Người dịch: Nguyên wibu
--------------------------------------------
「Toru, có chuyện gì vậy?」
Chika nghiêng đầu hỏi.
Cô đang ngồi ngay trước mặt cậu, trong làn nước ấm của bồn tắm.
Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm duy nhất và giờ nó đã trở nên hoàn toàn trong suốt.
Chika dường như không nhận ra rằng chiếc khăn ấy đã bị nước làm ướt đến mức nhìn xuyên thấu.
Toru bối rối khi vô tình thấy những điểm hồng nhạt nơi đầu ngực nhỏ nhắn của Chika.
Chika mỉm cười, ánh mắt trong trẻo vô tư.
「Tớ không ngờ lại có ngày nói chuyện thế này với cậu.」
「Tớ cũng vậy. Mà, cậu đang gọi tớ là “Toru” sao?」
Từ sau khi hủy hôn, Chika luôn cố chấp gọi cậu là “Renjo-kun”.
Thế nhưng kể từ lúc Aino trở thành vị hôn thê mới của Toru, Chika lại bắt đầu gọi cậu bằng tên thân mật như trước.
Hôm nọ, khi họ gặp nhau ở biệt thự nhà Konoe, Aino đã nhận ra điều đó và trêu ghẹo khiến Chika lúng túng thấy rõ.
Nhưng giờ đây, Chika chỉ gật đầu.
「Tụi mình quen nhau từ nhỏ mà, phải không? Nên tớ thấy gọi như vậy là tự nhiên.」
「Vậy tức là, cậu vẫn xem tớ là bạn thuở nhỏ sao?」
「Vì đúng là vậy mà... Dù giờ không còn là hôn phu nữa, dù cho Toru có ghét tớ đi nữa, thì chuyện tụi mình từng là bạn thời thơ ấu cũng đâu thể thay đổi.」
Nói đến đó, Chika cúi mắt xuống, như thể đang ngượng ngùng.
Chiếc khăn tắm trên người cô vẫn căng chặt như trước, nhưng điều khiến Toru ngạc nhiên hơn cả là việc cô nói cậu ấy ghét Chika.
Lẽ ra phải ngược lại mới đúng.
Đúng là có thể Toru đã bỏ rơi Chika và chạy trốn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ghét cô.
Ngược lại, cậu luôn nghĩ Chika mới là người ghét mình.
Chính Chika từng nói cô không muốn nhớ gì về việc từng đính hôn với Toru. Thái độ lạnh nhạt của cô như thể đang cố xua đuổi cậu.
Cô từng nghĩ rằng chính Toru mới là người căm ghét cô. Vì cậu là người duy nhất thoát khỏi bọn bắt cóc, để lại cô phía sau.
Khi Toru nói vậy, Chika cử động tay, lúng túng chắp đôi bàn tay nhỏ lại trước ngực.
「Đúng vậy, tớ ghét cậu. Nhưng không phải vì… cậu đã bỏ rơi tớ và chạy trốn.」
「Không phải sao?」
「Tớ sẽ nói dối nếu bảo rằng tớ không sốc khi cậu bỏ chạy. Nhưng điều mà tớ thực sự ghét… là việc hôn ước giữa tớ và cậu bị hủy bỏ.」
「Hả...?」
「Lúc nghe tin hôn ước bị hủy và rằng cậu sẽ bị đuổi khỏi nhà… cậu đã chấp nhận luôn đúng không?」
「Ờ… chắc vậy.」
Nếu nhìn lại, thì cô nói đúng. Cậu cảm thấy tội lỗi với Chika, và bởi vì bản thân vốn là thành viên bên ngoài của gia tộc Konoe, nên cậu nghĩ việc bị đối xử như thế cũng là điều tất yếu.
Nhưng không phải ai cũng nghĩ giống cậu.
Chika cất tiếng.
「Tại sao… lúc đó cậu không cố phản kháng đến cùng? Chỉ cần cậu nói một câu, “Tớ muốn làm hôn phu của Chika Konoe”, là tớ đã tha thứ rồi. Tớ đã có thể… đã có thể làm mọi thứ, miễn là được ở bên Toru!」
Giọng Chika run lên, chất chứa đầy đau lòng.
Toru chưa từng nghĩ Chika lại mang những cảm xúc như vậy với mình. Cậu cứ tưởng cô đã từ bỏ rồi.
Chika ngước đôi mắt đen lên nhìn Toru.
「Tớ thật sự không quan trọng với cậu đến vậy sao? Là em họ, là bạn thuở nhỏ, là vị hôn thê, thế mà cậu rời khỏi nhà, như thể tớ chẳng là gì với cậu cả.」
「Đó là do gia tộc Konoe ép tớ. Không phải do cậu quyết định… nên tớ không thể chống lại được.」
「Tớ cũng biết… là sai rồi. Nhưng khi thấy… Toru hạnh phúc bên Luthi, tớ không thể… không thể tha thứ được. Tớ biết bản thân là người thừa.」
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt Chika. Rồi như thể không chịu nổi nữa, cô bật khóc nức nở.
Cô gái trước mặt cậu giờ đây chẳng khác gì Chika thuở nhỏ, yếu đuối, cô đơn, và cần được chở che.
Toru hoàn toàn quên mất việc cơ thể mảnh mai của Chika gần như trần trụi, quên luôn cả chiếc khăn tắm đang ướt sũng và trong suốt.
Cậu chỉ đơn giản là muốn ôm lấy cô gái nhỏ ấy, vỗ về và xoa dịu.
Vì vậy, Toru nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Chika.
「Toru…?」
Chika ngừng khóc, ngước lên nhìn cậu.
Và Toru ôm lấy cô thật chặt. Không phải vì tình yêu trai gái, mà vì tình cảm dành cho một người thân, một người quan trọng đã từng gắn bó.
…Tuy nhiên, không phải ai nhìn vào cũng nghĩ như vậy.
Chính lúc ấy, cánh cửa phòng tắm mở ra và Aino xuất hiện.