Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 4 - Chương 1: Sống Sót (4)

Hoàng hôn buông xuống, cả đoàn bắt đầu dựng trại ngủ đêm.

"Ai ơi, trời tối rồi! Về thôi!"

Một tảng đá khổng lồ, kỳ lạ bất ngờ sừng sững hiện ra giữa đồng hoang, như một cột mốc. Ai leo lên đỉnh nó, ngắm mặt trời lặn. Phía tây là một vùng hoang mạc mênh mông, và sau lưng cô, cái bóng của cô kéo dài, khiến màn đêm như đổ ập xuống sớm hơn trên nền đất đỏ.

"Ai? Chú ấy gọi kìa."

Dee, người duy nhất cùng cô leo lên cao thế này, lo lắng gọi vọng lên.

"Ai?"

"……"

"Ồ! Chờ đã!"

Khẽ hừ một tiếng, Ai bất ngờ nhảy khỏi mỏm đá như thể lao mình xuống. Cô tiếp đất ở tầng thấp hơn, chạy vun vút xuống thêm hai tầng dốc nữa, bịch! Cô lại chạm đất.

"…………Chuyện gì vậy?"

Julie thở dài thườn thượt thay vì cằn nhằn.

"Không có gì."

Ai lầm bầm một mình.

"Thật mà, không có gì đâu."

"……"

Người đàn ông cao lớn nhìn sang Dee, ra hiệu hỏi có chuyện gì. Cô gái hồn ma lắc đầu, ai mà biết được?

Ai ngồi xuống trước đống lửa, đưa hai tay ra hơ. Giữa mùa xuân, nhưng khi hoàng hôn buông xuống, không khí vẫn còn hơi se lạnh. Ngọn lửa bập bùng trong ánh đỏ trông thật kỳ ảo, dường như không nóng lắm, đến mức cô thấy mình có thể chạm vào mà chẳng sao.

"Đừng."

Alice ngồi đối diện Ai, cất tiếng. Thật không hiểu sao anh ấy lại nhìn thấu được điều bất thường. Ai nhìn anh một lát rồi thành thật đáp: "Phải."

Julie lặng lẽ nhen thêm củi vào lửa, cả ba lại chìm vào im lặng, như hòa mình vào không gian hoang dã xung quanh.

Chẳng mấy chốc, những chiếc hộp thiếc đã bốc hơi nghi ngút. Julie pha trà, rót đầy cốc cho mọi người.

Julie đã sửa xe, Alice đã nhóm lửa, còn Ai thì nhởn nhơ. Đây là lúc mọi người nghỉ ngơi sau khi hoàn tất công việc.

Không ai nói gì. Chỉ có ấm trà vơi dần.

"Không khí… nặng nề quá."

Dee lượn lờ xung quanh, trông như một con cá biển sâu bị dạt vào bờ. Khác hẳn với những bước chân thường ngày thoăn thoắt của cô, giờ cô di chuyển nặng nề như một đám mây vũ tích.

Tuy nhiên, không ai đáp lại. Dee đành phải tự mình thu dọn cái "mớ bòng bong" mà mình vừa tạo ra.

"…Này, Ai, cô bận tâm về Người gác mộ đến thế sao?"

Cái chủ đề mà hai người đàn ông vẫn thận trọng né tránh, cô gái hồn ma lại cứ thẳng thừng nói ra.

Ai đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu lên và đáp một cách thản nhiên: "Không hẳn."

Dee không hài lòng với câu trả lời đó. Nếu không đến nỗi tệ như vậy, thì tại sao Dee phải thốt lên rằng không khí nặng nề? Dee sẽ không bỏ qua chuyện này, tùy thuộc vào câu trả lời.

"Tôi đang nghĩ về cô Scar."

Ai nói.

"Tôi đã nghĩ về cô Scar, và tại sao cô ấy lại bỏ lại cô Celica."

"…Làm sao mà cô biết được lý do. Ai mà biết được người gác mộ nghĩ gì."

"Không hẳn."

"Hả?"

Ba người ngơ ngác ngẩng đầu.

"Tôi chắc chắn cô Scar muốn trở thành Người gác mộ… giống hệt như tôi của ngày xưa. …"

Scar biến mất vì cô ấy muốn trở lại làm Người gác mộ một lần nữa. Luận điểm này gần như là một chân lý không thể lay chuyển trong tâm trí Ai.

Scar đã không thoải mái với chính mình kể từ khi cô ấy có được Celica. Cô lo lắng về tâm trí và cơ thể đã thay đổi của mình.

Ai nhớ lại bản thân mình của ngày trước. Khi còn ở trong làng, cứ mỗi giây phút lại phải khẳng định "Tôi là Người gác mộ" nếu không sẽ ngạt thở. Bản thân cô của ngày ấy, khao khát được làm Người gác mộ đến thế.

Scar thì lại hoàn toàn ngược lại; cô yêu Celica và cảm thấy được an ủi bởi sức nặng trong vòng tay mình, nhưng đôi lúc, cô ấy lại nhìn đứa bé với ánh mắt sợ hãi, bàng hoàng, hướng về sinh linh đã thay đổi cô một cách khó hiểu.

Có lẽ chỉ là vấn đề thời gian. Ai thầm nghĩ. Giống như việc ngôi làng của cô bị hủy diệt. Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi cảm xúc của Scar bị phân đôi. Cho dù Scar có cố gắng đến đâu, cho dù cô ấy có yêu thương đứa bé đến nhường nào, Scar cũng sẽ bùng nổ như thế này vào một ngày nào đó.

Giống hệt như Ai lúc này.

Ai nhìn ra khoảng không hoang dã, tưởng tượng hình ảnh Scar đang ở phía trước họ. Cô nghĩ về nhóm Người gác mộ với những khuôn mặt giống hệt nhau, tay vác xẻng. Giữa họ, Scar đứng một mình, với vẻ mặt lo âu. Cô ấy lo lắng về vết sẹo trên lông mày phải của mình, mà không ai khác có, và nghi ngờ liệu mình có phải là một kẻ giả mạo.

Giống hệt như Ai lúc này.

"…………………"

Ai cuối cùng lại chìm vào im lặng, quay lại nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bập bùng.

"…Tôi chẳng hiểu cô gì cả…"

Vì Ai không muốn nói chuyện, Dee nói với vẻ mặt hờn dỗi.

"Thật vô vị quá…."

Cô làm điệu bộ như đang đá một hòn đá trong không khí.

"Này, Ai."

"Vâng? …Còn chuyện gì nữa sao…?"

"Chúng ta trò chuyện đi."

"Có chuyện gì cần bàn à?"

"Không phải bàn luận. Mà là trò chuyện. Trò chuyện thôi."

"? Khác gì nhau chứ?"

"Khác hoàn toàn!" Dee giơ ngón trỏ lên như một cô giáo, tặc lưỡi liên tục.

"Ấy ấy, chẳng phải đây là cô Ai sao? Tôi có thể ngồi cạnh cô không?"

"Ơ-ơ. Cảm ơn cô Dee… Cái trò gì thế này?"

Dee, với một cử chỉ lịch thiệp, khẽ cúi mình, rồi ngồi xuống tảng đá.

"Hôm nay trời đẹp nhỉ?"

"Gần tối rồi mà…"

"Không không không."

Dee lắc ngón tay trước mặt, lại tặc lưỡi liên hồi.

"Ai này, đây là 'trò chuyện'. Không được phản bác nghiêm túc. Đừng bận tâm cuộc trò chuyện này có hợp lý hay không, đúng hay sai. Dù trời có đang mưa, cô cũng phải nói ‘Tôi đoán vậy’… Nếu không thể nói ‘vâng’ ngay cả khi trời đang mưa, cô sẽ không sống nổi đâu, đúng không?"

"K-Kiểu này thì nghiêm ngặt quá nhỉ?"

"Rồi quen thì vui lắm – Hôm nay trời đẹp nhỉ?"

"Lại hỏi nữa rồi!?"

"Hôm nay, trời đẹp, nhỉ?"

"K-Khó tính quá… Ừm, đúng vậy. Thời tiết đẹp… đến nỗi Người gác mộ đang rơi xuống như mưa."

"Không không không. Không cần châm biếm hay gì cả."

"K-Khó quá…"

Cuộc trò chuyện vô vị tiếp diễn một lúc. Dee dường như hoàn toàn nhập tâm vào việc trò chuyện, các câu hỏi và câu trả lời của cô ấy đều không phù hợp. Ai, vốn bản tính nghiêm túc, đã trả lời một cách thành thật từng chút một, nhưng từng câu từng chữ đều bị săm soi. Nhờ cuộc trò chuyện này mà không khí trở nên nhẹ nhõm hơn đôi chút. Dee ngày càng hăng hái, và bắt đầu lôi kéo cả Alice và Julie vào cuộc. Đó cũng là lúc Ai lần đầu tiên biết được rằng Alice và Julie đều có chung món ăn yêu thích: Bánh mì kẹp thịt (Hamburger).

Chính vào lúc ấy.

“Ai, khi nào thì đến sinh nhật em thế?”

Dee hỏi.

“Sinh nhật ạ?”

“Ừ.”

“Chưa ạ. Còn phải đợi đến mùa hè cơ.”

“Ồ, vậy ư………………………”

Dee bỗng im bặt.

“À—ừm, thế còn sinh nhật chị Dee là khi nào ạ?”

“Chị hả? Sinh nhật chị trùng vào đúng Tết Nguyên Đán luôn.”

“Ồ! Thích thật đấy ạ.”

“Thích gì mà thích. Sinh nhật chị bị gộp chung vào Tết nên chẳng bao giờ được tổ chức tử tế cả.”

“À, ra vậy. Thế thì đúng là khó chịu thật…”

“Phải không? Đó là lý do chị ghen tị với Alice đó. Anh ấy chẳng có sự kiện gì gần sinh nhật cả, hay ghê. Nhưng cũng vì thế mà chị luôn… suýt nữa… quên mất…”

Đang nói dở, mặt Dee dần tái nhợt, rồi trở nên trắng bệch đáng sợ. “?” Ai không hiểu chuyện gì nhưng cũng thuận theo lời Dee, chuyển chủ đề sang Alice.

“Thế còn sinh nhật anh Alice là khi nào ạ?”

“Tôi á?”

“Vâng ạ.”

“Hôm qua.”

“Vâng ạ?”

Ai há hốc mồm, thầm nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.

“Hả?”

“Tôi bảo là hôm qua.”

Tách, tiếng củi kêu lách tách trong bếp lửa.

“Hả?”

Mặt trời đã lặn.

Đêm đã buông xuống.

“Ối giời ơi~~~~~~~~~~~~!?”

Và Ai “bùng nổ”.

“Hả? Khoan đã, hả? Cái gì thế này!? Em chưa từng nghe thấy chuyện đó. Em! Chưa! Từng! Nghe! Thấy! Bất! Cứ! Điều! Gì! Về! Chuyện! Đó! Hết!!!!”

Cá—cá—cá—cái gì… từ ngữ ấy vang vọng khắp vùng hoang dã.

“Tại—tại sao!? Tại sao anh không nói gì hết vậy?”

“Thì có ai hỏi đâu.”

“À ba ba ba ba ba ba.”

“Chị Dee!”

À ba ba ba ba ba ba. Ai trừng mắt nhìn Dee đang nói lảm nhảm. Có vẻ như Dee đã quên mất chuyện này.

“Nhưng mà! Ít nhất anh cũng phải nói bóng nói gió một chút chứ!”

“Ai thèm quan tâm chuyện đó chứ?”

Alice dứt khoát uống cạn chỗ trà còn lại rồi đứng dậy.

“Ông già. Có việc gì làm không? Tôi giúp cho.”

“Khoan đã! Tôi chưa nói chuyện với anh xong đâu!”

“Xong rồi mà.”

Alice gạt tay Ai đang kéo vạt áo mình ra.

“Tôi bảo là không sao mà. Có vấn đề gì đâu?”

“Như—nhưng mà, đó là sinh nhật của anh mà, phải không?”

“Thì sao?”

“Chẳng phải anh nên được chúc mừng sinh nhật sao? Đó là một ngày lễ quan trọng hằng năm mà!”

“Có lẽ thế, nhưng ai có thời gian cho mấy chuyện đó chứ?”

Alice nói thẳng thừng, chẳng hề có ý xúc phạm đến ai.

“Tôi không quan tâm lắm đến sinh nhật mình. Ý tôi là, nếu không được hỏi thì tôi đã quên béng nó rồi.”

“Anh vừa nói gì cơ?”

Cú sốc bùng nổ trong đầu cô. Hồi còn ở trong làng, Ai sẽ thoải mái nhắc đến sinh nhật mình từ một tháng trước đó, đến mức người khác còn phải kêu lên, “Đáng ghét!”

“Aaa~! Chết tiệt~! Im đi!”

Alice cuối cùng cũng gắt lại, như để phản kháng.

“Cô biết đấy, không phải tôi không muốn người khác tổ chức sinh nhật cho mình đâu! Tôi muốn quà! Tôi muốn bánh kem! Nhưng bây giờ không phải lúc cho mấy chuyện đó!”

Alice phẩy tay, chỉ vào vùng hoang dã. Celica đang ở đó, tìm mẹ, còn Scar thì ở xa hơn nữa. Xe thì luôn thiếu thốn lương thực, họ chẳng có gì để lãng phí vào chuyện đó cả.

“Tôi sẽ cứu thế giới!”

Alice tuyên bố, đôi mắt anh phản chiếu ánh lửa trại.

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để thực hiện điều đó.

……Sinh nhật của tôi thì liên quan gì đến chuyện này chứ?”

Vừa lẩm bẩm, Alice vừa kiểm tra khẩu súng bên hông rồi tiến vào vùng hoang dã. Có vẻ anh ta cho rằng nếu không có việc gì làm thì ít nhất cũng nên đi săn.

Ai túm lấy vạt áo đồng phục đang rời đi.

“Buông ra.”

“...Không.”

“Buông tôi ra.”

“Không chịu đâu…”

Alice thô bạo gạt tay Ai ra, khiến cô loạng choạng, lùi lại một bước, rồi,

“……… Này.”

thumb.php?f=Kamisama_v04_Illustration_04.jpg&width=300

Cô bé bám chặt lấy lưng Alice.

“Anh không thể… Anh Alice…, anh không thể làm như vậy được.”

“Hả?”

“Anh không thể cắt bỏ những thứ như thế…

Ai biết. Cô bé biết một người đã trở thành một lưỡi dao sắc bén đáng sợ bằng cách vứt bỏ hết những thứ mơ hồ như vậy. Bị nguyền rủa với thân thể bất tử, giấc mơ duy nhất anh ta theo đuổi là cái chết. Cô bé biết Hampnie Hambart ngưỡng mộ ý chí của quái vật… và cố gắng trở thành một con quái vật. Thái độ hiện tại của Alice giống hệt anh ta. Đó là thái độ của một con quái vật sẽ vứt bỏ mọi thứ vì mục đích riêng của mình. Đó là thái độ của một con quái vật.

“Anh không thể làm thế được. Anh không thể cứ thế vứt bỏ chúng đi… Chúng ta hãy cùng nhau ăn mừng sinh nhật của anh.”

Ai ôm chặt lấy chiếc áo đồng phục đen tuyền, bộ đồ vốn đã rách nát nay trông như lớp da của một con quái thú vô danh. Nước mắt cô bé thấm ướt nó, và cô hy vọng những lời nói ấy sẽ biến con quái vật trở lại thành một con người, hệt như trong truyện cổ tích.

“Anh Alice bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“…Mười… sáu.”

“À, ra vậy. Anh Alice, đây là sinh nhật thứ mười sáu của anh. Chúc mừng anh.”

“……….”

Ai khẽ thì thầm lời chúc mừng vào lưng Alice rồi lùi ra.

Alice không bỏ đi nữa.

“Xin hãy để chúng em tổ chức sinh nhật cho anh. Chúng em sẽ nướng bánh kem, thắp nến, và ăn mừng sinh nhật thứ mười sáu của anh.”

Ai đứng trước mặt Alice, khuôn mặt anh bị che khuất bởi mái tóc mái nên không thể nhìn rõ. Tuy nhiên Ai không hề bận tâm, cô bé vẫn rạng rỡ nhìn anh,

“Được không ạ?”

“……”

Anh không trả lời, nhưng cũng không từ chối. Mặt Ai sáng bừng lên.

“Anh Julie!”

“Hửm?”

“Anh có thể làm bánh kem không ạ?”

“Tất nhiên rồi…”

Julie cười gượng gạo khi lấy bột mì ra khỏi túi thực phẩm,

“Trứng với rau củ cũng sắp hỏng rồi. Cứ làm một bữa thịnh soạn hôm nay đi.”

“E-em cũng sẽ giúp ạ!!”

Dee không hiểu sao mắt rưng rưng, vung vẩy tay chân như muốn nói, ‘Em không thể cứ đứng yên thế này được.’

“…Dù vậy, em không thể chạm vào bất cứ vật gì mà, phải không?”

“Nhưng em muốn giúp! Cho em giúp với!”

“Rồi rồi rồi… vậy thì trông Celica giúp anh nhé.”

“Vâng ạ!”

Mọi người đột nhiên bận rộn hẳn lên. Julie kiểm tra lại đống đồ ăn dự trữ, “ấp úp”, còn Dee thì làm Celica cười phá lên với vẻ mặt nghiêm túc.

Ai cố gắng chạy nhanh đến, trên đường đi, cô bé nắm lấy tay Alice vẫn đang đứng trong bóng tối vùng hoang dã,

“Anh Alice, lại đây.”

Cô bé đặt anh ngồi vào “ghế sinh nhật”, chỗ ấm áp nhất cạnh bếp lửa.

“Anh đợi một chút nha. Bọn em sẽ quay lại ngay!”

“……”

“Hửm? Có chuyện gì vậy?”

Ai ghé tai sát miệng Alice. Dường như giọng anh đang run run, và mắt anh cũng long lanh nước. Nhưng Ai vờ như không để ý.

“Cảm ơn…” Alice khẽ lẩm bẩm.

“Vâng ạ!” Ai đáp.

+

Bánh kem chẳng nở chút nào, cũng không có nhiều kem hay trang trí, trông như một sản phẩm lỗi. Hơn nữa, nến dùng là loại nến dày dùng cho trường hợp khẩn cấp, mười ba cây, đang cháy trên bánh. Dù sao thì nó cũng chẳng giống đồ ăn chút nào.

Thực đơn tuy có thịt, rau, cá đủ cả, nhưng nào thì sắp ôi, nào thì khô héo, chẳng món nào ra món nào.

Dẫu vậy, đêm đó vẫn tuyệt diệu vô cùng. Đây là bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất mà Ai từng được chứng kiến.

Ban đầu, Alice có vẻ miễn cưỡng lắm, nhưng khi thấy các món ăn lần lượt được dọn lên, rồi lại chứng kiến Ai và Dee huyên náo ăn mừng, nét mặt anh ta dần dần giãn ra. Julie thổi harmonica – điều anh hiếm khi làm; Dee khoe chất giọng trong veo hiếm thấy; còn Ai thì bực bội vì mình là người duy nhất không có tài năng gì đặc biệt, nên cứ thế cất tiếng hát thật to. Celica thì có vẻ rất thích không khí vui vẻ ấy, cứ thế ôm chai sữa vừa đùa vừa nghịch. Alice nâng ly cụng vào bình sữa của Celica, rồi cuối cùng mới ngồi xuống trước chiếc bánh kem.

Dưới ánh nến lung linh, gương mặt anh khẽ nở nụ cười.

Rồi ngọn nến vụt tắt.

Ngay lúc đó, Ai chợt nhìn thấy một ảo ảnh: có cha mẹ cô, có những người dân làng, và có cả những người cô đã gặp trên hành trình của mình. Người còn sống, người đã khuất.

Julie thắp đèn lồng lên, ảo ảnh tan biến, chỉ còn lại bốn người.

Nhưng điều đó chẳng hề làm giảm đi ý nghĩa gì cả.

Ai vỗ tay, lần thứ không biết bao nhiêu, chúc mừng Alice.

***

Bữa tiệc rồi cũng chóng vánh tàn.

Ngọn lửa tàn, đĩa bát được lau sạch bằng bánh mì, ngụm trà cuối cùng cũng đã cạn, cả nhóm đi ngủ vào một giờ gần như thường lệ. Đó là điều kiện mà Alice đưa ra để tổ chức bữa tiệc.

Ai cuộn mình trong chăn, nằm cạnh Celica. Cô bé nhìn sang ghế phụ lái, nơi Alice đang ngả người hết cỡ, hướng mặt về phía đông. Trông anh ta cứ như đang chờ đợi bình minh.

(...Y hệt như đêm qua...)

Ai thầm nghĩ.

(...Chẳng lẽ đêm qua anh ấy cũng thức chờ bình minh ư? Chắc anh ấy lo lắng, bồn chồn trong tĩnh mịch màn đêm, mong cho mặt trời sớm ló dạng… Cứ thế một mình chờ đợi ngay trong đêm sinh nhật mình…)

Ai ngắm nhìn gương mặt nghiêng của anh, rồi tin chắc rằng trực giác của mình không hề sai.

Anh ấy thật sự cũng giống cô bé.

Anh ấy đích thực là người muốn cứu lấy thế giới này.

"...Chú Alice..."

"...Hửm?"

Cô bé khẽ thì thầm.

"...Tại sao chú lại muốn kết thúc thế giới này?"

"......"

Alice không đáp, và Ai cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc ghế phụ lái một lúc lâu, giữ nguyên tư thế không thoải mái.

"...Bây giờ tôi chưa thể nói được..."

"...Cháu hiểu rồi..."

"...Xin lỗi cháu..."

"...Dạ không sao đâu..."

Chỉ nghe được hai chữ “bây giờ” thôi cũng đủ khiến cô bé hài lòng rồi.

"...Chúc chú ngủ ngon ạ...."

"………Ngủ ngon."

Ai vùi mặt vào chăn, ngủ một giấc say sưa cho đến tận sáng hôm sau.

Ngày mai, họ sẽ cuối cùng bắt kịp Scar.