Người dịch: Nguyên wibu
--------------------------------------------
Trên đường đến trường, Asuka đã tỏ tình với cậu. Trước cửa lớp học, Chika tuyên bố rằng cô sẽ sống chung nhà với cậu. Và kể từ sáng nay, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
(Với cái đà này thì chắc còn khối chuyện điên rồ nữa sẽ xảy ra trong khi mình đang ở trường mất...)
Toru nghĩ nghiêm túc rằng có lẽ cậu sẽ không thể về nhà an toàn với Aino được nữa.
Tuy nhiên, sau khi vào lớp, mọi chuyện lại khá yên bình.
Một vài người trong lớp tỏ ra quan tâm vì Aino và Toru thân thiết đến mức kỳ lạ.
Nhưng ngoại trừ Asuka, không ai thân thiết đủ để đến hỏi han trực tiếp. Điều duy nhất khiến cậu rợn người là ánh mắt của Asuka, nhưng khi cậu liếc nhìn cô, cô lại quay mặt đi.
Vào mỗi giờ nghỉ, Aino đều đến chỗ Toru và trò chuyện vui vẻ. Điều đó khiến cậu hạnh phúc, cũng khiến người khác chú ý, nhưng chỉ vậy thôi.
Vấn đề xảy ra là trong tiết thể dục thứ hai buổi sáng.
Dù lớp thể dục được tách riêng nam và nữ, cả hai vẫn học cùng giờ và cùng sân.
Và trong phần khởi động, họ phải tập căng cơ theo cặp nghĩa là cần có đôi.
Toru không có bạn thân trong lớp. Nhưng cậu thường ghép đôi với một chàng trai kỳ quặc nhưng tốt bụng tên là Oki.
Tuy nhiên, có vẻ hôm nay Oki vắng mặt.
Tôi gặp rắc rối rồi, Toru nghĩ.
Không có Oki, số lượng nam trở nên lẻ.
Nói cách khác, Toru bị… dư ra.
Cậu vừa định nhờ giáo viên giúp thì có ai đó vỗ vai từ phía sau.
Khi quay lại, cậu thấy Aino đang mặc đồng phục thể dục.
"Toru-kun, cậu đang không có cặp à?"
Aino mỉm cười một cách đắc ý.
Trước đây, Aino từng là một người xa lạ đối với Toru, và cậu không hề có chút hứng thú nào với cô.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Aino trong bộ đồ thể dục.
Chiếc áo trắng bó sát làm nổi bật đường nét ngực cô, và chiếc quần short màu xanh tím than chỉ vừa qua đầu gối, để lộ đôi chân trắng muốt khiến cậu choáng ngợp.
Aino đỏ mặt, ngước nhìn Toru.
"Ơ… ở trường thì cậu không được nhìn mình như thế đâu đấy…"
"Xin lỗi, xin lỗi. Vì Aino-san dễ thương quá nên mình không kìm được…"
Nghe vậy, mặt Aino bừng sáng vì hạnh phúc. Cô cười khúc khích với vẻ mặt tự hào.
"Tha cho cậu đó. Khi về nhà… cậu có thể làm những việc nhạy cảm với mình đấy. Thích không?"
"À thì… mình sẽ mong chờ."
Khi Toru buông lời thú nhận, Aino vui vẻ gật đầu "Ừm ừm."
Sau đó, Aino vỗ tay một cái.
"Nhưng mình đâu có đến đây để cậu nhìn mình trong bộ đồ thể dục một cách nhạy cảm đâu, đúng không?"
"Ờ, chắc vậy."
"Này, Toru nếu cậu chưa có bạn tập thì… tập với mình nhé?"
"Hả?"
"Một trong các bạn nữ cũng vắng mà. Mình nghĩ sao lại không?"
Có vẻ như Aino cũng bị dư ra. Việc nam và nữ tập căng cơ cùng nhau không bị cấm.
Toru liếc nhìn thầy giáo phụ trách nam sinh, và ông ta ra dấu như thể "Tôi không quan tâm".
Thật may mắn cho Toru, vì cậu đang loay hoay không biết làm gì.
Dù cậu hơi ngại việc sẽ tiếp xúc gần với Aino, nhưng giờ thì muộn rồi.
Toru gật đầu, và Aino mỉm cười.
"Vậy cùng tập nhé."
Phần đầu tiên là bài tập giãn cơ: Toru ngồi xuống đất và Aino đặt tay lên vai cậu từ phía sau để đẩy người cậu ra trước.
"Cơ thể cậu dẻo ghê đó, Toru-kun…!"
"Ừ, chắc vậy…"
Toru không tập trung được vì cảm giác bàn tay của Aino trên vai.
Rồi đến lượt Toru giúp Aino giãn cơ.
Khi cậu đặt tay lên lưng cô, Aino run lên.
"Sao vậy?"
"À không có gì đâu. Chỉ là mình nghĩ… tay cậu to thật."
"Dù sao thì mình là con trai mà."
"Ừ, đúng ha."
Aino trông có vẻ ngượng ngùng và hơi nhột.
Họ tiếp tục các bài khởi động như vậy (dù Toru hơi bận tâm vì Aino có vẻ đụng chạm vào người cậu quá mức cần thiết).
Trong lúc ấy, Aino liếc nhìn cô giáo thể dục nữ.
Cô ấy tên là Tono, Toru nghĩ cô vẫn còn trẻ, chắc chỉ tầm giữa hai mươi.
Cậu không hiểu Aino đang nhìn gì, cho đến khi thấy một chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón áp út của cô Tono.
Aino, có lẽ cũng nhận ra ánh nhìn của Toru, đỏ mặt và thì thầm với cậu.
"Nghe nói Tono-sensei mới đính hôn gần đây đấy."
"Hehe, vì vậy mà cô ấy đeo nhẫn đính hôn."
"Ừ, đẹp thật… nhẫn đính hôn…"
Aino lẩm bẩm khẽ, rồi ngước lên với ánh mắt bối rối.
Rồi cô lắc đầu.
"Mình biết bọn mình chưa sẵn sàng… mà nó cũng tốn nhiều tiền… không phải là mình muốn có nó đâu nhé."
"Nhưng cậu có quan tâm đến nó không?"
"Mình thì… quan tâm. Ba mẹ mình không hòa thuận lắm, nên… chẳng phải rất tuyệt nếu có thể thể hiện tình cảm với nhau qua việc luôn đeo nhẫn đính hôn hay nhẫn cưới sao?"
"Mình hiểu mà."
Toru cũng vậy, từ nhỏ đã không thấy ba mẹ mình hòa thuận, cũng chưa từng thấy họ đeo nhẫn cưới.
Dĩ nhiên, đeo nhẫn không phải là tất cả, vẫn có những cặp không đeo nhẫn mà sống hạnh phúc. Nhưng nó là một biểu tượng.
"Mình hy vọng sau này bọn mình cũng đeo cùng một chiếc nhẫn."
Aino thì thầm vào tai Toru với nụ cười tinh nghịch.
Toru gật đầu: "Ừ, cũng mong thế thật", rồi cậu nghĩ thầm:
(Sau này à…)
Toru bất ngờ với chính suy nghĩ của mình.
Ý nghĩ đính hôn với Aino dường như đang trở nên tự nhiên với cậu.
Nhưng cậu không chắc mối quan hệ hôn ước này sẽ kéo dài đến khi đó.
Dòng họ Konoe, Aino, và cả chính Toru tất cả đều đang thay đổi nhanh chóng. Cậu không biết vài năm nữa sẽ ra sao.
Tuy nhiên...
Toru quyết định sẽ làm những gì có thể cho Aino, ngay lúc này.
Sau tiết thể dục, Toru lấy điện thoại ra và thực hiện một cuộc gọi.
Đó là một yêu cầu bí mật gửi tới Fuyuka, thư ký của gia tộc Konoe.
Một việc quan trọng cần làm vì Aino. Và không để Aino biết.