Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3146

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 54

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 17

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 12

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3265

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1331

Quyển 7 - Lời Bạt

—Tôi muốn cứu lấy thế giới.

Câu chuyện khép lại và mở ra trên ngọn đồi trắng mờ sương ấy giờ đây đã đến tập thứ bảy. Nghĩ lại, tôi đã đi được một chặng đường dài. Dù còn quá sớm để tôi xúc động sâu sắc (bởi lẽ bộ truyện vẫn chưa kết thúc mà) nhưng tôi sẽ cứ để mình chìm đắm vào bầu không khí này và cứ thế xúc động thôi.

Thỉnh thoảng nói chút chuyện về bản thân cũng được nhỉ.

Lần này, tôi xin được viết đôi lời như một tấm bưu thiếp.

(*Tôi đã cẩn thận không tiết lộ nội dung gì cả, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là bạn nên đọc phần này sau khi đã đọc xong truyện chính.)

Nếu một câu chuyện là một sợi chỉ đơn lẻ, và bạn khẽ nhúm, kéo nhẹ một sợi, thì những cuốn sách khác, vốn dệt vào nhau như mạng nhện, cũng sẽ bị kéo theo và nhấc lên. Những cuốn sách trải ra như một tấm mạng theo mọi hướng, và chẳng mấy chốc chúng hóa thành một bức thảm đủ sắc màu, mỗi cuốn mang một cá tính riêng biệt, phản chiếu trong mắt bạn.

Những gì bạn thấy là chuỗi sách bạn đã đọc trong đời. Đó là hoa văn thế giới của riêng bạn, thứ mà bạn đã khám phá.

Giờ đây, may mắn thay, ‘Sunday Without God’ đã trở thành một phần trong đó.

Bạn nghĩ sao? Sợi chỉ ‘Kamiinai’ khắc họa điều gì trong thế giới của bạn?

Là một sợi râu của con quái vật đáng sợ chăng? Hay là đầu lưỡi kiếm trắng ngà mà một chiến binh đã tuốt ra?

Có lẽ là đôi mắt xanh biếc của cô gái với chiếc xẻng bạc.

Hay những sợi chỉ xấu xí bị đặt sai chỗ, không dệt vào đâu, màu bẩn thỉu của một vết ố mà bạn ước mình có thể loại bỏ.

Hoặc là khoảng trắng lấp đầy chỗ trống.

Một điều tôi vô cùng biết ơn là tôi đã nhận được thư của rất nhiều độc giả, như: ‘Tôi đã đọc đi đọc lại từng tập rất nhiều lần rồi’, hay ‘Phần nổi bật nhất chính là màu xanh mùa hạ’, hoặc ‘đây là cảm giác tôi nhận được từ tập đầu tiên’, và tôi thực sự rất vui vì điều đó. Tôi muốn nhân cơ hội này để bày tỏ lòng biết ơn của mình. (Lưu ý: "Màu xanh mùa hạ" và "lần đầu tiên" dĩ nhiên không phải là những câu viết trong thư của fan hâm mộ. Phần thơ này là do chính tác giả tự dịch.) Tôi chúc bạn và thế giới sách bạn gặp được sẽ luôn tràn đầy sắc xanh tươi tắn.

Tôi nguyện cầu cho bạn từ nơi những sợi chỉ và dòng mực.

Hiện tại, tất nhiên, tôi cũng có những tấm thảm cá nhân như vậy, và tôi từng thích thú ngắm nhìn các hoa văn, gật gù nói: "Mình nghĩ mình thích những thứ tương tự như sợi chỉ này," hay "À, mình quan tâm đến hoa văn này," rồi cứ thế tìm kiếm sợi chỉ mình muốn.

Tuy nhiên, như các bạn đều biết, không phải lúc nào cũng dễ dàng tìm được cuốn sách lý tưởng hay sợi chỉ ưng ý. Dù cho tôi có vui mừng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi có thể phát hiện ra màu sắc không đúng, hoặc nó không đủ dài.

Vì vậy, tôi có thể nói rằng ý nghĩ ‘sao mình không tự mình dệt nó nhỉ’ có lẽ phổ biến hơn tôi tưởng.

Và sợi chỉ tôi đã dệt trong nhiều năm mang tên ‘Những Người Chủ Nhật’. (Vâng, đây là tên tác phẩm khi tôi gửi Kamiinai đi. (Nhân tiện, khi một số nhà văn tiền bối chơi trò đoán tác phẩm đoạt giải bằng cách nhìn vào tên các tác phẩm lọt vào vòng chung kết, một số tên trong đó đã bị các nhà văn đồng loạt loại bỏ. Tác phẩm này là một trong số đó))

Đây là câu chuyện về Kaminai, được tạo ra trong cuộc tìm kiếm một sợi chỉ lý tưởng, nhưng điều kỳ lạ là cái ‘lý tưởng’ ấy lại nhanh chóng vụt mất ngay khi nó thành hình.

Có một câu nói rằng, có một cuốn sách dành cho cả một hình hài. Nó nói về việc cuốn sách quyến rũ bạn ngay từ khoảnh khắc bạn đọc nó, và bạn sẽ đọc lại nó nhiều lần trong suốt quãng đời còn lại. Tôi chắc rằng bạn cũng có một cuốn sách mà bạn có thể đọc đi đọc lại hàng chục, hàng trăm lần, một cuốn sách mà bạn sẽ mang theo đến một hòn đảo hoang.

Vị trí của tôi với tư cách một độc giả và một nhà văn là khác nhau, nhưng mỗi câu chuyện tôi viết cũng là một cuốn sách của cuộc đời tôi.

Nhưng dù một cuốn sách có lý tưởng đến mấy, người ta cũng không đọc nó hàng trăm lần, hàng nghìn lần, hay thêm một ‘lần nữa’ sau hàng nghìn lần ấy. Họ sẽ không đọc lại mãi, mà sẽ đi tìm một cuốn mới.

Tôi nghĩ viết lách cũng vậy.

Khi bạn đến đích, cảnh vật sẽ đổi thay.

Giống như Ai bây giờ.

Đó là nơi cô ấy, tôi và bạn đang đứng.

Cô ấy nhìn thấy gì trong mắt? Tôi sẽ để dành câu trả lời cho tập 8. Sau tập 8, tôi sẽ kể cho các bạn biết tôi thấy gì trong mắt cô ấy, còn giờ thì, trong tấm bưu thiếp này chỉ có bấy nhiêu thôi.

—Ồ? Kết thúc đề tài như thế này cũng khá hay đấy chứ. Thật may quá. Tôi đã băn khoăn không biết phải làm thế nào đây. Cứ viết mãi, viết mãi, tự nhủ lòng phải dừng lại, nhưng lại khó mà xóa đi hết được vì sáng mai là hạn chót mất rồi… không, đã là sáng nay rồi chứ. Á á á!

Khụ khụ.

Giờ đây, tôi đã viết dài dòng về chuyện này, vậy tôi muốn nói điều gì? Câu trả lời là ‘câu chuyện này sẽ tiếp tục’.

À thì, biên tập viên phụ trách cảm thấy nguy hiểm, nghĩ rằng ‘tập 7 này có vẻ giống một đoạn kết hơn tôi nghĩ’. Thế nên, trong khi viết cái kết này, tôi đã phải nhấn mạnh rằng sẽ có phần tiếp theo. Trong trường hợp đó, tôi cảm thấy mình nên bắt đầu từ nội dung, và sắp xếp lại toàn bộ tác phẩm, nhưng không hiểu sao trong lúc viết, ngay cả lời bạt cũng lại mang cảm giác như một đoạn kết, và tôi thấy mình như đang tự bắn vào chân mình vậy… chuyện này là sao chứ? Tôi nên cố gắng viết một lời bạt không mang cảm giác kết thúc mới phải.

Thôi được, hãy đổi tâm trạng trở lại như thường lệ nào. Nhưng mà, nếu trở lại như thường lệ thì tôi lại sẽ nói về chứng đau lưng hoặc các bài tập kéo giãn cơ, nên thôi cứ để đấy đã.

Tiếc thay, e là tôi không có nhiều thứ để viết. Ấy vậy mà tôi vẫn còn rất nhiều trang để viết. Không hiểu sao, lời bạt lần này lại dài nhất, tận chín trang, vậy mà hạn chót lại ngắn nhất. Xin hãy nhìn vào tay phải của bạn. Mặt trời đang bắt đầu mọc. Oaahh~, đã là sáng của hạn chót rồi! Tôi tan chảy mất thôi~.

Nhân tiện nói đến, tôi đã nói về việc biên soạn bộ truyện từ tập 4 rồi, nhưng nhờ các bạn mà cuối cùng tôi đã hoàn thành nó. (À không, bộ truyện vẫn sẽ tiếp tục mà.) Lý do việc này xảy ra là vì cốt truyện ban đầu của tôi là tập 5, 6 và 7 sẽ gộp lại thành một tập duy nhất, thật vô lý làm sao~ đúng vậy, tôi thực sự muốn tự đấm mình một cái. Thật sự thì, tôi đã nghĩ cái quái gì vậy? Tôi nói thế, nhưng sẽ thật buồn cười nếu tôi viết một cái gì đó như "Tôi muốn đấm bạn......." trong lời bạt của tập 9 chẳng hạn. Ahaha.................. Có nên tạm dừng và tự đấm mình một cái bây giờ không nhỉ?... ưm hừm.

À vâng, tôi nên viết cái này ra.

Như tôi đã đề cập từ trước, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành tới những độc giả đã gửi thư cho tôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Dù chưa thể hồi âm đầy đủ, nhưng tôi đã đọc tất cả, và chúng thực sự là nguồn cảm hứng cho công việc gõ phím hằng ngày của tôi. Trong công việc này, đôi khi tôi không biết mình đang đi về đâu, những lá thư của các bạn đã giúp đỡ tôi rất nhiều, như một lực đẩy nhẹ nhàng thúc tôi tiến bước.

Xin chân thành cảm ơn.

Giờ thì, đến lúc quảng bá rồi!

Tèn ten! Người ở xa nghe rõ đây! Người ở gần hãy lại gần mà xem! Hãy tìm mua ngay tại hiệu sách gần nhất! Chúc mừng nhé! Tập 2 của bộ manga ‘Kamiinai’ của tác giả Abaraheiki-san đã ra mắt rồi! Phát hành cùng tháng với tập truyện này luôn đấy! Hoan hô! Nếu đã đọc tập 1, hẳn các bạn sẽ biết rằng có những cảnh tượng gây sốc. Tôi dám chắc một số bạn cũng đang tự hỏi giống tôi rằng ‘Vẽ cảnh như thế này có ổn không nhỉ......?’ nhưng đừng lo, với những khung hình đẹp như vậy thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu (À mà sao tự dưng quảng cáo lại nói chuyện kiểu giáo huấn thế này nhỉ?).

Thôi, đùa vậy đủ rồi. Nói thật lòng, tôi mới chỉ xem bản đăng nhiều kỳ trên tạp chí thôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái ‘khí chất’ mà sensei đã thổi vào từng trang minh họa. Tôi nghĩ đây là điều rất dễ bị bỏ qua. Tôi rất thích cách minh họa của Shino-san tựa như thổi thêm màu sắc vào những cơn gió bão, nhưng tài năng về ánh sáng và bóng tối của Abara-san cũng thật đáng kinh ngạc. Mong các bạn sẽ thưởng thức nó.

Và chưa hết đâu nhé! Phiên bản e-book của tiểu thuyết và truyện tranh cũng đã có mặt. Các bạn có thể mua chúng trên ‘BOOK☆WALKER’ ngay từ điện thoại của mình. Tôi không nghĩ có ai sẽ tải tập 7 của Kamiinai chỉ vì tôi quảng cáo ở đây đâu (có lẽ việc này sẽ xảy ra nếu bạn đang đọc lời bạt này ở hiệu sách, nhưng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu sách mất. Thật là một tình thế khó xử). Trên Bookwalker còn có rất nhiều tựa sách khác nữa, xin mời các bạn ghé xem. Rất tiện lợi đó.

Chỉ vậy thôi! Khi nào có dự án mới, tôi sẽ thông báo. Xin hãy tiếp tục chiếu cố tôi nhé.

......Vâng, sẽ có trong tương lai gần thôi. Fufufu.

Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, xin gửi lời tri ân trải rộng 360 độ. Xin chân thành cảm ơn sự giúp đỡ tận tình của biên tập viên K-san, hay còn gọi là Katie-san. Người bạn đồng hành Ibaraki-san, người đã gắn bó với tôi ba năm rồi, bìa sách lần này cũng tuyệt vời lắm. Xin cảm ơn rất nhiều. Một lần nữa, tôi xin gửi lời cảm ơn tới Abara-san. Cảm ơn rất nhiều.

Từ tận đáy lòng, tôi xin cảm ơn tất cả những ai đã góp phần làm nên cuốn sách này.

Và dĩ nhiên, xin cảm ơn bạn đọc cùng cuốn sách này.

Xin chân thành cảm ơn.

Hẹn sớm gặp lại, tạm biệt nhé.

Kimihito Irie

(Minh họa)