Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 15

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3046

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 979

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3837

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 289

Vol 3: Ma Pháp Dịch Chuyển Vì Thiếu Nữ Đang Khóc [ĐANG TIẾN HÀNH] - NGÀY 43 - BUỔI SÁNG: Tôi đang có cảm giác rằng đây là về sự trả thù, vậy tại sao lại cảm thấy sung sướng đến vậy?

NGÀY 43

BUỔI SÁNG

Tôi đang có cảm giác rằng đây là về sự trả thù, vậy tại sao lại cảm thấy sung sướng đến vậy?

HIỆP HỘI MẠO HIỂM GIẢ OMUI

 

TRƯỚC KHI CHÚNG TÔI ĐI đến Hiệp hội Mạo hiểm giả vào buổi sáng, tôi chỉ cần làm một việc nhỏ. Tôi cần thu thập ánh lườm buổi sáng của mình. Bị bao vây bởi những cái liếc sắc lẹm và những ánh mắt xuyên thấu là một phần cân bằng, lành mạnh trong buổi sáng của bất kỳ thiếu niên nào.

“Thôi đủ rồi đấy. Bảng nhiệm vụ vẫn chưa được cập nhật?! Cái bang hội này có chịu cố gắng không vậy? Ai là người chịu trách nhiệm cho cái bảng thông báo này rõ ràng là không làm việc gì cả đúng không? Tui là một tên Hikikomori còn làm việc chăm chỉ hơn thế này nữa! Ngày nào tui cũng đến đây, để làm gì chứ? Chẳng có một cập nhật nào! Sẽ mất bao lâu trước khi mấy người đăng một kế hoạch làm giàu nhanh cho tui?! Bò sữa của tui đâu rồi?!”

Cô lễ tân trưởng nói một cách sắc bén, “Cậu có thể gõ cửa trước khi lẻn vào đây không? Tại sao ngày nào cậu cũng đến đây? Cậu nghĩ đến đầy đủ thì sẽ được nhận giải thưởng à?! Ngày nào tôi cũng bảo với cậu rằng những yêu cầu nhiệm vụ này chỉ dành cho mạo hiểm giả thôi, và lần cuối cùng tôi kiểm tra, cậu vẫn chưa đăng ký đúng không? Vậy mà ngày nào cậu cũng đến. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng cậu chỉ đến để than vãn về cái bảng thông báo này thôi đấy!”

Một đợt ánh lườm khác từ cô lễ tân buổi sáng. Giữa những cái lườm từ các nữ sinh ở quán trọ, cái nhìn chết chóc từ Lớp trưởng Thiết giáp, và những đôi mắt nheo cay độc vào buổi tối, tôi có thể thật lòng gọi thế giới này là thiên đường của những ánh lườm! Được rồi, mình đã nhận đủ ánh lườm rồi, đến lúc đi thôi.

Tôi mang một số lượng ma thạch đáng kể đến quầy trao đổi và cố gắng giải thích một cách đơn giản nhất có thể rằng tôi lấy chúng từ hầm ngục ở ngôi làng nhỏ nằm phía hạ lưu sông. Vị bang chủ Hiệp hội Mạo hiểm giả thành phố Omui già đó xuất hiện, vì thế tôi đã giải thích thật nhanh rồi chạy biến.

Tại sao họ không thể hiểu rằng cái hầm ngục đó đã bị nhấn chìm và biến mất? Tôi đã giải thích tới ba lần rồi cơ mà. Lẽ ra như vậy là quá đủ rồi.

À, khu rừng—nhà là nơi thoải mái nhất! Tôi sẽ quyết định xem có ở lại qua đêm hay không sau khi xem xét xung quanh. Đối với một thiếu niên thì việc từ bỏ cơ hội được ngâm mình trong bồn nước nóng lãng mạn không phải là điều dễ dàng, nhưng nếu chúng tôi làm vậy, tôi không nghĩ mình có thể hoàn thành được bất cứ việc gì khác.

Dù sao thì, đến lúc dọn dẹp rồi! Mục tiêu của tôi rất đơn giản: một ngôi nhà hang động biệt lập với một khu vườn!

Tôi đã thử nghiệm liềm ác quỷ trên khu rừng gần ngôi làng nhỏ, nơi chúng dễ dàng đốn hạ những cây cổ thụ khổng lồ. Việc này sẽ dễ như ăn kẹo thôi!

“Những cái cây được truyền ma pháp, nên chúng rất cứng… nhưng khi mình dùng một chút ma pháp, thì lại không thành vấn đề.”

Đầu tiên, tôi muốn xử lý những cây cối xung quanh hang động. Chúng đã làm tôi khó chịu một thời gian, nhưng việc dọn dẹp có vẻ còn phiền phức hơn là cứ để nguyên, nên tôi đã trì hoãn công việc thiết yếu này. Hàng xóm gần nhất của tôi ở quá xa, nên việc này có vẻ không phải là ưu tiên. Tôi thậm chí còn chẳng có hàng xóm nào trong khu rừng này.

Liềm ác quỷ có chế độ tự động điều khiển từ xa và khả năng tự động cắt, chưa kể chúng còn rất lớn. Chỉ với một lệnh, tôi có thể đốn hạ cả khu rừng, chặt đầu bất kỳ goblin nào cản đường. Đây là một chiến thắng lớn đối với tôi! Tôi có thể có một khu vườn! Tôi có nên bắt đầu cải tạo đất ngay sau đó không? Tạm thời, tôi sẽ chỉ chặt cây xung quanh hang động của mình.

Những chiếc lưỡi hái lấp lánh dưới ánh mặt trời khi chúng quay và quét sạch những bụi cây lỳ lợm, đốn hạ những cây khổng lồ, và tàn sát bất kỳ goblin nào đi ngang qua. Chúng thật tuyệt vời.

Với những chiếc lưỡi hái ở trước mặt, chúng tôi tiến xuyên qua khu rừng với tốc độ nhanh, nhưng Lớp trưởng Thiết giáp bắt đầu cảm thấy chán vì những chiếc lưỡi hái làm hết việc.

“Ừm, cậu có nhận ra đó là điều cậu làm với tui suốt ngày không?” Tôi nói. “Cậu luôn loại tui khỏi cuộc vui. Cậu đã làm vậy cả ngày hôm qua, nhớ không? Tui chẳng thể làm được một việc gì trong hầm ngục ngoài việc leo cầu thang!”

Cô nhìn đi chỗ khác. Nhưng thật sự, ngay khi tôi sẵn sàng để đá đít lũ quái vật, thì chúng đã bị tiêu diệt rồi! Thật là một bi kịch. Sau tất cả những nỗ lực tôi bỏ ra để kéo dài cây gậy của mình, thì trận chiến đã kết thúc. Thật là chán nản khi không có gì để làm ngay khi tôi vào tư thế chiến đấu. Cuộc sống của tôi là như vậy đấy.

Giờ thì còn rất ít quái vật còn sót lại trong khu rừng. Tôi nghe nói rằng lính và các mạo hiểm giả thậm chí còn bắt đầu đi vào khu rừng để giảm bớt dân số, khiến khu vực này trở nên khá ít lợi nhuận. Không phải là có nhiều hy vọng kiếm lợi nhuận gì cho lắm; lũ goblin có chiến lợi phẩm vô dụng, và nấm, lần này, lại khan hiếm. Tôi muốn quay trở lại hang động.

Thỉnh thoảng những chiếc liềm ác quỷ lại mang về ma thạch—làm cách nào chứ?! Chúng có những bàn tay bí mật sao?!

Sau nhiều lần chém và đốn hạ, chúng tôi về đến nhà, nhưng vẫn còn quá sớm để thư giãn. Để lại những chiếc liềm ác quỷ hoàn thành công việc tạo cảnh quan của chúng, Lớp trưởng Thiết giáp và tôi đi về trung tâm khu rừng.

Tôi muốn thu thập thêm nấm và săn goblin và kobold. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội để luyện tập kỹ năng của mình. Không phải là việc bị Lớp trưởng Thiết giáp đánh cho tơi bời là vô bổ, nhưng nó không thể được coi là luyện tập. Dù sao thì cũng không phải là luyện tập chiến đấu. Nó chỉ chuẩn bị cho tôi để sống sót qua cái chết!

Gần đây, Lớp trưởng Thiết giáp đã luyện tập việc đánh cho Lớp trưởng và những người khác tơi bời ở nhà tắm. Tôi đã lẻn vào khu vườn sau để xem thử, và tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng siêu thực của hai mươi chín cơ thể nửa chết chồng chất cao dưới ánh sao lấp lánh, với Gái Tờ Rơi đang biểu diễn một điệu nhảy bí ẩn nào đó trong hoảng loạn. Thật là điên rồ.

Bây giờ là lúc để luyện tập Luân Chuyển Ma Pháp. Nó cho phép tôi tự cường hóa bản thân bằng cách truyền kỹ năng và ma pháp vào cơ thể. Nhưng nếu tôi làm sai một động tác, cơ thể tôi gần như tự xé toạc ra khi HP của tôi giảm mạnh. Kỹ năng này là một con dao hai lưỡi.

Hít một hơi thật sâu, tôi căn chỉnh ma lực của mình với các kỹ năng. Tôi cố gắng đồng bộ hóa các chuyển động với việc sử dụng kỹ năng để chúng hoạt động trơn tru cùng nhau, như thể theo bản năng.

Tôi sẽ chỉ cảm thấy mình thành công nếu tôi có thể làm tất cả những điều đó dễ dàng như hít thở. Nếu tôi không có sự kiểm soát hoàn hảo, các kỹ năng của chính tôi sẽ xé nát da thịt và làm gãy xương của tôi. Tôi đã hồi phục bằng Tái Sinh mỗi khi điều đó xảy ra, nhưng tôi không thể duy trì một chu kỳ vô tận của việc tự hủy hoại bản thân, chỉ để rồi tái tạo. Đó là lý do tại sao tôi quyết định luyện tập cho đến khi tôi thực sự không thể cử động được nữa. Thực ra, điều này bắt đầu nghe có vẻ là một ý tồi!

“Tui không nghĩ mình sẽ có thể sử dụng Luân Chuyển Ma Pháp cho đến khi tui có thể dùng nó theo bản năng đâu? Nó hoạt động quá nhanh… và tui quá yếu.”

Lớp trưởng Thiết giáp gật đầu.

Kỹ năng này cho phép tôi vượt qua chỉ số thấp của mình bằng cách ép cơ thể vượt quá giới hạn. Đó là một kỹ thuật cực kỳ liều lĩnh vì tôi phải điều khiển cơ thể từ bên ngoài bằng Khống Chế Thuật.

Tôi bị thương mỗi khi sử dụng kỹ năng, nhưng nếu tôi không thử, lũ quái vật sẽ dễ dàng giết tôi. Đó là lý do tại sao tôi ép bản thân phải ngẫu hứng các kỹ thuật mới, đi tất cả các lối tắt có thể và gian lận khi không thể, kết hợp những phần tốt nhất trong danh sách kỹ năng của mình—tất cả để sống sót. Nỗi đau sẽ đáng giá khi tôi thành thạo Luân Chuyển Ma Pháp. Nếu không, tôi sẽ vẫn bị đánh đập dưới danh nghĩa cái gọi là đấu tập. Đằng nào thì nó cũng sẽ đau.

Tôi sẵn sàng tâm trí và để cảm xúc bùng cháy.

Tôi hét lên một tiếng để chiến đấu khi tôi đập một con goblin: “Hiyaaaaaah! …Ồ, chết rồi à?”

Luân Chuyển Ma Pháp hạ gục những con goblin lv 15+ chỉ trong một đòn. Chà, tôi luôn giết chúng trong một đòn, nhưng bây giờ tôi có thể làm điều đó mà không cần dựa vào tấn công lén lút, vậy nên đó là một tiến bộ đáng kinh ngạc.

Cuối cùng tôi cũng có thể đánh bại chúng mà không cần xóa bỏ sự hiện diện của mình và phục kích từng con một. Mặc dù vậy, tôi đang đốt HP của mình với tốc độ đáng báo động. Nó đau như địa ngục!

Bằng cách nào đó, tôi đã sử dụng Luân Chuyển Ma Pháp, mặc dù tôi chưa thành thạo nó. Tiếp theo là thử thách thực sự—Dịch Chuyển Thuật. Luân Chuyển Ma Pháp là một chiến kỹ, nhưng Dịch Chuyển Thuật là ma pháp thuần tuý.

Luân Chuyển Ma Pháp không chỉ cho phép tôi “thâm nhập” cơ thể với ma lực, mà còn với các kỹ năng và ma thuật của tôi—nói cách khác, tôi thậm chí có thể truyền Dịch Chuyển Thuật vào cơ thể.

Giờ thì lũ kobold đang tấn công tôi, nên tôi đã đập nát những con quái vật đầu chó gớm ghiếc đó. Tôi chắc chắn là rất nhanh, nhưng tôi hầu như không thể kiểm soát được chuyển động tức thời.

Thế giới dường như biến mất trong chốc lát khi tôi di chuyển. Nếu tôi có thể làm chủ hoàn hảo phong cách di chuyển này, tôi sẽ có thể biến mất một khoảnh khắc trước khi tấn công, một kỹ thuật không thể bị chặn. Khi tôi thành thạo nó, tôi sẽ có một đòn hạ gục một đòn không thể bị đánh bại.

“Cái này không dễ điều khiển chút nào. Mỗi lần tui giết một con quái vật, tui lại bị một chút sát thương. Nếu tui ép bản thân quá sức, tui sẽ tự xé nát bản thân mất!”

Lớp trưởng Thiết giáp gật đầu một cách sắc bén.

Ép những chi bị mờ của tôi vào sự thẳng hàng với phần còn lại của khung hình, tôi bơm ma lực vào cơ thể để tăng tốc sau Lớp trưởng Thiết giáp. Dịch Chuyển Thuật sẽ dễ dàng hơn nếu tôi tập trung vào một mục tiêu tĩnh, nhưng tôi không thể tính toán các tọa độ không gian chính xác theo bản năng.

Việc cố ý chọn nơi tôi sẽ dịch chuyển giữa trận chiến hẳn là không thể—mọi thứ đều liên tục thay đổi!

“Có lẽ nếu tui dùng Dịch Chuyển Thuật khi mục tiêu của tui không thể di chuyển,” tôi suy ngẫm khi né tránh hàm răng chảy dãi của một con kobold. “Trời đất—đừng cắn tui! Tui đang nghĩ về một thứ gì đó thực sự phức tạp! Não của tui là khu vực cấm cắn đấy!”

Dù các chuyển động của tôi vụng về, cơ thể tôi mờ đi và biến mất trong nửa bước khi tôi hạ gục con kobold hay cắn. Tôi di chuyển nhanh hơn chỉ số tốc độ của mình đáng lẽ phải cho phép. Nếu tôi có thể làm chủ chuyển động tức thời và làm cho nó hoạt động với Sinh Tử, tôi sẽ có thể bắt kịp Lớp trưởng Thiết giáp khi chúng tôi đấu tập. Tôi thậm chí có thể tránh được một vài trận đòn đau đớn! Mặc dù bằng cách nào đó tôi vẫn có cảm giác rõ rệt rằng điều đó sẽ không đủ để thắng một trận đấu với cô nàng.

Thật sự, dù tôi thiếu kiểm soát, tôi đã bắt đầu sử dụng Dịch Chuyển Thuật khi chúng tôi đấu tập và Lớp trưởng Thiết giáp vẫn đánh cho tôi bầm dập. Tôi bị tơi bời dù tôi có thể biến mất chỉ bằng một ý nghĩ!

Cô ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Khi cô bị bóng tối bao trùm ở tận cùng của Tối Thượng Mê Cung, cô biến hình không chỉ thành một vị vua hầm ngục đơn thuần, mà là một hoàng đế mê cung, một thứ có thể dễ dàng phá hủy thế giới.

Cô đã lên cấp kể từ đó, nhưng ngay cả khi Phục Tùng đã giảm cô xuống lv 1, cô vẫn mạnh đến khó tin. Nếu cô phục hồi hoàn toàn sức mạnh, tôi sẽ không thể đánh bại cô ấy. Không ai có thể!

“Etou, nếu cậu giết hết chúng, đến lượt tui, cơ hội để tui luyện tập, ừm, lý do duy nhất để tui tiếp tục tồn tại khốn khổ này, sẽ tắt lịm như một ngọn nến trước gió! Cậu biết đấy, trong đó tui là ngọn nến và cậu là một loại đèn LED công suất cao nào đó đúng không?!”

Lớp trưởng Thiết giáp lắc đầu không.

Chà, ít nhất cô có vẻ vui vẻ khi dạo chơi trong rừng. Cô có lẽ đang mỉm cười dưới chiếc mũ hộ vệ khi cô giẫm đạp lên xác của lũ goblin và kobold. Ít nhất cô cũng được tận hưởng bản thân…

Khoảnh khắc tôi rời mắt khỏi cô nàng, cô đã tiêu diệt một bầy goblin và kobold khác. Những cuộc tàn sát vui vẻ của cô đã đốn hạ khu rừng xung quanh hang động, biến nó thành một khu đất trống. Mình đoán như vậy cũng ổn thôi, tôi nghĩ thầm, nghiến răng. Bây giờ tôi phải đi xa hơn nếu muốn thu thập nấm.

Chúng tôi tiếp tục tàn sát lũ quái vật một lúc. Tôi vẫn cố gắng truyền những kỹ năng tốt nhất của mình vào cơ thể và điều khiển chúng thành một đòn tấn công duy nhất, hoàn hảo, nhưng tất cả các bạn đấu tập của tôi đã chết, và tôi vẫn không tự tin.

Tôi quyết định đi ngược dòng sông. Khu vực này không có quái vật cấp vua, nên dù sao cũng chẳng có lý do gì để nán lại đây. Ít nhất thì lũ quái vật ở thượng nguồn cũng rất nhiều. Có lẽ Lớp trưởng Thiết giáp sẽ làm ơn kiềm chế và để lại cho tôi một vài con để chiến đấu?

✦✧

Tiết lộ: cô đã không làm vậy. Tôi nghe thấy tiếng kêu rùng rợn của một con kobold khác đã ngã xuống.

“Ít nhất thì cũng chiến đấu đi chứ, lũ quái vật! Tại sao các ngươi lại chết ngay khi chúng ta phản công? Các ngươi không phải là lũ goblin ngu ngốc, vô dụng. Các ngươi là kobold, chết tiệt! Phối hợp với nhau đi, lũ kobold! Sao các ngươi có thể để Lớp trưởng Thiết giáp phá vỡ đội hình dễ dàng như vậy chứ? Các ngươi không có gì để sống hay sao? Làm kobold không dễ dàng hay sao?”

Không có lời giải thích nào khác. Chắc chắn là chúng muốn chết. Từ khoảnh khắc Lớp trưởng Thiết giáp tấn công, chúng đã kết thúc rồi. Chúng không thể câu giờ cho tôi một chút sao? Đồ đầu chó vô dụng!

Mất dấu cuộc tấn công đang diễn ra của Lớp trưởng Thiết giáp, tôi tiến lại gần một bầy kobold còn sống sót. Tôi né và tấn công với cùng một chuyển động, lặp đi lặp lại. Tôi để mỗi động tác trôi chảy vào động tác tiếp theo, gian lận để tạo ra một đòn kết hợp mà tôi vẫn chưa thể kiểm soát.

“Woa! Tui nghĩ là lần này mình đã làm được. Tui chắc chắn là không phải không làm được!”

Tiếp theo, chúng tôi đi về phía hang ổ của lũ orc. Tôi cảm thấy mình dành nhiều thời gian để thu thập nấm hơn là chiến đấu! Nếu tôi cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ có thêm chức nghiệp Thợ Săn Nấm vào bảng trạng thái của mình, dù điều đó có lẽ đáng kính hơn là thất nghiệp. Mặt khác, làm Hikikomori thì ít đáng ngờ hơn nhiều so với một kẻ kỳ quặc săn nấm để kiếm sống, mặc đồ đen và cầm gậy.

Với một tiếng gầm rách rưới, một con orc khác ngã xuống trước lưỡi kiếm của Lớp trưởng Thiết giáp.

Tôi kinh hãi. Trong khi tôi đang ở đây làm việc chăm chỉ để thành thạo Dịch Chuyển Thuật, phóng xuyên qua không trung và đâm sầm vào cây, thì Lớp trưởng Thiết giáp đã tiêu diệt xong lũ orc rồi!

Tôi có làm nổ tung một vài con một cách vô tình khi tôi đâm xuyên qua chúng, nhưng tôi không thực sự chiến đấu với con nào cả. Đây là một cuộc tàn sát orc hoàn toàn. Không nghi ngờ gì nữa, cuộc chiến một người chống lại lũ orc trong khu rừng đã kết thúc trong khi tôi lăn lộn quanh vài cái cây.

Bất chấp ý định luyện tập chiến đấu của mình, tôi chỉ có thể luyện tập lăn lộn. Công bằng mà nói, tôi không cố tình luyện tập cách ngã. Tệ nhất là, tôi chỉ được chiến đấu với một con vua orc duy nhất, bất chấp mọi lời cầu xin của tôi!

Tên thủ phạm mặc giáp bạch kim đã giết số còn lại. Cô nhìn tôi chiến đấu với vua orc, thỉnh thoảng gật đầu. Cô thường thở dài và lắc đầu khi tôi tự truyền, tự điều khiển và bay đi không kiểm soát. Cô không cần phải thể hiện sự thất vọng của mình một cách rõ ràng như vậy!

Kết hợp ma lực của mình với các kỹ năng, truyền chúng vào, và để chúng trôi chảy như một—tạo ra một đòn đánh duy nhất và chém bằng nó, tôi tự nhủ.

Trong lần thứ bảy cố gắng đánh trúng con orc, tôi đã xoay sở để thực hiện một thứ gì đó giống như một phiên bản nâng cấp của Sinh Tử. Tôi khá chắc chắn là nó đã hoạt động, vì tôi đã giết được vua orc chỉ trong một đòn. Ngay khi tôi cảm thấy thôi thúc di chuyển, trong khoảng thời gian của một hơi thở, con orc đã chết. Chỉ có vậy thôi sao? Tôi cảm thấy mình vẫn cần phải luyện tập thêm. Không may, không còn con orc nào để sử dụng làm vật luyện tập.

Không còn lựa chọn nào, tôi đã dành phần còn lại của buổi trưa để bị đánh cho tơi bời. Lớp trưởng Thiết giáp đã đánh tôi tơi bời ngay trong khu vườn mà những chiếc liềm ác quỷ của tôi đã tạo ra!

Trước khi tôi kịp hít một hơi, cô đã đánh tôi. Khi tôi cuối cùng cũng tấn công, cô đã né đòn và vẫn đánh tôi tơi bời. Ngay cả với khả năng dịch chuyển tức thời và chuyển động tức thì liên tục của tôi, tôi vẫn thể hiện tất cả các đòn tấn công của mình. Cô dự đoán mọi động thái của tôi và chơi tôi như một cây đàn vĩ cầm. Ý là, cô đánh tôi tơi bời, và cô cứ tiếp tục làm vậy cho đến hoàng hôn.

Nhưng tôi đã có sự trả thù của mình, và đó là một sự trả thù ngọt ngào làm sao, vì những giờ phút ban đêm là thời gian để sống trọn vẹn những giấc mơ của tôi! Chúng tôi đã tận hưởng sự trả thù của tôi một cách triệt để, dù cô có lẽ sẽ trả thù lại vào ngày mai.

Tuy nhiên, tôi không hối tiếc. Sự trả thù của tôi hoàn toàn đáng giá từng khoảnh khắc, dù về mặt lý thuyết thì nó không thể được gọi là sự trả thù. Một đêm tuyệt vời nữa!

Tluc: Hồi Sinh -> Tái Sinh.