NGÀY 19
BUỔI SÁNG
Được gọi là Lớp trưởng là hình thức khen ngợi cao nhất.
NGÓN TAY TRINH NỮ
LẠI LÀ MỘT CÁI TRẦN NHÀ XA LẠ. Đã lâu lắm rồi tôi mới có thể nghĩ đến câu đó. Thiệt tình tôi đã nghĩ mình sẽ sống hết quãng đời còn lại mà không cần phải nhắc lại câu thoại trong Evangelion đó nữa chứ! Mà đúng là một cái trần nhà xa lạ thật!
Đây không phải là một cái hang xa lạ trong một khu rừng xa lạ nào đó. Và chắc chắn không phải là một nữ sinh cao trung xa lạ nào—đến giờ thì chẳng có ai là xa lạ nữa rồi. Tôi chẳng quan tâm nơi này tên là Ngón Tay Trinh Nữ hay Ngón Chân Trinh Nữ gì sất, nó có một cái trần nhà xa lạ đích thực. Có thể tôi đã thấy nó trước khi đi ngủ, nhưng tôi nghĩ lúc thức dậy thì nó vẫn đủ xa lạ!
Thiệt tình, sao phải mất gần hai mươi ngày mình mới bắt gặp một cái trần nhà mới nhỉ?
“Cuối cùng, mình cũng đến được thị trấn rồi,” tôi tự nhủ. “Đây là hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Game over? Chạy credit kết thúc game à?”
Ngay lúc đó, Lớp trưởng bước vào phòng. “Chào buổi sáng, Haruka-kun. Tớ mong là không phải ‘game over’ với cậu đâu. Vốn dĩ mục tiêu của cậu đâu phải là đến được thị trấn, nên tớ không nghĩ là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đâu. Mà sao cậu cứ nói cái gì cũng như câu hỏi thế?!”
Thay vì một cuộc gọi đánh thức, quán trọ này lại tặng cho một màn mắng vốn đánh thức. “Chào buổi sáng, Lớp trưởng,” tôi nói. “Hôm nay trông cậu ra dáng và đẳng cấp lắm.”
“Sao trông cậu có vẻ như nghĩ rằng mình vừa khen tớ một câu ghê gớm lắm thế? Đừng có tự mãn. Với lại đừng gọi tớ là Lớp trưởng nữa! Tụi mình đã không còn ở trường gần ba tuần rồi!”
Xem ra Lớp trưởng không hiểu rằng tôi đang dành cho cô lời khen ngợi cao nhất có thể, ít nhất là trong từ điển của tôi.
“Vậy, có chuyện gì thế? Không đợi được đến bữa sáng à? Cậu nhớ nấm nướng đến vậy sao?”
“Sao cậu cứ nghĩ tớ lúc nào cũng tìm đồ ăn thế? Hay là cậu đó? Tớ đến để nói chuyện, không phải để ăn!”
Tôi nhầm, thì ra cô không có kỹ năng Phàm Ăn. Chắc là một trong những kỹ năng khác của cổ mà… ờ, thôi kệ đi!
“Hôm qua bọn tớ đã biết được vài điều ở bang hội,” cô nói. “Vậy nên… tớ cần nói với cậu một chuyện. Cậu nên ngồi xuống nghe, được chứ?”
Cô nói cứ như thể tôi sẽ rơi xuống hố sâu tuyệt vọng khi nghe tin này vậy.
“Ồ, cậu nghe về bức tường cấp độ rồi à?”
“Hả? Cậu biết rồi sao?”
Đúng rồi, cậu ấy vừa mới biết và đang cố tìm cách nói cho mình một cách nhẹ nhàng nhất. Chẳng ai muốn làm người đưa tin xấu cả—họ luôn diễn tập hàng triệu kịch bản khác nhau trong đầu, cố gắng tìm ra cách hoàn hảo để nói ra sự thật. Nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải biết thôi, vì bức tường cấp độ là một sự thật không thể tránh khỏi ở thế giới này.
Tất cả các kỹ thuật chiến đấu đều yêu cầu một cấp độ tối thiểu trong một chiến kỹ liên quan. Ví dụ, nếu tôi là một kiếm sĩ, kỹ năng Thông Thạo Kiếm của tôi sẽ cần phải đạt cấp 20 trước khi tôi có thể học các kỹ thuật cơ bản như Chém và Đâm. Tất nhiên, việc thiếu những kỹ thuật đó không ngăn tôi chém và đâm bằng kiếm, nhưng các kỹ thuật chiến đấu mạnh hơn bất kỳ đòn tấn công thông thường nào.
Đó chính là bức tường cấp độ. Đó là lý do thực sự tại sao cấp độ có ý nghĩa tối quan trọng trong thế giới này—cấp độ của mình quyết định những kỹ thuật mình có thể sử dụng. Các kỹ thuật chiến đấu phòng thủ cấp cao có thể vô hiệu hóa hoàn toàn bất kỳ đòn tấn công thông thường nào. Chỉ số của tôi có ra sao cũng không quan trọng, tôi vẫn sẽ thua một đối thủ cấp cao hơn.
Quái vật cũng biết các kỹ thuật chiến đấu, và chúng không bao giờ tha mạng. Không có các kỹ thuật chiến đấu, tôi chắc chắn sẽ toi đời. Game over.
Đó là lý do tại sao Lớp trưởng đến đây từ sáng sớm, trông lo lắng đến vậy. Chỉ có cô mới chu đáo và nhạy cảm đến thế. Đó là điều làm nên một Lớp trưởng. Không ai muốn báo một tin xấu như vậy, nhưng việc đó phải được thực hiện. Trong những vấn đề sinh tử, biết trước vẫn hơn. Cô biết rằng tôi có thể sẽ đổ lỗi và thậm chí ghét cô ấy, nhưng cô vẫn làm điều khó khăn đó.
“Lão già kia nói với tui rồi. Cậu biết đấy, không phải lão già đầu tiên hay thứ hai, mà là người thứ ba—cậu nhớ ông ấy không?”
“Ồ, ý cậu là Bang chủ Hakiess? Được rồi, cậu chỉ biết ba lão già, nhưng không thể nhớ tên ai hay thậm chí không biết một trong số họ là bang chủ sao?”
“Dù sao cũng cảm ơn vì đã cố nói cho tui về bức tường cấp độ nhé, Lớp trưởng. Cậu mất cừu vì tui à?”
Lớp trưởng có quầng thâm dưới mắt. Chắc hẳn cô đã thức khuya để nghĩ cách nói với tôi.
“Mất cừu? Cừu thì liên quan gì ở đây! Là mất ngủ, không phải mất cừu!”
Hử? Chẳng phải người ta đếm cừu khi khó ngủ sao? Trông cậu ấy như thể cứ bị đếm lộn hoài. Không biết lũ cừu ở thế giới thực giờ ra sao rồi nhỉ.
Gái Cá ghé qua mang theo bữa sáng—bánh mì! Tôi nhớ bánh mì biết bao! Bánh mì ngọt… cứng như đá. Hầu hết các loại đá còn mềm hơn thế này.
“Nếu là một thế giới có bánh mì, thì đó là một thế giới có bột mì! Chúng ta đi mua bột mì rồi chuồn thẳng thôi! Và bất kỳ nguyên liệu nào khác mà chúng ta có thể mang theo! Tất cả sẽ thuộc về ta! Tất cả thức ăn sẽ là của ta! Bwa ha ha!”
“Tất cả thức ăn?” Gái Cá kêu lên. “Sao gặm cái bánh mì đó lại biến cậu thành một kẻ cuồng vọng thế?”
Có phải Gái Cá buồn vì tôi không thích bánh mì không? Nếu cô thực sự được cá nuôi lớn như cô vẫn nói, thì chẳng trách cô lại có cảm xúc mạnh mẽ với những mẩu bánh mì.
“Cậu nhớ nhà phải không?” tôi nói. “Không sao đâu, tui hiểu mà. Đừng lo. Tui chắc rằng cha mẹ cậu đang tung tăng bơi lội khắp bảy biển.”
“Cha mẹ tớ không phải là cá!”
Sao cô lại mắng tôi? Chẳng phải nhỏ nói họ là cá sao? Hay ý cô là cha mẹ cô tên là Ông Cá và Bà Cá?! Đôi khi thế giới thực còn kỳ ảo hơn cả thế giới giả tưởng.
“Vậy, kế hoạch hôm nay của chúng ta là gì?” tôi hỏi. “Sắp đi chưa? Hay ghé qua bang hội một chút nhỉ? Chúng ta nên ghé qua bang hội một lát đúng không?”
Nếu muốn đi mua sắm, chúng tôi sẽ phải đến bang hội trước, vì tôi hoàn toàn cháy túi.
“Cậu nói đi đến bang hội cứ như đi uống cà phê buổi sáng vậy!”
“Chà, tui nhớ có thấy một tấm biển trên tường quảng cáo đồ uống giảm giá. Nhỡ đâu họ có quán cà phê thì sao?”
Trên tấm biển ghi đồ uống giá 100 ele, có nghĩa là một ele gần bằng một yên. Có lẽ có cả những cửa hàng 100 ele? Chắc chắn là không có hiệu sách rồi…
Tiền bạc là mối quan tâm hàng đầu của tôi. Có thể tôi đã nộp rất nhiều ma thạch hạng F, nhưng tôi nghi là chúng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Cũng không phải tôi cần giàu có. Ở Lv 9, tôi thậm chí không thể trang bị vũ khí hay áo giáp mới—ngay cả áo giáp da cũng không. Và ngay từ đầu tôi cũng chẳng muốn trở thành mạo hiểm giả. Hay cứ thất nghiệp luôn cho rồi?
Tuy nhiên, tôi đang rất thèm đồ ăn và dụng cụ nhà bếp mới, đặc biệt là gia vị! Ít nhất thì tôi có một nguồn cung cấp muối dường như vô tận. Rốt cuộc thì Dân làng A đã mua bao nhiêu muối vậy?