**
Sau khi Choco quyết định thi nấu ăn, Kotoko và Kiyomi cùng nhau đến siêu thị gần nhà.
Đây là siêu thị mà Kotoko thường xuyên lui tới, nơi mà các món ăn chế biến sẵn giảm giá một nửa thường bắt đầu vào giờ này và nhanh chóng bán hết, cũng như thường xuyên có các đợt khuyến mãi đặc biệt. Dù không phải là một cửa hàng lớn như ở các thành phố lớn, nhưng họ vẫn sáng tạo cách bày trí kệ hàng để bán đa dạng các mặt hàng.
Đối với Kotoko, đây là một cửa hàng huyết mạch của các bữa ăn gia đình.
"Mà này, Kiyomi. Tôi nói sẽ giúp đỡ cậu, nhưng có ổn không đấy? Trước đây cậu từng nói không được làm cùng nhau mà."
Vào cửa hàng, vừa đi đến khu vực cần tìm, Kotoko vừa hỏi.
Chưa được bao lâu kể từ khi Kiyomi nói, "Không được làm cùng nhau đâu."
"Chuyện cô giúp em chỉ là trong lúc luyện tập thôi đúng không?"
"À. Đúng vậy."
Trong cuộc thi sẽ phải nấu ăn và đưa Choco ra.
Nhưng quy định là chỉ người dự thi mới được nấu ăn, không được phép có người giúp đỡ.
Địa điểm thi đấu vẫn chưa được quyết định, nhưng việc nấu ăn một mình thì đã chắc chắn.
"Vì vậy, không sao cả. Miễn là em tự mình làm số Choco để cho ăn là được."
"À ra vậy. Tức là luyện tập bao nhiêu cũng được."
"Vâng ạ!"
Kiyomi trả lời với nụ cười rạng rỡ.
Thật sự rất đáng để chỉ dạy.
"Nhưng mà, thực ra, với chuyện này thì mục đích của cậu cũng được hoàn thành rồi còn gì?"
"Đúng vậy. ...Kotoko-san, chẳng lẽ cô đã đi mách lẻo với anh ấy sao?"
"...Không. Tôi không có nói. Dù tôi đã vài lần định nói rồi."
Dù cô đã đưa ra gợi ý dưới dạng tình cảm của một người em gái, nhưng điều này có thể coi là không tính.
Hơn nữa, Kotoko nghĩ rằng Seiichi sẽ tự mình tìm ra mà không cần nghe ý kiến của cô, và thực tế là anh ấy gần như đã tìm ra.
Kotoko thực ra đã nghe trực tiếp từ Kiyomi cách đây không lâu.
"Làm Choco đối với em—là một kiểu trả đũa, hay là một sự phục thù."
Và.
"Em cứ liên tục bị so sánh, bực bội kinh khủng. Các thầy cô, hàng xóm, ngay cả bố mẹ cũng chỉ nhìn em thông qua anh ấy. Thế mà… anh ấy lại trở nên tồi tệ như vậy. Anh ấy đã thắng rồi bỏ chạy, thật là gian lận."
Kotoko, với tư cách là một người em gái, cảm thấy đồng cảm.
Như những người đồng chí đã từng trải qua cảm giác tương tự.
"Ngày xưa, em rất thích chơi trò gia đình. Lúc đó em xem về Valentine trên TV và làm với anh ấy… Em làm Choco bằng bùn. Đương nhiên là chỉ giả vờ ăn thôi. Nhưng mà, em cứ nghĩ tại sao anh ấy lại không ăn. Từ đó em thật sự làm Choco."
Nhưng lại không thành công.
Cô bé đã tìm tòi, thử xem nếu trộn thêm thứ gì đó ngon thì có thể ăn được không.
"Nếu có thể khiến anh ấy nói ngon, thì cảm giác mà em đã dồn nén bấy lâu nay, có lẽ cũng có thể thay đổi được…."
Và, nghĩ rằng nhìn công thức là thua.
Đó chính là động lực của Kiyomi.
Tất cả là để khiến anh trai phải nhìn nhận lại mình.
Để được nhìn nhận như một cá nhân, không phải là một người em gái.
Để xua tan những cảm xúc từ thuở ấy.
Một cuộc đối đầu là cần thiết.
Với người anh trai từng là một bức tường lớn chắn ngang, che khuất cả tầm nhìn.
Và bây giờ, điều đó sẽ được thực hiện.
—Chỉ là, tại sao điều đó lại dẫn đến việc cố ý cho ăn sô cô la dở tệ.
Khi Kotoko hỏi, "Có phải cố ý cho ăn sô cô la dở là để gây ấn tượng về sự tồn tại của mình với anh ta không?" Kiyomi đáp lại bằng một biểu cảm khó tả.
"À, ai biết được."
Cô bé cười lảng tránh,
"Nhưng mà, bị lãng quên cũng khó chịu lắm."
Kiyomi giải thích rằng việc Tozaki và Saitani cũng bị vạ lây là để trả đũa việc họ đến chất vấn về mối quan hệ với Seiichi. Có vẻ như cô bé không ngần ngại nếu đối phương là đàn ông.
—Việc Eve đột nhiên nhắc đến Choco là ngẫu nhiên, nhưng mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng tốt.
Kotoko khẽ mỉm cười trước trò đùa của số phận.
Thấy vậy, Kiyomi làm mặt khó hiểu.
"Mà cũng lạ thật, Kotoko-san lại giúp em."
"Sao lại lạ? Là lời nhờ vả của cô em gái đáng yêu của tôi mà. Tôi sẽ giúp hết sức."
Tuy nhiên, vẻ mặt của Kiyomi không được tươi tắn. Hay nói đúng hơn là có vẻ nghi ngờ.
"Vì nếu em thắng, anh ấy sẽ chuyển trường đó?"
"À—"
Kotoko không biết Seiichi nghiêm túc đến mức nào.
Thế nhưng, nếu anh ấy nghiêm túc.
Và nếu Kiyomi thắng.
Cô sẽ không thể gặp lại anh ấy ở trường nữa.
Nghĩ đến đó, Kotoko cảm thấy buồn, đồng thời sự tức giận cũng trào dâng.
Bởi vì Seiichi chưa từng nói cho cô biết đến mức đó.
Chuyện chuyển trường hay sống một mình là những điều cô chưa từng nghe qua.
Kotoko hiểu lý lẽ rằng nếu không làm đến mức này thì Kiyomi sẽ không chấp nhận cuộc thi.
"Thôi, nếu anh ấy nghĩ vậy thì tôi cũng có cách riêng của mình."
"...? Thật sao ạ?"
"Ừ."
Nếu anh ấy chuyển trường thì chẳng còn cách nào khác.
Nhưng nếu Seiichi bắt đầu sống một mình thì…
—Tôi nhất định sẽ trở thành một cô vợ sống ké.
Dù cô ấy không biết anh ấy định chuyển đến đâu, nhưng có lẽ là trong tỉnh. Dù bố mẹ anh ấy có cho phép chuyển trường hay sống một mình, khả năng cao là sẽ bị giới hạn trong phạm vi tỉnh.
Khi đó, đối phương sống một mình. Cô có thể đến thăm bất cứ lúc nào.
Dù không thể sống cùng, nhưng chẳng lẽ không thể trở thành một cô vợ đến thăm sao?
Suy nghĩ này có vẻ hơi điên rồ, nhưng nghĩ vậy thì việc Seiichi chuyển trường cũng không tệ lắm. Khuôn mặt cô tự nhiên nở nụ cười nham hiểm.
"Hừm hừm hừm."
"C-Chuyện gì vậy ạ?"
Kiyomi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột.
"Không có gì. Tôi sẽ dốc hết sức mình, truyền dạy mọi kỹ thuật mà tôi có cho cậu. Vì vậy, Kiyomi. Nhất định phải thắng đấy nhé?"
Một nụ cười dữ tợn, phảng phất hình ảnh thời bất hảo của cô. Nếu Seiichi nhìn thấy, chắc chắn anh ấy sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Nhìn thấy thế, Kiyomi – cười đầy thách thức.
"Nếu cô nghiêm túc, cứ đến đây đi!"
"Chúng ta hãy làm ra loại Choco khiến mọi người phải kinh ngạc đi."
Hai người giơ tay lên và vỗ vào nhau.
Âm thanh vang lên cao vút như một lời chúc mừng sớm.
---
**C:\0-LIGHT NOVEL TXT MỚI\LIGHT NOVEL\CHUUKO DEMO\43.TXT**
---