Vì có ước mơ
Mấy ngày thấm thoắt trôi qua kể từ khi chúng tôi trở về từ chuyến trại hè ba ngày hai đêm, một kỳ nghỉ chỉ toàn là chơi bời thỏa thích.
Giữa buổi sáng chưa tới trưa, mặt trời đã chói chang rực rỡ. Dù ngoài trời có vẻ oi ả lắm, nhưng trong phòng thì mát rượi. Hoan hô điều hòa, hoan hô những tiện ích của nền văn minh!
Và điều tuyệt vời hơn nữa là, kỳ nghỉ hè mát mẻ thế này vẫn còn hơn nửa chặng đường. Hoan hô kỳ nghỉ dài! Mình vẫn còn tha hồ mà chơi bời thỏa thích!
“Gì đây nhỉ?”
Kotoko, cô bạn vẫn còn cuộn tròn trong futon ở nhà, nhìn lên bàn làm việc rồi nghiêng đầu, mái tóc búi hai bên (twin-tail) dài đung đưa khẽ. Quả nhiên là mái tóc twin-tail phải chuyển động thế này mới đẹp!
Trước ánh mắt của Kotoko là một cuốn sách dày cộp.
“Đồng nhân truyện à? Sao mà dày thế?”
“Đây là sách catalog của Comiket đấy. Giá hai ngàn năm trăm yên đấy nhé. Dù có cả bản điện tử nhưng tôi mua bản in.”
“Catalog của Comiket? Tức là catalog của sự kiện Comic Market nổi tiếng đó sao?”
“Đúng vậy. Nó ghi đầy đủ thông tin cần thiết để đi vòng quanh hội trường, như bản đồ, những lưu ý quan trọng, mục lục các nhóm tham gia, giới thiệu gian hàng doanh nghiệp, vân vân.”
“Phải mang theo cái thứ nặng trình trịch này đi sao?”
“Cậu thì chắc là nhẹ thôi mà.”
“Thì… thì cũng cầm được bình thường thôi… Nhưng trông như có thể dùng làm vũ khí vậy.”
Vừa nghe tôi giải thích, Kotoko vừa cầm cuốn sách giơ lên hạ xuống, rồi lại lắc ngang. Cô ấy còn tạo dáng như đang múa kiếm Iai, rồi vung "Vút!" một cái. Gió như đang cất tiếng thì thầm.
“Nguy hiểm lắm, đừng có vung vẩy linh tinh. Dù nặng nhưng tôi vẫn sẽ mang theo đến hội trường. Đối với Comiket thì không nhất thiết phải mang theo. Nhưng với các hội chợ đồng nhân khác, catalog thường dùng làm vé vào cửa nên phải chú ý đấy.”
Rồi Kotoko bắt đầu lật nhanh các trang bên trong.
“Gì mà lộn xộn, viết tùm lum cả, khó hiểu quá.”
“Đương nhiên rồi, nếu không đọc từ đầu mà cứ mở bừa ra xem thì chẳng hiểu gì đâu. Nó chỉ là những hình ảnh quảng cáo của các nhóm thôi mà.”
“Hình ảnh quảng cáo? Mấy cái hình vẽ đáng yêu hoặc mấy dòng chữ màu mè to đùng này à?”
“Đó là những nhóm đồng nhân tham gia triển lãm ghi thông tin về nội dung và thể loại mà họ sẽ phát hành tại hội chợ. Ảnh minh họa là chủ yếu, và thường là bán đồng nhân truyện về những nhân vật đó.”
“Ồ, vậy thì tôi sẽ đến mua ở chỗ này chẳng hạn.”
“À này, việc đăng ký tham gia vào các nhóm ở Comiket mùa hè thường là vào tháng Hai cùng năm. Và đây là kết quả của một khảo sát không chính thức mang tính giải trí thôi nhé, thường thì các nhóm sẽ bắt đầu viết bản thảo cho Comiket mùa hè vào tháng Sáu. Tức là có một khoảng thời gian bốn tháng trống. Trong khoảng thời gian đó, nếu các nhóm có ý tưởng khác muốn vẽ thì đồng nhân truyện ra mắt sẽ hoàn toàn khác đấy.”
“Có chuyện đó sao?”
“Xảy ra như cơm bữa ấy chứ. Khi một bộ anime hay game nào đó trở nên nổi tiếng rầm rộ, Twitter, Pixiv, Nico Nico Seiga hay TINAMI sẽ tràn ngập những nội dung liên quan đến nó. Cảnh tượng đó rất hoành tráng đấy.”
“Twitter thì tôi không xem trừ khi có việc cần. Hóa ra đó cũng là một công cụ cung cấp thông tin sao.”
“Comiket cũng có những xu hướng riêng, nên các tác giả thường muốn vẽ theo những xu hướng đó, và cũng có thể họ được mong muốn vẽ những nội dung đó.”
“Vậy thì làm sao tôi có thể biết được nhóm đó sẽ ra mắt gì?”
“Cậu chỉ cần xem trang web của nhóm đồng nhân đó hoặc Twitter của tác giả là được. Ở đó sẽ có kha khá thông tin về việc phát hành. Dựa vào đó mà chuẩn bị tiền. Còn các thông tin khác thì—”
Đến đây, điện thoại của tôi đổ chuông. Nhạc chuông là một bài nhạc nền đời thường của một game eroge nào đó. Người duy nhất cài nhạc chuông này là…
“Uy-ssu.” (Tiếng chào thân mật qua điện thoại)
“Yo. Chuyện gì vậy? Tozaki.”
Đó là Tozaki Keita, bạn cùng lớp và là đồng minh otaku của tôi. Cậu ta vẫn mang vẻ uể oải như thường lệ, nhưng giọng điệu lại tràn đầy sự mong đợi không thể che giấu.
“Cậu biết lý do rồi đấy, phải không? Phải chuẩn bị sớm đi thôi, không thì không kịp đâu.”
“Ok ok. Vậy đến nhà tôi luôn nhé?”
“Được thôi. …Mà này, có khi nào Ayame cũng ở đó không?”
“Có chứ.”
“Đúng là vợ chồng son có khác.”
“Im đi. Đến nhanh lên.”
“Thôi nào, ngại gì mà ngại. Dù sao thì, có thêm người giúp sức cũng tốt mà.”
Nói xong câu đó, cậu ta cúp máy.
…Cái thằng cha đó. Đúng là hiểu lầm quá sức tưởng tượng mà.
“Tozaki à?”
“Ừ. Có vài việc cần làm ấy mà. Để giành được chiến lợi phẩm ở Comiket…!”
“Chuyện gì mà phải nắm chặt tay đến mức đó chứ…”
“Comiket là một cuộc chiến. Càng đông người càng tốt. Hầu hết mọi người đều nói rằng, chiến đấu là phải có quân số đông.”
“’Hầu hết’ nghe mơ hồ quá… Mà này, Comiket có phải là càng đông người càng tốt không?”
“Càng đông thì chiến lợi phẩm thu về cũng càng nhiều chứ sao.”
“Vậy thì có nên gọi cả Yuuka và Ibu đến không?”
Dù còn phân vân không biết có nên đưa ra đề xuất bâng quơ như vậy không, nhưng vì việc tham gia hay không là do Hatsushiba và Ibu quyết định, nên tôi cứ gọi họ đến.
Thế là, các thành viên câu lạc bộ thường ngày đều tụ tập ở phòng tôi. Hatsushiba và Ibu đến thì Kiyomi cũng tự nhiên mà bước vào. Đúng là không cần đến cũng được mà…
Chiếc bàn vuông vắn có kích thước vừa phải được đặt giữa phòng, sáu người ngồi quanh tạo thành một vòng tròn.
“Này! Thiếu mất hai cái đệm ngồi rồi!”
Và Kiyomi, đáng lẽ là người ít tuổi nhất, lại nổi giận.
“Làm sao được. Nhà này làm gì có dư đệm ngồi đâu.”
“Thà mua luôn ghế tựa còn hơn. Hoặc là cái ghế sofa làm người ta lười biếng gì đó.”
“Im đi. Mày bỏ tiền ra mà mua đi. Có khi Amazon vẫn giao kịp trong hôm nay đấy.”
Trước màn cãi vã của hai anh em, những người còn lại chỉ thở dài “Lại nữa rồi” với vẻ mặt ngao ngán. Thật khó hiểu.
“Không nói chuyện chính được nên tôi vào thẳng vấn đề đây. Buổi tụ họp lần này hoàn toàn không liên quan đến câu lạc bộ, mà là về Comiket… Các cậu thấy sao? Hatsushiba, Ibu, và tiện thể là Kiyomi nữa.”
Hatsushiba mỉm cười nói:
“Được chứ. Em cũng tò mò về Comiket mà. Mấy sự kiện mà người hâm mộ anime tham gia thì em đều thấy thú vị hết.”
Ibu với vẻ mặt mơ màng nói:
“Em á, nếu có thể giúp Seichi được thì làm gì cũng được hết á~”
Kiyomi thì:
“Tôi không hứng thú đâu, nhưng thấy có vẻ vui nên sẽ tham gia nghe thôi.”
Đại khái là vậy. Chẳng có ai chịu nghe lời.
“Vậy thì, coi như số người tham gia thực tế là năm người, được không?”
Tozaki hỏi để xác nhận, tôi, Kotoko, Hatsushiba và Ibu đều gật đầu.
“Chào mừng đến với địa ngục.”
Cậu ta nói ra một câu cứ như một nhà văn lão luyện đang chào đón nhà văn mới đoạt giải tại lễ trao giải vậy.
“Địa ngục á…”
Ibu cười khổ. Ừm, đột nhiên bị nói vậy thì ai cũng nghĩ thế thôi.
“Ibu này, cậu sẽ phải vào một hội trường như thế này đấy.”
Tôi lấy điện thoại ra, chiếu ảnh hội trường Comiket cho Ibu xem. Đó là bức ảnh như thể xung quanh toàn là người.
Tôi còn cho xem một bức ảnh chụp từ trên cao xuống, nhưng nơi đó cũng chỉ toàn là người, người, người… Hoàn toàn là một biển người, không thấy gì khác ngoài người. Hơn nữa, gần trần nhà còn mờ ảo.
Thấy vậy, Ibu có chút tái mặt.
“Em, em sẽ cố gắng!”
Có vẻ như cô bé vẫn còn giữ được chút sức lực cuối cùng. Cô bé nắm chặt tay, tự động viên mình.
“Được rồi, vậy chúng ta sẽ chọn ra những món đồ muốn mua trước đã. Vừa xem catalog của Tozaki vừa xem catalog của tôi rồi quyết định.”
Tozaki nhanh chóng đặt catalog lên bàn.
“Hatsushiba, Suwama, các cậu xem không? Tôi đã quyết định hơn nửa số món muốn mua rồi. Mấy món quan trọng, nói đúng hơn là những món tôi vẫn hay mua thôi.”
“Được không vậy, Tozaki-kun?”
“Vậy thì, em xin nhận lòng tốt này!”
Catalog được chuyển cho Hatsushiba và những người khác.
“Aragiya chắc cũng đã quyết định gần hết những chỗ muốn đi rồi. Đưa catalog cho Ayame đi chứ?”
“Ừm, đúng là vậy.”
Nghe Tozaki nói, tôi cũng đưa catalog cho Kotoko.
“Được không đấy?”
“À, nếu có đồng nhân truyện của họa sĩ yêu thích thì tôi sẽ đi mua. Đi đi lại lại hằng năm, thì những chỗ cần đi cũng dần dần cố định thôi.”
“…Vậy thì, tại sao lại phải tập trung lại thế này để chọn những món muốn mua vậy? Tôi cứ nghĩ là chúng ta sẽ trao đổi nhau xem đồng nhân truyện nào ở đây tốt hơn chứ…”
“Lát nữa tôi sẽ giải thích. Dù đúng là vậy, nhưng cái gì cũng phải có thứ tự. Cứ xem các quảng cáo của các nhóm, rồi chọn ra những món muốn mua đi. Nếu có thể phân mức ưu tiên A, B, C thì càng tốt.”
“Ô, ồ.”
Kotoko thận trọng mở catalog ra, Kiyomi cũng tò mò nhìn vào với vẻ mặt nghi hoặc. Trông cô bé có vẻ không hiểu.
“Tozaki. Lần này có nhóm mới nào ở khu “tường” không?” (Tường – Wall: chỉ những gian hàng nằm sát tường, thường là của các nhóm nổi tiếng)
Tozaki gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ở Comiket mùa đông năm ngoái có người đã gây ra cảnh tắc nghẽn lớn ở khu “đảo” đấy (Đảo – Island: chỉ những gian hàng ở giữa hội trường). Người đó rất nổi tiếng trên Pixiv. Người đó giờ đã lên khu “tường” rồi.”
“À, người đó à. Tôi cũng muốn mua ở đó nữa.”
“Chắc chắn sẽ là một trận chiến cam go đấy. Lần tắc nghẽn lớn trước là do lần đầu tham gia nên còn lóng ngóng. Lần này nhân viên chắc cũng sẽ chú ý hơn. Khả năng bị kẹt lại ở đó cũng cao. Trừ khi có một quản lý xuất sắc đi kèm, chứ không thì khó mà đi một mạch đến gian hàng thứ hai.”
Khi chúng tôi đang trò chuyện như vậy, những người khác nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.
“Không sao đâu. Mấy cậu sẽ hiểu ngay thôi.”
Tôi nói vậy, rồi mọi người lại tiếp tục kiểm tra các nhóm.
Khoảng thời gian lựa chọn này lúc nào cũng vui vẻ. Tôi hiểu được cảm giác của các nhân vật chính trong game eroge khi họ nói rằng việc chuẩn bị cho lễ hội trường thật vui. Dù tôi không hiểu cảm giác lễ hội trường thì vui như thế nào.
Và ba mươi phút sau. Tất cả đã kiểm tra xong.
Ngày thứ ba A-22a, ngày thứ ba Shi-02a, ngày thứ ba A-37b, ngày thứ ba A-39ab, ngày thứ ba A-55b, ngày thứ ba Shi-03b…
Tổng cộng gần hai trăm nhóm được chọn ra, bao gồm cả ngày đầu, ngày thứ hai và ngày thứ ba.
Ngày đầu: bốn mươi nhóm.
Ngày thứ hai: ba mươi nhóm.
Ngày thứ ba: một trăm ba mươi nhóm.
Chi tiết là như thế.
“Được rồi. Từ đây chúng ta sẽ quyết định lộ trình. Bắt đầu từ ngày thứ ba khó khăn nhất.”
“Lộ trình?”
Kotoko nghiêng đầu trước lời nói của tôi.
“Tôi sẽ giải thích. Việc chọn ra những món muốn mua là để nhờ ai đó đi mua những nhóm trùng lặp. Làm như vậy, người còn lại có thể đi đến một nơi khác, phải không?”
“À…”
“…Sao trả lời nghe có vẻ hời hợt thế?”
Kotoko vẫn chưa hiểu ra. Tinh thần hăng hái ban đầu dường như đang tụt dốc không phanh.
“Không, nhưng mà… hai người cứ đi mua bình thường là được rồi mà?”
À, hóa ra là bắt đầu từ chỗ đó.
Nhìn sang những người khác, họ cũng gật gù. Đối với họ, cảm giác như đang đi đến một hiệu sách lớn để mua sách thôi.
“Nếu có thể mua được một cách bình thường, thì tôi và Tozaki đã không phải cố gắng đến thế này rồi.”
Tôi nói vậy, Tozaki bắt đầu giải thích.
“Đồng nhân truyện thường bị bán hết rất nhanh. Thậm chí có trường hợp bán hết trong vòng một giờ sau khi mở cửa. Vậy thì phải làm sao? Chỉ có cách là đi thật nhanh và mua thật nhanh thôi.”
“Một giờ sau khi mở cửa…?”
Vẻ mặt Kotoko thoáng hiện vẻ hoảng loạn. Hatsushiba và Ibu cũng nhíu mày.
“Có một điều tôi muốn hỏi… Các cậu không định thong thả đến hội trường vào buổi chiều để mua chứ?”
“À, không…”
“Nói trước nhé. Hãy vứt bỏ cái suy nghĩ ngây thơ đó đi. Chúng tôi sẽ đến hội trường Comiket vào chuyến tàu đầu tiên – khoảng hơn năm giờ sáng.”
“Không không. Mười giờ mới mở cửa mà? Đến đó rồi làm gì đến tận lúc đó chứ?”
“Cứ đứng đợi thôi. Chịu đựng cái nóng.”
“Đến mức đó để mua đồng nhân truyện…?”
“Có những cuốn đồng nhân truyện chỉ có thể mua được ở đó thôi. Chúng tôi sẽ dốc hết sức để mua. Dù đồng nhân truyện giờ đã dễ mua hơn khi được bán ở các cửa hàng chuyên về đồng nhân, nhưng cũng có những cuốn chỉ có ở Comiket thôi. Và thường thì những vật phẩm phát hành của các nhóm nổi tiếng sẽ bán hết rất nhanh.”
“…” “…” “…”
Ba người dự định đến Comiket im lặng.
Tozaki cười khổ nói rằng tôi làm quá, nhưng vì đó là sự thật nên cậu ta không phản bác.
“Tôi hỏi lại lần nữa, các cậu có thực sự muốn đến không? Đó là một cuộc chiến, và như Tozaki đã nói, là địa ngục đấy. Comiket là một cuộc chiến mà không ai được làm tổn thương ai, nhưng phải giành lấy chiến lợi phẩm của mình.”
“À, các nhóm mà tôi muốn mua thì sao…?”
“Cái ‘A’ và ‘Shi’ này là các nhóm được bố trí ở khu ‘tường’ (wall circle). Những nhóm được bố trí ở đây có thể nói là các nhóm nổi tiếng. Đặc biệt là cậu, lại còn chỉ định hẳn khu vực trung tâm trước cửa chớp nữa chứ… Chắc chắn sẽ có hàng dài người xếp hàng.”
“Hàng dài người…?”
Đến đó, Tozaki chen vào.
“Comiket là một cuộc chiến với những hàng người xếp dài. Xếp hàng trước khi mở cửa, xếp hàng ở các gian hàng. Có những lúc phải đợi hai tiếng đồng hồ để mua được đồng nhân truyện của các nhóm ở khu ‘tường’ đấy. Và thậm chí có những bi kịch là đợi hai tiếng rồi mà vẫn không mua được. Có khi bị thông báo ngay trước mắt rằng ‘Hiện tại, khả năng hàng sẽ không đủ cho tất cả những người đang xếp hàng! Chỉ những ai thực sự không muốn từ bỏ thì hãy tiếp tục xếp hàng!’… Lúc đó thật là đau lòng.”
Tozaki nắm chặt tay. Tôi cũng từng gặp chuyện tương tự nên không cười nổi, nhưng cậu ta nói có vẻ hơi yếu đuối quá.
“Dưới cái nắng chang chang đó, tôi đã đứng xếp hàng hai tiếng chỉ để đợi, rồi lại không mua được, nỗi buồn đó không thể nào tả xiết. Cảm giác nhìn thấy hàng bán hết ngay trước mắt thì thật khó dùng lời nào để diễn tả. Hơn nữa, cuốn đó cũng không được phân phối ra cửa hàng. Cho đến giờ, tôi vẫn chưa được đọc nội dung của cuốn đồng nhân đó.”
Tôi tiếp tục giải thích, bỏ qua Tozaki đang rầu rĩ.
“Thôi, không muốn bị như thế thì chúng ta phải chia nhau ra đi mua thôi. Để chắc chắn mua được những cuốn đồng nhân truyện mình muốn.”
“Được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi hơi coi thường Comiket rồi, phải quyết tâm thôi.”
Vẻ mặt Kotoko thay đổi. Một vẻ mặt nghiêm túc hẳn hoi. Thật ra cũng không cần phải nghiêm túc đến thế.
“Ư, ước gì nhẹ nhàng một chút…”
“Em cũng giỏi dậy sớm mà!”
Hatsushiba và Ibu nghe giải thích như vậy mà vẫn có vẻ muốn đi.
“Được rồi. Vậy chúng ta sẽ quyết định lộ trình lại lần nữa.”
Tôi lấy ra năm cây bút bi tẩy được (Friction ballpoint pen).
Mở tờ giấy đã in ra.
Trên đó có những hình vuông nhỏ được vẽ thành từng cụm. Nhìn qua có vẻ giống như một chuỗi nucleotide… nhưng không hẳn. Hoàn toàn khác.
Những hình vuông nhỏ nằm rải rác theo chu vi, và bên trong cũng có những hình chữ nhật dài.
Trong những hình vuông đó có ghi các số hai chữ số.
Và ở giữa, nơi trống không có hình vuông, có ghi các chữ Katakana và bảng chữ cái Latinh.
“Những hình vuông này là những chiếc bàn dài nơi đặt các sản phẩm phát hành của các nhóm.”
“Đây, đây là tất cả các bàn sao?”
Hatsushiba nói với vẻ không tin được.
“Đúng vậy. Toàn bộ đều là bàn. Cái C-45 này là cái bàn của nhóm ở đây.”
Tôi chỉ tay vào đó, rồi dùng bút bi tẩy được tô đen.
“Tại hội trường, các ký tự như ‘Ca’ hay ‘A’ và một số ký tự khác sẽ được dán to đùng trên các cột. Ngoài những cột đó ra, các cậu phải dựa vào các cột xung quanh mà phán đoán để di chuyển. À, tôi quên chưa nói, mỗi chiếc bàn này có hai nhóm. Ký hiệu ‘a, b’ là thế đấy. ‘a’ là phía bên trái, ‘b’ là phía bên phải.”
“Có mấy chỗ có ghi cả ‘ab’ cùng lúc thì sao?”
“Đó là trường hợp hai nhóm hợp lại để đăng ký. Mà này, các con số hay ký hiệu này hơi khó nhìn từ bàn nên phải chú ý đấy. Thường thì chúng cũng được ghi trên các poster phía sau.”
Tôi vừa nói, Tozaki vừa bắt đầu bổ sung.
“Ở chỗ ngồi ‘sinh nhật’ – tức là ở cuối phần hình chữ nhật dài – có treo một tờ giấy màu vàng chỉ vị trí, nhưng cái này có thể bị che khuất bởi cách bày trí của nhóm nên đừng quá tin tưởng vào nó. Về cơ bản, tốt nhất là nên ghi nhớ trong đầu.”
Cứ thế, chúng tôi tô đen dần những vị trí của các nhóm muốn mua.
“Thôi được rồi, tôi sẽ quyết định lộ trình của mình trước. Ưu tiên hàng đầu của tôi là A-22a và… mấy chỗ này.”
Tôi dùng bút đỏ tô những chỗ đã đánh dấu, rồi dùng một đường nhẹ nối chúng lại.
“Có ai muốn mua cuốn sách ở A-22a không?”
“À, tôi muốn.”
“À, tôi cũng vậy.”
“Hiểu rồi. Tozaki và Kotoko mỗi người thêm hai cuốn nhé. Trên lộ trình còn có A-37b. Chỗ này ưu tiên của Kotoko là B phải không? Nếu mua được, tôi sẽ mua luôn ở đó.”
“Cám, cám ơn. Đó là họa sĩ vẽ nguyên tác của game eroge đó nên tôi rất muốn có.”
Khi tôi đang sửa đổi và ghi chú lộ trình, Tozaki chen vào.
“Aragiya này. Trên lộ trình đó cậu có đi qua gần L-30 phải không? Chỗ đó gần rìa ngoài, cậu có thể giúp tôi không?”
“Trong lúc di chuyển để mua những thứ có độ ưu tiên cao thì khó đấy. Nếu không có hàng thì tôi nghĩ có thể mua được.”
“Yêu cầu của Ayame thì được đáp ứng, còn ưu tiên của tôi lại thấp hơn… Tức là…”
“Đừng có tự tiện tưởng tượng lung tung. Không phải thế đâu.”
Kotoko hơi đỏ mặt gãi má.
“Hú hú. Được cưng chiều quá ta~”
“Khô, không phải thế đâu!”
Kotoko như để che giấu vẻ ngại ngùng, vung tay về phía Tozaki, trúng ngay trán cậu ta, khiến Tozaki gục xuống.
“À, xin lỗi… Tôi tưởng là chỉ đánh nhẹ thôi.”
“Đau thấu tận xương tủy đây này…”
“Khó chịu quá nên đáng đời đấy. Thôi được rồi, nếu lúc đó không có hàng thì tôi sẽ mua giúp.”
“Hiểu rồi. Nếu không mua được thì liên hệ tôi nhé.”
Lộ trình hơi thay đổi. Đường thẳng có chút cong.
Sau đó tôi đặt bút xuống và chăm chú nhìn danh sách.
“Tôi tập trung ở các sảnh Đông 1, 2, 3 nên sẽ ưu tiên đi vòng quanh khu vực này. Đã có người rồi mà.”
“Vậy thì tôi ở các sảnh Đông 4, 5, 6 nhé. Cứ để đó cho tôi.”
Cứ thế, lộ trình của Tozaki cũng dần được quyết định.
Đến đây là những gì chúng tôi đã làm từ trước đến nay.
“Còn chúng tôi thì sao?”
Lộ trình của Kotoko, Hatsushiba và Ibu vẫn chưa được quyết định.
“Vì là lần đầu tham gia nên không thể bắt làm quá sức được. Chúng ta sẽ thu hẹp lại một chút…”
“Aragiya. Đi A-64a là địa điểm thứ tư thì quá sức rồi. Chắc chắn sẽ bán hết, hoặc là sẽ bị kẹt lại ở đó đấy.”
“Đúng là vậy… Nhưng tôi muốn đi 37 trước…”
Thật không đành lòng khi giao khu “tường” cho Kotoko và mọi người…
“Xin lỗi Kotoko. Hãy đi thẳng đến A-64a đầu tiên nhé.”
“Được rồi, tôi hiểu. Tôi cũng muốn ở đó nên không sao đâu. Cần mua mấy cuốn?”
“Phần của tôi và Tozaki là ba cuốn. Nhưng mà… Tozaki này. Chỗ đó lúc nào cũng hai cuốn một người phải không?”
“Ừm, đại khái là vậy. Từ lúc mở cửa là giới hạn hai cuốn một người.”
“Hai cuốn một người là sao? Comiket cũng có thời khóa biểu à?”
Vì là một từ lạ, Kotoko hỏi lại với vẻ tò mò.
“Không, không phải là ‘buổi thứ nhất, buổi thứ hai’ theo nghĩa đó đâu. Nhưng mà không biết thì cũng dễ nghĩ vậy nhỉ.”
“Thật tình, tại sao mấy otaku lại thích nói chuyện bằng thuật ngữ chuyên ngành vậy chứ?”
Kiyomi lộ vẻ ngao ngán.
“Tôi sai rồi. Nhưng cũng có những otaku nói chuyện dễ hiểu mà. Đừng có đánh đồng hết.”
“Mấy cái đó chẳng quan trọng. Vậy hai cuốn một người là sao?”
“Hai cuốn một người có nghĩa là mỗi người chỉ được mua tối đa hai cuốn.”
Nghe câu trả lời đó, Kotoko mở to mắt. Ngạc nhiên đến thế sao?
“Ơ, vậy thì ba cuốn là không thể mua được rồi!”
“À, ra là vì thế mà ngạc nhiên à. Mua xong thì cứ xếp hàng lại thôi mà.”
“Cứ như thể được khai sáng vậy. Ra là phải làm như thế sao…”
“Để ngăn chặn việc mua quá nhiều, khiến những người thực sự muốn mua không có hàng mà mua ấy mà.”
Địa điểm đầu tiên Kotoko sẽ đến đã được quyết định, và từ đó, lộ trình của Kotoko cũng dần dần được định hình.
Sau đó, lộ trình của Hatsushiba cũng bắt đầu được thêm vào bản đồ. Về cơ bản, Kotoko hỗ trợ tôi, Hatsushiba hỗ trợ Tozaki. Dù lộ trình của họ không bao giờ giao nhau, nên gọi là hỗ trợ thì hơi ít.
“Tozaki. Hãy tìm giúp tôi blog của nhóm này.”
“Được.”
Tozaki lấy máy tính bảng ra, kiểm tra blog của nhóm.
“Họ nói là sẽ mang theo đủ số lượng. Và cũng mang theo một ít hàng đã phát hành trước đó.”
“Tốt. Hàng đã phát hành trước thì tôi có rồi, nên có thể tạm gác lại sau một chút.”
Kotoko nhíu mày vẻ tò mò.
“Đang làm gì vậy?”
“Trong blog thường có thông tin về sản phẩm phát hành, và thỉnh thoảng cũng có ghi cách thức bán hàng. Tôi kiểm tra xem họ sẽ vận chuyển bao nhiêu hàng đến.”
“Nhưng mấy cái đó đâu có ghi thường xuyên đâu.”
“Đúng là vậy. Nhưng nếu lần trước bán hết quá sớm, thì sẽ có những dòng chữ như ‘Lần này chúng tôi sẽ mang nhiều hơn!’ hoặc ‘Năm nay việc gửi bản in chậm trễ nên số lượng ít. Nhưng chúng tôi sẽ phân phối đến các cửa hàng’. Rồi thì mình sẽ nhớ lại hoặc tìm hiểu xem lần trước thế nào để nắm bắt xu hướng.”
“Làm đến mức đó luôn sao…?”
“Tóm lại là phải tối ưu hóa. Nếu số lượng hàng vận chuyển của cuốn đồng nhân mục tiêu dồi dào thì có thể gác lại sau, nhưng nếu coi thường như thế, thì có thể do thể loại đang thịnh hành được ‘boost’ (thúc đẩy) mà bán hết sớm hơn dự kiến đến một tiếng đồng hồ.”
Cứ thế, lộ trình càng được tinh chỉnh hơn.
Bốn màu sắc nhảy múa trên bản đồ.
“Trông cứ như một họa tiết hình học nghệ thuật vậy đó~”
“Có, có lẽ vậy…”
Hatsushiba không đồng tình với nhận xét của Tozaki đang say sưa ngắm nhìn. Gọi cái này là nghệ thuật thì hơi quá. Mà thôi, tôi cũng chẳng hiểu về nghệ thuật.
Cứ thế, bỏ qua Ibu, lộ trình đã được quyết định phần nào.
“Còn em thì sao?”
“Ưm…”
Thực ra, vẫn còn một khu vực hoàn toàn chưa động đến.
“Aragiya. Khu Tây thì sao?”
Tozaki đã chỉ ra điều đó một cách chính xác.
“Thành thật mà nói, tôi đang định bỏ qua lần này. Dù có những thứ tôi muốn mua, nhưng đi vòng quanh khu Đông xong thì không thể sang khu Tây được.”
“Khu Tây là gì vậy?”
Ibu tò mò hỏi. Vì tôi chỉ mới đưa bản đồ khu Đông ra.
Tôi in bản đồ khu Tây ra, đặt lên bàn.
“Tôi chưa nói nhưng, Comic Market có hai hội trường là Đông và Tây. Vị trí của các nhóm thường được quyết định theo thể loại. Anime này ở khu Đông, game này ở khu Tây chẳng hạn. Và ở các nhóm được bố trí ở khu Tây cũng có khá nhiều thứ tôi muốn mua…”
“Khu Đông và khu Tây trông không xa nhau lắm…”
Đúng như Hatsushiba đã chỉ ra, nếu đi thẳng thì không xa lắm.
Nhưng mà…
“Nếu không có ai thì đi chỉ mất năm phút. Nhưng biển người trong hội trường mà tôi vừa cho xem, nó còn tràn ra ngoài khu vực phát hành nữa. Tức là sẽ bị tắc nghẽn vì người. Có khi mất cả tiếng đồng hồ để đi từ Đông sang Tây.”
Trước đây, chỉ được di chuyển trong nhà nên mất một tiếng là điều bắt buộc.
Giờ đây, từ khoảng trưa đã có thêm cách di chuyển ra ngoài để rút ngắn thời gian, nhưng dù vậy, việc di chuyển từ Đông sang Tây vẫn là một sự lãng phí thời gian lớn.
“Đương nhiên là chen lấn như lúc mua hàng giờ vàng là thiếu lịch sự đúng không?”
“…Cậu làm mấy chuyện như bà nội trợ thế à. Làm vậy là bị thẻ đỏ đuổi ra khỏi đấy.”
“Tô, tôi sẽ cẩn thận.”
Cô bé có vẻ muốn làm thật sao!?
“Nếu không ai đi khu đó, vậy em sẽ đi khu đó à?”
“Đúng là một vấn đề nan giải…”
Thật sự có nên đẩy một mình Ibu sang khu Tây không đây…
“Em không hiểu rõ lắm nhưng không sao đâu. Cứ giao cho em, Seichi!”
Mặc dù rất nhiệt tình nhưng… ừm.
Tuy nhiên, sự thật là chỉ có thể trông cậy vào Ibu thôi.
“Được rồi. Vậy nhờ cậu đấy. Những thứ muốn mua ở khu Tây là chỗ này, chỗ này và chỗ này, nên lộ trình là…”
Tôi tiếp tục vẽ lộ trình lên bản đồ khu Tây.
Lúc nào không hay, bản đồ đã được phủ kín bằng những nét bút bi nhiều màu sắc. Chỉ riêng khu Tây thì một màu trông rất gọn gàng.
“Trông như đang giải một câu đố vậy nhỉ…”
Lời của Hatsushiba thật chí lý.
“Ừm, việc tập hợp mọi người để giành được cuốn đồng nhân truyện mong muốn, cũng giống như một loại câu đố vậy.”
Mỗi người tự quyết định lộ trình tối ưu nhất để đạt được mục tiêu là giành tối đa chiến lợi phẩm.
Tôi và Tozaki đã làm việc này từ năm ngoái rồi, và không hiểu sao, việc tối ưu hóa những nhiệm vụ tưởng chừng khó khăn như thế này lại thật vui.
“Xong rồi!”
Kotoko cầm bản đồ, ngửa người ra sau như muốn gục xuống.
Cô bé ngắm nhìn nó với vẻ mãn nguyện. Bản đồ được kẻ đủ loại đường nét màu sắc, trông như một bản thiết kế đầy màu sắc nào đó.
“Bây giờ phải chép lại vào catalog riêng của từng người thôi.”
“À, phải đi mua cái catalog đã.”
Hatsushiba chợt nhận ra và nói.
Thật ra thì catalog cũng không phải là vé vào cửa, và dù không có nó thì vẫn có thể in bản đồ ra, nhưng có catalog thì vẫn tốt hơn. Đặc biệt là những lưu ý dành cho người mới thường được ghi rất rõ ràng, và những bộ truyện tranh trong đó cũng không thể bỏ qua.
Hơn nữa, việc kiểm tra các nhóm khi đang xếp hàng trước khi mở cửa cũng là một thú vui riêng. Không thể nào kiểm tra hết tất cả các nhóm trong thời gian ngắn như vậy được. Chắc chắn sẽ có những chỗ bị bỏ sót. Dù sao thì số lượng nhóm tham gia là ba mươi lăm ngàn mà. Chắc chắn có những “khu vực cửa chớp” của tương lai mà tôi đã bỏ qua.
“Được rồi. Vậy thì, ngoài catalog ra còn có những thứ cần mua nữa, tiện thể chúng ta đi mua sắm luôn nhé.”
“Ể, còn gì nữa à?”
Ibu đặt tay lên cằm, nghiêng đầu hỏi.
“Không đến mức ‘nhiều như núi’… nhưng cũng kha khá đấy. Nào, chuẩn bị nhanh lên.”
“Ê~. Nóng thế này mà phải đi bộ thì em không chịu đâu.”
“’Nóng thế này’ cái gì chứ, cậu, ở hội trường còn nóng hơn nhiều đấy.”
“…Thật không?”
“Thật.”
Ibu phồng má như đang chịu đựng thứ gì đó gây ngứa, rồi vai rũ xuống thất vọng nhưng vẫn nói:
“Em sẽ cố gắng~…”
“Tôi chẳng thấy chút khí thế cố gắng nào cả…”
Thậm chí còn trông như đang mất hết tinh thần vậy.
"Đừng lề mề nữa, mất hết cả hứng ra ngoài mất, đi nhanh thôi!"
Seimi nãy giờ im thin thít cũng có vẻ sẽ đi cùng. Cô ấy đang xỏ giày ở hiên, chuẩn bị ra ngoài.
"Sao cậu cũng đi?"
"Tớ... tớ đi thì sao chứ!"
"Chúng ta chuẩn bị đi Comiket, chứ có phải đi chơi đâu mà cậu đi theo làm gì cho chán."
"Thì tớ bảo là tớ đi thì đi thôi mà. Tớ gọi cả Ryoma (Ryouma) nữa."
Sao lại lôi cả thằng cha đó vào nữa? Hay là cậu ta thấy cô đơn?
Thôi kệ, chắc gì cậu ta đã nghĩ nhiều thế. Muốn làm gì thì làm.
Vừa bước ra ngoài, mặt trời đã chói chang đổ lửa xuống.
Không khí nóng hầm hập bủa vây lấy, dính chặt lấy da thịt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ai nấy đều nhăn mặt khó chịu.
"Nóng thật. Mà Comiket còn nóng hơn gấp bội ấy chứ."
"Thế này là đang rèn luyện cho Comiket à?"
"Rèn luyện" thì hơi quá, nhưng đúng là cần phải làm quen với cái nóng này. Giá mà có thêm sức lực nữa thì tốt, nhưng thôi, cứ dùng ý chí chống đỡ vậy...
Đi bộ chừng vài chục phút thì tới quảng trường trước ga, Saitani (Saitani) đã đứng đợi sẵn ở đó, có lẽ là do Seimi gọi. Anh ta còn cẩn thận đứng ngay dưới đồng hồ nữa chứ.
"Chào anh, senpai Shingu."
"Chào cậu. Xin lỗi vì bắt cậu phải đi cùng Seimi nhé. Mà sao không đứng vào chỗ râm cho mát?"
"Dạ không sao ạ. Em không ghét trời nóng."
Ghê thật. Tôi chỉ muốn lao ngay vào chỗ nào có điều hòa thôi.
Nóng thế này mồ hôi cứ tuôn ra như tắm ấy.
"Mà hôm nay chúng ta làm gì vậy ạ? Seimi-chan chỉ bảo em đến đây thôi."
"Cậu cũng thật là, chỉ cần mỗi cái tin nhắn đó mà cũng ngoan ngoãn đến đây cơ đấy."
Đáng nể thật. Muốn xoa đầu khen ngợi quá.
"Em có nói thêm là nếu anh rảnh thì đến mà!"
Seimi cằn nhằn. Ít ra thì cũng nên giải thích cho người ta một tí chứ.
"Saitani, cậu biết về Comiket không?"
"À, dạ biết ạ. Chị em hay..."
Nói đến đó Saitani giật mình, vội vàng bịt miệng lại.
"Chị cậu?"
"Em... em xin lỗi. Hãy coi như em chưa nói gì đi ạ."
Cậu ta bịt miệng lại, ra sức xua tay. Dễ thương quá.
"Nếu cậu biết thì đỡ phải giải thích nhiều. Chúng ta đang định đi mua vài món đồ cần thiết cho Comiket."
"Dạ, nào là miếng dán hạ sốt, túi chườm lạnh, khăn lạnh, viên ngậm muối, kem chống nắng nữa ạ."
"... Cậu rành quá nhỉ."
"Vì em từng bị chị sai đi mua rồi ạ."
Từ cái lỡ lời vừa nãy có thể đoán ra là chị cậu ta sai đi mua. Đúng là khổ thân thật. Seimi thì một rổ "nợ đào hoa", Saitani cũng chẳng kém.
"Nghe toàn đồ chống nóng nhỉ... Có cần thiết đến thế không?"
Hatsushiba nghe vậy thì ngơ ngác hỏi.
"Ở đấy khắc nghiệt lắm. Thật lòng mà nói thì tôi không khuyến khích người mới đi Comiket vào mùa hè đâu... Comiket mùa đông thì lạnh cóng cả người, nhưng chỉ cần vào được bên trong thì vận động một lúc là người ấm lên ngay."
"Nhưng Comiket mùa hè thì khác, phải không?"
Lần này thì tới lượt Totosaki (Totosaki) nhảy vào hóng hớt.
"Cứ thử xếp hàng từ sớm tinh mơ thôi là biết, đến lúc mở cửa đã mất gần hết sức vì nóng rồi, mà sau đó còn mệt mỏi dài dài. Bên trong hội trường thì có điều hòa, không khí cũng được lưu thông, nhưng cảm giác như không ăn thua mấy. Mà còn phải chen chúc nhau nữa chứ, mấy gian hàng nổi tiếng thì phải xếp hàng chờ bên ngoài, mà ở ngoài thì đương nhiên là bị mặt trời thiêu đốt rồi."
"Mà trong đấy còn có cả mây Comiket nữa chứ, vào mùa hè."
"Mây Comiket?"
Kotoko nhíu mày, có vẻ như chưa nghe đến cái từ này bao giờ.
Totosaki vênh mặt lên đắc ý, lôi điện thoại ra cho mọi người xem ảnh rồi bắt đầu giải thích.
"Lúc nãy Shingu cho mọi người xem ảnh, mọi người thấy phần trần nhà bị mờ đi không? Đáng sợ là cái đó được tạo ra từ hơi nóng và mồ hôi của khách tham quan đấy."
"Kiểu mồ hôi bốc hơi lên rồi đọng lại trên trần nhà hả?"
Ayame cũng bắt đầu có những suy luận khá hay ho đấy chứ. Nếu là cái thời còn chưa học hành gì thì chắc là cô nàng đã nói theo kiểu khác rồi.
Nhưng mà không phải vậy. Để tránh bị hiểu lầm thì phải nói rõ mới được.
"Không phải hơi nước bốc lên thành mây đâu. Là do không khí trong hội trường quá nóng và ẩm, người ta phải dùng khí lạnh để làm giảm nhiệt độ, gây ra hiện tượng quá bão hòa."
"Quá bão hòa là hiện tượng lượng hơi nước trong không khí vượt quá giới hạn... đúng không ạ?"
Chính xác. Đúng là không uổng công học hành vật lý.
"Là trạng thái nhiệt độ không khí thấp hơn điểm sương, hoặc độ ẩm vượt quá 100%. Tức là nguyên lý hình thành mây Comiket cũng giống như mây bình thường thôi."
Totosaki giơ ngón tay lên lắc lắc. Thật là khó ưa hết sức.
"Nhưng mà nguyên nhân vẫn là do hơi nóng của con người mà ra, độ ẩm thì khỏi phải bàn cãi rồi."
"Ừm. Thì đúng là vậy..."
Lần này Hatsushiba tò mò hỏi:
"Nhưng mà Shingu-kun, nếu nguyên lý giống như mây thì khi hơi nước vượt quá giới hạn sẽ thành mưa chứ? Sẽ hóa lỏng lại mà."
"Thì đúng là nguyên lý giống như mưa thật... nhưng chắc không đến mức đó đâu."
Nếu mà mưa rơi trong hội trường thì đúng là thảm họa.
"Nếu mà sách bị ướt thì chắc tớ khóc ngất mất."
Totosaki run rẩy nói.
"Nhưng mà phải khổ sở như vậy, tại sao mọi người vẫn mua doujinshi ạ?"
Hatsushiba ngơ ngác hỏi.
"Vì ở đó có ước mơ!"
Tôi và Totosaki đồng thanh đáp. Hai thằng con trai mà đồng thanh với nhau thì ghê tởm hơn mình nghĩ.
"À, vâng..."
Có vẻ như cô nàng đã hiểu ra vấn đề rồi.
Comiket mùa hè rất là khổ sở. Nóng nực chen chúc, nóng nực chen chúc, nóng nực chen chúc, nóng nực chen chúc, nóng nực chen chúc, dù đã cố gắng hết sức cũng chưa chắc mua được đồ mình muốn.
Nhưng khi mua được sách của họa sĩ mình yêu thích thì mọi khổ sở bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng tột độ.
Mang sách về nhà, bật điều hòa hết cỡ rồi từ từ thưởng thức "chiến lợi phẩm" trong căn phòng mát lạnh. Khoảnh khắc ấy thật ngọt ngào làm sao, một khoảnh khắc mà dù có trả bao nhiêu tiền cũng không mua được. À mà mình trả tiền để mua doujinshi rồi mà.
"Vậy là phải mua đồ chống sốc nhiệt..."
Hatsushiba vừa nói vừa ghi chép lại vào điện thoại. Thật là chăm chỉ.
"À, còn nữa, dù vẫn còn một tuần nữa mới đến Comiket nhưng mua sẵn chai nước đóng đá cũng hay đấy."
"À, ra vậy."
"Trên mạng hay có cái mẹo là đổ nửa chai rồi để nghiêng cho nước đóng đá, đến hôm đi thì đổ nốt phần còn lại ấy. Tớ làm thử rồi, thấy cũng khá hiệu quả."
"Vậy hả?"
"Nếu muốn đem đồ đông lạnh theo thì nước uống thể thao là hợp lý nhất, vì còn phải nghĩ đến việc bảo vệ môi trường nữa. Nhưng mà nước uống thể thao khi đông lại hay bị tách lớp lắm. Với cả nhiều khi nó đóng băng cứng ngắc, không uống được ngay lúc cần."
"Vậy là phải chừa lại nửa chai để uống được luôn, còn để nghiêng là để?"
"Để tăng diện tích tiếp xúc giữa phần nước và phần đá, giúp đá tan nhanh hơn ấy mà. Đúng là trí tuệ tập thể của dân mạng có khác."
Hatsushiba lại cặm cụi ghi chép.
Eve nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi thì bỗng dưng hoảng sợ.
"Nhưng mà đông lạnh chai nước sợ lắm à nha?"
"Sao vậy?"
"Thì nó nổ đó!"
"Đâu ra thế... Chắc là không đâu."
"Nhưng mà! Ở nhà tui bỏ lon Coca Cola vào tủ đá, nó nổ banh xác luôn! Tủ lạnh tui toàn là Coca Cola không hà!"
"Thì nước ngọt có ga xui xui nó nổ chứ sao. Khi đông lại thì bọt khí bên trong bị đẩy ra ngoài mà."
"Ra là vậy hả~?"
"Nếu không phải nước ngọt có ga, với cả mở nắp ra thì chắc không sao đâu."
Nói chung là nếu không tạo ra áp lực lớn hơn sức chịu đựng của chai thì sẽ không có vấn đề gì.
"À, ha. Coca Cola văng tung tóe khắp tủ lạnh, dọn mệt chết được."
"Hồi nhỏ hay đông đá đồ uống lắm đấy chứ."
"Đúng đúng, Kotoko-chi cũng hay làm hả? Đông đá mấy cái kẹo dẻo ấy!"
"Cơ bản mà. Mấy cái đó ngon mà."
"Đúng rồi đó. Ngọt ngọt lạnh lạnh, vừa dẻo vừa giòn."
Kotoko và Eve đang trò chuyện như hai nữ sinh trung học bình thường. Thật khó tin là hai con người - một "đầu gấu" một "gái hư" - lại có thể trở nên như vậy. Ngay cả Đức Phật Thích Ca cũng không thể tưởng tượng được.
"Hai người vốn lạnh lùng với nhau, giờ lại ngồi bàn về đồ ăn vặt ướp lạnh, nghe cũng lạ tai thật."
Totosaki vênh mặt nói. Cứ tưởng mình nói hay lắm đấy.
"Hình như trước đây hai người như chó với mèo ấy nhỉ."
"Thôi cố lên. Coi chừng bị đâm sau lưng đấy."
Đừng có dọa người thế chứ. Tôi không muốn bị người ta nguyền rủa cho chết bằng tên của mình đâu...
"Mà thôi, Shingu, hay là mình đi đổi tiền trước đi?"
"Ừ nhỉ."
Hatsushiba nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:
"Đổi tiền?"
"Tốt nhất là chuẩn bị sẵn tiền lẻ để trả cho người ta."
"Tại sao ạ?"
Totosaki xen vào:
"Ở Comiket đâu có máy tính tiền đâu. Mấy gian hàng mới mở cửa thì chưa chuẩn bị đủ tiền lẻ đâu. Dù có chuẩn bị đi chăng nữa thì ba vị khách đầu tiên đưa tờ mười nghìn là rối rít cả lên. Chủ gian hàng lại phải lục tung ví để trả tiền thừa. Vì vậy tốt nhất là nên dùng tiền lẻ để mua hàng."
"Vậy có cần tiền một yên hay năm yên không ạ? Để trả thuế ấy mà..."
"Ui chà chà, cậu ngây thơ quá đấy."
Totosaki vừa nói vừa uốn éo người một cách ghê tởm. Chắc là tôi đấm cho một phát cũng được tha thứ nhỉ.
Thấy Hatsushiba nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, tôi vội giải thích:
"Không cần đâu. Ở Comiket thường tính theo trăm yên. Mấy mức giá phổ biến nhất là năm trăm yên hoặc một nghìn yên."
"À, vậy thì em yên tâm rồi. Mà một ngày thường bán được bao nhiêu cuốn doujinshi ạ?"
"Cái đó thì tùy thôi. Có những gian hàng không bán được cuốn nào. Còn những gian hàng đông khách thì có thể bán hết cả nghìn cuốn."
Eve vừa ngửi thấy mùi tiền là lập tức xông vào hóng hớt:
"Tính ra, nếu một cuốn doujinshi giá một nghìn yên, mà bán được một nghìn cuốn thì được mười vạn yên à?"
"Cô tính toán cái kiểu gì vậy... Là một triệu yên đấy."
Nghe số tiền đó Ayame hít một hơi sâu.
"Hả, một triệu yên!? Thật á... Một ngày mà kiếm được nhiều tiền đến mức mua được cả trăm game người lớn á?"
"Đừng có lôi game người lớn vào đây chứ..."
Tôi hiểu cảm giác của cô nàng, nhưng mà...
"Có khi người ta còn in nhiều hơn thế, hoặc bán theo bộ nữa. Cái này chỉ là ước tính thôi."
"Chị em bảo là càng kiếm được nhiều tiền thì thuế càng cao."
Saitani nhớ lại rồi lẩm bẩm. Đúng là chẳng có tí ước mơ nào.
... Nhưng mà, nghe câu này thì có lẽ chị của Saitani là họa sĩ doujinshi hay sao ấy?
"Mà ở Comiket có dùng được tiền điện tử hay thẻ tín dụng không ạ?"
Hatsushiba lại hỏi tiếp.
"Về cơ bản là không dùng được. Nghe nói có một số gian hàng đã chấp nhận thanh toán bằng tiền điện tử... nhưng mà chắc là rất ít."
"Nếu dùng được thì tiện quá. Nếu được thì em thích dùng thẻ tín dụng hơn."
"Cô định mua sắm cái kiểu gì vậy..."
Chẳng lẽ định mua hết doujinshi ở đây luôn à?
... Ước gì mình được làm thế một lần.
"Đổi tiền là để phòng trường hợp đó đấy. Nếu đến cuối buổi mà khách ít thì họ sẽ cảm kích nếu mình trả bằng tiền chẵn."
"Ra vậy."
"Nếu người ta có thời gian ngồi đếm tiền sau khi Comiket kết thúc."
Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi đã đến được hiệu thuốc. Đây là một cửa hàng nhỏ, hàng hóa được bày biện khá là chật chội. Nếu tôi mà làm thế ở cửa hàng tiện lợi thì chắc bị mắng cho sml.
"A~, bên trong mát quá..."
Totosaki vừa nói vừa tắm mình trong làn gió mát, trông như muốn ở lì trong này luôn. Cậu ta còn nhớ mục đích đến đây không đấy...?
"Rồi rồi. Mỗi người tự đi mua đồ mình cần đi nhé. Nào là miếng dán hạ sốt, túi chườm lạnh, khăn lạnh, kem chống nắng... Không mua cũng được, nhưng tốt nhất là nên mua."
"Seiichi, có cần viên ngậm muối không?"
"Viên ngậm muối cứ để tớ mua chung cho. Mua mỗi người một túi thì nhiều quá."
Nói rồi ai nấy cũng tỏa ra cầm giỏ đi mua đồ.
Kotoko đứng cạnh tôi, vừa ngắm nghía đồ vừa hỏi:
"Có cần mua xịt khử mùi không?"
"Nổ banh xác đó."
"B... !?"
Kotoko đứng hình như tượng đá.
"Nếu nhiệt độ vượt quá 40 độ thì bình xịt có thể nổ đấy... Tớ đùa thôi, đùa thôi. Trừ khi cậu để nó ở chỗ nóng nực chật chội thôi, chứ bình thường không nổ đâu... Thôi khỏi cần để lại chỗ cũ đâu."
"À, ừ. Mà đừng có dọa tớ chứ. Suýt nữa thì tớ ném luôn cả cái bình đi rồi."
"... Tớ thấy cậu còn có khả năng nổ hơn ấy."
Cầm giỏ xếp hàng chờ tính tiền. Tổng cộng hết khoảng hai nghìn yên. Xót tiền thật đấy, nhưng không gì quý hơn cái mạng. Chết rồi thì làm sao mua doujinshi được nữa.
Ai nấy đều mua xong đồ của mình rồi ra khỏi cửa hàng. Cái cơ thể vừa được làm mát giờ lại phải hứng chịu cái nóng như thiêu đốt, mồ hôi túa ra như mưa. Hôm nay đúng là một ngày hè oi bức mà...
"Rồi, đồ cần mua thì mua xong rồi nhỉ, Totosaki."
"Ừa."
Còn mấy thứ như nước đóng đá hay tiền lẻ thì cứ để mấy hôm nữa chuẩn bị cũng được.
"Vậy thôi nhé."
"Đi thôi."
Tôi và Totosaki gật đầu.
"Đi đâu cơ?"
Hatsushiba ngơ ngác hỏi.
"Tụi tao đi xông hơi."
Vừa nói dứt câu thì năm người còn lại đồng loạt đỏ mặt. Gì vậy trời? Cái phản ứng gì thế này?
"... Seiichi với Totosaki-chi, hai người có quan hệ gì đặc biệt hả?"
"Không có!"
Đừng có hiểu theo cái nghĩa đó chứ mấy cái đứa đầu óc đen tối kia!
"Sao chỉ vì đi xông hơi mà mọi người lại nghĩ như vậy hả!"
"Không ngờ lại bị hiểu lầm như vậy..."
Totosaki cũng trợn mắt kinh ngạc. Thật không thể tin nổi.
"Nhưng mà, nhìn hai người vui vẻ quá mà..."
"Vui vẻ đồng nghĩa với 'quan hệ đặc biệt' hả, đầu cậu toàn bã đậu à Hatsushiba...?"
Kotoko nhíu mày:
"Mà tự nhiên lòi đâu ra cái chuyện đi xông hơi vậy trời. Cứ như đã bàn nhau trước rồi ấy."
"Tớ với Totosaki hay đi xông hơi trước khi đi Comiket lắm. Để thải độc."
"Thải độc? Là sao ạ?"
"Ở Comiket ai cũng đổ mồ hôi như tắm. Mà mấy thằng như tụi này bình thường có vận động gì đâu, nên khi đổ mồ hôi nhiều thì chất thải nó tiết ra, hôi lắm. Mấy người bốc mùi ở Comiket đa phần là vậy đấy. Không phải là họ không tắm đâu... À mà có khi cũng có người không tắm thật."
Nghe vậy, mấy cô nàng xanh mặt.
Thì phản ứng vậy là đúng rồi. Tôi chưa kể cho họ nghe chuyện Comiket bốc mùi mà.
"Chuyện là như vậy đấy. Nếu ai muốn hủy chuyến đi Comiket thì bây giờ vẫn còn kịp đấy."
Kotoko lắc đầu nguầy nguậy.
"Không thành vấn đề."
Ngầu lòi. Chẳng khác nào một tay lính đánh thuê kỳ cựu. Mắt cô nàng chớp lia lịa, chắc là đang lo lắng lắm đây.
Những người khác cũng đồng ý là cứ đi xem sao.
"Thôi được rồi. Tụi tớ đi xông hơi đây."
Cuối cùng cũng quay trở lại được chủ đề chính.
Hatsushiba vẫn còn ngơ ngác hỏi:
"Nhưng mà, chất thải thường chỉ tích tụ ở người lớn tuổi thôi mà? Chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba mà..."
"Ờ thì! Cái này là kiểu nghi lễ thôi mà!"
Thật ra thì đúng là vậy.
Tôi và Totosaki khá là lo lắng về vấn đề này nên đã đánh liều ngửi thử mùi của nhau. Chắc mọi người sẽ thấy ghê tởm, nhưng đây là một nghi thức cần thiết để tránh những chuyện đáng tiếc có thể xảy ra trong tương lai.
Và kết luận là "Ổn, không hôi".
Nhưng dù sao thì tôi vẫn thấy hơi lo, nên cứ làm theo tiền bối, coi như là một nghi lễ vậy. Cũng không có hại gì cho sức khỏe.
"Hai người đã chọn được quán nào chưa ạ?"
Hatsushiba chắp tay hỏi, có vẻ như cô nàng vừa nghĩ ra gì đó.
"Chưa. Gần đây có mấy quán mà. Định đi quán nào vắng khách ấy."
"Nếu vậy thì em biết một chỗ rất tốt..."
Thế là chúng tôi bị Hatsushiba dẫn đến tầng tám của một tòa nhà lớn gần ga.
Bước vào một sảnh chờ rộng rãi, có hai nhân viên lễ tân đứng sau quầy.
"Đây là đâu vậy?"
Lo lắng, tôi hỏi Hatsushiba.
"Đây là spa tắm chung cho cả nam và nữ đấy ạ."
"Hả? Tắm chung!?"
"À, phải mặc đồ bơi nha."
"Phù, nhẹ cả người."
"... Chỗ này không phải nên tiếc nuối mới đúng sao?"
"Sao tôi phải vui mừng vì được nhìn con gái khỏa thân chứ. Mà cái spa này trông có vẻ sang chảnh quá nhỉ. Giá chắc cũng trên trời."
"Không sao đâu ạ. Gia đình em có thẻ dùng miễn phí, còn có thể cho bạn bè dùng miễn phí nữa."
Hatsushiba lấy ra một chiếc thẻ đen bóng loáng. Chẳng lẽ đó là chiếc thẻ đen huyền thoại!?
"Ấy ấy ấy. Cho bạn bè dùng miễn phí cơ á. Trừ Hatsushiba ra còn có sáu người nữa đấy. Có sao không vậy?"
"Hình như ba em làm gì đó ở cái spa này ấy. Ba em bảo là có dịp thì dẫn bạn bè đến chơi. Nghe bảo mới khai trương gần đây thôi."
"Ba cậu rốt cuộc là..."
Thôi, đừng hỏi nữa. Không nên mở chiếc hộp Pandora ra làm gì.
"Mặc đồ bơi thì không sao, nhưng chúng ta có mang đồ bơi đâu mà mặc?"
"Đương nhiên là có cho thuê rồi ạ."
Thật là chu đáo.
"Tớ hơi lo đấy, cứ thế mà đi theo cậu đến đây liệu có ổn không?"
"Nhìn nè Senpai Totosaki, giá đắt quá trời luôn..."
Totosaki và Seimi vừa nói vừa trợn tròn mắt nhìn điện thoại.
"Không phải là không trả nổi, nhưng bỏ ra từng này tiền chỉ để đi spa một lần thì cũng hơi tiếc."
"Nếu lát nữa bị bắt trả tiền thì anh phải trả đó nha, Senpai Totosaki?"
"Ê..."
Không biết hai người đang làm cái trò gì nữa.
Nhưng mà cũng dễ hiểu thôi. Mấy cái phòng xông hơi mà chúng tôi hay đi chỉ tốn có vài trăm yên.
Hatsushiba đến quầy nói chuyện gì đó với nhân viên lễ tân.
Lát sau cô nàng quay lại, cầm theo chìa khóa cho tất cả mọi người.
"Đây. Chìa khóa tủ đồ trong phòng thay đồ nè. Đồ bơi thì cứ đưa số chìa khóa cho nhân viên ở quầy là người ta sẽ đưa cho."
Vừa nói vừa đưa chìa khóa cho chúng tôi, mấy cô nàng đã nhanh chóng chuồn mất.
Chúng tôi đứng ngây ra như trời trồng.
"Chẳng lẽ cưới được Hatsushiba là đổi đời?"
Totosaki lẩm bẩm một câu ngớ ngẩn.
"Cậu dùng từ "đổi đời" nghe xưa quá đấy... Mà thôi, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với cậu đâu."
"Đừng có nhắc nữa..."
"Đúng là tiền bạc chỉ tập trung ở một số người..."
Lời nói của Saitani thấm đẫm sự trải đời. Tại sao cậu ta lại hợp với những chuyện khổ sở đến thế cơ chứ?
"Thôi đi thôi."
Cả ba người cùng tiến về phía có chữ "Nam" được khắc trên tường.
Cởi giày bỏ vào tủ, đi dép lê vào rồi tiến vào phòng thay đồ. Vẫn còn vài người ở đó, nhìn thấy Saitani thì giật mình kinh hãi. Chuyện thường thôi.
"Cái phòng thay đồ này cũng sang chảnh như khách sạn hạng sang vậy."
Có lẽ là vì đây là cơ sở mới xây.
Nhưng mà, từ sàn nhà đến tường, trần nhà, tủ đồ hay bồn rửa mặt đều toát lên vẻ sang trọng tao nhã, đúng là không thể che giấu nổi.
"Rốt cuộc là bao nhiêu tiền vậy, Totosaki?"
"Một tiếng hết gần hai nghìn yên."
"Totosaki, nếu mà cậu hẹn hò với Hatsushiba thì chắc khổ sở lắm đấy. Cô nàng có vẻ không có khái niệm về tiền bạc thì phải...?"
"Không đâu. Cô ấy đâu phải tiểu thư trong anime đâu, mấy cái chuyện đó chắc cô ấy biết hết mà."
Thì đúng là bố của Hatsushiba mới giàu. Thôi thì cứ tạm thời nhận lấy ân huệ này vậy.
Ba thằng con trai thuê đồ bơi (dạng quần đùi).
Như mọi khi, Saitani lại phải lẩm bẩm như đọc thần chú "Tôi là đàn ông" với nhân viên để nhận đồ bơi nam.
Sau đó chúng tôi mặc đồ bơi rồi tiến vào khu vực tắm.
"... Chẳng lẽ đây là phòng tắm trong cung điện nào đó?"
Totosaki hít một hơi sâu, như thể bị choáng ngợp bởi bầu không khí nơi đây.
Tôi cũng chỉ biết thở dài. Saitani cũng vậy.
Rộng rãi thoáng đãng, nơi nào cũng lấp lánh ánh đèn.
Khung cảnh mà tôi chỉ được thấy trong tranh minh họa của game người lớn giờ lại xuất hiện ngay trước mắt. Chẳng lẽ đây là phim trường hay gì đó?
"Hình như hồi nãy trong phần giới thiệu trên mạng có ghi là thiết kế theo phong cách trung cổ."
"Không phải Saitani mà là tớ mới đúng... Đúng là tiền bạc chỉ tập trung ở một số người thôi, Totosaki à..."
Có lẽ vì sang trọng quá mức nên chúng tôi cảm thấy không thoải mái, cứ lấm lét nhìn xung quanh. Chắc chắn nếu ở Akihabara mà như này là bị cảnh sát hỏi thăm ngay.
Chúng tôi rón rén bước đi, chỉ biết nhìn ngó xung quanh.
"Tắm rửa trước không Shingu? Saitani nữa."
"Ừ nhỉ."
"Dạ... Vâng..."
Thấy chúng tôi như mèo bị dọa, mấy cô nàng cũng đi đến. Đương nhiên là ai nấy đều mặc đồ bơi.
Họ không mặc mấy bộ đồ hở hang như đi biển mà mặc mấy bộ bikini bình thường. Màu sắc thì mỗi người một kiểu. Kotoko mặc bộ sọc xanh trắng, Eve mặc bộ màu xanh lá cây, Hatsushiba mặc bộ chấm bi hồng, còn Seimi mặc bộ caro vàng.
Ai nấy cũng đều buộc tóc lên, trông khác hẳn ngày thường.
Mà thường thì có con gái trong bồn tắm là một sự kiện khiến tim đập thình thịch, nhưng tôi lại thấy yên tâm khi có người quen ở đây hơn.
"Sao thế Shingu-kun? Totosaki-kun cũng nữa. Không tắm mà cũng không rửa người..."
"Bị choáng ngợp bởi không khí."
"Cứ như mấy vận động viên thể thao sắp bước vào trận chiến quan trọng ấy nhỉ..."
Nhưng mà ở đây chỉ có Hatsushiba là bình tĩnh thôi đấy.
Kotoko và Eve, ngay cả Seimi cũng cứ ngó nghiêng xung quanh không yên. Seimi thì cứ lảm nhảm như cái đài bị hỏng "Chết rồi, căng quá, căng quá."
"Tắm thôi nào. Ai chà lưng cho Cotton nè?"
"Ờ, ờ."
"Hay là muốn tớ chà lưng cho Shingu-kun?"
"Đừng có nói bậy bạ! Tớ... Tớ không có ham hố đến thế...!"
"A, cái đó cũng hay đó chớ~"
Tôi lướt qua bên cạnh những người đang nói chuyện.
"Hình như người ta nói gì kìa."
"Kệ."
"Tẩu vi thượng" - Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Điển này được ghi chép trong "Vương Kính Tắc truyện". Gặp chuyện khó thì chuồn là nhất.
Tôi ngồi xuống cái ghế tắm có vẻ đắt tiền rồi dùng sữa tắm có vẻ đắt tiền để tắm. Mùi cam chanh thơm ngát.
Liếc nhìn xung quanh thì thấy những người khác cũng bắt đầu tắm.
Dù đã mặc đồ bơi rồi nhưng tắm chung vẫn hơi ngại. Hay là tại chỉ mình tôi thấy ngại nhỉ?
Tôi nhanh chóng tắm xong rồi rời khỏi chỗ đó, ngâm mình trong bồn nước nóng. Nước nóng sủi bọt từ dưới lên, massage người rất là đã.
"Tớ xong rồi đây~"
Không lâu sau Kotoko và những người khác cũng tắm xong rồi cùng tôi ngâm mình trong bồn nước nóng.
Đúng là cứ có con gái ở bên cạnh là tôi lại thấy không được tự nhiên. Không biết họ có thấy ngại không khi có con trai ở bên cạnh?
Không biết gò má họ ửng hồng là vì hơi nóng hay là vì ngại nữa.
"A~, nước sủi bọt thích ghê."
Vừa nói cô nàng vừa vươn tay lên trời hết cỡ.
"Cậu sến súa quá đấy, Hatsushiba."
"Hả. Thế thì gay go."
Nhìn xung quanh thì thấy có cả vòi sen massage, các bồn tắm với công dụng khác nhau. Có cả bồn nước lạnh nữa, rồi mấy bồn nước nóng với nhiệt độ khác nhau nữa. Nói chung là có đủ mấy thứ mà người ta hay thấy ở mấy khu tắm công cộng.
Thôi thì cứ để sau rồi tắm mấy cái bồn khác cũng được. Trước mắt phải đi xông hơi đã.
"Thôi nào."
Tôi vừa bước ra khỏi bồn tắm để đi xông hơi thì những người khác cũng lũ lượt kéo nhau đi theo. Đâu nhất thiết phải đi cùng nhau đâu chứ.
Bước vào phòng xông hơi được làm bằng gỗ, một luồng hơi nóng hầm hập ập vào người, suýt chút nữa là tôi bỏ cuộc.
Nhưng mà mục đích của mình là để thải mồ hôi. Bỏ cuộc thì phí lắm.
Trên ghế ngồi được trải sẵn một lớp vải dày, chắc là chỗ để ngồi. Bên trong đã có vài người đang xông hơi rồi. Có cả nam lẫn nữ, nhưng chỉ có chúng tôi là học sinh thôi.
"Shingu, tớ thấy nóng đến mức muốn bỏ chạy rồi đây này..."
"Cố lên đi Totosaki. Tụi mình đến đây là để thải độc mà. Ít nhất cũng phải ngồi mười lăm phút."
Tôi vừa nói vừa động viên Totosaki đang có vẻ muốn bỏ cuộc.
"Tớ bỏ cuộc."
Vừa bước chân vào phòng xông hơi Seimi đã quay ngoắt ra. Cô nàng kéo cả Saitani đi cùng. Đồ hèn nhát. Hay là, lẽ ra cậu nên để Saitani ở lại đây để ngắm gái đẹp mới đúng.
Cuối cùng, chúng tôi năm người ngồi cạnh nhau. Tôi và Totosaki ngồi ở hàng ghế đầu.
Hatsushiba, Kotoko và Eve ngồi ở hàng ghế trên, theo thứ tự đó.
"Nóng quá đi~"
Eve vừa ngồi xuống đã kêu ca.
"Ráng chịu đi."
"Huhu~"
Hatsushiba vừa mắng vừa dỗ dành Eve.
Chắc là được năm phút rồi nhỉ.
Một nhân viên mang theo một cái xô và một cái gáo lớn bước vào.
"Gì vậy?"
"Ở phòng xông hơi này người ta hay làm mấy cái trò đặc biệt lắm đấy."
Hatsushiba vừa nói vừa nghiêng người qua mách nhỏ với tôi.
"Sau đây chúng tôi xin được bắt đầu nghi thức xông hơi Aufguss của Đức."
Nhân viên múc một gáo nước từ trong xô rồi tưới lên mấy hòn đá nóng.
Tiếng nước sôi sùng sục vang lên, một mùi hương hoa thoang thoảng bay vào mũi. Thật là một mùi hương dễ chịu, như thể đang ngấm vào từng tế bào.
Nhưng đồng thời, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên một cách nhanh chóng. Chắc là do hơi nước bốc lên làm đảo lộn sự lưu thông vốn có trong phòng.
"Sau đây tôi sẽ dùng khăn quạt cho từng người một nha."
Nhân viên tiến đến trước mặt tôi rồi dùng khăn quạt liên tục.
Cứ như đang bị ai đó dí một cái bánh nóng hổi vào người vậy, nóng đến mức muốn bỏng cả da.
Mồ hôi vã ra như tắm, tưởng chừng không thể nào nhiều hơn được nữa. Cảm giác chất cặn bã trong cơ thể tuôn ra hết vậy.
“Cái này dữ dội thật đấy.”
“Đúng không?”
Hatsushiba nói với vẻ đắc ý. Có vẻ cô ấy là người đã có kinh nghiệm.
Đến lượt Tonosaki sau tôi, anh ta bị làn hơi nóng dội thẳng vào người. Luồng khí nóng hầm hập còn lan tới cả chỗ tôi.
“...Thôi, chịu hết nổi rồi.”
Nói đoạn, Tonosaki bỏ ra ngoài.
Mà, bị luồng hơi nóng như thế thì ai chả muốn ra.
“Phù...”
Hatsushiba có vẻ đã quen rồi, cô ấy đón gió một cách thanh thản.
Dù vậy, mồ hôi vẫn đầm đìa. Từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống gáy, rồi len lỏi xuống khe ngực đầy đặn của cô ấy... Thôi chết, không được không được. Mình đang nhìn cái gì thế này. Phải giữ tâm trí thanh tịnh, thanh tịnh!
Chắc do không gian này khác lạ quá nên đầu óc mình cũng lơ mơ theo. Thế nhưng, mấy bức vẽ con gái hơi lấm tấm mồ hôi, tôi thấy vừa có nét khỏe khoắn vừa ẩn chứa chút gì đó gợi cảm.
Nói chung thế cũng được. Nếu là quần thể dục thì lại càng tuyệt vời hơn. Mặc dù thật ra thì tôi chưa từng thấy quần thể dục ngoài đời bao giờ.
“Nóng thật đấy...”
Kotoko cũng bị hơi nóng dội vào, mặt cô ấy trông như sắp chết đến nơi. Hiếm khi thấy cô ấy như vậy.
“Phì phì.”
Thấy thế, Eve khịt mũi cười.
“...Này. Cái gì vậy, cái tiếng cười vừa rồi? Nhân tiện tôi hỏi luôn, cô có phải đang coi thường tôi không đấy?”
“Tại tôi nghĩ Kotoko-chi có thể chịu đựng được chừng này chứ.”
“Dễ ợt ấy chứ. Đừng có coi thường tôi!”
“Mà nhìn cô như sắp ngã đến nơi rồi kìa~?”
“Từ bây giờ mới là khởi đầu! Đừng có coi thường người khác!”
Hai người đó lại thi đua mấy chuyện ngớ ngẩn nữa rồi.
Nóng sẵn rồi thì đừng có làm nhiệt độ trong phòng tăng lên nữa chứ...
Rồi đến lượt Eve đón nhận luồng hơi nóng.
“Aaaa~, sảng khoái ghê!”
Dù nói vậy nhưng mồ hôi cô ấy chảy đầm đìa, chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.
Thế nhưng, lại có kẻ ngốc dễ dàng mắc bẫy khiêu khích như vậy.
“Này, thổi cho tôi một lần nữa đi!”
“Á!? Dạ, dạ xin lỗi, theo quy định thì mỗi người chỉ được một lần thôi ạ!”
“Tch!”
Đừng có chậc lưỡi như thế chứ. Nhân viên bị vạ lây cũng tội nghiệp thật.
Sau đó, hơi nóng được thổi đến tất cả những người trong phòng, rồi nhân viên cúi chào một cái rồi ra ngoài.
Cảm giác như nhiệt độ trong phòng tăng lên đáng kể sau khi mọi thứ bị khuấy động.
Từng người, từng người một, những vị khách trong phòng bắt đầu rời khỏi phòng xông hơi.
“Hết chịu nổi rồi~. Thôi mình ra đây~.”
“Ừ.”
Hatsushiba là người đầu tiên bỏ cuộc.
À, có lẽ đây là khoảng thời gian thích hợp rồi.
Tôi nghĩ mình cũng sẽ vã được đủ mồ hôi trong chốc lát nữa thôi.
“Kotoko-chi đổ mồ hôi đầm đìa kìa. Dừng lại cũng được đó~?”
“Cô thì sao. Mặt cô rõ là đang muốn ra lắm rồi đấy.”
Cả hai đang điên cuồng đốt cháy tinh thần đối kháng vô nghĩa.
Đương nhiên, tôi sẽ không tham gia vào...
“Tôi ra đây, hai cô liệu mà vừa sức thôi nhé.”
“Ờ, Eve ra thì tôi cũng ra.”
“Tôi cũng ra khi Kotoko-chi ra nha~.”
Mâu thuẫn rồi còn gì nữa. Lập trình kiểu này là thành vòng lặp vô hạn đấy.
“...Năm phút nữa thì cùng nhau ra đi.”
Nói xong xuôi, tôi rời khỏi phòng xông hơi.
Sau khi dội nước tráng người, tôi nhanh chóng ngâm mình vào bồn nước lạnh.
“Ưi, đã quá.”
“Sau khi xông hơi xong, ngâm nước lạnh đúng là sảng khoái ghê ha~.”
Hatsushiba cũng có ở đó. Cô ấy ngâm mình đến vai, gương mặt ửng hồng vì nóng giờ đã trở lại bình thường.
“Kotoko và Suwama thì sao?”
“Họ vẫn đang thi nhau đó. Tôi bảo năm phút nữa thì cùng ra rồi.”
“À ha ha... Cô nghĩ họ sẽ ra không?”
“Chắc là không. Năm phút nữa tôi sẽ vào trong lôi họ ra bằng được.”
“Vậy là chúng ta có thể thư thả thêm năm phút nữa rồi.”
Nói rồi Hatsushiba xích lại gần tôi.
Vai và cánh tay chúng tôi chạm vào nhau.
“Nà, này.”
“Cảm giác này, lạ thật đấy. Lạnh mà lại có chút ấm áp.”
“Vậy à?”
Hatsushiba cười vui vẻ.
“Những lúc như thế này mới phải tranh thủ "ngư ông đắc lợi" chứ.”
“Cô đang nói cái gì vậy...”
Thế nhưng, giữa cái lạnh mà có một chỗ hơi ấm lại khiến người ta khó lòng mà rời đi được.
Cũng cần chút dũng khí để đẩy Hatsushiba ra.
Đằng nào thì ra khỏi đây cũng lại vào phòng xông hơi thôi. Vậy thì, lằng nhằng quá, cứ thế này cũng được.
“È he he~.”
Hatsushiba trong lúc đó thì vui vẻ ngân nga hát.
Còn hai người kia thì sao...?
“Chết mất... Máu bốc hơi mà chết mất...”
“Mặt trời... đang đến gần và...”
“Tôi đã nói rồi mà.”
Ai lại xông hơi đến mức sắp ngất ra như vậy chứ.
Dù sao thì cũng kéo được cả hai ra khỏi phòng xông hơi cùng Hatsushiba, nhưng họ cứ thở hổn hển như cá mắc cạn.
Ném họ vào bồn nước lạnh thì cũng đáng sợ, nên tạm thời tôi cho họ ngồi lên những chiếc ghế có sẵn. Tôi vẩy vẩy chiếc khăn ướt đẫm nước để quạt cho họ.
“Đi Comic Market mà ngất xỉu thì sao chứ...”
Comic Market dù không nóng bằng phòng xông hơi thật sự. Nhưng về không khí thì cũng nóng bức lắm...
“A, tôi mới là người chịu được lâu hơn.”
“Tôi mới là người trụ được lâu hơn chứ.”
“Nếu còn tiếp tục thi đua vô nghĩa như vậy thì tôi lại tống hai cô vào phòng xông hơi đấy.”
Nghe vậy, hai người liền thu mình lại, rụt vai xuống.
“Nếu hai cô ngã bệnh ở Comic Market vì cái trò thi đua này thì tôi thật sự sẽ giận đó.”
“Biết rồi mà.”
“Chừng nào chưa mua được sách thì tôi sẽ không ngã đâu.”
...Hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Tôi nói là đừng có ngã bệnh! Nếu thấy không khỏe thì phải báo cáo ngay, hoặc đi phòng y tế. Tôi đang bảo các cô phải tự quản lý sức khỏe của mình cho tốt!”
“Nhưng mà... Nếu không mua được sách thì cũng có lỗi với Seiichi mà.”
“Không cần mấy chuyện đó. Tôi cũng đâu phải quỷ dữ đến mức bắt người không khỏe đi làm việc.”
“.........”
“Hơn nữa. Quan trọng nhất là, hãy tận hưởng Comic Market theo cách của riêng các cô. Nếu không thì đi làm gì? Tôi muốn mua sách, nhưng hơn thế nữa, tôi muốn mọi người phải biết được niềm vui của Comic Market. Một sự kiện vừa vất vả mà lại vừa vui như thế này thì chẳng có đâu. Nhất định phải trải nghiệm nó!”
“Seiichi...”
“Seiichi...”
“Mà, nếu ngã bệnh thì cũng có thể ảnh hưởng đến việc tổ chức Comic Market đó. Ở Comic Market, chúng ta không phải là khách hàng. Chúng ta là những người tham gia.”
“Người tham gia?”
“Đúng vậy. Có nghĩa là tham gia vào lễ hội Comic Market. Nếu ngã bệnh giữa lễ hội thì còn tận hưởng được gì nữa? Nói ngược lại, chúng ta không phải là khách hàng. Cả các tác giả, nhân viên, và cả chúng ta đều là những người cùng nhau tận hưởng lễ hội Comic Market.”
Trong thời đại này, có nhiều điều gây tranh cãi, và câu nói ‘Khách hàng là thượng đế’ cũng bị lạm dụng, không còn có ý nghĩa đúng đắn nữa.
Dù sao thì chúng ta cũng không phải là khách hàng. Tất cả đều là những người tham gia bình đẳng.
Chính vì thế mà các tác giả cũng có quyền không bán hàng cho người khác. Họ lạnh lùng với những kẻ vô lễ hay vi phạm quy tắc. Và đó chính là một lễ hội đúng nghĩa.
“Vậy nên, hãy quản lý sức khỏe thật tốt nhé.”
Hai cô gái nhìn nhau, khẽ mỉm cười—rồi thành thật gật đầu.
Sau khi rời khỏi spa, chúng tôi thay quần áo thường ngày trong phòng thay đồ và chờ ở sảnh.
“Ở đây còn có dịch vụ mát xa bấm huyệt nữa à.”
Tonosaki nói với vẻ hơi tò mò.
“Chắc chắn là phải trả tiền rồi, cái đó...”
“Chắc vậy. Đáng sợ là nếu nói với Hatsushiba thì có khi lại được miễn phí ấy chứ.”
Ngoài ra còn có quán cà phê, và vô số tiện ích khác để nghỉ ngơi. Hình như còn có thể xem phim trong lúc thư giãn nữa.
“Ước gì mình có thể đến những nơi như thế này mà không chút do dự...”
“Sao thế, Tonosaki?”
“À, không, tại tôi nghĩ cứ mua game ầm ầm như thế thì tiền không đủ.”
“Trước hết thì đi làm thêm đi chứ.”
“Dù có đi làm thêm thì cũng phải do dự khi đến đây thôi.”
“À thì...”
Thật ra, đúng là phải có tiền rủng rỉnh hơn mới được...
“Những nơi thế này thỉnh thoảng mới đến thì mới thấy hay. Nếu đến mỗi ngày thì sẽ chán, và không còn cảm thấy biết ơn nữa.”
“Saitani nói chí lý đấy.”
Mỗi năm một lần, hoặc khi thật sự mệt mỏi.
Tôi ước mình có thể trở thành một người lớn có thể đến những nơi như thế này mà không chút do dự vào những lúc như vậy.
“Bọn tớ chờ rồi đây~.”
Một lúc sau, bốn cô gái Hatsushiba quay lại.
“Thế là, những việc cần làm hôm nay đã xong, bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây?”
Tonosaki hỏi vậy. Đúng là tôi cũng chẳng nghĩ gì đến việc tiếp theo cả.
Nhưng mà, cứ về nhà bình thường là được rồi chứ. Những thứ cần mua thì đã mua hết rồi.
“À, chúng tớ có một số nơi cần ghé qua.”
“Đúng không~, Kotoko-chi. Vừa nãy ở phòng thay đồ đã quyết định rồi. Đến Lê——”
“Oàa! Suwama-san, cậu bảo là bí mật mà!”
“Mục mục mục mục mục...”
Hatsushiba bịt miệng Eve. Không biết có phải ảo giác không mà cô ấy còn bịt cả mũi. Khuôn mặt Eve cũng dần tái mét.
“Thế nên, chúng tớ sẽ đi riêng nhé! Đừng có đi theo đấy!”
“Vâng vâng. Tôi không theo đâu. Cứ vui vẻ mà đi đi.”
Khi xuống thang máy, ba cô gái cùng nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Chỉ còn lại tôi, Tonosaki, Sayomi và Saitani.
“Vậy thì, tôi và Saitani cũng có việc cần đi một chút.”
“Hả? Thật sao?”
Saitani trông như lần đầu tiên nghe thấy chuyện đó. Tội nghiệp thật.
“Để tôi ghé qua nhà cô một chút. Mấy chị của cô có ở nhà không?”
“Ư, ừm. Chắc bây giờ đã về rồi.”
“Thế nên, tạm biệt nhé! Không về nhà cũng được đấy!”
Nói những lời cay nghiệt như vậy rồi cô ấy nhanh chóng bỏ đi. Saitani chắc cũng khổ sở lắm. Không biết hôm nay tôi đã nghĩ thế này bao nhiêu lần rồi.
“Con gái đúng là năng động thật nhỉ. Anh không nghĩ vậy sao, Shingū?”
“Chẳng qua là do chúng ta không chịu động đậy thôi.”
“Anh nói từ đâu ra thế... Thôi kệ, chúng ta làm gì tiếp đây?”
“Đi quán cà phê Moss ngồi tám chuyện đi. Nóng quá...”
Ít ra cũng tốt hơn là đứng chịu trận dưới cái nắng chang chang này.
“Đúng vậy. Cứ kể về những nữ chính hay ho gần đây đi.”
“Dạo này bên anime cũng có nhiều nhân vật dễ thương nhỉ.”
Chúng tôi trò chuyện như vậy ngay từ trước khi đến quán Moss. Chẳng hiểu sao, được nói chuyện kiểu này với Tonosaki hai người một cách thế này thấy hoài niệm ghê.
Và cứ thế, ngày hôm nay đã trôi qua.
...Thế nhưng, vào phút cuối cùng, lại có một quả bom nhỏ xen vào.
Thật hiếm khi nhận được tin nhắn riêng từ Sayomi.
‘Cái gọi là Comic Market đó. Ngày thứ hai, dẫn tôi đi.’
Tôi nghĩ chắc là cô ấy chỉ nhất thời hứng chí thôi, nên tôi không đọc mà cứ để nguyên tin nhắn đó suốt cả ngày.
***
**Sau Sự Kiện**
“...Seeching, cotton broadcloth, cotton twill? Toàn những loại vải chưa từng nghe tên bao giờ... Phải chọn loại nào đây?”
“Chúng ta bình thường chỉ biết phân biệt cotton, linen, hoặc polyester thôi nhỉ. Chẳng mấy khi để ý đến loại hay tỷ lệ.”
Xung quanh Kotoko và những người khác là đủ loại vải đủ màu sắc.
Chủng loại đa dạng, và gần mỗi tấm vải đều có ghi rõ những lưu ý và đặc điểm trên giấy.
“Dễ xử lý nhưng dễ nhăn đó~. Còn có loại không dễ nhăn nữa. Rồi cả loại nhẹ và dễ may nữa kìa~.”
Eve đang nhăn nhó.
Lúc đầu cô ấy không biết phải làm gì, nên đang ở trong tình trạng hoang mang.
“May mà có cửa hàng chuyên vải cosplay này... Kotoko, hay là mình vẫn nên chỉnh sửa đồ sẵn có thôi? Làm vậy chắc chắn sẽ an toàn hơn.”
“Nhưng mà, nhìn xung quanh thì chẳng có bộ nào có vẻ có thể chỉnh sửa được cả...”
Ba người đã chia tay với Seiichi và những người khác để đến một cửa hàng đồ cosplay.
Cửa hàng này không chỉ bán vải mà còn bán cả trang phục. Ngoài ba người họ, còn có vài khách hàng khác, phần lớn là phụ nữ.
Nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ, chủ yếu vẫn là chuyện về Comic Market. Các chủ đề thay đổi liên tục, từ cách chống nóng cho đến vấn đề trang điểm.
Tuy nhiên, có vài điều có thể nhận ra là trong trường hợp của họ, họ chỉ đến để mua thêm vải bị thiếu, và hầu hết trang phục của họ đã gần hoàn thành.
Dù sao thì Comic Market chỉ còn một tuần nữa thôi. Bắt đầu làm từ con số không vào lúc này thì có thể gọi là liều lĩnh.
“Nếu là nấu ăn thì mình chẳng phải bận tâm.”
“May vá đồ nhỏ thì mình làm được, chứ đồ mặc thì chưa làm bao giờ. Kotoko, hồi tiểu học điểm môn Công nghệ của cậu được bao nhiêu?”
“Bình thường thôi. À thì, mình biết dùng kim khâu, biết dùng máy may. Biết khâu lại cúc áo bị đứt nữa. Nhưng mà, làm cả bộ quần áo để mặc thì khó à...”
Thế nhưng, khi nói đến quần áo thì cách làm vẫn còn là một ẩn số. Dù có tìm hiểu cách làm trên mạng, nhưng nếu không thực hành thì quy trình làm việc và cách phân bổ cũng hoàn toàn không biết gì.
“Dù sao thì, cứ thử làm thôi chứ nhỉ~.”
“Eve, cậu có vẻ tự tin lắm nhưng may vá có giỏi không đó?”
“Ai mà biết~? Chẳng mấy khi so sánh với người khác, nhưng tôi cũng tự làm mấy đồ nhỏ đó~. Túi rút hay đệm ngồi các thứ.”
Hatsushiba nhìn Eve với ánh mắt đầy hy vọng.
“Vậy cậu đã từng may quần áo bao giờ chưa?”
“Dù sao thì cũng chưa bao giờ~.”
“Thất vọng quá...”
Cô ấy khom lưng, rầu rĩ rũ vai xuống.
Thế nhưng, Kotoko không hề nản chí.
“Tóm lại là cứ cắt vải theo mẫu và may lại thôi đúng không? Cứ làm thử đi. Mọi chuyện tính sau. Nếu không kịp thì lúc đó tính sau.”
“Ừm. Tôi thì bắt đầu từ đầu hơi khó, nên chắc sẽ chỉnh sửa một chút thôi.”
“Vậy tôi thì làm thế nào đây nhỉ~.”
Mỗi người tự quyết định kế hoạch của mình cho tương lai, rồi từng người cho hàng hóa vào giỏ mua sắm.
Kotoko dùng ngón tay cảm nhận từng loại vải, rồi lại vội vã chuyển sang loại khác.
“Phải quyết định kích thước đã. Khoảng 150cm à?”
“Cái mà Kotoko muốn làm chắc phải dùng nhiều loại vải khác nhau chứ? Lại còn cần cả vải xuyên thấu nữa.”
“Ưm... Hay là về nhà làm mẫu trước thì tốt hơn nhỉ?”
“Nhưng mà, cũng muốn tiến triển một chút, thử làm một phần thì sao?”
“Đúng vậy. Có vẻ cũng cần phải luyện tập.”
Rồi Kotoko báo độ dài vải cho nhân viên, và nhờ họ cắt vải.