NGÀY 19
HOÀNG HÔN
Nếu không mang quà lưu niệm về ở Omui, bạn sẽ bị phá sản về mặt pháp lý.
NGÓN TAY TRINH NỮ
TÔI VỪA ĐÓI VỪA MỆT, nhưng Lớp trưởng đã la mắng tôi khi tôi thừa nhận rằng tôi không thể trả tiền phòng và bữa tối. Sẽ có một ngày nào đó mình không bị mắng không?
“Không phải tớ vừa mới nói với cậu rằng tiền rất quan trọng sao?” Lớp trưởng nói. “Làm thế nào mà cậu lại tự phá sản nhanh thế?! Cậu nghĩ mình là một nhà thơ suy đồi hoang phí có thể đổ lỗi cho xã hội vì những quyết định tồi tệ của mình à?! Cậu không phải Baudelaire đâu nhé!”
Mình chỉ đi mua sắm thôi mà? Có phải cô buồn vì tôi không mua quà lưu niệm cho cô không? Sao cô có thể đối xử với tôi như một kẻ ăn xin và một tên vô lại chứ? Không ai thực sự hiểu được nỗi u sầu sâu thẳm trong trái tim mình. Xã hội đã tạo nên con người mình hôm nay.
Cuối cùng, bang hội đã thanh toán các khoản nợ của tôi, vì họ vẫn còn nợ tôi. Tôi lẻn lên phòng với tất cả những món đồ mới của mình. Không có cuộc mua sắm nào trọn vẹn nếu thiếu đi niềm vui khi ngắm nhìn tất cả những gì mình đã có được. Tôi phân loại các món đồ đã mua theo từng danh mục. Tôi đặt đôi găng tay lên giường, nhưng những chiếc áo choàng quá cồng kềnh, nên tôi trải chúng ra sàn. Những chiếc nhẫn vừa vặn trên bàn cạnh giường.
“Ờm… cái này là gì nữa đây?” tôi tự nói với mình. “Áo Choàng Né Tránh hử?”
Có lẽ tôi đã mua quá nhiều thứ—tôi đang mất dấu xem cái nào là cái nào rồi. Tôi ngáp một cái và nhận ra rằng mình cần phải ngủ. Với đống đồ lộn xộn này ở khắp mọi nơi, tôi không thể ngủ trên giường của mình.
“Chết tiệt, sắp sáng rồi. Khoan đã, mình đã ngủ rồi à?”
Hôm nay thế là đủ rồi. Tôi có thể cất tất cả các trang bị thừa vào các trang bị Bảy Khe của mình phải không? Oa, chúng hợp nhất rồi! Ít nhất thì tôi không cần phải dọn dẹp nữa—đến giờ ngủ rồi. Nhưng mình nên làm gì với tiền đây? Và cả mị lực của mình nữa?! Tạm biệt, mị lực ngọt ngào… tạm biệt.