Nếu không tận hưởng hết mình thì phí lắm đó!
"Được rồi, chúng ta sẽ bàn về tiết mục của lớp. Ai có ý kiến gì xin cứ đóng góp."
Trưởng ban Hosoe bước lên bục, viết "Lễ hội Văn hóa - Tiết mục" vào góc phải bảng đen.
Tiết sinh hoạt đầu tiên của học kỳ hai lẽ ra phải là để quyết định tiết mục của lớp, thứ mà đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu. Dù đã bàn bạc từ cuối học kỳ một nhưng vẫn chưa chốt được gì.
"Bắt vài con ếch về, chia mỗi con một đường đua rồi cá cược đi!" "Bị từ chối!"
"Tổ chức tiệc giao lưu với mấy người bên Kokuryō đi, giao lưu ấy!" "Bị từ chối!"
"Làm show thời trang Hatsushiba đi. Mấy bộ bikini hay của người mẫu xe đua ấy!" "Bị từ chối!"
Mấy cái ý kiến của Uchida, Mikamoto và Matoba cứ bị "dội ngược" liên tục. Nói đúng hơn là chúng nó cứ như muốn "chết thì chết chung", bảo sao mãi không có tiến triển. Hơn nữa, đứa nào đứa nấy cũng đưa ra ý kiến cứ y như ông chú ấy.
"Có ai có ý kiến nào khác không!"
Đến cả Hosoe, người nổi tiếng là hiền lành, cũng phải cau mày khó chịu trước đám con trai vô phép tắc này.
Riêng tôi thì muốn được thảnh thơi ở lớp, tốt nhất là cứ để thế này không quyết được gì cả, biến thành khu nghỉ chân cho rồi. Cơ mà, tự mình đề xuất một khu nghỉ chân "bị động" như vậy thì cũng ngại.
Ước gì có ai đó đề xuất giúp nhỉ.
"Lễ hội Văn hóa chung với Kokuryō đã được quyết định rồi, nếu lớp mình không có tiết mục thì sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của trường đó! Sẽ bị ghi là không tích cực đó!"
Hosoe đưa mắt nhìn tôi đầy nghiêm khắc. Hiếm khi thấy trưởng ban, người vốn dĩ chẳng bao giờ gây sóng gió, lại nói thẳng thừng đến vậy.
"À, cái đó thì phiền thật..." "Không muốn thua Kokuryō chút nào..." "Dù chúng ta thua họ về điểm số rồi."
Hôm qua, khi Ako và các học sinh Kokuryō đến, có vẻ như sau buổi họp đó, chủ tịch hội học sinh đã nhận ra rằng mọi nỗ lực phản đối đều vô ích, và Lễ hội Văn hóa chung đã chính thức được quyết định.
Hơn nữa, lễ hội còn diễn ra trong hai ngày cuối tuần. Có vẻ như đây sẽ là một lễ hội văn hóa lớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Dù tôi không tham gia buổi họp nên chỉ là phỏng đoán, nhưng chắc hẳn họ đã nhận ra rằng tiếp tục kháng cự chỉ làm trì hoãn vô ích các hoạt động chuẩn bị cho lễ hội.
Và thế là, vào sáng nay, tin tức về Lễ hội Văn hóa chung được lan truyền rộng rãi, tạo ra khẩu hiệu bí ẩn "Đừng thua Kokuryō!", khiến cả trường bao trùm trong một cảm giác sứ mệnh.
Hóa ra, có khá nhiều người coi Kokuryō là đối thủ. Thực tế thì, những học sinh có thành tích tốt ở cấp hai đều vào Kokuryō cả.
Vì lý do đó, không lớp nào muốn thua kém về tiết mục, nên lớp nào cũng đang cố gắng hết sức để nghĩ ra ý tưởng.
Nếu không được ban tổ chức lễ hội văn hóa chấp thuận, tiết mục sẽ không thể trình diễn. Khi đó, lớp sẽ đương nhiên trở thành khu nghỉ chân.
Lớp chúng tôi muốn tránh điều đó. Có lẽ chính cảm giác này là động lực, nên hiện tại lớp nào cũng đang vắt óc nghĩ tiết mục. Những lớp chưa quyết định được, không giống lớp chúng tôi, chắc đang hăng hái tranh luận những ý kiến có ích. Lớp mình bao giờ mới quyết định được đây...
"Nhà ma!"
Eve lại đưa ra ý tưởng y hệt như hồi sinh hoạt câu lạc bộ. Rốt cuộc con bé này thích ma đến mức nào vậy.
"Ưm..."
Phản ứng của trưởng ban lẫn cả lớp đều không tốt. Matoba và lũ bạn còn nói "Nhà ma là thứ đi với con gái, chứ tự mình làm thì...". Hứ, bọn "happy couple"!
"Hay là domino đổ?" "Ể, cái đó cứ phải làm đi làm lại trước khách sao?" "Đặt vòng ném thì sao?" "Như quầy hàng ở lễ hội vậy." "Phòng chơi mạt chược chắc được đó nhỉ?" "Em không biết tính điểm."
Ôi, lộn xộn hết cả rồi.
"Dừng lại! Ai có ý kiến thì giơ tay phát biểu!"
Hosoe cũng vất vả thật. Làm trưởng ban lớp này chắc có bao nhiêu thuốc đau dạ dày cũng không đủ.
"Dạ, dạ!"
"Rồi, Sakai-kun. Cậu mà nói gì lung tung là tôi giận đó nha!"
"Không, không có đâu. Nói thẳng vào vấn đề luôn nhé, hay mình làm kịch đi?"
Cả lớp xôn xao. Không phải ồn ào dữ dội, mà là một sự xì xào nhẹ.
"Vở kịch là Romeo và Juliet. Phông màn, đạo cụ lớn nhỏ, trang phục thì tớ có thể mượn được chín phần mười từ người quen. Thế này thì sao?"
Kịch nói... vốn dĩ là thứ dễ bị phản đối, nhưng...
"Mượn được phông màn hả?" "Không phải tự làm sao?" "Trang phục thì cứ để ai vừa size mặc là được."
Với sự dễ dàng là không cần chuẩn bị phông màn, đạo cụ, trang phục, ý tưởng này được đón nhận khá tích cực.
"Hay đó. Với Sakai-kun mà nói, đây là một ý kiến khá hợp lý."
"Trưởng ban, thừa một câu rồi đó."
"Vậy, nếu không có ý kiến phản đối đặc biệt nào, tôi muốn chọn kịch nói."
Không có ý kiến phản đối tích cực nào, và cũng chẳng có ý tưởng khả dĩ nào khác được đưa ra.
Các vị trí cần thiết cho một vở kịch trong lễ hội văn hóa bao gồm: diễn viên, biên kịch, đạo diễn, đạo cụ lớn, đạo cụ nhỏ, ánh sáng, âm thanh, trang phục, hóa trang.
Nếu đã có sẵn phông màn, đạo cụ và trang phục, thì chỉ cần "đùn đẩy" – à không, giao phó vai diễn khó nhằn nhất cho ai đó là xong.
"Nếu không ai làm, thì tớ, người đưa ra ý tưởng, sẽ đảm nhận phần kịch bản."
Và Sakai còn nói sẽ đảm nhận phần kịch bản nữa.
Đến nước này thì không ai phản đối nữa.
Bây giờ chỉ cần cẩn thận không bốc trúng lá bài Joker... Có lẽ bạn học trong lớp đều đang nghĩ vậy trong bụng.
...À, chắc cũng có vài người muốn diễn.
"Vậy thì, chúng ta sẽ chọn kịch nói. Việc biên kịch sẽ đến đâu thì tôi và Sakai-kun sẽ bàn bạc thêm, còn về diễn viên, chúng ta sẽ quyết định vào buổi sau."
Cứ thế, tiết sinh hoạt đầu tiên đã kết thúc một cách suôn sẻ.
Tạm thời tiết mục của lớp đã được quyết định, và sau khi buổi học đầu tiên của học kỳ hai kết thúc vào tiết thứ tư, thì đến giờ nghỉ trưa.
Khi chúng tôi ăn uống xong trong lớp,
"Aramiya-kun, tớ có chuyện muốn nhờ... Cậu đi với tớ một lát được không?"
Hatsushiba đột nhiên nhờ vả.
Và tôi tự hỏi chuyện gì, thì...
"Tại sao lại có thêm một người đàn ông thừa thãi đi cùng thế nhỉ... Tôi tưởng mình chỉ gọi Hatsushiba-san thôi chứ."
Hiện tại, tôi và Hatsushiba đang ở phòng hội học sinh. Ngồi trên chiếc ghế sofa đôi êm ái, đối diện qua bàn là chủ tịch hội học sinh. Thư ký đứng sừng sững ở cửa, và phía sau chủ tịch hội học sinh là phó chủ tịch đang cầm sổ ghi chép.
"Không phải là Hatsushiba không tin tưởng tôi sao?"
"K-Không phải vậy..."
Bị hội học sinh gọi đến, chắc cô ấy đã cảm thấy nguy hiểm. Tôi hiểu cảm giác muốn tôi đi cùng của Hatsushiba.
Nếu đối thủ không phải là chủ tịch hội học sinh, Hatsushiba có lẽ đã chọn Kotoko để đi cùng. ...À không, có khi cô ấy tự mình đi.
Theo nghĩa đó, trong vai trò đối phó với chủ tịch hội học sinh, có lẽ tôi được Hatsushiba tin tưởng. ...Ư, không vui chút nào!
"Vậy có chuyện gì thế ạ?"
Khi Hatsushiba hỏi, chủ tịch hội học sinh, vẻ mặt bực bội vì kế hoạch riêng tư với cô ấy đổ bể, trừng mắt nhìn tôi một cách sắc lạnh rồi khẽ thở dài.
"Đành vậy. Chúng ta nên tiến hành nhanh chóng thôi."
Và rồi, chủ tịch hội học sinh lấy ra vài tờ giấy, đặt lên bàn và nhẹ nhàng đẩy về phía Hatsushiba.
Hatsushiba cầm lấy, nhìn chằm chằm. Tôi cũng ghé vào xem.
"...Dự thảo kế hoạch chung của Lễ hội Văn hóa Mikage & Kokuryō, Kế hoạch chung, Dự thảo?"
"Vâng. Dù có chút không hài lòng, nhưng hiệu trưởng trường chúng ta đã chấp thuận, và việc tổ chức Lễ hội Văn hóa chung giữa Mikage và Kokuryō đã được xác nhận. Chuyện đó chắc đã được trường thông báo nên các bạn biết rồi phải không?"
Chủ tịch hội học sinh có vẻ đã rất muốn tránh, nhưng cuối cùng đành phải nghe theo hiệu trưởng. Có lẽ cũng có những lý do từ phía nhà trường. Hội học sinh có lẽ không thể từ chối. Ngay cả việc họ có thể chống cự đã là đáng kinh ngạc rồi.
"Ngoài ra, còn vài kế hoạch chung khác nữa. Tuy nhiên, đây là một trong những kế hoạch chính."
Lý do tại sao Hatsushiba lại được mời đến bàn về chuyện này nhanh chóng lộ rõ khi tôi đọc hết dự thảo.
"...Khu nhạy cảm của Hatsushiba Yūka (tạm thời)? Nghe quen quen..."
"Tiêu đề chỉ là tạm thời thôi. Phía bên kia đề xuất một chương trình phát thanh trực tiếp kéo dài một tiếng qua hệ thống truyền thanh nội bộ trường. Để trả lời thư của học sinh và phụ huynh, cũng như tổ chức một vài chuyên mục nhỏ để mọi người vui chơi. Họ muốn làm như một chương trình phát thanh của diễn viên lồng tiếng vậy."
"Và tôi phải làm nó?"
"Nghe nói có fan của bạn ở trường cấp ba Kokuryō, nên họ đề cử rất mạnh mẽ. Với tư cách là một diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp... họ muốn bạn phát huy hết khả năng của mình. Việc điều chỉnh âm thanh và các công việc viết kịch bản sẽ do phía Kokuryō đảm nhận."
Hatsushiba ngập ngừng, vẻ mặt khó xử.
"K-Khoan đã. Chuyện này, tôi không thể tự mình quyết định được. Tôi còn phải bàn với công ty quản lý nữa."
"À, ra là vậy. Phức tạp thật nhỉ."
"Này, tôi có thể từ chối không?"
"Với tôi mà nói, một khi đã quyết định làm, thì tôi rất muốn được nghe chương trình phát thanh nội bộ được dệt nên bởi giọng hát thiên thần dễ chịu của bạn. Tuy nhiên, nếu bạn thực sự không muốn, tôi sẽ từ chối giúp bạn."
Chủ tịch hội học sinh vừa chờ đợi câu trả lời của Hatsushiba, vừa cầm tách trà đã được đặt sẵn lúc nào không hay lên uống.
Hatsushiba lúng túng liếc nhìn tôi.
"C-Cậu nghĩ sao?"
"Cậu hỏi tớ nghĩ sao thì... Tớ cũng khó trả lời."
Nếu muốn làm thì cứ làm, nếu không muốn thì từ chối. Tôi thấy chuyện chỉ có thế.
Dù có chút lo lắng về việc Ako đứng sau hội học sinh bên kia, nhưng chắc cũng không thể làm được gì qua radio.
"Cảm ơn vì lời đề nghị tử tế, nhưng... tôi xin lỗi."
Sau đó Hatsushiba cúi đầu về phía chủ tịch hội học sinh, vẻ mặt đầy áy náy.
"Em còn có tiết mục câu lạc bộ, và cả lớp em cũng cần giúp nữa."
"...Phải rồi nhỉ."
Chủ tịch hội học sinh khẽ thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, tôi lại thấy cô ấy có vẻ hơi nhẹ nhõm.
"Được rồi. Tiếc thật, nhưng tôi sẽ nói lại với phía bên kia như vậy. Xin lỗi bạn nhé, đã làm mất thời gian của bạn."
"Không. Tôi mới là người xin lỗi."
Cuộc nói chuyện kết thúc mà không có bất kỳ rắc rối nào, và chúng tôi rời khỏi phòng hội học sinh.
"Không sao chứ? Đó có thể là một cơ hội tốt đấy."
"Ưm ừm. Yūka cũng muốn tập trung vào câu lạc bộ hơn."
"Ra vậy."
"À, sắp tới chắc sẽ nói chuyện được về vật liệu rồi đó. Cứ trông chờ nha."
"Ô, được rồi."
Không biết vật liệu gì sẽ đến. Thôi thì, miễn là có thứ gì dùng được cũng là mừng rồi. Phần còn lại là tùy vào sự sáng tạo của chúng tôi.
Vừa nói chuyện đó, chúng tôi vừa quay về lớp học.
Hôm nay câu lạc bộ cũng sẽ bận rộn với việc chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa.
Sau giờ học, tôi nhanh chóng hoàn thành việc dọn dẹp lớp rồi đi về phía phòng câu lạc bộ.
Dần dần, toàn bộ trường học đang trở nên hối hả. Hành lang cũng bắt đầu tràn ngập đồ đạc.
"...Hình như Lễ hội Văn hóa năm nay sẽ thực sự sôi động đây."
Khác biệt một trời một vực so với năm ngoái.
Từ khi có thông báo về Lễ hội Văn hóa chung, lớp nào cũng náo nhiệt cả.
Tôi thì ở lớp chỉ giúp đỡ chút ít, còn ưu tiên công việc câu lạc bộ.
"Hả?"
Khi khu nhà câu lạc bộ hiện ra, tôi thấy hai bóng người ở bên cạnh.
Một người mặc đồng phục trường tôi, người còn lại thì... là đồng phục của trường Kokuryō, đang là chủ đề nóng.
Càng lại gần lối vào khu nhà câu lạc bộ, hình dáng họ càng rõ ràng.
Hatsushiba và Ako...?
"...Vậy nên, xin bạn hãy giúp."
"Chuyện đó... là thật sao?"
...Bình thường tôi sẽ đi qua mà không để ý, nhưng sự kết hợp quá bất ngờ giữa Hatsushiba và Ako đã khiến tôi dừng bước. Tò mò, tôi liền trốn vào chỗ khuất.
Họ cùng trường cấp hai nên quen biết nhau cũng chẳng có gì lạ.
"Cách nhìn nhận là tùy Hatsushiba-san."
"..."
Họ đang nói chuyện với giọng điệu có vẻ nghiêm túc. Ako thì vẫn bình thường, nhưng Hatsushiba lại có vẻ mặt lạ lùng, u tối. Trông cô ấy cứ như đang bị dồn vào đường cùng vậy.
Khuôn mặt u tối đó, hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi...
"Vậy thì, tôi mong đợi một quyết định sáng suốt từ bạn."
Nói xong, Ako bỏ đi. Tôi vội vàng trốn vào trong khu nhà câu lạc bộ để không bị phát hiện.
Nhẹ nhàng hé nhìn Ako, tôi thấy cô ấy quay về phía tòa nhà trường mà không hề nhận ra tôi. Thực ra bị phát hiện cũng chẳng sao, nhưng không hiểu sao tôi lại né tránh.
Khi tôi thở phào một hơi, Hatsushiba lững thững bước vào khu nhà câu lạc bộ, vẻ mặt đầy thất thần.
"...Aramiya-kun?"
"Ô, ừ."
"Sao cậu đứng ở đó thế?"
"K-Không có gì."
Làm sao đây. Có nên hỏi cô ấy đã nói gì với Ako không?
Thôi bỏ đi. Sẽ bị lộ là tôi nghe lén, nhưng đó là sự thật rồi, không thể làm khác được.
"...Cậu đã nói gì với Ako vậy?"
Hatsushiba khẽ giật mình.
Nhưng ngay lập tức, cô ấy nở một nụ cười gượng gạo, vẻ mặt khó xử.
"Ôi. Không được đâu, nghe lén là không ngoan."
"Đó là bất khả kháng mà."
Tôi cũng có thể chọn không nghe, nhưng giống như bị hút vào một lực hấp dẫn nào đó khi thấy Hatsushiba và Ako đứng cùng nhau. ...Một lời biện minh khó chấp nhận.
"...Thôi được rồi, dù sao Aramiya-kun có nghe cũng không sao. Đó là chuyện radio mà tớ đã nói với chủ tịch hội học sinh hôm nay đó. Họ bảo "Nhất định xin hãy giúp"."
"...Ngay hôm nay sao. Có phải cô ta nghe tin mình từ chối buổi trưa, rồi đến trực tiếp nhờ không?"
"Có vẻ là vậy. Mà cô ấy cũng có cuộc họp riêng, nên kiểu như tiện ghé qua trước khi bắt đầu ấy mà. Cô ấy nói mai cũng sẽ đến nữa."
Lời giải thích có lẽ là thật.
Tuy nhiên, nghe xong tôi lại có cảm giác trống rỗng lạ thường.
Cứ như cô ấy đang cố gắng lựa chọn từ ngữ, hay giọng điệu khác thường, như thể có điều gì đó đang giấu diếm...
Có nên hỏi không, hay không nên hỏi đây.
Tôi cũng lười tự mình xen vào những vấn đề kiểu này. Vụ của Kotoko đã làm tôi chừa rồi.
Thế nhưng, vẻ mặt lo lắng của Hatsushiba... cái biểu cảm mà tôi đã thấy lần nào đó, lại cứ không ngừng gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng tôi.
"Thế rồi, cậu tính sao?"
"...Xin lỗi Aramiya-kun. Tớ có thể sẽ không giúp được quán Maid Cafe nữa..."
"Nghĩa là cậu sẽ làm cái đó?"
"Ừm. Vì cô ấy trực tiếp nói "Nhất định xin hãy làm", và bên đó chắc cũng có sĩ diện của họ..."
Từ những lời nói xen lẫn tiếng thở dài đó, có thể thấy cô ấy không hề hào hứng.
Không phải vì cô ấy lo sợ khi làm, mà đúng hơn là cảm thấy nặng nề.
Dù là radio, nhưng là trong Lễ hội Văn hóa cấp ba, nên cũng chỉ là một trò vui thôi. Sai sót cũng được, nói vấp cũng được. Không cần phải quá lo lắng.
Thế nhưng, Hatsushiba vẫn tỏ ra không dứt khoát.
Tuy nhiên, một khi Hatsushiba đã nói sẽ làm, thì với tư cách bạn bè cùng câu lạc bộ, tôi nên hỗ trợ cô ấy.
"Được rồi. Nhưng đừng làm quá sức đó. Nếu cứ làm với động lực thấp thì dễ gặp sự cố, nên nếu không muốn thì cứ nói không đi."
Nghe vậy, Hatsushiba chớp chớp mắt. Vẻ mặt như vừa nhận được một lời nói bất ngờ.
Gì thế? Tôi đâu có ý nói gì kỳ lạ đâu...
"A ha ha. Aramiya-kun thật là tốt bụng."
"Bình thường mà, có gì đâu."
"Thật sự hiếm có ai quan tâm lo lắng cho mình đến vậy."
Tôi chỉ có thể nghĩ rằng cô ấy quá hẹp hòi.
Nói sao nhỉ... tôi chỉ làm những điều bình thường, nên khi được khen là tốt bụng thế này, tôi thấy hơi ngứa ngáy và có cảm giác sai sai.
Không biết tôi có nên chấp nhận một cách thẳng thắn hơn không. Nhưng mà, nếu chấp nhận lời từ con gái ngoài đời thật thì có vẻ sẽ gặp rắc rối lớn.
"Thôi. Tớ cũng phải liên lạc với công ty quản lý nữa. Tớ gọi điện xong sẽ đến phòng câu lạc bộ. Cậu vào trước và họp về Maid Cafe đi."
"Ô, được rồi."
Bóng lưng của Hatsushiba khi đi về phía góc khu nhà câu lạc bộ trông thật nhỏ bé một cách kỳ lạ.
Tôi vào phòng câu lạc bộ, chào hỏi mọi người qua loa, và khi Hatsushiba trở lại, tôi bắt đầu câu chuyện.
"Hatsushiba sẽ tham gia vào kế hoạch chính của Lễ hội Văn hóa chung, nên chúng ta cần xem xét lại mọi thứ một chút. Trước hết, tôi muốn thông báo chuyện đó."
Hatsushiba nhìn quanh các thành viên câu lạc bộ rồi cúi đầu.
"Xin lỗi mọi người. Tớ sẽ làm một chương trình phát thanh kiểu radio trong kế hoạch chung của Lễ hội Văn hóa."
"Ể, Hatsushiba-chan không tham gia sao? Tớ đã mong chờ biết bao nhiêu!"
"Thật sự xin lỗi, Suwama-san."
"Nhưng mà, nói theo nghĩa nào đó thì đó cũng là công việc mà. Với tư cách là Hatsushiba-senpai diễn viên lồng tiếng, em mong chờ lắm đó!"
"Ư, ưm. Tớ có nghe các chương trình radio của các tiền bối để học hỏi, nhưng không biết có thể làm tốt như vậy không, Kiyomi-chan."
Cô ấy ân cần đáp lại Eve và Kiyomi. Đây đúng là nhân cách của cô ấy mà.
"À, tớ sẽ đảm bảo việc chuẩn bị vật liệu, nên mọi người yên tâm nhé."
Không hề sơ suất, mà còn chu đáo đến từng chi tiết, điều đó cũng đáng tin cậy.
À mà, người có vẻ mặt buồn nhất lại là Tozaki.
"Chết tiệt. Không ngờ Hatsushiba lại không làm hầu gái! Vậy mình còn gì để mà trông chờ để cố gắng nữa chứ...!"
Hatsushiba cười khổ. Chắc cô ấy cũng chỉ biết cười khổ thôi, với chuyện như thế này.
"Nhưng mà, radio trên hệ thống truyền thanh nội bộ trường sao! Vậy cũng thú vị đó chứ!"
Tuy nhiên, Tozaki đúng là một kẻ thực dụng. Chỉ cần nghe được giọng Hatsushiba là đủ hài lòng rồi. Đúng là một thằng đàn ông dễ tính.
Thôi thì, dù sao Hatsushiba không tham gia vào Maid Cafe, nên chúng tôi cần xem xét lại lịch nghỉ và lịch trực.
"Em gọi thêm một người phụ giúp được không ạ?"
Kiyomi đề xuất với Hatsushiba, và Hatsushiba gật đầu.
"Em có ai để phụ giúp trong đầu không?"
"Dạ có ạ! Em sẽ kiếm người nào trông rảnh rỗi đó."
"Như vậy sẽ dễ hơn, nhưng... đừng ép buộc họ nha?"
"Tất nhiên rồi ạ."
Người phụ giúp là ai nhỉ?
"Gì chứ. Định nhờ Kiriko-nee-san sao?"
"À, cái đó thì cũng vui đó... Chị ấy có vẻ muốn mặc đó, nhưng kiểu gì miệng cũng sẽ từ chối."
Tôi đồng tình với Kiyomi. Hiếm thật.
Kiriko-nee-san bất ngờ lại là người rất thích những sự kiện như thế này. Chị ấy không tự nói muốn mặc đồ hầu gái, nhưng trong lòng thì muốn mặc, kiểu vậy.
Nếu nói ra, chị ấy sẽ cằn nhằn một chút, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mặc... Tính cách chị ấy là vậy. Tôi hiểu rõ như lòng bàn tay.
...Nhưng nếu có người phụ giúp rồi, thì không cần phải "kích hoạt" Kiriko-nee-san.
"Lần tới em sẽ dẫn đến ạ."
"Nhờ em nhé, Kiyomi-chan."
Tạm thời, nếu có người phụ giúp, thì dù có chuyện gì xảy ra cũng xoay sở được.
Dù sao thì, cũng không thể làm quy mô lớn mà chỉ có ít người, sẽ bị quá tải. Phải tránh điều đó.
Hai người phục vụ, một người hậu cần thì phải.
"Ưm. Không có Yūka thì cũng lo đó."
"Xin lỗi nhé, Cotton."
"Nhưng, ừm. Phải cố gắng thay phần Yūka nữa! Cứ giao cho tớ đi!"
Kotoko lại càng thể hiện sự nhiệt tình hơn.
Thực tế thì, để xóa bỏ những tin đồn về Kotoko, chính cô ấy phải thể hiện một hình ảnh chăm chỉ, tận tụy. Chỗ đó thì đúng như lời nói, mong cô ấy sẽ cố gắng.
"..."
Thế nhưng, khi trả lời Kotoko, Hatsushiba lại ngập ngừng, vẻ mặt bối rối. Cứ như cô ấy có điều gì đó muốn nói vậy.
Sau đó cô ấy mím chặt môi, như nuốt khan một ngụm nước—
"...V-Vẫn là, tớ vẫn sẽ làm Maid Cafe! Và sẽ giúp chuẩn bị hết sức có thể!"
Rồi như được đà, cô ấy tuyên bố điều đó.
Một cú lật mặt đột ngột so với phát biểu lúc nãy. Tâm trạng cô ấy thế nào vậy? Có phải lời nói của Kotoko có chứa từ cấm kỵ nào đó không?
"Này, làm thế thì quá sức đó. Tiết mục của lớp còn chưa biết sẽ là gì nữa mà. Cậu định ôm đồm ba thứ sao?"
Hatsushiba chắc chắn sẽ được đề cử làm diễn viên chính cho lớp. Mà, cô ấy cũng có thể lấy lý do radio để từ chối, và để tránh làm quá sức thì cô ấy nên từ chối.
"Nhưng mà..."
Có phải cô ấy muốn mặc đồ hầu gái đến thế không? ...Không, tôi cũng không đến mức ngớ ngẩn như vậy.
Tôi cảm thấy cô ấy đang bị dồn ép một cách gấp gáp, và có vẻ như cô ấy đang cố chấp.
Tuy nhiên, tôi chỉ hiểu đến đó, còn Hatsushiba đang mang cảm xúc gì thì tôi thực sự không biết được.
"Không phải tốt sao? Cái chương trình radio đó cũng đâu có chiếm nhiều thời gian đến mấy tiếng đồng hồ đâu."
Kiyomi đã ra tay giúp đỡ. Đúng là một cô bé lạc quan.
"Đã là sự kiện đặc biệt thì phải tận hưởng hết mình mới không phí chứ! Đã có cơ hội công khai mặc đồ hầu gái rồi thì phải làm chứ! Cứ làm trong giới hạn không quá sức là được!"
Cô ấy nắm chặt tay như để động viên Hatsushiba. Cứ như đang tiếp thêm năng lượng vậy. Có phải con bé này đã nhận ra sự lo lắng trên mặt Hatsushiba không?
"...Thôi được rồi, nếu cậu nói sẽ giúp, thì với tớ cũng không vấn đề gì."
"Ừm. Yūka sẽ cố gắng!"
Cô ấy có thể chuẩn bị được bao nhiêu? Cô ấy có thể làm việc ở Maid Cafe trong bao lâu?
Mấy chuyện đó thì cứ từ từ mà tính.
Thế nhưng...
"Đừng làm quá sức đó nha."
"Không sao đâu. Yūka có sức khỏe dẻo dai lắm."
"Không phải ý tớ là vậy..."
Nhưng có vẻ như những lo lắng của tôi không lọt tai cô ấy.
"Được rồi! Cố lên nào!"
"Cố lên!!!"
Trong khi hội con gái giơ nắm đấm hô hào khí thế, tôi và Tozaki chỉ biết cười khổ nhìn họ.
◇ ◇ ◇
Ngày hôm sau. Sau khi tiết học thứ sáu kết thúc, thầy giáo thông báo xong trong buổi sinh hoạt lớp ngắn ngủi sau giờ học, thì lập tức đến phần chọn diễn viên.
"Rồi, giờ chúng ta sẽ chọn diễn viên cho Romeo và Juliet. Chúng ta sẽ chọn Romeo và Juliet, cùng với Tybalt, Benvolio, Mercutio và Bá tước Paris. Phu nhân Montague và Công tước chỉ đọc lời dẫn truyện."
Tên sáu nhân vật chính đã được viết ra.
Từ đây, một cuộc đấu trí rắc rối bắt đầu trong lớp.
"Ai muốn xung phong nào?"
Đương nhiên là không có ai. Ai cũng muốn làm âm thanh hay ánh sáng thôi. Trưởng ban cũng hiểu điều đó, nên mới bắt đầu từ diễn viên.
Thế thì, đương nhiên—
"Nếu không có ai xung phong, vậy thì sẽ cử người."
Sau đó thì khá nhanh. Dù sao thì, ngoài Romeo và Juliet, các vai khác đều được quyết định nhanh chóng.
"À, còn hơn là Romeo và Juliet..." "Nếu là vai phụ thì vẫn được..."
Những người được cử, không còn đường nào chạy, đã thỏa hiệp. Dù sao, lượng lời thoại của vai chính và vai phụ cũng khác nhau nhiều.
Thôi được, đến vấn đề của Romeo và Juliet thì—
"Romeo sẽ là Mikamoto-kun. Chúc mừng cậu!"
"Chẳng có gì đáng mừng cả! Chết tiệt, cả đám hùa nhau chơi khăm tôi quá đáng! Mấy người nhớ mặt đó...! Nhưng mà!"
Hình như Romeo vừa nghĩ ra điều gì hay ho, mặt liền nhếch mép cười gian.
"Tôi muốn Hatsushiba đóng vai Juliet! Không cho phép ai phản đối! Được ưu ái chút cũng được chứ!"
Đã được chọn làm vai chính, nên ít nhất cũng muốn được "hưởng lợi" với vai nữ chính chăng?
Hatsushiba rất được yêu thích. "Sao Mikamoto mà được chứ!", "Được nước làm tới!", "Biết thân biết phận đi!" — tiếng phản đối bay tứ phía, từ cả nam lẫn nữ.
Thế nhưng—
"Rất tiếc, nhưng Hatsushiba-san đã có kế hoạch chính khác rồi nên không được đâu. Hơn nữa, cô ấy cũng nói còn có việc ở câu lạc bộ nữa."
"Xin lỗi nhé, Mikamoto-kun."
"Ài..."
Bị trưởng ban giải thích như vậy, lại còn Hatsushiba tự mình xin lỗi, Romeo thất vọng úp mặt xuống bàn. Thật tội nghiệp khi kế hoạch không thành.
Hatsushiba còn có kế hoạch chung chính, lại còn Maid Cafe bên này nữa, ôm đồm ba việc là không thể. Dù Hatsushiba tự tin về sức khỏe đến mấy, nhưng làm quá sức thì cơ thể cũng sẽ suy kiệt. Chính vì vậy, tôi đã yêu cầu cô ấy giúp đỡ câu lạc bộ ở mức tối thiểu nhất.
Nếu không có kế hoạch chung thì có lẽ đã quyết định rồi... nhưng mà, giờ nói thì cũng đã muộn rồi.
"A, à ừm..."
Lúc đó, một nữ sinh giơ tay. Thật hiếm thấy, đó là Nishihara.
Cô ấy luôn là kiểu nữ sinh rụt rè, tránh gây chú ý, và tôi nói ra cũng ngại, nhưng cô ấy khá mờ nhạt. Cô ấy có vẻ rất ngưỡng mộ Eve, và mối quan hệ đó vẫn tiếp diễn đến bây giờ, họ thỉnh thoảng nói chuyện rất vui vẻ. Nhờ được Eve hướng dẫn trang điểm, gần đây cô ấy cũng được các bạn nam đánh giá tốt – đó là lời của Tozaki.
Mà nhắc mới nhớ... dù không muốn nhớ lại, nhưng hành động của Nishihara trong vụ án Eve "đảo ngược" cũng có nhiều bí ẩn. Người khóa cửa kho thể dục từ bên ngoài chắc chắn là Nishihara, và ý tưởng "đảo ngược" cũng xuất phát từ quyển doujinshi Nishihara đang giữ. Đến đây thì được.
Vấn đề là Nishihara đã nói chuyện điện thoại với ai vào lúc đó. Tôi từng nghĩ cô ấy đã lên kế hoạch cùng Eve để nhốt tôi vào kho thể dục, nhưng hình như không phải vậy...
Nishihara, với cử chỉ rụt rè, đề xuất với trưởng ban.
"Vai Juliet, Hayame-san thì sao ạ?"
Và—
"À, Ayame-san, dễ thương lắm. V-Vậy nên, em thấy rất được ạ..."
Với những lời Nishihara nói tiếp theo, không ai phản đối đáng kể.
Ngày xưa, cô ấy có lẽ còn không được đề cử, nhưng quả thật, lớp học cũng đang thay đổi.
"Ể."
Dù vậy, chính người được chỉ định lại đang bối rối.
Và cô ấy nhìn tôi như cầu cứu. Sao lại là tôi chứ?
「...Hay đó chứ?」「Với Ayame bây giờ thì đâu có vấn đề gì」「Ừm, cô ấy là công chúa của một vương quốc diệt vong mà」
Cả con trai lẫn con gái đều tỏ ý tán thành. Mà nói chứ, cái thân phận đó, mau quên đi thì hơn.
「Tuyệt đối ổn luôn đó, Kotoko-cchi!」
Ngay cả Eve cũng vỗ ngực khẳng định.
Vậy thì, phương án này cũng không tồi nhỉ. Trước mặt đông đảo người xem, nếu Kotoko có thể diễn tròn vai Juliet, thì chắc chắn sẽ giúp dập tắt những tin đồn vớ vẩn. Dù còn phải chuẩn bị cho quán cà phê hầu gái nữa, nhưng với sức lực của cô bé, chắc sẽ hoàn thành tốt thôi.
Khi tôi giơ ngón tay làm dấu OK, Kotoko hít thở sâu để trấn tĩnh lại.
「Mọi, mọi người đã không ai phản đối thì... thì cứ để tôi thử」
Vừa nghe Kotoko nói, mọi người đều vỗ tay. Vậy là Kotoko chính thức nhận vai Juliet.
Thế là, tất cả các vai diễn đã được quyết định. Có người thở phào nhẹ nhõm vì tránh được rắc rối, nhưng cũng có những người đầy nhiệt huyết.
「Vậy thì, tiếp theo là phụ trách âm thanh, đọc lời dẫn—」
Sau đó, Hatsue lại tiếp tục sắp xếp nhân sự, quyết định các vị trí ngoài diễn viên. Các vai dự bị, diễn viên đóng thế cũng dần được chốt.
「...Được không đó, Shingu?」
Giữa lúc đó, Tozaki từ phía sau ghé tai tôi hỏi, giọng ngập ngừng.
「Gì mà được với không? Vụ quán cà phê hầu gái thì đâu có vấn đề gì. Cứ điều chỉnh khối lượng công việc và khâu chuẩn bị là xong」
Tôi cũng không định làm một quán cà phê hầu gái hoành tráng đến vậy. Chỉ là một thử nghiệm quy mô nhỏ thôi mà.
Nếu là những sự kiện lớn như dự án chung thì khác, chứ quán cà phê hầu gái của câu lạc bộ và vở kịch của lớp tôi thì có thể song song thực hiện được.
「Không, không phải vậy. Giờ thì ông có thể gạt Mikamoto ra để đóng Romeo đó? Để tôi tiến cử cho?」
「Hả?」
「Nếu Ayame là nữ chính, thì ông nên đóng Romeo chứ」
「Đừng có đùa! Không vui chút nào đâu!」
Tôi lại chẳng hiểu tại sao mọi người cứ muốn gán ghép thế không biết. Thật là hết chịu nổi!
Chỉ là một vở kịch thôi mà, tôi tuyệt đối không thể làm nhân vật chính được. Hơn nữa, những câu thoại dài ngoằng làm sao mà tôi nhớ nổi, diễn xuất thì tôi là nghiệp dư chính hiệu, chắc chắn sẽ diễn dở tệ cho mà xem.
「Vậy thì ít nhất cũng phải học thuộc thoại đi. Kẻo đến lúc sát giờ diễn, Mikamoto bỗng dưng đau bụng lạ kỳ, rồi ngã quỵ xuống, lúc đó ông là người có vóc dáng tương tự và mặc vừa trang phục, lại còn nhớ thoại, thế là họ sẽ tha thiết cầu xin 'Shingu, ngoài mày ra chẳng ai làm được đâu' theo đúng cái mô típ đó đó」
「Đó là mô típ vàng trong game eroge rồi còn gì. Đừng có lẫn lộn thực tế với game chứ」
Có thể là mô típ kinh điển của thể loại tình cảm hài, nhưng cũng thử đặt mình vào vị trí của Mikamoto, người bị "quyết định" phải đau bụng ngã quỵ xem sao.
「Tiếp theo là người phụ trách ánh sáng—」
「À, tôi xin làm」
「Vậy thì Shingu-kun sẽ phụ trách ánh sáng nhé」
Và thế là tôi trở thành người phụ trách ánh sáng còn trống. Chỉ cần chiếu sáng cho các diễn viên trên sân khấu là được. Nếu là một sân khấu chuyên nghiệp thì khác, chứ kịch của trường cấp ba thì chắc không yêu cầu trình độ quá cao đâu.
「Thật tình... Được không đó」
Tozaki thở dài, vẻ bó tay.
Tôi chẳng hiểu sao hắn lại phải bó tay nữa. Thật là, chẳng hiểu chút nào.
Từ ngày hôm đó trở đi, mọi thứ trở nên bận rộn hẳn.
Nhiều dự án đã được thông qua cho Lễ hội Văn hóa chung, và tất cả các lớp, các câu lạc bộ thể thao và văn hóa đều chuẩn bị hết sức mình.
Các địa điểm cũng đã được chốt xuôi chèo mát mái, không có vấn đề gì. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, hội trưởng hội học sinh liền ra tay chỉ đạo quyết liệt.
Về phía chúng tôi, sau khi thảo luận với ban tổ chức lễ hội văn hóa, đã được phép sử dụng một căn phòng học ở góc của tòa nhà số một.
Hiện tại, tất cả thành viên câu lạc bộ đang đến đó để khảo sát.
「Đúng như lời hội trưởng nói, quả là một nơi hơi hẻo lánh. Không có nhiều người qua lại... nhưng cũng không phải là vị trí tồi tệ」
Nơi đây không hề thiếu nắng. Dù là ở cuối tòa nhà, nhưng lại đối diện với một con đường lớn, chứ không phải vùng hẻo lánh. Chúng tôi có thể nhắm đến lượng khách ra vào từ lối phụ bên cạnh tòa nhà, và cả từ phía sân vận động nữa.
Đối với quán cà phê hầu gái mà chúng tôi dự định làm, đây hẳn là một vị trí tuyệt vời.
「Ở đây chắc có thể đặt được khoảng sáu cái bàn tròn không? Loại bàn mà bốn người có thể ngồi đó」
Đúng như Kotoko nói, chắc chắn có thể đặt được bấy nhiêu. Lớp học này hơi nhỏ hơn một chút so với lớp chúng tôi thường học, nhưng việc đặt bàn ghế sẽ không thành vấn đề.
Có lẽ lý tưởng nhất là sẽ có hai hoặc ba người phục vụ, và một người ở hậu trường pha cà phê hoặc rót nước trái cây. Các thành viên khác có thể nghỉ ngơi, hoặc đi dạo quanh trường để tận hưởng lễ hội.
「Không, chúng ta dùng bàn nhỏ hơn, và chỉ đặt năm cái thôi. Đồng phục hầu gái có váy xòe, khó đi lại, với lại đây là kiểu trang phục mọi người ít khi mặc, nên tốt nhất là để không gian di chuyển rộng rãi một chút. Nếu nghĩ đến việc có hai hoặc ba người phục vụ thì năm cái bàn là số lượng tối ưu rồi. Nếu đặt nhiều bàn quá mà phải tất bật chạy đi chạy lại thì cũng không ra dáng hầu gái lắm」
Dù sao thì, các cô hầu gái cũng phải thanh lịch.
Không phải tôi đang lẫn lộn giữa thế giới thực và hai chiều, và hầu gái hai chiều ngày nay cũng có đủ kiểu, nên tôi không định nói chi tiết làm gì.
Nhưng, nếu muốn tạo dựng phong cách cho quán cà phê hầu gái ở nơi này, thì không khí sang trọng, trầm lắng là phù hợp nhất. Và trong không gian đó, mọi thứ nên diễn ra một cách điềm tĩnh. Việc chạy nhảy, trượt ngã là điều cấm kỵ.
「Không ngờ Shingu lại nghiêm túc đến vậy」
「Thì đã làm là phải làm hết mình chứ」
Tozaki trưng ra vẻ mặt khó hiểu, không biết là hắn đang ngạc nhiên hay cảm phục.
「Shingu-kun sau này chắc sẽ trở thành một nhà hoạch định chiến lược tiếp thị, hoặc một người như vậy nhỉ」
Hatsushiba nói ra một chức danh mà tôi chưa từng nghe đến. Nhà hoạch định chiến lược tiếp thị là làm gì chứ. Dịch theo nghĩa đen thì là người lên kế hoạch tiếp thị, nhưng cụ thể công việc là gì thì tôi chịu.
「Tôi không hiểu rõ lắm... Thôi kệ đi Hatsushiba. Cô có thể sắp xếp cho tôi những chiếc bàn ghế có màu sắc trang nhã được không? Ưu tiên chất liệu gỗ. Nếu có những chiếc cốc phù hợp nữa thì càng tốt」
「Vâng, tôi nghĩ là được. Hình như bên khách sạn vẫn còn đồ không dùng đến」
Đã có quyết định rằng bàn ghế, rèm cửa có thể mượn từ những nơi chuyên nghiệp. Thật là may nhờ có Hatsushiba.
Chắc bố mẹ cô bé làm trong ngành khách sạn gì đó.
「Ga trải giường và rèm cửa cũng muốn cầu kỳ một chút!」
「À, hay đó! Muốn tạo không khí như kiểu "chuyên dùng cho hoàng gia Anh" vậy!」
Eve và Seimi đang hứng khởi nói chuyện. Seimi nên bỏ thói quen dùng những từ ngữ mới học đi thì hơn. "Chuyên dùng cho hoàng gia Anh" thì ra cái thể loại quán cà phê hầu gái gì chứ.
「Mà công nhận, có vẻ sẽ là một quán cà phê hầu gái nhỏ xinh, rất ổn đó. Đúng gu của tôi luôn」
Tozaki gật đầu vẻ mãn nguyện. Hắn ta mãn nguyện thì được tích sự gì chứ. Mà nói chứ, cái thằng khởi xướng ra ý tưởng này, sao không cố gắng hơn đi.
「Chúng ta cũng có những việc cần phải làm đó」
「Pha cà phê với rót nước ép thôi chứ gì? Bánh kẹo thì quyết định sẽ mua sẵn rồi mà」
Mặc dù đã bàn bạc và quyết định nhiều thứ, nhưng việc tự làm bánh tráng miệng và các món ăn để phục vụ thì thực sự bất khả thi. Ngay cả khi Kotoko và Hatsushiba biết nấu ăn, thì người làm vẫn là chúng tôi ở hậu trường.
Hơn nữa, phòng khi có sự cố, cũng cần tính đến tỷ lệ luân chuyển khách hàng, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.
Vì vậy, chúng tôi đã quyết định tất cả đồ ăn sẽ là những món mua sẵn từ các cửa hàng hiện có. Mặc dù vậy, tôi cũng muốn thử nghiệm một chút về cách thức phục vụ, nên đang định tìm hiểu thêm.
Nhưng, dù sao thì chỉ vậy thôi là chưa đủ.
「Bỏ qua chuyện nội dung bữa ăn, ít nhất thì cũng muốn cà phê phải thật đặc biệt. Đằng nào cũng làm, thì mình tự rang xay từ hạt đi. Chọn vài loại hạt, rồi nhân cơ hội này thử pha trộn nữa. Dù không thể làm được nhiều loại」
「...Shingu. Ông đúng là người rất cầu kỳ đó」
Thế sao? Chà, tôi cũng muốn tận dụng những cơ hội hiếm có này.
「Phải ước tính trước xem cần bao nhiêu lượng」
「Ước tính thì tính kiểu gì chứ?」
「Cứ ước tính lượng khách đến theo giờ. Lấy số liệu trung bình về số người đến quán cà phê trong các lễ hội văn hóa trước đây để tính toán cần pha bao nhiêu cốc. Mà cũng hiếm khi có người gọi liền mấy cốc cùng lúc đâu」
「Nếu đông khách thì chẳng phải lại khác sao?」
「Cứ mua dư ra một chút là được. Nếu ngày thứ hai không đủ thì đi mua thêm. Nếu không còn cách nào khác thì đóng cửa sớm là xong」
Dù là một cửa hàng thật, nhưng chúng tôi không phải dân chuyên nghiệp. Những sai sót như vậy sau này có thể áp dụng vào những việc khác. Cứ nghĩ là mình đang học hỏi thì làm thôi.
「Cà phê hạt nếu được bảo quản tốt thì có thể để lâu. Nếu dư ra thì mọi người chia nhau. Hoặc để trong phòng câu lạc bộ mà uống cũng được」
Chính tôi tự nói ra mà cũng thấy, việc có thể uống cà phê và ăn nhẹ trong phòng câu lạc bộ thật giống như các câu lạc bộ trong truyện hai chiều vậy, rất tuyệt. Nhâm nhi cốc cà phê và chơi game eroge thì thật tao nhã còn gì. Ừm, hay đó.
Bỗng nhiên, mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
「Seiichi cứ tưởng là xuề xòa, mà thực ra lại suy nghĩ đủ điều đó」
Kotoko buột miệng nói một câu khá vô lễ. Thôi được rồi, tôi cũng thừa nhận mình là người xuề xòa mà.
「...」
「...」
Trong số đó, có hai người im lặng và có phản ứng lạ. Đó là Eve và Seimi.
「Seiichi sao mà cứ năng động như hồi tiểu học vậy」
「...À, đúng là có vẻ vậy thật. Trông cứ như hồi xưa」
「Chuyện hồi xưa thì đủ thứ là lịch sử đen tối rồi. Đừng có chạm vào đó」
Dù có thể đã vượt qua được những tổn thương tâm lý, nhưng tôi cũng không muốn chủ động nhớ lại chuyện cũ lắm.
Việc biến nó thành chuyện cười thì vẫn còn quá sức. Tâm lý của tôi không phải là thép, mà gần như là đậu phụ vậy.
「Nhưng mà, nói đến cà phê, tôi chỉ toàn pha cà phê hòa tan thôi」
「À, Seiichi. Nếu là cách pha cà phê thì tôi có thể dạy anh một chút đó」
Khi tôi đang suy nghĩ miên man về cà phê, Kotoko bỗng nói vậy.
「Thật không?」
「Chị tôi có thời gian mê mẩn món này. Thế là tôi được uống rồi học theo. Dụng cụ pha chế vẫn còn ở nhà tôi đó」
「Cô cũng không ngờ lại làm đủ thứ chuyện đó chứ」
Đi câu cá cũng vậy, nấu ăn cũng vậy, giờ lại đến cà phê nữa. Nghĩ kỹ lại thì cô bé còn tự may cả trang phục cosplay nữa.
Thật là một người đa tài mà.
「Vậy thì, nhờ cô vậy」
「À, cứ giao cho tôi. Tôi sẽ biến anh thành một barista đỉnh cao」
Cô bé cười thách thức, trưng ra vẻ mặt tự mãn.
「Không, đến mức đó thì...」
Chắc là cô bé đùa thôi, nhưng đôi khi tôi không theo kịp cái sự "lầy lội" này của cô ấy.
Khi câu lạc bộ kết thúc, bên ngoài trời đã tối.
Tôi và Kotoko chậm rãi bước đi trong màn đêm.
Tôi định đến nhà Kotoko để cô ấy dạy tôi một lượt cách pha cà phê chuyên nghiệp như đã hứa. Tranh thủ thì tốt hơn.
「Seiichi đến nhà tôi là kể từ lần anh nghỉ học đó nhỉ」
Bỗng nhiên cô ấy lại hỏi tôi cách kiểm tra màng trinh.
...Tôi sẽ không nói nhiều. Chắc chắn trong đời này sẽ không bao giờ có cơ hội bị hỏi những chuyện như vậy nữa.
「À, đúng là vậy thật」
Kotoko thì thường xuyên đến nhà tôi, nhưng tôi cũng chẳng có việc gì nhiều ở nhà cô bé.
Tuy nhiên, không biết có phải vì tôi đến nhà hay không, mà bước chân của Kotoko nhẹ nhàng như thể sắp nhảy cẫng lên. Khuôn mặt cô bé cũng vui vẻ, miệng cười tươi.
「Ừm, nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Chỉ cần xay thôi sao? Hay là từ khâu rang hạt...?」
「Tôi không rành về mấy khâu đó lắm. Dù sao thì cũng là lễ hội văn hóa, còn phải phục vụ khách nữa, đừng quên chuyện đó. Còn cả vấn đề về máy móc nữa. Mất quá nhiều thời gian thì không được」
「Ối. Đúng rồi. Mà tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh, nên chúng ta cứ từ từ mà làm」
Vừa nói vừa kiềm chế sự hào hứng của Kotoko, chúng tôi đã đến nơi.
Một căn hộ hai tầng đã cũ, chắc xây từ hơn bốn mươi năm trước. Bước lên cầu thang ngoài, Kotoko lấy chìa khóa ra trước cửa.
「Mẹ về chưa nhỉ?」
Cô bé vặn chìa khóa mở cửa. Không có gì thay đổi so với lần trước tôi đến.
「Nào, đừng ngại, mời vào」
「À, ừm」
Lâu lắm rồi tôi mới chủ động bước vào nhà con gái. Lần trước thì bị ép lên thôi, chứ không phải tôi có ý định vào.
Nghĩ kỹ lại thì là kể từ hồi tiểu học. Hồi đó tôi hay đi chơi nhà bạn bè mà.
「Xin làm phiền」
Từ sảnh vào nhà, trên đường đến phòng Kotoko,
「Giờ, giờ ở nhà không có ai cả」
Cô bé đột nhiên quay lại nói vậy.
「Có vẻ là vậy thật」
Không thấy bóng dáng phụ huynh, cũng không có hơi thở của họ. Chẳng nghe thấy tiếng động sinh hoạt nào cả.
「Mà nói chứ, chuyện đó không phải nên nói trước khi đến nhà sao?」
「À, đúng rồi...」
Mà thôi, đây cũng là một câu thoại khá phổ biến trong eroge. Đại loại là câu thoại kinh điển ngay trước khi bước vào cảnh 18+ hoặc ngay trước khi cảnh 18+ bị gián đoạn.
「Hừm, khó thật...」
Tuy nhiên, nếu bên nam không có sự mong đợi nào về chuyện đó, thì câu thoại này có thể đơn giản chỉ khiến người ta phát ngán. Mà con gái thì chắc cũng chỉ nói với người đàn ông mà họ có tình cảm thôi.
Tạm thời, màn kịch nhỏ cũng kết thúc, chúng tôi vào phòng.
Sau đó, ngồi đối diện nhau trên đệm để bàn bạc.
「Vậy thì, bây giờ là cách pha cà phê đây. Có nhiều kiểu như nhỏ giọt (drip), espresso, siphon, v.v...」
Kiểu nhỏ giọt là cho cà phê xay vào phin rồi dùng trọng lực chiết xuất tự nhiên; kiểu espresso là dùng áp suất cao chiết xuất nhanh chóng hạt cà phê xay; kiểu siphon là dùng dụng cụ giống cốc đong và áp suất để di chuyển nước nóng chiết xuất cà phê.
Nghe nói thì nếu chú trọng không khí thì kiểu siphon là hợp nhất, nhưng bản thân tôi cũng không phân biệt được sự khác nhau về hương vị giữa kiểu nhỏ giọt và siphon.
Thế thì, suy cho cùng, nên làm theo cách dễ nhất. Không quá cầu kỳ về máy móc, mà muốn tạo nên nét riêng từ hạt cà phê.
「Nếu muốn làm dễ dàng thì là kiểu nhỏ giọt」
「Vậy thì cứ theo đó」
Thế là Kotoko mang ra một bộ dụng cụ pha cà phê nhỏ giọt: bộ lọc (dripper), giấy lọc, bình đựng (server), một ấm nước nóng, một lọ đựng hạt cà phê và một cái ống có tay quay gì đó.
「Cái này gọi là máy xay cà phê (mill). Xoay tay cầm để xay cà phê」
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Kotoko hiểu ý liền giải thích.
「Ra vậy. Rồi cho bột đã xay vào phin, rồi đổ nước nóng vào, đúng không?」
「Đúng vậy. À, chỉnh cái vít này để điều chỉnh độ mịn khi xay. Xay thô hay xay mịn đó. Nếu lo lắng về việc xay không đều thì cứ xay hơi lớn một chút...」
Cô bé giải thích rất tỉ mỉ. Toàn những điều tôi mới biết. Có cảm giác những người đam mê sẽ rất thích thú.
Cách xay cũng khác nhau tùy loại hạt, mà hạt cà phê cũng có nguồn gốc và chủng loại đa dạng. Chắc chắn những ai thích kết hợp sẽ mê mẩn.
「Dù nói là sẽ làm chuyên nghiệp, nhưng có vẻ khó phết nhỉ」
「Cứ làm đơn giản thôi. Cà phê thì cứ uống thấy ngon là được. Món mình thấy ngon thì người khác cũng sẽ thấy ngon thôi. Chỉ khác ở chỗ nhiều hay ít người cảm nhận được, có được chú ý hay không mà thôi」
Kotoko vừa nói một câu triết lý lạ lùng, vừa cho hạt cà phê vào máy xay.
「Thử thì nhanh hơn. Nào, quay thử xem」
「Ừm, bên này à?」
「À, ngược lại, ngược lại」
Kotoko nắm lấy tay tôi đang giữ tay quay, xoay ngược lại.
...Cảm giác ngưa ngứa khó tả.
Nhưng ngoài cảm giác ấm áp từ tay Kotoko, một cảm giác sột soạt truyền đến tay tôi. Khá là dễ gây nghiện.
「Ồ, hay thật」
Và mùi cà phê thoang thoảng lan tỏa ngay lập tức. Chỉ riêng mùi này thôi cũng đủ làm mũi tôi no nê rồi. Chưa cần chiết xuất từ nước mà đã thế.
「Hay đúng không? Đó chính là cái thú vị khi pha cà phê đó」
...Mà Kotoko vẫn cứ chạm tay tôi mãi không buông vậy.
「À, ừm. Thôi được rồi, bỏ tay ra đi. Tôi biết cách quay rồi」
「Ô, ôi, xin lỗi」
Kotoko đỏ mặt ngượng ngùng, phản xạ buông tay ra.
Đúng là một cô bé ngây thơ.
「Vậy」
Xoay thêm một lúc nữa thì bột cà phê đã sẵn sàng.
Kotoko cho bột vào phin, đặt lên bộ lọc. Đặt bình đựng bên dưới, rồi từ từ đổ nước nóng vào bộ lọc.
「Đầu tiên là ủ. Để cà phê và nước nóng hòa quyện vào nhau. Khi nước bắt đầu nhỏ giọt xuống lách tách thì ngừng ủ là được. Sau đó, khi lượng nước giảm đi một chút, thì lại đổ thêm vào. Ở bước này hương vị cũng sẽ thay đổi」
「Lại cả bước này nữa sao?」
Trong lúc tôi đang nhìn và nghĩ thầm rằng sao mà cầu kỳ thế, thì cà phê đã đầy hai tách.
Kotoko rót cà phê ra cốc.
「Trước tiên, hãy uống mà không thêm đường hay sữa」
「Ơ... Dù sao thì cà phê đen cũng hơi khó uống」
「Cứ uống đi, cứ uống đi. Cứ coi như tôi lừa anh đi」
Bất đắc dĩ, tôi đành uống một ngụm cà phê đen nguyên chất, không thêm gì.
Vị nóng của cà phê vừa pha chạm vào lưỡi, hương cà phê lan tỏa khắp khoang miệng.
「...Ơ? Ngon thật」
Không đắng. Hay nói đúng hơn là, có đắng nhưng không khó chịu. Không hề có cái vị chua khó chịu đặc trưng của cà phê đen mà tôi từng dự đoán.
Tôi cứ tưởng cà phê đen chẳng thể nào uống được, thậm chí còn coi nó như nước bùn. Thành thật mà nói, tôi từng nghĩ có lẽ nên phục vụ trà thì hơn, nhưng với cà phê này thì có thể tự tin cạnh tranh được rồi.
「Đúng không? Thấy sao? Cà phê tươi vừa xay xong đó」
Kotoko vừa khoe lúm đồng tiền trên má vừa ra vẻ đắc ý. Bình thường thì tôi sẽ cười gượng, nhưng cà phê ngon đến mức này thì vẻ mặt đó cũng đáng được chấp nhận.
「Tôi nể cô rồi」
「Ừm ừm. Sau đó thì nên thử nhiều loại hạt khác nhau. Tôi mong chờ cà phê độc đáo của Seiichi đó」
「Thôi thôi. Đừng có kỳ vọng quá」
Cứ bị kỳ vọng là vai tôi lại nặng trĩu.
「Thế là, anh đã học được cách pha cà phê rồi đúng không? ...Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh. Coi như là đổi công đi」
「Chuyện muốn hỏi?」
「À. Một chuyện cực kỳ quan trọng cho tương lai」
Kotoko nghiêm túc quay lại đối mặt với tôi.
Cô bé có vẻ mặt nghiêm túc, tôi cũng hơi thắt chặt tâm trạng.
「Hãy nói cho tôi biết những tựa game eroge về hầu gái mà Seiichi đề cử đi」
「Phụt!」
Suýt chút nữa thì phun cà phê ra!
「Thẳng thừng quá nên suýt thì tôi phun cà phê đó...! Rốt cuộc là sao vậy!」
「Chứ còn sao nữa, là cà phê hầu gái thì phải học hành đàng hoàng chứ」
「Eroge có đáng để tham khảo sao...?」
Tôi nghĩ đến các quán cà phê hầu gái thực tế để quan sát cách họ làm việc sẽ hữu ích hơn nhiều.
「À, cái đó thì tôi cũng đã xem rồi, nhưng tôi chưa chơi mấy game đó nhiều, nên muốn học hỏi từ góc nhìn đó nữa」
Cô gọi đó là học hỏi ư?
Nhiệt tình là tốt, nhưng... hmm.
Mà thôi, tôi cũng có nhiều game muốn Kotoko chơi, nhân cơ hội này giới thiệu cho cô bé cũng không tệ.
「Những game lấy bối cảnh cửa hàng sẽ đáng tham khảo hơn là những game về hầu gái đơn thuần đó. Trang phục trong mấy game đó thường là những bộ đồng phục quái lạ mà」
「Vậy sao. Vậy thì anh cũng dạy tôi mấy cái đó đi」
「À, ‘Parfait’ thì không thể bỏ qua được. ‘Patissier Wan-ko’ hay ‘邪神の名物料理’ (Món ăn đặc sản của Tà Thần) cũng hay. ...Mà, hình như trước đây cô có mua ‘Lily x Link’ thì phải, thử chơi lại xem có phát hiện mới gì không. Còn nếu nói về game hầu gái, thì ‘Ore to Kanojo no Dorei no Contract’ (Hợp đồng nô lệ của tôi và bạn gái) với ‘Irete Again: Maid’ (Cho vào lại lần nữa: Hầu gái) cũng được. Ngoài ra thì...」
Khi tôi đọc tên các tựa eroge, Kotoko chăm chú ghi chép.
Khoảng mười tựa game là đủ rồi.
「Ra vậy. Cảm ơn Seiichi. Vậy thì, còn lại là thực hành thôi」
「Thực, thực hành!?」
Thực hành cái gì từ eroge chứ...?
Chết tiệt, tại sao vậy? Tôi cứ tưởng tượng về mấy chuyện kia hoài...!
「Seiichi, sao mặt anh đỏ vậy... Thực hành không phải theo nghĩa đó đâu!」
「Vậy thì theo nghĩa nào!?」
「Là mấy lời chào, cử chỉ trong quán cà phê hầu gái đó! Không phải mấy tình huống trong eroge!」
Kotoko cãi lại, giọng gay gắt.
Nếu không phải theo nghĩa đó thì tôi an tâm rồi. Hết hồn à...
「Thật tình. Seiichi đúng là một tên biến thái kín đáo」
「Ngày nay đâu có ai nói cái từ "biến thái kín đáo" đó đâu chứ...」
Tuy nhiên, lần này thì tôi sai rồi. Bị gọi là biến thái kín đáo cũng chẳng thể phản bác gì được. Thật là bất cẩn quá.
「Thôi, thôi được rồi. Tóm lại, chỉ cần bắt chước quán cà phê hầu gái mà chúng ta từng đến cùng hội trưởng hội học sinh là được rồi. Đâu có khó khăn đến mức đó」
「'Kính chào quý khách, chủ nhân của tôi'... có phải không nhỉ」
「Sai rồi. Phải là 'Chào mừng quý khách trở về, chủ nhân' chứ」
「À, đúng rồi」
「Quán cà phê hầu gái thì cái tình huống 'chủ nhân trở về nhà' là quan trọng đó?」
「À, ừm」
「Vậy thì, khi khách về thì nói thế nào?」
「'Mời quý khách trở về, chủ nhân của tôi'... ư?」
Nghe sai sai tiếng Việt quá.
「Đương nhiên là sai rồi. Sao lại nói người ta về chứ. Đây đâu phải kiểu đưa món bento trong văn hóa Kyoto đâu」
「Đúng, đúng là vậy. Tôi cũng thấy lạ lạ」
「Là 'Kính chào quý khách lên đường, chủ nhân'」
「À, ra vậy」
「Còn nếu khách là nữ thì gọi là tiểu thư (ojou-sama)」
「Phụ huynh học sinh cũng sẽ đến đúng không. Vậy nếu có người lớn tuổi hơn thì sao? Đối với ông xã thì được, nhưng đối với bà xã thì không thay đổi gì sao?」
「Hay là 'Goreishitsu-sama' (Bà chủ nhà) chẳng hạn?」
「Đúng đúng, kiểu như vậy đó」
「Ừm. Cũng không cần phải quá khách sáo như vậy đâu. Được gọi là 'tiểu thư' chắc họ sẽ vui hơn, với lại đó là trải nghiệm mà họ chưa từng có」
Chắc sẽ không bị coi là lời châm chọc đâu.
Kotoko ghi chép tất cả những điều đó một cách cẩn thận. Mà những thông tin đó tìm trên mạng là có ngay thôi mà.
「À, còn nữa! Cái đó, cái đó có cần làm không?」
「Cái đó là cái gì」
Kotoko đột nhiên đứng dậy, hai tay làm hình trái tim trước ngực bằng ngón cái và ngón trỏ—
「Mô, Moe Moe~ Kyun♪」
...
... ...
Sự tĩnh lặng bao trùm. Không khí đông cứng lại. Im lặng chiếm lấy không gian. Tất cả chìm vào sự vắng lặng.
「À, à—」
...Tôi phải phản ứng thế nào đây?
「...」
Kotoko cũng đỏ bừng mặt, đứng im bất động.
「...Không cần cố sức đâu」
Tôi chỉ có thể thốt ra được từng đó lời.
「Kh, không cần thiết sao!? Ở quán cà phê hầu gái thì mấy cái đó!?」
「Cô chỉ biết mấy thông tin lệch lạc đó thôi à... Chúng ta sẽ không làm mấy dịch vụ đó đâu」
Chúng tôi cũng không phục vụ kiểu viết chữ bằng tương cà đâu.
Trừ trang phục hầu gái ra, chúng tôi dự định biến nơi này thành một quán cà phê bình thường. Nếu Kotoko làm cái kiểu "Moe Moe Kyun" trước mặt mọi người, thì quả thực khoảng cách quá lớn, khách hàng có lẽ sẽ tưởng đó là mơ mất.
Mọi thứ nên được thực hiện từng bước một. Không nên vội vàng mà làm nhảy cóc.
「Vậy thì, những cử chỉ khác thì sao...?」
「Thì tôi đã nói là cứ như một quán cà phê bình thường thôi. Làm những điều đặc biệt quá sẽ khiến khách hàng kinh ngạc đó」
Những phép tắc của các quán cà phê hầu gái sôi động thường thấy ở Akihabara sẽ khiến những ai không biết về quy ước đó phải bối rối.
Vì có cả phụ huynh học sinh và những người bình thường khác đến, nên mọi thứ nên được xử lý một cách an toàn. Cố tình gây ấn tượng không phải là thượng sách.
「Ra vậy, ra vậy」
Vừa dạy Kotoko về hầu gái, tôi vừa nhấp ngụm cà phê đã nguội để làm ẩm cổ họng—thì từ phía cửa ra vào, tiếng lạch cạch vặn khóa vang lên.
Chắc là mẹ của Kotoko đã về.
「Xin làm phiền nha!」
Nhưng lại là một giọng nữ lạ hoắc vọng đến.
Cô ấy vào nhà mà không chờ Kotoko trả lời. Không chút do dự. Tức là, cô ấy thường xuyên đến đây.
「Ồ. Chị về rồi」
Kotoko cũng lập tức mở cửa phòng ra đón.
「À, mùi cà phê thơm quá nha!」
「Em vừa mới pha đó」
「Cho chị được ké một ly với nha, Kotoko-chan~」
「Vâng vâng」
Người phụ nữ đó bước vào phòng Kotoko.
Cô ấy mặc trang phục với tông màu trầm, tuổi chắc khoảng đầu hai mươi. Có lẽ cùng thế hệ với chị Kiriko. Tóc đen, đeo kính, trông có vẻ điềm đạm. Ánh mắt giống Kotoko như đúc.
Và rồi, ánh mắt cô ấy chạm vào tôi.
Ngay lập tức, cô ấy nhíu mày, trưng ra vẻ mặt nghi ngờ.
Cứ như thể đang nhìn kẻ thù của gia đình vậy.
「Cậu là...」
「Dạ, lần đầu gặp mặt. Em là Shingu Seiichi, bạn cùng lớp của Kotoko ạ」
Người phụ nữ vỗ tay một cái. Vẻ mặt cô ấy dịu đi.
「À. Cậu chính là người được đồn đại đây mà... Chị nghe Kotoko-chan nhắc đến cậu nhiều lắm」
「Dạ, vâng」
Không biết cô ấy đã nghe những chuyện gì về tôi đây...?
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Kotoko như sực nhớ ra liền giới thiệu tôi.
「Giới thiệu nhé, Shingu. Đây là chị gái của tôi」
「Chào em. Chị là Tanaka Tokuko」
Cô ấy nở một nụ cười tươi tắn rồi cúi đầu. Tôi cũng phản xạ cúi đầu theo.
Tokuko, Tokuko à. Naka, Toku... Chuu Toku... Chuudoku... (trúng độc)... Không biết cô ấy cũng bị đặt biệt danh như Kotoko không nhỉ.
「Chị ơi. Em đi lấy hạt cà phê, chị cứ ngồi đó đợi em nhé」
「Vâng vâng」
Trong phòng Kotoko, chỉ còn lại chị em chúng tôi. Ôi, không được thoải mái chút nào...
Những lúc như này, người có địa vị như Kotoko phải ráng mà ở lại chứ. Kotoko thì quen biết cả hai đứa mình nên còn đỡ, chứ tôi đây có biết ai đâu mà!
“À, Kotoko nhà cháu làm phiền cháu nhiều rồi.”
“Dạ, không, không ạ. Cháu cũng chỉ đến học cách pha cà phê thôi mà…”
“Hửm? Nghe cứ như đang kiếm cớ ấy nhỉ. Cứ tự nhiên đi, không sao đâu.”
…Không hiểu sao, bản năng của tôi đang réo lên những hồi chuông cảnh báo dồn dập. Cả cơ thể run lên vì nỗi bất an khủng khiếp. Tại sao lại thế chứ…
Chắc là vì cái đôi mắt cười mà như không cười kia. Hướng về Kotoko thì trông tự nhiên lắm, nhưng quay sang nhìn tôi thì lạnh toát.
“Ô? Cái này là gì đây?”
Chị ấy cầm lên một tờ giấy đặt trên bàn, chính là cuốn sổ ghi chú của Kotoko.
“ ‘Parfait’, ‘Chó săn bánh’, ‘Đặc sản tà thần’, ‘Lily x Link’, ‘Hợp đồng nô lệ giữa tôi và cô ấy’, ‘Lắp vào lần nữa: Hầu gái’…?”
Tôi có cảm giác như mọi thứ trong người đều bị nghìn tay Quan Âm tóm chặt. Kotoko, mày để lại cái quái gì thế này…!
“Không phải ‘Chào mừng quý khách’ mà là ‘Mừng anh đã về ạ’? Không phải ‘Cảm ơn quý khách’ mà là ‘Chúc anh lên đường bình an ạ’?”
A ga ga ga ga ga ga… Chị ấy đang đọc ghi chú của Kotoko kìa…!
Gay toang! Gay toang mất rồi. L-làm thế nào đây? L-làm sao mà biện minh đây?
Từ “nô lệ” quá đỗi thẳng thừng, không tài nào chối cãi được.
“Shinguu-kun, đúng không nhỉ? Cháu có biết mấy từ này nghĩa là gì không?”
Thôi được rồi. Cứ biện minh trước đã! Nghĩ ra gì thì nói nấy! Im lặng là nguy hiểm!
“À, à thì… bọn cháu sắp làm Maid Cafe cho lễ hội trường ạ.”
Lông mày chị ấy khẽ giật giật, một nếp nhăn nhỏ xíu hiện lên giữa vầng trán.
“Ồ, Maid Cafe… à? Mấy cái quán ở Akihabara ấy à?”
“D-dạ, vâng ạ. Thì là… bọn cháu sẽ mặc đồ hầu gái rồi phục vụ ạ. Ch-cháu cũng làm barista nữa. T-thế nên cháu mới ghi chép lại lung tung những thứ được cho là ‘đáng tham khảo’ trên mạng, rồi mấy cái thứ kỳ quặc kia cũng lẫn vào đấy ạ. Hahaha…”
Vô thức bật ra tiếng cười xã giao, nhưng tôi cảm thấy mình chẳng che đậy được tí nào cả… Một con bướm đêm ngớ ngẩn vướng vào mạng nhện chắc cũng cảm thấy thế này chăng…?
“Hừm. Thì ra là vậy.”
Thế nhưng, chị ấy lại gật đầu. Cử chỉ đó nghĩa là gì vậy?
Chị ấy đã biết tất cả và đang thử tôi, hay thực sự chỉ không biết thôi?
Thế nhưng, ánh mắt sắc như dao kia dường như nhìn thấu mọi thứ…!
“H-ha ha…”
“Ô? Có chuyện gì vui à? Sao lại cười thế?”
Á á á! Hết chịu nổi rồi! Cứu với, thần Dũng Cảm ơi!
“D-dạ, không có gì ạ. Chỉ là tự nhiên thôi. M-mà thôi, dù sao thì công việc hôm nay cũng xong rồi, cháu xin phép về ạ. Vâng.”
“Vậy sao? Sao không ở lại chơi thêm chút nữa. Chị cũng muốn nói chuyện nhiều thứ mà.”
“D-dạ, không ạ. Sẽ làm phiền gia đình ạ… Cứ để gia đình mình tự nhiên đi ạ.”
Tôi chẳng có gì để nói cả. Mở miệng ra thêm nữa là chết chắc. Nơi này không còn là chỗ tôi nên ở nữa rồi.
‘Nghe bảo cô ấy từng giật phăng cuốn sách người lớn hở hang trên tay tôi khi tôi lỡ cầm nhầm trong cửa hàng tiện lợi cơ mà.’
…Một người như thế mà.
Lỡ đâu có ngày trò chơi người lớn cũng bị phát hiện thì chẳng những bị xé toạc thành tám mảnh, mà có khi còn bị chia thành mười bảy phần nữa ấy chứ. Tôi không biết Kotoko giấu ở đâu, nhưng…
Lần này có lẽ là cực kỳ nguy hiểm rồi…
“Ô? Shinguu, sao thế?”
“K-không. Hôm nay tôi về đây. Chuyện pha cà phê thì hôm khác ở trường dạy lại cho tôi nhé.”
Bằng mọi giá, tôi phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Ở gần người đó, tôi cứ như bị nhận sát thương chí mạng vĩnh viễn vậy.
“À, ừ. Được rồi. Xin lỗi vì đã không tiếp đãi tử tế nhé.”
“Không sao đâu. Tạm biệt.”
Với một chút mặc cảm, tôi rời khỏi nhà Kotoko.
Tóm lại, từ nay về sau, tôi nên tránh tiếp xúc với người đó càng nhiều càng tốt. Cái khí thế áp đảo ấy cứ như trùm cuối xuất hiện ở cao trào của mấy trò chơi người lớn vậy.
Trực giác của một otaku đã rèn giũa suốt bao năm qua đã mách bảo tôi như thế.
◇ ◇ ◇
Ngoài việc chuẩn bị cho Maid Cafe của câu lạc bộ, chúng tôi còn tổ chức các buổi họp và tập kịch của lớp.
“À, tôi muốn giúp như thế. Nhưng tôi có thể sẽ yêu chiều quá mức đến nỗi giết chết em ấy mất.”
“Ayame-san. Chỗ đó nên thêm chút ngữ điệu nữa.”
“Đ-được thôi.”
Kotoko đang dốc sức vào vai Juliet.
“Shinguu. Kịch bản đã kiểm tra kỹ chưa? Tôi muốn chỉnh lại thời điểm bật đèn thêm một chút.”
“À, được rồi.”
Tôi cũng phải hoàn thành công việc của mình với vai trò phụ trách ánh sáng. Tozaki và Eve cũng đang bận rộn chạy đi chạy lại.
“Vở kịch của chúng ta là vào ngày thứ hai ở nhà thể chất đấy nhé. Đừng có nhầm sang ngày đầu tiên!”
Cô trưởng nhóm nhắc nhở.
Vậy là chúng tôi có thể tập trung vào Maid Cafe vào ngày đầu tiên rồi. Tozaki và Eve không có việc gì trong giờ diễn kịch, nên sẽ phân họ vào ca làm.
“Vậy thì, bọn tôi đi câu lạc bộ đây.”
“Mọi người vất vả rồi. Mai lại nhờ mọi người nhé!”
Nghe lời cảm ơn của cô trưởng nhóm, chúng tôi – thành viên câu lạc bộ – hướng về phòng câu lạc bộ ngay khi buổi tập của lớp kết thúc.
Nội thất và thực đơn của Maid Cafe cũng dần được quyết định, chúng tôi đang bàn bạc về việc kéo khách và cách ứng phó trong trường hợp khẩn cấp.
Lễ hội trường đang dần đến gần. Những ngày trôi qua với cảm giác đó ngày càng rõ rệt.
Một ngày nọ,
“Chào mọi người. Nghe nói Hatsushiba-san ở đây nên tôi đến đây!”
Người mở cửa bước vào là Ako.
Không biết cô ta nghe được địa điểm phòng câu lạc bộ của chúng tôi ở đâu mà lại xông thẳng vào không chút do dự…
“Gõ cửa một cái đi, Ako.”
“Ô, xin lỗi nhé, Seiichi-kun.”
Và còn một người nữa đang bàng hoàng khi nhìn thấy Ako.
“À, Ako-cchi…”
“Ô. Eve-san, lâu rồi không gặp nhỉ. Gần đây cô không liên lạc với tôi nên tôi hơi buồn đấy? Cô khỏe không?”
“Ư, ừm. Tôi vẫn khỏe.”
Biểu cảm của Eve cứng đờ lại.
Chắc cô ấy không biết phải đối phó thế nào.
‘Mình, từ khi học khác trường với Ako-cchi, mình thực sự không còn kết giao với ai nữa… còn bị dán mấy cái mác kỳ quặc nữa…’
‘Không có Ako-cchi thì mình chẳng làm được gì cả…’
‘Lúc nào cũng bị Ako-cchi gọi đi mua đồ uống cho mọi người, giữ chỗ, hay cởi đồ để chọc cười mọi người.’
Ako đã lừa Eve là sự thật, và dù dưới hình thức nào, Eve vẫn cảm thấy mình đã được cô ấy giúp đỡ.
Nhìn từ bên ngoài, chỉ có thể nghĩ rằng Ako đã công khai biến Eve thành đồ chơi…
Nói một cách tiêu cực, nô lệ dù được giải phóng thì cũng thường quay về dưới sự bảo hộ của chủ cũ.
Đối với Eve, điều này thật phức tạp.
Dù sao thì, bây giờ không phải lúc để hai người họ nói chuyện. Eve vẫn còn quá ngây thơ và dễ bị ảnh hưởng.
“Vậy Ako, có chuyện gì?”
Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Eve.
“À. Lý do tôi đến thì đơn giản thôi. Sắp đến giờ họp kế hoạch lễ hội liên trường rồi. Tôi đến mượn Hatsushiba-san.”
Đồng hồ đã chỉ gần năm giờ chiều.
Quả thật là đúng thời gian Hatsushiba đã hẹn, nhưng…
“Ối, đã đến giờ này rồi sao…”
“Không được đâu, Hatsushiba-san. Tôi biết là rất vui, nhưng đừng vì thế mà lơ là việc bên này chứ.”
“…Xin lỗi.”
Hatsushiba đứng dậy khỏi ghế.
Lễ hội trường đang cận kề, mọi nơi đều bận rộn, và kế hoạch liên trường cũng không ngoại lệ.
“Vậy thì, Yuuka, tớ đi trước đây nhé.”
“À, đừng làm việc quá sức đấy. Nếu thấy mệt quá thì cứ về thẳng nhà cũng được.”
“Mừ. Anh muốn em không ở lại à?”
“Đừng có nghĩ tiêu cực như thế. Đã nhận nhiều việc cùng lúc rồi, phải biết phân chia sức lực chứ.”
Dạo này Hatsushiba cứ hay bám lấy tôi một cách kỳ lạ.
Bình thường cô ấy sẽ nói những câu trêu chọc mang tính đùa cợt mà.
“Vậy thì, xin lỗi ạ. Tôi xin phép.”
Ako và Hatsushiba rời khỏi phòng câu lạc bộ.
“…Ako, đợi chút.”
Ako dừng bước quay lại nhìn tôi, Hatsushiba thì tỏ ra bối rối không biết phải làm gì.
“Cô biết địa điểm họp mà đúng không? Vậy thì Hatsushiba cứ đi trước đi. Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Ako.”
“Ô. Cháu muốn hỏi về Hatsushiba-san à?”
“Không phải. Chuyện khác.”
“…Hiểu rồi. Được thôi.”
Ban đầu Hatsushiba tỏ vẻ khó hiểu, nhưng rồi…
“Ư-ừm. Vậy tớ đi trước nhé, Shigure-san.”
“Vâng. Chị gửi lời hỏi thăm đến hội trưởng giúp em nhé.”
Rồi tôi và Ako cùng rời khỏi phòng câu lạc bộ.
“Seiichi?”
“À. Kotoko và mọi người cứ tiếp tục bàn bạc về thực đơn đi. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Chúng tôi ra khỏi tòa nhà câu lạc bộ và đi đến một góc vắng.
Trên sân gần đó, dụng cụ và thiết bị chuẩn bị cho lễ hội trường cũng được đặt ngổn ngang, các câu lạc bộ thể thao vẫn dốc sức tập luyện trong khi cẩn thận tránh va chạm.
“Vậy, cháu có chuyện gì ạ? Cháu bảo không phải về Hatsushiba-san mà.”
“Chuyện của Kotoko.”
Nghe vậy, Ako lại lộ ra vẻ mệt mỏi như kiểu “lại chuyện này nữa à”.
“Chuyện đó sao…”
Lời Ako đã nói trước đây:
‘Riêng đứa đó… cháu nghĩ là không nên dây vào.’
Ý nghĩa thực sự của câu nói đó tôi vẫn chưa được nghe. Sau đó Ako đã bỏ đi như thể muốn trốn tránh.
“Chắc không cần phải giải thích đâu nhỉ?”
“Tại sao không? Không nghe sao mà tôi hiểu được.”
“Toàn chuyện không có gì thú vị đâu ạ.”
Đôi mắt cô ấy nheo lại, khí chất thay đổi đôi chút.
Tôi thậm chí còn cảm thấy ảo giác rằng nhiệt độ xung quanh đã lạnh đi. Thành thật mà nói, tôi còn chẳng muốn đứng trước mặt cô ta nữa.
Tuy nhiên, nếu cứ như vậy thì chẳng giải quyết được gì.
“Kotoko và cô có quan hệ gì với nhau?”
Tôi nuốt nước bọt, hít thở sâu rồi hỏi.
Không khí có dịu đi một chút, cô ấy trở lại vẻ mặt bình thường, nhưng cái ác ý thì vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Da tôi vẫn còn cảm giác tê rát.
“Cháu chắc là anh đã biết chuyện bọn tôi học cùng cấp hai rồi, đúng không?”
“À…”
“Ở đó, tôi… không, chúng tôi đã gặp phải chuyện kinh khủng.”
“Chuyện kinh khủng sao…?”
“Tôi không biết anh đã nghe gì từ cô ấy, nhưng đối với tôi, đó là sự sỉ nhục lớn nhất mà tôi từng trải qua.”
Trước đây, từng có tin đồn lan truyền về Kotoko.
Tin đồn rằng cô ấy đã khiến một nữ sinh bị tổn thương đến mức không thể gượng dậy được.
‘…À phải rồi, nhớ ra hồi xưa có lần mình đẩy mạnh một con nhỏ cứ gây sự, rồi nó ngã sấp mặt. Hôm sau hình như tay phải của nó băng bó to đùng.’
‘Con nhỏ cứ gây sự nên tôi đẩy mạnh một cái, nó ngã lăn quay… Hôm sau tay phải của nó băng bó to đùng. Chính nó là con nhỏ đó.’
Kotoko đã kể rằng nữ sinh đó chính là Ako.
Nhưng theo lời kể thì tôi không nghĩ đó là một chuyện sỉ nhục đến vậy. Thậm chí có thể coi là một tai nạn đáng tiếc hoặc tự làm tự chịu.
…Mặc dù, đây là góc nhìn từ phía Kotoko và Hatsushiba.
“Anh không biết bản chất thật của con nhỏ đó đâu, Seiichi-kun. Không, nói thẳng ra thì, cái loại đã biến mình thành kẻ bất hảo ngay từ đầu thì chết đi cho rồi.”
Giọng nói của cô ấy lạnh lẽo đến mức tôi cảm thấy dạ dày mình đóng băng.
Lời nói quá sức cay nghiệt.
Nhưng trên gương mặt cô ấy không một chút biểu cảm đùa cợt nào.
“…Dù là đùa thì cũng quá đáng rồi đó, Ako.”
“Quá đáng? Chỗ nào quá đáng? Anh nghĩ mấy đứa du côn lảng vảng ngoài kia gây hại đến mức nào hả, Seiichi-kun?”
Đối với tôi, người từng bị lũ otaku bắt nạt, quả thật tôi mong bọn du côn chết hết đi và sớm ngày cải tạo.
Thế nhưng, bọn chúng tự thân sẽ không bao giờ nghĩ đến việc cải tạo.
Chúng không nghĩ rằng mình làm điều xấu.
Ngay cả khi ý thức được đó là điều xấu, chúng vẫn tin rằng mình có quyền làm như vậy.
Sự ngần ngại rằng hành vi bốc đồng của mình có thể ảnh hưởng lớn đến cuộc đời ai đó cũng bị chúng quẳng đâu đó rồi.
Vì vậy, ngay cả một khởi đầu để cải tạo cũng không tồn tại đối với chúng.
Vậy thì, chúng ta nên đối xử với chúng như thế nào?
Tôi nghĩ cách tốt nhất để sống một cách bình yên nhất là tránh xa chúng càng nhiều càng tốt, và nếu bị dây dưa, hãy nghĩ rằng mình bị chó cắn.
Nếu chấp nhận chịu đựng, bạn sẽ không tốn năng lượng nhất. Nếu bị gọi là kẻ thua cuộc vì suy nghĩ đó, thì tôi cũng chỉ biết nói đúng là như vậy thôi. Nhưng lãng phí thời gian để phản kháng hay tìm cách hạ bệ chúng, thay vì làm những điều mình thích, thì lãng phí hơn nhiều.
Thà quên đi một sự việc tiêu cực ngẫu nhiên còn hơn là cứ tiếc nuối, như vậy tâm lý cũng sẽ thoải mái hơn.
“Tại sao chúng ta, những người đang sống một cách bình thường, lại phải sống trong sợ hãi vì bọn chúng? Thật là lố bịch phải không?”
Thế nhưng, Ako dường như không thể chấp nhận sự tồn tại của bọn chúng.
Trong giọng nói cô ấy không giấu nổi sự tức giận. Sự dịu dàng thường ngày đã biến mất.
“…Nhưng, Kotoko hẳn là không tự mình gây bạo lực.”
“Anh muốn nói là cô ấy không làm gì sao? Phải, Ayame-san chỉ dùng bạo lực với bọn bất hảo, và trong mắt xã hội, có lẽ cô ấy là một kẻ bất hảo tốt bụng.”
Cái cách nói “kẻ bất hảo tốt bụng” cũng thật kỳ lạ, nhưng cũng có từ “nghĩa tặc”.
Nếu để đánh giá Kotoko thì có lẽ cách nói đó hợp hơn.
“Nhưng mà, bất hảo thì không có loại tốt hay xấu đâu. Thứ đã hỏng thì là hỏng. Tôi chẳng quan tâm đến vị của quả quýt thối rữa đâu. Nó đã thối rồi.”
Tuy nhiên, Ako chẳng có chút đánh giá tích cực nào cả.
“Tại sao chứ? Du côn thì ở đâu chẳng có.”
“Đúng vậy. Nhưng có chấp nhận được hay không mới là vấn đề. Đó chính là sự khác biệt cơ bản trong suy nghĩ giữa tôi và Seiichi-kun.”
Ako tiếp tục với giọng điệu mắng mỏ.
“Có du côn. Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ khiến những người xung quanh, những bạn học cùng lớp phải khiếp sợ đến mức nào, anh có biết không? Đủ khiến sự tập trung bị xao nhãng đến mức nào, anh có biết không? Đủ khiến người ta phải dè chừng vô ích đến mức nào, anh có biết không? Dù nói là không làm gì học sinh bình thường, nhưng những kẻ du côn với trang phục và vẻ ngoài khác hẳn học sinh bình thường, sự tồn tại của chúng đã là mầm họa cho nhà trường – cho xã hội rồi.”
“Cái gì…”
“Tôi không biết Ayame Kotoko muốn khẳng định điều gì. Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng có những học sinh lương thiện. Dù có lý do hay không, cũng có những người đang sống một cách đúng đắn. Thế nhưng, con nhỏ đó suốt ba năm, chỉ cần tồn tại thôi cũng đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho những người xung quanh rồi.”
Thật là một lời nói cực đoan.
Tuy nhiên… cá nhân tôi cũng đồng ý một phần.
Du côn không bạo lực, du côn tốt, du côn xấu…
Thành thật mà nói, tôi cũng đồng ý rằng sự tồn tại của chúng đã là phiền phức rồi. Nếu làm gì sai trái, tôi bị gieo vào tâm trí rằng có thể sẽ chọc giận chúng và bị làm hại.
Đối với người yếu thế, chúng như những con sư tử hung hãn. Nghĩ rằng chỉ cần làm gì sơ suất thôi cũng có thể bị cắn, nên chỉ cần chúng có mặt ở đó thôi, tôi cũng phải dè chừng trong lời nói và hành động.
Bị gieo vào đầu những suy nghĩ như vậy bởi những người cùng thế hệ, một cách nào đó là sỉ nhục, nhưng không thể thắng bằng nắm đấm nên đành chịu. Dù nghĩ rằng một cú đấm rồi bị đình chỉ hay đuổi học là xứng đáng, tôi vẫn không muốn mình bị đánh.
Nếu không có bọn chúng, tôi đã không phải chịu đựng những cảm giác này. Không phải sợ hãi. Mỗi ngày đều có thể sống khỏe mạnh không lo âu.
Tất nhiên, cũng có những học sinh không bận tâm đến chuyện đó. Hoặc thậm chí, có thể số đó nhiều hơn.
Nhưng đối với kẻ nhát gan như tôi, khái niệm du côn đó vẫn là một nỗi kinh hoàng.
“Những thứ rác rưởi không tự giác gây ra bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào cho toàn trường đều nên bị loại bỏ khỏi xã hội. Sau đó, hưởng thụ hạnh phúc thì không thể chấp nhận được. Suốt đời nên hối hận về lỗi lầm và sống lê lết ở tầng đáy thì hơn.”
Tóm lại, Ako đang nói rằng cô ấy không thể chấp nhận được việc bị buộc phải dè chừng như vậy.
Nếu có thể nói chuyện với Kotoko.
Nếu hiểu rõ hơn về lũ du côn đó.
Có lẽ có thể thấu hiểu được chúng.
Nhưng tôi không chủ động nói chuyện với du côn, và chắc cũng ít ai làm vậy. Ai cũng sẽ tránh xa những kẻ phiền phức, trừ khi có lợi ích cho bản thân.
Và du côn mà không thể thấu hiểu thì chỉ là đối tượng đáng sợ mà thôi.
Tuy nhiên – đối với tôi, Kotoko không còn là một kẻ du côn xa lạ nữa rồi.
“Kotoko bây giờ khác rồi! Cô ấy không còn là người như vậy nữa!”
Hình bóng cũ của cô ấy quả thật đáng sợ.
Trong những tình huống nhất định, cô ấy đã gây ra bạo lực, và có thể đã trừng mắt khiến mọi người xung quanh khiếp sợ.
Nhưng tất cả những tin đồn đều là bịa đặt.
Bây giờ cô ấy đang cố gắng hết sức để gạt bỏ những tin đồn đó.
Việc bị phủ nhận hoàn toàn như vậy thật khiến tôi tức giận.
“Thế thì sao?”
Tuy nhiên, Ako thậm chí không thèm bận tâm đến lời phủ nhận hết sức mình của tôi.
“C-cô, cô nói thế là sao…”
“Giờ đã cải tạo rồi, vậy tội lỗi trong quá khứ thì sao? Những học sinh từng sống trong sợ hãi vì cô ấy, lấy gì mà tha thứ cho cô ấy? Hay cô muốn nói là ‘may mắn vì đã rèn luyện được tinh thần chịu đựng nỗi kinh hoàng đó’?”
Tôi cảm thấy mình không thể thắng nổi cô ấy bằng lời nói.
“Có thể có người vì sợ hãi cô ấy mà bị mất tập trung. Có thể có người vì thế mà việc học không tiến triển. Một điểm trừ sẽ nối tiếp nhau nhân lên thành nhiều điểm trừ. Kẻ bắt nạt gây ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này của nạn nhân, nhưng vẫn nhẹ nhàng lấp liếm quá khứ đen tối của mình rằng ‘hồi xưa hơi ngông một chút’ rồi hòa nhập vào xã hội. Chuyện như vậy có chấp nhận được không? Kẻ bị bắt nạt phải chịu đựng nỗi kinh hoàng và sự sỉ nhục, tâm hồn gỉ sét suốt đời. Giả sử có được xin lỗi, vết gỉ sét đó chỉ càng cứng hơn thôi.”
Ako tuôn ra những lời lẽ như lửa cháy.
“Chúng tôi chỉ muốn tận hưởng cuộc sống học đường một cách thoải mái thôi. Cái ác ý quá mức thể hiện bản thân như vết ố bám chặt đó, làm sao mà chấp nhận được? Cháu sai sao?”
Dù sao thì, cô ấy cũng chẳng có ý định thấu hiểu.
‘Du côn thì phải chết.’
Kết luận đó đã có sẵn trong đầu cô ấy rồi.
Tôi nghĩ ra vài lời phản bác, nhưng đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi. Dù có nói ra cũng không thể thuyết phục được cô ấy.
“Tôi không có ý định tha thứ cho du côn. Thế nên, tôi cũng ghét Ayame-san lắm.”
“Ako…”
Chắc chắn tôi và cô ấy không thể thấu hiểu nhau.
Dù có cố gắng đến mấy. Dù có lặp lại bao nhiêu lời.
Tồn tại những kiểu người không thể thấu hiểu nhau.
Việc ‘ai nói chuyện cũng có thể thấu hiểu’… chỉ là lời nói viển vông trong đầu thôi.
“Vậy, cô ghét Kotoko chỉ vì cô ấy là du côn thôi à?”
“Không chỉ vậy đâu. Tôi vừa nói rồi phải không? Là tôi đã gặp phải chuyện kinh khủng ấy.”
“Cái chuyện kinh khủng đó…”
“Tôi không muốn nói.”
Rồi Ako cứ thế im bặt.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng sẽ không thể moi thêm lời nào từ cô ấy nữa.
“Vậy thì, tôi có buổi họp nên đi đây.”
“Ako…”
Cuối cùng, tôi cũng không thể giữ chân được Ako…
Tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng cô ấy dần xa.
Rốt cuộc, tôi vẫn không biết Ako đã bị Kotoko làm gì trong quá khứ.
Về Kotoko trong quá khứ thì tôi không thể bênh vực được. Bản thân tôi cũng không tận mắt chứng kiến, mà chỉ nghe kể lại là nhiều.
Trong lúc lơ đãng, thời gian cũng trôi qua, đã quá tám giờ tối. Khung cảnh nhìn qua cửa sổ đã tối om, không thể nhìn rõ được xa.
Vì lễ hội trường sắp đến gần, chúng tôi đang trong thời gian có thể chuẩn bị đến tận đêm khuya, vượt quá giờ tan học.
Bây giờ, trong phòng câu lạc bộ chỉ còn tôi và Tozaki, mùi cà phê nồng nàn từ những buổi luyện tập pha cà phê vẫn còn vương vấn.
“Hừm. Đúng là khác hẳn cà phê đóng lon. Không có vị chát.”
Tozaki nói như thể đang giả vờ làm barista. Tôi cũng chẳng buồn chen vào.
“Này, ông phải phản ứng lại chứ.”
Tozaki đòi tôi phải phản ứng. Phiền phức quá.
“Thằng cha Shigure lúc nãy ấy nhỉ. Từ lúc nói chuyện với nó, ông cứ lạ lạ sao ấy.”
“Thì tôi biết rồi mà.”
“Hai người nói chuyện gì thế? Chẳng lẽ nó là bạn gái cũ của ông à?”
“Đừng có đùa.”
Tôi không có ký ức gì về việc có quan hệ như thế với con nhỏ đó. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ có bạn gái cả.
Với lại Ako cứ bám dính lấy Kyouya mãi mà.
“…Mà hình như ông cũng học cùng trường với nó nhỉ.”
“Đúng vậy. Tuy khác lớp nhưng tôi có nhìn thấy nó vài lần. Chỉ là không biết tên thôi.”
Tên này chắc cũng biết quá khứ của Kotoko, nhưng…
“Thực tế thì Kotoko thời cấp hai cũng… gọi là gì nhỉ. Có phải là kiểu du côn chính nghĩa không?”
“Ưm… Bây giờ không thể nói bừa được nên không biết sao cả. Chỉ là, có thể tôi đã nói trước đây, nhưng Ayame dù đánh nhau nhiều lần cũng chưa bao giờ bị đình chỉ đâu. Đối phương thì bị đình chỉ đấy.”
“Ông có nói rồi. Giờ tôi mới nhớ ra.”
Rồi đồn thổi là cô ấy bán thân cho hiệu trưởng gì đó. Nực cười thật.
“Không biết ông đang lo lắng chuyện gì, nhưng bây giờ không phải nên tập trung chuẩn bị cho lễ hội trường sao. Đằng nào thì ông cũng tham gia không ít đấy chứ. Cà phê thì bọn mình cũng pha được ngon rồi mà?”
“…Ông thật là vô tư.”
“Ông coi thường tôi đấy à? Vô tư đâu mà vô tư. Không có ai sống siêu lạc quan bằng tôi đâu.”
“Ô-ồ.”
Được nói với vẻ tự tin đến thế này, tôi cũng hơi bối rối…
“Ông cũng cứ sống vô tư đi. Lo lắng làm gì cho phí chứ. Tuổi trẻ này, ai tận hưởng được từng phút từng giây thì mới là người thắng cuộc.”
Tozaki tự tin giơ ngón cái. Phản ứng kiểu này với lời mỉa mai bất ngờ của tôi, quả thật là một người tốt đến mức chỉ dừng lại ở mức “người tốt” thôi.
Nhờ vậy mà tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cứ lo lắng mãi cũng chẳng ích gì.
Bây giờ Kotoko đang cố gắng ở câu lạc bộ, và cũng rất chăm chỉ với vở kịch của lớp.
Quá khứ thì là quá khứ, không thể thay đổi được. Tôi chỉ cần tin tưởng Kotoko mà thôi.
“Những lúc như thế này thì hãy xay cà phê đi. Ưm~ hương vị thật tuyệt!”
Tozaki quay chiếc máy xay cà phê cầm tay có chứa hạt cà phê, một hương thơm cà phê khác lại thoang thoảng khắp phòng.
“Quả thật, tỉ lệ hạt cà phê mà Shinguu kết hợp là hợp khẩu vị nhất. Không hẳn là đậm đà, nhưng cứ như có thể uống mãi vậy.”
“À, tôi thử đủ kiểu rồi mới ra thế này.”
Nhờ Kotoko mang cả bộ dụng cụ pha cà phê đến trường, tôi mới có thể thử đủ thứ vào giờ nghỉ trưa và sau giờ học. Thật đáng quý.
Chúng tôi tạm nghỉ ngơi với tách cà phê do Tozaki pha. Thưởng thức đồ ngọt hợp với cà phê, chúng tôi có một khoảng thời gian yên bình.
“…Sắp đến giờ rồi.”
Và khi thời gian trôi qua, Tozaki dần mất đi sự bình tĩnh. Cứ như hồn lìa khỏi xác, cậu ta vừa kiểm tra đồng hồ trên điện thoại vừa uống cà phê ừng ực.
“Ông uống nhiều thế này thì đêm làm sao ngủ được?”
“Ấy chết. Tôi không thể bình tĩnh được. Sắp đến lúc họ quay lại rồi mà.”
“Đúng là thế nhưng…”
Nói tào lao thì tào lao đến. Từ ngoài phòng câu lạc bộ vọng vào một giọng nói rộn ràng.
“Tớ về rồi đây~” “Tớ về rồi nè~” “Tớ đã trở lại rồi.”
Ba người vừa ra ngoài đã ồn ào trở về.
Không phải đồng phục, mà là trong trang phục hầu gái. Cả căn phòng câu lạc bộ cứ như biến thành một không gian khác.
Trang phục hầu gái là kiểu hầu gái Pháp với váy dài hơn đầu gối một chút. Tất cả đều mặc mũ trùm đầu trắng và tạp dề có bèo nhún. Váy được viền ren, kết hợp với tất cao quá gối màu trắng, tạo nên một "lãnh địa tuyệt đối" hoàn hảo.
Sự tương phản giữa đen và trắng thật chói mắt.
“Ô~ Đúng là hầu gái đẹp thật.”
Tozaki lộ vẻ mặt vô cùng xao nhãng. Mũi dài ra.
“Tozaki-cchi. Mặt biến thái quá!”
“Mặt đàn ông thì đứa nào chẳng biến thái!”
“Tozaki-senpai, anh nên giấu bớt suy nghĩ thật đi thì hơn.”
“Không không, nhưng mà cái gì đẹp thì phải thể hiện rõ ra trên mặt chứ.”
Vậy thì lại thế nào nữa.
“Ehehe~ Sao hả, Seiichi?”
Mà Eve cũng hợp lắm nhỉ. Tôi cứ nghĩ cô nàng gal này chắc không hợp đâu… nhưng lại có một sự tương phản bất ngờ theo hướng tốt.
“Ưm, cũng được đấy chứ.”
Với lại, tôi không ngờ Seimi cũng hợp đến thế.
“Hôm nay là đặc biệt đấy. Em sẽ không giận dù Tozaki-senpai cứ nhìn chằm chằm đâu.”
“Tuyệt vời! Em gái nhỏ, vô đối!”
…Đúng là “người đẹp vì lụa”.
“S-sao hả, Seiichi.”
Và Kotoko đứng trước mặt tôi.
Dù là trang phục hầu gái cosplay, nhưng cô ấy không hề mang cảm giác nhí nhảnh. Ngược lại còn toát lên vẻ điềm tĩnh.
Điều đó lại hợp với Kotoko một cách kỳ lạ.
“Ừm, cũng được đấy.”
“Tuyệt vời!”
Kotoko làm động tác ăn mừng.
“Khi đang mặc đồ hầu gái thì đừng có làm thế chứ.”
“Ô kìa. Duyên dáng, duyên dáng...”
Kotoko xòe tà váy, cúi chào một cách duyên dáng. Ừm, đúng là kiểu mẫu rồi.
“A!”
Lúc ấy, lại có thêm một người khác xuất hiện── Hatsushiba chậm rãi mở cửa bước vào. Xem ra cuộc họp về dự án chung đã kết thúc.
“Mấy cậu thử đồ xong rồi à?”
“Ừ. Đồ của Hatsushiba cũng chuẩn bị sẵn cả rồi, cậu vào phòng thay đồ mà──”
Thế nhưng, Hatsushiba chỉ khẽ mỉm cười.
“Trông hợp với cậu lắm, Cotton.”
“Thật, thật sao? Cảm ơn nhé. Mà sao tớ cứ thấy chân hơi gió lùa thế nào ấy.”
Biểu cảm của Hatsushiba hôm nay khác lạ.
Thường ngày, cậu ấy hẳn phải nhiệt tình khen ngợi Kotoko hơn nhiều.
Đúng là dạo này Hatsushiba cứ kỳ lạ làm sao.
“Sao thế? Yuuka?”
Kotoko dường như cũng nhận ra, liền nhìn Hatsushiba với vẻ nghi hoặc.
“Không, không có gì!”
Thế nhưng, chẳng hiểu sao Hatsushiba lại như chạy trốn mà lao ra khỏi phòng câu lạc bộ.
“Này, này!”
Kotoko nhanh chóng đuổi theo.
“Khoan đã! Cậu định đi nguyên bộ đồ này luôn sao!?”
Tôi cũng vội vàng chạy theo.
Nhưng cả hai người bọn họ cứ thế biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.
“Xin lỗi, có hai nữ sinh vừa chạy qua đây không?”
Tôi vừa hỏi hướng từ những học sinh còn ở lại, vừa cố gắng khoanh vùng điểm đến của họ.
Giày của họ vẫn còn ở khu vực giày dép nên chắc chắn không phải đã về rồi, tức là họ vẫn còn ở trong trường.
“Hướng này chăng...?”
Tôi cố gắng đoán vị trí họ có thể ở, rồi đi về phía đó.
“Dù biết là ích kỷ... nhưng Yuuka, tớ thực sự không thể nào từ bỏ được!”
Đột nhiên, một giọng nói như bị dồn nén đến tận cùng vang lên──
Seiichi sau khi bị lạc đường một lúc cuối cùng cũng tìm thấy hai người họ.
Tôi có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Có vẻ như Kotoko đã tìm và giữ được Hatsushiba lại.
“Yuuka, cậu...”
“Xin lỗi nhé, tệ hại thật. Yuuka này... có lẽ sẽ làm chuyện phản bội Cotton mất...”
Tôi bỏ lỡ cơ hội bước ra, chân cứ thế đứng sững lại.
Họ đang nói chuyện gì vậy? Có phải là chuyện mà tôi nên nghe không?
“Tớ đã nói cậu không cần phải bận tâm chuyện đó đâu mà──”
“Không được đâu!”
Hatsushiba hét lên một tiếng mà thường ngày cậu ấy không bao giờ phát ra.
Kotoko cũng giật mình run rẩy cả người.
“Cotton mà như thế thì không được đâu...! Cho nên, hãy để tớ từ bỏ đi!”
Diễn... không giống.
Khuôn mặt cậu ấy như sắp khóc đến nơi.
“A, xin lỗi nhé... Yuuka không định nói những lời như vậy...”
“Không...”
“Thực sự xin lỗi...”
Rốt cuộc── cuộc nói chuyện của hai người kết thúc ở đó.
Hatsushiba cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, như muốn nói rằng đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Nội dung cụ thể là gì, tôi không cách nào biết được.
Nhưng hoàn toàn không có cảm giác mọi chuyện đã được giải quyết──
Mang theo một nỗi bất an không tên, chúng tôi cùng nhau đón chào Lễ hội Văn hóa.
---
インタールード
Tôi trở về phòng, lao mình thẳng lên giường.
Trong vô thức, tôi nắm chặt tấm chăn như thể đang cố kiềm nén điều gì đó.
Thật sự, thật sự, thật sự, trong lòng tôi chỉ còn lại cảm giác bực tức khi nhìn thấy cảnh đó.
Không hiểu sao chỉ cần nhìn thôi cũng muốn đá cho một trận.
Đặc biệt dạo gần đây, các thành viên câu lạc bộ lại cứ lo chuyện bao đồng, thật phiền phức vô cùng.
“...Rốt cuộc là sao chứ?”
Nếu chị Kiriko không vào mà không biết đọc không khí như thế, không biết chúng tôi đã nói gì với nhau rồi. Có thể những lời không thể cứu vãn cũng đã thốt ra mất rồi.
Tôi không muốn nghĩ đến nó nữa.
Tôi không muốn phải gánh thêm gánh nặng nào trong lòng nữa...
Mỗi khi đến thời điểm này, tôi lại thấy chán nản.
“Phù...”
Tôi hít thở sâu để trấn tĩnh lại.
Không nhớ từ bao giờ, nhưng đó là thói quen mỗi khi tôi tức giận đến cực điểm.
── Bình tĩnh, bình tĩnh.
Lãng phí thời gian vào cái tên đó còn đáng tiếc hơn.
Tôi buông tay khỏi tấm chăn, nằm ngửa ra, cầm điện thoại lên, vuốt màn hình.
Toàn những tin tức không đâu vào đâu hiện lên, nhưng tôi chẳng tiếp thu được gì.
Không còn tâm trạng học hành hay tập thể dục, cảm giác gai góc trong lòng lại trỗi dậy, đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo lên.
“...Ibu-san.”
Tôi lẩm bẩm cái tên hiện trên màn hình.
Đó không phải là tin nhắn mà là cuộc gọi đến.
Nội dung có thể dễ dàng đoán được. Chắc chắn là chuyện cá cược.
“A~ à, à~...”
Tôi chờ vài tiếng chuông, lấy lại giọng điệu bình thường rồi mới nhấn nút trả lời.
“Ibu-san, mọi chuyện thế nào rồi?”
Không cần chào hỏi, tôi hỏi thẳng kết quả.
“Ừm... Không được rồi. Khá là khó đấy.”
“Nếu dễ dàng như thế thì đâu đến nỗi phải khổ sở như vậy.”
Tôi ngay lập tức nhận ra mình đã thắng cược khi thấy anh trai quay trở lại, nhưng tôi muốn nghe xem Ibu sẽ mở lời như thế nào.
Tự bản thân tôi cũng thấy mình thật xấu tính. Tôi đã nghi ngờ rằng Ibu có thể nói dối.
“...Ibu-san cũng thật là người tốt bụng. Cậu hoàn toàn có thể lấp liếm rằng anh ấy đã trở lại bình thường, rồi thành công thắng cược và moi tin tức từ tớ mà.”
“Hả? Làm thế thì có phải là ăn gian không?”
“Đúng vậy. Chỉ là, giả sử...”
Đến đó, Seiichi ngưng lời.
Ngay từ đầu, tôi vốn không hề có ý định nói chuyện đó với Ibu.
Giả sử anh trai tôi có trở lại bình thường đi chăng nữa, tôi vẫn định kiếm cớ lấp liếm để gian lận.
Thế mà bị nói thẳng thắn như vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy tội lỗi, dạ dày nặng trĩu.
── Mình đúng là một người phụ nữ đáng ghét...
“Giả sử thì sao~?”
“Không, không có gì cả. Dù sao thì, vụ cá cược này tớ thắng rồi nhé. Cấm cậu hỏi về cái tên trinh nam đó nữa đấy.”
“Ừm... Đành chịu thôi...”
Nghĩ vậy, tôi cũng đỡ phải bực mình vì bị hỏi về anh trai nữa.
Nghĩ như thế thì trong lòng cũng thoải mái phần nào.
Tuy nhiên, những chuyện bao đồng khác vẫn còn đó.
“Nhưng mà, tớ thì chỉ mong Seiichi và Kiyomin thân thiết với nhau thôi à.”
Thế nhưng, Ibu vẫn không chịu từ bỏ, chuyển sang cách tiếp cận bằng tình cảm.
Thực sự, cậu ấy thật lòng nghĩ như vậy.
Tôi có thể nhận ra ngay qua giọng điệu của cậu ấy.
Nhưng tôi tự hỏi, có phải cậu ấy lúc nào cũng kém hiểu chuyện như thế này không? Vừa nghĩ vậy, tôi vừa đáp:
“Vô ích thôi, giờ thì đã muộn rồi...”
Tôi nghiêng đầu trả lời.
Thế rồi──
“Muộn rồi gì chứ, tớ không nghĩ thế đâu!”
Cái giọng điệu mạnh mẽ bất ngờ đó khiến tôi sửng sốt.
“...Hả?”
Tôi phát ra một tiếng ngớ ngẩn.
“Bất cứ chuyện gì, nếu có chuyện gì không thể nào kịp nữa, tớ sẽ buồn lắm.”
“...C-cậu có ý đó sao?”
Nhận ra đó là lời nói vô tư thường ngày của cậu ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, lần này có vẻ hơi khác thường một chút.
“Kiyomin. Tớ thực sự đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, nhưng Seiichi đã tha thứ cho tớ rồi.”
Vụ thư tình.
Kết quả và những người liên quan, Kiyomi cũng đã nghe kể.
Hồi đó, tôi chỉ nghĩ đó là 'kẻ ngốc', nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ đó...
── Ôi, không liên quan gì nữa đâu mà!
Tôi lắc đầu như thể muốn rũ bỏ.
“Seiichi và Kiyomin, tớ không hiểu vì sao lại không hòa hợp, nhưng tớ nghĩ nếu cả hai cùng tha thứ cho nhau thì mọi người sẽ vui hơn.”
“...”
“Này. Lần tới, như ngày xưa ấy... À, phải rồi. Cùng chơi cờ bàn──”
Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng tôi.
Không thể nói chuyện này thêm nữa.
Nếu bị chạm sâu vào lòng, không biết tôi sẽ nói ra những lời gì.
“Xin lỗi nhé. Đến giờ ăn cơm rồi.”
“Ấy──”
Tôi đơn phương cắt cuộc gọi.
Những ký ức về việc tức giận và lỡ lời một cách không cần thiết chợt ùa về.
── Ôi, mình đang làm cái quái gì thế này chứ...
“Mai phải xin lỗi mới được.”
Việc đơn phương cúp máy thế này thật là thất lễ.
Nhưng nếu nói chuyện thêm nữa, tôi sợ mình sẽ nhớ ra thêm những điều không cần thiết...
“Mất hứng thật đấy...”
Tôi nằm ngửa, thở dài thườn thượt.
Thấy hơi thở phả ra thành khói trắng, tôi mới nhận ra mình đã quên bật điều hòa.