Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 07 - 第三章

Dù mọi chuyện đã diễn ra thế nào đi chăng nữa,

Sau khi dọn dẹp xong xuôi hết đạo cụ, chúng tôi rời khỏi nhà thể chất.

“Ôi chao, mệt quá,” “Tao không bao giờ làm nữa đâu!” “Thế à? Tớ lại muốn làm lại lần nữa cơ!”

Trong lúc các bạn cùng lớp đang xì xào, đột nhiên,

“Ối trời ơi! Kotoko-chan, Kotoko-chan, Kotoko-chan, Kotoko-chan, Kotoko-chan, Kotoko-chan, Kotoko-chan!! Mừng quá, mừng quá, mừng quá đi mà!!”

Chị Tokuko, chị của Kotoko, lao đến ôm chầm lấy cô bé. Cứ như một con chó dữ lao vào vồ mồi vậy.

Cả đám bạn cùng lớp ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên.

“Chị gái của Ayame à?” “Hình như giống mà cũng không giống lắm…” “Trông có vẻ tốt bụng nhỉ.”

Mặc kệ những ánh mắt tò mò của bạn bè, chị Tokuko vẫn tỏ vẻ lo lắng thật sự. Nước mũi, nước dãi và nước mắt tèm lem hết cả, tôi cứ lo lớp trang điểm của chị ấy sẽ trôi tuột đi mất.

Sakai nhìn với vẻ mặt lo lắng rằng “Có dính vào bộ đồ đi mượn không nhỉ…”, nhưng rồi lại bị các bạn khác kéo đi, bảo rằng “Làm phiền người ta thì không hay đâu.”

Chỉ còn lại Kotoko, Yuka, Ibu – những thành viên của câu lạc bộ, và tôi.

“Này, chị. Có chuyện gì vậy ạ?”

“Có chuyện gì đâu mà có chuyện gì! Tim chị muốn ngừng đập luôn đây này!”

Tim mà ngừng đập thật thì mau siêu thoát đi. Hay là mấy người ở đây đều là âm hồn cả sao?

“Haizz, thật sự may mắn là em không sao… Kotoko-chan, chị đã gọi em khản cả cổ mà em không hề để ý gì hết.”

“Chị có gọi thật. Nhưng chị chỉ gọi tên em thì em đâu có nhận ra được. Với lại em cũng không thể làm những việc không có trong kịch bản.”

“Đúng rồi đúng rồi. Chị đã chỉ gọi mà không giải thích gì về chuyện đang xảy ra cả. Chị xin lỗi, chị xin lỗi nhé.”

Nhưng mà, chị ấy hoảng loạn kinh khủng thật. Có lẽ ngang ngửa với lần nào đó chị Kiriko từng lo lắng đến mức đó.

Người này bình thường cũng có vẻ là người đáng tin cậy, xét về mặt đó thì họ cũng giống nhau đấy chứ. Có khi vì vậy mà tâm đầu ý hợp cũng nên.

Thôi được rồi… có vẻ như đây là khoảnh khắc gia đình đoàn tụ, mình cũng nhân cơ hội này chuồn thôi. Ở cạnh người này lâu một chút thôi cũng chẳng tốt chút nào. Nếu mình lỡ sơ suất ở đâu đó, mình sẽ toi đời mất.

Biến mất khỏi tầm mắt, lặng lẽ rời đi như một cơn gió. Nhón gót từng bước, bước chân rón rén.

“…Cậu tính đi đâu đấy?”

Từ phía sau, giọng của chị ấy cất lên. Tôi có cảm giác như lưỡi hái sắc bén của tử thần đang kề vào cổ mình vậy…! Chỉ cần chị ấy muốn, đầu và thân tôi có thể lìa ra bất cứ lúc nào. Gáy tôi lạnh buốt.

“Dạ, dạ không. T-tôi nghĩ là không nên làm phiền gia đình…”

“Đừng có tỏ vẻ khó chịu như thế khi định bỏ đi chứ.”

“Khó chịu gì đâu, làm gì có chuyện đó.”

Tôi cố gắng giãn khuôn mặt đang cứng đờ ra trước khi quay đầu lại, nặn ra một nụ cười gượng gạo. Tim tôi đập thình thịch. Cổ họng khô khốc.

“…Cậu ta khó chịu thật nhỉ?” “Seiichi bị sao thế không biết?”

Yuka và Ibu còn ở lại phía sau đang thì thầm gì đó. Đáng ghét thật!

“Tôi muốn cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã giúp Kotoko-chan nhé.”

Chị Tokuko nở một nụ cười cực kỳ tự nhiên.

Nhìn thấy nụ cười ấy, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn.

Bởi vì những ánh mắt tôi thấy trước đây không hề cười. Tôi cứ tưởng chị ấy xem tôi là kẻ thù không đội trời chung, nhưng có lẽ chị ấy đã “giải băng” rồi chăng.

“Này?”

Rồi chị ấy đưa tay ra.

Tôi cũng làm theo, đưa tay ra.

“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”

Một bàn tay mềm mại đến mức khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

Chỉ là… sao tôi lại cảm thấy bàn tay nắm hơi chặt một cách kỳ lạ thế nhỉ? Chắc là do quá xúc động nên dùng lực hơi nhiều thôi?

“Nếu không có cậu giúp đỡ, Kotoko-chan có lẽ đã bị thương nặng rồi. Cậu thật sự là ân nhân của Kotoko-chan đấy.”

“Dạ, dạ không có gì…”

“Nhưng mà, cậu đã trượt đến ôm lấy con bé nhỉ.”

Lực nắm càng lúc càng mạnh.

Đau quá, đau quá…!

“Ôi—”

Ngay lúc tiếng kêu đau suýt bật ra, chị Tokuko buông tay.

“Có chuyện gì thế?”

Chị ấy giả lả hỏi tôi như không có chuyện gì.

Tôi không thể đoán được là chị ấy đang nghĩ “đau có chút xíu thế này thôi mà cũng la à?” hay là “may mà chỉ có chừng này.”

“Dạ, không có gì ạ. C-chỉ là giúp đỡ thì đó là điều đàn ông cần làm thôi.”

Tôi cố gắng nói những lời vô thưởng vô phạt.

Nếu nói điều gì đó kỳ quặc, tôi có thể bị giết ngay tại chỗ, nên giữ im lặng càng nhiều càng tốt là thượng sách.

Và tôi đã hiểu.

Người này, quả nhiên là khắc tinh của tôi.

Trong tương lai gần, chắc chắn sẽ là nguồn rắc rối cho tôi.

Nếu không nghĩ cách thoát khỏi rắc rối, tôi sẽ chỉ có một tương lai là “tứ tán nổ tung” mà thôi. Cần phải chuẩn bị trước.

“Vậy thì… vụ tai nạn đó xảy ra như thế nào?”

Sau đó, chị Tokuko bất ngờ thay đổi thái độ, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

“Có vẻ như một móc treo đạo cụ lớn đã bị tuột ra. Lỗ vít của cái đinh giữ móc treo đã bị hỏng hoàn toàn.”

Thấy vậy, chị Tokuko lộ vẻ mặt khó hiểu.

“Có thể nói với cậu cũng vô ích… nhưng chẳng phải những chuyện như thế phải nhận ra chứ? Một con vít chắc chắn, nếu không tác động gì thì sẽ không đột ngột bị lung lay đâu.”

“Đúng vậy. Cho nên những người phụ trách đạo cụ cũng rất bối rối. Họ bảo đã kiểm tra kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể nào bỏ qua tình trạng như vậy được.”

Những người phụ trách đạo cụ đã thành tâm xin lỗi Kotoko sau buổi kịch. Kotoko thì cười xòa tha thứ.

“…Chị muốn nói gì thế, chị hai?”

Có lẽ vì thắc mắc về cuộc trò chuyện của chúng tôi, Kotoko nghiêng đầu.

“Hahahaahahahahahahah. Không có gì đâu, Kotoko-chan. Em đừng bận tâm. Này, thời gian còn lại của lễ hội văn hóa cũng không nhiều, đi chơi cho vui đi.”

“Vâng. Chị hai cũng vui vẻ nhé!”

Rồi Kotoko, Yuka và Ibu chào tạm biệt chị Tokuko và rời đi.

“Vậy thì tôi cũng xin phép. Hẹn gặp lại.”

Vừa nghĩ vậy, tôi đã bị nắm tay kéo lại. Kotoko và các bạn đi mất mà không hề hay biết. Cứu tôi với!

Chị Tokuko đối mặt với tôi, dùng ánh mắt sắc bén hỏi.

“Chuyện này không thể nói trước mặt Kotoko-chan, nhưng… có khả năng nào đây là một tai nạn có chủ ý không?”

Bị người này nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm đó, tôi có khi lại nói ra những điều không nên nói mất. Xin hãy chia cho tôi một phần mười sự dịu dàng mà chị dành cho Kotoko đi.

…Thôi được rồi, Kotoko cũng không có ở đây, vậy thì mình cứ bày tỏ ý kiến cá nhân vậy.

“Có lẽ là do con người gây ra. Vật liệu không mục nát, cũng không có lỗi trong việc bảo dưỡng. Nếu vậy, chỉ có thể kết luận là do con người cố ý.”

“Vậy à. Cậu có ai trong tầm ngắm không?”

“Tạm thời thì có. Có một người đã có những động thái đáng ngờ.”

“Ồ. Cậu cũng quan sát kỹ đấy nhỉ. Thật may vì cậu tinh mắt như vậy.”

Chị Tokuko lộ vẻ bất ngờ, khẽ thở hắt ra.

“Vậy, cậu định làm gì?”

“Tôi sẽ hỏi rõ mọi chuyện.”

“Nếu cậu muốn xử tử nó, tôi có thể giúp một tay đấy?”

…Khoan đã, người này vừa mới nói ra một câu kinh khủng nhẹ nhàng như không vậy sao?!

“K-khoan đã. Phải nghe rõ mọi chuyện rồi mới có thể đưa ra phán đoán được.”

“Chị đùa thôi mà.”

Chị ấy vừa cười khúc khích vừa nhìn tôi với vẻ mặt ngán ngẩm.

Những câu đùa đã phát triển đến mức độ cao thì không thể phân biệt được với lời nói thật. Chị Kiriko cũng hay qua lại với một người như thế này thật giỏi.

“Dù sao đi nữa. Nếu có chuyện gì, cứ liên hệ với tôi, tôi có thể giúp được. Cậu có smartphone không?”

“À, dạ có ạ.”

“Cho tôi mượn.”

Tôi vừa lấy ra thì đã bị giật mất.

Sau đó, chị Tokuko thao tác gì đó, tự ý đăng ký ID của mình vào máy tôi.

…May quá, hình nền không phải là hình nền game hentai. Thật sự may mắn là những bức ảnh bên trong không bị xem. Nếu bị nhìn thấu tận gốc, tôi có thể bị đập tan tành điện thoại ngay tại chỗ cũng không chừng…

Tuy nhiên, cách trao đổi ID của chị ấy khác một trời một vực so với Kotoko… Con bé đó hỏi mãi mới xong được.

“Ừm. Vậy thì, từ giờ trở đi mong cậu giúp đỡ nhé? Shingū-kun.”

Nụ cười chị ấy hướng về phía tôi quả nhiên rất giống Kotoko, đúng là chị em có khác, nhưng mà… ánh mắt chị ấy vẫn không cười chút nào cả.

“T-tôi cũng vậy ạ.”

Tôi chỉ có thể đáp lại bằng những lời vô thưởng vô phạt như thế.

Chà.

Thoát khỏi bàn tay ma quái của chị ấy, tôi dẫn Kotoko đi tìm thủ phạm trong trường.

Dù đã có người trong tầm ngắm, nên tôi đi một mình cũng được, nhưng tôi dẫn Kotoko theo là vì muốn thủ phạm phải xin lỗi cô bé.

Mặc dù có bằng chứng rõ ràng, nhưng thành thật mà nói, tôi vẫn chưa thể tin được rằng chính người đó đã làm ra chuyện này.

Tôi cứ nghĩ người đó không phải là kiểu người sẽ làm những chuyện như vậy. Hay là bình thường cô ta chỉ giả vờ tính cách đó mà thôi?

Mà thôi, bản chất con người thì từ bên ngoài chẳng thể biết được. Cả mặt tốt lẫn mặt xấu.

“Thật sự là người đó sao, Shingū?”

“…Có lẽ vậy. Về mặt bằng chứng tình huống thì chỉ có người đó thôi.”

Đặc biệt, trước khi buổi kịch bắt đầu, người đó đã liên tục kiểm tra đạo cụ nền của lăng mộ, và khi buổi kịch kết thúc cũng luôn im lặng với vẻ mặt khó xử.

Với lại, nhân dịp này, tôi cũng có chuyện khác muốn hỏi. Đây là một cơ hội tốt.

Và thủ phạm đã được tìm thấy.

Chúng tôi đến đây sau khi nghe các bạn cùng lớp nói rằng cô ta đã đi vệ sinh, nhưng bây giờ cô ta đang mân mê điện thoại ở chiếu nghỉ cầu thang khuất mắt.

Khuôn mặt cô ta lộ vẻ lo lắng, hơn nữa, ánh mắt không ổn định như đang sợ hãi. Nói trắng ra, cô ta giống như một đứa trẻ đã làm điều xấu và đang cầu nguyện không bị phát hiện.

“…Nishihara.”

Tôi gọi tên, cô ta giật mình run rẩy.

“À, Shingū-kun… có chuyện gì vậy?”

Vừa nói vậy, Nishihara vừa lùi lại. Cô ta vốn đã có vẻ ngại giao tiếp với con trai, nhưng lần này lại khác.

“Em có thể kể cho tôi nghe chuyện được chứ?”

“C-chuyện gì ạ…”

“Chuyện về đạo cụ lớn.”

Thế là Nishihara định quay gót bỏ chạy, nhưng lại không thể di chuyển bình thường, cô ta ngã khuỵu xuống sàn.

Rồi cô ta lùi dần vào góc.

…Chắc chắn là trúng phóc rồi. Phản ứng thế này, tuy chưa chắc là người chủ mưu, nhưng cũng không sai lệch là bao…

“Nishihara.”

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cô ta.

Và cô ta bắt đầu,

“Em xin lỗi… em xin lỗi… Em xin lỗi…”

Vừa khóc nức nở, cô ta vừa liên tục xin lỗi.

“Vụ tai nạn đó là do em gây ra đúng không?”

“…Vâng ạ.”

Vừa thút thít, cô ta vừa ngập ngừng gật đầu.

“Ối, này. Cô bé khóc rồi kìa?”

Kotoko thì thầm vào tai tôi với vẻ mặt khó xử.

“…Thật ra nạn nhân là mày mà.”

“Nhưng mà, thôi…”

“Tao biết rồi mà. Dù gì tao cũng đâu có đến đây để bắt cô bé khóc đâu.”

Thật sự thì nhìn con gái khóc cũng chẳng có gì vui vẻ cả. Mặc dù tôi rất thích nhìn những giọt nước mắt vui mừng trong các trò chơi điện tử hentai.

“Hãy nói cho tôi biết lý do. Kotoko đã làm điều gì kinh khủng với em sao?”

Nishihara vội vã lắc đầu nguầy nguậy.

Vậy ra không phải vì thù hằn. Tôi cũng đã đoán vậy rồi.

“Thế thì tao đã bảo rồi mà. Tao chưa từng làm gì Nishihara cả.”

“Cũng có thể là mày quên rồi. Con người làm sao mà biết hết được mọi hành động của mình đã ảnh hưởng đến người khác như thế nào chứ.”

Chẳng hạn, chỉ cần hắt hơi một tiếng thôi, cũng có thể bị người khác khó chịu vì ồn ào. Dù là chuyện nhỏ nhặt đến đâu, nếu đối phương cảm thấy khó chịu, nó cũng có thể trở thành sự thù hằn. Cũng giống như những người nhai chóp chép khi ăn mà không hề biết mình đang khiến những người xung quanh khó chịu vậy.

Ví dụ, những người đi xe phân khối lớn có thể thấy tiếng ồn đó dễ chịu, nhưng với những người xung quanh, tiếng ồn đó chỉ là tiếng ồn mà thôi. Những người nuôi chó có thể thấy tiếng chó sủa đáng yêu, nhưng với những người xung quanh, đó chỉ là tiếng ồn ào.

Làm sao biết được mình đã ảnh hưởng đến người khác như thế nào nếu không nghe họ nói ra sự thật.

“Vậy, tại sao em lại làm chuyện này?”

“……”

“Im lặng à. Vậy thì tôi hỏi thế này. Ai đã bảo em làm?”

Cơ thể Nishihara khẽ giật mình. Bingo rồi.

“Tôi không nghĩ em tự ý làm chuyện này. Nhưng… tôi tin chắc có ai đó đứng đằng sau.”

Nishihara vốn nhút nhát và không mấy năng động. Điều này càng rõ rệt trong lớp, và tôi không nghĩ cô ta là kiểu người sẽ phạm tội.

Nếu tất cả những gì cô ta thể hiện từ trước đến nay đều là diễn xuất thì phải trao giải thưởng cho cô ta mất. Tôi đành phải bái phục thôi. Thậm chí, ở mức độ bị lừa dối cũng cam tâm tình nguyện.

Cho nên, cô ta không hề có dã tâm.

Tuy nhiên, có ai đó đứng đằng sau cô ta.

“Là ai?”

Nhưng cô ta vẫn im lặng, không muốn nói. Chắc là khó nói và có thể đã bị bịt miệng.

…Nếu vậy, cứ để tôi đặt câu hỏi vậy.

“Là người ở trường khác phải không?”

Cô ta không lắc đầu. Cũng không gật đầu, nhưng đây chắc chắn là một lời khẳng định ngầm.

Mất thời gian quá. Hãy nhanh chóng nói ra cái tên mà tôi đang nhắm tới.

“…Shigure Ako.”

Vẻ mặt Nishihara cứng đờ đến mức không thể nào cứng hơn được nữa.

Đúng rồi, trúng tủ.

“Ối, này. Shingū? Tại sao lại nói ra tên người đó? Chẳng có mạch lạc gì cả. Đúng là tao không thích người đó nhưng mà…”

Thật ra, nếu chỉ nói về chuyện lần này thì đúng là vậy.

“Không chỉ là chuyện lần này đâu.”

“Hả…”

“Trước đây tôi đã để ý đến Nishihara rồi.”

“Đ-để ý à. Mày thích kiểu con gái như Nishihara à?”

“Đang nói chuyện này mà mày lái sang hướng đó làm gì! À, tại tao nói sai cách rồi! Trời ơi!”

Đúng là phá ngang cuộc nói chuyện mà.

“Em vẫn chưa quên chuyện của Ibu lúc đó chứ? Nishihara.”

Lúc Ibu suýt bị cưỡng hiếp, người đóng cửa nhà kho thể chất từ bên ngoài là Nishihara, và người sắp đặt chuyện đó cũng là Nishihara. Dù câu chuyện của Ibu rằng cô bé đã đọc doujinshi rồi thực hiện theo thì cũng đáng nghi ngờ lắm.

“Lúc đó, em đã nói chuyện điện thoại với ai đó phải không? Ban đầu tôi tưởng em và Ibu đang lên kế hoạch, nhưng khi hỏi Ibu thì cô bé nói không có làm chuyện đó. Điều này tôi chắc chắn vì đã xem lịch sử cuộc gọi đi và đến trên điện thoại của cô bé.”

Vậy thì, một câu hỏi còn lại là Nishihara đã liên lạc với ai.

“Tức là, có ai đó đã bí mật xúi giục Ibu thông qua Nishihara. Những người có thể xúi giục Ibu, một người mới chuyển trường không lâu, là có hạn. Không có người nào trong trường của chúng ta, và ở các trường khác, theo những gì tôi có thể nghĩ ra, chỉ có nhóm của Ako là có quan hệ từ trước. Hơn nữa, cô ta còn biết chuyện của Ibu và tôi nữa.”

Cho nên, việc tôi nói ra tên cô ta là đúng.

Tất nhiên, việc Nishihara và Ako có mối liên hệ với nhau hay không thì vẫn chưa rõ ràng. Nó gần như là một sự phỏng đoán. Nhưng nếu có ai đó muốn gây chuyện với Ibu thì chỉ có Ako mà thôi.

Tuy nhiên, nếu nghĩ như vậy, mọi chuyện sẽ được kết nối một cách hoàn hảo. Hơn nữa, mối quan hệ bạn bè của Ibu thời cấp hai cũng rất hạn chế.

“Thế nào, Nishihara?”

“À, ừm…”

Nishihara đang do dự không biết có nên nói ra hay không. Thật dễ dàng để nói "đã đến nước này rồi", nhưng cô ta cũng có lý do để không thể nói.

Tuy nhiên, bên này cũng có lý do để cô ta phải nói ra.

“Hãy nói đi, Nishihara. Chuyện như thế này không thể xảy ra lần thứ hai được. Chẳng ai được lợi gì cả, và cảm giác sau đó thì quá tệ hại. Nếu Kotoko bị thương thì hoàn toàn là kết cục tồi tệ nhất đấy.”

“V-vâng… Em biết rồi ạ.”

Rồi cô ta vừa thút thít vừa gật đầu.

“Đúng vậy. Là chị Ako ạ.”

Nishihara cuối cùng cũng thốt ra những lời đó, giọng nói run rẩy.

“Th-thật sao…?”

“Em xin lỗi. Ayame-san… Em xin lỗi…”

“……”

Kotoko không biết phải phản ứng thế nào, lộ vẻ bối rối.

Không tức giận, không la mắng. Cô bé chỉ nhìn tôi như muốn cầu cứu. Dù bị nhìn như vậy tôi cũng khó xử.

“Chị Ako đã bảo em làm… Chị ấy nhấn mạnh rằng đạo cụ lớn chỉ là đạo cụ giả thôi, chỉ cần hù dọa một chút thì không sao cả. N-nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến việc có thể đụng trúng Ayame-san thì em không thể nào yên tâm được…”

Nishihara kể lại như đang sám hối. Nước mắt đọng trong mắt cô ta không ngừng tuôn rơi.

Nhưng mà, nghe lại lần nữa thì đúng là vẫn có gì đó khó hiểu.

“Trước tiên, hãy nói cho tôi biết mối quan hệ giữa cô ta và em.”

Nishihara ngập ngừng, chậm rãi mở miệng.

“Hồi cấp hai… em học cùng trường với chị ấy…”

Tôi nhìn Kotoko, Kotoko lắc đầu. Hình như Kotoko không biết Nishihara.

“Ayame-san chắc chắn không biết đâu… Em và chị ấy chưa từng học cùng lớp… Em biết Ayame-san vì chị ấy rất nổi tiếng…”

Ngay cả cùng trường cấp hai cũng có nhiều người không biết nhau. Hơn nữa, Nishihara vốn không nổi bật, còn Kotoko thì là học sinh cá biệt. Nếu khác lớp thì chắc không có điểm chung. Với lại, Tozaki và Yuka – có rất nhiều học sinh từ cấp hai của Kotoko đến trường cấp ba này. Nếu ít học sinh thì có thể có liên hệ khi thi tuyển, nhưng nếu có nhiều học sinh dự thi thì không có cơ hội đó.

“Vậy, tôi hỏi lại lần nữa, tại sao em lại nghe lời?”

“…Em nợ chị ấy. Một món nợ.”

“Nợ ư?”

“Em đã từng được chị ấy giúp đỡ thoát khỏi những trận bắt nạt khủng khiếp… V-và từ đó đến giờ vẫn luôn được chị ấy quan tâm. C-có thể đối với chị ấy, đó chỉ là trừng phạt lũ bắt nạt thôi, nhưng dù vậy, em vẫn rất mừng rỡ…”

Ra vậy. Cô ta đã lợi dụng điểm yếu đó.

Con người ta yếu đuối trước những người đã giúp đỡ mình. Đặc biệt, khi gặp nguy hiểm tột độ, cảm giác ơn nghĩa càng sâu sắc hơn khi được cứu giúp.

Sẽ luôn cảm thấy phải trả ơn một ngày nào đó.

Nó giống như việc tôi luôn nể phục chị Kiriko vậy. Chỉ khác ở mức độ thôi.

Chị Kiriko thì không mấy bận tâm đến chuyện đó…

“Em không thể từ chối lời nhờ vả của chị Ako…”

Cho nên mọi chuyện mới diễn ra nửa vời như vậy.

Nếu chỉ để làm Kotoko bị thương, có nhiều cách hiệu quả hơn.

Chẳng hạn, có thể tạo ra một cơ chế để lật đổ chính đạo cụ lớn. Phía sau sân khấu, đặc biệt là phía sau đạo cụ lớn, thường tối và khó nhìn thấy. Nếu sử dụng dây thừng và vật nặng, có thể dễ dàng làm mọi thứ. Kotoko sẽ không thể chạy thoát và sẽ bị thương nặng. Mục đích sẽ được hoàn thành một cách triệt để… Tuy nhiên, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Nhưng Nishihara không thể làm được đến mức đó.

Cô ta chỉ có thể thực hiện một hành động nửa vời là tháo một bên móc treo.

Có lẽ lương tâm đã cắn rứt cô ta. Cô ta trông chỉ như một người tốt bụng mà thôi.

Mà Ako đã ép cô ta làm chuyện đó.

“Em xin lỗi…”

Nishihara run rẩy vì những gì mình đã làm hóa ra lại trở thành chuyện lớn hơn cô ta tưởng. Cô ta xin lỗi mỗi khi có cơ hội.

…Nhân tiện, tôi sẽ hỏi luôn ở đây.

“Vậy, lúc chuyện của Ibu xảy ra, người em nói chuyện cùng cũng là Ako đúng không?”

“Vâng…”

Nishihara nghiêm nghị gật đầu.

“Em có biết tại sao cô ta lại bắt em làm những chuyện đó không?”

“Em đã kể cho chị Ako về Ibu… rồi sau đó là chuyện về Shingū-kun… Em đã báo cáo chi tiết về mọi chuyện lúc đó. Thế rồi chị ấy bảo là sẽ giăng bẫy Ibu và Shingū-kun.”

“…Khoan đã. Tức là, cô ta đã biết tôi ở đây từ lúc đó rồi sao?!”

“Vâng… Ban đầu, chị ấy cũng đã biết có Ayame-san ở đó theo dòng câu chuyện.”

“Trời ạ. Vậy thì, cả về ngoại hình nữa sao?”

“K-không ạ… Chuyện đó em không biết. Gần đây em cũng bị chị ấy mắng về chuyện đó. Vì sao em không báo cáo việc ngoại hình của Ayame-san đã thay đổi.”

Ra vậy. Mọi chuyện dần sáng tỏ.

“Từ trước đến nay, chị Ako đã luôn tìm cách hạ bệ Ayame-san, và khi em nhắc đến chuyện chị ấy hình như đang hẹn hò với Shingū-kun… thì chị ấy bảo là hãy làm cho Ibu hành động. Sau đó em chỉ làm theo chỉ dẫn thôi…”

“Không hẹn hò… mà tại sao lại dùng tôi và Ibu để hạ bệ Kotoko chứ?”

“Chị ấy hình như không vừa mắt việc Ayame-san hẹn hò với con trai… Nên bảo là hãy chia rẽ họ.”

Thật nhỏ nhen…

Không, dù sao đi nữa, cô ta không ưa sự hạnh phúc của Ayame.

Vì chuyện đó mà chúng tôi suýt nữa thì dính vào chuyện cưỡng hiếp không thành công.

Vậy là, hồi đó, chúng tôi đã bị Ako dắt mũi từ đầu đến cuối sao.

“Đó là tất cả những gì em có thể nói… Em xin lỗi.”

Nước mắt của Nishihara không ngừng chảy. Chiếc khăn tay lộ ra từ túi áo ngực nhưng cô ta không hề dùng để lau.

Cứ như thể đó là cách duy nhất để cô ta nhận được sự tha thứ.

Dù không phải là không có suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng Nishihara cũng là một nạn nhân. Trách móc cô ta cũng vô ích.

“…Cậu tính làm gì, Shingū?”

“Tính làm gì thì… cũng khó nói nhỉ.”

Thông thường, chỉ có một việc để làm.

Thôi được, cứ nói ra đã.

“Nishihara, em sẽ phải tự thú với cảnh sát.”

Nghe vậy, Nishihara giật mình run rẩy.

Thậm chí, Kotoko còn mở to mắt ngạc nhiên.

“C-cảnh sát?!”

“Đương nhiên rồi. Đây là một vụ tai nạn mà. Mặc dù nhà trường có thể không muốn.”

Điều ưu tiên là sự an toàn của Kotoko và mọi người.

Nếu lại có những chuyện như thế này dẫn đến thương tích nữa thì không thể chịu đựng nổi. Dù thế nào đi nữa, chuyện lần này không thể bao che được.

“Nishihara. Chuyện lần này đã đi quá xa rồi. Dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua được. Em hiểu chứ?”

“V-vâng… Em hiểu ạ. Em sẽ tự thú…”

Thế rồi Kotoko,

“À… không, không được. Cảnh sát thì không được. Sẽ tệ cho Nishihara mất.”

“Hả…”

“Chuyện lần này tao sẽ giữ kín trong lòng.”

Và cô bé dễ dàng tha thứ.

Tôi biết mà. Tôi biết con bé sẽ tha thứ mà.

“Ổn không đó, Kotoko? Nếu Nishihara tự thú, chắc chắn sẽ liên quan đến Ako, và có thể chúng ta sẽ tóm được cô ta với vai trò chủ mưu đấy.”

…Mặc dù, cô ta có lẽ sẽ chối bay chối biến.

“Tao không muốn cảnh sát đến để điều tra sự thật vụ việc. Tao chỉ muốn chuyện như thế này đừng bao giờ xảy ra nữa. Không chỉ riêng tao mà tao cũng không muốn ai khác bị liên lụy.”

“A, Ayame-san…”

“Vì tao vừa nghe là mày không muốn làm đúng không? Thôi đi. Tao không muốn nhìn thấy một người tốt bụng như mày bị kẻ xấu lợi dụng nữa đâu.”

Kotoko hoàn toàn tha thứ cho Nishihara.

Có lẽ là vì cô bé đã nhìn thấy Yuka miễn cưỡng lan truyền tin đồn về mình trước đó. Yuka cũng chỉ làm theo lời Songou nói mà thôi.

“Ch-chị ấy thật tốt bụng. K-khác hẳn với những lời đồn.”

“…Em không tin Kotoko đã thay đổi sao?”

Thế mà Yuka đã đứng trên bục giảng để bày tỏ cơ mà. Tôi cứ nghĩ cả lớp đã tin rồi chứ.

“Những lời đồn hồi cấp hai của chị ấy quá kinh khủng… Những tin đồn mới vẫn cứ liên tục xuất hiện.”

Đó là một câu nói không thể bỏ qua.

“Khoan đã, Nishihara.”

“D-dạ…?”

Những tin đồn mới từ học kỳ hai trở đi, đặc biệt là những tin xấu về Kotoko, thì không có.

Thế nhưng, “những tin đồn mới vẫn cứ liên tục xuất hiện.”

Giữa tôi và cô ấy, có một sự khác biệt lớn trong nhận thức.

Chẳng lẽ…

“Em có tham gia cái SNS đó không?”

“Ơ, cái SNS đó… là sao ạ?”

“Tôi nói thế này có dễ hiểu hơn không, là cái group chat chuyên tung ảnh và tin đồn về Kotoko ấy.”

Nghe vậy, Nishihara ngập ngừng gật đầu.

“Tôi xin lỗi, nhưng em có thể cho tôi xem group chat đó không? Nếu vậy thì chuyện lần này sẽ bỏ qua.”

“Này, Seiichi. Nhòm ngó điện thoại của con gái là…”

“K-kệ xác tao đi! Thế thì mày xem rồi tự phán xét đi!”

“D-dạ không sao ạ. Không có gì đáng ngại khi bị xem cả…”

Nishihara rụt rè lấy điện thoại ra, lướt ngón tay trên màn hình và hiển thị group chat đó.

Lượng nhật ký khủng khiếp. Quả nhiên, hàng vạn người dùng không phải là lời nói suông.

Ngay cả bây giờ, bình luận vẫn không ngừng lại.

Tôi bỏ qua chúng và cuộn xuống.

Và ở đó, tôi thấy.

“Ảnh của Kotoko…!”

Kèm theo những bình luận đồn đại vu vơ. Có vô số phản hồi bên dưới.

Bức ảnh mới nhất là Kotoko trong trang phục hầu gái. Góc chụp này cho thấy nó được chụp từ bên ngoài.

Và cuộn xuống nữa, tôi thấy bức ảnh cosplay công chúa trong kỳ Comiket mùa hè. Ngày tháng chính là ngày hôm sau của ngày đó.

“Làm thế nào mà em vào được nhóm này?”

“Chị Ako bảo em vào… Em hoàn toàn không bình luận gì cả… Thỉnh thoảng chị Ako bảo thì em mới vào xem thôi…”

Ra vậy, vào bằng cách hợp lệ là được mời.

“Nếu Nishihara mời, chúng tôi cũng có thể vào được không?”

“Không ạ… Hình như chỉ một số người mới có thể mời thôi.”

Tức là có hệ thống phân cấp. Có ban lãnh đạo gì đó à.

“Tại sao đám ô hợp lại thích phân chia thứ bậc đến thế nhỉ…”

“Không hẳn là ô hợp chứ?”

Kotoko nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

“Những kẻ chỉ biết dựa vào thông tin trên mạng mà tưởng mình hiểu rõ người khác, rồi tung tin đồn xấu để thỏa mãn bản thân, thì chắc chắn là đám ô hợp rồi. Giống như lũ châu chấu vậy.”

Chỉ đơn giản là vì mọi người đều nói, nên mình cũng nói theo. Là những kẻ như vậy đấy.

Chỉ cần tình thế đổi chiều một chút thôi, bọn chúng đã trở mặt ngay lập tức rồi. Đúng là cái loại người ấy, cổ tay chắc làm bằng động cơ nên lật lọng nhanh như chớp.

"Hơn nữa, cái tệ hại là chúng không hề nhận ra điều đó, cứ nghĩ mình không phải loại 'châu chấu' a dua theo đám đông."

"Nghiệt ngã thật đấy, Seiichi..."

"Đáng lẽ ra, mày mới là người phải tức giận nhiều hơn chứ. Vì đó là tin đồn về mày mà."

"Không. Mày tức giận thay cho tao là được rồi."

Dù tôi cũng chẳng có ý đó.

"Tạm thời, hãy gác chuyện đó sang một bên. Nishihara. Cô có biết ai khác cũng đang làm vậy không?"

Nishihara lắc đầu.

"Tôi không biết... Cô Ako cũng dặn tôi đừng kể nhiều mà..."

"Vậy à."

Tôi tiếp tục cuộn xuống, lật lại nhật ký.

"...Sau đó thì không thể nữa rồi sao."

Khoảng năm tháng trước. Nghĩa là chỉ có thể xem lại nhật ký đến khoảng thời gian bắt đầu năm học mới.

"X-xin lỗi. Khi tôi lên năm hai, bố mẹ đã mua cho tôi một chiếc điện thoại mới..."

Cô ấy không chuyển dữ liệu nhật ký sao. Đúng là một mẫu máy khá mới. Tôi cũng từng muốn có nó, mẫu ra mắt mùa đông năm ngoái... Nhưng khi tôi hỏi chị Kiriko, chị ấy bảo đắt quá nên không được.

Thôi, gác chuyện đó sang một bên.

"Những bình luận liên quan đến Kotoko, đa phần là của những kẻ na ná nhau."

"Cô Ako nói là trong nhóm còn có cả phe phái nữa..."

Trong một cái nhóm kín mà còn có cả chuyện tranh giành quyền lực à? Đúng là lũ ô hợp, mà làm trò thì ra vẻ ghê gớm lắm.

"Mà rốt cuộc, đây là nhóm gì vậy?"

"Tôi, tôi cũng không rõ... Tôi sợ nên không dám hỏi nhiều..."

Tuy nhiên, khi xem xét kỹ từng bình luận một, thì đúng là có gì đó rất đáng ngờ.

Không có lời đe dọa giết người, nhưng lại đầy rẫy những lời căm ghét, hờn trách đối với các băng nhóm đua xe, Yakuza hay những kẻ bất hảo.

Hay thậm chí là cả những kẻ làm chuyện ác mà vẫn ung dung tự tại, sống an nhàn trong xã hội cũng bị họ tích tụ hận thù.

Và rồi, những bình luận vui sướng khi đã "trả thù" được, hay khi đã "hạ bệ" được ai đó, thật lòng mà nói, chỉ khiến tôi cảm thấy rợn người.

Nhìn qua thì cứ tưởng chỉ là một nhóm chat than vãn thông thường...

"Hả?"

Cuộn màn hình trở lại, về những bình luận mới nhất, thì thấy dòng chữ:

"Nghe nói lễ hội Mikage & Kokuryou sẽ có trò vui lắm! Ai ở gần thì tập hợp nha!"

Và có biểu tượng "New" kèm theo.

Ảnh đại diện là một con mèo thật, tên là Pochi. ID là bird, mâu thuẫn thế này chắc là một dạng AA (ASCII Art) gì đó.

"Đây là Ako sao?"

"K-không phải ạ. Nhưng hình như là một người trong phe của cô Ako thì phải..."

Nishihara cũng chỉ biết về sự tồn tại, chứ không nắm rõ mọi chuyện sao.

Dù sao thì, việc có thể xác minh được nội dung của SNS như thế này đã là một điều lớn lao rồi.

"Nishihara. Dù tôi biết làm phiền cô, nhưng nếu có gì bất thường trong những bình luận đó thì hãy báo cho tôi biết."

"N-nhưng mà... Cô Ako..."

"Chuyện của Ako tôi sẽ tự giải quyết. Đã đến lúc phải dạy cho con nhỏ đó một bài học rồi. Tôi sẽ không để Nishihara gặp rắc rối đâu. Nhờ cô nhé."

Tôi cúi đầu.

Nishihara do dự một lúc, rồi khẽ gật đầu.

"À, tôi còn muốn hỏi thêm một chút về Ako, cô có thể trả lời được không?"

Có thể lúc đó tôi đã có một biểu cảm không được tử tế lắm, nhưng hy vọng cô ấy sẽ bỏ qua cho tôi chuyện này.

Sau khi nói chuyện xong với Nishihara, chúng tôi cùng Kotoko đi dọc các gian hàng bên phía trường Kokuryou để tìm Ako.

"Không ngờ lại bị căm ghét đến mức này..."

Chuyện về SNS kín.

Và chuyện về Eve.

Rất nhiều điều đã sáng tỏ, nhưng vẫn còn đó một bí ẩn lớn nhất.

"Mày đã làm gì vậy?"

"Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, tao chẳng làm gì cả!"

"Tao đã hỏi bao nhiêu lần rồi, mày có nhớ ra chút nào không? Kiểu như trong giờ học đột nhiên chơi guitar không khí làm gián nhiễu kỳ thi, hay là lái xe đạp trộm vòng quanh sân trường ấy?"

"Mày nghĩ tao là loại người gì vậy. Tao chẳng làm mấy trò đó đâu!"

Đương nhiên là vậy rồi.

"Tao biết là mày đã vô tình làm cô ta khó chịu mà không hay biết. Dù mày có vô ý đi nữa."

"...Đúng, phải vậy."

"Vấn đề là mức độ chuyện đó đến đâu. Chẳng hạn như chỉ vì nhìn thấy đã khó chịu, nếu lý do chỉ có vậy thì chuyện nhẫn nhịn là điều nên làm. Rốt cuộc, ranh giới nằm ở đâu mới là điều quan trọng."

Điểm chung giữa Kotoko và Ako, theo những gì tôi nghe được, chỉ có một.

"...À, hình như hồi xưa có lần tao đẩy mạnh một con nhỏ cứ gây sự, làm nó mất đà té ngã. Hình như hôm sau, cánh tay phải của nó bị băng bó rất to."

Tôi đã từng nghe nói người đó chính là Ako.

"Mày này. Hồi vụ tin đồn 'một đứa con gái bị mày đánh cho tàn phế', mày nói là đã đánh Ako, vậy có nhớ ra chút gì về chuyện đó không? Mà rốt cuộc, tại sao con nhỏ đó lại gây sự với mày?"

"...Tao không nhớ rõ lắm."

"Cố gắng nhớ lại một chút thôi cũng được."

Thật rõ ràng là hồi cấp hai Kotoko chẳng mấy quan tâm đến những người xung quanh.

"Ờm... hình như nó nói gì đó như 'làm tao bị thương, mày có ý gì...' thì phải."

"Khoan đã. Tao đang hỏi chuyện trước khi mày làm nó bị thương mà?"

"Thì đó. Nên tao thấy có gì đó sai sai."

"Kẻ bắt nạt sẽ không bao giờ nhớ rõ từng chi tiết về những người bị mình bắt nạt. Vì thế, chúng tôi mới có thể dễ dàng buông những lời buồn nôn như 'tôi đã thay đổi'."

Đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện, và đứng chắn trước mặt chúng tôi— nói Tào Tháo Tào Tháo đến.

Đó chính là Shigure Ako.

"Ako..."

"Có vẻ cậu đã tìm hiểu về tôi khá nhiều nhỉ. Tôi đã phải tìm kiếm một lúc đấy. Tôi đã làm gì Seiichi-kun sao?"

"Rất nhiều chuyện trong thư tình ấy mà."

"Chuyện đó tôi đã xin lỗi rồi mà. Hiện tại tôi có làm gì cậu đâu."

"Cậu định quên sao? Tôi sẽ trả lại cậu nguyên câu nói của cậu. Kẻ bắt nạt sẽ không bao giờ nhớ rõ từng chi tiết về những người bị mình bắt nạt. Dù cậu có xin lỗi thì thời gian cấp một của tôi cũng không quay trở lại được."

"Vậy, tôi phải làm gì thì cậu mới tha thứ?"

"Tôi sẽ không nói 'hãy tha thứ cho tôi' nữa, vì đã quá muộn rồi. Nhưng đổi lại, việc nói 'hãy tha thứ cho Kotoko' thì không được sao?"

"Không được."

Dứt khoát không ngần ngại. Thật thẳng thắn đến đáng ngạc nhiên.

"Hãy nói về sự thật của câu chuyện vừa rồi. Lý do tôi gây sự với Ayame-san."

"Xin mời kể."

Ako trừng mắt nhìn Kotoko. Thật hiếm khi cô ta bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến vậy.

"Vì Kyouya-kun đã bị thương nặng."

"Kyouya?"

Ako dùng ngón tay chỉ vào Kotoko.

"Đúng vậy. Do cô ấy đó. Bị đánh. Bị gãy răng. Cuối cùng, cậu ấy đã phải rời câu lạc bộ bóng đá. Vì mất đi chiếc răng cắn, cậu ấy không còn giữ được sức mạnh. Những vết thương nhỏ nhặt như vậy cũng có thể dẫn đến vấn đề lớn, vì trình độ của cậu ấy lúc đó đang ở mức cạnh tranh khốc liệt."

"...Bị thương? Bị đánh? Kotoko đánh Kyouya? Tại sao chứ?"

Ngay cả hồi đó, Kotoko cũng không vô cớ gây bạo lực.

Nếu cô ấy gây ra bạo lực vô lý như vậy, thì bị đình chỉ học cũng không có gì lạ. Dù là cấp hai có thể không bị đình chỉ, nhưng cũng phải chịu một hình thức kỷ luật nào đó...

"Tôi làm sao mà biết được. Vì thế, tôi đã dồn ép cô ấy. Dù rất sợ, nhưng tôi vẫn hỏi tại sao cô ấy lại làm cậu ấy bị thương. Thế rồi cô ấy nói 'im đi' và đẩy tôi..."

Ako run rẩy ôm lấy cơ thể mình.

"Tôi cũng chịu một vết thương không thể xóa nhòa trên cơ thể. ...Dù băng bó lớn hơn là do bố mẹ tôi làm thôi."

...Vết thương không thể xóa nhòa? Ở đâu chứ. Cô ấy mặc áo cộc tay, và ngay cả ở Comiket cũng mặc đồ hở hang mà.

Phần mà tôi chưa từng thấy là... quanh lưng à?

"Mặt mũi của tôi cũng mất sạch. Tôi bắt đầu ghét những kẻ bất hảo từ đây. Cậu đã rõ chưa? Đây là sự thật về cô ấy và tôi mà cậu muốn biết."

Nghe vậy,

"..."

Kotoko không phản bác. Tại sao vậy chứ?

"...Tại sao hồi đó mày không nói sớm?"

"Seiichi-kun cũng đâu có kể chuyện thư tình của mình ra trước mặt mọi người đâu phải không? Chuyện đó cũng vậy thôi."

Nói vậy thì tôi không thể phản bác được.

"Cô ấy đã hủy hoại giấc mơ của một người. Tôi không biết Kyouya-kun có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp trong tương lai hay không... nhưng cuối cùng cậu ấy đã buộc phải từ bỏ con đường đó. Cậu có hiểu được nỗi uất hận đó không? Ayame Kotoko-san, người từng tự do tự tại, ra vẻ nghĩa hiệp và gây ra bạo lực?"

"Tao đã nói nhiều lần rồi... điều đó cũng có thể nói về mày đấy, Ako."

"Đúng vậy. Vì thế tôi đã nghiêm khắc kỷ luật bản thân. Sẽ không bao giờ làm những chuyện hủy hoại giấc mơ của người khác nữa."

"Vậy bây giờ cậu lại muốn hủy hoại giấc mơ mới của Kotoko sao?"

"Trước tiên cô ấy phải trả giá cho tội lỗi của mình."

"Thật là hết nói nổi. Rốt cuộc, cậu chỉ dễ dãi với bản thân thôi. Chuyện thư tình, tôi sẽ không nói gì nữa, nhưng cậu đang tự cho mình là đã được tha thứ. Rồi không biết chuyện của Kotoko mà lại muốn hủy hoại giấc mơ của cô ấy thì thật là lố bịch. Cậu nghĩ mình đã chuộc tội xong sao? Mà còn chưa trực tiếp đến xin lỗi?"

"Tôi nghĩ tôi đã xin lỗi rồi chứ."

"Cậu chỉ xin lỗi tôi khi tình cờ gặp và bị tôi nói ra thôi. Chứ cậu có tự nguyện đến xin lỗi tôi đâu."

"Chuyện đó..."

"Hay cậu nghĩ gì khác? Rằng nếu tự mình đi thì sẽ làm đối phương nhớ lại quá khứ đau buồn? Thật là vớ vẩn. Xin lỗi là một sự kiện mà kẻ gây hại phải đến gặp nạn nhân và thành tâm xin lỗi mới đúng chứ."

"...Cũng phải. Nhưng nếu nói vậy, cô ấy cũng giống vậy thôi. Cô ấy cứ thế sống cuộc đời mình mà không hề hay biết, cũng chưa từng xin lỗi Kyouya-kun."

Chết tiệt, cuộc nói chuyện này đúng là đi vào ngõ cụt, không thể nào khớp được.

Dù có cố gắng dùng ngụy biện để thuyết phục cũng vô ích sao.

Ngay từ đầu, tội lỗi của Kotoko không thể biến mất chỉ vì thay thế bằng tội lỗi với tôi. ...Hơn nữa, ngay cả Kotoko có thực sự phạm tội hay không cũng không rõ.

...Không, đừng do dự nữa. Tôi đã quyết định rồi. Tôi tin cô ấy. Hoặc có lẽ đó là kết quả của việc tuân theo lẽ phải.

"Tôi sẽ không bao giờ quên mối hận thù với cô ấy. Mặc dù hai kế hoạch đã thất bại, nhưng tôi vẫn còn chiêu cuối cùng. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này ở đó chứ?"

"Giải quyết? Cậu đang nói gì vậy?"

"Rồi cậu sẽ sớm biết thôi. Cứ chờ xem nhé?"

Và rồi, Ako quay người rời đi. Không có kẽ hở nào để bắt giữ cô ta.

Đúng là một kẻ chạy nhanh như chớp.

"...Thật là. Giải quyết gì chứ."

Con nhỏ đó vẫn còn âm mưu gì nữa sao.

À mà, trong nhóm chat của Nishihara cũng có nói về việc tụ tập ở lễ hội văn hóa nhỉ.

...Mà, tôi cũng mơ hồ đoán được những gì cô ta định làm. Đặc biệt là với những gì vừa nghe, đủ để tôi có thể khẳng định.

Mục đích làm bẽ mặt Kotoko, cùng với câu chuyện vừa rồi, và những thông tin từ Nishihara, thì những gì có thể làm cũng chỉ có giới hạn.

Nghĩa là, cuối cùng cũng có thể đẩy cô ta lên sân khấu rồi. ...À không, cô ta tự mình lên thôi.

"...Thật ra, đúng là tôi không nên trở thành một kẻ bất hảo."

Bỗng nhiên, từ Kotoko bên cạnh tôi thốt ra lời than thở đó.

Cô ấy cúi gằm mặt xuống, với vẻ mặt rõ ràng là chán nản.

Lúc nãy còn trừng mắt nhìn Ako khá bình thường mà, hóa ra vẫn bị tổn thương sao.

"Vậy những gì con nhỏ đó nói là thật à?"

"Thật... cũng có thể. Việc tao đánh mấy đứa hay trấn lột tiền thì đúng là có thật..."

Chuyện đó chắc là nhất quán thôi.

Kotoko từ trước đến nay, không hề vô cớ gây bạo lực. Chuyện này tôi tin cô ấy.

"Vậy thì, chuyện mày đánh Kyouya là thật. Nghĩa là, Kyouya đã làm điều gì đó xấu trước mặt Kotoko."

"...À, có lẽ vậy. Nhưng tao không nhớ Kyouya là ai. Đối với tao, nó chỉ là một trong số đông người khác mà thôi."

À mà, hồi cấp hai, Kotoko chắc chỉ chú ý đến Yuuka, và cùng lắm là Sonkyo. Cả Outozaki nữa thì sao nhỉ?

"Hãy sắp xếp lại mọi chuyện. Ako gây sự với mày là chuyện từ khi nào?"

"Hình như... là học kỳ hai năm nhất thì phải."

"Khoảng thời gian Sonkyo cứ quấn quýt bên mày à?"

"Đúng tầm đó. Không lâu sau khi tao giúp Sonkyo."

"Trong khoảng thời gian đó, theo như mày nhớ, có bao nhiêu lần mày gây bạo lực?"

"Không, hồi đó hình như... chỉ có một lần đó thôi."

...Hả? Nếu vậy thì.

"Naosumi-kun cũng vậy. Hồi cấp hai cậu ấy trở nên ngổ ngáo lắm. Hay đánh nhau nữa. Nghe nói có lần cậu ấy bị năm đứa vây đánh, rồi Cotton đã đến giúp."

Nếu lời của Yuuka là đúng, thì chuyện Kotoko giúp Sonkyo là lúc cậu ấy bị năm đứa vây đánh.

"Kyouya có nằm trong số những kẻ đã hành hạ Sonkyo không?"

"Không biết..."

Tuy nhiên, Kotoko lại lắc đầu.

Chắc là cô ấy không nhớ những kẻ tầm thường.

...À mà, tôi chẳng biết gì về Kyouya hồi cấp hai cả. Có lẽ nên tìm hiểu thêm về chuyện này.

Tuy nhiên, chuyện Kotoko đánh Kyouya có lẽ đã được xác định.

Dù đối phương có xấu, dù hành động đó có xuất phát từ lẽ phải, nhưng nếu đã làm đối phương bị thương, thì đó vẫn là tội lỗi. Vì cô ấy không bị tấn công mà chỉ phản kháng nên không thể coi là tự vệ chính đáng.

"Tại sao hồi đó mình lại làm những chuyện như vậy chứ?"

Vai cô ấy rũ xuống, trông rất ủ rũ.

"Không... Rốt cuộc thì, đó cũng chỉ là mày tìm lý do để gây bạo lực thôi. Nói sao nhỉ, quả báo nhãn tiền ấy mà."

"Kotoko..."

"Xin lỗi. Tao lại nói những lời yếu đuối không giống mình. Đừng bận tâm."

Và rồi, Kotoko nắm chặt tay, lấy lại tinh thần... hoặc ít nhất là giả vờ như vậy.

Lời nói của cô ta chắc chắn đã găm sâu vào lòng cô ấy. Không thể dễ dàng lấy lại tinh thần được. Cô ấy sẽ cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc.

"...Tôi sẽ quay lại quán cà phê maid một lúc."

"À. Vậy tao cũng..."

"Không, mày cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."

"Ể..."

"Không thể để khách nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ đó được."

"T-tao trông thảm đến vậy sao?"

"Thảm lắm. Nếu mày đứng trên sân thượng, để chân trần và đặt giày ngay ngắn thì trông như thể sắp nhảy xuống vậy."

"Sao lại cụ thể đến thế... Mà nói thật, nếu ở trên sân thượng mà chân trần thì ai cũng nghĩ vậy thôi."

Cảm ơn vì đã phản bác chính xác. Thật tốt là lời tôi nói vẫn đến tai cô ấy.

"Thôi được, vậy thì tôi xin nhận lời nghỉ ngơi này vậy. Dù sao thì cũng mệt mỏi vì diễn kịch nữa. Xin lỗi nha."

"Ừ. Cảm ơn nhé. Cứ nghỉ ngơi đi."

Và rồi, Kotoko, không biết đi đâu, nở một nụ cười không được vui vẻ lắm với tôi rồi quay lưng bỏ đi.

Vai cô ấy vẫn còn rũ xuống.

Nếu tôi không có việc gì thì cũng có thể đi cùng, nhưng...

Hiện tại việc thu thập thông tin là ưu tiên hàng đầu. Chắc chắn sẽ bận rộn đây.

Tôi quay lại quán cà phê maid và bắt đầu ca làm.

Chỉ còn một tiếng nữa là kết thúc lễ hội. Mọi người đã quyết định cùng nhau làm nốt phần còn lại. Tôi đã thông báo là Kotoko đang nghỉ ngơi vì mệt mỏi sau buổi diễn kịch.

Hiện tại tôi và Outozaki đang pha cà phê, Hatsushiba và Eve, Kiyomi và Saitani đang phục vụ. Kiyomi dọn bàn, còn Saitani âm thầm quét dọn sàn nhà.

"Seiichi. Cà phê, hai ly nha~"

"Đây."

Tôi rót cà phê vào hai chiếc cốc và đưa cho Eve.

Lúc này, lượng khách đã gần như hoàn toàn lắng xuống.

Cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện với những người có thể biết thông tin.

"Outozaki. Mày không biết Shigure Ako phải không?"

Outozaki, đang đứng cạnh tôi nhìn cà phê nhỏ giọt, tỏ vẻ nghi hoặc trước câu hỏi đột ngột của tôi.

"Shigure Ako là cô bé hôm trước đến đây à? Tao không biết. Dù nói là cùng trường cấp hai cũng không nhớ ra. Nhiều đứa từ trường cấp hai của bọn tao đến đây lắm, tao không nhớ hết được."

Outozaki không có thông tin. Vậy để tôi hỏi người còn lại.

"Yuuka thì sao? Cô có nhớ Ako không?"

Tôi hỏi Yuuka, người đang đứng ở một góc lớp, cô ấy "Ưm~" rồi đặt ngón tay lên má, bắt đầu suy nghĩ.

"Ưm~. Yuuka cũng không có ấn tượng mạnh lắm đâu. Yuuka chưa học cùng lớp với cô ấy lần nào..."

Cả hai người họ cũng không nhớ rõ sao. Nếu chưa từng học cùng lớp thì cũng phải thôi. Dù có thể nhớ mặt bạn cùng lớp, nhưng với những học sinh không có điểm chung thì chắc cũng không giao lưu.

"À, nhưng mà. Người kia thì Yuuka biết đó."

"Người kia?"

"Thì đó. Buổi sáng họ đến cùng Shigure-san mà, phải không?"

"Người tên Kyouya đó à?"

"À~. Tên thì Yuuka không nhớ rõ lắm. Hình như là Kaze... Kaze gì đó."

Yuuka nói đến đó thì tôi tiếp lời.

"Tên cậu ta là Kazehara Kyouya."

"Hình như là vậy. Ừm, có lẽ. Chắc chắn là đúng."

Yuuka nói với giọng thiếu tự tin.

"À, tao cũng biết thằng đó."

Outozaki cũng nhớ ra.

"Cả hai người đều biết rõ về cậu ta sao? Từng học cùng lớp à?"

"Không, chỉ một thời gian ngắn thôi."

Outozaki lẩm bẩm như đang hồi tưởng. Yuuka cũng có vẻ biết, nhưng lại hơi khó nói ra.

"Hãy kể cho tôi nghe về quãng thời gian ngắn đó."

Outozaki gật đầu nghiêm nghị, hạ giọng như nói chuyện bí mật.

"Mày còn nhớ Sonkyo chứ. Chuyện thằng đó bị đánh bầm dập, mày biết không?"

"Nghe rồi. Chuyện Kotoko đã giúp thằng đó nữa."

Đó là nguyên nhân khiến Sonkyo cứ lẽo đẽo theo Kotoko, nhưng hãy gác chuyện đó sang một bên. Đó là một vụ khác.

"Thì thằng đó là một trong năm đứa gây ra vụ đó. Rồi vụ hành hạ bại lộ, thằng đó bị đình chỉ học luôn. Một thời gian, nó nổi tiếng khắp trường."

"Kyouya sao?"

"Danh nghĩa là tự học ở nhà chứ không phải đình chỉ."

Outozaki vừa nói vừa nhún vai. Nói tóm lại là bị cấm túc.

"Sau đó Yuuka có nghe phong phanh chuyện Kazehara-kun đã bỏ câu lạc bộ bóng đá. Nghe nói là vì bị gãy răng nên không còn giữ được sức nữa."

Yuuka tiếp lời Outozaki, kể lại một cách dửng dưng.

Chuyện gãy răng cũng trùng khớp với những gì Ako đã nói.

"À~. Tao cũng nghe chuyện đó rồi. Nghe nói Kazehara vốn là một cầu thủ đầy triển vọng, bạn bè của tao than thở mãi. Bảo là mất đi một ứng cử viên tiền đạo rồi."

Chuyện bỏ câu lạc bộ bóng đá cũng là sự thật, sao.

"Có biết răng bị gãy là răng nào không?"

"Chắc là răng hàm thì phải. Hôm nay Yuuka nhìn thấy răng cửa vẫn bình thường mà?"

À mà, tôi cũng thấy rồi. Nụ cười đẹp trai và hàm răng đều tăm tắp rất ấn tượng. Đẹp như thể đã niềng răng vậy.

"Nhưng mà, chỉ gãy răng mà bỏ bóng đá thì phí quá nhỉ. Cả cái thằng Kazehara đó nữa."

Outozaki nhíu mày nói. Có lẽ có chút ghen tỵ trong đó. Outozaki cũng không giỏi vận động cho lắm.

"Mặc dù nói vậy, nhưng răng là bộ phận quan trọng đối với thể thao mà. Nghe nói nếu khớp cắn không tốt thì sẽ không phát huy được lực bùng nổ."

Tôi nhớ đã từng đọc hoặc xem về chuyện đó trên mạng hay TV vài lần. Không, có lẽ là trong một bộ eroge thể thao nào đó. Nếu tôi còn nhớ được thì chắc chắn là eroge rồi, có lẽ vậy.

"Vậy thì chẳng phải cũng có lựa chọn cắm răng giả hay sao? Nếu tao mà là một tài năng triển vọng như vậy, tao sẽ muốn tiếp tục và được ca ngợi."

"Thì đúng là đa số mọi người sẽ nghĩ vậy."

"Nhưng cũng chính vì là tài năng triển vọng, nên cậu ấy đã tuyệt vọng khi không thể đạt được phong độ như trước..."

Yuuka nói thì thầm.

"Giống như diễn viên lồng tiếng bị mất răng làm giọng nói thay đổi vậy."

"Kỹ năng diễn xuất không mất đi, nhưng những nhân vật cũ thì không thể làm được nữa. Chắc chắn sẽ rất khó khăn."

Cậu ấy cũng hiểu được cảm giác của Kyouya một phần nào đó.

Tuy nhiên.

Tất cả những suy đoán này đều dựa trên một giả định duy nhất.

"Này. Từ đầu, chuyện Kyouya bị gãy răng có phải là sự thật không?"

Outozaki và Yuuka nhìn nhau.

"Yuuka không tận mắt thấy nên không thể nói gì được."

"Tao cũng chưa từng hỏi trực tiếp nó. Tao chỉ biết là nghe đồn thôi. Còn chuyện nó bỏ câu lạc bộ bóng đá thì là sự thật."

Cả hai đều chưa tận mắt kiểm tra miệng cậu ta, sao.

Nhưng mà, cú đấm của Kotoko đáng sợ lắm.

Tôi đã tận mắt thấy cô ấy đánh bay hai ba mét một học sinh cấp ba. Bị một cú như vậy, dù nghĩ thế nào đi nữa thì khuôn mặt cũng không thể nào lành lặn được.

Răng hàm bị gãy cũng chẳng có gì lạ.

"Nhân tiện, cậu ta bị tự học ở nhà bao nhiêu ngày?"

"Khoảng một tuần thì phải. Trong lớp Yuuka cũng có một bạn nam bị tự học ở nhà, Yuuka còn nhớ rõ."

"...Cậu ta trông như thế nào!?"

Tôi hỏi với giọng điệu vội vã, Yuuka giật mình lùi lại.

"Ơ? Ơ? Vẫn mặc đồng phục bình thường thôi. Có gì quan trọng sao?"

"Có băng bó, hay dán miếng dán giảm đau gì không?"

"Ưm... ít nhất là không thấy ở những chỗ có thể nhìn thấy."

"Vậy thì một câu nữa. Cậu đã thấy Kyouya sau khi cậu ta quay lại trường chưa?"

"Ưm~. Không thấy băng bó hay miếng dán giảm đau nào cả. Yuuka có thấy cậu ấy đi qua lớp, được mấy bạn nữ vây quanh nói 'cậu đã vất vả rồi~' đó."

"À, tao cũng thấy rồi. Tao nhớ là lúc đó tao đã nghĩ 'nổ tung đi'!"

Outozaki, như thể nhớ lại chuyện hồi đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận.

"Mày từ hồi cấp hai đã như vậy rồi sao..."

"Im đi. Kệ tao."

Tôi hỏi lại cả hai.

"Hai má không có gì đúng không? Không sưng, không bầm tím, không trầy xước gì cả?"

"Yuuka nghĩ là không có gì đâu. Yuuka rất tự tin vào đôi mắt của mình."

Đây là một thông tin cực kỳ hữu ích.

"Cảm ơn Yuuka. Cảm ơn vì thông tin hoàn hảo."

"Hả? Yuuka đã giúp ích được sao?"

"Ừ, giúp ích rất nhiều. Lần tới tôi sẽ hậu tạ cô."

Nghe vậy, Yuuka nở một nụ cười tinh nghịch như một chú mèo con vừa nghĩ ra trò quậy phá.

"Ưm~. Vậy thì một buổi hẹn hò thì sao?"

"Được thôi. Hẹn hò... đó, à. ...Khoan đã, này. Cứ nói vậy mà chẳng suy nghĩ gì cả, đợi đã."

"Ơ, lời hậu tạ thì cái gì cũng được mà phải không?"

"Tôi đâu có nói cái gì cũng được đâu!"

"Ê~. Được mà. Chỉ là đi chơi hai người thôi."

"Đi chơi với mục đích gì?"

"À thì... Vậy thì để giải khuây và tìm chút bình yên trong lòng thì sao?"

"...Ở nhà chơi eroge còn ý nghĩa hơn."

"Đừng nói vậy chứ."

Bên cạnh cuộc trò chuyện của tôi và Yuuka, mắt Outozaki mất đi ánh sáng, và lông mày cậu ta cau lại vì tức giận.

"...Gì, gì vậy. Outozaki."

"Tốt nhất là mày nên cảm ơn cái thằng thần thánh đã tạo ra một thế giới mà không thể giết người bằng sự thù hận đi. Nếu không thì mày đã chết rồi."

Nói những lời đáng sợ thật. Đúng là đồng minh của Yuuka có khác, lời lẽ nghe thật cực đoan.

Trong khi tôi còn đang suy nghĩ cách từ chối cơ mà.

"Vậy thì, nhờ cậu nhé, Seiichi-kun. Lời hứa đó. Tôi sẽ nói thời gian sau, cậu nhớ giữ trống lịch nhé."

Yuuka được khách gọi, rồi rời đi để lấy thực đơn.

Tôi đã bị gài vào lời hứa rồi.

"Nếu mày không có khuôn mặt biến thái thì tao đã từ chối rồi."

"Im đi. Mày cứ tự bốc cháy rồi nổ tung ở tầng bình lưu đi."

Ngọn lửa ghen tỵ thật đáng sợ.

Và rồi, Outozaki thở dài thườn thượt như đã từ bỏ.

"...Vậy, nghe những chuyện đó mày có hiểu ra được gì không?"

"À, dù không có bằng chứng vật chất gì cả."

Còn lại chỉ là xác thực vài thông tin nữa thôi.

"Vậy nên xin lỗi nhé, Outozaki. Tôi lại phải đi thu thập thông tin một chút đây."

"Ờ ờ. Chỗ này cứ để tao lo, mày cứ đi đi. ...Dù sao thì cũng có Hatsushiba rồi."

Đó là lời thật lòng sao.

Sau khi rời quán cà phê maid và gọi điện cho hội trưởng học sinh Yaotani Airi để nhờ vả đủ thứ,

"Khoan đã! Cậu dựa dẫm vào tôi quá nhiều rồi đó phải không!? Tôi đâu phải là người hầu của cậu đâu!"

Một giọng nói cực kỳ chói tai vọng lại. Tôi bất giác rời chiếc điện thoại cục gạch khỏi tai. Cứ tưởng màng nhĩ sẽ vỡ mất.

"Không, tôi cũng chỉ có thể nhờ hội trưởng chuyện này thôi chứ. Với lại tôi còn phải làm nhiều chuyện khác nữa."

"Tôi không cần những lời thỉnh cầu của cậu đâu. Cậu đi tìm người khác đi?"

"Là để bảo vệ Kotoko đấy. Làm ơn đi."

"Ưm... Thật hèn hạ..."

Tôi cũng có chút áy náy lương tâm, nhưng dù sao đó cũng là sự thật nên cũng được thôi.

"Nhân tiện, cậu nghĩ tôi có thể bị sai khiến sao?"

"Đúng vậy."

"Gì...!"

"Dù tôi phát khiếp với cách thể hiện tình yêu méo mó của hội trưởng, nhưng tình cảm yêu quý Kotoko thì ai cũng có thể hiểu được."

"Cậu đang nói gì vậy chứ...!"

"Không phải sao? À, nếu hội trưởng không nghĩ gì về Kotoko thì..."

"À được rồi! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm, có được chưa! Sẽ làm!"

Hội trưởng học sinh miễn cưỡng đồng ý.

"Coi như nợ tôi một ân huệ đó. Tôi sẽ được phép tự do làm gì với Ayame-san một lần."

"Chỉ cần cô ấy không khó chịu thì được thôi."

...Dù có chấp thuận sau cũng được. Tôi nghĩ cô ta sẽ không làm những việc giống tội phạm nữa đâu.

"Được rồi. Tôi sẽ liên hệ thử."

"Cảm ơn. Với tư cách là một học sinh bình thường như tôi, khả năng bị nghi ngờ là rất cao."

『Xin đừng hiểu nhầm nhé! Tôi đây không phải vì anh mà hành động đâu, mà là vì cô Ayame đấy!』

『Biết thừa rồi.』

Và rồi, cuộc gọi cũng kết thúc.

Dù sao thì cũng may mắn. Với cái này, chắc chắn thông tin sẽ được kiểm chứng. Chỉ mong là không có gì sai sót.

Còn lại... chuyện của mình có lẽ cứ hỏi cô giáo y tế xem sao.

Tôi tiến về phòng y tế, gõ cửa.

『Shingū Seiichi lớp 2-4 ạ. Xin phép.』

Bước vào phòng, tôi thấy chị Kiriko và cô Tokuko đang ngồi trên ghế. Cả hai thản nhiên kéo bàn ra, ung dung uống trà, thậm chí còn có cả đồ ăn vặt.

『...Sao chị Kiriko lại ở đây?』

『Ồ, Seiichi. Bọn chị đi bộ hơi mỏi chân nên đang nghỉ ngơi chút ấy mà.』

『Sao hai người lại nghỉ ở đây... Thế cô giáo y tế đâu rồi?』

『Nếu là cô Aino thì đang không có ở đây rồi. Chắc là còn lâu mới về đấy. Trông cô ấy không khỏe lắm. Có thầy Kawada đi cùng rồi nên chắc không cần lo lắng đâu.』

『Ể, không có ở đây ạ?』

『Thế nên bọn chị đang trông phòng giùm đây.』

Nói rồi, cô Tokuko đứng dậy, lấy ra thuốc sát trùng và vài thứ lỉnh kỉnh khác.

『Sao thế, Shingū-kun? Bị thương à? Nếu vậy thì để chị sát trùng cho nhé? Trật khớp chị cũng nắn lại được ngay, nhưng mà có lẽ sẽ đau đến mức muốn chết đi sống lại đấy.』

Cô ấy mỉm cười nói. Quả nhiên là đáng sợ thật mà, người này!

『K-Không, không phải bị thương đâu ạ. Mà, mấy thứ đó là đồ dùng của trường mà, xin đừng tự tiện lấy ra chứ.』

『Thôi nào, có sao đâu. Cô ấy có cả bằng y tá học đường đấy. Tay nghề đảm bảo lắm.』

Chị Kiriko còn nhiệt tình giải thích thêm.

Nghe đến đó, tôi chợt hiểu ra.

『Y tá học đường... vậy có nghĩa là cô am hiểu về y tế đúng không ạ?』

『Ừ, cũng tàm tạm thôi.』

『Vậy thì, xin lỗi ạ. Tôi có chuyện muốn hỏi một chút...』

Sau khi tôi tóm tắt tình hình cho cô Tokuko, cô ấy không hề nói đùa hay xen ngang, mà lắng nghe tôi nói đến cùng một cách nghiêm túc.

Trước thái độ nghiêm túc đó, cái nhìn của tôi về cô ấy có phần thay đổi một chút. Có lẽ cô ấy rất tự hào về công việc của mình.

Và khi tôi kết thúc phần giải thích──.

『Không thể nào.』

『Không thể sao ạ?』

『Phải. Chị tự tin mà khẳng định điều đó. Cơ thể con người không thể tiện lợi đến mức như vậy. Dù còn trẻ thì cũng có giới hạn chứ.』

Tốt. Vậy là cũng đã có được lời khẳng định.

『Cảm ơn cô. Tôi được giúp nhiều lắm. Vậy, xong việc rồi nên tôi xin phép!』

Và tôi nhanh chân rời khỏi phòng y tế.

『Ô, ồ. Đâu cần vội thế...』

『Đúng không? Chị còn muốn nói chuyện thêm mà.』

Tôi nghe thấy giọng chị Kiriko và cô Tokuko vọng lại, nhưng không phải chuyện đùa. Không thể ở lâu ở nơi có cô Tokuko được. Đó là quy tắc bất di bất dịch mới được hình thành trong tôi.

『Sau đó... chắc chỉ cần chờ báo cáo của hội trưởng thôi.』

Và cả việc Aiko đang toan tính điều gì với sự kiện bí mật đó nữa.

Việc sử dụng thông tin thế nào sẽ phụ thuộc vào đó.

Định quay lại quán cà phê hầu gái, thì điện thoại đổ chuông báo có tin nhắn.

『Kotoko không về à~? Tin nhắn cũng không phản hồi~』

Là của Yuuka.

Sau tin nhắn là một sticker hình mặt lo lắng.

Tôi cứ tưởng em ấy đã phân tâm được rồi chứ, nhưng chắc vẫn cần thêm thời gian.

『Anh đi tìm một chút đây.』

Tôi trả lời rồi đi tìm Kotoko.

Tôi thử gửi tin nhắn cho Kotoko, nhưng đúng như Yuuka nói, không có tin nhắn trả lời. Thậm chí còn chưa đọc.

Ít nhất thì em ấy đã đến đây rồi nên chắc không có chuyện về nhà đâu.

『Thôi được rồi, dù sao cũng có chỗ để tìm, trước hết cứ đến đó xem sao.』

Và tôi đã đến khu nhà câu lạc bộ. Tức là phòng câu lạc bộ.

Cánh cửa phòng câu lạc bộ hé mở, bên trong là Kotoko trong bộ hầu gái, đang gục mặt xuống bàn.

『...Em đang làm gì thế?』

『Seiichi à...』

Kotoko ngồi thẳng dậy, ngả lưng vào thành ghế.

『Em đã suy nghĩ rất nhiều, và nhớ lại nhiều chuyện.』

『Đã tìm thấy câu trả lời nào chưa?』

『Không hề. Cuối cùng, em vẫn nghĩ mình là đứa du côn, làm toàn chuyện xấu nên bây giờ bị nghiệp quật. Sao mình lại phạm phải những sai lầm như vậy chứ...』

Rồi em ấy thở dài thườn thượt.

『Trước đây, trong một tựa game người lớn, có một câu thoại thế này: "Tai ương mà ngươi sẽ gặp phải trong tương lai chính là báo ứng cho những khoảnh khắc mà ngươi đã bỏ bê".』

Đó là câu nói được cho là của anh hùng người Pháp, Napoleon. Có lẽ em ấy đã nghe trong một tựa game người lớn nào đó về các vĩ nhân được nữ tính hóa.

『Em nghĩ rằng vì mình đã bỏ bê suốt thời trung học, nên bây giờ tai ương mới ập đến.』

Kotoko tiếp tục với vẻ mặt trang nghiêm.

『Có lẽ mình chỉ có thể chấp nhận rằng những lời đồn về mình sẽ không bao giờ biến mất được nữa.』

Em ấy buông lời than thở với vẻ buồn bã, chua xót.

Nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều. Chắc chắn không thể chữa lành chỉ bằng một chút nghỉ ngơi được.

『Đùa à!』

Tôi ngồi đối diện Kotoko, cách một cái bàn.

『Anh đã cố gắng làm đủ mọi cách để xóa bỏ lời đồn về em đấy. Em định để tất cả trở nên vô ích sao?』

『V-Vâng, em mừng lắm nhưng... em cũng nghĩ đây là báo ứng thôi. Tự mình chuốc lấy mà...』

『Không phải.』

Chắc Kotoko ngạc nhiên vì tôi phủ nhận một cách dứt khoát như vậy nên chớp mắt liên hồi.

Tôi không chần chừ mà tiếp tục.

『Đây không phải là nhân quả tự em chuốc lấy. Nó chỉ là kết quả của việc ác ý của con người lan rộng, có kẻ hứng thú với điều đó rồi lại tiếp tục lan truyền thôi. Kết quả của việc em từng gây gổ sao có thể là những lời đồn đãi bất công đến thế này chứ.』

『N-Nhưng bạo lực là điều không nên làm đúng không? Anh đã nói đi nói lại rồi mà.』

『Đúng vậy. Bạo lực chắc chắn là hành vi tồi tệ nhất. Nhưng không vì thế mà gộp chung mọi việc vào một từ ngữ tồi tệ nhất. Ví dụ, em nghĩ sao về việc tát khi dạy dỗ hay chỉ bảo?』

『...Là bạo lực, nhưng cũng là việc không thể không làm.』

『Là tồi tệ nhất. Chỉ là, một khi đã đến mức đó rồi, anh nghĩ là không thể tránh được. Có những vấn đề chỉ có thể giải quyết bằng cách đó thôi. Không phải tất cả mọi người đều thông minh. Sẽ có những kẻ không hiểu dù đã nói bằng lời. Với những kẻ đó, chỉ có thể dùng sức mạnh để ép chúng im miệng.』

『Nhưng mà, bạo lực trong việc dạy dỗ bây giờ cũng bị lên án nhiều trên thời sự mà...』

『Thời sự thì liên quan gì. Anh nghĩ rằng nếu là hành vi vì muốn tốt cho đối phương thì có thể chấp nhận được. Nhưng những hành vi bạo lực như vì tâm trạng không tốt, hay bị đánh vì cùng một lỗi mà kẻ khác thì không, những hành vi đó mới đáng bị lên án.』

『Nhưng mà, em đã dùng bạo lực để giải tỏa bực bội mà!?』

Kotoko đứng dậy, nắm chặt tay như thể đang phẫn nộ.

Với vẻ mặt cô đơn, buồn bã, em ấy đang tìm kiếm điều gì đó.

...Có lẽ là muốn được mắng.

Nếu tôi mắng, chắc chắn Kotoko sẽ cảm thấy an tâm. Trải qua nghi thức thông thường là bị mắng khi làm điều xấu sẽ làm dịu đi sự lo lắng. Cũng có xu hướng cho rằng bị mắng là coi như xong chuyện.

Nhưng điều đó có thể làm vơi đi cảm giác tội lỗi của em ấy.

Không được như vậy. Bản thân tôi trực tiếp làm dịu đi tội lỗi của Kotoko thì không có ý nghĩa gì. Nếu không phải theo cách tự em ấy thuyết phục bản thân, thì cuối cùng em ấy sẽ không được cứu rỗi.

Tuy nhiên, tôi có thể gợi ý cho em ấy một cách để làm vơi đi cảm giác tội lỗi.

『Dù là giải tỏa bực bội hay vì bất cứ lý do gì... việc em đã cứu giúp ai đó là sự thật. Như Honzō (尊郷) bị đánh hội đồng, như Saitani (才谷) bị tống tiền chẳng hạn. Chắc chắn còn rất nhiều người khác nữa.』

Chỉ vì phương pháp không được hay cho lắm nên em ấy chưa từng được khen ngợi hay cảm ơn.

Saitani có lẽ không phải người đầu tiên. Lúc đó, chúng tôi đã may mắn tránh được một vụ ẩu đả trong gang tấc.

『Nếu em không phải là một đứa du côn, có lẽ đã có những người không được cứu giúp.』

『N-Nhưng mà, vì em là du côn nên cũng có người bị tổn thương...』

『Không cần phải chỉ nhìn vào những điều tồi tệ đâu.』

『V-Vậy... thật sao?』

『Dù có sống đoan chính đến mấy thì ít nhiều gì cũng sẽ bị người khác ghen ghét.』

Tôi cảm thấy biểu cảm của Kotoko đang dần dịu lại.

Nhưng mà, chắc vẫn cần thêm một cú hích nữa.

...Điều này tôi không muốn nói ra lắm đâu.

『Hơn nữa, nếu em không phải là một đứa du côn, thì anh và em đã không gặp nhau. Nên đừng phủ nhận hoàn toàn quá khứ của mình và ngừng suy nghĩ lại.』

『...S-Seiichi.』

『Điều em cần là sự tin tưởng từ mọi người rằng em sẽ không phạm sai lầm nữa trong tương lai. Tự em phủ nhận bản thân cũng chẳng có ai an ủi đâu.』

Kotoko ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt lạ lùng và nồng nhiệt.

Chắc cảm giác tiêu cực đã vơi đi phần nào rồi nhỉ?

『Haha. Nhưng mà, anh đã an ủi em rồi đó.』

『N-Ngươi đừng có tưởng ta sẽ an ủi nhiều lần như thế chứ!』

『Không. Nhưng đúng là vậy. Vì em là du côn, nên em mới gặp được anh.』

『Em nghĩ vậy là được rồi.』

Rồi Kotoko nắm lấy hai tay tôi.

『...Cảm ơn anh.』

Bàn tay bị nắm chặt. Lực mạnh mẽ nhưng cũng yếu ớt của Kotoko truyền đến tôi cùng với hơi ấm cơ thể.

『Nhưng mà, nhưng mà... Dù đã trải qua những chuyện gì đi nữa, em nghĩ rằng chúng ta dù sao cũng sẽ gặp nhau, điều đó cũng không sao đâu đúng không?』

Chẳng biết là theo diễn biến nào nữa.

『...Ừm, nghĩ về chuyện đó cũng thú vị đấy chứ.』

『Hehe. Cảm ơn anh, Seiichi.』

Kotoko nở nụ cười rạng rỡ.

Nếu em ấy có thể biểu cảm như vậy thì chắc không còn vấn đề gì nữa.

Còn lại là──.

『Ưm ừm. Đây là thông báo về lễ hội văn hóa.』

Đột nhiên, tiếng loa phát thanh vang lên khắp trường.

『Xin lỗi đã để quý vị chờ đợi. Xin công bố nội dung của sự kiện bí mật.』

Kotoko quay mặt về phía loa.

『À đúng rồi, trước lễ bế mạc còn có sự kiện đó nữa.』

Đây là cơ hội cuối cùng mà Aiko sẽ bày ra.

Cái thứ mà Aiko nói là sẽ phân định thắng thua đó.

Có lẽ nội dung là──.

『Đó là cuộc thi hoa khôi của trường Mikage và Kokuryō! Các nữ sinh hãy tích cực tham gia nhé! Dù là thi hoa khôi, nhưng nam sinh cũng có thể tham gia được đấy ạ!』

Trong chốc lát, tôi cảm nhận được cả trường học xôn xao.

『Thi hoa khôi sao. Khà khà khà... Hahahahahahaha!』

Tôi tự nhiên bật cười.

『A-Anh sao thế, Seiichi...』

Kotoko nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Chợt nhiên tôi cười phá lên mà, chắc em ấy cũng nghĩ là có chuyện gì.

Nhưng mà, tôi không thể ngừng cười được.

『Hầu hết đều nằm trong dự đoán.』

『Cái gì cơ?』

『Thứ mà nhỏ đó lên kế hoạch đấy.』

『Anh biết là thi hoa khôi sao?』

『Chưa thể khẳng định chắc chắn là thi hoa khôi. Chỉ là, để phô diễn một điều gì đó, thì nhất định phải sắp đặt mọi thứ một cách tự nhiên thôi.』

『...Em hoàn toàn không hiểu gì cả.』

Không ngờ nhỏ đó lại diễn biến mọi chuyện đúng như tôi đã dự tính. Đúng là đơn giản thật. Thậm chí còn thấy có chút đáng yêu nữa.

『Được thôi, Aiko.』

Đúng như nguyện vọng của cô, chúng ta hãy phân định thắng thua đi.

Tuy nhiên.

Chắc chắn sẽ không có kết quả mà cô mong muốn đâu.