NGÀY 20
BUỔI SÁNG
♦
NGÓN TAY TRINH NỮ
VỚI SỐ TIỀN MẶT vừa kiếm được, tôi quay lại quán trọ để trả tiền phòng.
“Của em đây, Gái Tờ Rơi,” tôi tuyên bố, đưa tiền cho cô nàng.
“Ồ, cảm ơn quý khách!”
Tôi đã giàu—một triệu phú! Tôi chỉ mong kiếm được khoảng 25,000 ele, nhưng cuối cùng lại ra về với 1.6 triệu ele gọn gàng trong túi.
Đêm đầu tiên cộng một bữa ăn là 4500 ele, những đêm sau được giảm 300 ele. Hầu hết các bữa ăn có giá từ 500 đến 1500 ele, trong khi sử dụng nhà tắm công cộng tốn thêm 1000 ele nữa.
Mình có nên trở thành khách quen của nơi này không nhỉ? Tôi cảm thấy mình có thể sống ở đây, dù không muốn bị gắn với một nơi có tên là “Ngón Tay Trinh Nữ”. Tôi nhếch mép khi nghĩ đến điều đó.
“Haruka-kun?” Lớp trưởng hỏi. “Ơ… làm sao cậu có được ngần ấy tiền vậy? Hôm qua cậu còn cháy túi cơ mà. Tớ thậm chí còn phải cho cậu mượn tiền, vậy mà sao hôm nay mặt cậu vênh váo thế?! Sao tài chính của cậu cứ lên xuống thất thường như tàu lượn vậy?!”
“Gì cơ? Sao cậu có thể từ 8 triệu ele xuống con số không, rồi lại vọt lên 1.6 triệu ele chỉ sau một đêm được chứ?!” những người khác hét lên.
Lớp trưởng đã tịch thu toàn bộ tiền của tôi. Thật là một sự phản bội tàn độc và ác quỷ! Đây chính là sự chuyên chế của một bà mẹ cẩn trọng! Lớp trưởng bảo tôi rằng cô sẽ không cho phép tôi mang theo quá 50,000 ele một lúc.
Đúng là tôi không cần vũ khí. Nhưng tôi cần thuốc men, thức ăn và đồ dùng thiết yếu hàng ngày! Có lẽ ở tiệm tạp hóa có vài thứ hay ho? Nhờ bang hội mà tôi biết được vị trí của một tiệm tạp hóa tốt. 50,000 ele chẳng đủ cho một cuộc mua sắm thỏa thích khác. Mình không có vấn đề gì về chi tiêu cả!
Lớp phó B quay lại và nghe được chuyện đã xảy ra.
“Tiền của cậu bị tịch thu à?” Cô lắc đầu, dù đó không phải là sự rung lắc mà tôi để ý. “Chán thật. Cậu đang định đi mua sắm một chuyến nữa mà phải không?”
Sự rung lắc và chuyển động đó thật khiến người ta mất tập trung, đến nỗi tôi sợ rằng những “tài sản” đó sẽ bị coi là hàng cấm và bị tịch thu nốt… Không thể nào, có quá nhiều để mà tịch thu!
“Haruka-kun, cảm ơn cậu đã lo lắng cho bọn tớ, nhưng cậu nên tập trung vào cách quản lý tiền bạc của mình đi,” Lớp phó A nói. “Bọn tớ đều lo cho cậu đấy.”
May mắn là, với một Lớp phó A, chẳng có đủ để mà phải bận tâm tịch thu.
“Cậu ấy cũng lấy tiền của tớ nữa, Haruka-kun!” Lớp phó C xen vào. “Cậu ấy nói tớ không cần thêm một cái váy nào nữa… và dù sao thì tớ cũng chỉ mặc vừa đồ ở khu trẻ em thôi.”
Lớp phó C thì hoàn toàn không có gì để tịch thu. Mình có nên bắt đầu gọi họ theo kích cỡ không nhỉ? Lớp phó A, AA, và E… hoặc có thể là F… thậm chí là G? À, đừng để ý đến thằng này.
Truy Vết Kẻ Địch kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung và cảnh báo về hai… không, ba kẻ địch! Có phải sát thủ đang nhắm vào tôi không? Thế giới này đầy rẫy hiểm nguy.
Tluc: Lớp phó A là A-cup, Lớp phó C là AA-cup, Lớp phó B là cái cuối.