Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 18

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 6 - Hồi kết

Tatatata—Chiều thu trong lành, Ai xách giỏ, bước chân thoăn thoắt chạy đi. Tiệm quần áo cũ, tiệm giặt là, cửa hàng mỹ phẩm, tiệm làm đẹp, tiệm may đo, cùng tàn tích Ostia cứ thế lướt qua bên phải cô.

Tatatata—Vẫn với bước chân thoăn thoắt ấy, Ai dừng lại trước tiệm may, rồi lại chạy ngược về tiệm làm đẹp để ngó vào chiếc gương vỡ.

Không có xẻng, không mũ rơm, cũng chẳng có bộ trang phục Người Gác Mộ.

Chỉ có một cô gái tóc dài mặc chiếc váy liền thân màu thu.

Chắc là trông đáng yêu lắm.

Cô bé tự thấy mình đáng yêu.

…Cô bé cũng mong mình đáng yêu.

"Tốt."

Tóc tai không rối, mọi thứ đều chỉn chu, Ai kiểm tra từng li từng tí, rồi lại phóng đi. Trên đường, mấy ông cụ tinh quái cất tiếng hỏi: "Này Ai, đi đâu đấy con? Đi hẹn hò à?" Ai hớn hở đáp: "Vâng đúng rồi ạ!", khiến mấy ông cụ chìm trong mớ bòng bong không hiểu chuyện gì. Cô viện cớ mặt mình đỏ ửng là do chạy.

Ai chạy lên ngọn đồi Ostia.

"Xin lỗi Alice, em đến muộn rồi ạ!"

"Không sao đâu, anh cũng vừa mới đến."

"Gì thế?"

Alice, đang ngồi trong một căn nhà hoang tàn, quay người lại. Alice cũng không còn mặc đồng phục học sinh nữa. Thay vào đó, anh ta mặc một chiếc áo khoác da quá khổ và quần jeans đã sờn rách.

Anh ta tự nhiên nghiêng người sang một bên, chừa chỗ cho Ai ngồi. Ai cẩn thận giữ vạt váy và ngồi xuống.

"Cảm ơn anh."

"Anh mới phải nói câu đó chứ… vậy, hôm nay có gì thế?"

"Gà nướng Tandoori, bánh pie nhân thịt và bánh mì trắng. Còn có cả món tráng miệng nữa."

Ai trải tấm thảm ăn trưa trước bức tường đổ nát và bày biện đồ ăn trong giỏ ra.

"Ôi, thịnh soạn quá nhỉ."

"À mà, món tráng miệng là em làm đấy."

Nói đoạn, cô lấy ra mấy chiếc bánh Lưỡi Mèo giòn rụm.

"Ôi, trông ngon ghê. À không, là ngon thật."

"Á! Sao anh lại ăn ngay bây giờ, đây là món tráng miệng mà?"

"Ngon đấy — nhưng anh nghĩ nếu bớt ngọt hơn một chút thì tốt hơn."

"Em có hỏi cái đó đâu!"

Ai nói giọng giận dỗi, nhưng trong sổ tay của mình, cô đã ghi lại dòng chữ "bớt ngọt".

"Trời ạ, anh tham lam thật đấy…"

"Anh mới là người không có tư cách nói em câu đó chứ… Hôm nay anh định không ăn à?"

"Tôi hy vọng tôi không làm phiền gì."

"Có đấy."

"…Vậy thì xin lỗi."

"Anh sai rồi anh sai rồi. Ăn cùng nhau đi, đừng mang đồ ăn đi mà—"

"Trời ạ, anh đúng là đồ đáng ghét."

"Anh cũng thế mà? Còn giả vờ khách sáo với em làm gì?"

"Giả vờ cái gì, anh đang khách sáo thật đấy chứ."

"Vớ vẩn, đó là bản tính của anh thôi. Muốn ở lại thì nói thẳng ra đi, làm màu làm mè chi cho rắc rối."

"Ừm."

"Gì cơ?"

Lời qua tiếng lại. Ai nghĩ cô phải dạy cho anh chàng này một bài học mới được. Ngày nào cô cũng mang đồ ăn đến mà anh ta chẳng biết ơn tí nào. Cô cảm thấy hôm nay phải nói cho anh ta nghe một trận mới được. Cô nghĩ vậy, và chuẩn bị xắn tay áo lên.

Grừừ… Rồi, bụng Ai réo lên một tiếng.

Vù— cô cảm thấy máu dồn lên mặt, mồ hôi lạnh cũng túa ra. Cô thấy thật thảm hại khi mình tự hủy trước khi trận chiến kịp bắt đầu.

"Ah, không, cái này, ừm…"

Ai lúng túng, cố gắng biện minh.

"À, ừm, không phải… ừm… ừm…"

Dù cô có nói gì đi chăng nữa, Alice đã thắng rồi. Ngay cả một tiếng hắt hơi nhẹ nhất cũng đủ sức "giết" chết Ai.

Nhưng mà…

"Tôi ăn đây!"

"À…"

Alice tuyên bố lớn rồi bắt đầu nhồm nhoàm ăn, đồng thời đưa cho Ai một ít bánh mì.

"…Tôi ăn đây."

Ai cắn một miếng nhỏ chiếc bánh mì trắng trong tay.

"Yên bình quá. …

"Yên bình thật đấy…"

Họ thở ra một tiếng thở phào thỏa mãn khi nhấm nháp trà sau bữa ăn. Hơi thở ấm áp bởi trà nóng vừa thoát ra đã ngay lập tức bị không khí lạnh buốt làm nguội.

"Mọi thứ yên bình thế này có ổn không nhỉ?"

Két két, một con diều hâu cất tiếng kêu lười biếng. Mùa thu đã vào độ rực rỡ nhất.

"Chắc là ổn thôi?"

Alice cũng nói một cách lười biếng tương tự.

"Dù sao thì ngày mai có lẽ sẽ là địa ngục…"

Anh ta nói, áp mặt sát vào bức tường và lén nhìn ra ngoài.

Ai cũng đặt tách trà xuống, đứng dậy, đứng cạnh anh ta, nhìn lên ngọn đồi.

Ở đó, một đống đổ nát bị đạn và bom tàn phá, hoàn toàn khác biệt với những công trình bị bào mòn bởi gió, tuyết và thời gian. Khi đi lên đồi, những vết sẹo chiến tranh càng trở nên khắc nghiệt hơn, và khu vực gần đỉnh hầu như đã trơ trụi.

Và ở giữa tất cả những thứ đó là nguyên nhân của cuộc chiến.

"Uầy…."

"Đáng sợ như mọi khi."

Trường học Nam và Nữ Ostia đã bị Quái vật Madame nuốt chửng. Nơi đó trông giống như một đống rác rơi từ trên trời xuống. Những khối thịt và máy móc bị nung chảy xung quanh bức tường trường học. Hàng đống sắt thép của cả một thị trấn bị rửa sạch qua một cái máy giặt siêu lớn.

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch. Đỉnh núi nhung nhúc một đàn sâu sắt đang cặp hàm va vào nhau lạch cạch.

……

Họ thụt đầu trở lại nhanh như khi vừa thò đầu ra.

"Tôi chỉ biết nói 'Thôi rồi!'."

"Ừ, thôi rồi, ghê tởm thật. Tôi ghét sâu bọ lắm."

Alice xoa xoa cánh tay, trông có vẻ rất ghê tởm. Liệu anh ta có thể tiếp tục do thám được không đây.

"Em sẽ làm xong việc này."

Alice hiểu ý nghĩa đằng sau ánh nhìn đó, anh ta uống cạn chén trà trong tay rồi đứng dậy. Ai cũng đứng dậy. Hai người họ nhìn Quái vật Madame, thứ vẫn không ngừng lớn lên.

Kẻ thù mạnh mẽ và thiệt hại thật khổng lồ.

Họ không có ước mơ, cũng chẳng có những khát khao mãnh liệt tràn đầy.

Thế nhưng,

"Chúng ta đi chứ?"

"Vâng."

Ai và Alice vẫn còn những việc phải làm.

"Hôm nay là khởi đầu của một cuộc đời khác."

"Ừ."

Có thể không có ước mơ, có thể không nhìn thấy ngày mai.

Nhưng không được ngừng sống.