Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 06 - 第四章

Và giờ, đến bức thư kế tiếp đây ạ!

Dù đã gần hai giờ chiều, nhưng lượng khách nhà tôi vẫn không hề thuyên giảm. Thậm chí, có người còn xếp hàng vào vài bận. Chẳng lẽ trang phục hầu gái lại có sức hút đến vậy ư?

Nói đi thì cũng phải nói lại, dẫu đông nhưng dòng khách ra vào vẫn khá ổn định. Hiện tại, chỉ cần tôi, Kotoko và Eve ba người thay phiên nhau là vừa đủ, không thừa cũng chẳng thiếu. Cứ quen dần thì công việc này cũng đỡ vất vả hơn nhiều.

Nếu mà có bếp núc nấu nướng thì chắc mọi chuyện đã khác rồi, đằng này chỉ việc chuẩn bị đồ rồi mang ra thôi. Khách có làm đổ gì thì mình lau dọn là xong, đơn giản vậy à.

Không có trò oẳn tù tì, cũng chẳng có dịch vụ vẽ chữ bằng sốt cà chua lên cơm trứng ốp la. Đây là một quán cà phê hầu gái mang không khí trầm lắng, có lẽ vì thế mà thu hút được cả tầng lớp lớn tuổi. Nhạc nền cũng chỉ toàn jazz ballad.

“Sắp đến giờ rồi.”

Kotoko liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong góc phòng rồi khẽ thì thầm, vừa đủ để tôi nghe thấy.

“Em về rồi đây ạ!”

“Tôi về.”

“Tôi mới quay lại đây!”

Đúng lúc đó, ba người Tozaki, Kiyomi và Saitani, đang trong giờ nghỉ, cũng đã quay về.

“Sắp có chương trình radio rồi, tiện thể nghe luôn vậy.”

“Cậu cũng siêng thật đấy.”

Mức độ hâm mộ Hatsushiba của Tozaki đôi khi cũng đáng nể thật.

Và rồi, khi kim đồng hồ chỉ đúng hai giờ chiều, tiếng chuông vang lên.

『Vâng vâng. Kính thưa quý vị và các bạn, ngay bây giờ, chương trình chính của ngày hôm nay sẽ bắt đầu. Buổi phát thanh trực tiếp với sự góp mặt của nữ diễn viên lồng tiếng học sinh trung học Hatsushiba Yuuka. Mong quý vị và các bạn cùng lắng nghe trong thời gian ngắn ngủi này ạ.』

Không phải giọng của Hatsushiba, mà là giọng một học sinh nào đó của trường Kokuryo vang lên qua loa phóng thanh.

Tiếng “bíp bíp bíp boong” như báo hiệu giờ vang lên, sau đó là tiếng nhiễu mic đặc trưng khi vừa bật công tắc, chỉ thoáng qua một chốc.

Và rồi…

『Xin chào quý vị, tôi là Hatsushiba Yuuka. Hôm nay tôi sẽ là người dẫn chương trình cho “Radio Kurokage của Hatsushiba Yuuka”. Rất hân hạnh được đồng hành cùng mọi người ạ!』

Dường như trong trường bỗng sôi động hơn một chút.

Các vị khách cũng bắt đầu trở nên rộn ràng.

“Yucchan đến rồi!” “Yukasuke!” “Tôi đã đợi!” “Giá như là buổi ghi âm công khai thì tốt quá!”

Cũng có những vị khách đến là vì cô bé.

Mà Hatsushiba có nhiều biệt danh thật, nào là Yucchan, nào là Yukasuke. Có vẻ như các diễn viên lồng tiếng thường có nhiều biệt danh.

…Khoan đã, một trong bốn người ngồi ở bàn trung tâm kia, hình như tôi từng thấy ở Comiket thì phải. Giống với người đã tìm ra giọng Hatsushiba giữa đám đông ồn ào.

Không, chắc là không phải đâu…

『Trước tiên, tôi xin tóm tắt lý lịch của mình…』

Hatsushiba từng có vẻ băn khoăn hay chán nản, nhưng nghe qua loa thì giọng cô bé vẫn bình thường như mọi khi. Đúng là một người chuyên nghiệp, khi vào việc là hoàn toàn khác biệt.

『Chương trình radio này, ban đầu tên là “Khu Vực Nhạy Cảm của Hatsushiba Yuuka” đấy ạ. Tôi cũng không hiểu nhạy cảm ở chỗ nào, hay là định bắt tôi nói những chuyện nhạy cảm đến mức nào nữa! Thế nên, sau khi phản đối, chúng tôi đã đổi tên thành cái tên kết hợp giữa Kuro của Kokuryo và Kage của Mikage. Vì đây là lễ hội văn hóa chung mà!』

Không vấp lời nào, cô bé nói năng lưu loát. Chắc vì nghe qua loa nên giọng cô bé lại càng êm tai.

Tozaki thì đang cười một cách… đáng sợ. Chuyện thường ngày ở huyện thôi.

『Vâng, mời quý vị đến với chuyên mục đầu tiên: “Tin Đồn Đen Tối Học Đường”! Bức thư đầu tiên đến từ bạn “Hakkeyoi” của Đài Phát Thanh Trung Học Kokuryo. Cảm ơn bạn đã gửi thư ạ. Ừm, trong trường chúng tôi, đêm đêm tại phòng âm nhạc có…』

Từ những câu chuyện ma kinh điển cho đến những chuyện tầm phào như thầy A đang nhắm tới cô B, tất cả được Hatsushiba đọc liên tiếp.

Những lời bình luận xen kẽ đời tư và kiến thức vặt của Hatsushiba cũng rất duyên dáng, khiến thỉnh thoảng khán giả lại bật cười khúc khích.

“Con bé làm tốt thật.”

Kotoko mỉm cười nhẹ nhõm.

Cứ thế, mười lăm phút trôi qua bình yên.

『Chuyên mục tiếp theo là “Phòng Tư Vấn Nỗi Lòng”. Chúng tôi sẽ lắng nghe những nỗi niềm ngọt ngào xen lẫn chua chát của mọi người. Còn giải quyết được hay không thì tôi… không biết đâu nha~』

Quả là một chuyên mục vô trách nhiệm. Chắc chắn Hatsushiba không phải người nghĩ ra kế hoạch này.

Cùng lúc chuyên mục thay đổi, cánh cửa bất ngờ mở toang.

“Này, chen ngang là không được đâu!”

Những vị khách đứng cuối hàng bắt đầu phàn nàn, nhưng người vừa bước vào lại là Hội trưởng Hội học sinh.

Cô ấy mặt mày tái mét, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

“Tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây ồn ào. Tôi không phải khách đâu ạ. Chỉ xong ngay thôi.”

Hội trưởng xin lỗi các vị khách phía sau, rồi quay sang nhìn tôi và Kotoko với ánh mắt cầu cứu.

“Tozaki. Đang giờ nghỉ, phiền cậu chút nhé.”

“Vâng vâng. Cứ giao cho tôi.”

Tôi giao việc pha cà phê cho Tozaki đang nghỉ ngơi, rồi cùng Kotoko tiến đến chỗ Hội trưởng.

Sau đó, tôi và Hội trưởng cùng bước ra khỏi phòng, đến một nơi ít người qua lại hơn.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“…Chúng ta phải dừng buổi phát thanh nội bộ này càng sớm càng tốt.”

“Hả? Dừng lại?”

Dừng để làm gì? Thật khó hiểu.

“Người đề xuất ý tưởng radio là Hội trưởng mà. Chuyện này là sao?”

“Họ đang lợi dụng những bức thư của học sinh để lan truyền tin đồn về Ayame-san. Kết quả điều tra cho thấy, tất cả các bức thư sẽ được đọc vào nửa sau chương trình đều liên quan đến Ayame-san…”

Tôi nhìn vào màn hình máy tính bảng mà Hội trưởng đưa ra.

Trên đó hiển thị một vài bức thư có lẽ sẽ được Hatsushiba đọc. Dù hơi mờ nhưng chữ vẫn đọc rõ ràng.

『Thời cấp hai, tôi đã bị một cô gái tên Ayame bắt nạt và rất khổ sở…』、『Một cô gái tên Ayame mà tôi gặp ở trường cấp ba đã trấn lột tôi ở khu phố đèn đỏ…』、『Hồi cấp hai, tôi đã bị Ayame Kotoko đối xử rất tệ…』

Nội dung các bức thư đều chỉ đích danh.

Chúng tôi đương nhiên sẽ không tin những chuyện này, nhưng những người không biết gì có thể sẽ tin.

Tuy nhiên…

“Khoan, khoan đã! Hatsushiba sẽ là người đọc thư mà?”

Nếu bức thư có tin đồn xấu về Kotoko thì Hatsushiba sẽ nhận ra chứ, hơn nữa, lẽ ra phải biết ngay từ lúc sắp xếp rồi. Hatsushiba sẽ không bỏ qua đâu, mà dù có lọt qua khâu kiểm tra thì cô bé cũng sẽ không đọc chúng.

“Chuyện là… chúng tôi nhận được báo cáo rằng có khả năng cô bé đang bị đe dọa.”

“Cái gì…!?”

Đe dọa, ư?

“Đây là thông tin mà các thành viên Hội học sinh đã điều tra được. Mức độ xác thực rất cao.”

“Vậy thì, những chuyện cô đã nhờ các thành viên Hội học sinh khác làm là…”

Hội trưởng khẽ gật đầu.

“Đúng vậy. Tôi đã nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu… Tôi đã chủ quan. Thật là bất cẩn.”

“Vậy thì Hatsushiba… À mà, Hội trưởng không kiểm tra tất cả các bức thư của chương trình radio sao?”

“Chúng tôi chỉ phụ trách những bức thư thu thập từ trường mình thôi. Đây là một sai lầm nghiêm trọng. Có lẽ tôi đã bị mờ mắt vì nghĩ Hatsushiba-san là người đọc.”

Đương nhiên rồi, không ai nghĩ Hatsushiba sẽ đọc những bức thư như vậy.

Nhưng mà, Hatsushiba đã có vẻ mặt u ám và hành xử kỳ lạ suốt mấy ngày qua, phải chăng là do bị đe dọa? Nếu vậy thì những bí ẩn gần đây đã được giải đáp.

“Hatsushiba…”

Bản thân Hatsushiba, người đã cố gắng hơn bất kỳ thành viên nào trong câu lạc bộ, sẽ không bao giờ làm điều gì để lan truyền tin đồn về Kotoko.

Thật sự là gần đây Kotoko và cô bé có hơi giữ khoảng cách, nhưng nếu bị đe dọa mà phải khuất phục, thì đó không phải là chuyện không thể xảy ra.

Nếu như… Hatsushiba đọc những bức thư này, thì tin đồn về Kotoko sẽ lại bùng lên dữ dội.

Nội dung không quan trọng.

Những câu chuyện kiểu này, điều quan trọng là người nói có được bao nhiêu uy tín, bao nhiêu sự tin cậy.

Ngay cả những người bạn cùng lớp, những người có lẽ đã không còn tin vào tin đồn nữa, cũng có thể sẽ quay lưng nếu Hatsushiba nói ra.

“…Chuyện suy nghĩ cứ để sau đi. Bây giờ có cách nào dừng buổi phát sóng ngay lập tức không? Tạm thời cũng được. Chúng ta phải nói chuyện với Hatsushiba.”

“Tôi không thể quyết định việc đó một mình được. Vậy nên tôi mới nghĩ, ít nhất thì các bạn hãy liên lạc bằng điện thoại hay tin nhắn.”

Ra là vì thế mà cô ấy đến tìm chúng tôi. Hội trưởng chưa có số liên lạc của các thành viên câu lạc bộ mà.

Mặc dù việc liên lạc bằng điện thoại trong lúc đang phát sóng thì hy vọng cũng mong manh lắm…!

“Không được. Yuuka không hề đọc tin nhắn.”

Quả nhiên là không được sao.

“Vậy thì, chúng ta sẽ xông thẳng vào! Không còn thời gian nữa! Cô cứ nói dối giáo viên cũng được, cố gắng đàm phán để dừng nó lại!”

“Vâng, vâng ạ. Tôi sẽ đi nói chuyện với các giáo viên!”

Sau đó, chúng tôi chia nhau ra.

“Đi thôi, Kotoko.”

“Ừ.”

Tôi và Kotoko vội vã đến phòng phát sóng, nằm ở một tòa nhà khác.

Mà này…

“Kotoko. Em không hề hoảng loạn nhỉ?”

“Hả, thật sao?”

Hatsushiba có thể đang tung tin đồn về Kotoko. Tình hình là như vậy đó.

“Em tin Hatsushiba sao?”

“Ừm, cũng có lẽ.”

“Nhưng mà, cô bé có thể đang bị đe dọa đấy?”

Chuyện này thật khó nói đúng sai. Ngay cả khi bị đe dọa, chúng ta cũng không biết là bằng cách nào hay với nội dung gì.

Trong tình huống như vậy mà…

“Đúng vậy. Nhưng mà… Seiichi, anh sẽ tin em đúng không?”

Cô bé nhìn tôi với đôi mắt không chút do dự.

“Dù có tin đồn nào lan truyền, anh vẫn tuyệt đối tin em… nên em không sợ.”

“Này này. Anh đâu phải là người đức độ đến vậy đâu.”

“Với em thì cũng giống vậy mà.”

Khi bị nói với sự tự tin đến thế, tôi cũng thấy ngượng ngùng.

『Bức thư tiếp theo ạ. Đến từ bạn Umetarou, radio name của trường Mikage. Hatsushiba-san xin chào. Em luôn bị trêu chọc vì được khen là dễ thương. Dù đã cố gắng để trông nam tính hơn, nhưng không ai tin em là con trai. Em phải làm sao đây…』

Giọng ngọt ngào của Hatsushiba vang lên từ khắp các loa phóng thanh.

Hiện tại, các bức thư vẫn chưa nhắc đến chuyện của Kotoko. Nội dung bức thư thì… tôi cũng có vài điều muốn nói, nhưng tôi sẽ giữ im lặng. Mong em cố gắng lên, Umetarou-kun.

Bây giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng đến phòng phát sóng.

Dù Kotoko có tin tôi đến mấy, tin đồn cũng không thể bị bóp méo được.

Không thể để Kotoko phải gánh thêm nghiệp chướng nào nữa.

Và cả… Hatsushiba cũng chắc chắn sẽ phải gánh chịu.

Cô bé không nên phải chịu thêm tội lỗi nào nữa.

Bước vào tòa nhà và đến tầng có phòng phát sóng, thì thấy…

“Ô kìa, không phải Seiichi-kun sao. Anh có chuyện gì à?”

Shigure Ako đang đứng đó.

Cô ta vẫn nở nụ cười rạng rỡ như mọi khi.

Hai nam sinh và hai nữ sinh mặc đồng phục Kokuryo, có lẽ là thành viên Hội học sinh, cũng đứng đó, như thể chắn lối chúng tôi.

Kyoya thì không thấy đâu cả…

“…Tránh ra đi, Ako.”

“Sao vậy? Con đường này chỉ dẫn đến phòng phát sóng thôi mà?”

“Tôi có việc ở đó.”

“Không được đâu ạ. Bây giờ trong phòng phát sóng đang có chương trình radio của Hatsushiba-san. Phải giữ yên lặng chứ.”

“Chúng tôi phải dừng chương trình radio đó lại!”

Nghe vậy, Ako khúc khích cười một cách tao nhã, rồi khẽ lắc đầu tỏ vẻ phủ nhận.

“Tại sao lại cần phải làm vậy?”

“Vì không thể để Hatsushiba đọc những bức thư mà cô chuẩn bị được.”

“Ôi? Anh nghe mấy chuyện đó ở đâu ra vậy? Chẳng phải là vu khống trắng trợn sao. Tôi có thể khiếu nại thông qua Hội học sinh của Mikage đấy?”

Lúc đó, Kotoko bước lên một bước.

“Mày…”

“Ôi. Ayame-san, có chuyện gì muốn nói sao?”

“Cuối cùng thì tao cũng nhớ ra đôi chút. Mày, hình như…”

“Nhớ ra rồi ư? Hì hì. Người bị bắt nạt thì không quên, còn người bắt nạt thì quên, có vẻ đúng thật nhỉ.”

“Bắt nạt à?”

“Với anh thì đó là trò đùa nghịch phải không? Nhưng mà, có phải bắt nạt hay không thì do người bị hại quyết định.”

Mắt Kotoko nheo lại. Không phải là cô bé khó chịu hay bực tức.

Chỉ là có vẻ đang ngờ vực.

“Mày muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng đừng kéo Yuuka vào chuyện này. Con bé không liên quan!”

“Khúc khích. Cô ấy đã tự nguyện tham gia mà?”

“Xạo. Tao không biết mày lấy chuyện gì ra để uy hiếp, nhưng mày đang đe dọa con bé đúng không?”

“Không có bằng chứng mà lại nói nặng lời vậy. Có lẽ tôi nên khiếu nại nhỉ?”

Kotoko nghẹn lời.

Thà mình dẫn Hội trưởng đến đây còn tốt hơn. Chuyện này hơi bất lợi rồi.

“Nhưng tôi có thể ngăn Hatsushiba-san lại đấy?”

Ako khẽ mỉm cười. Đó là một nụ cười đáng ghét một cách kỳ lạ. Thậm chí còn khiến tôi cảm thấy rợn người.

“Chúng ta hãy quỳ lạy ở đây đi. Cho đến khi tôi vừa lòng. Cho đến khi tôi tha thứ, bất kể có chuyện gì xảy ra – dù quần áo có bị cắt nát cũng đừng ngẩng mặt lên. Nếu tôi cảm thấy hả hê, vậy là được rồi.”

Con nhỏ này, nó đang nói cái quái gì vậy…!

Quả nhiên, tính cách của con nhỏ này chắc chắn không hề thay đổi từ trước đến nay.

Dường như nó đẩy người khác vào bất kỳ nỗi khổ nào cũng không hề có chút lương tâm cắn rứt nào cả.

“……… ”

Kotoko nghiến răng, vẻ mặt đau khổ, chần chừ.

“Không còn thời gian nữa…!”

Và rồi, cô bé khụy gối xuống…

“Đợi đã, Kotoko.”

Tôi nắm chặt vai Kotoko.

Kotoko giật mình quay lại.

“S-Seiichi…”

“Nếu em quỳ xuống ở đó, anh sẽ khinh thường em đấy. Đó là em đã thừa nhận tội lỗi của mình rồi.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Hơn nữa, lời em nói tin tưởng Hatsushiba cũng sẽ trở thành lời nói dối.”

“Ối…!”

“Vả lại, con nhỏ này dù sao cũng sẽ không tha thứ cho em đâu. Nó là loại người như thế.”

Nghe vậy, Ako nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt khinh miệt.

“Ôi. Thật là tệ quá nhỉ. Anh còn không biết cô ấy đã phạm tội gì cơ mà.”

“Anh tin tưởng con bé này. Cô bé ấy tuyệt đối không làm chuyện gì để hạ thấp người khác. Giả sử cô bị hạ thấp thì đó cũng là tự làm tự chịu mà thôi.”

“……… ”

“Cô đã nói đúng không? Rằng kẻ bất hảo là tai họa. Rằng chúng đáng phải chết. Rằng những kẻ gây hại cho người khác đáng phải sống lay lắt dưới đáy xã hội suốt đời.”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì, đối với tôi, chính cô mới là kẻ đáng phải sống lay lắt dưới đáy xã hội.”

“Cái…!”

Ako kinh ngạc mở to mắt.

“Vì cô mà hồi tiểu học tôi đã phải chịu đựng những chuyện kinh khủng.”

“Đó không phải là ác ý mà…”

“Nếu là chuyện có thể bỏ qua chỉ vì không có ác ý, thì lỗi lầm của bọn côn đồ cũng vậy thôi. Lời cô nói ngay từ đầu đã hoàn toàn vô lý rồi. Nó chỉ đơn giản là nói một cách tự tiện rằng ‘những kẻ không làm theo ý mình thì biến đi’.”

“……… ”

“Tôi không biết hồi cấp hai Kotoko đã gây ra bao nhiêu nỗi sợ hãi với vẻ ngoài ngổ ngáo của mình, và tôi cũng không có ý định bao che cho điều đó. Nhưng Kotoko bây giờ đang cố gắng gột rửa những điều đó. Vậy thì tôi chỉ cần hỗ trợ cô bé mà thôi.”

Ako ngậm miệng, không phản bác tôi.

Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt tự mãn, như thể muốn nói “cứ để anh nói thoải mái đi”.

“Thật không ngờ Seiichi-kun lại ngu ngốc đến vậy.”

“Tôi cũng không ngờ cô lại có thể tàn độc đến mức này.”

Trong một thoáng, chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau trong im lặng.

“…Cô từng nói muốn chuộc lỗi đúng không? Vậy thì, chuyện của tôi cứ để đó đi. Hãy dừng việc làm phiền Kotoko lại. Sau đó thì dừng chương trình radio của Hatsushiba nữa.”

“Không thể được. Nếu không chuộc lỗi trực tiếp với Seiichi-kun, tôi sẽ không thấy hả hê đâu.”

“Chuộc lỗi không phải là kiểu đó đâu mà…”

『Vâng, bức thư tiếp theo ạ.』

Trong lúc chúng tôi đang tranh cãi, chương trình radio của Hatsushiba vẫn tiếp tục. Dù có hét lên gọi Hatsushiba bây giờ cũng vô ích thôi. Phòng phát sóng cách âm, không thể nghe thấy tiếng chúng tôi được.

“...Chúng ta liều mạng xông vào không?”

Kotoko hỏi một cách không tự tin.

“Không, không được. Làm vậy là đúng ý đồ của đối phương.”

Chỉ cần chạm vào họ thôi là họ sẽ nói đó là bạo lực ngay. Thế nên, họ mới dựng một bức tường vững chắc để chúng tôi không thể vượt qua được dù có cố gắng đến mấy.

Nhưng bây giờ, dù có leo cầu thang từ phía đối diện thì cũng không kịp, và Ako sẽ luôn theo dõi hành động của chúng tôi để dựng tường chắn.

Quyền chủ động nằm trong tay họ. Để vượt qua bức tường mà không để đối phương có cớ nói là bạo lực, chỉ có thể tấn công bất ngờ.

Nhưng đã quá muộn rồi.

“Thôi nào. Hãy nghe đây. Nghe về những hành vi xấu xa của cô ấy sẽ bị phơi bày dưới ánh mặt trời. Nghe về sự sụp đổ dần dần của cô ấy.”

Chúng tôi không thể làm gì được.

Nhưng Kotoko vẫn chỉ nhìn Ako với đôi mắt chân thành.

Không phải cái nhìn khó chịu hay cau có như thường lệ.

Với vẻ mặt kiên định một cách nào đó, ngay trong hoàn cảnh này tôi vẫn không khỏi say đắm.

Dáng vẻ không chút do dự, mạnh mẽ của cô bé trông thật tuyệt vời.

『Vậy thì, bức thư tiếp theo. Đến từ bạn Momen, radio name của trường Mikage. Cảm ơn bạn.』

Chương trình radio của Hatsushiba vẫn tiếp tục.

Bức thư sắp được đọc ở đây có thể là về tin đồn của Kotoko.

Tất cả những gì chúng tôi đã làm có thể sẽ tan thành mây khói.

Dù vậy, Kotoko vẫn không hề nao núng, chỉ đứng thẳng người và lắng tai nghe chương trình radio của Hatsushiba.

『Chào Hatsushiba-san. Xin hãy lắng nghe câu chuyện của tôi. Bạn thân của tôi đang rất suy sụp. Ối, có vẻ là một chủ đề hơi nặng nề đây?』

Trong không khí căng thẳng, giọng Hatsushiba vang lên rất tươi vui, như thể đang tạo ra một bầu không khí thoải mái xung quanh.

『Ngày xưa, chúng tôi đã hiểu lầm nhau vì những chuyện nhỏ nhặt và cãi vã, nhưng bây giờ tôi nghĩ chúng tôi còn thân thiết hơn xưa. Chỉ là… bạn thân của tôi dường như cảm thấy mắc nợ tôi, và luôn tự trách mình. Cô ấy luôn đặt bản thân mình xuống thấp. Chắc chắn là vì cô ấy nghĩ rằng mình đã làm phiền tôi.』

Giọng điệu của Hatsushiba có hơi thay đổi một chút.

Chắc là vì bức thư nghiêm túc?

Khác hẳn với bình thường, giọng cô bé trở nên nghiêm trọng.

『Bạn thân của tôi chắc chắn đang thích cùng một người với tôi. Nhưng vì cảm giác mắc nợ đó, cô ấy chắc chắn sẽ ưu tiên tôi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cuối cùng cô ấy sẽ rút lui mà không nói một lời nào.』

Ako tỏ vẻ ngờ vực.

Cô ta bối rối, như muốn nói rằng điều này không nằm trong kế hoạch.

『Nhưng mà, tôi không thích bị nhường như vậy. Dù đối phương không dễ dàng đón nhận tình cảm của chúng tôi, nhưng tôi vẫn muốn cạnh tranh một cách công bằng. Đối mặt trực diện với nhau, không ai phải hối tiếc.』

Và rồi, Kotoko khẽ mỉm cười.

Như thể đã hiểu ra điều gì đó.

Hơn nữa, giọng Hatsushiba lại dần chậm rãi hơn.

Hơi có vẻ như đang nấc nghẹn… ư? Không, nhưng mà đây cũng không phải là bức thư có yếu tố gây khóc…

Đây không phải là bức thư nhằm hạ thấp Kotoko.

Ako vẫn luôn cau có.

『Tôi mong rằng tình cảm này sẽ đến được với cô ấy…』

Bức thư kết thúc bằng một giọng nói nghẹn ngào.

Một khoảng im lặng chưa từng có kéo dài.

Sự bối rối lan truyền từ trong trường.

『Đúng vậy…』

Hatsushiba cất tiếng.

『Đúng vậy. Nếu cứ thế rút lui thì thật là bất lịch sự!』

Một giọng nói đầy quyết tâm, không chút do dự.

Như thể đang tự cổ vũ bản thân, cô bé bắt đầu nói một cách hùng hồn.

『À mà, chuyện riêng một chút, trước khi buổi phát sóng này bắt đầu, tôi đã có một nỗi băn khoăn. Nhưng mà, nghe xong bức thư này thì nó đã tan biến mất rồi. Tôi cũng đã định làm một trò tinh quái nho nhỏ, nhưng mà thôi!』

Giọng nói tươi vui, không chút do dự.

Đó là Hatsushiba thường ngày, không phải là giọng diễn viên lồng tiếng.

『Ừm. Vậy thì tôi xin trả lời lại lần nữa nhé! Nên cạnh tranh thì tốt hơn! Hãy cạnh tranh đi! Hãy hối hận vì đã giúp đỡ kẻ thù đi! Tình yêu là sự giành giật!』

Không, giọng nói không thay đổi.

Chỉ là không còn chút màu sắc thương mại nào nữa.

Khó mà diễn tả được, nhưng đây chính là giọng Hatsushiba thường ngày. Chính vì qua loa phóng thanh nên tôi mới nhận ra điều đó.

“Con bé đã làm rồi…”

Ako khẽ thì thầm và thở dài.

“Nếu muốn dừng buổi phát sóng thì cứ tự nhiên. Tôi sẽ không ngăn cản nữa.”

“Hả?”

Vừa dứt lời, Ako và những người khác đã vội vàng bỏ đi.

Phần chúng tôi thì có hơi cảm giác bị bỏ rơi.

“K-Kotoko, phải làm sao đây? Có nên dừng lại không?”

Giọng Hatsushiba đã trở lại bình thường, nhưng tin đồn về Kotoko vẫn có thể lan truyền mà.

“Không. Không cần lo nữa đâu. Chắc chắn con bé đã vượt qua rồi.”

“Thật sao? Mà sao em lại biết rõ vậy?”

“Vì Yuuka là bạn thân chí cốt của em mà.”

Kotoko nở nụ cười tự hào, ưỡn ngực.

『Vậy thì, bức thư tiếp theo!』

Và rồi, cô bé mỉm cười dịu dàng, lắng tai nghe giọng Hatsushiba.

Sau khi buổi phát thanh kết thúc suôn sẻ, Hatsushiba rời phòng phát sóng và bước đi trong sân trường, nhận được tràng pháo tay hoan hô từ rất nhiều học sinh.

“Radio hay lắm!” “Yucchan ơi!” “Yukasuke, tuyệt vời!” “Đúng là diễn viên lồng tiếng có khác!” “Giọng dễ thương quá!” “Cho em ghi âm đi!” “Làm vợ anh đi!”

Vừa vẫy tay đáp lại một cách nhẹ nhàng, cô bé vừa trở về nơi ẩn náu của mình.

Nơi có những người bạn đang chờ đợi, nơi thuộc về cô bé.

Nhưng người khởi xướng sự việc lần này đã đứng chắn lối, như thể không cho cô bé đi dễ dàng.

“Hatsushiba-san, cô có ý gì vậy?”

“Ý gì cũng được thôi, Shigure-san. Vì có những bức thư không phù hợp với chương trình radio nên tôi không đọc thôi mà?”

“……… ”

Ako cắn móng tay, lộ rõ vẻ khó chịu.

“Nếu cô muốn tung dữ liệu giọng nói đó lên mạng thì cứ tự nhiên. Yuuka sẽ không bao giờ thua đâu.”

Hơn nữa, cô bé tin tưởng tuyệt đối rằng Kotoko chắc chắn sẽ giúp đỡ mình.

Seiichi cũng sẽ đứng về phía cô bé.

Cả hai đều quá tốt bụng và hiền lành, nên cô bé đôi khi muốn ỷ lại họ.

“Cô sẽ hối hận đấy.”

“Thì cứ hối hận bao nhiêu tùy thích. Nhưng nếu bên cô làm vậy thì Yuuka cũng sẽ tiết lộ những bức thư mà cô đã định cho đọc trên radio.”

“…Cứ tự tiện làm đi. Dù có được đọc thì cũng chẳng ai để tâm, với tôi thì đó là chuyện không liên quan. Thôi vậy nhé.”

“Khoan đã. Shigure-san.”

“Gì? Tôi không có gì để nói nữa đâu.”

“Tại sao cô lại nhắm vào Cotton… Ayame-san?”

“…Đó không phải là chuyện để nói đâu.”

Và rồi, Ako lướt qua Hatsushiba rồi bỏ đi.

Cô ta giẫm chân xuống vỉa đá một cách hơi khó chịu, lại cắn móng tay.

“Bây giờ, dù có tung dữ liệu giọng nói của cô ấy ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù có hạ thấp cô ấy thì rủi ro của tôi cũng chỉ tăng lên mà thôi.”

Vì kế hoạch không thành công, cô ta cúi đầu và thở dài mệt mỏi.

Nhưng rồi, cô ta nhanh chóng ngẩng mặt lên.

“…Thôi vậy. Đây cũng chỉ là trò tiêu khiển thôi mà. Cái chính thì… là vào ngày mai.”

Ako nhếch khóe môi lên một cách đáng sợ.