Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 15

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3046

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 979

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3837

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 289

Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 42 - BUỔI CHIỀU - GIAO ĐOẠN QUÁN TRỌ BẠCH BẠI: Nặn đất sét thành hình, phơi khô, nung lần một, nung lần hai, không có men tráng nên tôi chỉ làm được tới đây thôi.

NGÀY 42

BUỔI CHIỀU

Nặn đất sét thành hình, phơi khô, nung lần một, nung lần hai, không có men tráng nên tôi chỉ làm được tới đây thôi.

GIAO ĐOẠN: QUÁN TRỌ BẠCH BẠI

 

HARUKA-KUN QUYẾT ĐỊNH làm món lẩu cho bữa tối nay. Trông cậu có vẻ hào hứng lắm.

Cậu bỏ chút thời gian đi nặn và nung một cái nồi đất sét để phục vụ cho mục đích này. Rốt cuộc mục tiêu của cậu ấy là gì vậy trời? Cái làng nhỏ gần hầm ngục đã tặng cho cậu một đống rau củ. Ban đầu, tôi cứ tưởng đó là phần thưởng cho việc cậu đã giết được vua hầm ngục, nhưng thực chất là vì cậu đã biến ngôi làng nhỏ bé của họ thành một pháo đài đúng nghĩa đen.

Nói cho chính xác thì, họ có tặng cậu rau củ vì đã giết được trùm, nhưng sau đó họ lại tặng thêm nhiều nữa sau khi cậu xây một bức tường bao quanh thị trấn. Đương nhiên, tên thủ phạm lại không có chút kiến thức phổ thông nào, nên cậu nghĩ mình chỉ xây một bức tường thị trấn bình thường. Nhưng trên thực tế, bức tường đó lại thích hợp để phòng thủ một toà lâu đài hơn.

Ngay cả một tên vua goblin cũng không thể vượt qua được bức tường đó. Bức tường chỉ cao khoảng hơn 3 mét, nhưng cậu đã cho đào một con hào bao quanh, và các bức tường thẳng đứng đến mức gần như không thể leo lên được. cậu thậm chí còn lắp đặt những chiếc gai khổng lồ dọc theo đỉnh. Rốt cuộc thì cậu đang cố gắng phòng thủ cho họ chống lại thứ gì vậy chứ?

Những người nông dân, sung sướng với pháo đài kiên cố của mình, lại tặng thêm cho Haruka-kun nhiều rau củ nữa. Cậu cảm thấy có lỗi vì nhận quá nhiều, nên cũng đã phân phát một vài chiếc dùi cui. Nè, mấy con quái vật và lũ cướp, làm ơn tránh xa cái làng đó ra. Các ngươi sẽ không bao giờ thoát ra được đâu!

Nếu có con quái vật xấu số nào tấn công ngôi làng đó, chúng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức trước khi thị trấn kịp gửi binh lính đến giúp. Nó thậm chí không còn có thể được gọi là một ngôi làng nữa!

Và người chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này chỉ đơn giản là đang sung sướng vì mình nhận được một đống rau củ khổng lồ, còn dân làng cũng vui vẻ. Nếu mọi người đều hài lòng, vậy thì đâu có vấn đề gì đúng không?

Cậu cứ liên mồm bảo dân làng đang phản ứng thái quá, nhưng hạnh phúc trước sự thay đổi hoàn cảnh của mình là chuyện đương nhiên. Họ sống gần khu rừng đầy rẫy ma vật và chỉ có một hàng rào đổ nát để phòng thủ trước những bầy quái vật tràn ra từ các hầm ngục. Chắc hẳn họ đã phải sống trong nỗi sợ hãi tột độ mỗi đêm; nên việc họ vui mừng khôn xiết khi ngôi làng của mình đột nhiên trở thành một pháo đài là điều hiển nhiên. Haruka-kun thậm chí còn đưa vũ khí cho những người nông dân. Phản ứng của họ chẳng có gì là kỳ lạ cả.

“Lẩu đây lẩu đây!” Haruka-kun hát lên. “Thịt bí ẩn, rau bí ẩn, cả một đống nấm lố bịch, hiểu chưa nè, rồi chúng ta sẽ được ăn ngay thôi!”

Trông cậu có vẻ đang rất vui, nhưng cậu đã hoàn toàn quên mất hầm ngục rồi. Đó là lý do ban đầu cậu đến đó mà!

Cậu chỉ đề cập đến hầm ngục bằng cách tuyên bố rằng cậu đã tiêu diệt nó, dẫn đến làn sóng rau củ thưởng đầu tiên. Giờ thì hầm ngục đã bị phá huỷ rồi. Cậu luyên thuyên rất lâu về bữa lẩu tối, và chỉ dành ra một lời duy nhất về hầm ngục: nó đã chết. Cậu cũng nhắc đến một loại công cụ làm vườn không thể giải thích được, nhưng tôi không thể chịu nổi những lời lảm nhảm của cậu nữa, nhất là khi mùi lẩu thơm lừng đang toả khắp phòng.

Cái mùi thơm thật tuyệt vời làm sao! Một số loại rau củ bí ẩn có vẻ giống bắp cải. Một số khác thì giống hành lá, nhưng tôi chưa thể chắc chắn cho đến khi nếm thử chúng. Chín chưa nhỉ? Mình ăn được chưa? Tên chúa tể lẩu kia đúng là một tên độc tài trong bếp mà!

“Haruka-kun, tớ đói bụng quá trời quá đất luôn rồi nè, tớ sắp gầy rộc đi rồi đây!” tôi rên rỉ.

“Im miệng lại đi!” Haruka-kun quát. “Mấy vị chúa tể của nước dùng, gồm thịt gà và nấm, phải hoà quyện vào nhau trước đã, rồi chúng sẽ làm quen với đám rau củ. Một khi tui đun chúng sôi sùng sục, chúng ta sẽ hạ nhiệt cho đến khi chúng chỉ còn sôi lăn tăn, và cuối cùng thì món lẩu thần thánh sẽ là của chúng ta để tiêu thụ… hiểu hông?”

Lớp phó B nói, “Mùi thơm thật là ngon.”

“Không thể chờ được nữa rồi,” Gái Khoả Thân nói.

“Tớ muốn ăn lắm rồi,” một trong mấy Gal nói. “Tớ không thể ngừng nghĩ về lẩu được nữa!”

Bất chấp mọi nỗ lực của chúng tôi, không ai trong cả lớp có khiếu nấu nướng cả. Những chiến binh cận chiến trong số chúng tôi có thể sử dụng lưỡi kiếm theo hàng ngàn cách phá hoại khác nhau, nhưng chúng tôi lại vô dụng khi nói đến bữa tối. Không ai dám chất vấn những ý thích bất chợt của tên bạo chúa lẩu kia, vì vậy chúng tôi chỉ có thể ngồi đó và chờ đợi, bụng chúng tôi cứ réo lên cùng một lúc.

“Cuối cùng thì nó cũng đã hoàn thành, đã được nấu chín, đã trở thành lẩu rồi! Tình trạng sôi sục dần lắng xuống khi đồ gốm, ngọn lửa và các nguyên liệu bắt đầu trao đổi ngoại giao với nhau. Chẳng mấy chốc, chúng đã hoà quyện vào nhau với tình yêu trong tim, cùng với tình bạn, niềm vui đắng cay, và một sự mâu thuẫn thô ráp từ sự khắc nghiệt của thực tại, nhưng vẫn có thể hoà giải thành một sự rung động hài hoà...”

“Ngừng lảm nhảm lại đi! Chúng tớ sắp chết đói rồi mà cậu không chịu ngậm miệng lại!” một Gal nói.

“Ăn thôi nào!” chúng tôi đồng thanh.

“Nóng! Ngon quá!” Gái Khoả Thân nói.

“Wow! Tuyệt vời!” Lớp phó B nói.

“Cái này đỉnh thật! Cho tớ thêm nữa đi,” Gái Cá yêu cầu.

Tôi bận ăn đến mức không nói được gì—nó ngon đến thế cơ mà. Thật sự, tôi đã quá thiếu kiên nhẫn đến nỗi bị bỏng miệng vì thức ăn nóng hổi.

“Ngon quá, nhưng mà đau quá!” tôi khóc.

“Tớ vui quá, nhưng cổ họng tớ thì đang cháy bỏng!”

Chết tiệt, nó ngon thật đấy, dù Haruka-kun cứ than phiền về việc thiếu kombu. Món lẩu đó có lẽ là món lẩu ngon nhất mà tôi từng được ăn. Sao Haruka-kun vẫn có thể tìm ra điều gì đó để than vãn được nhỉ? Cậu quá khắt khe rồi. Việc cậu liên tục theo đuổi những nguyên liệu mới đã buộc cửa hàng tạp hoá nhỏ phải mở rộng lượng hàng tồn kho của mình lên một con số khổng lồ. Với tốc độ này, chẳng mấy chốc nó sẽ biến thành một cửa hàng bách hoá mất thôi.

✦✧

Sau bữa tối, chúng tôi lần lượt báo cáo về các hầm ngục khu vực mà chúng tôi đã điều tra, và lập kế hoạch cho các cuộc đột kích trong tương lai. Mỗi hầm ngục đều cần một cách tiếp cận khác nhau, vì vậy sau một vài cuộc thảo luận, chúng tôi đã đưa ra các kế hoạch tác chiến tận dụng các kỹ năng, trang bị, điểm mạnh và điểm yếu cá nhân của mình.

Cuối cùng, tôi hỏi tên trùm lẩu đãng trí kia, Haruka-kun, “Vậy chuyện gì đã xảy ra với hầm ngục vậy? Cậu đã đến được tầng thấp nhất chưa?”

Lẽ ra tôi nên biết rằng tôi chỉ đang dọn đường cho những lời vô nghĩa khác của cậu. Cậu than vãn không ngừng về việc hầm ngục thiếu hệ thống kiểm soát nhiệt độ, chưa kể đến các biện pháp an toàn không đầy đủ và bảng chỉ dẫn nghèo nàn. Cậu tiếp tục tuyên bố rằng tình trạng tồi tệ của nó đã phá hỏng giá trị tài sản và khiến nơi đó trở nên nguy hiểm cho các mạo hiểm giả.

Một hầm ngục có hệ thống kiểm soát nhiệt độ thích hợp và tuân thủ các quy định an toàn tại địa phương thì có còn được coi là một hầm ngục nữa không? Tôi không thể biết được liệu cậu đi đột kích hầm ngục hay là đi tìm nhà nữa. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Haruka-kun xông vào nhà của người lạ và đe doạ họ. Mặc dù, cậu có nói rằng cậu đã đối mặt với một vài con quái vật, nên có lẽ cậu vẫn đang nói về một hầm ngục—tôi hy vọng là vậy. Báo cáo của tên thủ phạm không thể tin tưởng được, nhưng ít nhất thì rõ ràng là cậu không nói về một căn hộ chung cư—tôi hy vọng là vậy.

Có lúc, cậu nói, “Độ ẩm thật kinh khủng; tui đã rất háo hức được đi thám hiểm hầm ngục, nhưng cuối cùng lại phải lội qua một đống bùn ướt. Một trải nghiệm kinh hoàng và khủng khiếp luôn á?”

“Chính cậu là người làm ngập mà! Lỗi của cậu đó!” chúng tôi hét lên.

Đó là một hầm ngục mới được hình thành gần đây với chỉ mười bảy tầng. Angelica đã càn quét qua hầm ngục, tiêu diệt vài con quái vật yếu ớt còn sót lại.

“Cả hai đã tập thể dục thực sự bằng cách leo lên leo xuống cầu thang, dù nó nằm trong cái bẫy mốc meo đó. Ý là, vua hầm ngục đã chết trước khi tụi tui đến đó rồi, rõ ràng là nó đã bị suy yếu bởi môi trường độc hại!”

“Ngay cả vua hầm ngục trong một môi trường lành mạnh cũng sẽ chết vì đuối nước thôi!”

“Ồ, tui hiểu rồi. Vậy thủ phạm thực sự là do thiếu thói quen tập thể dục lành mạnh. Đó là lý do tại sao nó chết nhanh chóng dưới nước nhỉ?”

“Vua hầm ngục sẽ chết dù nó có tập thể dục nhiều đến đâu đi nữa! Tập thể dục đâu có giúp ngăn ngừa việc bị chết đuối!”

Cậu phàn nàn rằng hầm ngục thật nhàm chán, nhưng cậu đã mang theo cựu hoàng đế mê cung đến một hầm ngục mười bảy tầng yếu ớt. Cô đúng là một sự quá mức cần thiết!

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì Haruka-kun vẫn an toàn.

Thật dễ dàng để quên rằng cậu vẫn chưa đạt lv 20. Ngay cả những mạo hiểm giả lv 20 cũng không thể tự thành lập tổ đội đột kích hầm ngục của riêng mình, họ cần phải đi theo các nhóm cấp cao hơn với tư cách là người học việc.

Tôi không thể quyết định được Haruka-kun hay các hầm ngục đang gặp nguy hiểm lớn hơn. Dù trong trường hợp nào, những gì họ đã làm cũng cực kỳ nguy hiểm đối với bất kỳ cặp mạo hiểm giả nào dưới lv 20 khác.

Đó là lý do tại sao tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu trở về an toàn.

Sau đó, cậu bắt đầu lẩm bẩm về việc bộ giáp của vua hầm ngục chỉ nằm đó mà không được sử dụng ở tầng thấp nhất. Điều đó rõ ràng có nghĩa là vua hầm ngục đã chết mà chưa bao giờ đối mặt với kẻ thù của mình. Nó đã chết đuối như một kẻ vô tội, có thể là chưa bao giờ nhìn thấy một con người nào.

Haruka-kun thậm chí còn không biết đó là loại quái vật gì—cậu thậm chí còn không đánh nó! Cuộc đời của vua hầm ngục, cùng với hầm ngục của nó, đã bị kết thúc sớm.

Tôi có cảm giác rằng tôi nên lo lắng cho các hầm ngục hơn là cho Haruka-kun. Thông thường, việc đánh bại vua hầm ngục sẽ là một chiến công đáng được ca ngợi, nhưng sau khi nghe chuyện đã xảy ra, tôi thực sự cảm thấy tên vua hầm ngục có chút… đáng thương.

Haruka-kun nói rằng ngày mai cậu sẽ mang các công cụ làm vườn tự động của mình đi để làm một khu vườn xung quanh hang động. Hang động của cậu sẽ trở nên sang trọng hơn nữa. Có gì hay ho về hầm ngục và hang động vậy chứ?

Sau đó, cậu lại bắt đầu một cuộc đấu giá khác. Có một thanh kiếm, một cây giáo, một cái khiên và bộ giáp của vua hầm ngục. Những người tham gia ùa vào, hét giá… nhưng tất cả mọi người đều im lặng khi nói đến món đồ đặc biệt: Giáp Gai.

Chúng tôi không thể lấy được những món đồ có kỹ năng đi kèm hoặc những bộ giáp cao cấp trong thị trấn, và rất khó để trang bị cho ba mươi người trong trường hợp tốt nhất. Hơn nữa, vì tất cả chúng tôi đều thay đổi giữa các bộ vũ khí khác nhau, nên mỗi người trong tụi tôi đều cần có kiếm, khiên, giáo và giáp riêng. Xét đến việc mọi người thiếu trang bị tốt, cuộc đấu giá diễn ra rất gay gắt cho tất cả mọi thứ ngoại trừ Giáp Gai.

Cậu thậm chí còn bắt đầu hạ giá sau khi không có ai ra giá. Cuối cùng, cậu cầu xin chúng tôi hãy lấy nó đi và cố gắng ép mọi người nhận bộ giáp, nhưng tất cả bọn tôi đều chạy đi. Không ai muốn nó cả.

Không cô gái nào lại muốn mặc một bộ giáp đầy gai gớm ghiếc như vậy! Ngay cả những cậu con trai cũng lùi lại. Chỉ có một tên phản diện thực sự mới mặc thứ đó—loại trang bị phù hợp với một tên lãnh chúa hậu tận thế.

Chỉ có Haruka-kun mới cân nhắc việc mặc một thứ rõ ràng là độc ác như vậy. Nó chỉ phù hợp với một kẻ tàn ác hơn cả ma vương, và cậu là người duy nhất mà tôi có thể tưởng tượng là đủ tiêu chuẩn cho danh hiệu đó. Ngay cả cựu hoàng đế mê cung cũng lắc đầu với đôi mắt rưng rưng.

Sao cậu dám đề nghị một cô gái mặc một thứ tồi tệ như vậy chứ!