Lời nói của Asuka khiến tôi bị sốc.
Dù cô ấy nói như thể chỉ là một giả thuyết, nhưng về bản chất nó chẳng khác gì một lời tỏ tình trực tiếp rằng việc Asuka thích tôi.
Tôi bối rối trước lời thú nhận ngoài dự đoán đó.
Tôi không thể hiểu nổi lý do vì sao Asuka lại thích mình.
Mặt Asuka đỏ bừng vì ngượng.
"Ban đầu… tớ chỉ nói chuyện với Renjo là để đánh bại Chika Konoe thôi."
"Nhưng rồi cậu lại yêu cậu ấy khi ở bên nhau sao?"
Aino hỏi, khiến Asuka quay mặt đi tránh ánh mắt.
"…… Renjo-kun đã lắng nghe tớ một cách nghiêm túc, và không hề cười nhạo khi tớ nói rằng mình muốn đánh bại cái người hoàn hảo vô lý như Chika. Người duy nhất hiểu tớ thật lòng… chỉ có Renjo."
Tôi không thể tin nổi điều đó.
Đúng là cả hai đã dành nhiều thời gian bên nhau từ năm ba trung học.
Nhưng tôi thậm chí còn không nhận ra rằng Asuka lại có tình cảm với mình.
Thế nhưng, Aino lại mỉm cười khi nghe lời Asuka và thì thầm:
"Tớ hiểu cảm giác đó, vì tớ cũng giống như vậy."
"Nghĩa là cậu cũng thích Renjo-kun phải không, Luhti-san?"
"… Tớ đã trở thành người của Toru-kun. Và giờ, Toru-kun cũng thuộc về tớ nữa."
Aino nhìn thẳng vào Asuka với đôi mắt xanh biếc.
Asuka bắt đầu luống cuống.
"Nghĩa là… Renjo với Luthi-san…?"
"Bọn tớ đã tắm cùng nhau và ngủ chung một giường.… Và Toru-kun cũng đã làm nhiều chuyện không đứng đắn với tớ nữa."
Mặt Aino cũng đỏ bừng vì ngại ngùng.
Trời ơi, cách nói đó dễ gây hiểu lầm quá…
Dù thực ra cũng không hoàn toàn là hiểu lầm, bởi vì tôi đã chạm vào ngực cô ấy.
Nhưng với cách Aino nói, nghe cứ như thể hai người họ đã làm chuyện đó thật vậy.
Tôi định mở miệng thanh minh thì nhận ra mắt Asuka đã ươn ướt.
"À… Sakurai-san? Mọi chuyện đều có lý do sâu xa cả…"
"...Đồ ngốc Renjo!"
Asuka lau nước mắt bằng tay rồi quay người chạy về phía trường.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng Asuka, thì Aino bên cạnh kéo nhẹ tay áo đồng phục cậu.
"Này, Toru-kun."
"Sao thế?"
"Nếu một cô gái dễ thương như Sakurai-san tỏ tình với cậu chắc cậu sẽ vui lắm, đúng không?"
"À thì… cái đó…"
Nói rằng không vui thì đúng là nói dối. Asuka thẳng thắn, vui vẻ, nói chuyện cũng rất thú vị, và tôi không ghét gì cô cả.
Tôi luôn tôn trọng sự kiên cường của cô gái ấy khi liên tục đối đầu với Chika, và đúng như Aino nói, Asuka đúng là rất đáng yêu.
Nếu không có Aino, thì tôi sẽ phản ứng thế nào với lời tỏ tình của Asuka?
Nhưng giờ đây, tôi đã có Aino bên cạnh.
Aino nhìn tôi với vẻ lo lắng. Tôi hiểu được điều mà Aino đang băn khoăn.
"Này, tớ là hôn thê của cậu mà, đúng không?"
"Đương nhiên rồi. Tớ sẽ không bao giờ nói chuyện hủy hôn chỉ vì Sakurai-san tỏ tình đâu."
"Thật không?"
"Tớ đã hứa sẽ giúp đỡ cậu rồi mà, Aino-san."
Nghe tôi nói vậy, Aino vui mừng hẳn lên và cất giọng tươi sáng:
"Tớ vui lắm."
Với tôi, Aino giờ đây không còn chỉ là hôn thê tạm thời. Dù chưa từng thổ lộ tình cảm với nhau, và cả hai cũng chưa phải là người yêu theo đúng nghĩa…
Nhưng rõ ràng, Aino đang dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Mong rằng, với Aino cũng như vậy.
Tôi nghĩ thầm như vậy, rồi chợt nhận ra… tôi đã gắn bó với Aino đến mức không thể quay đầu lại được nữa.
"Toru-kun… từ giờ mỗi ngày chúng ta có thể cùng nhau đi học, đúng không? Không phải Sakurai-san, không phải Konoe-san… mà là tớ, người luôn bên cậu."
"Tớ là hôn phu của Aino-san cơ mà."
Tôi đáp lại, rồi chạm vào mái tóc vàng của Aino một cách nhẹ nhàng, có phần ngập ngừng.
Đôi mắt xanh của Aino mở to vì bất ngờ, rồi cô hạnh phúc đón nhận bàn tay ấy.