NGÀY 20
BUỔI SÁNG
Cái này có được tính là khủng hoảng thanh khoản không nhỉ? Mà mấy cái quy định tài chính vốn ở đây là như thế nào vậy?
TIỆM VŨ KHÍ
TÔI ĐÃ NHẴN túi. Bang hội nợ tôi cả đống tiền, nhưng trong tay tôi lại chẳng còn một xu.
Cái này có được tính là khủng hoảng thanh khoản không nhỉ? Mà mấy cái quy định tài chính vốn ở đây là như thế nào vậy? Với tư cách là một NEET chăm chỉ, một hikikomori năng nổ ngoài xã hội, và một kẻ cô độc may mắn, tôi muốn tiền của mình.
Tôi còn thứ gì khác bán được không nhỉ? Bang hội đang trả góp cho tôi, nhưng hôm qua họ vừa đưa hết tiền mặt cho tôi rồi. Tôi ngờ rằng họ chưa thể trả cho tôi đợt tiếp theo được. Tôi kiểm tra lại túi xem có gì dư thừa không.
Tôi đến một tiệm vũ khí bình thường dù chẳng đủ tiền mua hay trang bị bất cứ thứ gì họ bán. Tôi bắt chuyện với ông chủ tiệm hói đầu.
“Này lão, ông có muốn mua vài cây dùi cui của goblin không?”
Tôi có cả đống dùi cui đang chiếm chỗ. Dù chúng không đáng giá bao nhiêu, ít nhất tôi cũng gỡ gạc được chút đỉnh.
“Để ta xem nào. Chúng không đáng giá nhiều đâu, cậu biết đấy. Giá cao nhất ta có thể trả là 500 ele một cây.”
Đúng là cắt cổ! Lão bán chúng với giá từ 1000 đến 2000 ele nhưng chỉ mua vào với giá 500. Chênh lệch ít nhất cũng 100%! Chắc là còn chi phí cửa hàng và lương cho lão hói này nữa, nhưng mà vẫn quá đáng. Dù vậy, hồi còn ở thế giới cũ, bán sách cũ cũng chẳng bao giờ được hơn 100 yên một cuốn. Giao kèo này nghe cũng hời chán.
“Ông sẽ mua của tui bao nhiêu cây?”
Nếu bán được mười cây, tôi sẽ có 5000 ele, đủ để trang trải sinh hoạt.
“Chỗ của ta là tiệm vũ khí. Cậu có bao nhiêu thì bán hết cho ta. Cậu không thấy tấm biển ghi ‘mua và bán’ à?”
Đúng như mong đợi từ một doanh nghiệp hợp pháp, họ không từ chối bất kỳ khách hàng lương thiện nào muốn bán đồ. Lão hói này đúng là một chủ tiệm đáng tin cậy.
“Ô cê, của ông đây.”
Tôi đổ hết túi đồ của mình lên quầy, nhìn những cây dùi cui tràn ra và rơi lả tả xuống sàn. Lão hói đứng hình, không nói nên lời. Mặt lão tái đi, trông trắng chẳng khác gì một quả bida.
“Có vấn đề gì sao?” tôi hỏi.
“Thành thật xin lỗi!” lão kêu lên. “Ta đã lỡ lời! Ta chỉ có thể mua năm mươi cây thôi!”
Hết rồi cái hình tượng một doanh nhân hói đầu lương thiện và đáng kính. Ít nhất lão vẫn mua năm mươi cây. Tôi đang cần tiền mặt. Tôi không muốn bị Lớp trưởng cho một bài giảng nữa về sự thận trọng tài chính.
“Hiện tại ta chỉ có thể mua của cậu chừng đó thôi,” lão hói nói. “Năm mươi cây đã nhiều hơn mức bình thường rồi, nhưng ta không muốn cậu lại gây ra cảnh tượng đáng sợ này cho người khác.”
“Sao ông không bán mỗi người ở Omui một cây dùi cui?” tôi hỏi. “Thế là đủ cho tất cả bọn họ rồi.”
“Thị trấn quái quỷ nào mà mỗi người dân lại đi lanh quanh với một cây dùi cui goblin chứ?!” lão hói hét lên. “Bọn ta sẽ dọa chạy hết khách du lịch! Mỗi trận cãi vã giữa vợ chồng cũng đủ phá nát cả thị trấn!”
Chắc mình cũng không muốn đến cái thị trấn đó đâu, tôi nghĩ. Cuối cùng, tôi thuyết phục được lão mua năm mươi mốt cây dùi cui goblin và một cây gậy gỗ, trong đó có cả vũ khí phụ của con goblin trùm và tộc trưởng kobold.
Lão không cần tôi phải thuyết phục để mua vũ khí của trùm—rõ ràng chúng đáng giá hơn nhiều. Với tôi thì chúng trông như nhau cả. Có lẽ cây dùi cui của con goblin trùm dùng để trang trí cũng đẹp. Lão không quyết định được nên mua bao nhiêu cây dùi cui hiếm hơn từ những con goblin cấp cao. Gã này chắc đi mua sắm cùng thì tệ phải biết—có những người chẳng hề tôn trọng thời gian của người khác. Thiệt tình, lão không thể nhanh lên một chút được à?
Cuối cùng, lão nói: “Sau vụ này ta sẽ không còn đồng nào đâu. Sắp tới ta sẽ không thể mua thêm gì của cậu nữa, nhưng với dàn dùi cui này, chúng ta sẽ có bộ sưu tập tuyệt nhất cả nước!”
Tại sao lão hói này lại ám ảnh với dùi cui gỗ thế nhỉ? Chẳng phải lão là thợ rèn sao?
Tôi đồ rằng lần tới ghé qua, lão sẽ biến nó thành một cửa hàng chuyên về dùi cui mất. Lão bị ám ảnh hoàn toàn rồi.