Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

6 24

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 18

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Quyển 6 - Chương 2: Bài Ca Của Ai (12)

À, bị cáo Alice Color đã cầu nguyện một phép màu chưa từng có để tự hồi sinh, và còn cầu xin phép màu để kiến tạo một thế giới mới, sản sinh ra một bề mặt đen kịt — thứ có tiềm năng gây ra hỗn loạn cho thế giới. Việc phong ấn nó là điều tất yếu —

Đến cuối cùng, Shaun vẫn đọc bản án mà không chút quan tâm đến phiên tòa.

— Do đó, Alice Color và bề mặt đen kịt này sẽ bị phong ấn.

"Cộp!", tiếng búa gõ xuống một lần.

— Phiên tòa kết thúc tại đây. Chúc ngủ ngon.

Cả đại sảnh chìm vào tĩnh lặng.

Ai vẫn ngồi trên ghế luật sư bào chữa, lòng tê dại. Tiếng búa kia gõ xuống, báo hiệu mọi thứ đã kết thúc, ấy vậy mà cô chẳng cảm nhận được sự khốc liệt của tình cảnh hiện tại, cứ như thể đang mơ vậy.

Cô muốn cười phá lên, chỉ vào Shaun mà hỏi hắn ta vừa nói cái gì. Muốn Dee nói, “Đúng rồi nhỉ?”

"Chết tiệt…."

Nhưng Dee chỉ đập mạnh tay xuống bàn rồi quay phắt mặt đi. Khoảnh khắc Ai nhìn thấy nước mắt trên gò má Dee, trái tim cô mới thực sự bắt đầu nhói lên.

Alice khẽ thở phào rồi bước về phía sau, không hề ngoảnh lại.

Những lời bàn tán bắt đầu ùa về đại sảnh như sóng vỗ, và trong đầu Ai, chúng cũng văng vẳng không ngừng.

— Tôi có thể nói vài lời không?

Ngay khi Ai định mở lời — một người đàn ông đứng dậy từ hàng ghế khán giả. Ông ta có một cái bụng to, giọng nói the thé, và bộ vest thì đã cũ kỹ như chính tuổi đời của ông, song vẫn sáng bóng và tươm tất.

Đó là Thị trưởng Ostia, Bendo Gram.

— Tôi có vài câu hỏi muốn đặt ra.

Bendo, người thường được vây quanh bởi đám tay sai trẻ tuổi, giờ đây lại không có ai bên cạnh. Thay vào đó, một nhóm lão già, những gương mặt có uy tín trong thị trấn, cùng đứng dậy từ lối đi.

Bendo trừng mắt nhìn Phu nhân, phớt lờ Shaun, kẻ đang khuấy lọ rượu.

— Vâng, có chuyện gì vậy?

Phu nhân cũng nhíu mày trước khả năng bị quấy rầy và quay sang đối mặt với họ. Nếu ví von về sự chênh lệch sức mạnh chiến đấu, thì đây chẳng khác nào bầy kiến đối đầu với một con voi. Dù vậy, bầy kiến này lại đang dọa nạt con voi với một khí thế lạ thường.

Ai ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một giọng nói vang lên từ phía sau.

… Ai, Dee, nghe tôi nói này. Chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch.

"Ông Julie…?"

Julie đã đến bên cạnh họ tự lúc nào không hay, và thốt ra những lời khó tin như vậy. Không hiểu sao, Dee lại quay đi với vẻ mặt đau khổ.

"Khi chuyện này bắt đầu, chúng ta sẽ tấn công Phu nhân trước. Hai cô cứ nhân cơ hội đó mà chạy ra ngoài."

Ai quay sang nhìn, thấy vài người đàn ông vạm vỡ đang lấp ló phía sau Julie.

"X-xin chờ đã. Ông đang nói gì vậy? 'Hành động' là sao?"

Câu hỏi đó được Bendo trả lời.

"Không, không, chúng tôi chỉ hơi khó hiểu một chút, muốn cô giải thích cho chúng tôi thôi — già rồi nên đầu óc không còn minh mẫn. Tôi biết cô khó mà hiểu được, tiểu thư ạ."

"Không, không, tôi hiểu mà. Lúc chết tôi cũng hơn 70 tuổi rồi."

"……Đó là một phần lý do khiến tôi khó hiểu đây, Phu nhân."

"Hiểu rồi — vậy thì, xin mời ông đặt câu hỏi."

"Cảm ơn. Trước hết — tôi muốn biết kết quả của cái phiên tòa 'trò hề' này, và điều gì sẽ xảy ra với chúng tôi."

Căng thẳng bao trùm khắp đại sảnh lần nữa, và gò má phải của Phu nhân giật giật, vài nếp nhăn hiện ra.

"…Đã hiểu. Tôi sẽ thông báo kết quả phiên tòa cho ‘Phù thủy’ biết. Trước hết, vì lý do an toàn, chúng tôi không thể cho ông biết về việc phong ấn Master Alice. Còn về bề mặt đen kịt, vì khó di chuyển nên chúng tôi sẽ chôn vùi nó. Tôi tin rằng độ cao của ngọn đồi này sẽ tăng gấp đôi."

"Tôi hiểu rồi — điều đó có thể thay đổi ngay bây giờ được không?"

"…Sự kháng án như vậy nên được đưa ra trong quá trình xét xử."

Ánh mắt Phu nhân cuối cùng cũng trở nên căng thẳng. Ngược lại, Bendo chỉ nhún vai tỏ vẻ thích thú.

"Thật là một câu nói lạ lùng. Tôi chắc rằng cô đã đi đến kết luận, và mọi kháng án đều vô ích. Chẳng phải cô đã kết luận rằng mọi việc cô làm thậm chí còn chẳng phải một phiên tòa 'trò hề' sao? Cô chỉ đơn phương đưa ra yêu cầu và đơn phương thực hiện chúng. Chúng tôi biết rõ những trường hợp tương tự như cô — lũ cướp bóc."

"…Ông đang cố nói điều gì?"

"Tôi đang nói rằng cô chỉ là lũ cướp bóc mà thôi, Phu nhân."

Bendo mỉm cười và cúi người chào, hoàn toàn không hề nề nếp gì cả.

"Do đó, chúng tôi sẽ đối xử với cô đúng như vậy."

"Vậy là, trong mắt ông, chúng tôi là lũ cướp bóc…"

"Đúng vậy. Bây giờ, vì đang đối phó với lũ cướp bóc, mọi chuyện lại đơn giản. Tất cả những gì cần làm là cân nhắc sức mạnh và yêu sách của chúng. Nếu đáng giá, chúng ta chấp nhận, còn không thì cứ đánh thôi." "Hừm."

Đôi mắt xám của Bendo nhìn chằm chằm vào Phu nhân.

"Đối thủ là một nhóm 'Dị nhân' tự xưng là 'Hội phù thủy', chúng đã tạo ra nguồn cung vũ khí vô tận và chiếm đoạt thị trấn. Thiệt hại sẽ rất lớn nếu chúng ta chiến đấu — và để so sánh, yêu sách của cô chỉ là một bề mặt đen kịt mà chúng tôi chẳng hiểu gì về nó, và một thằng nhóc thối nát — hừm, tôi hiểu rồi. Mọi chuyện thật đơn giản."

Bendo vuốt râu và nhe răng cười dữ tợn.

"Thỏa thuận này không đáng!"

Alice là người hoảng loạn hơn bất kỳ ai khác.

"B-Bendo? Đồ ngốc! Ông đang nghĩ cái quái gì vậy!?"

Xích trên tay hắn leng keng khi hắn gào thét.

"Ông vừa tự nói đó thôi! Thị trấn và tôi! Không cần phải so sánh hai thứ đó!"

"Phải, đúng vậy! Không cần phải so sánh vấn đề này!"

Ngón tay của chính trị gia chỉ vào Alice.

"Alice, mày chẳng biết chúng tao biết ơn mày đến mức nào đâu!"

"Cái gì…?"

"Mày đã quên rồi sao, Alice! Chúng tao thực sự rất biết ơn mày đó!"

Bendo dang tay ra như một vị thần hộ mệnh, và dân chúng đều đồng tình.

"Alice, thằng nhóc… mày đã hàn gắn lại mái nhà tan vỡ của chúng ta. Chúng tao sẽ không bao giờ quên điều đó."

"Tôi sẽ không bao giờ quên cách mày đã cưu mang cả gia đình tôi khi cả dòng họ sắp chết đói!"

"Alice!", "Alice!"

Người dân cảm ơn hắn, nhưng vẻ mặt Alice lại càng thêm dữ tợn theo từng lời nói.

"Sao hả Alice!? Nhìn xem chúng tao biết ơn mày đến mức nào! Mày không biết sao, đúng không? Mày đã quên rồi ư? Tao ghét phải nói điều này, nhưng tao cũng cảm thấy giống như họ! Chúng tao đã bỏ mặc mày chết hai, ba lần trước đây rồi, nhưng chúng tao không đủ trơ trẽn để để điều này xảy ra lần nữa!"

"Đồ ngốc nghếch!"

"Ồ, mày nói đúng, chúng tao thừa nhận! Chúng tao là một lũ ngốc! Chúng tao là những kẻ ngốc sống chẳng khôn ngoan gì cả! Trí tuệ thì có ích gì trong thế giới đang tàn lụi này!?"

Một tiếng "phập", Bendo dứt khoát cởi phăng áo khoác, nắm chặt tay, vung lên những cú đấm gió. Các cụ già đứng cạnh cũng đã sẵn sàng nhập cuộc với những "bài bản" riêng của mình.

Ai hiểu rõ vì sao Bendo không mang theo đám đàn em quen thuộc. Cậu ấy đã bỏ lại những người trẻ hơn ở phía sau rồi.

"Nghe đây, lũ khốn nạn kia! Đứa nào bén mảng đến thằng bé đó, thì coi chừng! Tất cả chúng dân Ostia này sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!"

"Á!" Cả đám người đồng loạt gầm lên, không khí trong sảnh đường bỗng chốc căng như dây đàn.

Nhưng giữa làn sóng cuồng nhiệt ấy, nét mặt Alice vẫn lạnh tanh.

"Không, Bendo à..." Dee lẩm bẩm. "Chừng đó không đủ đâu... Không thể ngăn Alice lại được..."

Ai biết. Cô biết chừng đó là chưa đủ.

"...Cho cháu một phút được không?" Alice khẽ hỏi.

"Chờ gì nữa, Alice?"

"Tôi không nói với cô. Tôi nói với Phu nhân." Nói đoạn, Alice ngoảnh đầu nhìn ra phía sau.

Ở đó, một cô gái tóc bạc đang mang hai biểu cảm đối lập. Một là vẻ lo lắng của một đứa trẻ sợ hãi phiên tòa bị phá hỏng, và một là bộ mặt của quái vật đang thè lưỡi liếm môi trước viễn cảnh hủy diệt sắp xảy ra.

"Phu nhân, xin người. Hãy đợi một chút."

"Ồ? Chúng ta đang đợi gì vậy, Thưa Alice? Ufufu, ufufu."

Răng nanh chạm răng nanh, hàm nghiến ken két như bầy ong vỡ tổ.

"...Tôi đang bảo người kiềm chế nanh vuốt của mình lại đó."

"Vâng, dĩ nhiên tôi sẽ chờ. Tôi cũng không muốn phá hỏng tất cả. Nhưng tôi không có nhiều thời gian để đợi đâu. Ufufu, ufufufu."

"Tôi sẽ khiến bọn họ im miệng trong một phút nữa thôi."

Đoạn, Alice cầm chiếc bình trên bàn, quăng mạnh xuống sàn. Tiếng thủy tinh vỡ tan. Nước đá lênh láng. Tất cả đều im bặt, không ai hiểu ý định của cậu.

Trong khi mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, Alice khom người xuống, nhặt lấy mảnh thủy tinh sắc bén nhất, và...

Cậu ta đâm thẳng lưỡi dao vào cổ mình.

Mũi dao lún sâu vào da thịt, lưỡi thủy tinh trong suốt bỗng phát ra ánh đỏ.

Lần thứ ba, sự im lặng bao trùm khắp sảnh đường.

"Tất cả mọi người, dừng chống cự lại."

A...

"Nếu không dừng lại, tôi sẽ tự cắt đầu mình và để Kẻ Gác Mộ chôn cất tôi."

Tại sao?

Tại sao cậu lại cố chấp trở thành Alice Color đến vậy? Tại sao cậu lại trở nên sắc bén đến nhường này?

Alice sở hữu năng lực Buzzer Beater. Tại thời khắc này, cậu ta dường như có khả năng tự bắn mình ra. Cậu là một viên đạn bạc đã được khai hỏa từ rất lâu, một viên đạn ma thuật mang trên mình lời nguyền 'tất trúng'. Người ta chắc chắn rằng viên đạn sẽ không dừng lại cho đến khi nó tan vỡ.

"Alice, cậu!"

Nắm đấm của Bendo run lên. Mặt anh đỏ gay như bị luộc chín.

"Không được rồi... Chuyện này không thể ngăn Alice lại..." Dee lấy tay ôm mặt trong tuyệt vọng.

"Schwartz. Hailette. Khi tôi ra hiệu, hãy đưa hai người này chạy trốn ngay lập tức. Những người còn lại theo tôi."

Julie đã không còn nghe lời họ nữa, cậu ta chỉ đơn thuần mài sắc răng nanh, sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.

"Ufufu, ufufufufufu."

Phu nhân cười. Bà ta cười như thể đang gặm một miếng thịt dai.

Còn Ai....

Ai đang nhìn Alice. Cô nghiêng người tới, chăm chú dõi theo biểu cảm của cậu hồi lâu. Cô nhìn cậu, mong chờ thấy được nỗi sợ hãi và sự do dự. Cô đang nhìn vào nét mặt của chàng trai mười sáu tuổi đã từng gào lên rằng cậu không muốn Lớp 3-4 phải chết.

Alice,

Alice đang mỉm cười.

Cậu trông như một người đã sống trăm năm cuộc đời.

Cậu trông như một người đã sống trọn vẹn kiếp người.

Nét mặt cậu điềm tĩnh.

Đó là một nụ cười mà Ai không thể nào không chú ý. Quy tắc của Ai là Người Chết phải chết, và Người Sống phải sống. Nụ cười của Alice lại là nụ cười của Kẻ Chết, một thứ mà cô bất lực không thể chống lại.

Tuyệt vọng từ từ siết chặt trái tim cô.

Ai Astin không thể cứu được Alice Color.

Thực tại nghiệt ngã này đã hiện rõ mồn một trước mắt cô.

Ai Astin không thể cứu được Alice Color.

Đó là một sự thật đơn giản không thể thay đổi.

Ai Astin không thể cứu được Alice Color.

Đó là bằng chứng tuyệt đối rằng ngay cả khi một người dốc hết mình vì một ước mơ, nó cũng chưa chắc đã thành hiện thực.

Ai Astin không thể cứu được Alice Color.

Đó là cảnh cuối cùng của câu chuyện, giống như đã được tuyên bố ngay từ đầu.

Ai Astin có thể———————————————————

"Á!!!!"

Ai hét lên. Cơ thể cô dường như sắp tan biến thành bọt biển. Cô cảm nhận được một cú sốc lan tỏa khắp nơi, khiến trái tim, cảm xúc và cả thân thể cô dường như muốn tan biến.

"Anh Alice!!"

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ai. Kẻ thù và đồng minh, tất cả đều nhìn Ai.

Alice Color cũng vậy,

Alice Color cũng đang nhìn Ai.

"Anh Alice!"

"...Gì vậy."

"Anh Alice! Anh Alice! Anh Alice! Anh Alice!"

"Tôi đang hỏi cậu đó, gì vậy... Ai Astin?"

Ai gọi tên cậu. Cô không ngừng gọi, muốn đảm bảo rằng người đặc biệt ấy vẫn còn ở đó.

"Xin đừng đi!"

Và Ai bắt đầu. Cô bắt đầu ba phút đau đớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.

"Xin đừng đi! Tôi van cậu! Làm ơn, đừng làm vậy nữa!"

Ai Astin không thể cứu được Alice Color.

"Tại sao! Tại sao cậu lại như vậy? Tại sao cậu cứ mãi chạy theo ước mơ của mình dù phải tự làm mình tổn thương đến mức này!?"

"Cậu..."

Ai Astin không thể cứu được Alice Color.

"Cái 'ước mơ' của cậu là gì? Cậu 'muốn' gì chứ? Toàn là lời nói vớ vẩn! Thật ngu xuẩn!"

"Ai, cậu đang... nói cái gì...?"

Mỗi lời cô thốt ra, cơ thể cô lại như bị xé nát thành hai mảnh.

Xương vỡ, thịt nát, da nổi bọt rồi biến mất.

Ai Astin không thể cứu được Alice Color.

Thế thì...

Cô không cần phải là Ai Astin nữa.

"Cậu đang nói cái..."

"Cậu chỉ muốn làm màu thôi! Cậu chỉ muốn chết vì ước mơ của riêng cậu! Cậu thấy ổn là được! Nhưng còn những người khác thì sao!? Chúng tôi! Tôi đây! Cậu nghĩ chúng tôi cảm thấy thế nào!?"

Những lời ấy xé nát Ai ngay khi chúng vừa thoát ra khỏi miệng cô.

"Cậu có biết những người xung quanh cậu cảm thấy thế nào khi thấy cậu trở nên sắc bén như vậy? Để rồi cuối cùng lại tự hủy hoại chính mình!?"

"! Đủ rồi!"

"Hãy nghĩ đến cảm xúc của những người xung quanh cậu đi!"

"Đủ rồi, Ai!"

"Làm ơn, hãy trân trọng bản thân mình hơn!"

"Ai!"

"Làm ơn—"

"Hãy sống!"

".......................Chắc cậu đang đùa tôi..."

Tay Alice run rẩy không kiểm soát. Mặt cậu ta đỏ bừng vì giận dữ tột độ.

"Cậu đang đùa, Ai Astin... cậu... cậu..."

Cậu dồn thêm lực vào bàn tay phải đang nắm chặt mảnh thủy tinh, và càng nhiều máu nhỏ giọt xuống.

"Cậu không có quyền nói điều đó!!"

Alice gầm lên, tay vẫn siết chặt vết máu trên mình.

"Cậu không có quyền nói điều đó, Ai! Chính cậu mới là người đã hy sinh tất cả vì ước mơ của mình! Chính cậu đó!"

Một viên đạn lời nói xuyên thẳng tim Ai. Hàng ngàn vạn vết thương chí mạng khoét sâu, xuyên thủng thân thể cô bé.

"Con từng nói ngay cả bản thân con cũng chẳng bận tâm! Vậy mà giờ lại nói thế ư!?"

Tâm trí Ai tan biến, thân thể tan nát, linh hồn tiêu tán.

"Con là quái nhân chuyên đi cứu thế giới! Mà giờ lại bảo con phải quan tâm đến cảm xúc của người khác! Phải trân trọng bản thân mình ư!? Phải sống mà không có ước mơ ư!?"

"Phải!"

Và rồi…

Ai của trước năm mười hai tuổi, hoàn toàn vỡ tan.

Cô bé sinh ra từ Người Gác Mộ và con người,

Lớn lên trong dối trá và lừa lọc,

Cô bé từng chôn cất Hampnie Hambart, giao tiếp với Công chúa Người Chết tại Thủ đô Tử Thần, nắm giữ ước mơ tại Học viện Sinh Tồn, và lạm dụng khả năng của mình tại Tháp Thế Giới.

Tại Tháp Thế Giới, cô đã thực hiện điều đó – rồi giải phóng thị trấn bị phong ấn. Ai Astin, người từng mơ ước cứu thế giới, cuối cùng đã tan thành tro bụi.

Ai không còn là Ai nữa. Cô bé mười hai tuổi với ước mơ hy sinh tất cả vì giấc mơ ấy đã biến mất.

thumb.php?f=Kamisama_v06_Illustration_10.jpg&width=300

"Con muốn nói bao nhiêu lần thì nói!"

Thân thể Ai nặng trịch. Cô bé cảm thấy chết lặng, như thể đã mất đi linh hồn.

Thế nhưng,

"Làm ơn, hãy sống, chú Alice!"

Vậy mà, cô bé vẫn bật khóc.

"Con cũng sẽ sống!"

Nước mắt đã đọng trong khóe mi lập tức vỡ bờ, tuôn trào.

Những giọt nước mắt tưởng chừng đã quên từ rất lâu, rất lâu rồi, nay đã quay trở lại.

"Khó khăn quá, đau đớn quá! Cơ thể con như sắp vỡ vụn ra, nhưng, con… hức… con sẽ… con sẽ tiếp tục sống…"

Nước mắt nóng như lửa, chúng chảy đến đâu sưởi ấm cơ thể cô bé đến đó.

"Thế nên—!"

Và Ai bắt đầu chạy.

Cô bé không có xẻng, không có bộ đồ Người Gác Mộ.

Cô bé đã từ bỏ tất cả ước mơ và hy vọng của mình.

Cô bé chỉ chạy đến bên anh ấy, với tư cách là Ai.

Thời gian như ngừng trôi. Từng khoảnh khắc dường như tan chảy.

Bước một.

Cô bé lật mình qua hàng rào, vấp ngã rồi lại chạy tiếp. Bendo và những người khác reo hò, còn đầu ngón tay của Julie, vươn ra cố ngăn Ai lại, chỉ suýt nữa là chạm tới.

Bước hai.

Bà lão cười đến mức hai má như muốn rách toạc. Sàn nhà và bàn ghế hóa thành những người gỗ bắt đầu trấn áp cảnh hỗn loạn này. Nắm Đấm Hủy Diệt lao ra, còn Noellfaen thì lơ lửng.

Bước ba.

Ai bước một bước dài bằng chân phải. Tầm nhìn mờ ảo, nhòe nhoẹt vì nước mắt của cô bé lờ mờ thấy Alice. Cô bé giơ tay lên và thực hiện những bước cuối cùng.

Bước bốn.

Anh ấy ngay trước mặt cô bé—

Bước năm.

Và rồi, Ai lao thẳng vào lồng ngực Alice.

Cả hai ngã xuống sàn do quán tính. Thời gian bắt đầu chảy trở lại. Tiếng ẩu đả vang vọng, tiếng hò hét chiến đấu nổi lên.

Nhưng tất cả những điều đó lúc này đều không còn quan trọng.

"Làm ơn hãy sống… chú Alice…"

Cô bé đặt tay lên ngực anh, thì thầm trong khi nước mắt vẫn tuôn rơi trên má.

"Làm ơn đừng ở một mình… làm ơn hãy ở bên mọi người… bên con… làm ơn hãy sống tiếp đi…."

"…Em nói thế thật sao…?"

Alice vẫn nằm bất động như thể trái tim đã bị bắn xuyên qua.

"Vâng ạ…."

"…Anh chưa từng nghĩ… em lại… nói ra lời như thế…"

Chiếc ly trong tay phải anh rơi xuống, phát ra tiếng 'leng keng'.

Alice lấy hai tay che mặt. Trên khuôn mặt anh, nước mắt của hai người đang tuôn rơi.

"À-à-à… Tình hình gì thế này? Đây là phép màu kiểu gì vậy? Giờ Ostia và Coven đang giao chiến. Khắp nơi đều hỗn loạn, Dee không hiểu sao lại đang dẫn dắt lũ Biến Dạng…"

Anh đặt tay lên đầu cô bé, xoa xoa.

"Em đang khóc."

"A-ai mà…"

"Và này…"

Alice nói, rồi ngước nhìn lên bầu trời. Có thứ gì đó đang tỏa sáng trên trời, phản chiếu trong đôi mắt Ai.

"Mặt trăng đang mọc."

Đó là một vầng trăng khuyết, bị xẻ đôi chính giữa – không. Nhìn kỹ hơn, vầng trăng có vẻ hơi đầy đặn.

"Đây là phép màu gì đây…?"

Vầng trăng ngày mười bắt đầu mọc lại phần khuyết đã mất.

Alice gọi mặt trăng là một phép màu. Ai ngồi bên cạnh anh, cũng dõi theo nó.

Nửa vầng trăng đang tỏa sáng xuyên qua làn nước mắt của cô bé, giữa ánh hoàng hôn cam rực.

Ai không hiểu những giọt nước mắt hay ý nghĩa của vầng trăng trong tháng ấy. Điều đó không quan trọng. Ai Astin không thể hiểu Alice Color.

Nhưng không sao cả.

"Sống tiếp… hả?"

"Vâng."

"Tôi không có ước mơ hay hy vọng, nhưng… cứ thế mà sống ư?"

"Vâng."

Cô bé đứng dậy, như thể đã làm điều đó từ rất lâu rồi. Tuy nhiên, có một sự khác biệt cốt yếu. Cô bé đứng dậy như thể đây là lần đầu tiên trong đời mình.

Thế giới đối với cô bé bỗng trở nên khá thú vị.

Bendo đang đánh bại từng Người Gỗ lao tới, các ông lão thì thể hiện sức mạnh đáng ngạc nhiên, Julie kêu tên họ một cách thảm hại, còn Dee không hiểu sao lại trốn dưới gầm bàn, được lũ Biến Dạng bảo vệ.

Mặt trời lặn và vầng trăng khuyết đang mọc cùng nhìn xuống họ.

"Đi thôi, Ai."

"Vâng, chú Alice."

Họ lặng lẽ bước trở lại vào căn phòng.

Không xẻng, không bộ đồ Người Gác Mộ, không cặp súng.

Chỉ còn lại hai người họ, Ai Astin và Alice Color.

Họ trở về với thế giới.