Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 15

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3046

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 979

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3837

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 289

Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 41 - BUỔI SÁNG: Tôi nghĩ chúng ta cần một ít tiền để khám phá khu vực và ngắm cảnh thế giới giả tưởng này.

NGÀY 41

BUỔI SÁNG

Tôi nghĩ chúng ta cần một ít tiền để khám phá khu vực và ngắm cảnh thế giới giả tưởng này.

QUÁN TRỌ BẠCH BẠI

 

HÃY XEM XÉT các nguyên tắc cốt lõi của chúng ta: chúng ta nên giữ những lý tưởng nào, chúng ta sẽ thực hiện những hành động nào và chúng ta mong muốn những kết quả nào? Tôi cần những nguyên tắc định hướng để thống nhất ý định, hành động và kết quả.

Dù nhìn nhận thế nào đi chăng nữa, vấn đề lớn nhất của tôi vẫn là thiếu tiền. Nếu tôi không làm gì, tôi thậm chí sẽ không thể ở lại quán trọ được. Vì vậy, tiền là ưu tiên số một, chắc chắn rồi.

“Vậy, tui đang nghĩ đến việc ghé thăm một hầm ngục khác, hiểu không? Hầm ngục dễ kiếm tiền, mà ai lại không thích ngắm cảnh một chút chứ?” tôi nói. “Những hầm ngục kỳ ảo—vùng đất của phiêu lưu và lãng mạn! Nơi những giấc mơ và lợi nhuận được tạo ra! Và đừng quên yếu tố quan trọng nhất: rất nhiều tiền!”

“Cậu có vẻ háo hức quá mức rồi đấy?” Lớp trưởng nói. “Hơn nữa, cậu nhắc đến tiền hai lần đấy.”

“Hầm ngục không phải là con heo đất cá nhân để cậu đập ra đâu!” Lớp phó A nói, liếc nhìn tôi sắc lẹm.

“Hầm ngục chẳng phải toàn quái vật chết người, nơi chúng ta phải chiến đấu sống còn sao?” Nữ hoàng Gal nói, lông mày giật giật vì khó chịu.

“Nghiêm túc đấy, ai mà lại nghe nói đến việc đi đường ngắm cảnh qua một hầm ngục đầy bẫy chết người bao giờ?!” đám Ota la lên.

Tại sao ai cũng có vấn đề với đề xuất của tôi vậy? Lẽ nào mình đã sai về các hầm ngục ư?

“À thì, tui nghĩ rằng số lượng quái vật sẽ giảm dần sau khi chúng ta vào á?” tôi nói, gật đầu với Lớp trưởng Thiết giáp. “Với lại, không phải tui đã làm việc chăm chỉ trong Tối thượng Mê cung sao! Tui đã phải leo rất nhiều bậc thang!”

Hơn nữa, vì Lớp trưởng Thiết giáp chỉ mới thoát ra khỏi hầm ngục đó gần đây, tôi nghĩ sẽ là một ý hay nếu cho cô thấy nhiều hơn về thế giới này. Mà thật ra, ngoài thị trấn này và khu rừng, tôi cũng chưa thấy gì cả.

“Hầm ngục nguy hiểm kinh khủng!” một trong những Gal nói.

“Chính xác hơn là hầm ngục mới đang gặp nguy hiểm,” Ota A nói.

“Oda-kun, cậu không có gì hữu ích để nói thêm sao?!”

“Hay là, ‘Hầm ngục ơi, chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn!’”

“Thôi được rồi, im đi!”

“Sao các cậu lại xấu tính thế?!”

Việc mở rộng tầm mắt là rất quan trọng. Thậm chí còn không có cuốn sách du ký nào để đọc về khu vực xung quanh. Thật ra, chẳng có gì để đọc cả! Một cuốn sách du ký về những vùng đất kỳ lạ của một thế giới giả tưởng nghe chẳng phải tuyệt vời sao?

“Vậy, tụi mình sẽ giẫm đạp và đi loanh quanh trong vùng hoang dã để tìm thêm hầm ngục hay sao?” tôi hỏi.

“‘Loanh quanh’ cái gì?! Cậu chỉ muốn giẫm nát hầm ngục thành bụi thôi, nhận đi,” Lớp trưởng nói. “Cậu có nhận ra rằng cậu sẽ lại rơi xuống một cái hố nữa không? Thay vì giẫm đạp ở đâu, cậu sẽ chỉ ngã mông thôi. Lại thêm một cú ngã bi thảm nữa của một cậu thiếu niên ngốc nghếch.”

“Đừng có hành xử như thể thám hiểm hầm ngục chỉ là một chuyến đi chơi đơn giản vậy!”

Công bằng mà nói, tôi đã rơi thẳng xuống hầm ngục đó. Nhưng tôi đã bò lên từng bước một, các cậu biết không? Cái mê cung đó có quá nhiều bậc thang chết tiệt!

“À thì, các cậu biết đấy, ý tui không phải là một cuộc thám hiểm nghiêm túc nào cả. Chỉ là đi dạo theo ý mình, để sự tùy hứng dẫn lối chúng ta đến hầm ngục gần nhất, kiếm chút tiền rồi trở về, được không?”

“Chỉ là một chuyến đi dạo bình thường để kiếm tiền, rồi quay về?!” cả lớp đồng thanh.

“Tớ khá chắc chắn rằng lần cuối chúng tớ đến hầm ngục… tất cả tụi nay đều suýt chết đấy!” Lớp trưởng nói.

“Kakizaki-kun, mấy cậu không có gì để nói sao?” một trong những Cột Đèn Đôi yêu cầu.

“Tớ đói quá trời quá đất luôn mấy cậu! Ăn đi!” cậu hét lên.

“Như tụi tớ đã nói với mấy người hoài mà, đừng lo lắng về Haruka-kun. Cậu ấy vô vọng lắm, mấy ní ơi,” một tên não thịt khác nói thêm.

“Thôi vậy, lẽ ra tớ không nên hỏi.”

Rõ ràng là, những tên não thịt là não thịt cũng có lý do cả.

“Kiểu nói chuyện đó thật tệ!”

“Tại sao cậu lại đi hỏi ý kiến của mấy tên Ota và não thịt? Cậu sẽ có một cuộc trò chuyện thông minh hơn nếu cậu đi thẳng vào hầm ngục và hỏi mấy con quái vật xem nó an toàn đến mức nào,” tôi nói. “Chúng trông không ngu ngốc đến thế đâu, biết không? Goblin là những kẻ trò chuyện tốt hơn nhiều, tui nói đúng không?”

“Bây giờ cậu đang coi mấy tên Ota và mấy tên não thịt là một nhóm sao?!” mọi người hét lên.

Tôi có thể nói gì đây? Cả hai đều phải vật lộn để sống sót trong gang tấc. Khi đám Ota rơi vào tình huống sinh tử, về cơ bản họ hành động y hệt đám não thịt. Tại sao mọi người lại lườm mình vậy? Tôi không nói bất cứ điều gì trong số đó ra miệng phải không? Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nên cố gắng giữ im lặng.

Sau một lúc im lặng, tôi giải thích. “Mấy tên Ota đã khai hết khi tui tra tấn chúng mấy hôm trước. Có rất nhiều hầm ngục khắp nơi,” tôi nói. “Hơn nữa, đâu còn con quái vật nào trong rừng nữa đâu đúng không?”

“Có lẽ là vậy,” Lớp trưởng nói. “Vậy, sau khi tiêu diệt hết quái vật trong rừng, bây giờ cậu muốn xóa sổ nốt những hầm ngục còn lại trên đời sao?” Cô dừng lại trước khi nói tiếp, “Này, tại sao cậu lại khoe khoang một cách thản nhiên về việc tra tấn Oda-kun và bạn bè của cậu ta vậy?!”

Không có gì để thảo luận thêm. Mỗi khi tôi nhận được khoản thanh toán tiếp theo cho tất cả những ma thạch đã bán cho Hiệp hội Mạo hiểm giả, nó đều bị tịch thu ngay lập tức. Tất cả những gì tôi có là 50.000 ele tiêu vặt hàng ngày ít ỏi. Lớp trưởng Thiết giáp, Nữ thần Tham lam, bắt đầu bực bội về việc thiếu tiền tiêu vặt.

“À, có lẽ tra tấn là một từ sai,” tôi nói. “Tui còn chưa đốt hết tóc của họ. Nó bình thường hơn nhiều á? Họ chỉ kể cho tui khi tui làm nóng nhẹ da đầu họ. Tui thậm chí còn không gây ra vết bỏng nào nghiêm trọng hay gì cả!”

“Cậu là người gọi đó là tra tấn!” các bạn học của tôi hét lên.

“Hơn nữa, vừa trò chuyện vừa đốt đầu ai đó không phải là chuyện bình thường!” Nữ hoàng Gal khăng khăng.

Không phải là họ bị bỏng thật. Nhờ cái Huy Chương Chức Nghiệp ngu ngốc mà tôi bán cho họ, kỹ năng khiên chắn của Thủ Vệ đã cứu da đầu của họ. Phóng mười sáu thiên thạch liên tiếp vào đầu họ cũng không đủ để đốt họ. Những kỹ năng cheat đó thật quá bất công. Họ nên xin lỗi tôi, một NEET, vì có quá nhiều lợi thế không công bằng mới phải!

“Vậy là xong. Chúng ta sẽ ăn sáng xong, rồi đi xuôi dòng đến thị trấn tiếp theo và tham quan mê cung mới,” tôi đề nghị. “Sao nào?”

Rõ ràng là có rất nhiều ngôi làng nhỏ hơn ở hạ lưu, và hầm ngục gần nhất nằm ở khu vực đó. Vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đó, nó sẽ giống như một chuyến tham quan khu phố nhỏ xinh vậy.

“Một chuyến tham quan khu phố?! Cậu có phải đang đi mua bất động sản đâu!”

“Ai đó giải thích cho tui xem hầm ngục thì có gì khác? Tại sao tui không thể tham quan nó như một căn hộ chung cư?” tôi hỏi.

“Dù có đi tham quan hay không, cậu cũng chỉ định tự mình chinh phục tất cả các tầng thôi nhỉ?”

“Và hầm ngục không phải để bán! Cậu chỉ định cố gắng cướp nó từ tay lũ quái vật,” Gái Cá nói. “Khoan đã, thông thường đó chẳng phải là một điều tốt sao?!”

Rõ ràng là, các bạn học của tôi chẳng mấy quan tâm đến cả việc tham quan khu phố lẫn bất động sản. Nhưng chúng tôi không thể cứ tiếp tục thế này, để nợ nần chồng chất ở quán trọ cho đến khi tôi nhận được khoản thanh toán mới từ bang hội, rồi tiêu hết vào hóa đơn. Đây là thể loại light novel gì vậy? Chết Chìm Trong Nợ Nần Ở Dị Giới?

Và đừng quên Nữ thần Tham lam! Tôi đã khiến bà chủ cửa hàng tạp hóa bán cho cô một chiếc váy xẻ sâu, nhưng vẫn còn. Váy và đồ lót không hề rẻ. Gợi cảm nhưng đắt tiền! Đương nhiên, tôi đã mua chúng với đủ màu, nhưng điều đó đã lấy đi tất cả những gì tôi có!

Là một cậu thiếu niên, tôi không có lựa chọn nào khác. Ít nhất thì tôi cũng đã đảm bảo rằng mình không lãng phí tiền bạc vào đêm qua.

Nghĩ mà xem! Tôi là một học sinh cao trung năm hai được triệu hồi đến một thế giới giả tưởng. Cho đến bây giờ, những chiếc váy gợi cảm duy nhất tôi từng thấy là do các nữ tiếp viên trên TV mặc. Làm sao tôi có thể nói không với một chiếc váy sát trinh tiết? Loại váy có khóa kéo dài hết lưng, và ngay cả khi mặc vào cũng chẳng để lại gì cho trí tưởng tượng. Tôi phải mua nó. Đó là đặc quyền của một cậu thiếu niên! Những chiếc váy đó thật tuyệt vời, chưa kể đến những gì bên dưới chúng!

“Thật tiện lợi, đây được cho là một hầm ngục mới và khá yếu. Sẽ thật hoàn hảo nếu biến tầng mười đến hai mươi thành một biệt thự dưới lòng đất xinh xắn nhỉ? Nó cũng rất gần thị trấn!”

“Tớ biết ngay là cậu chỉ muốn dọn vào hầm ngục ở mà! Tiện lợi cái gì. Đó là điều cậu muốn ngay từ đầu!”

Nếu tôi khai quật nó xuống một trăm tầng, giống như Tối thượng Mê cung, tôi có thể làm một nhà tắm công cộng khổng lồ… dù vậy, đi bộ lên một trăm tầng vẫn là quá mức. Tôi chắc chắn sẽ bị lạnh khi rời khỏi bồn tắm.

“Nhưng nó rất rộng rãi và ở một vị trí tuyệt vời. Các cậu sẽ thực sự thích nó! Giá cả cho mười tầng rất phải chăng! Mối quan tâm duy nhất của tui là về khu vực lân cận và sơ đồ mặt bằng thôi, hiểu không?”

“Tụi mình đang nói về một hầm ngục, không phải một căn hộ chung cư! Làm gì có thứ gọi là một hầm ngục giá cả phải chăng, Haruka-kun!”

“Và ý cậu là gì khi nói ‘sơ đồ mặt bằng?’ Tớ chưa bao giờ nghe nói về một bản đồ hầm ngục nào liệt kê ba phòng ngủ, hai phòng tắm cả!”

“Và làm sao một ngôi nhà mười tầng có thể là một kích thước hợp lý?”

Đó là một nơi ở dưới lòng đất rộng rãi gần thị trấn, nằm ngay cạnh một ngôi làng cổ kính. Chưa kể đến những đặc điểm tự nhiên tuyệt đẹp và tầm nhìn! Công bằng mà nói, mọi thứ xung quanh đây đều được bao bọc bởi thiên nhiên, nhưng dù sao đi nữa.

“Đừng có lẩm bẩm hết mọi suy nghĩ của cậu ra ngoài!”

Thật ra, tôi đã lên kế hoạch để bắt đầu một công việc kinh doanh ở đó. Cứ tưởng tượng xem, một trung tâm mua sắm dưới lòng đất với một hiệu sách rộng lớn! Nếu hầm ngục đã như vậy, tôi sẽ đột kích nó ngay lập tức!

Chúng tôi sẽ không bao giờ biết chắc chắn trừ khi chúng tôi đến đó xem, nên tôi nghĩ chúng tôi không nên lãng phí thêm thời gian. Tối thượng Mê cung là một hầm ngục khởi đầu tốt, nhưng nó hơi quá rộng rãi đối với sở thích của tôi.

Chưa kể các tầng thấp hơn thì đầy lỗ hổng và toàn bộ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Ôi không, bây giờ Lớp trưởng Thiết giáp lại đang lườm tôi!