Người huynh đệ và những người bạn của mình chất chồng đá. Kẻ sống người chết, ai nấy đều đào bới từng mảnh đất, nhẹ nhàng đặt chúng lên đỉnh núi.
Họ mang những giấc mơ khác nhau, và dời đá để biến chúng thành hiện thực.
Dần dà, công trình đá ngày một trở nên tinh vi hơn.
Ngày càng nhiều người tham gia vào, và thêm nhiều người khác đến để quản lý họ.
Có những người vạch ra kế hoạch, đảm bảo đá được chồng lên một cách hiệu quả và đúng công năng.
Tham gia cùng họ còn có người lo bữa ăn, thợ mộc, những người chết, và cả những thợ săn bảo vệ những người chết.
Rồi thì, đống đá chất chồng ấy đã hóa thành một tòa tháp.
Những con người khác nhau, những giấc mơ khác nhau, đã cùng bồi đắp nên tòa tháp.
Nơi ấy là thiên đường của bao người. Cha chất đá, mẹ nấu cơm, lũ trẻ quây quần vui đùa. Họ ước mong những tháng ngày như vậy, và tòa tháp là thứ đầu tiên biến ước vọng ấy thành sự thật.
Rồi tòa tháp lại chắp cánh cho giấc mơ của vô vàn kỹ sư. Họ ôm mộng tạo tác nên những kỳ quan nghệ thuật, và tòa tháp đã giao phó cho họ trọng trách "xây dựng thiên đường", tụ hội những tài năng kiệt xuất của họ.
Tòa tháp tham lam nuốt chửng những ước mơ ấy, cứ thế vươn cao. Nó bắt đầu hiện thực hóa những giấc mơ mới.
Tòa tháp là một ngôi mộ.
Nó là thiên đường, nó là địa ngục,
Nó là những điều bình thường nhất, nó là những điều phi thường nhất,
Nó là quá khứ, nó là tương lai.
Giờ đây, nó đã là cả thế giới.
Và cứ thế, Tháp Thế Giới đã trở thành nơi ươm mầm cho những giấc mơ.
Người huynh đệ và những người bạn của mình vẫn tiếp tục chất đá cho đến ngày nay.
+
Câu chuyện ấy được viết trên con phố chính vắng tanh, nơi không còn ai qua lại nữa.
Ai và Alice quay lại chỗ Julie cùng những người khác, bước qua vệt phấn trắng.
"Nơi này thật kỳ lạ."
Ai vừa nói vừa đi về phía đống hành lý, phớt lờ Julie đang đợi ở lối vào.
"Chúng ta đã biết điều đó ngay từ đầu rồi mà."
"Không, cô không hiểu đâu. Nơi này rất kỳ lạ. Thật sự là không bình thường chút nào."
Cô bé nhẹ nhàng dịch chuyển đống hành lý, tìm thấy Celica đang nép mình bên trong. Celica đang vui vẻ, khẽ 'oà' một tiếng rồi đưa đôi tay nhỏ xinh về phía Ai. Ai bế đứa bé lên, cảm nhận bàn tay mềm mại ấm áp của bé chạm vào má mình.
"...Cô đã phát hiện ra điều gì?"
"...Cháu không chắc mình đã nghe được chính xác điều gì..."
Sau đó, Ai im lặng, chìm vào suy nghĩ riêng của mình, trong khi Celica lay lay má Ai, vì thấy buồn buồn.
Chuyện gì vậy? Julie liếc nhìn Alice, nhưng Alice cũng đang trong trạng thái tương tự, cúi đầu suy tư, không ngẩng mặt lên. "Hai người bị làm sao vậy?" Dee phe phẩy tay trước mặt họ.
"Anh Alice."
Bỗng nhiên, Ai ngẩng đầu lên hỏi,
"Anh có ổn không?"
"...Ừm, tôi ổn... Còn cháu thì sao?"
Ai nhìn thẳng vào mắt Alice.
"Cháu cũng ổn."
"...Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Ai nhanh chóng thoát khỏi dòng suy tư, nhìn về phía Julie.
"Người ta nói tòa tháp có thể ban điều ước."
"...Ý cháu là sao?"
"Cháu không biết chi tiết... và cháu cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Ai cắn móng tay một cách lo lắng.
"Nhưng họ tin vào điều đó. Có một nhóm người trong tòa tháp này thực sự tin rằng điều ước của họ sẽ thành hiện thực."
"Họ là những người có năng lực sao?"
"Không phải."
Alice tiếp lời,
"Một người có năng lực không cần một tòa tháp như vậy. Nếu ước muốn của họ đủ mạnh, họ đã có thể thực hiện nó từ lâu mà không cần đến thứ này."
Alice nói, đồng thời tra súng vào bao trở lại thắt lưng.
"Ở đây chỉ toàn những người khá bình thường thôi, cô biết đấy. Họ có những mong muốn giống như những người có năng lực, nhưng thế giới này sẽ không ban cho họ điều đó. Có hàng trăm, hàng ngàn người như vậy... tòa tháp này là một 'chỗ dựa' cho họ. Họ không thể có một giấc mơ lố bịch kiểu 'tôi muốn lên thiên đường!', thay vào đó, họ nuôi dưỡng giấc mơ rằng 'tòa tháp này sẽ dẫn đến thiên đường!'. Điều đó xoa dịu những hy vọng mong manh của họ, và cũng là cách họ đặt niềm tin. Nơi đây chính là một nơi như vậy."
"...Tóm lại, nó là cái gì?"
"Ý cháu là... có lẽ giấc mơ của cô có thể trở thành hiện thực, cô Julie ạ."
Ai nói tiếp. Cô bé kết luận như vậy.
...Giấc mơ của tôi sao?
Julie nghĩ mình đã nói ra thành tiếng. Thế nhưng những lời ấy lại không hề thốt ra khỏi miệng cô.
".........Nói chứ, nếu nó nguy hiểm đến vậy..."
Dee rụt rè giơ tay và lên tiếng.
"Chúng ta có nên xuống thôi không? Không, không phải là tôi có ý bỏ cuộc bây giờ đâu, tôi chỉ nói là chúng ta nên xuống tạm thời thôi. Một cuộc rút lui chiến lược. ..."
"Không thể làm thế được."
"...Thật vậy sao?"
"Nếu đó là điều cô muốn, cô Dee. Cứ đi đi."
"Không, tôi không thể làm thế được bây giờ, cô biết đấy? Tôi vừa nghe nói rằng chúng ta có thể thực hiện điều ước của mình ở đây."
"Cháu sẽ không chịu trách nhiệm đâu..."
Ai nói, nhưng bản thân Dee dường như không quá lo lắng.
"—Dù sao thì, cô Julie, cô ổn chứ?"
Ai ngẩng đầu lên như bị giật mình.
"......Ý cháu là, tình huống nào thì được coi là nguy hiểm?"
"Nó không nguy hiểm chút nào. Nó chỉ là để thực hiện một điều ước thôi."
Ai nói, hít một hơi, rồi ngập ngừng.
"Cô Julie, có một điều cháu cố tình chưa hỏi cô trước đây, đúng không?"
"...Ai biết được?"
Julie cố gắng giả ngây giả ngô ngay cả vào lúc này.
"...Là về cái chuyện trên ngọn đồi hôm đó, khi cháu quyết định cứu thế giới."
Đó là khoảnh khắc họ chôn cất Hampnie Hambart. Khoảnh khắc bình minh khi mọi chuyện bắt đầu.
"Khi cháu đã thề thốt lúc đó, cô nói cô sẽ giúp cháu, đúng không?"
"...Ừ."
"Tại sao?"
"...Không có tại sao cả. Cháu là con gái của bạn tôi. Tôi đương nhiên phải giúp cháu—"
"Thôi ba cái lời khách sáo đó đi."
Ai cắt ngang câu chuyện phiếm.
"Cháu xin lỗi. Cháu thật sự không tin khi cô nói rằng cô sẽ giúp cháu thực hiện những gì cháu đã thề."
Ai mỉm cười.
"Cháu biết lời thề của cô có ẩn ý. Như kiểu 'chỉ đến khi nào xuống khỏi đồi', 'chỉ đến khi nào tìm thấy thị trấn', 'chỉ đến khi cháu cứng đầu', 'chỉ đến khi cháu bắt đầu làm điều gì đó hơi nguy hiểm',... Cháu đã nghĩ sẽ có lúc cô bỏ rơi cháu."
"...Đó là điều cháu nghĩ sao?"
"Vâng. Cháu luôn nghĩ vậy..."
Tahaha, cô bé bật cười, cố tình đánh lạc hướng.
"Ở Ortus, ở Học viện Gora, và cả bây giờ nữa, cháu đều nghĩ, 'Người này sẽ đi cùng mình đến bao xa đây'."
"......"
"Cô sẽ đi theo cháu đến bao xa?"
"...Cho đến khi cháu từ bỏ giấc mơ của mình."
"Aaa, cháu biết mà."
Cô bé khúc khích cười.
"Thì ra là vậy. Cô chưa bao giờ tin cháu có thể cứu thế giới, cô Julie nhỉ? Cháu đoán thế. Cô không hề tin, đúng không?"
"...Ai."
"Cô nghĩ cháu sẽ từ bỏ giấc mơ của mình vào một lúc nào đó, đúng không?"
"...Ai, nghe tôi nói đã."
"Cô đi cùng cháu không phải vì cô đồng ý với 'giấc mơ cứu thế giới' của cháu. Cô đi theo cháu để đến khi cháu từ bỏ giấc mơ ấy, cô sẽ ở bên và giúp cháu vượt qua sự thất vọng, đúng không?"
"......"
“Anh không quan tâm đến ước mơ của tôi, anh chỉ muốn tôi được vui vẻ.”
“…………”
“Anh đúng là người lớn mà…”
“…Nói vậy nghe khó chấp nhận nhỉ.”
“Cháu xin lỗi… nhưng cháu phải nói rõ điều này—”
“Không, ý tôi không phải là câu hỏi đó.”
Julie nở nụ cười chua chát quen thuộc.
“Bị một đứa trẻ nói ‘anh đúng là người lớn’ á… Nghe cay đắng lắm chứ. Cay đắng thật sự.”
“Hả? Cháu không rõ có hiểu hết không…”
“Dĩ nhiên là cháu không rồi.”
Người đàn ông vạm vỡ cố gắng nở một nụ cười như đã hiểu ra.
“Ư-ừm, cháu không muốn chú hiểu lầm cháu. Cháu không hề buộc tội chú điều gì đâu, được chứ? Cháu chỉ muốn hỏi—”
“Tôi hiểu rồi.”
Julie nói. Rồi bất chợt, anh ôm chầm lấy Ai.
Ai đông cứng trong vòng tay rắn chắc của người đàn ông vạm vỡ.
“……………Hả? Ơ? Ơ? Ch-chú sao thế tự nhiên?”
“Chú cứ tưởng mình đã hiểu cháu rất rõ… nhưng có vẻ không phải thế…”
Cuối cùng, Ai cũng rụt rè lùi lại.
“Ư-ừm, chú Julie? Ừm, không phải thế đâu. Cháu vẫn chưa hỏi xong mà. Nếu ‘cứu thế giới’ không phải là ước mơ của chú, vậy chú còn mong ước gì khác, phải không?”
“Một mong ước khác sao?”
Ai càng rụt rè hơn, cứ như thể sắp bị hất văng ra.
“Chú giúp chúng cháu, vì chú coi chúng cháu như con gái chú, đúng không?”
Ai ôm chặt Celica.
“…Chú vẫn còn đau khổ vì mất vợ và con gái, đúng không?”
“…………”
“Chú vẫn muốn gặp họ, phải không?”
Ai bị kẹp giữa hai “túi sưởi” là Celica và Julie, nhưng người cô bé vẫn cứng đờ, lạnh ngắt, không thể tin tưởng được vào hơi ấm ấy.
“Cháu chắc chắn đó là đặc tính của tòa tháp này. Chắc chắn tòa tháp này sẽ ban cho chú điều đó.”
“…Ai.”
“Chú đừng hiểu lầm cháu. Cháu không nói đó là điều xấu. Chỉ là cháu không biết điều gì sẽ xảy ra nếu điều ước này thành hiện thực thôi. Bởi vậy—”
“Ai.”
Cánh tay thô ráp của Julie nhẹ nhàng vỗ đầu Ai.
“Chú sẽ không rời đi đâu.”
“—Nhưng mà.”
“Chú sẽ không bỏ rơi cháu đâu.”
Julie cứ lặp đi lặp lại những lời đó, như muốn bù đắp cho biết bao lần anh đã không nói ra, khiến cô bé phải lo lắng.
Thế nhưng, Ai lại nói:
“—Cháu không tin chú.”
Vừa dứt lời, nước mắt cô bé cuối cùng cũng trào ra.
“Ch-cháu vẫn không thể tin được những lời đó, rốt cuộc… xin lỗi chú, cháu đúng là một đứa trẻ yếu đuối mà. Cháu thực sự không thể, tin nổi, những lời đó…”
Đôi mắt xanh ngọc chìm trong biển nước. Nước mắt cô bé rơi xuống mặt Celica. Những giọt lệ lấp lánh đọng trên gò má, khiến bé con nheo mắt đầy khó tin.
“Bởi vì!”
Cô bé ngẩng đầu lên. Những giọt nước mắt nhanh chóng bắn tung tóe.
“Bởi vì chú! Chú cứ! Luôn! Giấu giếm cháu!”
“Giấu giếm sao?”
Điều này khiến Julie bất ngờ.
Đến lượt Ai, cô bé lại càng bị đẩy sâu hơn vào tuyệt vọng.
“À, cháu đoán… chú chưa từng nghĩ tới điều đó một chút nào… Cháu cứ như một kẻ ngốc vậy… Chỉ có mỗi cháu là lo lắng… bận lòng…”
“Ai…?”
“Chú Julie… chú đã giết bao nhiêu Người Giữ Mộ rồi?”
Cổ họng Julie khẽ rung lên. Ai ngước nhìn anh với ánh mắt u tối.
“…Khi chú trốn thoát cùng người vợ đã khuất, chắc chắn chú đã gặp vài Người Giữ Mộ… chú đã giết những Người Giữ Mộ đó, phải không…?”
“Ai… đó là…”
“Cái nhìn đó là sao? Trông như chú đã quên mất rồi? Chú quên thật rồi sao?”
“…………”
“Nếu… cháu gặp chú lúc đó…”
Ai ngước nhìn Julie.
“Chú có còn giết cháu không?”
Còn về Julie.
Anh không nhớ mình đã biểu lộ biểu cảm gì lúc đó.
Nhưng chắc hẳn nó trông rất khó coi.
Ai chỉ liếc nhìn một cái, như thể nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn, rồi cúi gằm mặt xuống.
“………………………………Cháu xin lỗi.”
Và rồi nước mắt trào ra trên mặt cô bé.
“……Cháu xin lỗi… cháu… cháu là người như vậy đó…”
Cô bé ôm mặt và run rẩy.
“Aish! Trời đất ơi! Khốn kiếp!”
Julie đột nhiên lớn tiếng. Cả Ai và Celica đều mở to đôi mắt còn ướt đẫm vì kinh ngạc.
“Lỗi của tôi! Tôi đã giết Người Giữ Mộ rồi! Tôi không hề nghĩ ngợi gì về điều đó! Tôi chỉ coi đó là giết người thôi! Tôi chưa từng nghĩ cháu sẽ phải bận tâm về nó! Tôi xin lỗi! Tôi thú nhận! Tôi đã giết Người Giữ Mộ!”
Julie nhìn thẳng vào mắt Ai.
“Nếu tôi gặp cháu lúc đó, tôi có thể đã giết cháu. Tôi thừa nhận điều đó.”
“…Cháu hiểu rồi… À há… Nói vậy cháu lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút thì phải…?”
“Con bé này sao mà thực tế quá vậy! Lo mà ăn diện cho đẹp lên đi, không thì sau này lại khổ đấy!”
Anh quỳ một gối xuống, chỉ tay vào cô bé mà răn đe, hệt như cái cách anh từng nói chuyện với con gái mình.
Trước đây, anh từng có chút kháng cự khi làm vậy, nhưng lần này, anh lại cố ý làm thế.
(Minh họa)
“Khốn kiếp! Mấy đứa nhóc các ngươi lạ đời thật! Sao mà nghĩ nhanh thế!? Đây chính là tuổi trẻ đó sao!?”
“Ch-chú Julie?”
“Mấy đứa sống nhanh quá đấy, khốn thật! Đâu cần phải lo mấy cái vấn đề đó nhanh đến vậy! Có thể dành ra năm năm, hay mười năm cũng được! Cứ từ từ thôi! Không thì tôi không theo kịp mấy đứa đâu! Hiểu không hả!?”
“Hả? Ờ? Ờm?”
“Mấy đứa biết không, người lớn phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được mọi thứ! Vậy mà mấy đứa thì cứ nhanh nhanh, nhanh nhanh, nhanh nhanh đưa ra kết luận, chẳng thèm để ý xem người khác có tiện không chứ!”
Mấy đứa nhóc! Julie vỗ đầu Ai.
“Ư-ừm, chú định nói gì vậy…?”
“Ai.”
Julie nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của Ai.
“Chú sẽ là cha của cháu.”
“………………Dạ?”
“Trời đất quỷ thần ơi… mấy chuyện như thế này mình phải từ từ chứ, khi nào tâm trạng thoải mái thì mới nên nói ra. Vậy mà mấy đứa cứ hấp tấp, cứ xông thẳng lên phía trước…”
“Ư-ừm, chú Julie.”
“Không phải chú Julie.”
Anh vỗ vỗ ngực.
“Gọi chú là bố.”
“…………………………………………Dạ không ạ.”
“Đừng ngại.”
“Cháu không ngại. Cháu từ chối ạ.”
Đôi mắt ướt đẫm của Ai hoàn toàn đông cứng, ánh lên một tia nhìn lạnh lẽo.
“Tôi hiểu rồi… thôi thì, dù sao tôi cũng sẽ coi cháu là con gái của mình. Noemi, cháu và Celica sẽ là ba đứa con gái của tôi, là niềm tự hào, niềm vui của tôi.”
“……………Vậy còn chị gái của Celica, Ulla thì sao?”
“Ừm. Đúng rồi. Vậy là bốn chị em gái rồi.”
“…………Chú nói thật đấy à?”
“Ừ.”
“…………Chú đừng có mà đùa nữa.”
“Chú không đùa đâu. Dù sao cháu cũng sẽ không tin những gì chú nói đâu mà.”
“…………Vâng.”
“Vậy thì đến lượt cháu phải thua rồi.”
Julie bật cười. Nụ cười anh giờ đây đã không còn chút u buồn nào.
“Cháu cứ chờ mà xem. Chú sẽ không bỏ rơi cháu đâu. Chú không cần biết cháu có tin hay không. Chú không cần biết cháu nghĩ gì. Nhưng chú sẽ làm điều này. Giống như cháu sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình vậy.”
“…………!”
Nghe những lời ấy, Ai mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Nước mắt cô bé văng tung tóe trong không trung, lấp lánh sắc cầu vồng.
“Chú sẽ không sao?”
“……………………………………………………Cháu có thể hỏi câu như vậy sao chứ……?”
Ai chùn người xuống, Celica ngước nhìn cô bé, ánh mắt đầy lo lắng như muốn hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?" Ai dùng tay phải đẩy mạnh, thoát khỏi vòng tay của gã đàn ông to con, rồi quay lưng đi, chỉ khẽ ngoái đầu lại.
"...Không phải là không muốn đâu."
"Thật sao? Vậy từ giờ con gọi ta là bố nha—"
"Không muốn!"
Ai dụi dụi khuôn mặt đẫm nước mắt vào chiếc áo ngủ của Celica, mặc cho cô bé tỏ vẻ ghê tởm.
"Vậy thì sao? Cháu chẳng rõ tình hình là gì, nhưng nếu leo cái tháp này thì có chuyện gì xảy ra không?"
"...Cháu không biết."
"Ra vậy. Nhưng dù nguy hiểm, tôi cũng sẽ đi cùng cô."
"..."
Ai im lặng.
"Ngượng à?"
"Hả! S-sao ông lại hỏi cái kiểu đó chứ, ông Julie? Chẳng tinh tế chút nào! Đồ đáng ghét!"
"Xin lỗi, xin lỗi."
Julie nhặt chiếc mũ rơm, đội lên đầu Ai, rồi bế Celica lên thay thế.
Ai kéo sụp vành mũ rơm bằng cả hai tay, giấu mặt đi.
"Đi nhanh thôi."
Cô xoay tròn chiếc xẻng rồi vác lên vai.
"Đã rõ." Julie đáp, rồi lại bế Celica đi.
"Người nguy hiểm nhất chắc phải là cô Scar."
Ngọn tháp vẫn sừng sững, những bậc thang vẫn cứ trải dài vô tận.
***
Họ tiếp tục leo.
Ai leo từng bước từng bước trên những bậc đá trước mặt. Cô cứ leo mãi, thỉnh thoảng lại đặt chân lên vệt phấn trắng chỉ đường hiện ra trước mắt.
Tầng tám là một kho báu vàng bạc châu báu, y như một vị vua cổ đại từng mong muốn. Nhưng chẳng ai bận tâm, họ cứ thế tiếp tục leo lên.
Tầng chín là một nhà hàng buffet ăn thỏa thích. Julie và Alice phải vất vả lắm mới lôi được Ai rời khỏi đó.
Tầng mười là một cung điện tuyệt đẹp, tựa như tư dinh của các vị thần. Thế mà vẫn có những hình vẽ bậy chẳng màng đến nơi chốn, như một mũi tên cắm trên bức chân dung nhà vua.
Đỉnh tháp dường như vẫn còn xa tít tắp, những bậc thang cứ kéo dài mãi không dứt. Những hình vẽ bậy màu trắng cũng cứ thế hiện ra không ngừng.
Tầng mười một là một thành phố tràn ngập các loại vũ khí.
Tầng mười hai là một thành phố từng bị phơi bày trước đủ mọi loại vũ khí.
Tầng mười ba tràn ngập mùi thuốc súng, những vết đạn lỗ chỗ và một thành phố đang bốc cháy.
Họ tiếp tục đi lên. Tầng mười bốn, một nơi trú ngụ trên bầu trời. Tầng mười lăm, một cung điện của mặt đất. Tầng mười sáu, một thành phố ngàn năm. Tầng mười bảy, nền móng của một quốc gia.
Họ đi lên. Lên nữa. Cứ thế đi lên.
Mỗi tầng bắt đầu xoắn xuýt một cách kỳ lạ, và dần dần chúng mang một vẻ "ấm áp" khác thường. Không khí nhân tạo dịu đi, nhường chỗ cho mùi hương ngày càng đậm của những nơi từng được con người sử dụng.
Nhưng chẳng có ai ở đó cả.
Tầng mười tám là một khu rừng, với lượng cây xanh và tiếng động vật ồn ào đến kinh ngạc, đủ sức khiến bất cứ ai cũng phải choáng váng.
Tầng mười chín là một bãi đá, nơi chân Ai bị phồng rộp và vỡ ra.
Tầng hai mươi là một phòng khám bác sĩ, đúng lúc, nơi Ai được chữa trị vết thương.
Tầng hai mươi mốt là một phòng thí nghiệm, nơi sữa bột của Celica vừa hay hết sạch.
Tầng hai mươi hai là một đồng cỏ. Julie được một con dê mẹ cho sữa tươi.
Tất cả những điều này đều đi kèm với một dấu hiệu phấn trắng ghi "Đường đến XXX!"
Hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm, hai mươi sáu, hai mươi bảy...
Họ không ngừng bước chân lên tháp. Cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi, lại có một con đường rợp bóng cây yên bình hiện ra, cùng với dòng chữ phấn "Cố lên! Tầng tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều!" Mỗi khi thấy mình lấm bẩn, tấm biển "Tầng tiếp theo là suối nước nóng!" sẽ xuất hiện. Vừa nghĩ bụng sắp hết đồ ăn, dòng chữ "Điểm dừng tiếp theo, khu mua sắm!" lại hiện ra và biến thành hiện thực.
Cả nhóm cứ thế đi lên, tập trung bước chân, hy vọng đến một ngày Celica sẽ quay đầu nhìn quanh. Họ cứ leo mãi, cầu mong ngày đó đến sớm hơn.
"~~!"
"...!"
Họ vẫn cứ leo.
"~~! ~~!"
"...! ...! ~~!"
Họ vẫn cứ leo.
"...!"
Họ vẫn cứ leo.
"Ai!"
"Ối!"
Bỗng nhiên, Dee xuất hiện trước mặt Ai và hét lên điều gì đó.
Họ nhận ra Celica đang khóc thét.
"Hả? Hả?— Cháu xin lỗi cô Dee, hình như cháu bị cuốn đi mất rồi..."
"Không cần vậy đâu! Đánh thức hai người kia dậy mau!"
"Hả? Sao cô lại hoảng loạn thế..."
"Làm đi!"
Ai ngạc nhiên nhìn ra sau lưng. Alice và Julie cũng đang mơ màng, chỉ biết bước chân lên cầu thang. Đến lúc này, Ai mới chợt nhận ra rằng mình cũng vừa ở trong trạng thái đó.
"Ông Alice, ông Alice, ông Julie, ông Julie."
Cô vừa nói vừa tát qua tát lại vào mặt họ, hai cái cho Alice, ba cái cho Julie. Celica vẫn khóc thút thít.
"...Ồ?"
"Chào buổi sáng, ông Alice, ông Julie."
"Không, tôi không ngủ—khoan đã, ôi!"
"Alice~!" Dee ôm chầm lấy Alice, mắt rưng rưng.
"Xin lỗi. Xin lỗi con Celica, ta đã không để ý. Con sao vậy? Con đói sao?"
Julie bắt đầu dỗ dành Celica. Cuối cùng, bé con cũng ngừng khóc.
"...Sao mà, cứ như chúng ta bị mê muội ấy nhỉ?"
"Ừ. Chúng ta phải cẩn thận."
"Chỉ 'cẩn thận' thôi sao!?"
Dee tức giận mắng.
"Mọi người nghĩ chúng ta đang ở tầng mấy rồi?"
"Không, không biết."
"À, nó viết ngay kia kìa."
Họ vừa định bước sang tầng tiếp theo, và con số viết bằng phấn ở bên cạnh hiện ra, như mọi khi.
"Hả?"
"...Chuyện gì vậy?"
"Chào mừng đến tầng 828!"
Tám trăm hai mươi tám?
"K-không thể nào, đúng không? Hahaha, cái này… lại là một trò đùa khác à…?"
"Đ-đúng vậy, haha. Không thể nào…gã này dạo gần đây nghiêm túc lắm mà, sao giờ lại bắt đầu bày trò nữa rồi. Hahaha…haha…haha..."
Ngay sau đó là dòng chữ "Là thật đó!"
"..."
"Mấy đứa có thể nhìn từ đây này."
Ở đó?
Ngay sau khi họ đọc những dòng chữ đó, một cơn gió mạnh gào thét thổi qua.
"Mọi người, nhìn đây này!"
Julie hét lên. Có một ô cửa sổ ở phía bên kia hình vẽ bậy, và gió đang ào ạt thổi vào từ đó.
Ban đầu có cửa sổ ở đó sao?
Ai kìm nén nghi ngờ, vội vã chạy đến bên cửa sổ, chen mặt vào khoảng không chật hẹp giữa Alice và Julie.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Sương mù đã tan biến. Không, không chỉ là sương mù—
Những đám mây đang ở rất xa bên dưới họ.
"Không thể nào..."
Julie lẩm bẩm, sững sờ.
"Chúng ta chưa hề leo cao đến thế—"
Họ chỉ đơn thuần là đã hy vọng.
Họ cứ thế tiếp tục, mong muốn đi nhanh hơn nữa. Nhận ra điều đó, cả nhóm đều im bặt. Ai lúc này mới nhận ra cô vẫn còn đánh giá thấp ngọn tháp này quá nhiều.
+
Vô số lời ước nguyện tụ lại, đan xen vào nhau. Đỉnh tháp tiếp tục vươn cao. Chàng trai và những người khác không cần vật liệu nữa, chỉ riêng ước muốn ‘chất đá lên’ cũng đủ khiến ngọn tháp vươn cao hơn. Ai nấy đều mang một giấc mơ độc đáo của riêng mình, và cứ thế chất đá lên để biến chúng thành hiện thực.
Đến một lúc nào đó, đỉnh tháp bắt đầu phân nhánh và lan tỏa. Những người xây tháp bắt đầu nhìn thấy những khung cảnh khác nhau dựa trên chính giấc mơ của họ.
Kẻ khao khát đỉnh cao thì thấy mũi giáo.
Kẻ khao khát vĩnh hằng thì thấy vòng tròn khép kín.
Kẻ khao khát kết thúc thì thấy một kết thúc như họ mong muốn.
Mọi người cứ thế tiếp tục leo lên ngọn tháp cao vút. Ngọn tháp nuốt chửng họ vào trong và tạo thành nhiều nhánh hơn. Mọi người lại ước muốn trang hoàng cho những nhánh của riêng mình, và biến giấc mơ của họ thành hiện thực như thể chúng là những bông hoa.
Ngọn tháp càng lúc càng dày hơn, rồi biến thành một cái cây khổng lồ với vạn cành vạn lá.
Và ngọn tháp hóa thành cây.
Cây thế giới nở hoa vào thời điểm đơm bông. Cành lá trĩu nặng những giấc mơ của con người. Hàng trăm bông hoa nở rộ.
Những bông hoa đó đã hiện thực hóa những giấc mơ này, và mang đến sự nghỉ ngơi cho đôi tay từng chuyển đá, đôi chân từng chạy mỏi mòn, và những tâm hồn từng khao khát.
Tuy nhiên, trên đỉnh tháp, vẫn còn đó những người tiếp tục chất đá.
Những người mà ngay cả với sức mạnh của ngọn tháp cũng vẫn còn những giấc mơ chưa thành hiện thực.
Ước nguyện của chàng trai vẫn chưa được thỏa mãn.
+
Dee kịch liệt phản đối điều này, nhưng cả nhóm vẫn tiếp tục đi lên cao hơn trên ngọn tháp. Kể từ tầng đó, dù mệt mỏi và buồn ngủ, họ vẫn cố gắng không ăn bất cứ thứ gì từ ngọn tháp. Đặc biệt, họ tránh xa những thứ trông có vẻ ‘quá tốt đẹp để trở thành sự thật’.
“Có nước suối ở đây này!” – những dòng chữ phấn viết cạnh giọt sương mai mà họ uống. “Có suối nước nóng ở đây này!” – Họ giặt khăn ở cống thoát nước. Mỗi lần làm vậy, những dòng chữ phấn ấy trông có vẻ hơi ủ rũ. Như thể muốn nói “Nước ngon quá…” hay “Suối nước nóng sướng quá…”, nhưng họ không thể để bản thân tận hưởng những thứ xa xỉ đó.
Ngọn tháp này sẽ ban phát điều ước.
Ai và những người khác đã hoàn toàn nhận ra điều đó, và họ kháng cự bằng tất cả sức lực. Họ trải đêm trên nền đá cuội bên cạnh tấm chăn lông vũ và rửa mặt trong cống thoát nước của bồn tắm.
Thế nhưng, ngọn tháp vẫn tham lam bắt đầu ban phát điều ước. Ai và những người khác phớt lờ chúng và tiếp tục leo lên tháp, “nhanh lên, nhanh lên”…họ thầm thì trong lòng và bước lên những bậc thang đá trước mặt.
Và ngọn tháp cũng bắt đầu ban phát điều ước đó.
Lúc nào không hay, bảng đen trong tâm trí họ đã bị đánh dấu vô số dấu X. Có ít nhất cả ngàn dấu, nhưng Ai vẫn phớt lờ và rảo bước, mắt dán chặt vào những bậc thang phía trước. Sự mệt mỏi và khát khô họng bao trùm lấy cô. Mỗi lần như vậy, ngọn tháp lại đặt trước mặt họ một bữa ăn khiêm tốn, an toàn và nước giếng trong vắt.
Cả nhóm vẫn phớt lờ tất cả.
Tuy nhiên, như thể muốn chế giễu nỗ lực của cả nhóm, ngọn tháp bắt đầu ban thêm nhiều điều ước nữa.
Bụng họ, lẽ ra phải đói meo, lại no căng lúc nào không hay.
Cổ họng họ, lẽ ra phải khô khát, lại được giải khát lúc nào không hay.
Dù họ có cảnh giác và cẩn thận đến mấy, ngọn tháp vẫn luôn sẵn sàng nuốt chửng những ước muốn của họ và biến chúng thành hiện thực. Nó bắt đầu ban phát điều ước, khởi đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, như thể đang cố gắng nuốt chửng tất cả.
Và rồi, cuối cùng, ngọn tháp bắt đầu ban phát điều ước của Ai.
Tầng một ngàn hai trăm mười ba.
Một ngôi làng hiện ra.
“…À.”
Ngôi làng được bao quanh bởi ba mặt sườn dốc, và có một cao nguyên ở phía bắc. Đó là một ngôi làng yên bình với những cánh đồng nhỏ và những ngôi nhà đơn sơ. Một ngôi làng ẩn mình, nơi bốn mươi bảy cư dân sống thanh bình.
Một ngôi làng đã không còn tồn tại.
Làng của cô.
“Mọi… người…”
Ai như thấy ảo ảnh của bốn mươi bảy con người ở đó.
Anna ở đó, Yoki ở đó, và cả Joanna, Dora, Yuki, Zel, Manuetta cũng vậy.
Và thậm chí còn có một người không có mặt vào lúc đó.
“Mẹ…”
Giữa những bông lúa mì, mẹ cô ngày xưa đang đứng đó, mỉm cười. Ai chạy qua con đường của ngôi làng nơi cô đã sống mười hai năm. Cô chạy đến một nơi đã trở thành ký ức chỉ trong vài tháng.
Kế bên mẹ là cha cô. Không phải Hampnie Hambart, mà chính là Kizuna Astin.
“Cha!”
Vài bước nữa thôi. Chỉ vài bước nữa, cô có thể đến bên họ, đến nơi mà dù có cầu nguyện hay làm gì cũng không thể đạt tới. Chỉ ba bước nữa là tới. Sau suy nghĩ đó, thêm hai bước. Một bước. Không.
“Cha! Mẹ!”
Cô nghĩ đây là một cái bẫy tàn nhẫn nào đó. Những gì cô thấy là giả tạo, và khoảnh khắc cô chìm đắm vào nó như thế này, cái bẫy này sẽ giam giữ cô và tan vỡ.
Cô nghĩ điều đó cũng chẳng sao.
Ấy vậy mà, những người trước mặt cô lại là thật.
“Ai, lâu rồi không gặp! Con lớn quá rồi!”
“Mẹ!”
Hana Astin ôm Ai vào lòng. Cô ấy có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lục giống Ai, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì hoàn toàn khác. Nàng mang nụ cười của một đứa trẻ tinh nghịch.
“Yo, con vẫn y chang ngày xưa à. Nhìn xem nào!”
“C-Cha! Làm ơn dừng lại!”
Kizuna Astin xoa đầu Ai một cách thô bạo, khiến cô bé giận dỗi. Cuộc đối đáp này quá đỗi thân thuộc, cứ ngỡ chỉ tồn tại trong mơ.
“Cha…”
“Ồ?”
“Mẹ…”
“Ừ ừ, có chuyện gì không con?”
Cả hai cùng đáp lời, và Ai cảm thấy vô cùng hân hoan.
(Minh họa)
“~~~~~~~~!”
“Ối.” “C-Có chuyện gì vậy, Ai?”
Ai bật khóc khi họ ôm cô vào lòng. Tất cả mọi thứ đều ở đó. Mùi hương dịu nhẹ của mẹ, mùi thuốc lá của cha, hơi ấm từ mẹ, sự lạnh lẽo từ cha. Phản ứng khi cô gọi cha mẹ, một người thì ấm áp, một người thì thô ráp.
Tất cả đều hiện hữu trước mắt cô lúc này.
“…Con đã bình tâm lại chưa?”
“…Chưa ạ.”
“Khà khà—Con đúng là một cô bé thật thà.”
Người mẹ mỉm cười hạnh phúc, tràn đầy niềm vui.
“Hai người… là thật sao?”
“Ai biết được?”
Người cha cười khẩy đầy tinh quái.
“Thế còn con, Ai? Con là thật hay là giả?”
“……”
“Con không thể nói ra. Nhưng cha thì có thể. Cha là thật.”
“Đúng vậy. Mẹ cũng có thể trả lời. Mẹ là thật.”
“Vậy thì…”
“!”
Thế rồi, Ai bị đẩy mạnh ra xa.
"Ba! Mẹ! Hai người đang làm gì vậy!?"
"Đừng có làm gì, đồ ngốc! Mày là cái quái gì vậy hả? Mày có thật là đồ giả mạo của Ai không? Nghe đây, tao nói cho mày biết, Ai Astin thật sự sẽ không bao giờ bén mảng đến một nơi như thế này, bởi vì con bé là người sẽ cứu rỗi thế giới."
Kizuna Astin nhếch mép cười, đặt bàn tay vừa đẩy Ai ra lên hông.
"Anh tàn nhẫn quá đấy."
Tiếp đó, Hana Astin khoác tay chồng, kéo nhẹ anh ta.
"Anh không hiểu sao? Ai-Astin là kiểu con gái dễ bị cám dỗ. Sự thật là con bé rất đỗi bình thường, một cô bé mít ướt và dễ tổn thương… Con bé là kiểu người hễ vui, hễ buồn, thậm chí hễ hạnh phúc cũng sẽ khóc…"
Người mẹ cúi xuống, lau mặt cho Ai. Cô bé rụt rè khụt khịt mũi vào chiếc khăn tay.
"Nhưng rồi con bé chắc chắn sẽ tự đứng dậy."
"……"
"Đi đi con gái của mẹ. Con còn quá trẻ để lên thiên đường."
Ai gạt nước mắt.
"Vâng."
"Trả lời hay lắm, con gái của ta."
Kizuna Astin khẽ cười khúc khích.
"Hãy sống tốt ở địa ngục nhé."
"Vâng ạ!"
Và thế là Ai trở về.
Cô bé chạy dọc các con phố làng theo hướng ngược lại, ngược lại với ký ức, ngược lại với thời gian, và không thể cho phép mình quay đầu nhìn lại. Tuyệt đối không.
"Tạm biệt…."
Cô bé nói mà không nhìn mặt họ. Cô bé chạy đi, để lại những giọt nước mắt thay vì chính mình.
Cuối cùng, một màn sương bao phủ khu vực, che khuất thực tại. Tuy nhiên, Ai không dừng lại, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Người ta tự hỏi cô bé đã chạy bao lâu, và trong màn sương nơi cô bé suýt đánh mất chính mình, cô bé nghe thấy một giọng nói.
Trong đó, có tiếng ai đó đang khóc nấc lên, oa oa, oaaaa.
Trong đó, có tiếng ai đó đang gọi, Ai! Ai!
Ai dồn sức chạy về phía có tiếng nói, và rồi,
Cô bé tỉnh dậy.
"Ai!"
Trước mặt cô bé là khuôn mặt của tất cả mọi người.
"Ối."
Julie, Alice, Dee và Celica đang gọi tên Ai, cố gắng đưa cô bé trở lại.
"Ơn trời! Thật sự là ơn trời!"
Julie ôm chầm lấy cô bé một cách mạnh bạo, rồi xoa đầu cô bé. Ai trợn mắt ngạc nhiên.
"M-Mọi người đều ổn chứ?"
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn đi chỗ khác một cách ngượng ngùng.
"…Không, tất cả chúng tôi đều bị cái thứ này nuốt chửng — chúng tôi chỉ tỉnh lại được nhờ tiếng khóc của Celica."
"Tôi suýt nữa cũng bị nuốt chửng. Cảm ơn Celica."
Cuối cùng Celica cũng nín khóc, thở phào nhẹ nhõm, khẽ "Ưm…".
"Nhưng cái nhóc con bé tí này lại là người duy nhất ổn định."
"…Con bé này chắc chắn không hề bất mãn với cuộc sống của mình."
"Tôi ghen tị quá…"
"Ưm!" Đứa bé khẽ kêu lên, cứ như thể nó đang nói "Trời ạ, mấy người này!"
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ…"
Ai xoa má và nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé.
"…………………Vậy thì."
Có ai đó đang dõi theo cảnh tượng này.
"…Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Có vẻ như nó hoạt động, mà lại không… rốt cuộc là có hay không đây?"
"Cô Dee?"
Dee lầm bầm một mình, vẻ mặt bực bội. Cô ta co quắp lại giữa không trung, tay gõ vào trán, hoàn toàn phớt lờ những giọng nói của người khác vì đang chìm đắm trong suy nghĩ. Và rồi,
"Được rồi, tôi đã quyết định."
"Hả… chuyện gì vậy?"
"Tôi đã quyết định kế hoạch của mình rồi — vậy thì, xin lỗi nhé, nhưng chúng ta có thể rời khỏi đây và từ bỏ Scar được không?"
"Cô lại nói chuyện đó nữa à…"
"Ồ, lỗi của tôi. Xin lỗi lần nữa, nhưng lần này tôi nói thật đấy."
Ai trân trân nhìn Dee bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Cô có ý gì?"
"Tòa tháp sắp sụp đổ rồi."
"Hả? T-Tại sao!?"
"Hả? Bằng thuốc nổ và, ừm, nhiều loại sức mạnh khác nhau."
"Tôi không hỏi cách cô làm! Lý do là gì? Tại sao!?"
"Đó là bởi vì," Dee thản nhiên đáp lại,
"Tôi muốn phá hủy nó."
Bóng ma bật cười.
"…Tại sao…?"
Bộ óc hoảng loạn của Ai lập tức tỉnh táo lại để đối phó với tình hình hiện tại. Cơ thể cô bé cũng vậy.
"Hừm? Em không hiểu sao, Ai?"
"Tôi không hiểu!"
"Còn lý do nào khác được chứ?"
Dee dang rộng hai tay như một nữ diễn viên.
"Đó là bởi vì nơi đây đang vi phạm thế giới. Tòa tháp này đang mang thai sự vĩnh cửu. Tôi không thể cho phép một thứ như tòa tháp ban điều ước tồn tại. Thế giới sẽ không bao giờ kết thúc. Nó sẽ cứ mãi tiếp diễn một cách vô ích."
Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm lên đỉnh.
"Đó là lý do tôi muốn nổ tung nơi này."
Dee Ensy liếc nhìn bầu trời với vẻ thù địch.
"Thật ra, tôi đã muốn tất cả các người làm điều này."
Cô ta bay lên, nhìn chằm chằm vào nhóm người.
"Theo tôi thấy, các người không thể tiếp tục được nữa. Vậy nên, đây là kế hoạch B."
"Cô định để chúng tôi làm sao?"
"Đúng vậy, tôi định nhờ Ai cứu những người ở đỉnh tòa tháp này, giống như cách cô bé đã làm với Tượng Thần Sát Nhân ở Ortus, và bài phát biểu của cô bé tại Học Viện Gora. Tôi muốn cô bé cứu họ và biến tòa tháp này thành một đống phế liệu vô nghĩa."
Cơ thể bóng ma khẽ mờ đi và trôi lên trần nhà, phản chiếu một nơi nào đó rất xa.
Đó là đỉnh của một tòa tháp, nơi một số chàng trai và cô gái vẫn đang chất chồng đá lên.
"Đó là điều em thích, đúng không Ai?"
Dee, bóng ma, Phù Thủy Phương Tây, bật cười.
Ai chết lặng.
"…Đó là lý do cô theo dõi chúng tôi sao—?"
"Có nhiều lý do lắm, và chúng cũng liên quan đến Alice nữa."
"Nói cách khác, cô đã thao túng chúng tôi sao?"
"Các người không ngờ tới đúng không? Đó là phong cách của bóng ma. Nếu tôi muốn ai đó đến đây, tôi sẽ không trẻ con mà nói 'đến đây đi' với họ. Đó là chiêu cuối của tôi."
Dee nhìn chằm chằm một cách mỉa mai vào viên phấn trắng trên tường và nhổ nước bọt vào nó.
Bóng ma sẽ "thì thầm".
"Lý tưởng nhất là đối tượng sẽ nghĩ rằng 'Ý tưởng này là do mình nghĩ ra'. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể khiến người đó tin rằng họ đã tự mình quyết định và hành động."
"Thế thì…"
Nghĩ lại thì, ai là người đầu tiên gợi ý về mối liên hệ giữa tiếng khóc của Celica và hướng đi của Scar? Ai là người luôn chọn con đường trinh sát ở mọi ngả rẽ? Ai là người phải chịu trách nhiệm vì không thể bắt kịp Scar vào ngày trước khi Scar vào tòa tháp?
Nói thật thì, tại sao Scar lại đến tòa tháp ngay từ đầu? Có lẽ vì ai đó đã thì thầm vào tai cô bé rằng cô bé có thể đến đó và trở lại làm Người Giữ Mộ. Lùi lại một bước nữa, tại sao Scar lại có cơ hội được ai đó thì thầm vào tai? Chẳng phải là vì Ai đã bị mắc kẹt ở Học Viện Gora sao. Giờ thì, tại sao lại như vậy?
Dee Ensy Stratmitos thì thầm. Thì thầm. Thì thầm.
"Vậy ra, tất cả là do cô làm…?"
"Không. Chín mươi phần trăm là do các người làm."
Nhưng mười phần trăm cuối cùng đó đã lan ra như một mạng nhện, quấn lấy toàn bộ mọi thứ.
"Sự thật là, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tôi đã định giấu nhẹm rồi. Nhưng nó hỏng bét cả rồi, nên bây giờ tôi mới nói cho cậu nghe. Cậu giận tôi à? Như thế lại làm tôi hơi vui đấy."
"...Không quan trọng. Làm ơn dừng lại đi..."
"Hửm?"
Ầm! Chiếc xẻng chĩa thẳng vào Bóng Ma.
"Đây là nơi chứa đựng những giấc mơ của con người. Tôi sẽ không cho phép ngươi phá hủy nó."
"...Hừm."
"Làm ơn đừng phá hủy tòa tháp này."
"Ta sẽ làm điều đó."
"...Này, Dee."
Alice nhìn về phía cặp đôi, cất tiếng:
"Tôi cũng đang cầu xin các cậu..."
"Để làm gì?"
"Ít nhất hãy đợi đến khi chúng ta đưa Scar về... làm ơn đừng, vì tôi."
"Tại sao ta phải nhường nhịn kẻ thù chứ?"
Bóng Ma nhanh chóng lộn mình một vòng rồi bay xa hút.
"Này biết gì không? Đừng hiểu lầm tôi nhé. Tôi đã quyết rồi. Tôi chỉ đang cho lời khuyên thôi. Đây không phải là một cuộc đàm phán."
Dee nhìn Ai với vẻ khá lo lắng.
"Một khi chúng đến được tòa tháp, chúng sẽ phá hủy nó."
"Cô Dee!"
"Đừng có trưng cái bộ mặt đó ra."
Dee nhếch mép. Khóe môi cô ta cong lên. Cô ta cười như một oan hồn báo oán, một nỗi hận thù, một con quỷ dữ.
"Giờ có van nài hay kháng cáo tôi cũng vô ích thôi. Ai này, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ phá hủy tòa tháp này bất kể chuyện gì xảy ra. Hãy từ bỏ Scar và rời khỏi đây đi."
"Tôi không quan tâm cậu có chết hay không." – Cô ta thốt ra, nhưng lần này lại lộ rõ vẻ lo lắng cho Ai.
"Tôi rất quý mến các cậu."
"...Tôi cũng vậy."
"Ối chà. Hoan hô. Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau có khác."
Đó là một nụ cười hồn nhiên. Dee mỉm cười y hệt như cái ngày họ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Alice giữa chốn hoang vu.
"Cô Dee... làm ơn... đừng làm thế..."
"Tôi đã bảo là tôi không thể rồi mà."
"Cô Dee!"
"Không. Tôi không nghe đâu."
Dee khó chịu bịt tai lại, đặt chân lên bậc đá rồi ngồi thụp xuống.
"Hai ngày nữa gặp lại nhé. Tôi hy vọng sẽ gặp các cậu dưới chân tòa tháp."
Dứt lời,
Bóng Ma chìm hẳn vào nền đá.
+
Trên đỉnh Cây Thế Giới, vẫn còn hàng chục cành cây vươn ra. Nhưng những cành cây ấy chẳng đơm hoa kết trái, bởi những ước nguyện của chúng sinh vẫn còn dang dở, và họ vẫn miệt mài chất chồng những viên đá.
Trong mắt họ không hề vương chút lo lắng. Những người ở hàng đầu, họ thực sự bị thôi thúc bởi một niềm tin mù quáng, tin rằng chỉ cần tiếp tục chất đá, ước nguyện của mình rồi sẽ thành hiện thực.
"—Ngươi vẫn chưa thực hiện được ước nguyện của mình sao?"
Một trong những người anh em nói với đồng bạn của mình.
"—Ngươi đã ước một điều kiêu ngạo đến thế nào?"
"—Ta ước hồi sinh muội muội của ta. Còn ngươi, ngươi ước điều gì?"
Họ phá lên cười với nhau, rồi lần lượt giải đáp thắc mắc của đối phương.
"—Sự sống lại của tất cả người đã khuất."
"—Một mối tình chưa trọn vẹn sẽ được đền đáp."
"—Để cái chết biến mất mãi mãi."
Tất cả đều là những ước nguyện không tưởng, hệt như một cơn mè nheo trẻ con.
"—Vậy còn ngươi?"
Câu hỏi hướng đến người cuối cùng.
Đó là một cậu bé, ngay cả lúc này, vẫn đang miệt mài chất đá không ngừng nghỉ.
Đó chính là cậu bé đã khởi xướng việc chất đá này ngay từ ban đầu.
"Đối với ta."
Người anh em trả lời.
+
Họ không còn có thể bận tâm đến những lời kia nữa.
Dee nói hai ngày nữa cô ta sẽ hành động, nhưng khái niệm thời gian trong tòa tháp vẫn cứ mơ hồ, chẳng thể tin cậy được. Ai cảm thấy, hai ngày có thể hóa thành hai giây, hay hai năm, cũng chẳng có gì lạ, vì nơi đây chỉ là một tòa tháp mà thôi.
Họ cứ thế tiếp tục leo lên.
Không khí càng lúc càng loãng. Cũng bởi vậy, trang bị trên người họ càng lúc càng trở nên nặng nề hơn.
Lần này, cả nhóm ngoan ngoãn mặc những bộ trang bị này. Chẳng mấy chốc, họ nhận ra điều nguy hiểm nhất chính là bị buộc phải ước nguyện. Bình oxy, bộ đồ chịu áp suất, cùng lớp áo lót mềm mại ấm áp, tất cả đều xuất hiện đúng lúc, tiện lợi đến bất ngờ. Và mỗi lần như thế, một vệt phấn trắng lại vẽ đường chỉ lối cho họ: “Thứ này ở đây!” Dù tiện lợi thật đấy, nhưng đến khi họ thấy nguyên cả một bộ trang bị dành cho trẻ sơ sinh – “Bộ đồ chịu áp suất này trẻ con cũng mặc được nhé!” – thì họ không còn kinh ngạc nữa, thay vào đó lại thấy buồn cười.
Họ tiếp tục đi lên. Chân họ nhẹ bẫng. Không, không chỉ vậy. Họ phải cẩn trọng với từng bước chân, sợ rằng mình sẽ bị bật nảy lên.
Trọng lực yếu đi nhiều.
Dù là ban ngày, nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy những vì sao ngoài kia. Chúng lấp lánh trên nền trời đêm đen. Đó là bầu trời sao mùa thu, đối lập hoàn toàn với mùa hiện tại.
Thế nhưng, Ai không còn bị lay động bởi những điều kỳ ảo như vậy nữa.
Tòa tháp lúc này đã trở thành một chốn huyền thoại.
"—Ngươi vẫn chưa thực hiện được ước nguyện của mình sao?"
Và thế là, Ai bắt đầu nghe thấy những lời nói vọng lại từ các vị thần.
Thực tại bắt đầu hòa lẫn vào những điều siêu nhiên.
Ai bỏ ngoài tai tất cả, chỉ tập trung vào việc bước từng bước trên những bậc thang trước mặt mình.
"—Ngươi đã ước một điều kiêu ngạo đến thế nào?"
"—Ta ước hồi sinh muội muội của ta. Còn ngươi, ngươi ước điều gì?"
"—Ta muốn được chết cùng tất cả mọi người."
"—Ta muốn được ở bên người ấy."
Họ cười đùa với nhau, kể về ước mơ của mình, hệt như những đứa trẻ.
"—Vậy còn ngươi?"
Câu hỏi hướng đến người cuối cùng.
Đó là một cậu bé, ngay cả lúc này, vẫn đang miệt mài chất đá không ngừng nghỉ.
Đó chính là cậu bé đã khởi xướng việc chất đá này ngay từ ban đầu.
"Đối với ta."
Người anh em trả lời.
"Ta sao?"
"—Đúng vậy, ngươi đã ước điều gì?"
Và rồi, những lời ấy lại hướng về người cuối cùng.
"........"
"—Sao vậy? Hãy nói cho chúng ta biết ngươi đã ước gì đi chứ. Ngươi là người đã đặt viên đá đầu tiên mà. Ước nguyện của ngươi là gì?"
"—Đúng vậy, hãy để chúng ta nghe nào."
Các vị thần đồng thanh hô vang.
Hình ảnh một nơi khác bỗng chồng chéo lên tầm nhìn của Ai.
Đó là một không gian nơi vô số tòa tháp san sát nhau. Trên mỗi đỉnh tháp đều có một cậu bé đang ngồi. Những tòa tháp ấy tạo thành một vòng tròn bao quanh cậu bé ở chính giữa.
"—Hãy để chúng ta nghe nào. Hãy để chúng ta nghe nào."
"—Ngươi biết không, chúng ta bắt đầu là vì nhìn thấy ngươi đấy."
"—Đúng vậy, ta đã từng nghĩ đến việc từ bỏ vài lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy ngươi không chịu bỏ cuộc, ta lại có thêm dũng khí để tiếp tục."
"—Hãy kể cho chúng ta nghe ước mơ của ngươi đi. Ước mơ của ngươi hẳn phải thật vĩ đại và buồn cười lắm, phải không?"
"Ta..."
Mặc dù bị bao vây bởi tất cả, cậu bé vẫn chẳng hề bận tâm, vẫn điềm nhiên tiếp tục chất đá. Cậu bé vung những ngón tay đã nhuộm đen kịt đến tận móng, tự nhiên nhặt lấy một khối đá, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên vị trí cao hơn.
Rồi cậu bé cất lời đáp.
"Ta không ước bất cứ điều gì cả."
Các vị thần lặng thinh. Đó là một sự tĩnh lặng dường như kéo dài đến ngàn năm.
"—Ngươi nói gì cơ?"
"Ta chỉ chất một đống đá lên thôi, có vậy thôi."
Cậu bé lại chất thêm một viên nữa.
"Ta chẳng ước gì cả, cũng chẳng có mục đích nào. Ta chỉ quyết định cứ chất đá lên mãi cho đến khi ta biến mất mà thôi."
"—Xì xào xì xào."
Các vị thần xì xào bàn tán với nhau, rồi một trong số họ cất tiếng hỏi, thay mặt cho tất cả.
"—Vậy thì tại sao ngươi lại làm thế chứ?"
"Tôi chẳng còn gì khác để làm."
Một hòn đá, rồi một hòn khác.
—Vậy ra, anh chỉ như một đứa trẻ, cứ thế mà xếp đá chỉ vì có đá mà thôi?
"Đúng vậy."
—Ý anh là, chúng tôi đã đặt gắm ước mơ của mình vào hình bóng anh và tìm thấy động lực từ đó sao?
"À… tôi xin lỗi, tôi thực sự không chắc."
—Sao lại thế được?
Những lời xì xào xung quanh càng lúc càng lớn.
—Chúng tôi nào ngờ, người miệt mài xếp đá hơn bất cứ ai, lại không hề có lấy một ước muốn nào cả…
"…Các bạn giận tôi à?"
—Không.
—Không ai giận vì chuyện như thế cả.
—Người có lòng dạ nhỏ mọn sao có thể đứng đây như thế này.
Những lời xì xào ngưng bặt.
—Chúng tôi chỉ thấy tội nghiệp cho anh.
"Tội nghiệp?"
—Đúng vậy.
Tiếng khóc nức nở vang lên. Lệ tuôn như giông bão, trút xuống, phủ kín những tòa tháp.
—Đá của chúng tôi đã chất xong rồi. À, nhìn này—
Trên tòa tháp của cậu bé vừa cất lời, những đóa anh đào chàm biếc nở rộ, rồi bay lượn ra khỏi đó.
—Dù nhiệm vụ có bất khả thi đến mấy cũng không sao cả. Nếu anh cứ ở trong tòa tháp này, một ngày nào đó điều ước sẽ thành hiện thực—
Cỏ hazel đen nhánh bất chợt nở rộ.
—Nhưng anh ngay từ đầu đã không hề có ước mơ, vậy thì còn gì để mà thực hiện đây—
Hoa hồng thép bất chợt nở rộ.
—Ngay cả tòa tháp kỳ vĩ này cũng chẳng thể biến điều ước thành sự thật, nếu bản thân không hề có ước nguyện nào cả—
Hoa tulip màu caramel bất chợt nở rộ.
—Vậy nên anh sẽ không bao giờ ngừng chất đá—
Những đóa anh túc da thịt bất chợt nở rộ.
—Nhưng chúng tôi đã quá xa mặt đất để từ bỏ—
Những đóa Rafflesia song sinh bất chợt đâm chồi nảy lộc.
Những đóa hoa ước mơ rực rỡ muôn màu nở rộ như chúc mừng cậu bé, rồi lại tan biến, chỉ để lại một cánh hoa duy nhất.
Những cánh hoa bao bọc lấy tòa tháp của cậu bé, tạo thành vô vàn trận mưa hoa, trút xuống chủ nhân tòa tháp.
Nhưng trên tòa tháp của anh không có hoa nào.
—Chúng tôi cứ ngỡ mình sẽ cùng nhau cầu nguyện, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi giấc mơ đang thiêu đốt thân xác này—
Những bông hoa Casablanca rực lửa bất chợt nở rộ.
—'Sau này, anh sẽ là người duy nhất'—
Cây Thế giới bất chợt nở rộ.
Cây được tô điểm bằng hàng ngàn vạn đóa hoa ước mơ, và sự uy nghi của nó sừng sững vươn cao trên biển cả nhân gian.
Thế nhưng, Cây Thế giới vẫn chưa hoàn hảo. Dù đã vươn tới tận cùng, nhưng trên cành già nhất, lại không hề có một đóa hoa nào.
……
Thế nhưng, điều ấy lại chẳng hề hấn gì với cậu bé.
Anh vẫn cứ chất đá.
Với đôi tay đen kịt,
Với một trái tim không chút ước nguyện,
Trên đỉnh một tòa tháp, với những cánh hoa bay lượn,
Một mình.