Chuuko demo Koi ga Shitai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 142

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 74

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

(Đang ra)

Song Tinh Thiên Kiếm Sử

Shichino Riku

Chuyển sinh anh hùng cùng mỹ thiếu nữ nhóm chiến loạn ・ Đao kiếm ảo tưởng cố sự, khai mạc!

37 3380

Tập 04 - 第二章

Buồn ngủ quá...

Từ lúc Ayame về đến nhà, tôi ngủ được khoảng 4 giờ sáng, thế mà 9 giờ đã phải dậy rồi.

"Ngủ được năm tiếng thế này là đã tốt lắm rồi… nhưng cô ấy vẫn chưa đến."

Đã gần ba mươi phút nữa là cửa hàng mở cửa – tức 10 giờ 30 phút rồi mà Ayame vẫn bặt vô âm tín ở chỗ hẹn.

Tôi đang đứng trước cửa tòa nhà có cửa hàng game. Dưới trời nắng chang chang, một hàng người đã xếp dài. Vài nhân viên đang hô hào sắp xếp trật tự. Những người qua đường thỉnh thoảng liếc nhìn, nhưng có vẻ cũng chẳng mấy bận tâm.

Dưới trời nắng chang chang, hàng người trước mặt tôi cứ thế dài dần ra. Chẳng có lấy một mái che nào ra hồn để chắn nắng, nên ánh nắng gay gắt cứ thế chiếu thẳng xuống, khiến ai nấy xếp hàng đều mồ hôi nhễ nhại. Nghe nói hôm nay nhiệt độ sẽ phá kỷ lục trong năm đấy chứ.

Nhưng tôi vẫn chưa thể vào hàng. Giờ mà xếp hàng rồi lúc Ayame đến lại chen vào thì đúng là điều cấm kỵ. Dù là lúc tạm rời đi một chút, việc xếp hàng cũng có những quy tắc và phép tắc riêng của nó. Đi Comiket cũng thế thôi. Ai chen ngang đều đáng chết!

Mặc kệ Ayame mà tự mình xếp hàng cũng được, nhưng như thế thì còn ý nghĩa gì khi chúng tôi đến đây cùng nhau nữa. Lại sắp được chiêm ngưỡng cái vẻ mặt bất mãn của cô ấy cho xem.

"Dù là đã đặt trước nên chắc chắn mua được đi chăng nữa…"

Nhưng nghĩ đến việc phải kéo dài thời gian chờ đợi thế này, tôi lại cảm thấy nóng ruột.

"Nóng chết đi được…"

Trong lúc tôi đang uể oải chờ đợi dưới cái nóng oi ả, bỗng thấy một cô gái chạy thục mạng từ cuối hàng lên.

"Ôi, chết! Tôi xin lỗi! Bị muộn mất rồi."

Ayame cuối cùng cũng xuất hiện. Cô ấy thở hổn hển, chứng tỏ đã chạy hết tốc lực, nhưng dù sao thì muộn vẫn là muộn.

"Cô đến muộn quá đấy. Cứ thế này thì giờ vào chơi game lại bị lùi lại mất."

"Ơ, tôi xin lỗi. Thật sự xin lỗi!"

"Thôi được rồi. Nhanh lên, chúng ta xếp hàng nào…"

Ngay khi tôi vừa quay người định cùng Ayame xếp vào hàng thì một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Shinguu?"

Ayame nghiêng đầu nhìn tôi.

Cô ấy vẫn chưa nhận ra mối hiểm nguy đang rình rập chúng tôi.

Phải hành động ngay lập tức…!

"…Ayame. Chúng ta ra khỏi hàng này một cách tự nhiên. Ngay bây giờ!"

"Ơ, sao thế? Không phải chúng ta đến để xếp hàng sao?"

"Cứ làm theo đi!"

Tôi không có thời gian để giải thích.

Chúng tôi lách ra khỏi cuối hàng, cố gắng tạo dáng vẻ như "Chúng tôi đến từ phía bên kia hàng, không có ý định xếp hàng" rồi đi ngang qua dòng người.

Mấy người đang xếp hàng nhìn chúng tôi đầy nghi hoặc, nhưng tôi không để tâm. Bởi vì những người xếp hàng ở đây toàn là các otaku thứ thiệt. Thậm chí, họ còn có thể là "đồng chí" của tôi nữa chứ.

A, 『Destiny Zero』 đang ngày càng xa…

"N-này, chuyện gì vậy chứ? Shinguu, cậu giận à?"

"Tôi không có giận."

Chỉ là muốn né tránh hiểm nguy mà thôi.

"Tốt nhất bây giờ cứ thể hiện như thể chúng ta đến chơi quanh khu nhà ga thôi. Nếu không thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy."

"Ồ, ờ. Nếu Shinguu đã nói vậy."

Ayame vẫn vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời tôi, tỏ ra không mấy quan tâm đến hàng người. Khoảng cách giữa tôi và cô ấy không quá gần cũng không quá xa, rất tự nhiên. Cứ như thể vai sắp chạm vào nhau vậy. Với khoảng cách này thì chắc không thành vấn đề.

Và không lâu sau đó…

"Shinguu, Ayame hả? Chào buổi sáng. Hai em đang làm gì ở đây thế?"

Nguyên nhân khiến tôi từ bỏ việc xếp hàng đã xuất hiện.

Đó là Thần Sấm của trường cấp ba Mikage chúng tôi, thầy giáo dạy toán Tadokoro.

Thầy ta trông cứ như một tên yakuza, tóc vuốt ngược tất cả ra sau.

Tuy không phải bộ vest màu xanh lam thường ngày, nhưng thầy ta lại mặc một bộ vest màu be, bất chấp giữa cái nóng oi ả của mùa hè. Có lẽ ngay cả Thần Sấm cũng không thể chống lại cái nóng này, thầy rút khăn tay ra lau mồ hôi trán.

Nhưng phong thái của thầy thì chẳng khác gì ở trường. Không hiểu sao không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng hẳn. Hay thầy ta đang phát ra tĩnh điện gì đó chăng?

Có lẽ nhận ra điều này, những otaku đang xếp hàng cũng cúi gằm mặt xuống, tránh nhìn. Tránh voi chẳng xấu mặt nào mà. Vị thần này rất vô lý mà.

"?"

Ayame thì thờ ơ như không.

Chắc cô ấy vẫn sẽ bình thản dù có mafia cầm súng đứng trước mặt…

Tuy nhiên, cô ấy dường như đã hiểu ngay tại sao chúng tôi lại rời khỏi hàng. Vẻ mặt bừng tỉnh của cô ấy đã nói lên tất cả.

"Chào buổi sáng, thầy Tadokoro. Bọn em… chỉ đến chơi thôi ạ…"

"À hèm. …Thôi được rồi, trường chúng ta không cấm các em giao lưu khác giới. Miễn là giữ chừng mực trong các mối quan hệ thì tôi không có gì để nói cả."

"Dạ, không ạ… Bọn em đâu có hẹn hò gì…"

"Vậy thì tại sao lại đến đây?"

"À thì, bọn em… đến chơi với bạn bè ạ…"

"Thế à. Vậy thì không liên quan gì đến hàng người kia đúng không? Tôi nghe nói có game 18+ không mua được nhỉ… Là game bị gắn mác Z sao?"

Thầy ấy đang nói đến hệ thống phân loại game CERO trên console sao. Mã Z chỉ dành cho người trên 18 tuổi, nội dung thường có cảnh máu me hoặc bạo lực. Các game gắn mác Z vì cảnh nóng thì hầu như không có. Cùng lắm thì là game gắn mác B có cảnh hôn, hay D có cảnh đồ lót thôi.

Ngoài ra, đối với các game 18+ chuyên dành cho người lớn (eroge), thì không phải CERO mà là tổ chức ethics của Nhật sẽ kiểm duyệt nội dung. Mặc dù vậy, đó là một hệ thống kiểm duyệt tự nguyện, nên dù không qua đó thì vẫn có thể lưu hành bình thường.

"S-sao cơ ạ? À, dạo này em không tìm hiểu nhiều về game lắm…"

Tuy nhiên, tôi không thể nói chi tiết được, đành phải lảng tránh.

Nếu nói với thầy Tadokoro là "Bọn em đến mua eroge" thì không biết mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao nữa. Có khi bị gọi phụ huynh đến ngay tại chỗ rồi ba bên cùng hội đàm thì toi.

"Nếu các em không phải đến mua những trò game như vậy thì được rồi. Tôi chỉ xác nhận thôi."

"Dạ. Vậy thầy Tadokoro đến đây làm gì ạ?"

Thầy Tadokoro ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao.

Hả!? Tôi lỡ lời gì sao?

"Sao. Bộ giáo viên không được đi dạo ở khu nhà ga hả?"

"D-dạ không không không, không phải thế ạ. Chỉ là bọn em bình thường chỉ thấy thầy ở trường thôi, nên thấy khá là bất ngờ ạ."

Tôi sẽ giấu đi việc thầy ta có vẻ không hợp với không khí ở đây. Những lời thừa thãi nên tránh nói ra.

"Tôi chỉ đến mua quà sinh nhật cho cháu gái mình thôi."

"À, ra là vậy ạ."

"Nhưng mà, tôi cũng tiện thể giám sát xem học sinh có quá chén trong kỳ nghỉ hè hay không."

Quả nhiên… Chắc chắn là có mục đích đó rồi.

Đúng là một giáo viên tận tâm quá. Muốn khóc luôn.

"Nhưng cũng hiếm khi bị phát hiện như thế này. …Thôi được rồi, Ayame."

"Dạ, dạ!?"

Gì thế? Thầy định bảo chúng tôi đừng có gây sự à?

"Tôi có một điều muốn hỏi. Khi em còn học tiểu học, điều gì làm em vui nhất khi nhận được quà sinh nhật?"

"Hả…"

Ayame trợn mắt tròn xoe, có lẽ vì đây là một câu hỏi quá bất ngờ.

"Tôi muốn biết khi em còn học tiểu học, em đã nhận được món quà sinh nhật nào. Em không nghe thấy sao?"

"D-dạ không. S-sao ạ?"

"Tôi không biết nên mua quà gì cho cháu gái mình. Dù đã xem trên mạng rồi, nhưng vẫn chưa quyết định được, nên cuối cùng đành phải đến mua trực tiếp. Việc gặp các em ở đây cũng là một cái duyên. Ayame, em cứ nói ý kiến cá nhân của em đi."

Một người đang toát ra vẻ "Tôi sẽ giết chết anh ngay bây giờ" lại đi hỏi về quà tặng cho cháu gái, quả là một sự đối lập quá lớn. Hay có khi "quà tặng cho cháu gái" là ám hiệu gì đó chăng?

"D-dạ, lúc đó thì… cháu thích mấy bộ đồ hóa trang của bộ phim hoạt hình cháu yêu thích ạ."

"À, phim hoạt hình à. Cháu gái tôi cũng nói hình như cũng đang xem… Nhân tiện, Shinguu, tôi nghe nói em rất am hiểu về phim hoạt hình phải không?"

Thầy ta lại chuyển ánh mắt sang tôi.

Chỉ nhìn ánh mắt thôi mà tôi đã thấy lạnh sống lưng rồi. Mặc dù chỉ là hỏi về phim hoạt hình thôi mà.

Nói đi thì cũng nói lại, tại sao giáo viên lại biết rõ sở thích của tôi như vậy chứ? Chắc là chị Kiriko đã đi rêu rao rồi.

"À, cũng kha khá thôi ạ…"

Không cần phải giấu diếm, tôi sẽ nói ra một cách dè dặt, không quá nhiều.

Nếu thầy ta nhắc đến phim hoạt hình chiếu đêm khuya, tôi sẽ nói là tôi đã ghi hình lại rồi. Nhưng mà tôi chỉ giỏi mấy phim hoạt hình kiểu đó thôi, chứ mấy phim hoạt hình chiếu sáng Chủ Nhật thì tôi không rành lắm. Dù có nhớ tên và nhân vật chính, nhưng…

Và vẻ mặt của thầy Tadokoro vẫn không hề giãn ra. Đáng sợ quá. Tôi muốn trốn đi.

"Vậy tôi hỏi đây. Gần đây thì phim hoạt hình nào dành cho nữ sinh tiểu học là nổi tiếng nhất?"

"L-LovePri thì phải ạ… Chiếu vào sáng Chủ Nhật."

"À hèm. LovePri, phải không. Tôi sẽ ghi nhớ. Có lưu ý gì khi mua đồ liên quan không?"

"Dạ, vâng. Có nhiều loại như Smile hay Sweet… Bản mới nhất là 『Come On! Love Love Princess』 nên thầy hãy cẩn thận kẻo nhầm lẫn ạ…"

"『Come On! Love Love Princess』 phải không. Tôi hiểu rồi."

Nghe câu 『Come On! Love Love Princess』 phát ra từ miệng của người này, tôi cứ cảm thấy như đó là một lời nguyền vậy.

Mấy nhân viên ở cửa hàng chắc cũng vất vả lắm. Tôi xin được gửi lời thông cảm trước vậy.

"Cảm ơn các em. Tôi sẽ tham khảo. Thôi, tạm biệt. Tôi nhắc lại lần nữa, dù là kỳ nghỉ hè, đừng có quá đà đấy."

"D-dạ."

Nói xong, Thần Sấm liền rời đi.

Không hiểu sao tôi cảm thấy cả những đám mây đen trên trời cũng trôi đi mất.

"Nguy hiểm thật đấy, Shinguu…"

"Tôi không ngờ lại gặp thầy ấy ở đây. Nếu xếp hàng thì chắc chúng ta đã không nhận ra mà bị "out" rồi. Cô làm tốt lắm, Ayame."

"D-dạ không, dù sao tôi cũng đến muộn mà… Xin lỗi."

Ayame gãi đầu vẻ ngượng nghịu.

"À mà, sao cô lại đến muộn vậy?"

"À, thì…"

"???"

"…Ch-chắc là do chọn quần áo nên mất thời gian đấy mà?"

Cô ấy đang nói gì đó để lảng tránh thì phải…

Đi mua eroge thì mặc đồ bình thường cũng được chứ.

Bộ quần áo hôm nay của cô ấy khác hẳn với bộ đồ hôm trước bị Kiyomi lừa đi chơi, cũng khác với bộ đồ hôm qua.

Áo phông họa tiết hoa sọc, quần short màu be. Dép xăng đan màu nâu, rất đơn giản. Dây đeo màu trắng tạo điểm nhấn. Không quá cầu kỳ, không quá nam tính, mà toát lên vẻ năng động.

"T-trông có kỳ không?"

"Không, thì… cô trông hợp với bộ này đấy chứ?"

Nghe vậy, Ayame thở phào nhẹ nhõm,

"May quá…"

Rồi khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nghĩ đến việc Thần Sấm đang lảng vảng quanh đây, việc xếp hàng mua game bây giờ chẳng khác nào tự sát. Như con thiêu thân lao vào lửa vậy.

"Dù là đành phải giết thời gian thôi… nhưng tôi muốn chơi game sớm hơn."

Thế là chúng tôi đành phải rút lui khỏi tòa nhà có cửa hàng game, lánh vào một quán cà phê chuỗi. Đó là một quán cà phê trông có vẻ cao cấp, nơi bạn sẽ bị đánh giá là "sành điệu" nếu lôi chiếc MacBook Air ra.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, cách một chiếc bàn tròn nhỏ.

Về nhà cũng ngại, nên chờ ở đây khoảng một, hai tiếng thì tốt hơn. Tình hình đã đến nước này, để không lãng phí dù chỉ một chút thời gian ngoài game, việc ăn trưa ở đây cũng là một lựa chọn không tồi.

Chơi game liên tục rồi cũng có lúc đói bụng mà.

"Ha ha. Nhưng mà, tôi ở cùng cậu thì chẳng vấn đề gì cả."

"Cô không muốn chơi 『Destiny Zero』 sao?"

"Không phải thế. Nhưng nếu là 『Destiny Zero』 hay được ở riêng với cậu thì tôi thấy vế sau quan trọng hơn."

"Chỉ ở cùng tôi thôi thì chắc không vui đâu nhỉ."

"Thật ra thì, cái cảm giác vui vẻ khi ở cùng người mình thích nó vẫn tồn tại đấy."

Cô ấy nói ra điều đó một cách tự nhiên, chẳng chút ngại ngùng.

Tiêu rồi. Mặt tôi chắc đỏ bừ bừng mất.

Thật khó xử, tôi đành nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Nhưng mà, tôi không ngờ lại gặp Thần Sấm ở đây."

"À, thật đấy. À mà, sao thầy ấy lại được gọi là Thần Sấm vậy?"

"Ai biết. Tự dưng thấy… hay nói đúng hơn là từ đầu đã là Thần Sấm rồi. Thầy Murakami dạy văn hiện đại thì được gọi là Phong Thần, có lẽ là do cái tên đó chăng."

"Biệt danh của giáo viên chắc cũng chỉ vậy thôi. Thầy ấy cũng làm lâu rồi mà, có lẽ nào là được truyền lại từ tiền bối chăng?"

"Khả năng đó là cao nhất. Cứ như là biệt danh được truyền thừa liên miên vậy."

Hai đứa cười phá lên khi nói về giáo viên.

Thôi nào. Cứ ăn trưa từ từ, rồi đợi đến lúc hàng tan bớt thì đi là được.

Tôi hơi buồn ngủ, chợp mắt một lát cũng là một lựa chọn, nhưng ngủ ở nơi công cộng cũng hơi kỳ. Ở mấy quán như thế này thì sẽ bị coi là hành vi gây phiền phức mất. Tỷ lệ quay vòng của quán cũng sẽ giảm.

"Nhưng mà, được nói chuyện như thế này… tự dưng tôi thấy mình giống nữ sinh trung học quá."

"Cô không nhận ra mình là nữ sinh trung học à?"

"Thật ra là không nhiều lắm. Cả năm ngoái tôi toàn đi về một mình, cũng chẳng mua đồ ăn vặt. Mà ngay từ đầu tôi cũng chẳng chơi với ai."

"Ra vậy."

Hoàn cảnh của cô ấy cũng có điểm đáng thương. Tuy nhiên, cũng có phần là tự chuốc lấy. Cứ coi như là một nửa đi.

Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô ấy, hình ảnh Ayame đáng sợ ngày xưa cứ thế đổ vỡ. Trước đây tôi còn nghĩ chỉ cần đứng trước mặt là sẽ bị đánh rồi.

Không thể tin được rằng cô ấy từng là "đứa trẻ hư khiến trẻ con phải khóc thét". Vẻ mặt cô ấy cũng rất phong phú nữa chứ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ trở thành bạn bè ngồi trò chuyện trong quán cà phê như thế này.

"Gì vậy, Shinguu. Cười tủm tỉm đấy."

"Hả? Không có cười tủm tỉm."

"Không, có mà. Rõ ràng luôn."

"Đã bảo là không có cười tủm tỉm mà."

"Chắc chắn, Shinguu, cậu vừa mới cười tủm tỉm!"

Ayame chỉ trích tôi một cách thích thú.

…Có lẽ nào tôi đã lơ là cảnh giác?

Không ngờ lại để lộ ra vẻ mặt như vậy. Chắc là do chưa ngủ hơn sáu tiếng nên hệ thống tư duy và thần kinh tự chủ của tôi bị rối loạn. Chắc chắn là vậy.

"Shinguu…?"

Một giọng nói kỳ lạ lọt vào tai tôi.

Một giọng nói chưa từng nghe.

Tuy nhiên, giọng nói đó mang theo một cảm giác cảnh giác khủng khiếp, kích hoạt bộ não của tôi.

"Có phải… Shinguu Seiichi-kun ở đó không?"

Bên cạnh bàn, một cô gái đứng đó.

Một cô gái như tiểu thư, mặc một chiếc váy liền thanh lịch. Mái tóc đen dài, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt cân đối và vóc dáng. Từng đường nét đều quá hoàn hảo, chỉ có thể hình dung bằng từ "dễ thương". Chiếc nơ đính trên dây lưng và ghim cài tóc hình hoa càng tô điểm thêm vẻ đẹp đó.

Khuôn mặt cô ấy trông trẻ con đến mức có thể bị nhầm là học sinh cấp hai, nhưng cô ấy là kiểu con gái mà ai cũng sẽ nói rằng lớn lên chắc chắn sẽ thành mỹ nhân.

…Mà, cô ta là ai vậy?

Không, có gì đó lợn cợn trong góc ký ức của tôi.

Dù bộ não tôi đã tràn ngập những lời khen ngợi, nhưng tôi lại vô cùng cảnh giác.

Đây là cảm giác tương tự như khi Ibu chuyển trường đến.

"Tch!"

Vì vậy, đừng có tặc lưỡi nữa, Ayame… Và đừng có trừng mắt nữa. Dù đối phương không nhận ra đâu.

"Quên mất rồi sao?"

Cô gái đặt ngón tay lên má, hỏi một cách thích thú. Cứ như thể đây là một trò chơi cho đến khi tôi nhớ ra vậy.

Nhìn hành động đó, tôi dần nhớ ra.

Nếu đúng như tôi dự đoán, thì cô ta là…!

"Em là Shigure Ako đây ạ. Anh nhớ ra chưa?"

…Đúng rồi, hoàn toàn trùng khớp.

Cô ta chính là người mà Ibu cứ "Ako-chan Ako-chan" mà tôn sùng.

Shigure Ako, chính là người đó.

"…Ai vậy nhỉ? Tôi không nhớ."

"Ơ kìa. Em nhạt nhòa đến mức bị anh quên dễ dàng vậy sao?"

Sao mà quên tên cô được chứ. Thật ra tôi còn muốn xóa hẳn cô ra khỏi ký ức ấy chứ.

Chỉ cần nghe tên thôi, nó sẽ khắc sâu vào não tôi.

『A ha ha ha ha ha ha ha ha! Đồ ngốc nghếch!? Ai mà lại…』

Tôi có cảm giác như bộ não mình đang phát ra tiếng kẽo kẹt.

Ai đã nói điều đó nhỉ.

Lúc đó, lớp học, phong cảnh, bạn bè, tất cả đều méo mó như cà phê pha sữa, tôi chẳng hiểu gì cả…

"Anh là Shinguu Seiichi-kun đúng không? Hồi tiểu học chúng ta học cùng lớp mà. Ibu-chan có khỏe không? Em nghe nói bây giờ anh học cùng lớp với cô ấy."

Ako nói chuyện với tông giọng y hệt như ngày xưa.

Thật đáng ghét, nhưng khuôn mặt cô ta lại toát lên vẻ rất thanh lịch. Giọng nói trong trẻo dễ thương như chim hót cũng toát lên vẻ thuần khiết. Không thể tin được cô ta chính là kẻ chủ mưu của vụ thư tình đó.

"Chuyện hồi tiểu học tôi bị mất trí nhớ rồi. Quên hết sạch. Xin lỗi nhưng cô về đi."

"A ha ha ha. Mất trí nhớ á. Anh nói chuyện buồn cười ghê, Seiichi-kun."

"Cô không có quyền gọi tôi bằng tên."

"Anh đã nhớ ra rồi mà đúng không? Seiichi-kun, hồi xưa anh cũng gọi em là Ako mà."

Chuyện ngày xưa rồi. Hơn nữa, ngày xưa số người gọi bằng họ mới là thiểu số thôi.

"Cho đến khi nào anh nhớ ra thì em mới về nha~"

Quá dai dẳng. Không thể lảng tránh được nữa, và nếu cứ tiếp tục thế này tôi cảm thấy cô ta sẽ cứ bám riết mãi.

Chết tiệt, cô ta nói chuyện với tôi vì mục đích gì chứ?

Tôi không hiểu lý do cô ta lại bắt chuyện với tôi. Hay cô ta định nói là muốn hàn huyên chuyện cũ sao?

"Ako, sao vậy?"

Rồi một gã con trai thừa thãi nữa xuất hiện.

Chàng trai đứng cạnh Ako thì chỉ có một người mà thôi.

"À, nghe này! Kyouya-kun! Có người lâu lắm mới gặp đây!"

Ako lớn tiếng gọi chàng trai, chẳng chút e ngại ánh mắt xung quanh.

Kazehara Kyouya.

Mái tóc mái che khuất một phần mắt.

Áo thun sọc, áo sơ mi ngắn tay màu xanh dương trông rất sạch sẽ. Quần lửng màu đen dài đến bảy phần và giày lười trắng là chủ đạo. Thân hình săn chắc dù trông mảnh khảnh, làn da khỏe khoắn, đôi mắt, mũi, miệng đều rất cân đối. Chắc chắn gã này mặc gì cũng đẹp.

Từ tiểu học đã vậy rồi, đúng là một tên đẹp trai mà… Lên cấp ba có vẻ càng "thăng cấp" hơn nữa, nói là người mẫu tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Hắn còn đeo một sợi dây chuyền có hình thẻ bài giống như thẻ quân nhân quanh cổ và vòng gì đó quanh cổ tay nữa. Làm gì cũng được tha thứ hết. Trai đẹp thì vô tội.

"Ồ, Seiichi kìa! Lâu rồi không gặp ~ Khỏe không vậy?"

Dù đẹp trai nhưng hắn lại nở một nụ cười ngây thơ.

Tên này, chưa cần Ako nói thì cũng đã nhận ra tôi rồi.

Đến nước này thì chắc không thể lảng tránh được nữa.

"…Lâu rồi không gặp, Kyouya. Khỏe, bây giờ thì khỏe."

"Ha ha. Hồi tiểu học cậu bị sao vậy. Tự dưng nghỉ học nên tôi lo cho cậu lắm đấy."

Hắn ta chắc chắn phải biết chuyện của tôi lúc đó chứ. Tôi muốn nổi cơn tam bành nhưng phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.

Bọn chúng không hề nghĩ rằng mình đã sai khi làm những chuyện đó.

Và có lẽ bây giờ cũng vậy. Nếu thế thì ngay từ đầu tiền đề đã khác rồi. Buộc tội bọn chúng cũng chẳng có ích gì cho tôi. Bây giờ quan trọng là nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, và mời bọn chúng biến khỏi tầm mắt tôi.

"Ê, Kyouya-kun nhớ mà lại không nhớ em sao? Em thấy sốc ghê…"

"Có Kyouya ở bên cạnh nên tôi cũng đã nhớ ra cô rồi, Ako."

"Ôi, em nhạt nhòa đến vậy sao?"

"Mà, Ako mà không có tôi bên cạnh thì chẳng làm được gì cả mà."

Thật sự, từ hồi tiểu học hai người này đã dính lấy nhau rồi. Bị trêu chọc cũng chẳng bận tâm, và những kẻ phiền phức thì Kyouya sẽ ra tay trừng trị bằng nắm đấm thép. Tên này hồi đó tập karate, không biết bây giờ còn tập không nhỉ. Chắc là còn tập đấy. Vóc dáng của hắn là của một võ sĩ mà.

"Xin lỗi nhưng tôi có bạn đi cùng. Phiền hai người tránh ra một chút được không?"

Lúc này, hai người họ mới như nhận ra sự tồn tại của Ayame, quay sang nhìn cô ấy.

Ayame không biết phải làm gì, chỉ mang vẻ mặt nghi ngờ. Dường như cô ấy đã kiềm chế không trừng mắt.

Xin lỗi nhé, Ayame. Tôi không ngờ bọn chúng lại dính vào chuyện này. Nếu là bạn cũ thật sự thì tôi có thể giới thiệu, nhưng giới thiệu bọn chúng thì chẳng có ý nghĩa gì.

Thậm chí Ayame, nếu biết chuyện quá khứ thì cô ấy có thể đánh nhau ngay tại chỗ mất. Một khía cạnh nào đó, tôi như đang nắm giữ quyền sinh sát của hai người đó, thật là trách nhiệm nặng nề.

"Thế ạ. Tiếc quá nhỉ."

Ako thở dài một cách tiếc nuối.

"Hình như không đúng lúc. Đành chịu vậy."

Và Kyouya cũng nhún vai cười vẻ bất lực.

Thật sự thấy bọn chúng tỏ ra tiếc nuối như thật thì tôi lại càng thấy khó chịu.

Sau đó, Ako cười tinh quái, nhìn Ayame nhưng ánh mắt chỉ hướng về tôi.

"À mà, người đó là bạn gái của anh hả?"

"Không phải."

"Đúng mà. Cô ấy vẫn gọi anh bằng họ mà."

Ako gật gù ra vẻ đã hiểu.

Nhưng có lẽ không kìm được nữa, cuối cùng Ayame cũng lên tiếng.

"Hả? …Gọi bằng họ thì có vấn đề gì à?"

Á á á! Cô ấy hoàn toàn đã sẵn sàng để gây chiến rồi. Chuẩn bị "khuyến mãi" cả trăm phần trăm, "đánh sập cửa hàng". Vẻ mặt và ánh mắt đáng sợ quá!

Không biết đã chạm vào dây thần kinh nào mà cô ấy lại như vậy, xin hãy nhẫn nhịn cho đến cuối cùng đi…!

"Hự…!"

Ako bị ánh mắt đó dọa sợ, liền núp sau lưng Kyouya.

Kyouya cũng nuốt nước bọt ực một tiếng.

Ayame vẫn không rời mắt khỏi Ako đang núp sau lưng Kyouya.

"…Cô, hình như tôi đã từng thấy cô ở đâu rồi thì phải?"

Phong cách kiếm chuyện nữa rồi. Cô ấy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Ako.

"T-tôi không biết! M-một người như cô thì tôi làm sao mà biết được!"

"Xin lỗi vì bạn tôi đã nói lời thất lễ. Cô ấy đang sợ đấy, đừng có trừng mắt nhìn cô ấy nữa được không?"

Kyouya nháy mắt với Ayame, tỏ vẻ xin lỗi bằng một tông giọng nhẹ nhàng.

…Cái sự gan dạ của Kyouya, hay cái cách xử lý tình huống này của hắn, thật khiến tôi phải nể phục. Còn tôi thì cảm thấy giờ này mà còn nháy mắt gì chứ.

"…Xin lỗi."

Ayame cũng như bị rút hết độc khí, thở dài rồi quay mặt sang hướng khác.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn mang vẻ mặt bất mãn, như muốn nói điều gì đó.

Không phải là kìm nén sự tức giận. Chỉ là muốn nói điều gì đó nhưng không thể. Cô ấy bĩu môi.

"Thôi, chúng ta đi thôi! Ăn trưa xong rồi, Kyouya-kun, đi mua sắm thôi! Phải mua nhiều vải cho Comiket nữa chứ."

"Vâng vâng. Đồ đạc nhiều thế này thì khổ thân tôi rồi. Thôi chào nhé, Seiichi. Hẹn gặp lại khi khác."

"Tạm biệt. Seiichi-kun. Lần tới có dịp thì chúng ta nói chuyện riêng nhé, không có người kia thì hơn."

Nói rồi, hai người họ như chạy trốn mà rời đi.

Không biết ánh mắt của Ayame có tác dụng hay không, nhưng may mà bọn họ đã nhanh chóng rời đi. Nếu bị nói "Hay là bốn người chúng ta đi chơi cùng nhau đi", tôi chắc chắn đã đánh cho bọn chúng một trận rồi rút lui khỏi đây. Dù chỉ mình tôi thì chắc chắn sẽ bị Kyouya đấm thẳng hay đá xoay rồi bị đánh bại thôi.

"Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz…"

Mệt mỏi dã rời. Một tiếng thở dài như muốn rút hết cả linh hồn ra ngoài.

Đầu óc và tầm nhìn đang hơi chao đảo cũng dần trở lại bình thường. Mấy chuyện bất ngờ thế này luôn khiến tôi bị ảnh hưởng tinh thần. Tôi muốn mạnh mẽ hơn nữa…

"Này, Shinguu. Chuyện vừa rồi có lẽ nào là…"

Ayame nhìn tôi dò xét.

"À. Cô đoán đúng rồi đấy. Chính là người phụ nữ đã lừa Ibu gây ra vụ thư tình đó. Hồi tiểu học, cô ta cùng nhóm với Ibu."

"………"

Ayame trừng mắt nhìn về phía hai người vừa biến mất.

"Đừng có nói là cô định đi trả thù nhé."

"Không nói! M-mà cậu nghĩ tôi là người thế nào vậy chứ…"

"Vừa nãy, cô suýt nữa thì gây chuyện với Ako rồi còn gì."

"À, cái đó là do tôi lỡ miệng thôi… không hiểu sao tôi không thể chịu đựng được. Nhìn cứ thấy khó chịu sao ấy…"

Ánh mắt trừng trừng của cô ấy, tôi cứ thấy như đang nhìn xác định mục tiêu ám sát vậy. Bình thường vẻ mặt đâu có như vậy, nhưng hễ vào chế độ đối đầu là lại thay đổi hoàn toàn.

"Vậy, có chuyện gì sao?"

"K-không. Nói sao nhỉ, đó đúng là một cô gái dễ thương."

Nói rồi, cô ấy lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt nheo lại. Vẻ mặt có chút dỗi.

"Thật sao? Tôi chẳng thấy gì cả…"

"À, thì trên tạp chí thấy mấy cô gái có vẻ ngoài mà otaku thích trông như vậy đó. Tóc đen, kiểu tiểu thư hay công chúa gì đó, toát ra cái vẻ hào quang mà otaku thích…"

Cô ấy giờ đã nhìn thấy hào quang nữa sao. Nên đi khám mắt đi.

Mà, nói đùa thì thôi.

"Cái kiểu nhìn đó tôi không hiểu cũng không sao, nhưng chẳng có gì đáng để bận tâm cả."

"V-vậy sao. Chắc chắn là phải hai chiều mới được sao?"

Không, dù là hai chiều tôi cũng ghét lắm. Trông có vẻ hồn nhiên vô tư như tiểu thư, nhưng thực ra lại bụng dạ đen tối thì hoàn toàn không phải gu của tôi. Thứ nhất, cô ta đã có bạn trai rồi còn gì. Hai người đó chắc chắn đã "chén" nhau rồi.

Không không. Kiểu nữ chính mà lần đầu xuất hiện đã đi cùng với một tên con trai, tuyệt đối là tôi không chấp nhận được. Nếu là eroge thì chắc chắn sẽ gây ra một cuộc triệu hồi tập thể không thể tránh khỏi. Đừng có coi thường quy tắc của thế giới hai chiều.

"Tuy nhiên…"

Ayame có vẻ vẫn chưa thấy thuyết phục, cô ấy khoanh tay ngước nhìn trần nhà.

「Ưm…」

「Có chuyện gì vậy? Vẫn còn điều gì không vừa ý à?」

Nghe vậy, Ayame vội vã lắc đầu lia lịa.

「Không, không phải là tôi không hài lòng gì cả. Chuyện này hoàn toàn không liên quan, nhưng mà người phụ nữ đó, tôi cứ cảm thấy quen quen, mà lại không quen chút nào. Bởi vậy mà trong lòng cứ bồn chồn khó tả.」

「Chẳng lẽ không phải cô ta gây sự vu vơ thôi sao? Đừng nói là ngày xưa cô đã từng 'tống' ai vào bệnh viện đấy nhé?」

「Đâu có! Mà, mà đúng là có tin đồn kiểu đó thật…!」

Ayame nổi giận.

Nhắc mới nhớ, đúng là có tin đồn như vậy thật. Ayame nói rằng, cô ấy chỉ đẩy mạnh cô gái kia khi bị gây sự, thế là cô ta vấp ngã thôi, đại loại là vậy.

Ayame lắc đầu lia lịa như muốn xua tan mọi vướng mắc, rồi dùng hai tay vỗ bốp vào má mình. Tiếng “pách” vang lên giòn tan, nghe rất đã tai. …Mấy hành động đó phiền cô đừng làm khi có người xung quanh nhìn vào nữa.

「Được rồi. Chuyển chủ đề thôi. Kệ người phụ nữ đó đi. Chúng ta đổi chủ đề khác nhé. Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn thắc mắc một từ này, "Comiket" là gì vậy?」

「Comiket? Sao tự nhiên lại hỏi?」

「Thì lúc bọn họ chuẩn bị đi, có nói đó. Rằng phải mua rất nhiều vải để đi Comiket. Comiket là một sự kiện dành cho otaku đúng không? Sao lại cần vải chứ?」

「Vải sao?」

À phải rồi, hình như lúc nãy tôi cũng loáng thoáng nghe thấy. Vải ư… Nghĩa là bọn họ cũng là người tham gia ở đó sao? Tôi cứ nghĩ bọn họ thuộc tuýp người chuyên chỉ trỏ vào những người xếp hàng tại các sự kiện như thế rồi nói "Kinh quá!" chứ, thật sao? Tự dưng tôi thấy chẳng muốn đi chút nào.

Dù sao thì cũng đâu có lựa chọn không đi được.

「À thì, Comiket là viết tắt của Comic Market. Đúng như tên gọi, là nơi bán các tác phẩm truyện tranh… đại loại vậy.」

「Nơi bán truyện tranh á… Không phải là nhà sách sao?」

「Với cách giải thích như vậy thì cô thắc mắc cũng phải… Chỉ là, nhà sách và Comiket hoàn toàn khác nhau. Cái thứ truyện tranh mà cô đang nghĩ tới chắc là mấy loại truyện tranh đăng trên tạp chí hàng tuần đúng không? Ở đây không phải loại đó, mà là sách do các tác giả nghiệp dư, bán chuyên, không chuyên, thậm chí cả chuyên nghiệp làm ra vì sở thích. Cô có từng nghe cụm từ 'sách mỏng' chưa?」

「Nghe nói thì có vẻ sách sẽ mỏng hơn đó.」

Tại sao cô lại nhớ một từ lạ lùng như vậy chứ.

「Đúng rồi. Nó được gọi là doujinshi. Đó là nơi mua bán những cuốn sách được làm ra vì sở thích như vậy.」

Cái từ “sách mỏng” ấy, đặc biệt dùng cho những cuốn sách gắn liền với từ khóa “18+” bất kể giới tính. Khi có một câu chuyện thú vị nào đó trong anime, manga hay tiểu thuyết, thì chắc chắn các nhóm tác giả trên thế giới sẽ dùng nó làm chất liệu để tạo ra doujinshi…! Đây gần như là lời cầu nguyện thuần túy của những người mua. Mặc dù nội dung lời cầu nguyện thì không thuần túy chút nào.

「Ra là vậy.」

「Trăm nghe không bằng một thấy. Tôi có vài cuốn ở nhà, cô muốn qua xem không?」

「Được sao? Mới hôm qua xong mà.」

「Không sao đâu. Nếu biết vậy thì hôm qua tôi đã cho cô xem rồi… Mà thôi, hôm qua mà cho xem chắc cô không tập trung làm bài tập được, nên như vậy cũng tốt.」

「…Thứ đó có sức lay động lòng người đến thế sao?」

Mà, cá nhân tôi cũng đã chọn lọc khá kỹ toàn những tác phẩm chất lượng rồi.

Với Ayame đã hứng thú với eroge đến mức này, chắc chắn sẽ bị "sa ngã" thôi. Còn có nên "đẩy" cô ấy vào đó hay không thì lại là chuyện khác…

「Cứ mong đợi đi.」

「Shingū mà nói đến mức này… Hừm. Vậy tôi sẽ mong đợi.」

…Nhưng mà Comiket à.

Tuy còn khoảng ba tuần nữa mới đến, nhưng chắc chắn bây giờ catalog đã được bán rồi, nên tôi cũng phải bắt đầu kiểm tra các nhóm tác giả dần thôi.

Thế nhưng, bọn họ—Ako và Kyōya cũng đến Comiket sao? Hơn nữa, "vải" nghĩa là nhóm cosplay đúng không? Trông bọn họ đâu có giống otaku…

Nhưng dạo gần đây, hình như ngay cả những người 'được nhiều người yêu thích' cũng đến Comiket, phải chăng nó đã có được chỗ đứng trong cộng đồng rồi?

Đối với tôi, văn hóa phụ không cần thiết phải nổi tiếng, cũng không cần trở thành quyền lực, hay niềm tự hào gì cả.

Tôi chỉ muốn được sống âm thầm trong bóng tối. Ánh sáng của hiện thực quá chói chang.

Sau khi ăn bữa trưa sớm, chúng tôi ra ngoài và đi đến cửa hàng trò chơi.

「Tadokoro… chắc không còn ở đây nữa đâu nhỉ?」

「Chắc vậy. Chắc là đã mua xong và về rồi.」

Đúng vậy. Đã hơn một tiếng kể từ đó rồi. Khả năng anh ta còn ở đây là cực kỳ thấp.

Đề phòng việc Raiden có mặt, tôi cẩn thận kiểm tra, rồi đi đến quầy tính tiền.

Cùng Ayame lấy vé đặt trước ra, rồi đưa tiền.

「Vâng. Cảm ơn quý khách đã đợi ạ.」

Chúng tôi nhận túi giấy và nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

「Bây giờ rời khỏi cửa hàng là coi như, cho dù Tadokoro có thấy thì cũng có thể kiếm cớ.」

「Thật là. Hú vía.」

Vừa nói vậy, Ayame vừa cười thích thú.

Dù có chút khác so với kế hoạch ban đầu, nhưng dù sao cũng đã lấy được hàng an toàn rồi, chúng ta về thôi.

…À, phải rồi, chúng tôi đã hẹn nhau mà.

「À, chúng ta làm gì đây? Về nhà chơi 『Destiny Zero』 luôn không? Hay là đến xem doujinshi?」

「Muốn đi xem doujinshi!」

「Đ, được rồi được rồi. Vậy nên đừng thở hổn hển rồi dí sát mặt vào thế chứ. Gần quá rồi đấy!」

Mắt cô ấy lấp lánh lạ thường. Cô ấy mong đợi đến vậy sao?

Hôm nay ba mẹ tôi không có nhà, và có lẽ Seimi cũng đã đi chơi rồi.

Dẫn Ayame về nhà chắc cũng không làm náo loạn gì đâu.

「Vậy thì, đi thôi.」

「Ừ!」

Cuối cùng, tôi đành phải dẫn cô ấy về.

Và trên đường về nhà, điện thoại của tôi bắt đầu rung bần bật. Có cuộc gọi đến.

Tôi vừa đi vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, kiểm tra màn hình.

「Ai thế… Ơ, chán ghê.」

Nhìn thấy cái tên hiện lên, tôi cảm thấy nản lòng. Là từ hội trưởng hội học sinh.

Lần tới, tôi phải đặt nhạc chuông riêng cho những cuộc gọi từ người này mới được. Để giữ bình tĩnh, nên chọn BGM của cảnh 18+ hay BGM rùng rợn của thể loại "cường bạo" để lộ bản chất của người đó đây. Đây là một vấn đề đòi hỏi sự tinh tế.

「Alo. Tôi là Shingū.」

Dù sao không nghe máy thì sau này sẽ gặp rắc rối. Biết đâu lại có tiến triển gì đó liên quan đến tin đồn của Ayame thì sao.

『Kính chào. Tôi là Yaotani Airi.』

Một giọng nói trong trẻo, dễ gây ấn tượng. Chắc chắn là hội trưởng hội học sinh rồi.

「Chào cô. Lạ thật, cô lại liên lạc cho tôi.」

『Tôi muốn liên lạc cho Ayame-san hoặc Hatsushiba-san, nhưng thật đáng tiếc là tôi không có số điện thoại của họ. Lần tới, chúng ta đổi số nhé?』

「…Tôi mà cho cô thì chắc sẽ xảy ra chuyện không hay đâu.」

Chẳng hạn như cứ năm giây lại gửi một tin nhắn, hay gọi điện thoại liên tục làm trôi mất nhật ký cuộc gọi chẳng hạn.

『Thô lỗ quá. Tôi cũng biết khi nào nên làm gì mà.』

「Thế rốt cuộc cô có chuyện gì? Chắc không phải cô gọi điện chỉ để nhờ chuyện đó đâu nhỉ?」

『Đối với tôi thì chuyện đó cũng rất quan trọng đấy. Thôi được rồi. Về tin đồn đó, đã có chút tiến triển nên tôi muốn báo cáo.』

Vất vả cho cô ấy trong kỳ nghỉ hè thật. Đây là một tin đáng mừng.

『Nhưng mà, nói là tiến triển thì cũng chỉ là biết được những điều chưa biết… thôi.』

「Tức là, vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của tin đồn đúng không?」

『Đúng vậy. Tôi đã điều động một số người trong hội học sinh đi tìm hiểu các học sinh khác. Về trang web đen của trường – hay còn gọi là cộng đồng kín.』

Đúng vậy. Điều tôi bí mật nhờ hội trưởng hội học sinh chính là việc này.

Cộng đồng dành riêng cho thành viên, từng là chủ đề bàn tán một thời. Giờ có thể gọi là SNS kín.

Trước đây, người ta nói rằng mỗi trường ít nhất đều có một cái, đó là một nơi công khai, ẩn danh và tự do – chính vì ẩn danh nên có thể thoải mái buông lời nói xấu, lăng mạ, phỉ báng mà bình thường không thể nói ra.

「Tôi cứ nghĩ tin đồn được hình thành ở trang web đen nào đó.」

Mạng Internet vốn ẩn danh. Ngay cả khi IP bị lộ, nhiều nhất cũng chỉ biết được đại khái nơi ở, mà nếu không xác nhận với nhà cung cấp dịch vụ Internet thì cũng không thể xác định được cá nhân cụ thể.

Lợi dụng tính ẩn danh đó, người ta có thể viết đủ thứ chuyện đúng sai lẫn lộn. Điều này không chỉ giới hạn trong cộng đồng kín, mà còn có trường hợp một người nổi tiếng bỗng nhiên bị đồn là đã gây ra vụ giết người trong một vụ án nổi tiếng trước đây.

Bắt nạt không còn chỉ giới hạn ở hành vi quấy rối thể chất nữa. Có những trường hợp bị sỉ nhục một cách bí mật trên các trang web đen kiểu này. Khi những điều đó bị nạn nhân phát hiện vì một lý do nào đó, không ít trường hợp đã dẫn đến tự tử.

Với cách lan truyền tin đồn về Ayame ở trường, tôi cứ nghĩ có lẽ cộng đồng kín nào đó có liên quan…

『Thật đáng tiếc… à không, đối với trường thì là điều tốt, nhưng trường Trung học San'ei của chúng ta không có dấu vết của trang web đen nào cả. Các thành viên hội học sinh đã mở rộng phạm vi điều tra đến bạn bè của họ, rồi đến bạn bè của bạn bè, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết nào.』

「Việc đối phương che giấu hay gì đó thì sao?」

『Cũng không phải là không có khả năng… nhưng xét riêng trong “khuôn viên trường” thì không tồn tại.』

Hội trưởng hội học sinh nói chuyện có vẻ lạ lùng.

「Xét riêng trong khuôn viên trường?」

『Đúng vậy. Có vẻ như có một luồng… lớn hơn, hoặc một luồng khác đang tồn tại.』

「Luồng khác nghĩa là không chỉ ở trường chúng ta thôi sao?」

『Tôi chưa nắm bắt được đến mức đó, nên không thể nói những điều không chắc chắn được. Chỉ là tôi vẫn còn cảm thấy có chút gì đó không đúng thôi.』

Ra là vậy. Vậy là biết được điều chưa biết rồi.

Dù sao thì việc biết được trường mình không có trang web đen cũng đã là một điều đáng mừng rồi.

Tuy nhiên, ít nhất thì chắc chắn có gì đó liên quan đến Internet. Đặc biệt là SNS, hầu hết mọi người đều dùng ít nhất một cái. Mặc dù mỗi người dùng khác nhau sẽ sử dụng loại khác nhau, và mục đích cũng khác nhau.

「Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô.」

『Không cần khách sáo đâu. Tôi chỉ đang hành động vì Ayame-san mà thôi. Vì vậy, tôi muốn được nhận một chút phần thưởng.』

「Phần thưởng?」

『Nghe nói mấy bạn định đi du lịch đến nơi tránh nóng đúng không?』

「…Cô nghe ở đâu vậy? Khoan đã, phần thưởng không lẽ là…」

『Xin hãy cho tôi đi cùng. Tiền bạc thì tôi sẽ lo liệu. Vì vậy, hãy nói cho tôi biết các bạn đi đâu, ở đâu đi.』

Cô ta chuyển sang giọng điệu ra lệnh luôn.

Nhưng mà, vụ án kia còn chưa nguội, tôi không muốn bị một người nguy hiểm như vậy bám theo.

「Không. Xin hãy suy nghĩ kỹ hơn một chút rồi hãy nói.」

『Chậc.』

Một tiếng tặc lưỡi khe khẽ. Tôi nghe thấy đó nhé.

『Vậy thì, ít nhất hãy cho tôi nghe giọng Ayame-san đi? Cô bé đang ở gần đúng không? Hãy đưa điện thoại cho tôi đi!』

Nói thật, với những lời nói và hành động đó, tôi chẳng khác nào kẻ bắt cóc cả.

『Tôi cảm nhận được hơi thở của cô bé qua điện thoại!』

Một kẻ biến thái cấp cao đang ở đây.

Ayame còn chưa nói câu nào kể từ khi cuộc điện thoại bắt đầu, sao cô ta có thể biết qua hơi thở được chứ? Điện thoại của tôi thu âm bình thường mà. Chẳng lẽ điện thoại của hội trưởng hội học sinh là hàng đặc chế sao?

『Nhanh lên. Hãy đưa máy cho tôi đi.』

「…Được, được rồi.」

…Chỉ là nghe điện thoại thì chắc không có vấn đề gì đâu. Chắc vậy.

「Ayame. À thì… là điện thoại từ hội trưởng hội học sinh. Cô cứ nói chuyện đại khái rồi tắt máy đi nhé.」

「À, ừm.」

Cô ấy rụt rè cầm điện thoại của tôi lên rồi áp vào tai.

「A, alo. Là Ayame đây…」

Tôi không nghe thấy giọng của hội trưởng hội học sinh.

Chỉ là, sau vài giây, mặt Ayame dần tái mét đi—

「Đủ, đủ rồi!」

Và rồi, Ayame tắt cuộc gọi.

「Này, này?」

「Kiểu như, giờ thì tôi mới thực sự cảm nhận được cái sự đáng sợ của người đó.」

Mặt cô ấy hơi mất sắc, giọng nói khẽ run rẩy.

Rốt cuộc, hội trưởng đã nói gì qua điện thoại vậy…

Tiếp nối hôm qua, tôi mời Ayame vào phòng mình.

Sau khi trải đệm ngồi và để cô ấy ngồi xuống, tôi mở tủ quần áo ra, lấy từ trong thùng carton ra vài cuốn sách mỏng.

Đây là vài cuốn doujinshi quý giá mà tôi có. Chắc chắn giờ không còn tìm được ở các cửa hàng doujinshi thông thường nữa. Ngay cả việc liệu chúng có được bán lại hay không cũng đáng nghi ngờ.

「…Dù sao thì, mấy cuốn này là hàng phổ thông thôi.」

「Phổ thông?」

「Không phải 18+.」

「Là không có mấy cảnh người lớn đó hả?」

「Ừm, là mấy cuốn truyện hài thôi.」

Đầu tiên, tôi đưa cho cô ấy cuốn doujinshi của 『Princess Weekday』.

Ayame nhìn chằm chằm vào bìa sách và nói:

「Trông có vẻ giống, nhưng không phải cùng một bức tranh.」

「Đương nhiên rồi. Mỗi tác giả sẽ có nét vẽ riêng. Vì vậy sẽ không hoàn toàn giống nhau. Nhưng mà, cô thấy họ đã nắm bắt được đặc điểm chứ? Trang phục, kiểu tóc, đương nhiên rồi, cả ánh mắt, dáng người nữa. Và cả không khí nữa.」

「À.」

Nếu Ayame biết từ "anthology" (tuyển tập), thì việc giải thích sẽ dễ hơn một chút.

Người vẽ minh họa không phải là họa sĩ nguyên bản của eroge. Đương nhiên sẽ có sự khác biệt. Nhưng để nắm bắt được đặc điểm và làm cho người xem có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc hẳn cần một nỗ lực phi thường. Tôi không giỏi vẽ, nên đã chọn môn âm nhạc.

「Vậy thì, tôi xin phép đọc.」

Ayame thận trọng lật từng trang.

Trong lúc này, tôi sẽ cài đặt 『Destiny Zero』.

Sau khi xác nhận thanh tiến độ bắt đầu chạy, tôi nhìn Ayame.

Ban đầu, Ayame tỏ vẻ bối rối, nhưng giờ cô ấy đã hoàn toàn thả lỏng, nở một nụ cười toe toét.

Thành thật mà nói, trông cô ấy hơi đáng sợ. Nhưng nghĩ đến việc đây cũng là con đường mà tôi đã trải qua, tôi lại cảm thấy có chút xúc động. Ai đọc mấy cuốn này cũng sẽ như vậy thôi. Tozaki cũng từng như thế mà.

「Cái này, hay thật!」

Ayame đọc xong sau một thời gian, tỏ ra rất hài lòng.

Cô ấy có vẻ đã thưởng thức trọn vẹn cuốn doujinshi.

Với tư cách là tôi, tôi cũng cảm thấy có chút tự hào vì mắt mình không lầm. Chất lượng của doujinshi, và dự đoán Ayame sẽ thích nó đã hoàn toàn chính xác.

「Đúng chứ?」

「Những điều tôi muốn tưởng tượng, à không, những ảo tưởng mà tôi muốn thấy trong trò chơi đó, đều có hết trong này.」

「Giống tôi đó. Nói cách khác, việc có những tưởng tượng như thế này không chỉ có tôi, không chỉ có cô, mà còn có rất nhiều người khác nữa. Và tác giả đã viết ra cuốn này cũng tưởng tượng ra, rồi biến nó thành hiện thực như thế này đó.」

「Thật ấm lòng. Cái tôi muốn thấy là đây, chính là cái này!」

Mặc dù Ayame trân trọng cầm cuốn doujinshi bằng hai tay, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn dán chặt vào mấy cuốn doujinshi mà tôi đang cầm ở tay phải. Giống hệt như một chú chó đang đợi lệnh.

Nhưng mà, tôi cũng sẽ phản ứng như vậy nếu lần đầu đọc mấy cuốn này thôi. Tôi chẳng có tâm trạng nào mà trêu chọc cô ấy cả.

「Đây.」

Tôi đưa hết số sách đang cầm cho Ayame.

À thì, cài đặt vẫn chưa xong mà.

「Cảm ơn! Oa, hay quá! Tuyệt quá!」

Cô ấy hào hứng như một đứa học sinh tiểu học được mua đồ hóa trang vậy.

…Và rồi, đương nhiên,

「Này, Shingū! Cái này mua ở đâu vậy!? Bán ở nhà sách hả?」

Câu hỏi đó xuất hiện là phải rồi.

「Rất tiếc là không bán ở các hiệu sách thông thường. Phải đến các cửa hàng chuyên biệt thì mới mua được.」

「Cửa hàng chuyên biệt…? Tức là có cửa hàng bán những cuốn sách mỏng này hả?」

「Đúng vậy.」

Nghe vậy, Ayame đột nhiên đứng phắt dậy.

「Này, cô định đi đâu?」

「Đi mua!」

「Mà chưa biết tên cửa hàng hay địa chỉ sao?」

「À.」

Cô ấy như mất đi khí thế, ngồi phệt xuống.

Vẻ mặt cô ấy nhìn tôi như muốn nói "hãy chỉ cho tôi đi".

「Cửa hàng thì tôi có thể chỉ cho cô bao nhiêu cũng được… Nhưng rất tiếc, những cuốn doujinshi mà cô đang đọc bây giờ thì không còn bán ở đó nữa đâu.」

「Ơ… tại sao…」

「Vì đây là doujinshi từ hơn hai năm trước rồi. Khả năng còn hàng tồn là cực kỳ thấp.」

「Vậy, vậy thì mua online thì sao?」

「Đây là tác phẩm nổi tiếng, mua online cũng vậy thôi. Mà, khi ngay cả tác giả cũng không còn hàng tồn thì chỉ còn cách cầu nguyện nó được bán trên các trang đấu giá trực tuyến, hoặc được bán dưới dạng tải về thôi.」

「Vậy, vậy sao…」

Ayame rụt vai lại. Trông cô ấy rất buồn.

「Đừng thất vọng thế. Mấy thứ cũ kỹ đúng là quý giá thật, nhưng thay vì cứ mơ ước mấy thứ đó thì mua sách mới vẫn hơn.」

「Sách mới… đúng vậy.」

「Và còn có Comic Market nữa. Cô có thể đến đó mua những cuốn doujinshi mới ra lò đó.」

「Đúng rồi… Tôi hiểu rồi. Vậy thì, hãy chỉ cho tôi thêm nhiều điều nữa nhé!」

「Được thôi, nếu cô muốn xem mấy cuốn này nữa thì tôi cũng sẽ cho cô xem mà.」

Tôi nói vậy, Ayame dần dần đỏ mặt.

「Vậy, vậy thì, cái đó có nghĩa là, tôi có thể đến nhà này bất cứ lúc nào…?」

…Hình như cô ấy hơi hiểu lầm rồi.

「Mà cô còn gì mà nói, cô tự ý xông vào nhà tôi mà không cần xin phép từ bao giờ rồi hả.」

Cô nghĩ tôi đã bị sốc đến mức nào mỗi sáng chứ?

「Không, không phải đâu. Cái đó là được Seimi cho phép mà… Và cả dì nữa.」

Cô ấy liếc mắt lên trên, giả vờ không biết. Mà, việc cô ấy bắt đầu diễn mấy cảnh eroge như vậy cũng một phần là lỗi của tôi, nên tôi cũng không thể nổi giận quát mắng được.

「Thật là. Dù sao đi nữa, về doujinshi, tôi sẽ dần dần chỉ cho cô qua tin nhắn nhé. Kể cả việc có nên tham gia Comiket hay không.」

「Anh nói gì vậy? Chắc chắn là phải tham gia rồi.」

「Tôi cũng nghĩ cô sẽ nói vậy thôi… Mà, tôi khuyên cô đừng đi đến địa ngục đó với tâm trạng thoải mái quá đâu.」

「Địa ngục…!?」

「Hãy chuẩn bị tâm lý đi. Và đừng quên chuẩn bị thật kỹ càng nữa nhé.」

Lúc đó, thanh tiến độ hiển thị trên máy tính của tôi đã chạy hết đến cuối cùng và xuất hiện một hộp thoại thông báo.

「Ô, cài đặt xong rồi. Giờ thì tôi sẽ chơi 『Destiny Zero』 đây.」

「Ơ, này! Địa ngục là sao, nói cho tôi biết đi chứ!」

「Tôi không còn đủ tinh thần để giải thích chuyện đó nữa đâu!」

Vì đã bị chậm trễ, tôi muốn chơi game càng sớm càng tốt!

Sau đó, tôi an ủi Ayame, rồi bắt đầu chơi 『Destiny Zero』.

Ayame cũng mở gói sản phẩm, bắt đầu cài đặt vào máy tính xách tay của mình, rồi cũng bắt đầu chơi sau tôi.

Thế nhưng, lần này lại cùng chơi một eroge sao.

Cũng không sao cả. Không có lý do gì để đuổi cô ấy đi, và nếu có thời gian cãi nhau, tôi thà tiến hành chơi 『Destiny Zero』 còn hơn. Ayame chắc cũng vậy thôi.

「Thế nhưng… quả nhiên hiệu ứng hình ảnh thật đáng kinh ngạc. Chỉ là một bức tranh tĩnh thôi mà vẫn có sức sống mãnh liệt.」

Tôi vô tình buột miệng nói thế, thì

「Đúng không. Nhìn chung thì hay hơn hẳn bản trước, nhưng hiệu ứng hình ảnh thì nổi bật hơn hẳn.」

Ayame đang nằm sấp trên giường tôi chơi game, còn cẩn thận trả lời tôi nữa.

Đây là một cảm giác khá mới mẻ.

Bình thường, khi kết thúc một phần, tôi sẽ đăng lên bảng tin trên mạng hoặc gì đó, và nếu nhận được phản hồi thì mừng lắm.

Với Tozaki, chúng tôi phải đợi đến ngày hôm sau mới cùng nhau bàn luận về eroge đã chơi ở góc lớp, luôn có một khoảng thời gian trễ. Tôi cũng không hay trao đổi tin nhắn với anh ấy.

「Ayame có nhân vật nào yêu thích không?」

「Ưm, vẫn là ông chú này thôi. Cứ trò chuyện thôi mà cũng thấy vui rồi.」

「Đáng lẽ ra đây là eroge mà…」

「Thì cũng đúng là vậy.」

Vừa nói chuyện phiếm như vậy, chúng tôi vừa dần dần tiến triển.

Đương nhiên là phải hết sức cẩn thận để không tiết lộ nội dung.

Vì tôi đã bắt đầu trước, nên phải cẩn thận đừng lỡ lời mà nói ra.

Và rồi, một lúc sau, tôi đã hoàn thành phần mở đầu.

Mất khoảng bốn tiếng để hoàn thành phần mở đầu. Trời đã hoàn toàn tối rồi. Đúng là một trò chơi cướp thời gian mà!

「Được rồi, phần mở đầu, xong rồi!」

Ayame hình như cũng đã xong.

…Lại xong nhanh quá. Gần như không chênh lệch mấy so với tôi.

Ayame đã mất gần một tiếng để cài đặt xong. Máy tính xách tay của cô ấy hơi cũ. Chỉ có cổng USB 2.0 thôi, tôi đã cho mượn ổ đĩa Blu-ray gắn ngoài, nhưng đương nhiên việc sao chép tập tin sẽ bị cổng USB 2.0 làm nghẽn lại và mất thời gian.

「Tôi cũng vừa mới xong đây.」

「Thật sao. Đúng lúc quá nhỉ. Shingū thấy thế nào?」

「Mà, mà, chỉ mới đến đây thôi mà sự kỳ vọng đã tăng vọt rồi…」

Tôi tò mò, nên hỏi cô ấy.

「Cô bắt đầu muộn hơn tôi mà lại nhanh đến vậy.」

「À phải rồi, đúng vậy nhỉ. Shingū có dùng chế độ xem lại hay bị game over không?」

「Không, không có chuyện đó.」

Như vậy, hoàn toàn là sự khác biệt trong phong cách chơi.

Khi sự chênh lệch lớn đến thế, chỉ có một câu trả lời duy nhất.

「Ayame. Cô không nghe hết toàn bộ giọng lồng tiếng đúng không?」

「Ơ… À, ừm. Đúng là tôi đã bỏ qua một số đoạn khi chưa nghe hết thật.」

「Tôi cũng không muốn nói nhiều đâu…」

Tôi bất giác muốn nói một câu gì đó, nên quay sang nhìn Ayame. Ayame như đoán được ý tôi, lộ vẻ mặt căng thẳng.

「Tôi nghĩ cô nên nghe hết tất cả giọng lồng tiếng. Ngày xưa, còn có chỗ để tưởng tượng từ văn bản, nhưng bây giờ đã là thời đại có giọng lồng tiếng gần như chắc chắn. Vậy thì, nên nghe hết cảm xúc được đặt vào giọng lồng tiếng, và hiểu được cả ý đồ của nó nữa.」

「À, không. Ừm, tôi hiểu mà… nhưng tôi cứ muốn tiến lên trước, muốn đọc nhanh cốt truyện.」

「Thưởng thức mọi dữ liệu như hình ảnh minh họa, câu chuyện, hệ thống, BGM, SE, và cả giọng lồng tiếng, đó mới là ý nghĩa của eroge chứ. Không phải sao?」

「Đ, điều đó thì…」

Khi tôi chỉ trích bằng giọng điệu mạnh mẽ, Ayame nhất thời im bặt.

Nhưng ngay sau đó, cô ấy đáp lại:

「Không, tôi xin lỗi Shingū, nhưng tôi nghĩ điều đó còn tùy thuộc vào thời điểm và trường hợp nữa! Tôi không có ý định chơi một lần rồi kết thúc, lần sau tôi sẽ nghe giọng lồng tiếng mà.」

「Thế thì không phải là đang chia cắt niềm vui sao? Lần đầu là câu chuyện, lần thứ hai là giọng lồng tiếng đó.」

「Tôi nghĩ không phải vậy đâu. Anh nói là chia cắt niềm vui, nhưng ngay cả khi tôi nghe giọng lồng tiếng, tôi cũng không thể cảm thấy mình đã hiểu hết mọi thứ chỉ với một lần chơi, và tôi cũng không thể thưởng thức trọn vẹn được.」

「Vậy thì, ngay từ lần chơi đầu tiên, cô nên chơi sao cho có thể cảm nhận được mọi tác động chứ. Tôi cảm thấy đó mới là ý nghĩa của một người chơi.」

「Không… K, không phải vậy đâu, Shingū. Cách tận hưởng trò chơi thì… à thì, nói cho cùng, mỗi người mỗi khác. Ngay cả khi đã cố gắng tận hưởng mọi thứ trong một lần chơi, vẫn có những người như tôi không thể ôm trọn được mà làm rơi vãi mất.」

Ayame tiếp tục bằng giọng hơi run rẩy.

Mặc dù cô ấy hẳn đã quen với việc tranh cãi trong các trận chiến, nhưng tôi cảm nhận được một chút sự sợ hãi xen lẫn trong giọng điệu của cô ấy.

「Tôi cũng không phải lúc nào cũng hủy bỏ giọng lồng tiếng đâu. Tôi vẫn nghe những đoạn có cảm xúc mà. Vì vậy… tôi không chơi sai đâu. Chuyện này dù Shingū có nói gì thì tôi cũng sẽ không nhượng bộ.」

Mặc dù nói "không nhượng bộ" với giọng điệu mạnh mẽ, nhưng vẻ mặt cô ấy lại hơi cứng đờ. Kiểu như sự bất an đang thể hiện ra ngoài vậy.

Đây là lần đầu tiên Ayame phản đối tôi về eroge đến mức này. Có lẽ cô ấy đang nghĩ liệu tôi có ghét cô ấy không.

「À…」

Nhưng rồi, Ayame lại tỏ vẻ như vừa lỡ lời, kiểu như "chết rồi!".

「À, à thì. Xin lỗi! T, tôi chỉ là người mới tập tành mà lại kiêu ngạo, ư, lại nói năng tự phụ…!」

「Hả? K, không…」

Cô ấy hoảng loạn một cách lạ thường.

Cô ấy vẫy tay lung tung như đang cố che giấu một sai lầm nào đó. Người ta nói vũ điệu kỳ lạ, có lẽ là để chỉ những hành động như thế này.

「Nhưng, nhưng mà, t, tôi muốn… gần gũi với anh hơn một chút. T, tôi không muốn cái mối quan hệ phải miễn cưỡng quen biết nữa! Ở đây, cho dù anh có bỏ rơi tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!」

「Hả?」

Cái cô ấy đang nói là gì vậy?

Tự dưng chuyện lại bay đi xa tít tắp vậy? Miễn cưỡng quen biết? Bản thân tôi cũng không nhớ mình đã miễn cưỡng đến vậy đâu…

Rồi Ayame bắt đầu nói như một tên tội phạm thú tội trên vách đá trong một bộ phim trinh thám.

「T, tôi biết anh, à thì, quen biết tôi vì lời nhờ vả của Kotani-sensei! Từ khi nghe chuyện đó, tôi cứ cảm thấy bứt rứt mãi. Cuối cùng, vì chuyện đó mà tôi còn đi học muộn nữa… Nhưng mà, dù vậy…! Tôi không muốn có một mối quan hệ gượng ép như vậy với anh…! Ít nhất thì—」

「Khoan, khoan, khoan đã!」

Mà, chuyện đó cô ấy nghe ở đâu vậy?

「Trước hết bình tĩnh lại đã. Chuyện đó cô nghe ở đâu?」

「H, hôm trước, lúc được đưa về bằng xe…」

Hôm qua… à không, là hôm nay sao!

Chị Kiriko cũng không cần thiết phải nói chuyện đó ra chứ.

Đúng là tôi có được nhờ vả chuyện đó thật…

Tôi phải đính chính lại những hiểu lầm của Ayame mới được. Việc bị hiểu lầm như vậy cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc một chút.

Tôi ngồi xuống, một lần nữa quay sang đối mặt với Ayame.

「Cô đã suy diễn quá nhiều rồi.」

「Ơ…」

「Tôi ở cùng cô không phải vì chị Kiriko nói đâu. Điều chị Kiriko nói cụ thể với tôi chỉ là bảo tôi phải ngăn cô bỏ học thôi, còn lại thì không có gì khác cả.」

「………」

"Này, chẳng phải tao nói mày đi học là mày đã tự giác đến lớp rồi sao? Đến lúc đó, việc tao được giao coi như đã xong. Dù cũng được dặn phải 'cải tạo' mày, nhưng chuyện đó cũng gần tương tự thôi. Dù trải qua không ít thăng trầm, nhưng bây giờ mày chẳng phải đã 'cải tạo' thành công rồi sao? Vốn dĩ mày đâu có làm 'gái gọi' đâu, cũng chẳng còn gây gổ đánh nhau nữa, mà giờ còn chăm chỉ đến lớp. Không đúng à?"

"Ư, ừm."

"Mà này, tao còn... ấy. Cái kiểu mày chẳng hề coi thường thú vui otaku của tao, rồi mày còn chơi mấy game 18+ một cách nghiêm túc, chú ý đến mấy chỗ cần xem nữa chứ. Chính vì thế mà tao mới nghĩ mày đúng là một 'đồng râm' khó tìm đấy."

Thứ gọi là sở thích otaku chuyên sâu này, đến cái tuổi này rồi cứ nghĩ chỉ có thể chia sẻ qua mạng thôi.

Kể cả khi thú vui otaku đã phần nào được cộng đồng chấp nhận.

Việc bị những người không quan tâm coi thường, rồi khiến cuộc sống khó khăn hơn là điều chắc chắn.

Thực ra, đối với người bình thường, ranh giới của sở thích otaku thay đổi xoành xoạch tùy thuộc vào có bao nhiêu người tham gia và bao nhiêu người bàn tán về nó.

Để công khai chuyện này trong lớp cần rất nhiều dũng khí. Ngay cả khi chia sẻ sở thích với Tọ-chan, tao cũng phải trải qua đủ thứ 'nghi lễ', hai đứa mày mò hé lộ thông tin từng chút một, đến khi chắc chắn rồi mới dám bộc bạch.

Thế mà lại có thể chia sẻ sở thích như vậy, hơn nữa còn cùng chơi một thể loại game nữa chứ.

Thẳng thắn mà nói, đây không chỉ là "khó tìm" nữa rồi. Chính vì vậy, tao phải xin lỗi.

"Lúc nãy tao xin lỗi."

Thực ra, kẻ sai ngay từ đầu chính là – tao.

Không phải vì lối chơi của tao sai. Chỉ là, tao đã sai khi cố ép buộc lối chơi của mình.

Tao đã định áp đặt sự sai lầm đó, nhưng Ayame đã phản bác lại một cách mạnh mẽ. Mày đã chỉ ra lỗi sai của tao. Nói đúng hơn, tao còn muốn cảm ơn mày nữa là.

"Đúng thật, phải chơi tự do mới phải. Mỗi người một cách tận hưởng mà. Tao đã quá áp đặt rồi."

"N-nhưng mà... em là người mới..."

"Người mới hay không cũng chẳng quan trọng. Tao cũng đã nhìn nhận quá phiến diện. Nhờ Ayame nói mà tao mới bừng tỉnh đấy. Nếu không được mày chỉ ra, chắc tao đã trở thành một tay chơi game hentai phiền phức rồi."

Giờ thì tao mới hiểu vì sao thỉnh thoảng trên các diễn đàn ẩn danh, người ta lại gọi tao là 'phiền phức'. Đúng là đối với lối chơi, tao hoàn toàn không chấp nhận bất kỳ cách nào khác.

Tao vẫn khăng khăng tin rằng đó mới là cách duy nhất để tận hưởng trò chơi một trăm phần trăm.

Nhưng mà không phải vậy. Đầu óc tao cứng nhắc quá rồi. Cách tận hưởng thế nào là tùy mỗi người.

Miễn là không làm phiền ai, đó chính là lối chơi tuyệt vời nhất.

"Tao cũng, ấy... với tư cách một otaku, cũng còn non nớt đủ đường. Mới chơi được vài năm thôi mà. Giống như mấy đứa 'đua đòi' ấy. Nên là, đừng có chán ghét tao, nếu mày chịu chơi game với tao lần nữa thì tốt quá..."

Thấy vậy, Ayame thở phào nhẹ nhõm, rồi không hiểu sao lại lộ vẻ mặt lo lắng.

Nhưng cái nhận thức đó của tao chỉ thoáng qua, Ayame liền nở nụ cười rạng rỡ đầy vui vẻ.

"A! Đương nhiên rồi. Thứ vui thế này, bỏ sao được!"

Tao cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Tuy có lẽ đã khiến Ayame khó chịu, nhưng tao thật sự mừng vì mày đã chỉ ra lỗi sai của tao.

"Tâm trạng thoải mái rồi, ta nghỉ ngơi một lát rồi nói về phần mở đầu đi, Ayame."

"Được! Tao cũng muốn vậy!"

Khuôn mặt Ayame tươi tắn rạng rỡ.

Đúng rồi, chơi game với vẻ mặt vui vẻ thế này mới đáng công tao giới thiệu chứ.

"Mà này, cái cảnh chiến đấu đầu tiên ấy..."

"À, cái đó siêu ngầu luôn! Kiểu như, nắm đấm *ẦM* một phát!"

Ayame hào hứng giơ nắm đấm lên trời, nhiệt huyết vẫn chưa nguội.

Nắm đấm đó đập trúng cằm tao một cách dứt khoát, tạo ra một âm thanh 'chắc nịch'.

"Á!"

Hệ thống tiền đình bị chấn động, ý thức dần xa vời.

Chắc là hình phạt vì đã kiếm chuyện với lối chơi của người khác rồi...

"Ư, ưm..."

Với cảm giác mệt mỏi, tao tỉnh dậy.

Ủa, sao mình lại ngủ ở đây nhỉ?

"Ồ, cậu tỉnh rồi à? May quá..."

Mặt Ayame ở ngay trước mắt tao. Nghiêng sang một bên.

...Tao dần dần nhớ ra rồi.

"Mà hình như tao bị đánh phải không?"

"Aaa... T-tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu...!"

"Biết rồi mà. Bị đánh khi mày đang vui vẻ thế cơ mà."

"T-thật sự... xin lỗi."

"Không cần xin lỗi đâu."

Coi như đó là hình phạt của trời đi.

"Nhưng mà, dù có nhận một cú đấm tuyệt vời vào cằm đi chăng nữa, sao mình lại lăn ra ngủ dễ dàng thế này chứ..."

"À, Shinguu. Hôm qua cậu đã dạy bọn tớ học đến khuya mà, chắc là mệt rồi..."

Không biết có phải do chơi game hentai mà hệ thần kinh tự chủ bị kích thích không, tao hoàn toàn không để ý, nhưng đã hai ngày liên tục tao không ngủ đủ giấc rồi.

Việc ban đầu tao chỉ trích lối chơi của Ayame có lẽ cũng là do thiếu ngủ mà cảm xúc trở nên bất ổn. Bình thường tao chẳng để tâm đến thế, cũng chẳng bao giờ nói với Tọ-chan đâu.

...Tại sao vậy nhỉ?

"Vậy tao đã ngủ bao nhiêu phút rồi?"

"Cũng không ngủ nhiều đâu. Khoảng ba mươi phút."

"Vậy thì vẫn còn kịp gượng dậy..."

Nghĩ vậy, tao định ngồi dậy, nhưng cơ thể chẳng có chút sức lực nào.

"C-chắc là bị đánh vào cằm, não bị rung chuyển rồi. Chắc là bị kiểu chấn động não nhẹ..."

"Là cái cảnh thường thấy trong truyện tranh boxing à?"

Một cú đấm vào cằm khiến chân không thể cử động bình thường được.

Cảm giác là như thế này sao. Hèn chi đứng không vững là bị đếm đến mười. Mà nói thật, có ý thức nhưng cơ thể không nhúc nhích được khi bị đếm đến mười chắc ức chế lắm.

"Mà này, tao hơi tò mò một chút..."

"Gì thế?"

"Cái gối cứng nhỉ."

Cứng thật.

Khoan đã, cái đó thì không sao, nhưng mà.

"H-hả? C-cứng ư? T-trong game ai cũng nói nó mềm mại mà?"

Từ tư thế này, tao mơ hồ đoán ra.

"Gối đùi, không được à?"

Phải rồi. Mình đang được gối đùi mà.

Gối đùi là cảm giác thế này sao. Thật lòng mà nói, không hề mềm mại. Trong thế giới 3D chắc là thế này thôi. Mà nói đến gối đùi thì vị trí đúng ra phải là gối đùi non chứ... Thôi bỏ qua vụ đó đi.

"K-không, không có gì."

Chỉ là một yếu tố không có trong thế giới 2D.

Và, lần đầu tiên trải nghiệm đã cho tao biết một điều.

Hơi ấm cơ thể của Ayame lan tỏa ra sau gáy, thật sự khá dễ chịu. Kiểu như, cảm thấy bình yên.

Cảm giác hòa quyện giữa hơi ấm cơ thể mình và người đối diện thế này, ừ thì... không tệ chút nào.

...Có lẽ não bị rung chuyển nên suy nghĩ của tao vẫn còn lộn xộn.

Nhưng thật sự dễ chịu đến mức nếu không cẩn thận, tao có thể ngủ thiếp đi lần nữa.

"Ayame."

"G-gì vậy?"

"Cảm ơn mày nhé."

"...Bị đánh xong lại được cảm ơn là lần đầu tiên đấy."

"Không phải chuyện đó đâu."

Cảm giác có thể nói đùa với nhau một cách thoải mái trong khi vẫn đang gối đùi thế này thật dễ chịu, thành thật mà nói, tao cảm giác mình sẽ nghiện mất...

Cuối cùng, tao tận hưởng cái cảm giác đó cho đến mười phút trước khi Ayame về nhà.

Đã về khuya, Ayame vừa đi giày ở sảnh vừa quay lại nhìn tao.

"Hôm nay cảm ơn mày nhiều nhé."

"Không, người phải cảm ơn là tao mới đúng."

Với tư cách một otaku... không, có lẽ là một con người, mày đã kéo tao lại khi tao suýt lạc lối. Hơn nữa, chỉ riêng phần mở đầu thôi bọn tao cũng đã nói chuyện đủ nhiều rồi.

Không ngờ có thể trò chuyện nhiều đến vậy ngoài đời và cảm thấy mãn nguyện đến thế.

"Shinguu này."

"Hửm?"

Ayame hỏi tao với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Em... có giúp ích gì với tư cách một 'đồng râm' không?"

Với ánh mắt hơi ngước lên, có chút lo lắng.

Có vẻ mày vẫn chưa nhận ra nên tao đành phải nói.

"Không phải là có giúp ích đâu. Đối với tao, Ayame là một người bạn khó tìm đó. Mày có đủ tư cách của một người chơi game hentai cao cấp đấy."

Tự nói xong tao cũng thấy lạ, không biết "người chơi game hentai cao cấp" là cái gì nữa. Tự nhiên nghe có vẻ oai.

Nghe tao nói vậy, Ayame thở phào nhẹ nhõm.

...Mà nói vậy, giờ mới hỏi những chuyện này à?

"..."

Rồi, sau khi đi giày xong, Ayame lại lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Lại là cái vẻ mặt buồn bã – ưu tư khi nãy.

Ayame đứng yên một lúc, mím môi, rồi như thể đã hạ quyết tâm, cô bé mở miệng.

"V-vậy thì..."

"Hửm?"

"Của... của em..."

Nhưng cô bé dừng lại ở đó. Chờ mãi cũng không thấy cô bé nói tiếp.

"Của mày, là cái gì?"

Tao hỏi lại, Ayame cười như thể từ bỏ.

"...Không. Không có gì đâu. Cũng không phải chuyện nên hỏi ở đây."

"Mày khách sáo quá."

"Kiểu như... tao không muốn làm mày khó xử."

Gì thế? Lẽ nào đó là chuyện muốn làm người yêu hả?

Không, cái đó thì không thể được.

"Thôi nhé. Lần sau gặp nhau ở chuyến du lịch. Xin phép về!"

Nói rồi, Ayame vội vã rời đi.

Căn nhà trống vắng, đột nhiên trở nên tĩnh lặng hơn hẳn.

Cũng như lần làm bài tập trước, khi một không gian ồn ào trở nên yên tĩnh, tao luôn cảm thấy cô đơn. Hôm nay cảm giác đó lại càng mạnh mẽ hơn.

Có lẽ là do vẻ mặt buồn bã mà Ayame đã thể hiện lúc rời đi.

...Thật không giống với mình mà lại suy nghĩ mấy chuyện đó.